"Ân a... Tiểu huyệt hảo trướng... Thật thoải mái... Lão công... Thao hảo bổng... Aha... Sau này con chỉ cho người chơi thôi, chỉ cho người... Aha..."

Lý Miêu bị làm cao trào liên tục, tiểu dương v*t bởi vì bị đâm kịch liệt liền tiết ra một ít ở đỉnh, sau khi bắn tinh tuy rất thoải mái, nhưng hậu huyệt vẫn như cũ rất ngứa ngáy.

Lý Minh Nghĩa bế đứa nhỏ chống đỡ lên tấm gương, vươn mình từ phía sau thao tao huyệt, để Lý Miêu tận mắt chứng kiến cảnh hậu huyệt của bản thân bị côn th*t thô to *** ra sao. Thị giác kích thích khoái cảm xông đến miệng huyệt khiến Lý Miêu kêu lên sợ hãi, lại rất nhanh bị Lý Minh Nghĩa đâm thần tốc vào trong chinh phục. Tiểu huyệt bị thao đến phun đầy dâm thuỷ trong suốt theo kẽ mông chảy xuống dưới đất, Lý Miêu thẹn thùng đến đỏ chót mặt mũi, cắn môi không ngừng rên rỉ. Phòng tắm liên tục vang lên tiếng va chạm của tinh nang to lớn cùng bờ mông đầy thịt, tiểu huyệt bị *** đến "xì xì" vang vọng. Hai người ở trong phòng tắm làm hơn nửa canh giờ, thay đổi tư thế vài lần, Lý Minh Nghĩa mới chịu bắn đầy tinh dịch vào tao động bị thao đến đỏ ửng.

Lý Miêu bị t*ng trùng ấm áp bắn một kích, sung sướng đến tiểu Miêu phía trước cũng đồng thời phun tinh.

Lý Minh Nghĩa ôm Lý Miêu thở hổn hển, cậu nửa người nằm trên nền thạch anh, phần eo trở xuống lủng lẳng giữa không trung. Lý Minh Nghĩa thoả mãn rút dương v*t ra, tiểu huyêt bị thao cả một đêm đến sáng lại bị đâm đến không khép miệng được, thịt huyệt hồng hồng hơi lộ ra ngoài, bạch trọc cùng tinh dịch từ trong huyệt chảy xuống dọc theo bắp đùi nhỏ trên gạch men sứ.

Lý Minh Nghĩa bị phong cảnh yêu nghiệt kích thích đến đỏ chót hai mắt, côn th*t vừa làm nửa mềm xuống lại một lần nữa đứng thẳng nhắm ngay tiểu tao huyệt.

Lý Miêu toàn thân vô lực thở dốc, phát hiện dương v*t lại biến lớn, nhất thời hoảng sợ. Cậu nhanh chóng khép chân lại, đẩy Lý Minh Nghĩa, sẵng giọng, "Ba ba từ bỏ... Con mệt... Không thể nữa.."

Lý Minh Nghĩa liếm môi, hắn thật muốn làm lần nữa, vợ trước ly khai hơn mười năm, hắn cũng cấm dục hơn mười năm, đang trong thời kì như hổ như sói, một lần nếm món ngon liền không ngừng muốn ăn. Thế nhưng cũng lo lắng cho thân thể con trai, hắn đành tiếc nuối thu binh. Hắn đến gần cùng nhi tử ôm hôn triền miên một hồi.

"Ba ba biết, không làm nữa, để bảo bối nghỉ ngơi thật tốt. Nơi này bị thao hỏng, lão công cũng rất đau lòng. Chỗ này phải để lão công thao cả đời."

"Ừm..." Lý Miêu nằm trong cái ôm ôn nhu của ba ba mà hưởng thụ, nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, trong lòng vừa hài lòng vừa kích động, ba ba cuối cùng cũng thuộc về cậu.

Lý Minh Nghĩa ôm nhi tử thả vào bồn tắm, bản thân cũng ngồi vào, xả nước nóng. Làn nước ấm áp tràn đầy trong bồn lớn.

Hắn cẩn thận tẩy rửa tiểu huyệt của con trai, vừa thừa cơ ăn vô số đậu hũ, chờ cả hai tắm xong đi ra, cũng gần đến trưa.

Lý Miêu vốn không ngủ đủ, lại tiêu hao thể lực quá nhiều, vừa đặt lưng lên giường đã ngủ say.

Lý Minh Nghĩa cúi đầu hôn lên má cậu, thấp giọng hỏi, "Bảo bối muốn buổi trưa ăn cơm không?"

Lý Miêu ậm ừ một tiếng, giọng mũi nũng nịu nồng đậm, "Ba ba cùng con ngủ một chút đi."

Lý Minh Nghĩa cũng không quá đói, liền vui vẻ đồng ý với nhi tử. Thế là liền trèo lên giường, vừa nằm xuống, Lý Miêu liền lăn vào trong lòng ngực của hắn, tứ chi mảnh khảnh quấn chặt hắn.

Lý Minh Nghĩa đem cậu ôm vào trong ngực, môi hôn lên tóc cậu, không hiểu vì sao con trai đột nhiên dính người, thế như cảm giác rất sảng khoái.

"Ba ba..."

"Hả?"

"Có khi nào sau khi con tỉnh lại lần nữa liền phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ?" Lý Miêu đem mặt chôn trong lồng ngực của Lý Minh Nghĩa, bất an nói.

Lý Minh Nghĩa xoa xoa tấm lưng trần của nhi tử, hai cha con điên cuồng tương giao trong phòng tắm, sau khi tẩy rửa cũng không giúp Lý Miêu mặc quần áo. Hắn yêu thương da thịt nhẵn nhụi, mềm mại của con trai, không ngừng vuốt ve.

"Đương nhiên là không, ngủ đi bảo bối, ba ba cam đoan sau khi con thức dậy vẫn nằm trong lòng của ba ba." Lý Minh Nghĩa không kiềm được hôn nhẹ lên khuôn mặt phấn nộn rồi từ từ lướt đến cằm, cuối cùng rơi xuống đôi môi, "Con là bảo bối, là người yêu, là bầu bạn cả đời của ba ba. "

"Cả đời sao?"

"Cả đời."

"Nếu như... Mẹ trở lại thì thế nào?" Lý Miêu hỏi ra vấn đề mà bản thân lo lắng nhất.

Lý Minh Nghĩa yên lặng một hồi, liền hung hăng cắn miệng Lý Miêu, "Mẹ con rời khỏi ba ba không nghiêm trọng, thế nhưng nàmg muốn đem bảo bối ném, ta vĩnh viễn không tha thứ cho nàng, nàng có trở về hay không, ta đều không để ý. Chỉ cần bảo bối không rời ba ba, ba ba cái gì cũng không quan tâm."

"Ân, con vĩnh viễn không rời ba ba." Lý Miêu yên lòng, ngọt ngào nở nụ cười, cậu đến gần cọ lên chiếc cằm lúng phúng râu mọc chưa kịp cạo của Lý Minh Nghĩa, cuối cùng hài lòng ôm ba ba chìm vào giấc ngủ.

Nghe hô hấp nhi tử nhẹ nhàng đều đều, Lý Minh Nghĩa lại không ngủ được.

Vợ trước tên Phương Du, luôn là cái gai trong lòng của hắn, không phải do yêu hận, hắn thậm chí không còn nhớ rõ bất kì hồi ức nào trước kia cùng Phương Du.

Lý Minh Nghĩa và Phương Du từ cao trung đã học yêu sớm, vụng trộm trái cấm, khi đó cả hai đều tuổi trẻ, cho rằng tình yêu là tất cả, Lý Minh Nghĩa khi trẻ là yêu Phương Du thật lòng, nếu không cũng không kiên quyết muốn nàng sinh hài tử khi phát hiện nàng mang thai, cũng quyết định sẽ chăm lo cho cả hai mẹ con. Bọn họ đối với ái tình ôm mộng, đối với cuộc sống tốt đẹp vạn phần, lén lút cùng nhau đi đến đất khách. Thế nhưng hiện thực vô tình, hai người đều là học sinh cao trung thậm chí chưa tốt nghiệp, ngay cả bản thân cũng không nuôi nổi, làm sao chăm sóc cho hài tử.

Lý Minh Nghĩa đối với Phương Du thề rằng, vì mẹ con họ, hắn nhất định sẽ quyết tâm kiếm tiền. Vừa bắt đầu Phương Du còn mang theo tình yêu cùng hắn đồng cam cộng khổ, mãi đến khi hài tử ra đời, tiêu dùng gia tăng, dựa vào tiền công ít ỏi của Lý Minh Nghĩa đã không thể thoả mãn một Phương Du được nuông chiều từ nhỏ. Giữa hai người bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn, cãi nhau như cơm bữa. Lý Minh Nghĩa đều cố gắng nhịn xuống. Hắn theo sư phụ học tay nghề, làm ngày làm đêm, chỉ mong cho hai mẹ con cơm no. Mấy năm đó bọn họ quả thật rất khổ, có nhà không thể về, ở nơi xa lạ phiêu bạt, thuê một gian phòng nhỏ tạm bợ, khi còn bé dinh dưỡng không đầy đủ, Lý Miêu đặc biệt rất dễ sinh bệnh, mỗi lần đều khiến Lý Minh Nghĩa lo lắng không ngừng.

Cuộc sống cứ như vậy trải qua, Phương Du bắt đầu đêm không về. Để con trai một mình vứt trong nhà, mỗi lần Lý Minh Nghĩa về tới đều nghe thấy tiếng khóc của Lý Miêu vì đói. Lý Miêu được ba tuổi, Phương Du đã không tình nguyện cùng bọn họ sống chung một mái nhà, đến Lý Miêu cũng không muốn ôm. Lý Minh Nghĩa không thể làm gì khác là manh theo con đi làm, cũng may Lý Miêu vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn nghe lời, được sư phụ của hắn rất yêu mến, một nhà sư nương đối với hắn rất tốt, còn thỉnh thoảng giúp hắn trông nhi tử, vì thế mới khiến gánh nặng trong công việc của Lý Minh Nghĩa phần nào an tâm.

Phương Du bắt đầu thỉnh thoảng biến mất một thời gian, Lý Minh Nghĩa cũng bận rộn nên không để ý đến nàng, trong lòng hắn biết tình cảm thời niên thiếu đã khòng còn, nhưng nhìn Lý Miêu, lại cảm thấy Phương Du không có khả năng nhẫn tâm như vậy. Những năm đó Lý Minh Nghĩa vẫn luôn chờ Phương Du hồi tâm quay về nhà, hắn có thể bỏ qua những hiềm khích trước kia mà tiếp tục chung sống.

Sau đó Lý Minh Nghĩa xuất sư, có thể nuôi sống gia đình, điều kiện kinh tế của hai cha con khá lên nhiều, Lý Minh Nghĩa mời một bảo mẫu chăm sóc cho con thì Phương Du đột nhiên xuất hiện. Khi đó nàng đã ly khai hơn một năm, đúng khi con trai tròn năm tuổi thì trở về. Lý Minh Nghĩa không muốn biết thời gian nàng mất tích đã ở đâu, hai người trước kia là ở độ tuổi khòng suy nghĩa nhiều, luôn luôn không thể làm đúng, sau đó Phương Du ly khai, Lý Minh Nghĩa cũng không trách, là do hắn không thể cho nàng cuộc sống mong muốn.

Thế nhưng ngàn vạn lần không nên thừa cơ hắn đi làm mang con ra ngoài ném, nàng cảm thấy nàng có bộ dạng như vậy đều do Lý Miêu. Vì vậy, nàng hận Lý Miêu. Lý Minh Nghĩa không thể nào hiểu được suy nghĩa của Phương Du, biết được nhi tử mất tích, hắn xém chút phát điên. Hai người xung đột, cuối cùng triệt để chia tay. Lý Minh Nghĩa tìm khắp nơi, cuối cùng tìm được nhi tử đang ngủ say trong lòng lão sư ở nhà trẻ, chính lão sư nhặt được con trai bên ngoài.

Một khắc đó, nước mắt rơi như mưa, ôm chặt Lý Miêu vào lòng như ôm cả thế giới. Hắn đọc lời thề, sẽ không bao giờ để con trai rời hắn mà đi.

Lý Minh nghĩa nghĩ tới đây, lại hôn lên khuôn mặt nhỏ của Lý Miêu. Tiểu bảo bối này chính là toàn bộ thế giới của hắn. Hắn không để ý tình cảm này có trái luân thường hay không, hắn chỉ biết, Lý Miêu chính là sinh mệnh của hắn.

Hắn đối với Phương Du toàn bộ là cảm tạ, biết ơn nàng đã sinh ra Lý Miêu. Nhưng tất cả cảm tình ngay thời khắc nàng dự mưu ném Lý Miêu liền toàn bộ biến mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện