Đúng giờ Hoàng đế dắt tay Thái hậu từ ngoài đi vào, theo phía sau là Hiền phi cùng Hoa phi.
Nếu đúng ra đêm tiệc mừng thọ sẽ là Hoàng hậu cùng Hoàng thượng dắt tay Thái hậu nhưng vì hậu cung chưa lập tân hậu nên vẫn chỉ có một mình Hoàng đế đi vào. Mà Hiền phi nếu so ra vẫn đủ tư cách được dắt tay Thái hậu nhưng Hoàng thượng vẫn là không cho phép, nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi. Mà phía bên đây, Hoa phi có vẻ rất vui sướng khi có người không thoải mái.
Nói đến Hoa Phi, giống như một nữ nhân không nhiễm bụi trần. Việc hậu cung nàng không xen vào, tranh sủng nàng cũng không, con nối dòng lại không có nhưng rất đều đặn tháng nào Hoàng đế cũng giành một ngày ghé thăm nàng... Đó gọi là thánh sủng không suy!
Thái Hậu sau khi ngồi xuống, Hoàng đế cũng vui vẻ ban ngồi, mắt lại đảo một vòng tìm tiểu Vũ. Mà nàng giờ đây lại nhìn chằm chằm Thái hậu, trong mắt là yêu thương nhớ nhung, bất giác Hàn đế tim chợt mềm nhũn...
Mà Thái hậu cũng bị ánh mắt nóng như lửa của nàng làm cho mất tập trung, mặc dù khi nãy Hoàng đế có nói bà sẽ gặp lại nàng, bà có chút không tin. Nhưng bây giờ khi bắt gặp gương mặt ấy, ánh mắt sáng quắc xinh đẹp ấy lòng bà có chút dao động.
Nếu thật sự Khuynh Thành trở về....tốt tốt, thật sự rất tốt!
Hàn đế cắt ngang ánh nhìn của hai mẫu tử, hắn trầm giọng:
- Khai tiệc.
Phía dưới toàn thể phúc thân hành đại lễ mừng thọ Thái Hậu, trên đây Hoàng đế cũng cúi người hành lễ mừng thọ.
Thái hậu vui vẻ cười, gương mặt nữ nhân ngũ tuần nhưng vẫn trắng hồng kiều diễm, có thể nói bà bảo dưỡng nhan sắc rất tốt.
Mà Phiêu Thái hậu trước kia là thê tử được Tiên đế sủng ái nhất, mặc dù trong cung vẫn có nhiều phi tần nhưng vẫn là không ai uy hiếp được địa vị của bà.
- Cảm ơn Hoàng thượng, ai gia rất vui.
Hoàng đế đứng thẳng dậy, đi đến chỗ ngồi mắt vẫn lướt qua Vũ Ngưng thấy nàng đã thôi xúc động hắn mới yên tâm được phần nào.
Yến tiệc được diễn ra vô cùng sôi nổi, những màn vũ hội đặc sắc. Thái hậu lâu lâu lại liếc mắt qua Vũ Ngưng, thấy nàng đang chăm chú nhìn về Hoàng đế. Bất giác trên môi bà tự nhiên nở nụ cười thỏa mãn...
Trung Ti Đại Sư chưa bao giờ nói sai, ngày đó ông nói nàng sẽ trở về, chính là ngày hôm nay!
Phần quan trọng nhất là quà mừng thọ, Hàn đế vung tay cho người đem vào một tượng Phật giác vàng trắng, xung quanh đính đá quý Nam Châu, thật sự rất đẹp, rất rất đẹp.
Phía dưới đồng thanh hô to:
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế. Thái hậu thiên tuế thiên thiên tuế..
Tống Văn quốc lấy hiếu đạo trị quốc, Hoàng đế hiếu kính Thái hậu là việc làm tôn quý, đáng để thần dân noi theo. Mà theo như sử sách ghi chép lại thì Hàn đế là một vị vua đi lên từ dòng chính, rất hiếm hoi trong hoàng tộc. Thế nên việc Hàn đế hiếu kính 10 phần với mẹ ruột là việc làm hết sức hiển nhiên.
Thái hậu vui vẻ, cười mặt mày rạng rỡ vạn phần:
- Hoàng nhi có lòng, ai gia vui lắm.
Hàn đế nắm lấy tay bà, giọng điệu vui vẻ:
- Đó là việc trẫm nên làm, mẫu hậu người có hài lòng không? Thái hậu gật gật, lại vỗ vỗ lấy tay con trai. Bà lại liếc mắt nhớ đến Khuynh Thành, nếu năm đó đứa nhỏ này không yểu mệnh thì có lẽ người nắm tay bà bây giờ sẽ là nàng.
- Ai gia nhớ Thành nhi...
Hàn đế không nói gì, trong mắt có một chút phấn khích khó giấu được. Im lặng một lát, hắn nói:
- Mẫu hậu, nàng đã về.
Phiêu Thái hậu thoáng gật đầu, tầm mắt hướng về Vũ Ngưng có chút ý cười đậm.
Mà vừa hay lúc ấy Hiền Phi vừa đi lên, hai mẹ con Hàn đế tâm tình xúc động lại không để ý đến Hiền Phi..
Câu nói ấy vô tình lọt hết vào tai nàng ta, Hiền Phi có chút ngơ ngác, có chút lo sợ, lại có chút run rẩy... Nàng đã về, là có ý gì??
Hoa Phi phía dưới nhìn thấy Hiền Phi đứng bất động, liền khẽ cười hỏi:
- Hiền phi tỷ tỷ, người làm sao thế, sao không dâng trà cho Thái hậu nương nương?
Hoa Phi vừa hỏi cũng làm cho Thái hậu và Hàn đế giật mình. Quay lại lại thấy Hiền phi đang ngây ngốc đứng ở đó, tay cầm tách trà mà cổ tay lại có chút run run.
Hàn đế nhíu mày không vui, hỏi:
- Nàng làm sao vậy?
Hiền phi giật mình, vội hành lễ:
- Thiếp thân nhất thời thất lễ, thứ xin Thái hậu, hoàng thượng trách tội.
Phiêu Thái hậu thoáng cười nhẹ:
- Hiền phi có lòng, ngươi mau về chỗ ngồi đi.
Hiền phi cả người run run, cúi người quay về chỗ, khi lui xuống vẫn là liếc mắt về phía Hoa phi...
Hoa Ái Tư, hôm nay bổn cung ghi nhớ thái độ của ngươi!
Tiếp theo Hoàng đế là Hiền phi, Hoa Phi, Điệp Chiêu Viện, Mai Tiệp Dư, Lệ Tần, Hồ Tần lần lượt dâng quà mừng thọ.
Cũng không có gì đặc sắc lắm, nào một quyển Kinh Phật tự chép, một cái túi hương, lại thêm trang sức quý giá.
Chung quy cũng giống như mọi năm, Thái hậu trên mặt là vui mừng nhưng trong lòng cũng có chút nhàm chán. Bà vẫn là đang đợi Vũ Ngưng dâng quà..
Đến lượt Bảo Tần, nàng tiếp nhận khay gỗ được phũ tấm lụa màu đỏ từ tay Ngọc Châu. Nhẹ nhàng bước lên từng bước, đến giữa điện một thân cung trang Tần vị kiêu sa quỳ xuống, đầu khẽ cúi, miệng ho tô:
- Thiếp thân kính chúc Thái hậu nương nương trường thọ an khang, thân thể vững như núi Thái Sơn, vạn phước kim an.
Thái hậu nôn nóng, tay có chút run run:
- Bình thân, Bảo Tần đứng lên đi.
Vũ Ngưng ngước mặt lên, mắt đối mắt với Phiêu Thái hậu..
Trong lòng bà chấn kinh một phen, tim đập mạnh, cả người có chút run run. Mà bên cạnh Hồng Cô Cô cũng có chút thất thần nhưng rất nhanh sau đó chủ tớ hai người đã thôi phục bộ dáng ban đầu. Không hổ danh là nữ nhân quyền lực nhất hậu cung.
- Ngươi tên gì?
Vũ Ngưng nhẹ giọng:
- Dạ thiếp thân là Ninh Vũ Ngưng.
Thái hậu gật đầu. Lại là nữ nhi Ninh gia...bà đến cuối cùng là có duyên với Ninh gia mà!
Thấy thái độ Thái hậu vui vẻ, Vũ Ngưng cực kỳ phấn khích, nàng nhẹ nhàng kéo tấm lụa đỏ, bên trên là một hộp gỗ đen tuyền sáng bóng.
Hàn đế đã biết hộp gỗ ấy chứa gì, ám vệ đã báo cáo tình hình một tuần qua ở Chung Túy cung cho hắn nghe. Nhưng để làm nương tử vui, hắn không ngại pha thêm trò cho nàng một chút.
- Ồ đó là gì vậy ái phi?
Vũ Ngưng liếc mắt nhìn hoàng đế, trên môi nụ cười loang rộng ra:
- Bẩm Thái hậu, bẩm Hoàng thượng đây là quà mừng thọ mà thiếp thân muốn dâng lên cho Thái hậu. Xin Thái hậu nương nương không chê trách thiếp thân vụng về làm phật lòng người.
Thái hậu cho Hồng cô cô đi xuống đem quà lên, nhận đến trên tay, bà mở ra là một nền phấn hoa màu da người rất mịn. Ngửi ngửi không thấy mùi, nhưng khi bà chấm nhẹ một chút lên mặt thì lại thoang thoảng mùi hoa mẫu đơn. Phút chốc tim bà như đập điên loạn, trong đầu không ngừng reo hò vui vẻ. Đến cuối cùng, Thành Nhi cũng về rồi, đứa nhỏ đáng thương cuối cùng ngươi cũng chịu trở về rồi.
Phía dưới chăm chú nhìn biểu tình của Thái hậu, phải biết rằng Thái hậu là nữ nhân quyền lực nhất hậu cung, ngay cả hoàng đế cũng phải tôn kính bà 10 phần. Nếu như lấy được lòng Thái hậu thì không cần lo quãng đời về sau sống không được tốt. Mà vị Thái hậu này cơ hồ rất khó lấy lòng!
Phiêu Thái hậu gật đầu, cười lớn, bà nói vừa đủ lớn cho tất cả bên dưới đều nghe:
- Ai gia rất thích phấn hoa mà Bảo Tần tặng cho ai gia, đây là món quà mà ai gia thích nhất. Ngoài Ninh Hoàng hậu ra thì Bảo Tần là người nén ra được loại phấn hoa mà ai gia rất hài lòng..
Ngoài Ninh Hoàng hậu ra?? Bảo Tần như thế nào mà lại được chính miệng Thái hậu so sánh với Ninh Hoàng hậu quá cố, người mà bà yêu quý nhất?
Bên dưới không khỏi liếc nhìn đánh giá thêm vài phần về vị Bảo Tần này.
Phiêu Thái hậu ngồi trên ghế phụng, bà tháo vòng tay huyết đen ra, hướng về phía Vũ Ngưng, nói:
- Ai gia rất quý Bảo Tần mà ngươi cũng có công lớn làm cho ai gia vui vẻ. Nay xét thấy trong ngày mừng thọ của ta cũng nên làm chút việc gì đó vui vẻ... Ban thưởng cho Bản Tần vòng huyết đen, thăng nàng lên thành Quý Tần, ban thưởng Chung Túy cung.
Phía dưới vỡ òa, chúng phia tần phải nói đau lòng đến cực điểm. Các nàng cố sức lấy lòng Thái hậu mà người một chút để ý cũng không có lại chăm chăm nhìn về phía Quý Tần...
Quý tần là đứng đầu cửu tần đó!!!
Mà vị Quý Tần kia cứ như được trời cao độ hộ, hết được ân sủng vang dội của Hoàng thượng nay lại thêm ân trạch của Thái hậu...Bọn phi tần các nàng phải sống làm sao bây giờ?
Mà trên kia vị Hoa phi chỉ thoáng cười nhạt, còn Hiền phi lại dùng ánh mắt ngờ vực lo sợ nhìn Vũ Ngưng...
Vũ Ngưng môi cong lên rất đẹp, cả người như tỏa ra phong thái của bậc mẫu nghi thiên hạ.
Nàng dập đầu hành lễ, hô to mấy tiếng:
- Thiếp thân đa tạ Thái hậu nương nương ban thưởng, Thái hậu vạn phúc kim an...
Nếu đúng ra đêm tiệc mừng thọ sẽ là Hoàng hậu cùng Hoàng thượng dắt tay Thái hậu nhưng vì hậu cung chưa lập tân hậu nên vẫn chỉ có một mình Hoàng đế đi vào. Mà Hiền phi nếu so ra vẫn đủ tư cách được dắt tay Thái hậu nhưng Hoàng thượng vẫn là không cho phép, nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi. Mà phía bên đây, Hoa phi có vẻ rất vui sướng khi có người không thoải mái.
Nói đến Hoa Phi, giống như một nữ nhân không nhiễm bụi trần. Việc hậu cung nàng không xen vào, tranh sủng nàng cũng không, con nối dòng lại không có nhưng rất đều đặn tháng nào Hoàng đế cũng giành một ngày ghé thăm nàng... Đó gọi là thánh sủng không suy!
Thái Hậu sau khi ngồi xuống, Hoàng đế cũng vui vẻ ban ngồi, mắt lại đảo một vòng tìm tiểu Vũ. Mà nàng giờ đây lại nhìn chằm chằm Thái hậu, trong mắt là yêu thương nhớ nhung, bất giác Hàn đế tim chợt mềm nhũn...
Mà Thái hậu cũng bị ánh mắt nóng như lửa của nàng làm cho mất tập trung, mặc dù khi nãy Hoàng đế có nói bà sẽ gặp lại nàng, bà có chút không tin. Nhưng bây giờ khi bắt gặp gương mặt ấy, ánh mắt sáng quắc xinh đẹp ấy lòng bà có chút dao động.
Nếu thật sự Khuynh Thành trở về....tốt tốt, thật sự rất tốt!
Hàn đế cắt ngang ánh nhìn của hai mẫu tử, hắn trầm giọng:
- Khai tiệc.
Phía dưới toàn thể phúc thân hành đại lễ mừng thọ Thái Hậu, trên đây Hoàng đế cũng cúi người hành lễ mừng thọ.
Thái hậu vui vẻ cười, gương mặt nữ nhân ngũ tuần nhưng vẫn trắng hồng kiều diễm, có thể nói bà bảo dưỡng nhan sắc rất tốt.
Mà Phiêu Thái hậu trước kia là thê tử được Tiên đế sủng ái nhất, mặc dù trong cung vẫn có nhiều phi tần nhưng vẫn là không ai uy hiếp được địa vị của bà.
- Cảm ơn Hoàng thượng, ai gia rất vui.
Hoàng đế đứng thẳng dậy, đi đến chỗ ngồi mắt vẫn lướt qua Vũ Ngưng thấy nàng đã thôi xúc động hắn mới yên tâm được phần nào.
Yến tiệc được diễn ra vô cùng sôi nổi, những màn vũ hội đặc sắc. Thái hậu lâu lâu lại liếc mắt qua Vũ Ngưng, thấy nàng đang chăm chú nhìn về Hoàng đế. Bất giác trên môi bà tự nhiên nở nụ cười thỏa mãn...
Trung Ti Đại Sư chưa bao giờ nói sai, ngày đó ông nói nàng sẽ trở về, chính là ngày hôm nay!
Phần quan trọng nhất là quà mừng thọ, Hàn đế vung tay cho người đem vào một tượng Phật giác vàng trắng, xung quanh đính đá quý Nam Châu, thật sự rất đẹp, rất rất đẹp.
Phía dưới đồng thanh hô to:
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế. Thái hậu thiên tuế thiên thiên tuế..
Tống Văn quốc lấy hiếu đạo trị quốc, Hoàng đế hiếu kính Thái hậu là việc làm tôn quý, đáng để thần dân noi theo. Mà theo như sử sách ghi chép lại thì Hàn đế là một vị vua đi lên từ dòng chính, rất hiếm hoi trong hoàng tộc. Thế nên việc Hàn đế hiếu kính 10 phần với mẹ ruột là việc làm hết sức hiển nhiên.
Thái hậu vui vẻ, cười mặt mày rạng rỡ vạn phần:
- Hoàng nhi có lòng, ai gia vui lắm.
Hàn đế nắm lấy tay bà, giọng điệu vui vẻ:
- Đó là việc trẫm nên làm, mẫu hậu người có hài lòng không? Thái hậu gật gật, lại vỗ vỗ lấy tay con trai. Bà lại liếc mắt nhớ đến Khuynh Thành, nếu năm đó đứa nhỏ này không yểu mệnh thì có lẽ người nắm tay bà bây giờ sẽ là nàng.
- Ai gia nhớ Thành nhi...
Hàn đế không nói gì, trong mắt có một chút phấn khích khó giấu được. Im lặng một lát, hắn nói:
- Mẫu hậu, nàng đã về.
Phiêu Thái hậu thoáng gật đầu, tầm mắt hướng về Vũ Ngưng có chút ý cười đậm.
Mà vừa hay lúc ấy Hiền Phi vừa đi lên, hai mẹ con Hàn đế tâm tình xúc động lại không để ý đến Hiền Phi..
Câu nói ấy vô tình lọt hết vào tai nàng ta, Hiền Phi có chút ngơ ngác, có chút lo sợ, lại có chút run rẩy... Nàng đã về, là có ý gì??
Hoa Phi phía dưới nhìn thấy Hiền Phi đứng bất động, liền khẽ cười hỏi:
- Hiền phi tỷ tỷ, người làm sao thế, sao không dâng trà cho Thái hậu nương nương?
Hoa Phi vừa hỏi cũng làm cho Thái hậu và Hàn đế giật mình. Quay lại lại thấy Hiền phi đang ngây ngốc đứng ở đó, tay cầm tách trà mà cổ tay lại có chút run run.
Hàn đế nhíu mày không vui, hỏi:
- Nàng làm sao vậy?
Hiền phi giật mình, vội hành lễ:
- Thiếp thân nhất thời thất lễ, thứ xin Thái hậu, hoàng thượng trách tội.
Phiêu Thái hậu thoáng cười nhẹ:
- Hiền phi có lòng, ngươi mau về chỗ ngồi đi.
Hiền phi cả người run run, cúi người quay về chỗ, khi lui xuống vẫn là liếc mắt về phía Hoa phi...
Hoa Ái Tư, hôm nay bổn cung ghi nhớ thái độ của ngươi!
Tiếp theo Hoàng đế là Hiền phi, Hoa Phi, Điệp Chiêu Viện, Mai Tiệp Dư, Lệ Tần, Hồ Tần lần lượt dâng quà mừng thọ.
Cũng không có gì đặc sắc lắm, nào một quyển Kinh Phật tự chép, một cái túi hương, lại thêm trang sức quý giá.
Chung quy cũng giống như mọi năm, Thái hậu trên mặt là vui mừng nhưng trong lòng cũng có chút nhàm chán. Bà vẫn là đang đợi Vũ Ngưng dâng quà..
Đến lượt Bảo Tần, nàng tiếp nhận khay gỗ được phũ tấm lụa màu đỏ từ tay Ngọc Châu. Nhẹ nhàng bước lên từng bước, đến giữa điện một thân cung trang Tần vị kiêu sa quỳ xuống, đầu khẽ cúi, miệng ho tô:
- Thiếp thân kính chúc Thái hậu nương nương trường thọ an khang, thân thể vững như núi Thái Sơn, vạn phước kim an.
Thái hậu nôn nóng, tay có chút run run:
- Bình thân, Bảo Tần đứng lên đi.
Vũ Ngưng ngước mặt lên, mắt đối mắt với Phiêu Thái hậu..
Trong lòng bà chấn kinh một phen, tim đập mạnh, cả người có chút run run. Mà bên cạnh Hồng Cô Cô cũng có chút thất thần nhưng rất nhanh sau đó chủ tớ hai người đã thôi phục bộ dáng ban đầu. Không hổ danh là nữ nhân quyền lực nhất hậu cung.
- Ngươi tên gì?
Vũ Ngưng nhẹ giọng:
- Dạ thiếp thân là Ninh Vũ Ngưng.
Thái hậu gật đầu. Lại là nữ nhi Ninh gia...bà đến cuối cùng là có duyên với Ninh gia mà!
Thấy thái độ Thái hậu vui vẻ, Vũ Ngưng cực kỳ phấn khích, nàng nhẹ nhàng kéo tấm lụa đỏ, bên trên là một hộp gỗ đen tuyền sáng bóng.
Hàn đế đã biết hộp gỗ ấy chứa gì, ám vệ đã báo cáo tình hình một tuần qua ở Chung Túy cung cho hắn nghe. Nhưng để làm nương tử vui, hắn không ngại pha thêm trò cho nàng một chút.
- Ồ đó là gì vậy ái phi?
Vũ Ngưng liếc mắt nhìn hoàng đế, trên môi nụ cười loang rộng ra:
- Bẩm Thái hậu, bẩm Hoàng thượng đây là quà mừng thọ mà thiếp thân muốn dâng lên cho Thái hậu. Xin Thái hậu nương nương không chê trách thiếp thân vụng về làm phật lòng người.
Thái hậu cho Hồng cô cô đi xuống đem quà lên, nhận đến trên tay, bà mở ra là một nền phấn hoa màu da người rất mịn. Ngửi ngửi không thấy mùi, nhưng khi bà chấm nhẹ một chút lên mặt thì lại thoang thoảng mùi hoa mẫu đơn. Phút chốc tim bà như đập điên loạn, trong đầu không ngừng reo hò vui vẻ. Đến cuối cùng, Thành Nhi cũng về rồi, đứa nhỏ đáng thương cuối cùng ngươi cũng chịu trở về rồi.
Phía dưới chăm chú nhìn biểu tình của Thái hậu, phải biết rằng Thái hậu là nữ nhân quyền lực nhất hậu cung, ngay cả hoàng đế cũng phải tôn kính bà 10 phần. Nếu như lấy được lòng Thái hậu thì không cần lo quãng đời về sau sống không được tốt. Mà vị Thái hậu này cơ hồ rất khó lấy lòng!
Phiêu Thái hậu gật đầu, cười lớn, bà nói vừa đủ lớn cho tất cả bên dưới đều nghe:
- Ai gia rất thích phấn hoa mà Bảo Tần tặng cho ai gia, đây là món quà mà ai gia thích nhất. Ngoài Ninh Hoàng hậu ra thì Bảo Tần là người nén ra được loại phấn hoa mà ai gia rất hài lòng..
Ngoài Ninh Hoàng hậu ra?? Bảo Tần như thế nào mà lại được chính miệng Thái hậu so sánh với Ninh Hoàng hậu quá cố, người mà bà yêu quý nhất?
Bên dưới không khỏi liếc nhìn đánh giá thêm vài phần về vị Bảo Tần này.
Phiêu Thái hậu ngồi trên ghế phụng, bà tháo vòng tay huyết đen ra, hướng về phía Vũ Ngưng, nói:
- Ai gia rất quý Bảo Tần mà ngươi cũng có công lớn làm cho ai gia vui vẻ. Nay xét thấy trong ngày mừng thọ của ta cũng nên làm chút việc gì đó vui vẻ... Ban thưởng cho Bản Tần vòng huyết đen, thăng nàng lên thành Quý Tần, ban thưởng Chung Túy cung.
Phía dưới vỡ òa, chúng phia tần phải nói đau lòng đến cực điểm. Các nàng cố sức lấy lòng Thái hậu mà người một chút để ý cũng không có lại chăm chăm nhìn về phía Quý Tần...
Quý tần là đứng đầu cửu tần đó!!!
Mà vị Quý Tần kia cứ như được trời cao độ hộ, hết được ân sủng vang dội của Hoàng thượng nay lại thêm ân trạch của Thái hậu...Bọn phi tần các nàng phải sống làm sao bây giờ?
Mà trên kia vị Hoa phi chỉ thoáng cười nhạt, còn Hiền phi lại dùng ánh mắt ngờ vực lo sợ nhìn Vũ Ngưng...
Vũ Ngưng môi cong lên rất đẹp, cả người như tỏa ra phong thái của bậc mẫu nghi thiên hạ.
Nàng dập đầu hành lễ, hô to mấy tiếng:
- Thiếp thân đa tạ Thái hậu nương nương ban thưởng, Thái hậu vạn phúc kim an...
Danh sách chương