Một đêm an giấc.
Trời còn chưa sáng tỏ, tiếng chuông báo hiệu tập trung vang lên. Bị tiếng chuông đánh thức, Diệp Du nhíu nhíu mày, lầm bầm vài tiếng, từ từ ngồi dậy. Cậu dụi dụi mắt, chưa tỉnh ngủ hẳn, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời vẫn còn một màu đen thuần, điểm xuyết vài ngôi sao lấp la lấp lánh, khi mờ khi sáng tỏ thu hút ánh nhìn của cậu.
Đầu óc dường như đình trệ, Diệp Du cứ chăm chăm nhìn về phía cửa sổ, đắm chìm riêng trong thế giới của mình. Người trong phòng lần lượt vệ sinh cá nhân xong, cậu cũng không để ý, vẫn yên tĩnh ngồi mãi trên giường.
Thất Thất vừa lau mặt vừa nhìn đồng hồ treo trên tường, thấp giọng oán:
_"Chậc, mới bốn giờ sáng đã bị lôi đầu dậy. "
Lại nhìn sang phía cậu nhóc vẫn còn ngồi trên giường không chịu động đậy, Thất Thất nhịn không được đi đến, vỗ nhẹ vai cậu nhóc, nói:
_"Này em, mau nhanh lên. Nếu đến trễ sẽ bị..." - Chưa dứt lời, Thất Thất liền bị cảnh sắc "kinh diễm" trước mặt làm cho ngây ngẩn.
Diệp Du hơi ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt đen láy phủ một tầng hơi nước ẩn dưới lông mi cong cong như cánh quạt nhỏ, mơ màng nhìn Thất Thất. Hai má cậu hơi ửng hồng, môi mấp máy muốn hỏi nhưng lại không phát ra âm thanh nào. Thất Thất cứng đờ, mặt đột nhiên đỏ bừng lên.
Người ta luôn nói, trẻ con có ngoại hình đáng yêu rất dễ khiến người khác yêu thích.
Đầu Đinh khó hiểu nhìn Thất Thất đứng mãi một chỗ, lớn tiếng kêu:
_"Thất Thất, cậu nhắc cậu bé nhanh lên, chúng ta phải tập trung sớm đó."
Giọng nói thời kì bị vỡ ở tuổi dậy thì, có chút ồm ồm khó nghe làm Thất Thất giật mình, vội vàng lay tỉnh Diệp Du, trong lòng không ngừng phỉ nhổ bản thân bị cái gì đó thật kỳ lạ.
_"Ưm..." - Diệp Du mệt mỏi dụi dụi hai mắt, giang tay ôm chầm lấy Thất Thất đang cúi xuống, nhỏ giọng lầu bầu nói:"Mặc Mặc, bế bế vào phòng tắm a."
Thân hình Thất Thất hơi cứng lại, Mặc Mặc? Nhóc này đang gọi ai thế? Còn chưa tỉnh ngủ sao? Thất Thất nghiêng đầu nhìn gò má nộn nộn trắng nõn của Diệp Du, không đành lòng đẩy cậu ra, liền quăng hết tiết tháo của bản thân mà bế cậu nhóc hôm qua còn mắng mình vào nhà tắm. Thất Thất lấy nước lạnh rửa mặt cho Diệp Du, hài lòng nhìn cậu nhóc bị cái lạnh kích thích cho tỉnh táo lại mới bước ra ngoài.
Nhất Hàn đứng ở sân tập, lạnh nhạt nhìn những đứa trẻ lật đật tập trung so hàng. Gương mặt không biểu tình, ánh mắt sắc bén như dao lại thêm vết sẹo đáng sợ gần mắt khiến không ít đứa nhỏ cảm thấy áp lực. Hàng ngũ ổn định xong xuôi, Nhất Hàn nhìn đồng hồ điểm bốn giờ mười phút, hài lòng nhìn về đám nhóc.
_"Được rồi, làm tốt lắm, mọi người tập trung rất đúng giờ. Bài luyện tập sức khỏe đầu tiên, tất cả các em đều phải chạy mười vòng sân, hít đất ba mươi cái, nam nữ đều như nhau. Khởi động kỳ huấn luyện hướng đạo nhẹ nhàng. Tôi mong các em sẽ không lười biếng."
_"Vâng!" - Bốn mươi mốt người đồng thanh đáp.
Nhất Hàn nhìn đám nhóc nghiêm túc chạy bộ, liền không để ý đến nữa mà đi vào giải quyết công việc, chậc, cuộc sống của hắn là chuỗi ngày dài bận rộn.
Diệp Du so với những người khác cứ đua nhau chạy cho thật nhanh thì cậu lại thả chậm cước bộ hơn, như vậy vừa tiết kiệm được sức lực vừa có thể hoàn thành nhanh chóng mười vòng sân. Ba người con gái tham gia trại huấn luyện này cũng rất nổ lực, cắn răng chạy theo mọi người, không lên tiếng kêu ca. Riêng một người thỉnh thoảng cứ liếc mắt nhìn về phía cậu, vô cùng cẩn thận không để cậu phát hiện thấy. Nhưng đáng tiếc, Diệp Du từ trước đến giờ vô cùng mẫn cảm, nhanh chóng để ý thấy. Dù vậy, cậu vẫn không quan tâm đến, một mực nhìn thẳng phía trước, tập trung chạy.
Cứ như vậy cho đến khi thực hiện xong việc chạy bộ và hít đất thì cũng vừa mới trôi qua gần ba mươi, bốn lăm phút cũng xong. Những đứa nhóc chưa từng trải qua tập luyện như thế này trực tiếp ngồi bệch xuống đất, mệt đến mức không đứng nổi. Dù mệt nhưng bọn nhóc vẫn tụ tập thành từng đám nhỏ đứng gần nhau, thấp giọng trò chuyện đủ mọi thứ trên trời dưới đất.
Diệp Du lau mồ hôi trên mặt, đi đến cây gần đó, ngồi xuống nghỉ ngơi, ánh mắt vô thức nhìn về phía mọi người. A, nói những chuyện ấu trĩ mà cũng có thể thích thú như vậy sao? Diệp Du khó hiểu, trong mắt nhiều thêm vài phần tò mò.
Thất Thất nhận khăn lau từ cậu bạn Đầu Đinh của mình, vô tình nhìn thấy cậu nhóc cùng phòng gần đó. Do vừa mới hoạt động mạnh xong khiến mặt cậu nhóc hơi ửng hồng, hai má bánh bao dụ người cắn lấy, biểu tình lười biếng như con mèo nhỏ. Thất Thất từ vô tình nhìn liền thành nhìn đến ngẩn người. Nếu trước đó có người bảo con trai có thể xinh đẹp đến mức khiến người ta không kiềm được nhìn mãi, cậu chắc chắn sẽ không tin, nhưng mà hiện tại...
Thất Thất dùng sức tát một cái vào má, lại dùng sức xua đi tâm tình quá mức quỷ dị cùa mình, đổi lấy cái nhìn khó hiểu của Đầu Đinh. Do dự một lát, Thất Thất cầm lấy một chai nước chưa khui, tiến lại phía Diệp Du, nói:
_"Này, cho đấy."
Diệp Du nghi hoặc, có chút ngạc nhiên nhìn thiếu niên trước mặt. Người này hôm qua còn cãi nhau với cậu, hôm nay giúp cậu tỉnh ngủ, còn cho cậu nước, là kẻ cuồng ngược a? Không phải cuồng ngược, vậy hẳn là có mục đích không tốt đi? Bị ánh mắt ngờ vực của Diệp Du nhìn mãi, Thất Thất không khỏi tổn thương, cảm thấy lòng tốt của bản thân bị xúc phạm, nhịn không được xù lông lên.
_"Này này, ánh mắt của em như vậy là có ý gì? Tôi... tôi chỉ là làm tròn trách nhiệm chiếu cố em út cùng phòng thôi. Đừng có dùng nhìn tôi như kẻ biến thái được không?"
Chậc, kẻ ngốc thế này chắc chắn cùng tâm cơ thâm trầm gì đó không liên quan đến nhau đâu nhỉ? Nhìn xem, trong lòng nghĩ gì cũng đều hiện cả lên mặt. Đảo mắt nhìn mấy người khác đang cùng nhau trò chuyện, Diệp Du hơi rũ mắt, có lẽ đã đến lúc cậu tạo dựng vài mối quan hệ bền lâu rồi.
Nhận lấy chai nước từ Thất Thất, Diệp Du nhoẻn miệng nở nụ cười:
_" Cảm ơn anh. Còn có, cho em xin lỗi về chuyện hôm qua ạ."
Em trai nhỏ cười lên thật đáng yêu~
Thất Thất nhịn không được vươn tay xoa xoa mái tóc mềm như tơ của Diệp Du, lòng tràn đầy thỏa mãn, cực kỳ rộng lượng đáp:
_"Không sao không sao, tôi không trách em đâu, trẻ con tuổi này đều có thời kỳ phản nghịch mà. Tên của em là gì nhỉ?"
Bé ngoan Diệp Du rất lễ phép đáp lại:
_" Diệp Du ạ."
_"Em cứ gọi anh là Thất Thất, hai người cùng phòng khác lát nữa anh sẽ giới thiệu cùng em." - Thất Thất cười nói, được em trai nhỏ vừa đáng yêu vừa lễ phép, thực thích nha~
Thất Thất không nói nữa, nhanh chóng hội họp cùng đám bạn bên kia, để em trai nhỏ nghỉ ngơi, hoàn toàn quên bén đi chuyện em trai nhỏ hôm qua vừa mới mắng mình.
Thật đúng là kẻ ngốc nha! Diệp Du nhịn không được hơi cong khóe môi, khép hờ mắt nghỉ ngơi. Mặc dù cường độ luyện tập như vậy chẳng là gì so với mấy ngày trước, nhưng cậu cũng không hề dạy sớm như hôm nay! Sở Mặc luôn dung túng cho Diệp Du về mặt giờ giấc, chỉ cần cậu hoàn thành bài huấn luyện trong ngày là được, còn lại đều tùy cậu. Hôm nay phải dạy sớm khiến Diệp Du một chút cũng không thoải mái, liền tranh thủ chợp mắt tí trước khi Nhất Hàn quay lại.
Chưa đầy năm phút, bên tai cậu liền vang lên giọng nói dịu dàng:
_"Em trai đáng yêu, chị ngồi đây được không?"
Diệp Du khó chịu, miễn cưỡng mở mắt nhìn người đang làm phiền mình, không khỏi chau mày. Mắt hạnh quyến rũ, môi căng mọng, gương mặt này nếu lớn lên sẽ càng thêm đẹp và mị hoặc đến mức khiến người khác nín thở. May mắn thay, hiện tại thiếu nữ này vẫn còn nhỏ, gương mặt vẫn mang nét trẻ con, ít đi phần yêu mị, lại nhiều thêm vài phần trong sáng, tuy xinh đẹp nhưng không dung tục mà thanh khiết tựa sen.
Diệp Du không đáp, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt. Cái người này chẳng phải là kẻ khi nãy luôn lén nhìn cậu sao?
Thiếu nữ không thấy Diệp Du trả lời, nụ cười dần dần gượng gạo, không khỏi ủy khuất cắn cắn môi. Âm thanh quanh đó xì xào xì xào bàn tán, ánh mắt tò mò như những con dao rạch rạch lên người cậu khiến cậu không khỏi khó chịu, sắc mặt nhịn không được trầm xuống.
Thiếu nữ "xoát" một cái sắc mặt liền trắng bệch, "xoát xoát" một cái nước mắt đều hiện lên nhưng vẫn kiên cường không để rơi xuống, thanh âm dịu dàng có chút run rẩy nói:
_"Em trai... chị không cần ngồi nữa... Chị xin lỗi, xin lỗi... Chị không biết nơi này là của em..."
Ngoài thì luôn miệng xin lỗi, bên trong lại ẩn ý trách Diệp Du vô lý chiếm gốc cây mát, không chịu chia sẻ, khiển trách cậu ích kỉ chỉ biết nghĩ đến mình. Diệp Du nhướng mày, chậc, diễn xuất tốt đến mức cậu cũng ghen tỵ a! Cậu chưa đạt đến độ thượng thừa này đâu nha.
Diệp Du còn chưa kịp mở miệng, liền rước lấy vô số lời bàn tán không hay của mấy người xung quanh. Trong đó có một thiếu niên khoảng mười lăm dáng vẻ cao to, chịu không được cảnh "mỹ nhân bị cường bá ức hiếp", liền nhảy ra trách móc:
_"Em trai, gia đình không dạy em phải nhường nhịn con gái sao? Con trai ai lại bắt nạt đến mức khiến con gái khóc vậy chứ?!"
Thiếu niên cực kỳ ga lăng mà lấy khăn lau nước mắt cho thiếu nữ, trừng mắt nhìn cậu nhóc nãy giờ vẫn im lặng, không kiềm được lớn giọng:
_"Còn không mau xin lỗi!?"
_"Phì."
Tiếng cười nhẹ vang lên khiến tiếng xì xào xung quanh im bặt, Diệp Du từ từ đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, nhếch môi:
_"Xin lỗi sao?"
_"Đúng vậy." - Thiếu niên không chút do dự đáp.
_"A..." - Diệp Du nhìn thẳng vào thiếu niên, đôi đồng tử trong trẻo, sâu thẳm mang theo chút gì đó lạnh lẽo lẫn điên cuồng:"Anh đi mà xin lỗi cô ta."
_"Em..." - Thiếu niên trợn tròn mắt, sững sờ.
Diệp Du cười nhạt, không chút lưu tình nói:
_"Con mắt nào của mấy người thấy tôi bắt nạt bà cô này vậy? Mắt không tốt, tai không rõ nên đi khám hết đi! Người không trách người mù, chỉ trách kẻ tự làm "mù" chính mình. Và..." - Diệp Du nghiêng đầu, nhìn thiếu nữ còn ngẩn người, giọng điệu càng thêm không tốt:" Thích tự biên tự diễn cho người xem như vậy sao? Tôi thấy chị rất có tố chất đi làm con hát đấy!"
Thiếu niên trong thời kì phản nghịch, tính tình đương nhiên nóng nảy, nghe Diệp Du mắng không khỏi có chút thẹn quá hóa giận. Thiếu niên tiến đến, nắm cổ áo Diệp Du xách lên, gằn giọng:
_"Này, mày nhắc lại thử xem ai mù?!"
Diệp Du nhíu nhíu mày, nhìn thiếu niên trước mặt càng thêm không thân thiện. Đây chính là bộ quân phục Sở Mặc đặt riêng cho cậu, cái tên này vậy mà dám làm nhăn của cậu!
Không nói một tiếng nào, Diệp Du nâng chân, đá vào hông thiếu niên trong lúc thiếu niên không cảnh giác. Nhìn thiếu niên ôm hông, mặt nhăn nhó vì đau, Diệp Du vuốt nếp áo cho thẳng, cong môi vừa lòng.
Mọi người xung quanh vì hành động của Diệp Du mà há hốc trợn mắt, khoa trương nhất là mười thằng nhóc đứng gần đó. Đại ca lại bị một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch đá ngã?!
Thiếu nữ siết chặt tay, cắn môi chạy đến đỡ thiếu niên, oán trách:
_"Em... em thật quá đáng! Cậu ấy chỉ là nhắc nhở em, em lại đi đánh người ta! Cha mẹ em không dạy em sao?"
Nghe đến đây, đôi con ngươi Diệp Du dường như càng thêm sâu, ẩn chứa điên cuồng bất cần. Cậu nhìn chăm chăm vào thiếu nữ, từng bước từng bước lại gần, toàn thân bao bọc bởi lệ khí âm trầm. Thiếu nữ nhịn không được có chút hoảng sợ, trừng lớn mắt hạnh xinh đẹp.
Còn cách thiếu nữ hai, ba bước, Diệp Du dừng lại, thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng nói:
_"Tâm xấu, miệng thối, tốt nhất đừng mở miệng."
_"Em!" - Thiếu nữ cắn môi, muốn phản bác nhưng không biết nói gì. Từ nhỏ đến giờ cô đều được phủng trong lòng bàn tay, cưng chìu nâng niu như công chúa nhỏ, có khi nào phải chịu loại uất ức như vậy! Kẻ này... thật sự đáng ghét giống như dì Thủy bảo.
_"Chuyện gì ồn ào vậy?" - Nhất Hàn sắc mặt không tốt. Hắn vừa mới rời đi có một chút, bọn nhóc này liền làm loạn lên.
Diệp Du thu hồi lệ khí quanh người, ngoan ngoãn theo mọi người tập trung xếp hàng. Tuy nhiên sau tình hình vừa rồi, ai thấy cậu cũng đều tránh né, không nguyện ý đứng gần. Thất Thất thấy vậy, vội vàng đẩy Đầu Đinh nãy giờ ngăn cản mình xen vào, chạy lại đứng kế bên Diệp Du, còn vỗ vỗ vai cậu tỏ vẻ yên tâm. Diệp Du nghiêng đầu nhìn Thất Thất, không khỏi vui vẻ tặng cậu ta một nụ cười.
Sắc mặt Nhất Hàn cực kỳ thối, chân trước y vừa đi, chân sau bọn nhóc đã náo loạn, còn để cho lão đại bắt gặp nữa chứ! Lão đại về khi nào không về, lại chọn ngay lúc này. Trong quân đội, ai chẳng biết cực kì ghét người khác mất trật tự, vi phạm kỉ cương. Nhẹ thì lão đại phạt dọn vệ sinh, nặng thì đi phòng luyện tập thể lực với lão đại.
Muốn mất trật tự sao? Tốt, vậy liền đánh với lão đại một trận!
Không phục? Tốt, thêm một trận nữa!
Nhất Hàn không khỏi nôn nóng nhìn lão đại rồi lại nhìn đám nhóc không biết sống chết kia, âm thầm thở dài. Y cầu mong lão đại sẽ niệm tình bọn nhóc còn nhỏ mà phạt nhẹ nhẹ thôi.
Sở Mặc lạnh lùng nhìn bốn mươi mốt đứa trẻ, con ngươi đen sâu thẳm khó che hết kiêu ngạo lẫn tàn bạo sâu đậm khiến người nhìn không khỏi rét run. Hắn theo thói quen chỉnh cổ tay áo, không nhanh không chậm nói:
_"Tự giác bước ra."
Toàn bộ sân tập im phăng phắc, đám trẻ chưa từng gặp tình thế này không khỏi bị ánh nhìn âm trầm của Sở Mặc làm cho người cứng ngắc, không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Diệp Du siết chặt tay, mím môi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Sở Mặc, cố gắng tìm tòi một thứ gì đó mà chính cậu cũng không ý thức được. Cậu không chần chừ, nhẹ nhàng gỡ tay Thất Thất đang nắm chặt tay cậu mà bước ra khỏi hàng. Đứng trước Sở Mặc hiện tại, cậu không tỏ vẻ tùy ý như trước, nhưng chắc chắn cũng không dùng lớp vỏ bọc "ngây thơ, trong sáng". Diệp Du tỏ vẻ cậu rất ghét phải làm một bạch liên hoa trong mắt người khác.
Sở Mặc không biểu tình nhìn cậu bé trước mặt, Diệp Du cũng chẳng sợ hãi mà đối mặt nhìn hắn. Cậu thoải mái đối mặt, hoàn toàn không có dáng vẻ hoảng sợ. Nhưng dù là thế, ánh mắt Sở Mặc nhìn Diệp Du vẫn không thay đổi, sâu trong đó đều là lạnh lùng và khinh miệt. Diệp Du cố gắng lơ đi cảm giác khó chịu trong lòng, im lặng chờ hắn nói.
_"Còn... còn em nữa." - Giọng nói dịu dàng có chút rụt rè nhẹ nhàng vang lên. Thiếu nữ do dự bước ra khỏi hàng, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng vì ngượng. Cô cúi thấp đầu, hai tay đan vào nhau cố làm giảm bớt căng thẳng của bản thân.
Nghe tiếng, Sở Mặc liếc mắt nhìn qua. Trong con ngươi vốn không chứa đựng bất kì tình cảm gì bỗng lóe lên một chút rồi biến mất. Gương mặt không biểu tình của hắn dường như nhu hòa hơn, nếu không phải là người ở cùng với hắn lâu ngày ắt hẳn sẽ không phát hiện ra.
Thiếu niên khi nãy cũng không do dự lâu, bước đến che chở thiếu nữ, giọng nói nhịn không được nôn nóng:
_"Thưa ngài, chuyện này không liên quan đến Nhân Nhân."
Nghe thiếu niên nói, Diệp Du nhịn không được nhếch môi, quăng cho thiếu niên cái nhìn khinh bỉ.
Ánh mắt Sở Mặc vẫn dừng trên gương mặt thiếu nữ, giọng nói không còn lạnh nhạt như trước:
_"Thế à? Vậy Nhân Nhân không cần chịu phạt. Cậu và cậu bé kia vì gây rối trật tự trong giờ huấn luyện, phạt mỗi người các cậu dọn vệ sinh lẫn hành lang các dãy nhà trong doanh trại hai tuần. Hoàn thành xong mới được dùng cơm. Có ý kiến không?"
Thiếu niên thở phào, vội vàng gật đầu. Cậu ta sẽ không để Nhân Nhân chịu phạt. Cậu ta là con trai, gánh cho con gái một ít hình phạt như vậy không sao. Nhưng để một thiếu nữ chân yếu tay mềm như Nhân Nhân quét dọn, cậu ta không đành lòng. Huống chi, Nhân Nhân còn xinh đẹp và đáng yêu như vậy.
Thiếu niên tên Hành Phong, là cậu ấm của Hành gia, cũng là một gia tộc cầm quyền trong lĩnh vực chính trị. Cậu ta học chung với Nhân Nhân từ thuở còn mẫu giáo, cũng thầm thích cô nàng mấy năm nay, nhưng vẫn không có dũng khí tỏ tình. Cậu ta biết Nhân Nhân rất ngoan, muốn dành toàn bộ sự tập trung của mình cho việc học, tuyệt đối không muốn day dưa vào tình cảm. Do đó, cậu ta vẫn ôm khư khư tình yêu của mình trong lòng, chờ Nhân Nhân học xong đại học sẽ chính thức theo đuổi cô nàng.
Nghe Sở Mặc nói, Mỹ Nhân hơi hơi mỉm cười, mắt hạnh lấp lánh nước, càng khiến cô ta trông xinh đẹp hơn vạn phần. Sở Mặc có chút ngẩn người, nhanh chóng che đi vui mừng lẫn thỏa mãn trong mắt đi: Cuối cùng cũng tìm được em!
Mỗi người một tâm trạng, không ai để ý đến sắc mặt Diệp Du đã tái nhợt đến dọa người...
Đây thực sự là người sống cùng cậu mấy tháng nay sao?
______________________
Góc xì poi nho nhỏ: Thật ra, tính tình Diệp Du sau mạt thế hoàn toàn không tốt đẹp đâu. Do đó, sau này nếu Diệp Du có các hành động tiêu cực, mong các cô sẽ không chán ghét. Còn hắc hóa hay không hắc hóa là chuyện tương lai, hiện tại là bí mật nha~
Chủ nhật này sẽ có chương mới tiếp nha. Nghỉ hè rồi nên một tuần tui đăng hai chương nhé ~ moa moa~
Danh sách chương