Không để ý tới vẻ mặt nhăn nhó của Naruto, Ichiro lúc này đang trò truyện với một cửu vĩ khác. Một lần nữa xuất hiện trong ngục giam của cửu vĩ, Ichiro có chút cảm thán, hắn có chút giống một thuyết khách rồi.

“ Kurama... à không, gọi ngươi là Kurama có chút kì quái. Như vậy đi, gọi ngươi là Kyubi, dù sao mọi người đều gọi ngươi như vậy.”

“ Ngươi là vật chứa một phần khác của ta sao, nhóc con? Là một phần khác của ta mang ngươi tới đây?”

Kyubi nhìn chằm chằm Ichiro, giọng điệu mang theo chất vấn, cũng mang theo một chút không hài lòng, dường như đang trách cứ Ichiro quấy rầy nó nghỉ ngơi.

“ Đúng vậy, ta xuất hiện ở nơi nay chính là muốn mang tới cho ngươi một kinh hỉ. Không biết ngươi có muốn biết hay không?”

“ Kinh hỉ sao? Loài người các ngươi liệu có thể cho ta cái gì kinh hỉ, muốn lừa gạt ta giúp các ngươi làm việc sao? Để một thằng nhóc như ngươi đến lừa gạt ta, cũng quá không coi ta ra gì.”

Càng nói, khí thế của Kyubi càng trở lên táo bạo, ngay cả khi bị phong ấn cản trở nhưng cũng khiến cho Ichiro cảm giác được cả người bị đè ép. Xem ra Kurama vẫn là dễ nói chuyện.

“ Ngươi không nghĩ tới tại sao ta có thể có được sự trợ giúp của Kurama sao? Ngươi cũng không nên coi thường tên nhóc như ta.”

Ngay khi Ichiro nói chuyện, khoảng không bên trong ngục giam bỗng nhiên rung động, giọng nói của Kurama giống như tự dưng sinh ra ở giữa không trung vang vên.

“ Một phần khác của ta, ta có thể giúp tên nhóc này đảm bảo với ngươi, hắn nhất định có thể giúp ngươi có được tự do một lần nữa. Bởi vì hắn rất giống cha già của chúng ta. Ta chỉ nói tới đây, ngươi tự quyết định đi.”

Kyubi ngẩn ra một lúc, trong đầu không ngừng cân nhắc lời nói của Kurama, một hồi lâu nó mới lên tiếng.

“ Nhóc con, ngươi thật có thể giúp ta có được tự do sao?”

“ Haha, ta cam đoan với ngươi, dù sao một cái cũng là, hai cái cũng là.”

“ Như vậy ngươi muốn ta giúp ngươi điều gì? Ngươi cũng đừng quá phận, nếu không...”

Ichiro kinh ngạc nhìn Kyubi, lòng lại cười thầm, không ngờ lại dễ dàng như vậy lừa gạt được nó.

“ Cũng không có gì cả, ta chỉ muốn ngươi giúp ta chiếu cố Naruto, chính là vật chứa của ngươi. Dùng chakra của ngươi hòa vào thân thể nó, sau đó giúp nó khôi phục một chút thể lực.”

............

Bên ngoài, ngay khi Naruto cảm giác chờ đợi không được nữa thì Ichiro liền mở mắt ra, cười cười một tiếng thu tay lại.

“ Được rồi, hiện tại bắt đầu luyện tập. Nói trước không cho kêu la.”

“ Xong rồi, thế nhưng là em không hề cảm giác cơ thể thay đổi, vẫn như trước mệt mỏi rã rời. Thế nay thì tập luyện làm sao?”

“ Đợi chút nữa sẽ biết...”

Ichiro cười thần bí nhìn Naruto sau đó đi trước tiến vào bãi huấn luyện. Điều này càng làm cho Naruto mộng bức, lại có chút bất đắc dĩ đi theo.

Một hồi lâu sau trong bãi tập liền vang lên tiếng kinh hô của Naruto, dường như phát hiện ra tân thế giới vậy.

“ Oa haha, anh hai mau nhìn, em không còn mệt mỏi nữa. Kì quái mỗi khi cảm giác không nổi nữa, cơ thể lại như là hồi sinh một dạng, tràn trề sức sống. Anh hai, thật thần kì...”

Ichiro nhìn thần tình hưng phấn kia của Naruto, cảm thán lắc đầu, nếu như bị những kẻ luôn muốn chiếm hữu cửu vĩ biết được hai anh em bọn họ đem chakra của nó xem như thuốc tăng lực dùng sẽ là biểu tình như thế nào.

.............

Ichiro nhìn xem Naruto luyện tập một hồi thấy không có gì đáng ngại liền quay người rời đi. Hắn tạm thời không thể luyện tập, ở lại nhìn chỉ khiến trong lòng ngứa ngáy, đi dạo một hồi còn tốt hơn.

Đi vòng quanh trong làng lá một lúc lâu, bước chân không tự chủ được dừng lại trụ sở hành chính của làng lá. Hắn hơi suy tính trong đầu, sau đó cất bước đi vào, mục đích chính là văn phòng Hokage.

“ Cộc... cộc... cộc...”

“ Vào đi.”

Ichiro đưa tay đẩy cửa tiến vào, nhìn quanh căn phòng phát hiện chỉ có một mình Đệ tam đang loai hoai trong đống tài liệu trên bàn, không để ý đến hắn tiến vào.

“ Đệ tam gia gia, ngài vẫn khỏe chứ.”

“ Haha, là Ichiro đấy sao, lâu như vậy không tới chỗ ta, ta còn tưởng ngươi đã quên gia gia này rồi. Nói đi có truyện tìm ta.”

Đệ tam bỏ tập tài liệu trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn Ichiro cười nói.

“ Còn không phải là lo lắng gia gia ngài trăm công nghìn việc không có thời gian để ý tới ta sao. Bây giờ nhìn thấy gia gia vẫn đúng là bận rộn.”

Ichiro đi tới ngó nhìn tập tài liệu Đệ tam vừa để xuống, Đệ tam cũng thuận ánh mắt của hắn nhìn xuống, phát hiện hóa ra vừa rồi hắn cầm ngược. Đệ tam vội vàng lật tài liệu lại sau đó cười xấu hổ, ho khan một tiếng.

“ Ừ, bề bộn nhiều việc khiến đầu óc cũng trì trệ theo, ha ha. Được rồi, cũng không cần vòng vo, có truyện mau nói đi.”

Ichiro bĩu môi, có quỷ mới tin lão dê xồm ngươi.

“ Là như vậy, Đệ tam gia gia cũng thấy đó điều kiện gia đình ta không được tốt lắm, mà có muốn đi ra làm thêm cũng không có ai mướn, có thì cũng xem như trẻ nít cho ít tiền rồi đuổi đi. Ta hôm nay đến đây chính là thỉnh cầu gia gia giúp ta kiếm chút công việc nhẹ. Ngài cũng biết qua năm là học viện bắt đầu khai giảng, đến lúc đó không có tiền làm sao bây giờ.”

Đệ tam nghe vậy nhăn mày, ông cảm thấy Ichiro nói đúng, những đứa trẻ khác khi đến trường sẽ có gia đình chăm lo, không cần phải đắn đo gì cả. Tuy nhiên với những đứa trẻ mồ côi như Ichiro, đến trường học nhất định sẽ rất khó khăn.

“ Như vậy đi, tiền học và sinh hoạt thiết yếu của hai ngươi sẽ do gia gia bỏ ra. Các ngươi cũng phải cố gắng học tập để không phụ lòng của gia gia. Ngươi xem thế nào.”

Ichiro nghe vậy trong lòng hơi động, nếu như vậy hắn có thể chăm chú học tập, thế nhưng tài nguyên chắc chắn sẽ hạn hẹp. Ichiro suy nghĩ một hồi lắc đầu.

“ Gia gia, ngài cũng biết muốn trở thành ninja giỏi là cần phải hao tốn lượng lớn tài nguyên. Ta cũng không thể để gia gia vì chúng ta bỏ nhiều như vậy, hơn nữa lâu nay vẫn luôn là gia gia đã giúp đỡ chúng ta. Ta không thể lại làm phiền gia gia thêm nữa. Ta mục đích đến đây chính là mong gia gia có thể đặc cách cho ta tiếp nhận nhiệm vụ ủy thác, như nhổ cỏ nhặt rác trông trẻ gì đó ta đều làm được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện