Tôi ngồi trong xe, vốn định tắt máy nhưng trên đoạn video chị My vừa ưỡn bụng vừa gào lên:

– Tôi không có thời gian ở đây thương lượng hay đôi co với bà nữa. Nửa mảnh đất này, nếu không ngoài đoạn video tôi gửi cho nhà chồng con gái bà tôi còn kiện bà tội hành hung phụ nữ mang thai nữa. Tốt nhất khôn hồn thì bà làm thủ tục nhanh đi, tôi cho bà đúng ba ngày, nếu ba ngày bà không sang nhượng nửa mảnh đất cho tôi thì bà biết thế nào rồi đấy.

Mụ Hằng mặt mũi biến sắc, thế nhưng mụ ta có thể làm gì được đây? Nếu như chuyện con gái mụ ta lộ ra, bên nhà chồng coi khinh, bà Hà Liên biết chuyện con gái mụ ta biết đâu sẽ bị chồng ruồng bỏ, sẽ bị mẹ Hà Liên trở mặt, như vậy mụ ta sẽ mất cả chì lẫn chài. Nửa mảnh đất này đáng giá cả tỉ bạc, nhưng nếu không đánh đổi mụ ta sẽ chẳng còn gì cả. Lúc này mụ ta chỉ còn cách ngậm bồ hòn làm ngọt, cục tức nuốt không trôi cũng không thể nôn ra nổi. Tôi không ngờ chị My lại diễn một vở kịch xuất sắc đến vậy. Đàn bà nghèo túng, lại bị phản bội, đến khi phản kháng tôi cũng đôi phần thán phục. Khi nghe mụ Hằng yếu ớt thốt ra mấy câu “Cho tôi thời gian, tôi sẽ sang nhượng nửa mảnh đất cho cô” tôi đã suýt bật cười. Có điều tôi không thể cười lớn, mọi chuyện mới bắt đầu thôi mà, kịch hay còn ở phía trước. Tôi nhìn người tài xế nói:

– Cho tôi về Hà Nội.

– Về Hà Nội? Không phải cô định chiều mới về sao? – Kí xong hợp đồng với Hà Liên rồi, tôi mang hợp đồng về cho giám đốc luôn.

Người tài xế nghe vậy liền quay xe về hướng đường cao tốc. Kịch hay tôi đã xem rồi, hợp đồng cũng kí xong rồi, mụ Hằng hoảng loạn còn tôi thì nên yên ổn làm việc. Giống như trước kia, khi bị đày vào động của mụ Hoa thì bên ngoài mụ Hằng và con Ngọc vui vẻ sống. Giờ tôi cũng nên vui vẻ sống để đám người kia, từng người từng người nếm chịu những gì mà tôi đã trải qua. Tôi nằm trên xe, mệt mỏi gục xuống ngủ một giấc đến khi có điện thoại của cái Hà liền bật dậy. Đầu dây bên kia khẽ nói:

– Chị An. Em với chị My về nhà trọ rồi. Mụ Hằng đồng ý sang nhượng nửa mảnh đất, giờ phải làm sao nữa chị nhỉ.

Mụ Hằng đồng ý sang nhượng nửa mảnh đất, tôi biết mụ ta không còn cách nào khác nên đành phải thoả hiệp để sang nhượng. Có điều với tính cách thâm độc của mụ ta chắc chắn mụ ta sẽ không dễ dàng để nửa mảnh đất ấy rơi vào tay chị My như vậy. Có điều thế thì đã sao, muốn đấu lại với tôi trừ phi mụ ta chết! Mụ ta dựa vào cái gì để đấu với tôi, dựa vào đứa con gái chẳng có chút tiền đồ gì trong tay sao? Nhà cửa, xe cộ đều đã đứng tên lại mẹ tôi, con Ngọc dựa vào cái gì chứ? Dựa vào Sơn? Hay công ty Quang Minh? Tôi khẽ nhếch môi lên, ba năm nay Quang Minh làm ăn không ăn thua, còn để Hà Liên vượt lên đứng top, thậm chí mấy công ty nhỏ ngày xưa doanh thu lẫn các mối quan hệ cũng đã hơn hẳn Quang Minh. Dựa vào Quang Minh thì chắc chắn là sai lầm rồi. Huống hồ Quang Minh chỉ là công ty của bố mẹ chồng, con Ngọc có làm dâu hào môn thì cũng khó mà dựa vào đó mà đấu được. Tôi đưa tay chạm lên cửa kính đáp lại:

– Tạm thời về nhà trọ, chị đang đi xe, sắp về đến nơi rồi. Đợi xong việc chị sẽ gọi lại.

– Vâng ạ. Em biết rồi.

Xe đi thêm mấy đoạn cao tốc nữa mới đến Hà Nội. Khi về công ty tôi liền mang hợp đồng cho giám đốc. Giám đốc thấy tôi về sớm thì kinh ngạc hỏi:

– Cô kí được sớm thế sao? Bà Hà Liên xưa nay rất khó tính, vì sao lại nhanh chóng kí hợp đồng như vậy?

Tôi bật cười nhìn Hưng đáp lại:

– Đồng hương nên có chút ưu ái.

– Cái này không phải là ưu ái mà là quá ưu ái rồi. Tôi bổ nhiệm cô làm phó phòng đúng là quyết định đúng đắn. Mà không phải với Hà Liên, với bên Shin và các công ty khác tôi thấy mấy chuyện kí hợp đồng giao cho cô cô đều rất nhanh chóng, thuận lợi mang về. Đúng là ngay từ đầu nhận cô vào tôi đã không nhìn nhầm người mà. Được rồi, việc của cô xong sớm, chiều nay cô cứ nghỉ ngơi, sáng mai đến công ty tôi sẽ công bố quyết định bổ nhiệm.

Hưng nói đến đây bên ngoài bất chợt có tiếng gõ cửa, tiếng cái Hiên lễ tân bên ngoài cất lên:

– Giám đốc, chủ tịch đến, muốn gặp anh ạ.

Tôi nghe cái Hiên nói như vậy liền nhìn Hưng khẽ nói:

– Vậy tôi xin phép giám đốc về trước ạ.

– Được. Cô về đi.

Bên ngoài có tiếng cạch cửa, một người phụ nữ trung niên trạc tuổi mẹ tôi bước vào. Nhìn bà rất sang trọng, cả người toát lên khí chất của một người thành đạt. Nhất Hưng là một công ty hạng trung nằm trong chuỗi các công ty con của tập đoàn Hưng Thịnh. Nhưng vì Nhất Hưng hoạt động khá riêng lẻ nên gần như đám nhân viên chúng tôi chỉ biết đến công ty. Làm việc hai năm rồi đây cũng là lần đầu tôi được gặp chủ tịch tập đoàn. Hoá ra là một người phụ nữ giỏi giang như vậy. Tôi cầm cặp tài liệu cúi đầu chào rồi bước ra ngoài. Thế nhưng khi vừa đi qua tôi bất chợt thấy ánh mắt của chủ tịch nhìn mình chằm chằm. Tự dưng tôi có cảm giác hơi sờ sợ, bất giác nhấc chân nhanh hơn ra ngoài khép cửa lại. Bên trong tiếng Hưng cất lên:

– Mẹ, có chuyện gì mà hôm nay mẹ xuống tận công ty vậy? Mẹ uống gì? Trà hay cafe?

Nghe tiếng Hưng nói tôi cũng ngẩn người ra mấy vài giây. Hoá ra chủ tịch tập đoàn là mẹ của Hưng. Bảo sao trước kia khi vào công ty tôi thấy mọi người đồn đại giám đốc có người mẹ giỏi giang lắm. Thế nhưng nói gì thì nói Hưng cũng không phải kẻ tầm thường, có năng lực và rất giỏi giang.

Khi ra đến ngoài tôi bắt xe rồi trở về nhà. Về đến nơi thấy Thịnh và Bình vẫn ngủ, tôi uống cốc nước rồi ra phòng khách mở máy gọi cho anh Nam. Đầu dây bên kia nhanh chóng mở lời:

– Tôi đây.

– Theo dõi mụ Hoa thế nào rồi?

– Hai thằng vẫn đang ở Hải Hà theo dõi nhất cử nhất động của mụ ta. Đã sẵn sàng chờ lệnh rồi. À… tôi đã theo dõi vợ chồng cô Ngọc, cậu Sơn… phát hiện ra cậu Sơn có quan hệ ngoài luồng với một cô gái. Ngoài ra…

Nói đến đây anh Nam dừng lại, tôi liền hỏi:

– Ngoài ra cái gì?

– Cô gái đó có con với cậu Sơn rồi, đứa bé được ba tháng tuổi, là con trai.

Tôi nghe anh Nam hoàn toàn bất ngờ. Bất ngờ đến mức cả người đơ ra vài giây. Con Ngọc và Sơn lấy nhau từ khi tôi bị bán đi, Bình năm nay gần ba tuổi, có nghĩa hai người đó lấy nhau suýt soát bốn năm rồi. Bốn năm con Ngọc chưa sinh đứa con nào, vậy mà Sơn lại có một đứa con ngoài giá thú. Vốn dĩ tưởng hai con người đó phản bội tôi, sẽ là một cái kết thật đẹp, không ngờ lại là một bầu trời giả dối. Sau vài giây đơ ra tôi bật cười. Phải rồi, dù tôi ngu ngốc cũng nhận ra ngay từ đầu Sơn chưa từng yêu con Ngọc. Năm ấy chẳng phải vì tôi không đáp ứng nhu cầu tình dục mà anh ta tìm đến nó sao. Anh ta có thể phản bội tôi cũng sẽ có thể phản bội con Ngọc. Chỉ là không ngờ anh ta chơi lớn đến mức có hẳn con trai riêng. Bốn năm rồi con Ngọc không sinh con, tôi hơi ngửa cổ lên trời, có lẽ nhà Quang Minh cũng khao khát có một thằng cháu nối dõi lắm rồi. Tôi lấy lại bình tĩnh nói với anh Nam:

– Điều tra giúp tôi thân thế của cô gái đó.

– Tôi điều tra rồi, cô ta tên Ly hai mươi ba tuổi, làm thư kí của cậu Sơn, người ngoài đảo, có lẽ vì sinh con nên cô ta nghỉ việc gần một năm nay rồi. Cậu Sơn thuê cho cô ta một căn hộ ở chung cư Lideco.

Hoá ra là loại trà xanh, tiểu tam đầy tham vọng. Tôi vốn ghét tiểu tam, nhưng với cô gái tên Ly này thì lại khác. Người ta nói rồi, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Trong cuộc chiến này, cô ta là bạn của tôi. Tôi dặn dò anh Nam thêm vài câu rồi tắt cuộc điện thoại mở phần tin nhắn anh Nam gửi rồi lấy tai nghe cắm vào. Tiếng mụ Hằng truyền đến:

– Điều tra cho tao về con My, vợ của thằng Phúc trong câu lạc bộ khiêu vũ Benda. Điều tra thật rõ, kể cả đứa con gái hay đi cùng nó.

Tôi khẽ bật cười, tôi biết mà, mụ Hằng đồng ý chuyển nhượng mảnh đất đó nhưng không đồng nghĩa với việc mụ ta dễ dàng để mảnh đất đó rơi vào tay chị My. Tôi nhấn vào đoạn thoại bên dưới, tiếng con Ngọc gào lên:

– Con đã nói với mẹ rồi vì sao mẹ không nghe? Sao mẹ lại để lộ ra chuyện đó? Mẹ yêu ai, cặp với ai con đều không cấm cản. Nhưng sao mẹ lại đi tiết lộ với hắn ta thân thế của con? Nếu như để mẹ Liên biết con không phải con gái ruột của bà ấy thì mẹ nói con với mẹ phải làm thế nào đây? Chuyện bí mật như vậy sao mẹ có thể tiết lộ ra được chứ? Mẹ điên thật rồi.

Tiếng mụ Hằng lạc đi:

– Mẹ cũng không ngờ chuyện lại thành ra như vậy. Lúc ấy mẹ say nên cũng không nhớ mẹ đã nói gì nữa. Mà tên Phúc đó vốn chỉ là một tên phục vụ ở câu lạc bộ, mẹ không ngờ hắn ta lại phản mẹ như vậy.

– Không ngờ cái gì mà không ngờ chứ? Con không cần biết, bằng giá nào cũng không thể để lộ ra chuyện con không phải con ruột của bà Liên được. Nếu không thì mẹ con mình đừng hòng xơ múi được cái gì. Bà Liên đang chuẩn bị chuyển cổ phần công ty cho con. Thế nên giờ tốt nhất mẹ giải quyết nhanh gọn lẹ đi, lấy lại đoạn video ấy, bịt mồm con đàn bà kia lại.

– Nhưng nó đòi nửa mảnh đất này.

– Nửa mảnh đất này mà chị ta câm mồm thì cho đi.

– Nhưng…

– Nhưng nhị cái gì? Giờ con không có gì cho mẹ được nữa đâu. Xe với nhà đứng tên bà Liên để bà ấy vay vốn ngân hàng làm dự án mới. Chuyện này con cũng không thể ra mặt giúp mẹ được đâu, con đàn bà kia biết lấy chuyện này ra tống tiền cũng không phải loại tầm thường. Con mà ra giúp mẹ khác gì lạy ông tôi ở bụi này.

– Ngọc, mẹ thấy lạ lắm, con đàn bà ấy chỉ là một con nội trợ ở nhà. Vì sao nó lại có thể nghĩ ra trò tống tiền này chứ, chắc chắn có người đứng sau giật dây.

– Ai giật dây được?

– Mẹ không biết, nhưng đi cạnh con đàn bà ấy là một con khác đẹp lắm. Nhìn con đó không phải dạng tầm thường đâu. Mẹ đang điều tra xem con đó là con nào. Chứ loại người như vợ thằng Phúc không thể nào có thể nghĩ ra trò này được.

– Con không biết, tóm lại mẹ giải quyết thế nào thì giải quyết, đừng để chuyện này đến tai bà Liên và gia đình chồng con.

– Thế từ đợt mày cưới thằng Sơn mày không thó được chút gì từ nhà nó à? Chẳng lẽ cưới chồng giàu như vậy không có chút tiền nào? Mảnh đất này mặt đường, trị giá bao nhiêu tỉ, sao có thể đưa cho một con giời ơi đất hỡi được chứ?

– Thó được cái gì chứ? Bố mẹ anh ta rất chặt chẽ, con có thể thó được cái gì đây? Tưởng cưới anh ta thì dù bà Liên có biết con không phải con ruột cũng còn dựa được vào đó, không ngờ cưới về mới biết bố mẹ anh ta cũng chẳng phải cái dạng tốt đẹp gì, một xu một hào con cũng chưa từng thó nổi. Mẹ tưởng nhà họ giàu như vậy mà lợi dụng được sao? Giờ còn thua xa công ty của bà Liên. Chỉ có thể dựa vào bà Liên thôi mẹ hiểu không? Con nói lại lần nữa, tốt nhất mẹ giải quyết đám kia đi, đợi bao giờ bà Liên sang tên cổ phần công ty cho con thì mẹ muốn làm gì thì làm. Đừng nói là nửa mảnh đất, có đòi cả mảnh đất này cũng phải chịu. Mà chuyện thành ra thế này, từ nay con và mẹ cũng hạn chế gặp nhau đi. Con đi về đây

Tôi ngồi nghe không sót một tiếng nào. Nghe xong liền gọi lại cho cái Hà rồi nói:

– Hà, em với chị My về nhà trọ chưa?

– Về từ trưa rồi chị ạ.

– Ừ, tốt. Mụ Hằng đang điều tra về em. Toàn bộ giấy tờ tuỳ thân của em đưa hết cho anh Nam. Anh Nam đã thuê ba người bảo vệ em và chị My, khoảng thời gian này dặn chị My hạn chế đi ra ngoài. Kiểu gì mụ Hằng cũng sẽ đến thương lượng, nhưng em thuyết phục chị My, mảnh đất ở Hà Tu ngay mặt đường, sau này còn lên giá nữa. Tiền thì có thể mất giá nhưng đất chỉ có thể ngày càng tăng, vậy nên để hướng tới tương lai lâu dài cho hai đứa trẻ thì phải cương quyết đòi nửa mảnh đất ấy.

– Vâng, giấy tờ em đưa cho anh Nam tù ban nãy rồi. Chị yên tâm, mụ ta còn lâu mới tìm ra được thân thế của em. Trước bị bán sang biên, em còn đổi tên mấy lần, mụ ta có mà tìm bằng trời. Em có gắn ghi âm ở nhà chị My luôn, nếu mụ Hằng đến đây, có thương lượng hay doạ dẫm, em cũng sẽ dùng điện thoại ghi âm lại hoặc quay clip, mụ ta đừng hòng tráo trở được.

Cái Hà nói đến đây bên trong cũng có tiếng lạch cạch bên trong. Tôi biết với mấy thằng đầu gấu xóm mụ Hằng thuê độ chuyên nghiệp thua hẳn đám người của anh Nam. Vả lại cái Hà làm việc rất kín kẽ, mụ ta muốn tìm ra thân thế của nó chỉ có trong mơ mà thôi. Thế nên khi nghe tiếng lạch cạch bên trong tôi cũng vội tắt máy. Hoá ra Thịnh và Bình đã ngủ dậy. Hai bố con thấy tôi thì ngạc nhiên lắm. Bình lao vào dụi dụi đầu vào mẹ khẽ nói:

– Mẹ về rồi, mẹ về rồi.

Nói rồi Bình lại chạy ra phía ban công, tôi thấy con chạy ra đấy liền hỏi:

– Mẹ về rồi sao không vào đây với mẹ? Chạy ra đó làm gì?

Thằng bé chỉ mấy ngón tay nhỏ vào chậu hoa đồng tiền trước mặt nói:

– Bố Thịnh bảo bao giờ hoa nở mẹ sẽ về.

Tôi nhìn chậu hoa còn chưa có bông hoa nào nở mà bật cười. Thịnh thì bình thản nói:

– Ở cạnh bố nhưng suốt ngày hỏi mẹ đâu. Anh đành phải trồng mấy cây hoa đồng tiền rồi dỗ đợi bao giờ hoa nở mẹ sẽ về.

Chậu hoa đồng tiền còn xanh ngắt, tuy chưa có hoa nhưng có vẻ được trồng cũng phải mấy tuần rồi. Hoá ra mỗi lần tôi đi vắng anh lại dỗ con bằng cách này. Tự dưng trong lòng tôi cảm giác ngọt ngào đan xen. Mệt mỏi, tủi hờn, hay cả thù hận cuối cùng chỉ có về nhà, có anh, có Bình đang chờ mới thấy bình yên nhất.

Buổi tối Bình chơi đồ chơi ở phòng khách, tôi với Thịnh vào bếp nấu ăn. Thực ra anh tuy là bác sĩ, cũng rất bận nhưng nấu ăn lại rất ngon. Không phải vì đang ăn nhờ ở đậu nhà anh mà tôi nịnh, nhưng qua vài lần ăn món anh nấu tôi thấy là ngon thật sự. Lúc anh đang thái bò ở bếp tôi liền hỏi:

– Em vẫn không hiểu một người bận rộn như anh thì có thời gian học nấu ăn ở đâu mà nấu ngon được như vậy?

Thịnh không nhìn tôi mà đáp:

– Anh biết nấu ăn từ hồi nhỏ rồi. Hồi nhỏ bố mẹ anh rất bận, anh với em trai ở nhà cô giúp việc chỉ nấu mì cho ăn. Nhưng em trai anh kén ăn, thế nên anh phải nấu cho nó ăn, nấu nhiều thành quen, tự khắc ngon.

– Sao lúc ấy anh không nói với bố mẹ anh để bố mẹ anh nói lại cô giúp việc.

Anh nghe tôi hỏi thì bật cười:

– Ừ, sao lúc ấy anh lại không nghĩ ra điều này nhỉ?

Tôi cũng bật cười, hình như đây là lần đầu hiếm hoi anh chia sẻ về gia đình. Thấy vậy tôi liền hỏi tiếp:

– Nhà anh có hai anh em à?

– Ừ, hai anh em.

– Bố mẹ anh nhiều tuổi chưa?

– Cũng còn trẻ thôi.

– Thế bao giờ anh sẽ cho em gặp bố mẹ anh?

Tôi hỏi đến đây bất chợt thấy Thịnh khựng lại. Thấy anh như vậy tôi cũng bối rối luống cuống nói:

– Em… em hỏi đùa thôi. Vì trước anh có nói đùa sẽ cưới em nên tự dưng bộc phát cũng đùa lung tung thế.

– Anh không đùa.

Lần này thì đến lượt tôi khựng lại, anh nhìn tôi vẻ mặt nghiêm túc:

– Anh cưới em, đợi bao giờ Bình khoẻ hơn nữa, em cũng xong mọi công việc của mình anh sẽ dẫn em về ra mắt.

Tôi nghe đến đây, thực lòng tim mình cũng tan chảy cả ra. Dù lời anh nói tôi không biết bao nhiêu phần trăm là thật nhưng lúc này tôi cũng muốn tin anh. Tôi hai bảy tuổi rồi, cũng muốn có một gia đình nhỏ. Chỉ là tôi lại dấy lên một cảm giác bất an mơ hồ. Liệu rằng… gia đình anh có chấp nhận tôi không? Anh thấy tôi đứng ngây ngốc thì gõ nhẹ lên trán tôi nói:

– Cháy rồi kìa, định cho Bình ăn thịt chiên bóng đêm hả?

Tôi nhìn sang mới thấy chảo thịt chiên bốc khói liền vội vàng tắt bếp. Nhưng than ôi đã không kịp nữa rồi. Anh bật cười không trách móc câu nào đẩy tôi sang bên cạnh làm rau rồi tự mình nấu nướng. Hoá ra bác sĩ không chỉ biết cầm dao mổ, bác sĩ cũng biết nấu ăn ngon như vậy. Buổi tối hôm ấy ăn cơm xong tôi và Thịnh, Bình lại lên giường đi ngủ. Cảm giác gia đình nhỏ bình bình yên yên thật hạnh phúc biết bao. Tôi cũng không còn muốn nghĩ nhiều nữa, chỉ muốn toàn tâm toàn ý trân trọng từng phút giây bên nhau.

Những ngày tiếp theo tôi chính thức đi làm trở lại, Bình cũng đi học ở lớp cái Hiền. Ở Nhất Hưng tôi có quyết định bổ nhiệm lên phó phòng. Ở một vị trí mới, một công việc mới tất nhiên cũng nhiều khó khăn. Nhưng với sự giúp đỡ của Hưng và trưởng phòng nên tôi cũng dần quen với công việc. Đi làm đến ngày thứ tư cái Hà gọi điện cho tôi nói:

– Chị An. Sáng nay mụ Hằng đi cùng em với chị My làm thủ tục sang nhượng nửa mảnh đất ở Hà Tu rồi. Mấy ngày trước mụ ta đến tìm chị My nói trả cho chị ta ba trăm triệu miễn chị ta ngậm mồm. Thế nhưng vì em đã thuyết phục chị ta trước nên chị ta không nghe, còn chơi lật bài ngửa với mụ Hằng rằng sẽ đến thẳng công ty Quang Minh làm ầm ỹ một trận, cả đoạn clip hôm chị My cãi nhau với mụ ta ở nhà, đoạn đó gián tiếp thừa nhận con dâu ông Quang Minh là con ruột mụ ta cuối cùng mụ ta cũng phải đi làm thủ tục rồi. Phải công nhận bà My này diễn xuất sắc thật, em gửi chị đoạn clip này..

Nói rồi cái Hà tắt máy gửi qua cho tôi đoạn clip. Chị My và mụ Hằng trong một căn trọ tồi tàn. Chị My vừa kéo áo, vừa ưỡn bụng giọng the thé:

– Tôi thừa biết bà thuê người định úp tôi. Nhưng bà đừng có mơ mà dùng đám du côn ấy làm hại tôi. Nói cho bà biết tôi chỉ cần mất một cọng tóc thôi thì bà tàn đời đấy.

– Cô đừng có vu oan giá hoạ.

– Tôi vu oan sao? Bà thử xem, bà thử đụng vào tôi xem công an có gô cổ bà đi không? Đám du côn của bà khai hết rồi, bà thử xem, thử đụng vào tôi xem nào. Nửa mảnh đất, tôi không cho thời gian nữa, ngay bây giờ tôi cần nó luôn.

Qua đoạn clip tôi cũng thấy gương mặt mụ Hằng tái lại. Mấy tên du côn định đấu lại với người của anh Nam sao? Mụ ta đúng là con đàn bà nham hiểm nhưng nham hiểm một cách thô thiển. Đầu óc mụ ta có lẽ cũng chỉ nghĩ được đến thế mà thôi. Thuê đám du côn định làm hại chị My ai ngờ lại gậy ông đập lưng ông. Vẫn phải nôn nửa miếng đất ra, thà nôn ngay từ đầu còn cố đấm ăn xôi làm gì. Tôi thoát đoạn clip, gọi điện cho anh Nam.

– Anh Nam, cuối tuần này em ra Hải Hà, đưa người đến gặp em, tìm một địa điểm nào tốt nhất không có người qua lại càng tốt.

– Một mình mụ ta thôi sao?

– Không, cả đồng bọn nữa.

– Được. Tôi biết rồi, tôi đi cùng cô.

***

Sáng chủ nhật!

Sau suốt một đêm dài đi xe từ Hà Nội ra tận Hải Hà tôi và anh Nam cũng đến nơi. Bao nhiêu năm rồi trở lại đây, toàn bộ kí ức đau thương tưởng chôn vùi hoá ra đến nơi mới biết nỗi thù hận vẫn chồng chất không nguôi.

Anh Nam đánh xe đưa tôi vào một nhà hoang tối tăm. Bên ngoài bốn năm tên to cao canh giữ. Tôi đi vào, bên trong tiếng mụ Hoa gào lên the thé:

– Các người là ai? Thả tôi ra, thả tôi ra.

Cánh cửa bên trong mở ra, mụ Hoa, thằng Tuấn, thằng Thanh bị trói lại trên nền đất lạnh lẽo. Vừa nhìn thấy mụ Hoa há hốc mồm kinh ngạc. Có lẽ trăm ngàn lần, vạn ngàn lần mụ ta không ngờ lại gặp theo cách này. Mụ ta nhìn tôi, đôi mắt bàng hoàng tột độ. Mụ ta đang hét bỗng câm bặt, rồi rất lâu sau mới có thể lắp bắp nói:

– An…

Vừa nghe mụ ta nhắc tên tôi tôi đã không kìm được lao vào vung tay tát thẳng lên mặt mụ ta một phát. Gương mặt đầy những thịt, cái tát khiến từng tảng thịt lúng liếng. Bao nhiêu thù hận, bao nhiêu uất ức cái tát này là không đủ. Tôi đưa tay bóp giữa hai hàm răng cười lớn:

– Sao? Không ngờ có ngày hôm nay sao?

Không chỉ mụ ta, cả thằng Tuấn lẫn thằng Thanh đều hết sức kinh ngạc. Tôi liếc nhìn anh Nam hất hàm nói:

– Gọi người vào cởi trói cho bọn nó.

Anh Nam gật đầu, mười mấy thằng cao to cũng vào cởi đây trói cho ba con người trước mặt tôi. Trước kia đám người này là thú dữ, nhưng trước mặt mười mấy gã đàn ông đầy vũ khí thì chẳng khác gì con mèo hen. Mụ Hoa nhìn tôi giọng run run:

– An mày định làm gì?

Tôi nhìn mụ ta, nâng cằm dậy đáp:

– Làm gì à? Trả lại những gì mụ đã làm với bọn tôi. Chúng mày cởi hết quần áo con mụ béo ra.

Đám người vội vã nghe theo. Mụ Hoa bị lột sạch quần áo giãy giụa gào lên:

– Mày định làm gì? Định làm gì?

Cả người mụ ta trần truồng, tôi nhìn thằng Tuấn thằng Thanh đang run run quỳ dưới đất cười nhạt:

– Hai thằng chúng mày hiếp mụ ta.

Mụ Hoa nghe vậy gào lên:

– Đừng, đừng, An, tao xin mày…

– Xin? Trước kia tôi xin bà bà có tha cho không? Hai thằng chúng mày còn quỳ đó sao? Hiếp mụ ta.

Nói rồi tôi hất hàm về mấy tên cao to phía sau. Rất nhanh chóng đám người cao tao đi về phía thằng Tuấn, thằng Thanh lôi xềnh xệch về phía mụ Hoa. Mụ Hoa cả thân thể loã lồ quỳ xuống vừa khóc vừa cầu xin:

– An, tôi xin cô, tôi xin cô tha cho tôi, tôi cầu xin cô tha cho tôi, đừng mà, đừng làm vậy

Tôi nhìn mụ Hoa ra hiệu cho một tên lao vào tát bôm bốp lên mặt mụ ta, tát đến mức cả mặt mụ ta đỏ như son. Mụ Hoa bị nó đánh liên tiếp, khóc lớn hơn van xin:

– Đừng đánh, tôi xin anh đừng đánh.

Mụ Hoa chắp hai tay đập đầu xuống đất vẫn van xin. Tôi đi về phía mụ ta cùng thằng Tuấn, thằng Thanh đang run cầm cập cười thành tiếng:

– Cũng có ngày mụ phải quỳ dưới chân con này van xin sao?

Mụ ta khóc đến mức hai mắt híp lại. Nước mắt chảy dài gương mặt. Thằng Tuấn với thằng Thanh bị kéo sát vào thân thể loã lồ của mụ Hoa cũng run rẩy van xin. Tất nhiên ngày hôm nay tôi đến đây không phải để đánh mụ ta, càng không phải để thằng Tuấn thằng Thanh hiếp mụ ta. Dù hận mụ ta nhưng tôi cũng không lú lẫn đến mức dùng cách này để trả thù. Chỉ là doạ một chút thôi. Tôi nhìn mụ Hoa cười nhạt:

– Được. Không hiếp cũng được. Để tôi gọi công an đến nhé.

Mụ Hoa nghe vậy, lần này mặt còn xanh hơn tàu lá. Hai tay liên tục chắp lại cầu xin:

– Đừng… tôi xin cô đừng. Cô muốn gì, cô muốn gì tôi sẽ cho cô. Tôi cho cô tiền…

– Tiền? Ha ha, tôi không cần.

– Vậy cô muốn gì, cô muốn gì tôi sẽ làm cho cô. Cô muốn gì? Chỉ xin cô đừng báo công an. Cô bảo tôi làm gì tôi cũng làm.

Tôi nhìn mụ ta bật cười! Hoá ra cũng có ngày mụ ta làm con chó dưới chân tôi. Anh Nam ném bộ quần áo cho mụ ta, đưa đôi mắt sắc lẹm nhìn mụ ta rồi nói:

– Đừng có tìm cách đối phó với bọn này. Một là ngoan ngoãn nghe theo hai là cút vào tù. Toàn bộ bằng chứng phạm tội của mụ thằng này đã đóng thành vài quyển hồ sơ, thế nên tốt nhất ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh.

Mụ Hoa đập đầu xuống đất vừa khóc vừa nói:

– Tôi không dám, các người bảo tôi làm gì tôi đều nghe theo. Bảo tôi làm trâu làm chó tôi cũng nghe theo.

***

Suốt đoạn đường trên xe từ Hải Hà về Hạ Long anh Nam cho tôi xem đống video, ảnh, và cả hồ sơ anh thu thập được của mụ Hoa. Tôi vừa xem vừa thấy chua xót trong lòng, không biết đã bao nhiêu cô gái bị vùi dập ở trong động của mụ ta. Tất cả đều rất trẻ và xinh xắn.

Khi xe đến Hà Tu tôi và anh Nam cũng dừng lại ở đối diện căn nhà quen thuộc. Phía ngoài cổng mụ Hoa cùng hai người của anh Nam đang phì phèo điếu thuốc. Căn nhà vẫn đóng cửa im lìm. Tôi ngồi trong xe, bình thản quan sát. Ngồi một lúc rất lâu mới thấy mụ Hằng đang phóng xe máy từ phía Hồng Hà trở về.

Con xe từ từ đi về phía cổng, khi vừa nhìn thấy mụ Hoa cùng hai tên đàn ông ngồi ở cổng đột nhiên mụ Hằng dừng xe lại. Cả gương mặt mụ ta như cắt không còn giọt máu nào. Mụ ta thất kinh, hai chân như thể khuỵ xuống. Dường như mụ ta không thể tin nổi khi thấy mụ Hoa ở đây, bị đả kích đến mức không thể thốt nổi ra từ nào. Cách đây một tuần thôi mụ ta bị vợ của nhân tình đến tống tiền đòi mảnh đất, cú sốc kia còn chưa kịp tiễn thì lại gặp mụ Hoa ở đây. Đến ngay cả mơ mụ ta cũng thật không dám mơ một giấc mơ kinh hoàng đến vậy!

***

Lời tác giả: hôm nay thứ sáu rồi, cuối tuần tớ nghỉ hai ngày hẹn mọi người thứ hai nhé.

Trong nhóm đã full ba ngoại truyện, phí vào nhóm 50 ng àn ai muốn vào inbox tớ ạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện