Nói rồi, anh kéo cô đi ra khỏi cửa, khi đi ngang qua bàn thư ký, Angel đã đợi sẵn từ khi nào. Cô ấy nhìn Thượng Vũ cười cười, như kiểu cô đã biết trước được mọi việc.

Đợi Tiêu Hàn đi rồi, Phương Hạo mới dám lên tiếng. Anh tiến lại chỗ Lạc, kéo kéo tay áo anh, ngơ ngác hỏi:

- Lạc, đó là chị dâu? Lạc vênh mặt trả lời:

- Hạo thiếu còn phải hỏi à?

Phiêu vỗ tay bốp bốp:

- Nhanh đi, sắp đến giờ giao dịch rồi. Lão đại không có thói quen đi trễ giờ.

Nói rồi Phiêu đi ra trước, sau đó là Lạc, cuối cùng là Phương Hạo vừa đi sau vừa la hét:

- Đợi tôi, đợi tôi nữa.

2 tiếng sau...

Khu Sindam là một trong 3 khu phức tạp nhất của bờ Lục Á cách thành phố A 5 tiếng đi tàu.

Tối nay Tiêu Hàn sẽ có cuộc giao dịch với trùm ma túy Simdam - thủ lĩnh Bitap.

Kình là một tổ chức ám vệ sát thủ và buôn bán vũ khí, đó chính là mặt hắc đạo của Tiêu Hàn. Nhưng rất lạ, những việc làm ăn phi pháp của anh đều không bao giờ để lại kẽ hở. Kể cả tập đoàn Tiêu thị, công an đều không thể điều tra được một điểm nào bất thường trong kinh doanh.

Đó chính là điểm người đời phải nể phục Tiêu Hàn!

Ngồi trên con tàu King - con tàu thượng lưu độc nhất vô nhị ở vùng biển Thái Bình Dương. Sức chứa của nó lên đến hàng ngàn người, phòng ốc tối tân, dịch vụ hiện đại hết mức có thể. Con tàu này chạy xuyên suốt đi về không ngừng nghỉ từ thành phố A đến Lục Á và từ đảo Lục Á về thành phố A.

Lý do vì sao giới thượng lưu lại hay đi đến đảo Lục Á như vậy?

Vì ở đây ngoài có một đỉnh tháp cầu tài lộc công danh nổi tiếng linh thiêng, lại có thêm một thành phố Lục Á ăn chơi xoa đọa khét tiếng dân thượng lưu. Ở Lục Á các chế độ luật pháp dường như không được áp dụng, cảnh sát hay các tổ chức làm việc cho nhà nước hoàn toàn không hề được xem trọng. Nên đó cũng là lý do nơi đây được gọi là thiên đường của những trụy lạc.

Đảo Lục Á được chia làm 3 khu, một của thủ lĩnh Bitap, một của đế thiếu Triệu Dung, phần còn lại do một người bí ẩn nắm giữ.

Ngồi trong phòng VIP của tàu King, Thượng Vũ ngơ ngác không biết vì sao mình lại đi theo Tiêu Hàn. Cô lúc đó chỉ là vô thức gật đầu mà thôi, nào biết được anh sẽ mang cô đi làm ăn?

Thượng Vũ biết rõ Tiêu Hàn có những mối làm ăn phi pháp, cô đã đôi ba lần nghe được anh nói chuyện trực tuyến với vài người. Nhưng đến cùng là cô cũng không quan tâm lắm, vì bổn phận cô chỉ là làm công ăn lương nào rảnh rỗi để lo những việc của người trên.

Nhưng hôm nay chính thân cô lại theo Tiêu Hàn đi làm ăn, a trái tim nhỏ của cô có chút lo sợ bất an..

5 tiếng sau, cô đến đảo Lục Á.

Ôi mẹ ơi, đây là đảo ư? Nó không khác gì thành phố phồn thịnh nơi cô đang sống là mấy, có khi lại còn hiện đại hơn.

Đến bây giờ cô mới gặp lại Tiêu Lão đại, từ khi lên tàu đến giờ anh chỉ tạc ngang qua phòng cô hai lần nhưng lần nào cô cũng giả vờ ngủ. Nói đúng ra, cô không biết phải nói gì với anh nên tốt nhất là tránh mặt tránh đụng chạm nhiều.

Vì là khoang thượng hạng nên khi xuống tàu cô được xuống trước. Tiêu Hàn nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh cô chờ tàu nhập cảng. Đến khi được xuống tàu, anh lại nắm tay cô một đường mà đi xuống, sau lưng là Lạc, Phiêu và Phương Hạo nói siêu nhiều.

Ôi cái cảm giác này, thật là kích thích sự ham mê quyền lực trong con người cô. Cô không biết vì sao nhưng dù là kiếp này hay kiếp trước, cô đều luôn tin vào bản thân mình sẽ làm nên việc lớn, đứng trên vạn người. Nhưng vẫn là ý nghĩ vu vơ, nào có thành hiện thực.

Đặt chân đến đảo Lục Á, vừa đi xuống đã thấy xe đợi sẵn từ lâu, một chiếc Cadilac sáng bóng sang trọng.

Thượng Vũ một lần nữa xuýt xoa không ngừng. Cô tính cả 2 kiếp thì chưa một lần đứng được gần đến những xe hơi đang trọng như này, kiếp trước chiếc xe cùng cô lao xuống vực là chiếc xe của bố cô, rất cũ kỉ và hay hư hỏng. Ấy thế mà Trương Lân lại dùng tiền của bố mẹ cô mua cho ả Bích Y một chiếc BMW bạc tỷ!

- Thượng Vũ, sao em không lên xe?

Nghe tiếng Tiêu Hàn gọi, cô như giật tỉnh lại, biết mình có chút thất thần, cô vội vội vàng vàng chui vào trong xe, tiếp sau đó là Tiêu Hàn cũng ngồi vào theo.

Tiêu Hàn nhận tập tài liệu từ Lạc đang ngồi phía trước. Tay dở tập tài liệu, mắt liếc nhìn Thượng Vũ đang ngây ngốc ngắm cảnh ven đường, anh khàn giọng lên tiếng:

- Em thích cảnh này à?

Thượng Vũ thật thà gật đầu:

- Đẹp lắm.

Tiêu Hàn trong mắt đầy vẻ sủng nịnh, anh nói:

- Lần sau đưa em đến nơi đẹp hơn.

Từ phía sau vọng đến tiếng nói ngọt ngào phát lạ của đàn ông:

- Chị dâu, lần sau em đưa chị đi Đan Mạch, ở đó cảnh đẹp hơn ở đây nhiều.

Cô quay lại phía sau, nhìn nhìn 2 người đàn ông đang mỉm cười toe toét:

- Đẹp thật không?

Phương Hạo bắt được chủ đề, liến thoắng không ngừng:

- Tất nhiên rồi, công viên giải trí là tuyệt vời nhất. À bánh, trời ơi bánh ngon không gì tả nổi....

Phía dưới một tên nói không ngừng, phía trên một người bắt đầu đen mặt.

Tiêu Lão Đại khó chịu, anh lớn tiếng hỏi:

- Phương Hạo, cậu đi công viên giải trí?

Phương Hạo vẫn chưa nhận ra được sự khác thường, anh vẫn rất vui tươi:

- Tôi đi rồi, trong chuyến giao hàng 2 tháng trước còn gì, có cả Juniver nữa.

Tiêu Hàn mặt đã đen, bây giờ còn đen hơn:

- Cậu đưa phụ nữ đi giao hàng?

Phiêu ngồi kế hên huých huých tay Phương Hạo, lúc này ạnh mới nhận ra điều bất thường:

- À..à..em chỉ..chỉ...

Tiêu Hàn đanh mặt, nói với Phiêu:

- Cắt lương cậu ta 2 tháng, xử theo Kình quy.

Phương Hạo 2 mắt mở to, tay anh run run nhưng vẫn không dám nói gì.

Ôi tên Tiêu Hàn đáng chết, hắn ta mang phụ nữ theo được, còn bổn thiếu gia anh thì không à?

Bất lực, Phương Hạo quay sang cầu cứu Phiêu, Phiêu lại tỏ vẻ không thể làm gì khác hơn. Cuối cùng ai lỡ miệng, ai ham chơi rồi cũng bị phạt.

Xe đi tầm 20 phút thì đến nơi.

Xuống xe, trước mắt Thượng Vũ là một tòa nhà....à không là một tòa lâu đài mới đúng.

Càng đi vào trong, cô càng ngạc nhiên đến mức há hốc mồm. Vẻ bên ngoài thì cổ kính, bên trong lại hiện đại đến mức kinh người.

Đoàn người vào đến cửa, từ trong đã có một người đàn ông trung niên dẫn theo 5,6 người đi ra chào đón.

Nhìn thấy cô, người đàn ông đó có chút ngạc nhiên, nhưng không hổ danh là người trong hắc đạo, thoắt cái đã quay trở lại vẻ bình thường.

Người đàn ông ấy là quản gia của thủ lĩnh Bitap, ông ta vui vẻ niềm nở chào đón:

- Chào Tiêu Lão Đại, vinh hạnh cho Lục Á chúng tôi được chào đón ngài.

Phiêu từ nãy giờ cảm thấy rất không vui, Lão Đại đi đến đâu đều được mọi người nể phục nhưng khi đến đảo Lục À nhỏ bé này lại chỉ được một tên quản gia già tiếp đón?

Không chỉ riêng Phiêu mà ngay cả Lạc, Phương Hạo cùng hơn 10 ám vệ của Kình cũng rất không vui.

Phiêu khó chịu lên tiếng:

- Vinh hạnh? Lão Đại chúng tôi đi đến đâu đều được chính gia chủ chào đón. Đến đảo Lục Á của các người lại để một tên quản gia như ông ra đón tiếp. Các người gọi như thế là vinh hạnh?

Quản gia gương mặt vốn vui tươi nhưng bây giờ lại có một chút khó xử. Không phải là thủ lĩnh của ông không muốn tiếp đón mà mà...ông ấy có lý do riêng.

Nhận thấy được vẻ mặt nhăn nhó của lão quản gia, Tiêu Hàn nheo mắt, giong nói dễ chịu:

- Không sao, thủ lĩnh có lẽ bận việc Tiêu Hàn tôi đây cũng không làm khó ông. Phiền ông dẫn đường, tôi muốn gặp thủ lĩnh.

Lời này nói ra như giảm đi gánh nặng trên vai lão quản gia, ông lại một lần nữa đánh giá người thanh niên tuấn mỹ trước mặt.

Quả là khí chất bất phàm, thanh cao đáng nể, anh mắt lại quá sắc bén. Lời đồn về Tiêu Lão Đại trẻ tuổi xưng bá hắc đạo là không hề sai.

Biết được ông có điều khó nên nhưng vẫn không có ý xin lỗi, xem ra Kình quy nổi tiếng khắc khe là không hề đồn ảo chút nào.

Người thanh niên này, tiền đồ sẽ lên cao không có khả năng hạ xuống.

Đánh giá một lượt, Lão quản gia trong mắt ý khâm phục nặng hơn. Lại đon đả cười nói:

- Cảm ơn Tiêu Lão Đại thông cảm, quả thật thủ lĩnh của chúng tôi có chút bận, mong Tiêu Lão Đại không trách cứ.

Tiêu Hàn không nói gì, anh gật đầu xem như đồng ý.

Lão quản gia lui sang bên, nhường đường cho đoàn người Tiêu Hàn.

Khi Phiêu đi ngang qua ông, ánh mắt anh vẫn gay gắt khó chịu trừng với lão quản gia.

Đợi cho đoàn người đi trước, Lão quản gia mới khẽ rùng mình. Đây có lẽ là lần đầu tiên ông cảm nhận được khí chất bất phàm đáng kính sợ như vậy. Từ ám vệ cho đến Lão Đại, không ai là bình thường, ngay cả cô gái đi cùng Tiêu Lão Đại cũng là một loại cao quý của bậc đế vương.

Đi vào trong khoảng 50m, Lão quản gia lại ngưng lại. Ông cung kính mời Tiêu Hàn vào trong, lại nhón người nói khẽ với Tiêu Hàn điều gì đó.

Môt lát sau khi Lão quản gia lui ra một bên, Tiêu Hàn mới đanh mặt cho toàn bộ ám vệ lui ra bên ngoài. Riêng anh cùng 3 người Phương Hạo, Thượng Vũ là đi vào trong.

Lão quản gia như vui vẻ bất thường, ông đi nhanh hơn, dẫn đám người bọn họ vào một căn phòng lớn.

Căn phòng rộng rãi cùng sang trọng, trên tường có một tấm ảnh trừu tượng rất to. Lão quản gia tiến đến vặn chậu cây trên bàn, tấm ảnh lớn ấy từ từ dịch chuyển, tạo ra một lối vào mật thất huyền bí.

Thượng Vũ có chút giật mình, cô không phải không biết đến những mật thất của những người giàu có nhưng được chứng kiến tận mắt như thế này trong cô có chút không khích ứng kịp.

Tiêu Hàn nhận được vẻ lo sợ của Thượng Vũ, anh nắm lấy tay cô, vỗ vỗ vài cái thay cho sự trấn an.

Một màn này tất cả những người có mặt điều thấy được, chỉ là tâm tư giấu kín không ai tỏ ra khác bình thường.

Đi vào đường hầm có chút tối, lại qua thêm một cánh cửa sắt cực dày, cuối cùng cũng đến nơi.

Cánh cửa được đẩy vào, một gian phòng sáng hiện ra. Nhìn vào trong có 5,6 người đứng xung quanh một chiếc giường lớn. Nghe có tiếng động, mọi người quay đầu lại nhìn. Lão quản gia lên tiếng:

- Đây là Tiêu Lão Đại.

Nghe đến 3 chữ " Tiêu Lão Đại ", người đàn ông đang nằm trên giường ho khan vài tiếng, xong lại ra hiệu cho người đỡ dậy.

Tiêu Hàn đi đến gần liền thấy một người đàn ông tầm 40 còn rất trẻ nhưng bây giờ trên mặt lại xanh tái, vai và ngực băng bó khăn trắng, trên ấy vẫn còn nhìn thấy lờ mờ vết máu.

Ngửi được mùi máu tanh, Thượng Vũ có chút khó chịu. Cô không hiểu vì sao nhưng kể từ khi sống lại cô không thể thích ứng được với mùi của máu. Kiếp trước rõ ràng vẫn bình thường nhưng kiếp này lại quá mức bất thường.

Lùi về sau vài bước, cô tìm một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống.

Lạc nhìn nhìn cô, cô vẫn cố trưng ra nụ cười tươi tắn, cô cũng không muốn bị người khác chê cười đâu a.

Người đàn ông trên giường nhìn thấy Tiêu Hàn, trong mắt ông ta có phần kích động, giọng khều thào lên tiếng:

- Tiêu Lão Đại, xin lỗi ngài vì đón tiep...khụ khụ..không chu đáo.

Tiêu Hàn gương mặt hòa hoãn, anh đưa tay ý bảo ông không cần khách sáo:

- Không sao, thủ lĩnh thân thể không khỏe không trách cứ được.

Nhìn Bitap đang ngồi trên giường, Tiêu Hàn có chút khó hiểu.

- Bitap, ông mời tôi đến đây là có việc riêng gì khó nói?

Bitap cố thân mình xuống giường, ông đứng xiu vẹo phải có người đỡ. Lại nhìn Tiêu Hàn, ông nói trong căm phẫn:

- Lần trước tôi có nói với Lão Đại về việc một tên giấu mặt thủ lĩnh 1/3 của đảo Lục Á này có ý định độc quyền vũ khí khu đảo Lục Á và 6 tiểu đảo lân cận.

Tiêu Hàn nheo mắt:

- Ý ông là?

Bitap gật đầu, hai mắt ông hằn tia đỏ:

- Phải. Tôi muốn làm ăn với Tiêu Lão Đại đây.

Tiêu Hàn 2 tay đút vào túi quần âu, quay sang bên cạnh lại không thấy Thượng Vũ. Anh quay sang tìm, lại thấy cô đang ngồi yên ổn ở một góc, chân tự giác bước đến chỗ cô.

- Bitap, tại sao tôi phải làm ăn với ông?

Bitap đi vài bước nhanh hơn:

- Tiêu Lão Đại đây không phải là người yêu tiền?

Tiêu Hàn nhìn nhìn Thượng Vũ, anh khẽ mỉm cười:

- Tiền...tôi không thiếu.

Bitap lại có phần gấp gáp:

- Thế lão đại muốn gì, dù là gì tôi cũng đồng ý chỉ cần ngài trả được thù cho tôi, lật đổ tên xảo trá kia. Nếu muốn...sau khi tên kia rơi đài, một phần ba đảo Lục Á kia sẽ thuộc về ngài.

Tiêu Hàn không trả lời, anh lại trìu mến nhìn Thượng Vũ:

- Em mệt à?

Cô uể oải trả lời:

- Có một chút thôi.

Tiêu Hàn lại hỏi tiếp:

- Em thích cảnh vật ở Lục Á không?

Thượng Vũ thản nhiên gật đầu. Tiêu Hàn lại mang ý cười đậm hơn, anh nói nhỏ:

- Tôi cũng thích.

Nói rồi anh quay sang Bitap, nhìn vẻ mặt khẩn trương của ông ta, anh có chút chán ghét.

- Được. Tôi đồng ý với ông, khi giao dịch này kết thúc, tôi muốn một phần của đảo Lục Á cùng độc quyền cung cấp vũ khí ở đây.

Bitap thở dài nhẹ nhõm, ông cười hài lòng:

- Được.

Tối hôm ấy 4 người Tiêu Hàn bàn bạc cùng Bitap và đế thiếu Triệu Dung. Đến 4 giờ sáng hôm sau, đoàn người lên đường.

Thủ lĩnh rìa mạn tây đảo Lục Á do một người đàn ông thần bí nắm giữ, người bên ngoài không biết được ông ta là ai nhưng Bitap lại điều tra ra được ông ấy là một tài phiệt giàu có người gốc Ba Lan. Hành tung xuất quỷ nhập thần, thủ đoạn độc ác cực điểm.

Đã nhiều lần đụng độ nhưng thất bại, đỉnh điểm là hôm Triệu đế thiếu cùng Bitap đụng độ. Bên phe Bitap chết gần hết trăm người, Bitap bị thương nặng chỉ riêng Triệu đế thiếu là không thương tích gì đáng ngại.

Đoàn người gồm 4 xe cadilac loại chống đạn tối tân nhất. Triệu Dung 2 xe, Tiêu Hàn 2 xe, phía sau thêm một vài xe con của Bitap.

2 tiếng đi đường, đoàn người đến khu mạn Tây của đảo Lục Á nơi tên thủ lĩnh người Ba Lan đóng đô.

Xe đến đây chạy chậm lại, phía trước xe Triệu Dung từ từ di chuyển, phía sau Tiêu Hàn cũng cho ám vệ cảnh giác xung quanh.

Thượng Vũ ngồi trong xe, cô có cảm giác rất phấn khích. Thay vì những cô gái như cô sẽ sợ cảnh máu me đánh đấm nhưng riêng cô lại cực kì cảm thấy hưng phấn, đến cả mọi người trên xe cũng cảm nhận được điều ấy.

Tiêu Hàn cong môi mỉm cười, anh hỏi:

- Thượng vũ, em không sợ sao?

Thượng Vũ lắc đầu, cô cười rất tự tin:

- Không. Có gì mà sợ, tôi rất muốn xem cảnh hắc bang các người đấu nhau là như thế nào. Kiếp...à không tôi đã đọc ngôn tình rất nhiều rồi, miêu tả trong giấy chẳng thú vị bằng được chứng kiến tận mắt.

Tiêu Hàn lại cười, anh khẽ xoa đầu cô.

Khuynh Thành, nàng vẫn như xưa, vẫn luôn thích thú với những trò đánh trận. Ta còn nhớ không biết là ai luôn nài nỉ ta cho đi săn cùng, không biết cưỡi ngựa vẫn leo lên lưng hắc mã. Khiến cho bản thân ngã phải băng bó chân, aizzz nha đầu nghịch ngợm.

Thượng Vũ bị Tiêu Hàn nhìn cho đến ngây ngốc, mặt cô bấc giác đỏ ửng.

Bỗng nhiên " bùm " một tiếng, phía trước hướng 3 giờ một màn khói mịt mù. Xe phía trước, Triệu Dung hét lên:

- Có phục kích.

Tiêu Hàn ra hiệu cho mọi người ngồi im, trong bộ đàm anh nói với Triệu Dung:

- Toàn bộ ngồi hết trên xe, cho xe chạy từ từ lên phía trước.

Triệu Dung với lời nói của Tiêu Hàn thì tin tuyệt đối, anh cho xe di chuyển từ từ. Khi đoàn xe di chuyển qua khỏi khu vực vừa bị đánh boom 100m thì Tiêu Hàn lại ra lệnh cho Phiêu kiểm tra điểm phía sau.

Đúng như dự đoán, ám vệ của Kình tung một vật nặng phía khi nãy cách bánh xe tầm 3m, một đường pháo đỏ bốc lên hất tung cây cỏ ven đường.

Triệu Dung nhìn một màn kia, anh rợn cả người. Nếu khi nãy manh động cho mọi người xuống xe có khi bây giờ chỉ không còn được một vụn xương.

Triệu Dung nhìn Phương Hạo, anh khè lưỡi:

- Đáng sợ.

Phương Hạo lại ra dáng hiểu biết, anh cười hi ha vỗ vai Triệu Dung:

- Lâu ngày gặp lại, chú vẫn còn non kém lắm.

Triệu Dung gật đầu, lại nhìn về phía chiếc xe nơi có Tiêu Hàn đang ngồi.

Thật sự đã 10 năm trôi qua, nhưng cái bóng của Tiêu Hàn năm đó với anh không bao giờ phai nhạt. Đế Thiếu đảo Lục Á anh không sợ ai lại sợ mỗi một mình Tiêu Hàn.

Thượng Vũ ngồi trong xe, cô phấn khích hỏi Tiêu Hàn:

- Tiêu tổng....à Tiêu Lão Đại...khi nãy làm sao anh biết mình bị đặt boom 2 bên?

Tiêu Hàn nhìn cô, anh nói:

- Hiệu ứng cánh bướm.

Thượng Vũ gật đầu.

Nếu như ngay khi đó, mọi người vì sợ bị phục kích mà tản ra đi vào khu rừng nhỏ kia thì bây giờ có khi đã tan xác mà vẫn không hề hay biết được.

Thượng Vũ lại nhìn về phía Tiêu Hàn, cô lại thêm một phần tin tưởng vô cớ nữa với anh. Lại càng thêm tò mò về chuyến đi giành địa bàn này của Tiêu Hàn.

Đoàn người đi thêm 20 phút đi đường nữa thì đến khu sầm uất của phía Tây đảo Lục Á. Xe chạy thêm khoảng 100m nữa thì từ 2 bên một toán lính đứng ra chặn đường xe.

Triệu Dung nhận ra mặt người quen, anh đi xuống chào đón.

- Ai chà chà, chó săn mày có cần phải nôn gặp tao đến như vậy không hả? Chúng ta vừa mới gặp nhau thôi mà.

Người đàn ông râu ria hung dữ tay le le khẩu súng, hắn ta chĩa súng vào Triệu Dung, khiến cho những người đang trên đường đều bỏ chạy tán loạn.

Triệu Dung vẫn bộ dạng bất cần đời, anh mỉm cười ngăn thuộc hạ của mình không được làm bậy.

Tên râu ria chỉa họng súng vào trán Triệu Dung, lại cười khinh bỉ nhếch môi. Triệu Dung bình thường ngông cuồng không sợ ai nhưng nay cũng ngoan ngoãn mà không phản pháo lại. Như thế lại làm cho tên râu ria càng thêm hưng phấn. Hắn nhìn nhìn vào đoàn xe, lại quay sang nói với Triệu Dung:

- Ngài Ruv cho gọi mày cùng đám bạn của mày, nếu không phải ông ấy không cho tao giết chết mày thì giờ mày đã không còn đứng được ở đây.

Triệu Dung khạc nhổ một bãi nước bọt dưới chân hắn:

- Mày phản lên nắm quyền đi, khi đó mới có quyền giết tao.

Tên râu ria giận đỏ bừng mặt định giương súng bắn vào Triệu Dung thì từ xa một người đàn ông quắn khăn ngang mũi đi đến.

- Đế Thiếu đến thăm, vinh hạnh cho Ruv tôi. À có cả Tiêu Lão Đại nữa, anh hùng hội tụ. Chúng ta cùng nhau ngồi ăn một bữa.

Tiếng Ruv cợt nhã, Triệu Dung hai tay nắm thành quyền, lại cố nén lại nên gương mặt anh trông có chút đáng sợ.

Triệu Dung khinh bỉ lên tiếng:

- Ruv, ông cho người của ông chào đón khách như thế là quá không biết điều rồi.

Ruv cười ha ha:

- Triệu đế thiếu, anh quá nặng lời rồi. Người của tôi chỉ giỡn chơi một chút thôi, nào quá đáng như anh nói chứ.

Ruv lại nhìn vào trong xe Tiêu Hàn, giọng mang ý cười lạnh lẽo:

- Tôi nói như vậy có đúng không Tiêu Lão Đại?

Tiêu Hàn nãy giờ vẫn ngồi im trong xe, lần này nghe tên Ruv gọi, anh mới đích thân đi xuống.

Tiêu Hàn được Lạc mở cửa xe, anh bước xuống, Thượng Vũ, Phương Hạo cùng xuống theo chỉ riêng Phiêu là đã biến đi đâu mất dạng.

Ruv nhìn theo Tiêu Hàn, mắt hắn lại sáng rỡ khi nhìn thấy Thượng Vũ.

- Tiêu Lão Đại, anh hôm nay đưa mỹ nhân đi du ngoạn hay sao, thật là mỹ mãn.

Tiêu Hàn mặt vẫn dửng dưng, hai tay thong thả đút vào túi quần.

Ruv không nhận được câu trả lời, hắn ta vẫn không nổi giận. Đi đến gần Thượng Vũ, nhìn cô chằm chằm, hắn ta lại nói:

- Quả là mỹ nhân, không hổ danh Tiêu Lão Đại xưng bá hắc đạo, đến chơi đàn bà cũng chọn em ngon nhất.

Tiêu Hàn nheo mắt, cả người anh như phát ra sát khí chết người.

Triệu Dung nhìn Tiêu Hàn, môi khẽ cười hài lòng. Xem ra, hôm nay có kẻ phải đi chầu Diêm Vương rồi.

Tiêu Hàn vẫn không trả lời, tên râu ria đi theo Ruv tiến lên chỉa súng vào Tiêu Hàn. Hắn ta hùng hồn:

- Tiêu Lão Đại cái chó gì, đến đảo Lục Á thì phải tuân theo người mạnh nhất ở đây.

Nói rồi hắn lại nhìn tên Ruv:

- Ngài Ruv nếu thích con đàn bà này thì cứ lấy về chơi, ai dám cản.

Thượng Vũ nhìn tên Ruv rồi lại nhìn tên râu ria, cô chỉ thiếu chút nữa là xông lên 42 quyền 78 chưởng cho tên kia tan xương nát thịt ra.

Mẹ kiếp, cô đây là để bọn khốn nạn bọn hắn lựa chọn à? Rác rưởi.. rác rưởi!

Thượng Vũ vừa đi lên đã bị Phương Hạo kéo lại, anh cười ha hả:

- Người của Lão Đại, đến khi nào được bọn heo chó lên tiếng lựa chọn.

Lời vừa dứt 4 phía người của Tiêu Hàn xông ra, trên tay cầm súng lục chỉa thẳng về hướng Ruv.

Ruv nhìn xung quanh, trên tay ám vệ là khẩu FN Five-Seven tối tân bậc nhất thế giới. Khẩu súng này bên hắn muốn nhập cũng không đủ điều kiện xin nhập, nhưng ở chỗ Tiêu Hàn lại có. Hắn ta nheo mắt, cho tên râu ria lui ra.

- Cow lui xuống, không được vô lễ với Tiêu Lão Đại.

Cow vẫn ngang ngạnh, hắn ta lên tiếng:

- Ngài Ruv sợ gì tên choắt con đó, ngài....

Tiếng chưa dứt đã bị Ruv tán một phát vào bên má. Tên Cow ôm mặt, mặt hung hăn nhìn chằm chằm về Tiêu Hàn.

Lần này Ruv hạ giọng hòa hoãn:

- Tiêu Lão Đại chẳng hay Ruv tôi có thể mời ngài về nhà đàm đạo một chút được không?

Tiêu Hàn nhìn nhìn Thượng Vũ, biết cô giận lắm, anh đáng lý muốn giải quyết nhanh gọn nhưng tên Ruv đã không biết điều, anh cũng không muốn cho hắn chết yên ổn.

Tiêu Hàn nhìn về Phương Hạo. Phương Hạo cười hề hề nói với Ruv:

- Mời ngày Ruv đây dẫn đường.

Toàn bộ ám vệ buông vũ khí, đứng chờ lệnh Tiêu Hàn.

Ruv đi trước, hắn ngồi lên lưng một con sư tử đen to. Tiêu Hàn cũng ngồi lên một con, anh đưa tay dìu Thượng Vũ ngồi cùng. Tất cả còn lại đều đi song song theo.

Đi được 5 phút, con sư tử có dấu hiệu gầm gừ. Thượng Vũ hai tay run cầm cập, cô thật sự sợ chết lắm, kiếp này cô chưa trả thù được cơ mà!

Tiêu Hàn vỗ vỗ tay cô, anh nhỏ giọng:

- Không sao, không vấn đề gì.

Phía trước vang lên một khúc nhạc khó hiểu, con sư tử to bỗng nhiên gầm một tiếng thật lớn. Tiếng nhạc vang to hơn, con sư tử lại như điên cuồng. Nó gồng mình lên hắc văng Tiêu Hàn cùng Thượng Vũ xuống đất.

Thân thủ nhanh nhẹn, Tiêu Hàn một tay ôm Thượng Vũ vào lòng, giúp cô ngã tiếp đất không bị thương.

Phía bên này Phương Hạo không kịp ứng phó đã bị lính của Ruv vay đến. Lạc một tay giao súng cho Tiêu Hàn, tay còn lại nhả súng vào con sư tử đang điên cuồng gầm gừ.

Từ xa một viên pháo đỏ bay tới hướng con sư tử, Tiêu Hàn buông tay Thượng Vũ, anh bay đến chộp nhanh lấy que pháo đỏ bỏ dưới chân dụi cho tắt không còn một mảng cháy nào. Đang bị kích khích cộng thêm hoản loạn con sư tử đã được thuần phục gần như mất khống chế, nó chỉ nhìn thấy trước mắt Tiêu Hàn vung que pháo.

Cả thân sư tử to gần bằng một con voi nhỏ chạy bổ nhào về phía Tiêu Hàn. Tiêu Hàn lúc bấy giờ lại đang chỉa mũi súng vào Ruv.

Cục diện rối rắm đến cực điểm, ngay khi con sư tử bổ nhào về phía Tiêu Hàn, thì Thượng Vũ từ xa đã chạy nhanh đến.

Cô cố sức chạy thật nhanh, thật nhanh.....

" Đùng đùng đùng đoàng đoàng ", tiếng súng bắn vang trời, Lạc nhắm thẳng vào đầu con sư tử bắn hai phát chí mạng giết chết nó trong gang tấc.

Không may, móng vuốt của con sư tử điên cuồng vồ trúng lưng Thượng Vũ ngay lúc cô chạy nhào đến chỗ Tiêu Hàn.

" Xoạc " 3 đường thẳng song song, trên lưng Thượng Vũ máu chảy ra không ngừng. Cô ngã nhào về phía Tiêu Hàn.

Chỉ muộn chút nữa thôi, một chút nữa thôi, nếu cô đến muộn con sư tử đã vồ mất Tiêu Hàn rồi. May quá không sao, kim chủ của cô không sao!

Tiêu Hàn hoảng hốt nhìn về phía Thượng Vũ, xung quanh người của Ruv kéo đến, anh một tay ôm lấy cô tay còn lại nhả súng không ngừng.

- Thượng Vũ, em tỉnh dậy đi, em không được ngất đi, không được ngất.

Thượng Vũ nghe tiếng anh gọi, cô mơ màng mở mắt.

Cố gắng lấy tay xoa ngay vết máu chảy khiến bản thân đau đớn mà tỉnh táo trở lại.

Nhìn xung quanh bốn phía, Lạc và Phương Hạo đang đấu súng không ngừng. Nhìn lại Tiêu Hàn, anh vừa ôm lấy cô vừa nhả đạn điên cuồng. Lại nhìn lên phía trước, tên Ruv đang nấp sau lưng một tên lính.

Ngay sát bên cạnh, lính của Ruv vây đến. Bọn nó tay liên tục bóp cò vào Tiêu Hàn mà ám vệ xung quanh Tiêu Hàn đã rơi đài đi một nửa.

Lại cảm nhận được cái gì đó chạm vào eo cô, Thượng Vũ đưa tay dò tìm, hóa ra đó là súng ngắn mini của Tiêu Hàn. Tay cô rút ra khẩu súng nhắm vào tên lính đang che cho Ruv.

Do khoảng cách quá xa mà thần trí cô lại không hoàn toàn tỉnh táo nên khi nhả 2 phát đạn, đều không trúng mục tiêu.

Tiêu Hàn nhìn cô, anh đưa tay bắn về phía kia.

" Bằng đoàng "

Tên lính ngã xuống, Ruv quay đầu tháo chạy.

- Tiêu tổng...hắn chạy...chạy...

Từ xa một viên đạn sượt ngang qua vai Tiêu Hàn, anh trúng đạn.

Phương Hạo như điên nhìn về hướng đạn phát ra, một tên bắn tỉa đang núp trên nốc tòa nhà cao trọc trời.

Đi đến gần xác một ám vệ cầm khẩu súng nổ. Nhắm chuẩn sát, " Đùng đùng ", tốc độ kinh hoàng, tầng thượng bị phát nổ.

Phương Hạo hét lên:

- Nhanh đi Lạc, Tiêu Hàn bị thương rồi.

Tiêu Hàn ôm Thượng Vũ lại, anh để cô đứng úp trước người mình. Cho mặt cô úp vào vai của anh, lại dùng sợi dây cương sư tử quấn cô chặt vào với anh.

Xé một mảng áo sau lưng cô tránh cho bụi của áo len chạm vào vết thương. Nhìn vết thương trên lưng cô, anh nghiến răng hai mắt sọc tia đỏ.

- GIẾT!!!

Viên đạn từ khẩu P226 bắn xuyên qua lớp không khí cắm phập vào đầu não Ruv, kết liễu mạng sống của hắn tại thế gian này.

Ruv ngã quỵ, toàn bộ lính của hắn đều buông súng bỏ chạy.

Từ trên cao 3 chiếc trực thăng quân dụng bay đến, Triệu Dung cùng Phiêu vẫy tay với mọi người.

Phương Hạo dưới này vừa bắn một tên vừa hét:

- Các cậu đi du lịch à? Sao không đi dạo thêm một vòng nữa.

Nói rồi anh cùng Lạc chạy đến chỗ Tiêu Hàn.

Tiêu Hàn một tay ôm Thượng Vũ, tay kia lại vỗ vỗ vào má cô.

Thượng Vũ mơ màng tỉnh giấc, trong cơn mê cô thấy mình là một Thái tử phi cao quý, sóng vai cùng Thái tử một vương quốc nào đấy hình như không có trong lịch sử cổ đại. Mở mắt ra, gương mặt Tiêu Hàn hiện lên trong mắt cô.

Sao..sao giống đến như thế?

Tiêu tổng...anh là Thái tử của cô sao????
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện