_" Chú, người đẹp ôm rất thích nhỉ? "

Cơ thể Sở Mặc lập tức cứng đờ, hắn nhanh chóng đẩy Mỹ Nhân, ngước mắt nhìn về phía âm thanh phát ra liền bắt ánh mắt tự phi tự tiếu của người nào đó. Môi Sở Mặc hơi run rẩy, mấp máy vài cái nhưng không phát ra tiếng, nhưng chỉ cần là người để ý, sẽ thấy từ ngữ hắn muốn kêu lên là:

Diệp Du.

Diệp Du ngồi trên lan can của tầng một trung tâm thương mại, hai chân đung đưa trong khoảng không, tư thế cực kì nguy hiểm giống như chỉ cần có một cơn gió thoảng qua thôi cũng đủ làm cậu ngã xuống. Diệp Du nghiêng đầu, con ngươi bạc sáng ngời, vài sợi tóc hơi vểnh lên, cực kì đáng yêu. Sở Mặc nhìn chăm chú, sâu trong mắt tràn ngập yêu thương. Tuy nhiên nhìn đến nơi cậu ngồi là lan can, hắn không khỏi trầm giọng nói:

_" Diệp Du, mau xuống."

Nghe người đàn ông tuấn mĩ phía dưới gọi, Diệp Du nhướng mày, tay xoa đầu mèo trắng trên vai, bĩu môi:

_" Không thích." - Ôm người đẹp thoải mái đến thế, muốn cậu xuống làm bóng đèn sao?

Cậu leo xuống lan can, trước khi đi vào trong, Diệp Du quay lại nhìn Sở Mặc lần nữa, khóe môi hơi cong lên, mấp máy nói ra vài chữ.

Chú, đến đây.

Ngay khi Diệp Du vừa đi vào, bốn phía vây quanh trung tâm thương mại đột nhiên xuất hiện mấy trăm tang thi, con nào con nấy không phải tứ chi không đầy đủ thì cũng là nội tạng bị rơi rớt ra ngoài, ngoại hình vô cùng khủng bố. Mỹ Nhân nhìn thấy, sợ hãi nắm chặt góc áo của Sở Mặc, không quan tâm hắn thích hay không.

Sở Mặc chau mày, đem tay cô ả gỡ ra nhưng không được. Hắn rất muốn lấy dao găm bên người, một nhát đem mấy ngón tay này chém đứt, thế nhưng mùi máu sẽ càng khiến tang thi tụ tập lại đây.

Hắn phải nhịn.

Sở Mặc bắt đầu chỉ huy cho đồng bọn của mình một bên hợp sức phá cửa sắt, bên còn lại đánh giết tang thi xung quanh. Đồng thời cũng nhắn nhủ bọn họ chú ý, tuyệt đối không được để bị cào trúng.

Biết vậy lúc trước đã thu một ít axit thì bây giờ đã đâu chật vật như thế này. Kiếm thứ đựng axit rất phiền phức, Sở Mặc lại ngại phiền phức, cũng không dám thu thứ nguy hiểm như vậy đành từ bỏ.

Bên Triệu Chương cũng không nói hai lời, bắt đầu dùng gậy đánh những con tang thi nào tới gần, bọn họ chỉ có mười hai người bao gồm cả cô nàng kia, đột phá vòng vây mấy trăm tang thi ra ngoài là không thể. Chỉ đành cắn răng chờ mấy người nọ phá cửa rồi cùng vào.

Mãi một lúc lâu sau, Nhị Vũ mới la lên:

_" Lão đại, cửa sắt phá được rồi."


Sở Mặc đem tang thi tính nhào qua cắn một cước đá bay, đáp:

_" Mở cửa kính phía trong. Đưa người chúng ta vào trước."

Nhị Vũ không nói hai lời, nhanh chóng đem cửa bên trong mở ra. Thế nhưng bên trong cũng có chừng mười mấy tang thi, hắn đem đầu một con tang thi tính nhào đến đập nát. Sau đó ra hiệu cho người của mình đi vào, xử lý tang thi bên trong. Từng người từng người vào trong xong, Sở Mặc mới bước vào.

Còn chưa kịp định thần lại, một tiếng hét thất thanh vang lên. Một người bên Triệu Chương bị cào trúng, còn bị tang thi cắn mất một miếng thịt, may mắn được bọn họ kéo vào rồi đóng sầm cửa kính lại.

Thanh niên bị cắn trúng đau đến mức mồ hôi tuôn ra như suối, sắc mặt tái mét, nhìn phần chân bị gặm nát bấy. Thanh niên run rẩy, nói:

_" Anh Triệu, em... em bị cắn rồi, phải làm sao đây? Anh Triệu... em có phải sẽ bị biến thành thứ quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ đó phải không?"

Triệu Chương còn muốn nói gì đó, thì một tiếng súng vang lên, đem thanh niên còn run rẩy đấy bắn chết. Thanh niên mở to mắt trợn trừng, trên trán thủng một lỗ to, máu bị biến đổi nửa đen nửa đỏ chảy ra từ lỗ thủng đó, giống như đến cuối cùng vẫn không biết vì sao mình chết.

Mỹ Nhân đứng đối diện, che kín miệng, ngăn không cho bản thân hét lên.

Triệu Chương sững sờ người, phẫn nộ quay sang nhìn kẻ vừa nổ súng, gầm lên:

_" Thằng chó, mày sao lại bắn chết Tử Kiện?!! Cậu ta còn chưa biến thành tang thi, biết đâu cậu ta miễn dịch với thứ virut quái quỷ này sao? Quân giết người, tao nhất định sẽ đem mày tống vào tù!!!"

Sắc mặt Lẫm không thay đổi, đem súng cất đi, lạnh mắt nhìn thanh niên hét toáng trước mặt, không đáp.

Tình trạng này Nhị Vũ quen rồi, hắn liền thay mặt đồng bọn của mình, cười nhạo nói:

_" Không đem cậu ta bắn chết, để cậu ta biến thành xác sống cắn ngược lại bọn tôi à? Nếu các cậu ở bên ngoài thì không sao, tôi vô cùng hoan nghênh để cậu ta nằm trong lòng cậu khóc lóc sau đó trở thành tang thi cắn chết hết mấy người. Nhưng hiện tại trong đây không chỉ có người của các cậu đâu. "

Tam Phong khinh thường liếc nhìn thanh niên tay trói gà không chặt đấy, hừ một tiếng:

_" Ngu xuẩn. "

Không biết đám người này tại sao vẫn còn giữ suy nghĩ lỡ như cậu ta miễn dịch như thế nữa. Bây giờ không được phép tồn tại hai chữ lỡ như mà phải là chắc chắn, cái nào nằm trong phạm vi lỡ như, tốt hơn hết phải trừ trước còn hơn để lại hậu họa sau này.

Mỹ Nhân đứng kế Sở Mặc, nũng nịu lên tiếng:

_" Mặc ca, đồng đội của anh sao có thể vô lí như vậy. Giết người... còn không biết hối cải nữa. "

Sở Mặc không nhìn cũng chẳng đáp lời cô nàng, quay sang nói đồng đội nhanh chóng thu gom và kiểm kê số lượng vật tư trong đây, còn hắn thì cất bước, chuẩn bị đi lên lầu.

Phải đem thiếu niên bướng bỉnh đó bắt về mới được.

Ngồi nơi nguy hiểm như vậy không sợ té hay sao?

Chẳng lẽ muốn hắn đánh mông dạy dỗ lại mới chịu nghe à.

Mỹ Nhân thấy Sở Mặc lại không để ý đến mình, vô cùng căm tức. Nhìn hắn muốn đi lên lầu, cô lẽo đẽo theo sau, toan tính ôm lấy cánh tay hắn liền bị ánh mắt sắc bén của hắn trừng cho cứng đờ tại chỗ, không dám đi theo.

Đặt chân lên tầng một trung tâm thương mại, là tầng chuyên mua bán vật dụng hằng ngày. Sở Mặc cầm theo một thiết côn, đem tang thi lắc lư đi đến một gậy đập nát.

Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng của thiếu niên.

Mãi cho đến khi đến nơi bán giường đệm, hắn mới thấy được người hắn muốn tìm.

Trên chiếc giường lớn bao phủ bởi lớp vỏ bọc màu rượu vang đỏ, thiếu niên nhàn nhã nằm trên đấy, một bên mặt úp vào gối đỏ làm nổi bật làn da trắng của cậu.

Thiếu niên hơi híp mắt, đầu ngón tay thon dài trêu ghẹo mèo trắng đáng yêu, sau đó lại chơi đùa cùng tiểu phượng hoàng lông vũ rực rỡ, tư thái kiêu ngạo tựa như tiểu thiếu gia nhà quyền quý.

Sở Mặc thở nhẹ một hơi, hắn lo lắng người nọ sẽ không chờ hắn lên mà đi mất.

Hắn chậm rãi tiến lại gần, cách thiếu niên năm bước liền bị luồng khói đen cực mỏng ngăn chặn.

_" Diệp Du. "

Thiếu niên đến mí mắt cũng không nâng, lười biếng đáp một tiếng:

_" Ừm?"


_"Tôi..." - Sở Mặc muốn bảo Diệp Du đem luồng khói đen này thu lại, để hắn tiến đến, ôm lấy cậu và rời khỏi đây. Thế nhưng hắn chợt nhớ, Diệp Du hiện tại đã khôi phục trí nhớ của mình, thật sự còn cần hắn sao?

Sở Mặc đột nhiên cảm thấy tâm trạng chùng xuống, đến hô hấp cũng khó khăn. Nếu thiếu niên này không cần hắn, vậy hắn nên làm gì đây?

Đem em ấy trói buộc lại bên mình à?

Đôi mắt Sở Mặc dần trở nên sắc bén, còn lộ ra một chút tà khí, hắn siết chặt tay, đem suy nghĩ đó của mình ném đi.

Không được! Nếu hắn làm như vậy, Diệp Du chắc chắn sẽ không vui.

Hắn muốn chính là bảo vệ em ấy, bồi em ấy làm những việc em ấy thích. Cho nên, cái suy nghĩ đó liền tự giác đi vào thùng rác đi là vừa.

Diệp Du chậm rãi ngồi dậy, con ngươi bạc trong suốt phản chiếu thân hình cao lớn ở đối diện, đem từng biểu tình trên mặt hắn thu vào. Cậu cong khóe môi, theo thói quen mân mê môi của mình.

_" Ừm, không ở cùng người yêu chú sao? "

Thân hình Sở Mặc lập tức cứng ngắc, hắn nhìn thiếu niên trên giường, không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, trầm giọng trả lời:

_" Tôi cùng cô ta không có quan hệ gì hết."

Diệp Du nghiêng đầu, thơm nhẹ một cái lên tiểu phượng hoàng, thản nhiên đáp:

_" Có liên quan đến tôi sao ?"

Sở Mặc mím môi thành một đường, rất muốn nói rằng tất nhiên có. Bảo bối hiểu lầm bản thân thích người khác, sao có thể không sốt ruột chứ? Hắn thở dài một tiếng.

_" Bảo bối, đem luồng khói này thu lại đi. Tôi muốn ôm em. "

Diệp Du chẳng ngờ Sở Mặc sẽ nói thẳng ra như vậy, cậu trợn to đôi mắt của mình, hung hăng trừng hắn.

_" Ôm gì chứ? Ôm gì chứ? Tôi không cho đâu."

Hắn khẽ cười một tiếng, đôi mắt hẹp dài lộ ra tia tà mị, bông tai màu đỏ hình giọt nước thoắt ẩn thoắt hiện càng khiến hắn thêm đẹp trai quyến rũ khiến cậu nhịn không được nhìn thêm vài lần.

_" Ngoan, đừng nháo. Tôi cho em ăn, có phải đói nên cáu kỉnh hay không? "

Bị đoán trúng tâm tư, Diệp Du hừ một tiếng không thừa nhận, nhưng vẫn lẳng lặng đem luồng khói đen thu vào tay mình. Cậu quay đi, đưa lưng về phía Sở Mặc, ôm lấy mèo trắng cùng tiểu phượng hoàng chơi đùa.

Chỉ để lại có một lọ máu, bỏ đi biệt tích gần một tháng, cậu dùng tiết kiệm lắm vẫn hết. Mấy ngày nay không có đồ ăn, cậu đói muốn chết luôn rồi này. Lúc gặp còn cùng thứ xấu xa kia ôm ôm ấp ấp yêu thương nữa chứ! Hừ, bổn tang thi không thèm chú đâu.

Có kí ức của nhân loại, Diệp Du không muốn đem người sống ra ăn, cảm giác nuốt không trôi cùng chướng ngại tâm lí quá lớn, không thể thích ứng. Nhưng với máu cùng thịt của người này, cậu rất sẵn lòng ăn sạch sạch sạch nha. Tiểu nhân đắc ý trong lòng Diệp Du hung hăng làm một động tác nhào đến cắn lấy.

Sở Mặc mỉm cười, ánh mắt cưng chiều nhìn thiếu niên. Hắn tiến đến, ngồi xuống giường rồi bế cậu lên đặt trên đùi mình như những ngày trước.

_" Chú biến thái, trẻ con cũng không tha. " - Diệp Du nhịn không được lầu bầu một tiếng.

_" Em thật sự là trẻ con mười hai tuổi sao? " - Sở Mặc nhướng mày, trêu chọc nói: "Tôi thừa biết một số việc em che giấu đó nha, bao gồm cả tuổi thật sự của em."

Diệp Du trừng mắt nhìn Sở Mặc, nhe răng đe dọa hắn.

_" Sao nào? Tôi bây giờ là mười hai tuổi đấy. Chú có ý kiến không? "

Nhìn hai răng nanh nho nhỏ đáng yêu, Sở Mặc bất giác liếm môi, hôn một cái lên trán Diệp Du.

_" Không, tôi làm gì có ý kiến với em chứ. Em là nói gì cũng đúng cả."

Diệp Du chớp mắt nhìn người không biết xấu hổ trước mặt, bĩu môi. Tiểu phượng hoàng đã kể cho cậu nghe về người này. Ban đầu nó và mèo trắng dự định thông qua hệ thống 01 ép buộc người này làm nhiệm vụ có ích cho tương lai của cậu, phần thưởng của hắn cũng là thứ cậu có thể dùng được. Tuy nhiên không ngờ nó và mèo trắng trong một lần bất cẩn bị phát hiện, nhiệm vụ tiến hành cũng hủy bỏ.

Cậu đương nhiên biết người này bị đem đến đây là vì cậu.

Diệp Du phồng má, không thèm để ý đến người này. Cậu không có giận hắn vì vụ trốn tránh Thiên Đạo mà gây nên một số chuyện không mong muốn sau này. Chỉ là khi biết rõ mọi nguyên nhân, đối diện với Sở Mặc chân chính thế này, cậu vẫn là có chút không được tự nhiên.

Sở Mặc xoa mái tóc mềm mềm của Diệp Du, một lúc sau lên tiếng:

_" Em không phải đang đói sao? Tôi cho em ăn nhé? "

Diệp Du hừ một tiếng, bĩu môi:


_" Chú muốn tôi đem chú ăn sạch à? Một chút thịt của chú không đủ để tôi nhét kẽ răng đâu. "

Như con mèo nhỏ xù lông với chủ nhân vậy. Trong lòng Sở Mặc âm thầm cười một tiếng, hắn lắc lắc ngón tay qua lại trước mắt Diệp Du, đáp:

_" Vậy là không muốn, hửm?"

Hai tay nhỏ của Diệp Du ôm lấy cổ tay hắn, lầm bầm nói:

_" Tôi muốn, chú có từ chối cũng không được đâu. "

Sở Mặc gỡ bao tay ra, dùng khăn tay lau thật sạch tay mình, ngón cái của hắn chà nhẹ đôi môi nhạt màu của Diệp Du.

_" Je ne refuserai aucune de vos demandes. "

Diệp Du hơi ngẩn người, chú đang nói gì thế?

Nhìn con ngươi bạc chứa mơ màng lẫn ngơ ngác của Diệp Du, Sở Mặc khẽ cười một tiếng, gặm nhẹ má Diệp Du, thì thầm nói bên tai cậu một câu. Nghe xong, tim cậu nhịn không được đập mạnh hơn.

Miệng lưỡi ngọt ngào như vậy, rốt cuộc trong khoảng thời gian trốn tránh Thiên Đạo chú đã học được những gì thế này?!

Diệp Du không thèm trả lời, cậu vươn lưỡi liếm nhẹ lên đầu ngón tay hắn, sau đó híp mắt, dùng răng cắn mạnh lên đầu ngón tay người này. Máu tươi chậm rãi chảy ra, mùi tanh và có vị như gỉ sắt, đối với con người hoàn toàn không có chút hấp dẫn nào, nhưng thứ này, đặc biệt là máu của Sở Mặc, đối với cậu lại rất có ích.

Tang thi nếu muốn gia tăng thực lực thì chỉ có vài biện pháp: ăn thịt người sống, uống máu của họ, hoặc là ăn tinh thạch của dị năng giả cũng được.

Ăn thịt sống tăng cấp không nhanh, nhưng ít nguy hiểm hơn so với dùng nguồn năng lượng khổng lồ từ tinh thạch của dị năng giả.

Nếu không có đồ ăn bổ sung, sức mạnh chắc chắn sẽ thụt lùi.

Đó chính là khó khăn của tang thi ngoài việc thăng cấp không gặp bình cảnh như dị năng giả. Đổi lại, dị năng giả có nhiều thứ để củng cố và thăng cấp hơn: tinh thạch của tang thi, chiến đấu toi luyện, kết tinh của thực vật,...

Mấy ngày nay không ăn, cậu càng lúc càng lười biếng. Bây giờ đồ ăn ngon đến rồi, ngao, bổn tang thi không dại gì mà từ chối đâu nà.

Hai người chìm đắm trong không gian của mình, hoàn toàn bỏ mặc hai vật nhỏ ngay bên cạnh, cũng hoàn toàn không biết, cách đó không xa có vài người đang lén lút nhìn họ.

_" Các ông có thấy thiếu niên đó quen quen không? Hình như là đứa trẻ đáng yêu lúc trước thì phải." - Nhị Vũ tò mò nhìn, nhỏ giọng nói.

Bốn người còn lại liên tục gật đầu.

Sau đó, hắn lại cười đến vô cùng đáng khinh, khe khẽ trò chuyện.

_" Thấy chưa! Ông đã nói lão đại với thiếu niên ấy có tình ý mà, chậc, ông quả nhiên có con mắt nhìn người."

Bốn người theo sau hắn tiếp tục gật đầu, nghiêm mặt xem biểu tình hạnh phúc của lão đại.

Nhưng mà...

Lão đại! Chị dâu của bọn em còn rất nhỏ đó!!!

Anh đừng có cười đến lộ đuôi sói thế chớ!!!






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện