Chật vật bước tiếp trong Vô tận hắc ám, Minh Viễn dần nhận ra quy luật của những khối vật chất khổng lồ nguy hiểm diễn ra thế nào, nó giống như là một cơn mưa từ thiên đàng dội xuống.

Quỹ đạo bay của chúng không phải là những đường đi theo chiều ngang, mà là xéo xuống hoặc rớt thẳng từ phía trên lên mặt đất.

Nếu nơi này vẫn là một khu rừng, vậy có nghĩa chúng là trái cây hoặc cái gì đó nằm trên thân cây, và rồi những khối chất đó được ném vào người Minh Viễn.

Còn nếu nơi này là một cánh đồng, vậy thì trên bầu trời kẻ thù sẽ không ngần ngại vồ xuống xâu xé bản thân, phán đoán này không hợp lý, vì bản thân hiện tại khá an toàn.

Sẽ ra sao nếu có những sinh mệnh khác tồn tại? Tại một nơi sâu bên trong Hắc tinh linh lãnh thổ, không thể nào không còn ai sống sót.

Hai trường hợp lại được đặt ra, đây là một khu vực đặc biệt, hoặc chính những người khác đó cũng không thể nhìn hay nghe thấy giống anh.

Minh Viễn là kẻ xâm nhập giả, theo lệ thường Hắc Tinh Linh cần phải tới đây và xua đuổi bản thân, vậy mà đến giờ vẫn chưa có bất cứ ai tới.

Từ đó ta tiếp tục suy luận thêm được một vấn đề, đó chính là nơi này đến cả Hắc Tinh Linh cũng phải e dè, hoặc đây chính là một cái bẫy của bọn chúng đặt sẵn để giết anh.

Nhận định được rằng cái chết là không thể tránh khỏi với xâm nhập giả, các Hắc Tinh Linh mắt nhắm mắt mở lơ đi Minh Viễn

ẦM ẦM!

Hai khối vật chật – Giọt lệ của dầu nhựa cổ bắn xuống, vội vàng né tránh, Minh Viễn bị lệch khỏi đường đi.

“Lần này là tăng số lượng ư?”

Bình thường thì lúc mới đến cứ ba mươi giây sẽ có một khối chất đâm thẳng vào người anh, sau đấy càng di chuyển lâu thì thời gian giảm dần, rớt xuống hai mươi lăm giây và rồi hai mươi giây.

Thời gian thuyên giảm bất ngờ khiến Minh Viễn phải chật vật nhiều lần, nhưng đồng thời anh cũng rèn luyện được rất nhiều.

Cảm giác qua nhiệt độ, nhạy cảm với lực xung kích, phản xạ toàn bộ cơ thể tăng cao, sức bật và phương hướng suy nghĩ mở rộng.

Tình huống ở đây ép buộc Minh Viễn cần phải liên tục đột phá giới hạn của mình, nếu không tiến bộ, anh phải chết.

“Chết tiệt!”

Cắn răng ‘chậc’ một tiếng, chuẩn bị phải đón đầu với một đợt hành xác không rõ quy luật, nơi này phán đoán vị trí của anh như thế nào.

Nếu tất cả đều bị khóa tầm nhìn và âm thanh, vậy ai là người tấn công anh, Minh Viễn không hiểu được, chẳng lẽ nói…

“Bản thân nơi này có linh hồn và suy nghĩ riêng?”

Gãi gãi đầu, chuyện này dần dần trở nên phức tạp vượt qua những gì anh nghĩ, nếu bản thân đang ngặp nguy hiểm thế này… vậy còn Tiểu Mộc thì sao? Giờ em đang ở chỗ nào vậy Tiểu Mộc, em có ổn không?

“Đến rồi!”

Nhíu mày hít một hơi thật sâu, ngọn lửa màu xanh nhanh chóng khuếch tán ra khắp mọi nơi, với tốc độ khủng bố đem cơ thể hóa thành một cái lồng áp suất.

Ngay khi khối vật chất đó rơi xuống vào phạm vi Ám hỏa của Minh Viễn, dựa theo góc độ rơi và mức độ chênh lệch của ngọn lửa, phán đoán né tránh hay làm lệch được đưa ra.

Hơi thở bắt đầu trở nên gấp rút, anh cảm thấy quá mệt mỏi rồi, đã là bao lâu kể từ khi anh rơi vào khu vực này rồi nhỉ?

Chắc là tầm mười hai tiếng đồng hồ, không biết nữa, chỉ biết là tay chân anh đang run rẩy và yếu ớt tới kiệt sức.

Nơi này không có ánh sáng, không có gió, không có bất cứ thứ gì, Minh Viễn cũng không được bổ sung năng lượng, ăn uống, thậm chí là nghỉ ngơi.

Thử thách này không nguy hiểm ngay lập tức, mà nó đang vồ đói lấy tâm trí của kẻ ở bên trong, đúng như lời của Mole mô tả.

- Vô tận hắc ám, nơi thử thách lòng cam đảm và quyết tâm-

Nếu không giữ được ý chí này cho đến khi rời khỏi, Minh Viễn sẽ chết, chết với một tâm trạng khủng hoảng và tuyệt vọng.

Tiếp tục né tránh, mặc kệ cho cơn mưa rơi từ thiên khung ác ý muốn bóp chết chính mình, Minh Viễn vẫn cứ bước về phía trước.

BOANG!…

Âm thanh phá vỡ chiếc lồng khô và vỡ ra, dù rất to nhưng anh hoàn toàn không nghe được, bất quá lần này chúng đã hóa thành dịch nhầy bám lấy dưới chân.

“Nước?”

“Đầm lầy?”

Cái quái gì vậy, địa hình lại thay đổi ư? …

Ám hỏa gặp phải dịch nhầy liền đốt cháy nó bốc khói, lượng không khí chết tiệt này làm phổi anh đau đớn như vỡ tung, ấy vậy mà

Chớp mắt tầm nhìn liền khôi phục được một phần nào đó, tia sáng lóe qua làm Minh Viễn giật mình, anh, nhìn thấy rồi?

Vội vàng né tránh khỏi lượng khói độc bị đốt cháy, một lần nữa tầm nhìn và thính giác lại khóa chặt.

“……Thấy rồi!”

Cười ranh mãnh và mừng rỡ đến mức điên cuồng, dù cho một lần nữa bị bịt kín các giác quan, nhưng Minh Viễn đã nắm được điểm mấu chốt.

Chỉ trong khoảnh khắc vài giây ngắn ngủi, toàn bộ xung quanh đều bị anh thu vào mắt, đem địa hình và lối đi đều ghi rõ.

Nhạy cảm với bóng đêm, đây có lẽ là thuật ngữ dùng trong trường hợp của anh. Minh Viễn đã sống trong bóng tối rất lâu, vậy nên dù cho bây giờ ở điều kiện thiếu ánh sáng, đôi mắt này vẫn thật nhạy bén.

Tổng kết lại tất cả, nơi này là một khu rừng thật lớn, một nơi có thể che chắn hết toàn bộ ánh sáng và ngọn gió bên trong.

Các khối vật chất kia chính là những giọt chất lỏng nào đấy từ trên các cây cổ thụ rơi xuống, điều này giải nghĩa cho quỹ đạo di chuyển của chúng.

Thêm nữa, không phải là địa hình trở nên tăm tối, mà là mắt và tai của anh bị ảnh hưởng, khả năng cao chính là do mùi hương.

Bởi vì độc tố của lượng khói vừa rồi bắt buộc anh cần phải ngừng thở một giai đoạn, và ngay lúc đấy, ánh sáng trở lại ngay lập tức.

Cuối cùng, Minh Viễn nhận ra một điều quan trọng hơn tất cả, nếu anh bế khí, trong một khoảng thời gian ngắn mọi giác quan sẽ trở lại, nhưng cơ hội này không nhiều.

Thể lực và lượng dưỡng khí cần thiết cho cơ thể đã giảm xuống mức tối đa, anh không quên rằng bản thân đã nằm cận kề sự gục ngã.

Tốc độ hình thành những khối chất lỏng kia đã giảm xuống rất nhiều, vì thời gian rút ngắn nên phần vỏ chưa kịp hoàn thiện, vậy nên khối lỏng này mới có thể bị anh thiêu đốt.

Nhờ vậy mà bản thân cũng nhận ra được điều bí ẩn nằm đằng sau tất cả, anh có bao nhiêu lần cơ hội nhỉ?

“Hai lần…!”

Hai lần bế khí cho sự sống của anh, hai lần cơ hội để có thể thoát khỏi đây và đuổi theo Tiểu Mộc.

Anh sẽ không chết, làm ơn hãy đợi anh, Tiểu Mộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện