Bởi vì mệnh lệnh từ trong Lưu Bạch hiên truyền ra, cũng không thấy Bạch Sầu Phi lên tiếng phản đối, những người ngăn cản Trương Thán, Thái Thủy Trạch và Ngô Lượng đều không dám lỗ mãng, đành phải để bọn họ lên lầu.
Vừa nhìn thấy Ôn Nhu và Bạch Sầu Phi đốt nến bữa tối, Trương Thán liền tức giận, nhưng cũng cảm thấy an tâm hơn.
- Ôn cô nương, đi thôi, nơi này không nên ở lâu!
- Các người ăn cơm chưa? Ăn cơm xong rồi hãy đi!
Ôn Nhu kiên định lắc đầu, liếc nhìn Bạch Sầu Phi, như cười mà không cười.
Bạch Sầu Phi mấy lần vận khí, đều cảm thấy bụng đau như xoắn, bề ngoài không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại rất kinh hãi.
Uổng công hắn tung hoành một đời, lại thất bại trong tay một cô gái như vậy.
- Bà cô của tôi ơi!
Trương Thán kêu lên:
- Còn ăn cơm nữa à, chắc lúc này Vương lão tam đã lo lắng đến chết rồi!
- Để hắn lo lắng cho ta cũng tốt.
Ôn Nhu cười, giống như có hai vòng xoáy nhỏ hiện lên trên lúm đồng tiền:
- Đừng tưởng rằng bản cô nương kêu là đến, gọi là đi, đâu có dễ ức hiếp như vậy.
Bạch Sầu Phi nghe vậy, đúng là có tật giật mình, đành nói:
- Ta cũng không ức hiếp muội.
- Huynh không ức hiếp ta, cho nên không phải ta đã ở lại sao? Ôn Nhu nói với đám người Trương Thán:
- Các người về trước đi, ăn cơm xong ta sẽ xuống lầu.
Trương Thán, Thái Thủy Trạch và Ngô Lượng nhìn nhau, đành thở dài tuyệt vọng, nói:
- Được rồi, bà cô, chúng ta chờ!
Nói xong lại muốn ngồi xuống.
- Các người chờ ở đây à?
Ôn Nhu giống như không thể tin.
- Các người ăn thì kệ các người.
- Không chờ ở đây, vậy đi đâu chờ?
- Chúng ta chờ ở đây là an toàn nhất cho cô.
- Ta làm sao có chuyện gì được.
Ôn Nhu xì một tiếng:
- Các người ở đây có chuyện hết còn chưa tới phiên ta đâu. Nhanh, nghe lời bà cô ta, xuống lầu chờ đi!
- Phải cẩn thận đấy, bà cô!
Thái Thủy Trạch vẫn tận tình khuyên bảo:
- Trong rượu và thức ăn này, hắn có thể hạ độc.
- Hạ độc?
Ôn Nhu hỏi ngược lại:
- Tại sao hắn muốn hạ độc với ta?
Thái Thủy Trạch cứng lưỡi, gãi gãi đầu đến khi hai vai đầy tuyết, cũng không trả lời được câu hỏi vĩ đại này.
- Cho dù không hạ độc
Trương Thán đành phải “tiếp viện” Thái Thủy Trạch, dù sao bọn họ cũng thuộc một phe:
- Cũng có thể sẽ đánh thuốc.
- Đánh thuốc?
Ôn Nhu rất cảm thấy hứng thú:
- Thuốc gì?
- Chuyện này…
Trương Thán lại nặn mụn trên mặt:
- Ví dụ như… thuốc mê.
- Hắn đánh thuốc mê với ta làm gì?
- Làm gì à?
Trương Thán trợn mắt.
- Bà cô, không phải cả chuyện này cô cũng không tưởng tượng được chứ?
Ngô Lượng cười gian trá, nói:
- Bà cô của tôi, chuyện này mà không làm được thì không phải là nam nhân, chuyện này mà không nghĩ ra được thì không phải là nữ nhân…
“Bốp!”
Lời còn chưa dứt, trên mặt hắn đã ăn một bạt tai, là cái tát của Ôn Nhu.
- Các ngươi nghĩ bậy!
- Bản cô nương hạ độc với hắn dễ như trở bàn tay. Còn hắn muốn dùng thuốc với bà cô ta? Không có cửa đâu!
Sau đó nàng hạ lệnh:
- Nhanh đi xuống lầu, một lát nữa ta sẽ xuống cùng!
Bọn họ đành phải không tình nguyện, không cam tâm, không vui vẻ, chầm chậm đi xuống lầu.
Tường Ca Nhi và Âu Dương Ý Ý đều cảm thấy Bạch Sầu Phi đúng là có bản lĩnh, bèn lén lút trao đổi cách nhìn.
- Bạch lâu chủ đúng là lợi hại, không chỉ có võ công cao cường, ngay cả đối với nữ nhân cũng có thủ đoạn.
- Đúng vậy, ngài chẳng cần phải nói gì, đã khiến cho cô ả kia tự đuổi người ra ngoài, như vậy mới cao minh.
- Cũng không biết ngài dùng phương pháp gì…
- Bất kể là biện pháp gì, nữ nhân mà, chỉ cần ngươi và các nàng có một chân, các nàng sẽ quyết một lòng theo ngươi… Dù sao cũng đừng đắc tội với nữ nhân, nói không chừng trong một đêm nàng đã thành lâu chủ phu nhân của ngươi rồi.
- Đúng là khoác lác, năm đó không phải ngươi và các đại tỷ của Lưu Hương viên, Khổng Tước lâu, Tiêu Tương các, Như Ý quán có đến ba chân bốn cẳng sao, cũng không thấy có nữ nhân nào chết nửa trái tim, sụp nửa bức tường vì ngươi. Đúng là cùng nghề nhưng không cùng số mạng.
- Xì, đi chết…
Đương nhiên không ai tin Bạch Sầu Phi thật sự trúng độc, đáng tiếc lúc này tư vị trong lòng hắn cũng không dễ chịu như bọn họ suy đoán.
Không ngờ, quanh năm bắn nhạn, hôm nay lại bị nhạn mổ mù mắt.
Mình quả thật là “bị mù mắt”, lại quên mất Ôn Nhu cũng họ “Ôn”, “Ôn” trong “Lão Tự Hiệu” Ôn gia. Cha nàng Lạc Dương Ôn Vãn chính là một trong số cao thủ đứng đầu Hoạt Tự Hiệu.
Có điều hắn vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng.
Ít nhất vừa rồi ở trước mặt đám người Thái Thủy Trạch, Ôn Nhu cũng không nói rõ chuyện khống chế hắn, như vậy xem ra, nói không chừng còn có cơ hội xoay chuyển.
Hắn chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Hóa ra Ôn Nhu tự đi đến cửa, hắn định lợi dụng cơ hội này dùng thuốc mệ hoặc cường bạo nàng, nhưng kết quả là cơ hội này lại đổi chủ, đổi vị trí, biến thành hắn nhất thời sơ ý không đề phòng, lại bị nàng hạ độc, rơi vào trong tay nàng.
Thuốc của “Lão Tự Hiệu” Ôn gia đương nhiên rất lợi hại, chỉ bằng nội lực của hắn vẫn không thể bức ra, cũng không áp chế được.
Vừa rồi thủ hạ đi lên Lưu Bạch hiên, hắn cũng không lập tức cầu cứu.
Một là hắn gần như nói không ra lời. Hai là Ôn Nhu đang ở ngay bên cạnh, muốn giết hắn dễ như trở bàn tay.
Hai là Lương Hà đang bận sắp xếp mọi chuyện, không cùng đi lên. Hắn không cho rằng Âu Dương Ý Ý và Tường Ca Nhi phản ứng đủ nhanh, mà bên cạnh hắn cũng không có những nhân vật như Tô Mộng Chẩm hay Vương Tiểu Thạch.
Ba là cho dù cứu được hắn thì đã sao? Thuốc giải của Lão Tự Hiệu chỉ có người Ôn gia biết được, lỡ may xảy ra xung đột, không cứu được hắn thì lại biến thành trò cười.
Hắn cũng không biết dụng ý của Ôn Nhu khi đánh thuốc hắn, hắn cảm thấy vẫn có thể “đánh cuộc một phen”.
Nói không chừng đúng như hắn suy nghĩ, Ôn Nhu không có ác ý gì với hắn, cho nên hắn mới trúng thuốc của nàng. Nếu như nàng không có địch ý, như vậy chuyện này chưa chắc không thể giải quyết. Dù sao cũng tốt hơn làm ầm lên, người trên giang hồ sẽ nhạo báng, nói rằng đường đường là lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu mà ngay cả một cô gái cũng không giải quyết được, còn bị người ta khống chế.
Mặt mũi này không thể vứt đi. Người hành tẩu trong võ lâm, đầu có thể ném, máu có thể chảy, nhưng mặt mũi không thể muốn vứt là vứt.
Hắn là người đứng đầu đệ nhất bang phái hô mưa gọi gió trong kinh thành, lần này hắn không được phép thua.
Vừa nhìn thấy Ôn Nhu và Bạch Sầu Phi đốt nến bữa tối, Trương Thán liền tức giận, nhưng cũng cảm thấy an tâm hơn.
- Ôn cô nương, đi thôi, nơi này không nên ở lâu!
- Các người ăn cơm chưa? Ăn cơm xong rồi hãy đi!
Ôn Nhu kiên định lắc đầu, liếc nhìn Bạch Sầu Phi, như cười mà không cười.
Bạch Sầu Phi mấy lần vận khí, đều cảm thấy bụng đau như xoắn, bề ngoài không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại rất kinh hãi.
Uổng công hắn tung hoành một đời, lại thất bại trong tay một cô gái như vậy.
- Bà cô của tôi ơi!
Trương Thán kêu lên:
- Còn ăn cơm nữa à, chắc lúc này Vương lão tam đã lo lắng đến chết rồi!
- Để hắn lo lắng cho ta cũng tốt.
Ôn Nhu cười, giống như có hai vòng xoáy nhỏ hiện lên trên lúm đồng tiền:
- Đừng tưởng rằng bản cô nương kêu là đến, gọi là đi, đâu có dễ ức hiếp như vậy.
Bạch Sầu Phi nghe vậy, đúng là có tật giật mình, đành nói:
- Ta cũng không ức hiếp muội.
- Huynh không ức hiếp ta, cho nên không phải ta đã ở lại sao? Ôn Nhu nói với đám người Trương Thán:
- Các người về trước đi, ăn cơm xong ta sẽ xuống lầu.
Trương Thán, Thái Thủy Trạch và Ngô Lượng nhìn nhau, đành thở dài tuyệt vọng, nói:
- Được rồi, bà cô, chúng ta chờ!
Nói xong lại muốn ngồi xuống.
- Các người chờ ở đây à?
Ôn Nhu giống như không thể tin.
- Các người ăn thì kệ các người.
- Không chờ ở đây, vậy đi đâu chờ?
- Chúng ta chờ ở đây là an toàn nhất cho cô.
- Ta làm sao có chuyện gì được.
Ôn Nhu xì một tiếng:
- Các người ở đây có chuyện hết còn chưa tới phiên ta đâu. Nhanh, nghe lời bà cô ta, xuống lầu chờ đi!
- Phải cẩn thận đấy, bà cô!
Thái Thủy Trạch vẫn tận tình khuyên bảo:
- Trong rượu và thức ăn này, hắn có thể hạ độc.
- Hạ độc?
Ôn Nhu hỏi ngược lại:
- Tại sao hắn muốn hạ độc với ta?
Thái Thủy Trạch cứng lưỡi, gãi gãi đầu đến khi hai vai đầy tuyết, cũng không trả lời được câu hỏi vĩ đại này.
- Cho dù không hạ độc
Trương Thán đành phải “tiếp viện” Thái Thủy Trạch, dù sao bọn họ cũng thuộc một phe:
- Cũng có thể sẽ đánh thuốc.
- Đánh thuốc?
Ôn Nhu rất cảm thấy hứng thú:
- Thuốc gì?
- Chuyện này…
Trương Thán lại nặn mụn trên mặt:
- Ví dụ như… thuốc mê.
- Hắn đánh thuốc mê với ta làm gì?
- Làm gì à?
Trương Thán trợn mắt.
- Bà cô, không phải cả chuyện này cô cũng không tưởng tượng được chứ?
Ngô Lượng cười gian trá, nói:
- Bà cô của tôi, chuyện này mà không làm được thì không phải là nam nhân, chuyện này mà không nghĩ ra được thì không phải là nữ nhân…
“Bốp!”
Lời còn chưa dứt, trên mặt hắn đã ăn một bạt tai, là cái tát của Ôn Nhu.
- Các ngươi nghĩ bậy!
- Bản cô nương hạ độc với hắn dễ như trở bàn tay. Còn hắn muốn dùng thuốc với bà cô ta? Không có cửa đâu!
Sau đó nàng hạ lệnh:
- Nhanh đi xuống lầu, một lát nữa ta sẽ xuống cùng!
Bọn họ đành phải không tình nguyện, không cam tâm, không vui vẻ, chầm chậm đi xuống lầu.
Tường Ca Nhi và Âu Dương Ý Ý đều cảm thấy Bạch Sầu Phi đúng là có bản lĩnh, bèn lén lút trao đổi cách nhìn.
- Bạch lâu chủ đúng là lợi hại, không chỉ có võ công cao cường, ngay cả đối với nữ nhân cũng có thủ đoạn.
- Đúng vậy, ngài chẳng cần phải nói gì, đã khiến cho cô ả kia tự đuổi người ra ngoài, như vậy mới cao minh.
- Cũng không biết ngài dùng phương pháp gì…
- Bất kể là biện pháp gì, nữ nhân mà, chỉ cần ngươi và các nàng có một chân, các nàng sẽ quyết một lòng theo ngươi… Dù sao cũng đừng đắc tội với nữ nhân, nói không chừng trong một đêm nàng đã thành lâu chủ phu nhân của ngươi rồi.
- Đúng là khoác lác, năm đó không phải ngươi và các đại tỷ của Lưu Hương viên, Khổng Tước lâu, Tiêu Tương các, Như Ý quán có đến ba chân bốn cẳng sao, cũng không thấy có nữ nhân nào chết nửa trái tim, sụp nửa bức tường vì ngươi. Đúng là cùng nghề nhưng không cùng số mạng.
- Xì, đi chết…
Đương nhiên không ai tin Bạch Sầu Phi thật sự trúng độc, đáng tiếc lúc này tư vị trong lòng hắn cũng không dễ chịu như bọn họ suy đoán.
Không ngờ, quanh năm bắn nhạn, hôm nay lại bị nhạn mổ mù mắt.
Mình quả thật là “bị mù mắt”, lại quên mất Ôn Nhu cũng họ “Ôn”, “Ôn” trong “Lão Tự Hiệu” Ôn gia. Cha nàng Lạc Dương Ôn Vãn chính là một trong số cao thủ đứng đầu Hoạt Tự Hiệu.
Có điều hắn vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng.
Ít nhất vừa rồi ở trước mặt đám người Thái Thủy Trạch, Ôn Nhu cũng không nói rõ chuyện khống chế hắn, như vậy xem ra, nói không chừng còn có cơ hội xoay chuyển.
Hắn chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Hóa ra Ôn Nhu tự đi đến cửa, hắn định lợi dụng cơ hội này dùng thuốc mệ hoặc cường bạo nàng, nhưng kết quả là cơ hội này lại đổi chủ, đổi vị trí, biến thành hắn nhất thời sơ ý không đề phòng, lại bị nàng hạ độc, rơi vào trong tay nàng.
Thuốc của “Lão Tự Hiệu” Ôn gia đương nhiên rất lợi hại, chỉ bằng nội lực của hắn vẫn không thể bức ra, cũng không áp chế được.
Vừa rồi thủ hạ đi lên Lưu Bạch hiên, hắn cũng không lập tức cầu cứu.
Một là hắn gần như nói không ra lời. Hai là Ôn Nhu đang ở ngay bên cạnh, muốn giết hắn dễ như trở bàn tay.
Hai là Lương Hà đang bận sắp xếp mọi chuyện, không cùng đi lên. Hắn không cho rằng Âu Dương Ý Ý và Tường Ca Nhi phản ứng đủ nhanh, mà bên cạnh hắn cũng không có những nhân vật như Tô Mộng Chẩm hay Vương Tiểu Thạch.
Ba là cho dù cứu được hắn thì đã sao? Thuốc giải của Lão Tự Hiệu chỉ có người Ôn gia biết được, lỡ may xảy ra xung đột, không cứu được hắn thì lại biến thành trò cười.
Hắn cũng không biết dụng ý của Ôn Nhu khi đánh thuốc hắn, hắn cảm thấy vẫn có thể “đánh cuộc một phen”.
Nói không chừng đúng như hắn suy nghĩ, Ôn Nhu không có ác ý gì với hắn, cho nên hắn mới trúng thuốc của nàng. Nếu như nàng không có địch ý, như vậy chuyện này chưa chắc không thể giải quyết. Dù sao cũng tốt hơn làm ầm lên, người trên giang hồ sẽ nhạo báng, nói rằng đường đường là lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu mà ngay cả một cô gái cũng không giải quyết được, còn bị người ta khống chế.
Mặt mũi này không thể vứt đi. Người hành tẩu trong võ lâm, đầu có thể ném, máu có thể chảy, nhưng mặt mũi không thể muốn vứt là vứt.
Hắn là người đứng đầu đệ nhất bang phái hô mưa gọi gió trong kinh thành, lần này hắn không được phép thua.
Danh sách chương