Xung quanh mờ mịt hơi sương, ngồi một lúc Hoa Lan nhỏ chẳng thèm câu nệ nữa, mặt nước dập dờn gợn sóng nên nàng đâu thấy được gì bên dưới. Hoa Lan nhỏ thấy chán nên bắt đầu nghịch nước.

Nàng thử vận dụng khí tức trong cơ thể Đông Phương Thanh Thương, dùng ngón trỏ búng nhẹ xuống nước, lập tức một luồng khí vạch đôi nước trong hồ, tựa như có cá từ ngón tay nàng bơi ra, rẽ một đường trên mặt nước.

Hoa Lan nhỏ rất kinh ngạc, khí tức trong cơ thể trước kia của nàng không mạnh mẽ được như thế này, chỉ cần dùng chút sức, đưa một ngón tay là có thể rẽ nước.

Đông Phương Thanh Thương mở mắt phải liếc nhìn rồi nhắm mắt lại như không thấy gì cả, cũng không phản cảm với việc Hoa Lan nhỏ tự ý điều động khí tức trong người mình. Nàng yên lặng dùng khí tức của hắn chơi đùa còn thoải mái hơn nàng chí chóe dùng miệng hắn gào ầm lên...

“Đừng làm mạnh quá...”

Còn chưa dứt lời, Hoa Lan nhỏ đã huơ tay, một luồng gió dài “soạt” bay vút ra, chém nước trong hồ tắm thành hai nửa, khí tức đập vào tường đá cách đó hai trượng khiến tường đá thủng một lỗ lớn. Cùng lúc, luồng gió như thuật rẽ nước kia khiến cơ thể của Đông Phương Thanh Thương hiện ra lồ lộ trong hồ tắm.

Cảm giác cơ thể man mát khiến Hoa Lan nhỏ bất giác cúi đầu nhìn, sau đó kinh hoàng quên mất phải ngước lên.

Nước bị rẽ đôi ào ào rơi xuống lấp lại hồ tắm, sóng nước lăn tăn rào rào tung lên bọt nước trắng xóa, khiến gạch đá ở đầu bên kia cũng rơi xuống nước.

Ma Tôn đại nhân bóp trán, “Ngươi không nghe thấy lời bổn tọa nói sao?”

Hoa Lan nhỏ ngây ngốc, “Trên... trên người ngươi thật sự có... con rùa...”

Ma Tôn đại nhân chẳng buồn để ý tới ai đó nữa, hắn bước ra khỏi hồ tắm, kéo chiếc khăn được chuẩn bị sẵn bên cạnh để lau người, nhìn thấy động tác của hắn, Hoa Lan nhỏ đang trong cơn kinh hoàng càng sợ hãi hơn, “Đừng... đừng mà, đừng lau ngực như vậy mà! Ta cảm nhận được đó!”

“Á! Ngươi đang lau chỗ nào vậy! Á a a! Xấu hổ chết được! Không được lau nữa!”

“Ngươi còn ồn ào thì bổn tọa sẽ lau thêm vài lần nữa.”

Hoa Lan nhỏ nghẹn họng.

Đạt được mục đích nhưng Đông Phương Thanh Thương cũng không vui nổi, hắn phải dùng kiểu uy hiếp như vậy mới có thể khiến người ta khuất phục... Thật sự... mất mặt quá đi thôi.

Hắn mặc y phục bước ra, ngoài Trạc Trần điện có một hàng người hầu đang đứng, người đứng đầu run rẩy đi tới trước mặt hắn, “Tôn thượng, có chỗ nào không vừa ý không?”

Hắn nhìn người hầu đó, “Hồ chật quá. Phá đi xây lại.”

Rộng ba trượng dài sáu trượng mà còn chật?

Nhưng Ma Tôn đã lên tiếng, đương nhiên không ai cãi lời. Chỉ có thể tuân theo, đưa mắt tiễn hắn đi.

Đông Phương Thanh Thương nghỉ ngơi ở Ma giới ba ngày, trong ba ngày này, cả Ma giới đều bàn tán xôn xao chuyện của hắn.

Buổi sáng Tôn thượng ăn bánh dẻo, vừa khen ngon xong, tích tắc sau liền phun bánh dẻo ra nói đem cho heo ăn.

Buổi trưa Tôn thượng đi ngắm hoa, vừa khen Hoa Lan đẹp, tích tắc sau liền xoay tay nhổ hết cả gốc lẫn ngọn của Hoa Lan trong vườn, sai người đem chôn xuống đất làm phân bón.

Buổi tối trước khi Tôn thượng đi ngủ, thị nữ hầu hạ hắn đứng ngoài cửa sổ thấy hắn nhìn vào gương lẩm bẩm một mình, thì thì thầm thầm cả buổi trời.

Dần dà tất cả mọi người của Ma giới đều bắt đầu nghi ngờ, Tôn thượng này... nếu không phải là giả mạo, vậy thì chắc chắn là... có bệnh rồi!

Đồ thích ăn thì đem cho heo, hoa khen đẹp thì nhổ cả gốc lẫn ngọn, đôi lúc một mình lẩm bẩm, thỉnh thoảng lại sáng nắng chiều mưa.

Ma Tôn thượng cổ quả nhiên vô cùng tà khí, hành động cử chỉ khó lòng nắm bắt nổi.

Sáng ngày thứ tư, Ma Tôn nói muốn đi Nhân giới. Nhưng không nói muốn làm gì, cũng không cần phái người theo giúp, tay phải phẩy áo, tay trái cầm mấy miếng bánh lên đường.

Thừa tướng Thương Khuyết phái Tật hành giả đi theo, nhưng chưa bao lâu Tật hành giả đã lủi thủi quay về, nói suýt chút nữa bị Ma Tôn chém thành hai mảnh, trong khoảnh khắc ông ta tránh đi, quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Ma Tôn đâu.

Đi nhanh như vậy thiết nghĩ chắc đúng là Ma Tôn thật rồi. Nhưng mà... sau khi xác nhận đây chính là Ma Tôn đỉnh đỉnh đại danh trong truyền thuyết, người của Ma giới lại càng cảm thấy thấp thỏm bất an hơn.

Đầu Đông, ở Côn Luân tuyết đã phủ đầy trời.

Hoa Lan nhỏ không nỡ nhìn thủy nhân đi phía trước, chân và đầu nó đã bị đóng băng, nhưng vẫn cố gắng bước đi, dẫn Đông Phương Thanh Thương vào sâu trong núi Côn Luân tuyết phủ dày đặc.

“Nó sắp chết rồi.” Hoa Lan nhỏ nói, “Ngươi không cho nó thêm chút pháp lực hay sưởi ấm cho nó một chút sao?”

“Tác dụng của nó chính là chết.” Đông Phương Thanh Thương vô tình đáp.

Hoa Lan nhỏ bĩu môi, lòng thầm mắng hắn vô tình.

Thủy nhân đưa họ đến một ngọn núi, một cơn gió lạnh ập xuống người nó, thân hình nó cứng lại, toàn thân đóng băng từ đầu đến chân, có điều ngón tay vẫn chỉ về phía xa xa.

Hoa Lan nhỏ leo lên ngọn núi, nhìn theo hướng tay nó chỉ, dưới núi là một vực sâu, trên vách đá dưới vực có một động băng thoắt ẩn thoắt hiện, rộng chừng hơn hai trượng.

Thị lực của Ma Tôn hiển nhiên siêu phàm, Hoa Lan nhỏ chớp mắt nhìn kĩ phía trước, lập tức nhìn thấy trên vách tường quanh động băng phủ đầy những hạt băng màu lam. Hoa Lan nhỏ không biết nó là gì, nhưng nhìn bề ngoài, nàng biết không khí trong động băng kia nhất định là cực hàn, lạnh hơn trên núi này rất nhiều.

Hoa Lan nhỏ biết cơ thể Ma Tôn mạnh mẽ, nhưng mà...

Nàng dùng tay trái kéo vạt áo, Đông Phương Thanh Thương mặc ba lớp áo, hắc bào bên ngoài này đẹp thì đẹp nhưng khi đứng đón gió trong trời đông phủ tuyết thế này, chẳng thực dụng chút nào, Hoa Lan nhỏ hỏi: “Trước đây chủ nhân ta từng nói, dưới núi Côn Luân có một chợ yêu quái, chúng ta có cần đi mua một chiếc áo lông hồ khoác lên rồi hẵng đi vào hang động kia có được không? Xem ra ở đó hình như có phong ấn gì đó, có vẻ lạnh giá khác thường lắm.”

Đông Phương Thanh Thương chẳng buồn nghe nàng nói, khí tức dưới chân khẽ động kéo cả thân hình hắn đi về phía động băng trên vách núi.

Chưa đi vào động băng mà Hoa Lan nhỏ đã cảm thấy có một luồng khí lạnh bức người ập vào mặt.

Quả nhiên là một nơi không bình thường, dọc đường cho dù gió tuyết có lớn đến đâu Hoa Lan nhỏ cũng không cảm thấy lạnh. Nhưng vừa đến đây, chỉ cần có gió thổi qua nàng đã run lẩy bẩy.

Nhưng đây là cơ thể của Đông Phương Thanh Thương mà! Hoa Lan nhỏ nhìn vách đá phủ đầy hạt băng màu lam bên trong, sâu thẳm như không biết thông đến nơi nào. Nàng bắt đầu sợ chết, “Ngươi muốn đi tìm trường kiếm gì vậy, đừng tìm nữa, chúng ta về đi, rèn một thanh khác là được chứ gì, trong này khiến ta cảm thấy bất an quá...”

“Im miệng.” Đông Phương Thanh Thương lạnh lùng quát, bước một chân vào trong động băng, tựa như phát giác có người ngoài bước vào, trong động ùa ra một cơn gió lạnh, thổi tung mái tóc màu bạc của hắn, khiến mái tóc bạc dài đến chân của hắn đột ngột kết thành những phiến băng mỏng.

Hoa Lan nhỏ không kìm được run rẩy, lòng càng bất an hơn: “Thật sự lạnh lắm đó. Đại ma đầu, nơi này thật không lành đâu...Chủ nhân ta từng nói không thể đến những chỗ thế này. Trong trời đất có rất nhiều khe hở kỳ lạ, ngươi có lợi hại đến đâu chăng nữa cũng chỉ là sức của một người, không thể đối kháng với Thiên đạo được...”

“Hừ, Thiên đạo?” Đông Phương Thanh Thương vẫn tiếp tục dấn bước về phía trước, dường như có một ngọn lửa từ dưới chân hắn chui lên, chia thành ba luồng, một luồng xông thẳng vào nơi sâu nất của hang động, tựa như đánh trả lại ngọn gió lạnh ban nãy, đốt mặt đất thành một con đường. Hai ngọn còn lại phân ra một trái một phải, đốt vách đá trên đầu, Hoa Lan nhỏ thấy những hạt băng màu lam xung quanh bỗng tan chảy, có hạt còn bị ngọn lửa đốt nổ tung, bên tai vang lên tiếng lốp bốp. Khi nàng quay lại nhìn, trước mặt Đông Phương Thanh Thương ba bước đã không còn bóng dáng của hạt băng nào, chỉ để lại một vách đá xám xịt.

“Thiên đạo có là gì đâu.”

Đông Phương Thanh Thương khinh miệt nói, cất bước tiếp tục đi về phía trước, mỗi một bước lại có một ngọn lửa bùng lên, xua tan tất cả khí lạnh trong động băng này.

Hoa Lan nhỏ trong cơ thể của hắn nhìn đến ngây người, nhưng sau khi ngạc nhiên trước sức mạnh của hắn thì càng đi vào sâu bên trong, cảm giác bất an của nàng càng mãnh liệt hơn, “Đại ma đầu, ta cảm thấy ngoài lạnh ra, ở đây có thể còn có thứ gì khác nữa, ta...”

Lời chưa dứt, Hoa Lan nhỏ cảm thấy một cơn đau xé tim rách phổi truyền đến từ nơi sâu thẳm của cơ thể, hệt như lúc bị ép hồn phách của họ hoán đổi cho nhau.

Hoa Lan nhỏ rên rỉ thành tiếng, cùng lúc này, nàng cảm thấy cơ thể ngã về bên phải, mắt nàng hoa lên, nhưng trong lúc trời đất xoay chuyển, Hoa Lan nhỏ nhìn thấy hồn phách của Đông Phương Thanh Thương như bị kéo ra khỏi cơ thể, theo một cơn gió kỳ lạ ngoài động ùa vào, bay vào nơi sâu thẳm của động băng.

Nàng cũng không còn đủ sức gắng gượng trong cơ thể của Đông Phương Thanh Thương được bao lâu nữa, tựa như bị xé tung rồi bị gió cuốn vào trong động băng thần bí óng ánh sắc lam.

Hồn lìa khỏi xác ở Nhân giới.

Chủ nhân nói, đó là chết.

Giới thiệu chương sau của tác giả:

Đây là tình huống gì, sao ở đây lại có nhiều... Đông Phương Thanh Thương quá vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện