Thư ký cười với Bạch Dương một chút, trả lời: “Phó tổng giám đốc Bạch, Tổng giám đốc Đoàn mời cô đi họp.”
Nghe nói như vậy, đồng tử của Bạch Dương co rụt lại một chút.
Đoàn Hựu Đình đã trở lại!
Chuyện này xảy ra khi nào?
Bạch Dương lập tức nhìn về phía Đồng Khê đang chờ đợi ở bên cạnh.
Đồng Khê cũng rất kinh ngạc lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết, không nghe nói Tổng giám đốc Đoàn trở về.
Bạch Dương mím môi dưới, tâm trạng rất nặng nề, trên gương mặt lại nhếch lên một nụ cười nhẹ: “Tôi biết rồi, anh về báo cho Tổng giám đốc Đoàn, lát nữa tôi sẽ đi qua.”
“Được rồi, được rồi.” Thư ký đáp lại một tiếng rồi rời đi.
Lục Khởi tiến vào, cảm nhận được bầu không khí trong phòng làm việc có vẻ không đúng lắm, sắc mặt của Bạch Dương cũng có vẻ không tốt, không nhịn được nhìn về phía Đồng Khê hỏi: “Bảo Bối làm sao vậy?”
Tuy rằng đã quen nghe anh ta gọi Tổng giám đốc Bạch là bảo bối, nhưng mỗi lần nghe được, trong lòng cô ta vẫn còn hơi khó chịu.
Đồng Khê cụp mắt xuống, che đi vẻ thương cảm trong mắt mình, cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên tự nhiên rồi trả lời: “Là Tổng giám đốc Đoàn trở về.”
“Cái gì, ông ta trở về từ khi nào, sao không nghe thấy một chút tiếng gió nào?” Lục Khởi híp mắt lại.
Bạch Dương mím môi: “Xem ra là ông ta cố ý không cho chúng ta biết ông ta trở về, sợ chúng ta sẽ ngăn cản ông ta.”
Muốn nói trong cả tập đoàn Thiên Thịnh, ai không hoan nghênh cô nhất, khẳng định chính là Đoàn Hựu Đình không thể nghi ngờ.
Đoàn Hựu Đình là nhóm người đầu tiên đi theo ba cô, sau khi ba cô chết, tập đoàn Thiên Thịnh rơi vào tay Đoàn Hựu Đình.
Tháng trước, nếu không phải vì Đoàn Hựu Đình đi công tác, cho dù là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thiên Thịnh, cô cũng không nắm được quyền quản lý tập đoàn Thiên Thịnh, chỉ sợ Đoàn Hựu Đình cảm thấy cô sẽ dùng quyền quản lý ngăn cản ông ta trở về, cho nên mới giấu diếm hành tung âm thầm trở về.
“Ông ta bị hoang tưởng phải không?” Lục Khởi trợn trắng mắt.
Bạch Dương thở ra một hơi, đứng dậy: “Được rồi, chúng ta đi đến phòng họp trước đã.”
Lục Khởi không nói gì, gật đầu, cùng cô đi về phía phòng họp.
Ngay khi hai người chuẩn bị đi tới phòng họp, Bạch Dương đột nhiên nhận được điện thoại của Phó Kình Hiên.
Bạch Dương đầu tiên cảm thấy rất bất ngờ, sau đó lập tức cúp điện thoại, không định nghe máy.
Cô đã nói rất rõ ràng, cô không muốn liên quan đến anh nữa.
Cho nên cuộc điện thoại này đươmg nhiên cũng không cần phải nghe.
“Ai vậy?”- Lục Khởi hỏi.
Ánh mắt của Bạch Dương hơi lóe lên, lắc đầu, vừa định trả lời là người không quen biết, điện thoại di động lại Tinh một tiếng.
Phó Kình Hiên gửi một tin nhắn: Bà nội bị bệnh, muốn gặp cô.
Sắc mặt của Bạch Dương hơi thay đổi, trong mắt tràn đầy lo lắng, cũng không để ý vừa rồi không muốn có liên quan gì với Phó Kình Hiên, gọi lại: “Bà nội mắc bệnh gì?”.
Nghe nói như vậy, đồng tử của Bạch Dương co rụt lại một chút.
Đoàn Hựu Đình đã trở lại!
Chuyện này xảy ra khi nào?
Bạch Dương lập tức nhìn về phía Đồng Khê đang chờ đợi ở bên cạnh.
Đồng Khê cũng rất kinh ngạc lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết, không nghe nói Tổng giám đốc Đoàn trở về.
Bạch Dương mím môi dưới, tâm trạng rất nặng nề, trên gương mặt lại nhếch lên một nụ cười nhẹ: “Tôi biết rồi, anh về báo cho Tổng giám đốc Đoàn, lát nữa tôi sẽ đi qua.”
“Được rồi, được rồi.” Thư ký đáp lại một tiếng rồi rời đi.
Lục Khởi tiến vào, cảm nhận được bầu không khí trong phòng làm việc có vẻ không đúng lắm, sắc mặt của Bạch Dương cũng có vẻ không tốt, không nhịn được nhìn về phía Đồng Khê hỏi: “Bảo Bối làm sao vậy?”
Tuy rằng đã quen nghe anh ta gọi Tổng giám đốc Bạch là bảo bối, nhưng mỗi lần nghe được, trong lòng cô ta vẫn còn hơi khó chịu.
Đồng Khê cụp mắt xuống, che đi vẻ thương cảm trong mắt mình, cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên tự nhiên rồi trả lời: “Là Tổng giám đốc Đoàn trở về.”
“Cái gì, ông ta trở về từ khi nào, sao không nghe thấy một chút tiếng gió nào?” Lục Khởi híp mắt lại.
Bạch Dương mím môi: “Xem ra là ông ta cố ý không cho chúng ta biết ông ta trở về, sợ chúng ta sẽ ngăn cản ông ta.”
Muốn nói trong cả tập đoàn Thiên Thịnh, ai không hoan nghênh cô nhất, khẳng định chính là Đoàn Hựu Đình không thể nghi ngờ.
Đoàn Hựu Đình là nhóm người đầu tiên đi theo ba cô, sau khi ba cô chết, tập đoàn Thiên Thịnh rơi vào tay Đoàn Hựu Đình.
Tháng trước, nếu không phải vì Đoàn Hựu Đình đi công tác, cho dù là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thiên Thịnh, cô cũng không nắm được quyền quản lý tập đoàn Thiên Thịnh, chỉ sợ Đoàn Hựu Đình cảm thấy cô sẽ dùng quyền quản lý ngăn cản ông ta trở về, cho nên mới giấu diếm hành tung âm thầm trở về.
“Ông ta bị hoang tưởng phải không?” Lục Khởi trợn trắng mắt.
Bạch Dương thở ra một hơi, đứng dậy: “Được rồi, chúng ta đi đến phòng họp trước đã.”
Lục Khởi không nói gì, gật đầu, cùng cô đi về phía phòng họp.
Ngay khi hai người chuẩn bị đi tới phòng họp, Bạch Dương đột nhiên nhận được điện thoại của Phó Kình Hiên.
Bạch Dương đầu tiên cảm thấy rất bất ngờ, sau đó lập tức cúp điện thoại, không định nghe máy.
Cô đã nói rất rõ ràng, cô không muốn liên quan đến anh nữa.
Cho nên cuộc điện thoại này đươmg nhiên cũng không cần phải nghe.
“Ai vậy?”- Lục Khởi hỏi.
Ánh mắt của Bạch Dương hơi lóe lên, lắc đầu, vừa định trả lời là người không quen biết, điện thoại di động lại Tinh một tiếng.
Phó Kình Hiên gửi một tin nhắn: Bà nội bị bệnh, muốn gặp cô.
Sắc mặt của Bạch Dương hơi thay đổi, trong mắt tràn đầy lo lắng, cũng không để ý vừa rồi không muốn có liên quan gì với Phó Kình Hiên, gọi lại: “Bà nội mắc bệnh gì?”.
Danh sách chương