Theo hắn thấy, tiệm rượu này có thể có rượu ngon gì? Tam Thu Các trong thành nổi danh với Bách Hoa Tửu chuyển từ kinh sư tới, cực kỳ hiếm thấy, hương thơm thuần túy mà lại nồng đậm có thể gọi là số một!
Đoạn Tam Lang không tranh luận với hắn, chỉ kêu Vương Câu mang đồ lên.
Chu Đán Đán bí mật theo dõi ở cửa bếp, sau đó nói với Đỗ Tam Tư về phản ứng của mọi người. Đỗ Tam Tư cũng không vội, chỉ nhờ cậu bé kêu Kỳ Quan, Vương Câu báo tên đồ ăn rồi lại bưng đồ ăn ra ngoài là được.
Ngay cả tiểu phản diện uống xong rượu cũng thiếu chút nữa hôn mê, nàng cũng không tin trị không nổi bọn họ.
Cho dù khẩu vị có kén đi nữa thì vị cay xè thấu xương này cũng coi là một sự khác biệt nhỉ? Mà giờ phút này, hai vị khách vào tiệm rượu đầu tiên nhìn nhau, bưng chén Hổ Phách Bạch Tửu lên, hỏi Vương Câu đang đi ngang qua: “Tiểu Nhị, đây là loại rượu gì?”
Vương Câu hít hà, mấy loại rượu mà cậu bé mới vừa bưng lên, cậu bé vẫn còn nhớ rõ mùi hương.
Nghĩ một chút rồi đáp: “Hẳn là một loại của ba loại đầu, hình như là ‘Cam Lâm’, khách quan cảm thấy thế nào?”
Vương Câu rất tò mò, dù sao mới rồi khi mở vò rượu ra, cậu bé cũng kinh ngạc một chút.
Ba loại đầu còn đỡ, không khác mấy so với các tiệm rượu khác, chỉ khác là mùi rượu nồng đậm, mang theo mùi thuốc thoang thoảng. Nhưng ba loại rượu cuối cùng càng thêm thanh thêm mạnh hiếm thấy, nhất là loại "Hỏa Thiêu" cuối cùng, chỉ ngửi một cái mà tựa như mù tạc gay mũi.
Hơn nữa cậu ta chợt phát hiện ra mùi hương của sáu loại rượu này dường như thơm hơn một chút so với những loại rượu mà cậu bé đã từng ngửi trước đây thì phải? Hơn nữa đó là loại hương thơm thuần túy, không vẩn đục cũng không pha trộn.
Cậu bé rất tò mò, ai ngờ khách quan chưa kịp trả lời thì Chu Quyền ở bàn bên kia đã đột nhiên kêu lên: "Rượu thật mạnh! quả thật là nóng như lửa đốt!"
"Không chỉ mạnh mà còn rất thơm!" Người kia hiển nhiên là một người sành rượu: "Không có cảm giác chát và ngấy!"
"Không thể nào, đây mới chỉ là 'Sở Hà'? Không phải là 'Hỏa Thiêu' sao?!"
Bên khác, Hàn Kiếm trực tiếp cầm "Hỏa Thiêu" lên, nốc thẳng vào miệng.
Vừa tiến vào cổ họng, hắn cũng không cảm thấy được gì, nhưng hai giây sau gương mặt lạnh lùng kia bỗng đỏ bừng, trực tiếp cầm lấy trà hoa cúc bên cạnh rót vào miệng, thiếu chút nữa hất bay đĩa cừu non trong tay Vương Câu.
"Cái này, rượu này ..." Hàn Kiếm kinh ngạc nhìn Đổng Thanh.
Đổng Thanh cười cười, nhưng khẽ gật đầu: “Cái tên 'Hỏa Thiêu' đúng là danh xứng với thực.”
Tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, Đoạn Tam Lang cười ha hả: “Ta đã nói các ngươi không thể uống được 'Hỏa Thiêu' mà, bây giờ các ngươi tin rồi chứ?”
Trong phòng bếp, Chu Đán Đán và Đỗ Tam Tư ở sau bức màn hưng phấn không thôi.
Xong rồi! xong rồi!!
Đoạn Tam Lang như có cảm giác, đột nhiên quay đầu nhìn về phía phòng bếp, nhíu mày.
Đỗ Tam Nương đang hưng phấn, ma xui quỷ khiến thế nào mà giơ ngón tay cái với hắn - làm tốt lắm!
Đoạn Tam Lang khẽ giật mình, lỗ tai nóng lên, thu hồi ánh mắt, tiếp tục ép bọn họ uống thử rượu.
Đổng Thanh thì ở bên cạnh mỉm cười nhìn.
Nói cũng lạ, mặc dù rượu này vị này cay và mạnh hơn vị kia, nhưng sau khi dừng lại, có vị ngọt nơi đầu lưỡi và tim sinh ra, hơn nữa mùi hương thơm ngát, không hề ngây ngấy, khiến những ai đã quen uống rượu ngọt như bọn họ đều sẽ có một chút thích thú không muốn buông tay.
Cay như vậy, có chút dọa người đó.
Nhưng mà ... ừm, thử một chút thì không sao đâu nhỉ?
Vậy thì... thử một chút đi?
Sau đó, càng thử thì càng không thể dừng lại.
Dần dần, tiệm rượu càng ngày càng náo nhiệt, khách hàng ngoài cửa rốt cuộc thử tiến vào, ngồi ở một góc quán, lại vang lên một tiếng kinh ngạc mới ...
Đỗ Tam Tư che miệng lại cười trộm, tiện tay nhét vài miếng thịt bò vào miệng ba đứa nhỏ: “Hôm nay bà chủ vui vẻ, các ngươi cũng ăn đi.”
Chu Đản Đản kinh hãi: “Cái này ...”
“Không sao cả.” Đỗ Tam Tư chớp mắt: “Trên lò còn có bánh cao lương nhân đậu đỏ với móng giò, ta thấy bọn họ cũng không ăn nữa rồi, chúng ta ăn là được."
Ba người kinh ngạc, đãi ngộ nơi này tốt như vậy ư?!
Đỗ Tam Tư đang nhấm nháp bánh cao lương, chuẩn bị đi ra ngoài chào khách, hôm nay là ngày khai trương, nàng cũng phải nói vài câu mới tốt.
Ngay khi vén bức màn lên, Đỗ Tam Tư đột nhiên nhớ tới cái gì đó, tiểu phản diện kia còn đang bị thương.
Nàng im lặng, mở lồng hấp, bưng một món ăn, bước ra khỏi bếp, đi về phía Đoạn Tam Lang ...
Đoạn Tam Lang không tranh luận với hắn, chỉ kêu Vương Câu mang đồ lên.
Chu Đán Đán bí mật theo dõi ở cửa bếp, sau đó nói với Đỗ Tam Tư về phản ứng của mọi người. Đỗ Tam Tư cũng không vội, chỉ nhờ cậu bé kêu Kỳ Quan, Vương Câu báo tên đồ ăn rồi lại bưng đồ ăn ra ngoài là được.
Ngay cả tiểu phản diện uống xong rượu cũng thiếu chút nữa hôn mê, nàng cũng không tin trị không nổi bọn họ.
Cho dù khẩu vị có kén đi nữa thì vị cay xè thấu xương này cũng coi là một sự khác biệt nhỉ? Mà giờ phút này, hai vị khách vào tiệm rượu đầu tiên nhìn nhau, bưng chén Hổ Phách Bạch Tửu lên, hỏi Vương Câu đang đi ngang qua: “Tiểu Nhị, đây là loại rượu gì?”
Vương Câu hít hà, mấy loại rượu mà cậu bé mới vừa bưng lên, cậu bé vẫn còn nhớ rõ mùi hương.
Nghĩ một chút rồi đáp: “Hẳn là một loại của ba loại đầu, hình như là ‘Cam Lâm’, khách quan cảm thấy thế nào?”
Vương Câu rất tò mò, dù sao mới rồi khi mở vò rượu ra, cậu bé cũng kinh ngạc một chút.
Ba loại đầu còn đỡ, không khác mấy so với các tiệm rượu khác, chỉ khác là mùi rượu nồng đậm, mang theo mùi thuốc thoang thoảng. Nhưng ba loại rượu cuối cùng càng thêm thanh thêm mạnh hiếm thấy, nhất là loại "Hỏa Thiêu" cuối cùng, chỉ ngửi một cái mà tựa như mù tạc gay mũi.
Hơn nữa cậu ta chợt phát hiện ra mùi hương của sáu loại rượu này dường như thơm hơn một chút so với những loại rượu mà cậu bé đã từng ngửi trước đây thì phải? Hơn nữa đó là loại hương thơm thuần túy, không vẩn đục cũng không pha trộn.
Cậu bé rất tò mò, ai ngờ khách quan chưa kịp trả lời thì Chu Quyền ở bàn bên kia đã đột nhiên kêu lên: "Rượu thật mạnh! quả thật là nóng như lửa đốt!"
"Không chỉ mạnh mà còn rất thơm!" Người kia hiển nhiên là một người sành rượu: "Không có cảm giác chát và ngấy!"
"Không thể nào, đây mới chỉ là 'Sở Hà'? Không phải là 'Hỏa Thiêu' sao?!"
Bên khác, Hàn Kiếm trực tiếp cầm "Hỏa Thiêu" lên, nốc thẳng vào miệng.
Vừa tiến vào cổ họng, hắn cũng không cảm thấy được gì, nhưng hai giây sau gương mặt lạnh lùng kia bỗng đỏ bừng, trực tiếp cầm lấy trà hoa cúc bên cạnh rót vào miệng, thiếu chút nữa hất bay đĩa cừu non trong tay Vương Câu.
"Cái này, rượu này ..." Hàn Kiếm kinh ngạc nhìn Đổng Thanh.
Đổng Thanh cười cười, nhưng khẽ gật đầu: “Cái tên 'Hỏa Thiêu' đúng là danh xứng với thực.”
Tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, Đoạn Tam Lang cười ha hả: “Ta đã nói các ngươi không thể uống được 'Hỏa Thiêu' mà, bây giờ các ngươi tin rồi chứ?”
Trong phòng bếp, Chu Đán Đán và Đỗ Tam Tư ở sau bức màn hưng phấn không thôi.
Xong rồi! xong rồi!!
Đoạn Tam Lang như có cảm giác, đột nhiên quay đầu nhìn về phía phòng bếp, nhíu mày.
Đỗ Tam Nương đang hưng phấn, ma xui quỷ khiến thế nào mà giơ ngón tay cái với hắn - làm tốt lắm!
Đoạn Tam Lang khẽ giật mình, lỗ tai nóng lên, thu hồi ánh mắt, tiếp tục ép bọn họ uống thử rượu.
Đổng Thanh thì ở bên cạnh mỉm cười nhìn.
Nói cũng lạ, mặc dù rượu này vị này cay và mạnh hơn vị kia, nhưng sau khi dừng lại, có vị ngọt nơi đầu lưỡi và tim sinh ra, hơn nữa mùi hương thơm ngát, không hề ngây ngấy, khiến những ai đã quen uống rượu ngọt như bọn họ đều sẽ có một chút thích thú không muốn buông tay.
Cay như vậy, có chút dọa người đó.
Nhưng mà ... ừm, thử một chút thì không sao đâu nhỉ?
Vậy thì... thử một chút đi?
Sau đó, càng thử thì càng không thể dừng lại.
Dần dần, tiệm rượu càng ngày càng náo nhiệt, khách hàng ngoài cửa rốt cuộc thử tiến vào, ngồi ở một góc quán, lại vang lên một tiếng kinh ngạc mới ...
Đỗ Tam Tư che miệng lại cười trộm, tiện tay nhét vài miếng thịt bò vào miệng ba đứa nhỏ: “Hôm nay bà chủ vui vẻ, các ngươi cũng ăn đi.”
Chu Đản Đản kinh hãi: “Cái này ...”
“Không sao cả.” Đỗ Tam Tư chớp mắt: “Trên lò còn có bánh cao lương nhân đậu đỏ với móng giò, ta thấy bọn họ cũng không ăn nữa rồi, chúng ta ăn là được."
Ba người kinh ngạc, đãi ngộ nơi này tốt như vậy ư?!
Đỗ Tam Tư đang nhấm nháp bánh cao lương, chuẩn bị đi ra ngoài chào khách, hôm nay là ngày khai trương, nàng cũng phải nói vài câu mới tốt.
Ngay khi vén bức màn lên, Đỗ Tam Tư đột nhiên nhớ tới cái gì đó, tiểu phản diện kia còn đang bị thương.
Nàng im lặng, mở lồng hấp, bưng một món ăn, bước ra khỏi bếp, đi về phía Đoạn Tam Lang ...
Danh sách chương