3 năm trôi qua rất nhanh chóng, Minh Minh và Hải Yến vẫn giữ liên lạc với nhau. Đôi lúc chat qua webcam Minh Minh lại thấy tủi thân. Người ta đi 3 năm điện nước đầy đủ, người ở lại 23 tuổi vẫn nhưng đứa trẻ cấp 3. Lâu lâu đi ngoài đường vẫn bị mấy đứa học sinh, sinh viên gọi là… “em gái”. Lùn đâu có tội chứ!
Yến Nguyễn: ” tấm ảnh tự sướng ở sân bay”… See you later!
Minh Minh Là Ta: ” tấm ảnh tự sướng nhăn mặt”… OK!
- Vậy đám cưới được chưa?- Hắn nằm cạnh cô ngao ngán ngáp dài 1 cái.
Lấy lí do bạn thân đi du học, không thể dự đám cưới của mình, Minh Minh cho ai kia chờ tận 3 năm ròng. Nói về tài năng kiên nhẫn, Minh Minh khâm phục hắn rồi. Cô cũng không muốn mình suốt ngày lông bông như con nít nữa.
- Ừ thì cưới…
- Tuần này!- Hắn đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, không thể chờ thêm được nữa.
- Không được… 3 tháng nữa đi. Trong tuần làm sao có thể chuẩn bị kịp? Đợi chờ là hạnh phúc kia mà…
Hạnh phúc? Ai kia sắp thổ huyết rồi đây. Cả 2 lại giao tranh nảy lửa, Minh Minh lại giành phần thắng. Yeh! Tên côn đồ ngày nào bây giờ lại phải chịu thua cô.
********
- Cho hỏi, tổng giám đốc của công ty ở tầng nào vậy?- Cô gái xinh đẹp, mái tóc nhuộm màu đỏ nâu uốn xoăn quyến rũ. Bộ vest cô mặc vừa khít với thân người, tôn lên hẳn 3 vòng. Nước da trắng như trứng gà bóc càng tăng thêm vẻ đẹp con gái.
- Tầng cao nhất ạ. Nhưng… cô có hẹn với tổng giám đốc chưa?- Cô lễ tân lịch sự hỏi.
- Rồi. Vậy tôi lên nhé!
3 năm rồi, kiến trúc công ty cũng ít nhiều thay đổi. Lúc trước, trụ sở chỉ có 4 tầng, bây giờ lại lên hẳn 6 tầng. Phòng giám đốc đây rồi!
Cô gái tiến lên gõ cửa mấy cái. Phòng không khép, nhìn xuyên qua thì có thể thấy ngay bàn làm việc của chủ công ty nhưng không thấy người ở đâu cả.
- Ai vậy?
- Là em.- Cô gái nở nụ cười vui vẻ bước vào. Quang Huy vẫn không ngẩng đầu lên nhìn. Cô tùy tiện đi vào, ngồi trên chiếc ghế sô pha đối diện.
- Cô là ai?- Mắt anh vẫn di chuyển trên sấp tài liệu, giọng nói lạnh lùng không giống cách ứng xử của anh chút nào.
- Em đến xin việc!
- Cô để đơn lên bàn rồi về đi, tôi sẽ xem xét sau.
- Không biết… giám đốc có người yêu chưa nhỉ?
~~ Nếu anh vẫn chưa có bạn gái, chúng ta yêu nhau nhé? ~~
Hải Yến, giọng nói của cô chợt len lỏi qua tâm trí của anh. Lúc này, anh mới ngẩng đầu lên. Hải Yến nở nụ cười tươi rói:
- Giám đốc có vẻ bận. Em về trước!
- Khoan… em…em…- Quang Huy vẫn còn quá ngạc nhiên về chuyện này nên nói năng không rõ. Anh bình tĩnh lạnh nở nụ cười như ánh nắng ban mai. Ở Mĩ quá lạnh, cô hầu như không cảm thấy tia nắng nào ấm áp, đây là tia nắng đầu tiên cô cảm nhận được hơi ấm.
- Xin lỗi nhưng anh đã lỡ có bạn gái mất rồi.
- Hả?- Hải Yến há hốc mồm, sững lại đôi chút. Anh đứng dậy, đi đến phía sau choàng tay qua cổ cô.
- Em để anh chờ lâu quá!
Hải Yến nở nụ cười nhàn nhạt xoay người lại ôm lấy anh. Là ai năm đó đã có bạn gái? Là ai năm đó nói sẽ chẳng bao giờ yêu cô chứ?
- Rốt cuộc, em đến công ty để xin việc hay là tìm bạn trai?
- Cả 2!
- Tham lam!
3 năm qua anh vẫn luôn chờ cô trở về, anh đã thầm nhắc nhở mình, cô chính là bạn gái của anh. Những cô gái xoay quanh anh đếm không xuể, anh phải tự tạo cho mình vỏ bọc khó gần chờ đợi nữ thần mùa xuân đến xua tan băng giá. Lúc trước, anh chỉ sợ rằng mình sẽ làm cô tổn thương, không ngờ chính quyết định đó mới làm tổn thương cô và tổn thương cả bản thân mình.
**********
Vào 1 ngày đẹp trời, hiếm khi cả đám tụ tập đông đủ, Hải Yến thông báo tin động trời là sẽ kết hôn với Quang Huy trong tháng này. Thanh Tuấn hắng giọng 1 cái, véo cái eo mềm như bông của ai kia, Minh Minh nhăn mặt rồi đưa cái tay nhỏ nhỏ nắm tay ai kia, hức, sao mà dễ thương đến thế kia chứ!
- Cậu chơi tớ à? Biết tớ đang mang thai đến tháng thứ 7 thì đám cưới, cuối tháng thì tới tháng thứ 8, định sỉ nhục nhan sắc của tớ bằng cách cho tớ mặc váy bầu đi dự rồi so sánh nhan sắc sao?- Thanh Thanh nửa thật nửa đùa nhíu mày. 2 người lấy nhau cũng lâu nhưng bây giờ mới có đứa đầu lòng. Thiện Nhân bây giờ hiền không còn chỗ chê, chắc do Thanh Thanh huấn luyện, cậu ta chỉ khẽ giật giật áo vợ khuyên nhủ:
- Hải Yến đâu có cố tình!
- Anh nè, em biết trước khi yêu em, có 1 thời gian anh cũng có tình cảm với Hải Yến nên giờ bênh vực chứ gì?- Thanh Thanh quay sang véo cậu 1 cái.
- Làm gì có chứ!- Hải Yến khịt mũi, Minh Minh cũng gật đầu phụ họa.
- Vậy chứ lúc trước anh có tình ý với ai?- Thanh Thanh rõ ràng là có điều tra tình sử của chàng kia mà.
- Em đừng ngạc nhiên nhé!
Minh Minh giật giật áo Thanh Tuấn như đứa con nít, hắn nhìn cô hừ lạnh 1 cái. Cô lo âu nhìn sang cặp vợ chồng chính thức bên cạnh. Sau khi Thanh Thanh đồng ý cho nói, Thiện Nhân vừa thấy tức cười vừa thấy ngại ngại với phu nhân:
- Anh thích Thanh Tuấn!
“Khụ… khụ…” Hắn vừa đưa ly cafe lên miệng uống bị lời nói của Thiện Nhân làm cho họ sặc sụa. Minh Minh đã sớm biết nên cũng không quá ngạc nhiên nhưng mắc cười tột độ, miệng ngoác tận mang tai cười ha hả.
- Cậu cẩn thận cái miệng đấy!- Hắn liếc Thiện Nhân hăm he. Thanh Thanh là người đáng thương nhất ở đây, chưa kịp định thần. Quang Huy với Hải Yến cười như bị trúng gió, Thiện Nhân gãi gãi đầu nhìn Thanh Thanh. Cô thở hắt ra 1 cái, loạn hết rồi, không ngờ nha!!!
- Em đã sớm biết rồi, chắc anh cũng biết nên tác thành cho 2 người đó à?- Minh Minh lấy 2 cái tay be bé của mình chỉ chỉ vào má của hắn.
Đúng là làm mất tôn nghiêm của tổng giám đốc mà! Hắn đẩy tay cô ra sắc mặt vẫn lạnh như tờ không trả lời. Minh Minh bĩu môi, mặt chảy xệ xuống. Mọi người cứ tiếp tục bàn bạc chuyện cưới hỏi của Hải Yến cho đến khi chạng vạng tối. . .
**********
Lễ kết hôn của Hải Yến rất hoành tráng, thánh đường vang vọng sóng nhạc cực đại, bày trí cứ như những lễ cưới của nhà quý tộc Anh. Thanh Tuấn có mơ cũng không ngờ, bằng lòng đợi cô bạn thân của Minh Minh 3 năm nhưng người ta lại cho cái bọn này ăn tiệc trước. Thiệt là quá tức giận mà!
Minh Minh hôm nay cực kỳ vui, uống rượu như uống nước lã. Thanh Tuấn thầm cảm thán trong lòng, tối nay lại phải làm nô dịch của ả này nữa rồi. Minh Minh thích thú la hét, reo hò đủ kiểu, nhưng tiệc chưa tàn đã ngủ li bì. Tội nghiệp tên Chihuahua phải tha cái xác về, chăm sóc cả đêm. Nào là quá nóng, nào là quá lạnh, nào là muốn ói, nửa đêm còn bật dậy xem ti vi nhưng mắt nhắm nghiền, ngáy khò khò, tắt ti vi xong lại bắt lên. Ta hận!
**********
Rốt cuộc thì ngày ấn định lễ thành hôn của Minh Minh cũng đến. Hôm nay là ngày vui nên… cô không uống rượu. Lễ thành hôn của 2 người hoàn toàn khác với 2 cặp đôi trước. Không thánh đường, không cha sứ, là lễ đám cưới truyền thống của Việt Nam. Minh Minh mặc chiếc áo dài đỏ thắm được cách tân cực kỳ điêu luyện và tinh xảo. Hôm nay Minh Minh xinh đẹp lấn át tất cả mọi người rồi. Thanh Thanh vừa sinh xong nhưng vóc dáng đã lấy lại được nhanh chóng, cả 2 quẳng đứa con ở nhà nhờ người khác chăm sóc, mình thì đi ăn tiệc cưới. Hải Yến với Quang Huy cũng đến, cả 2 phải chia nhau ra người đàn gái, kẻ đàn trai bưng “hàng”.
Quả thật như lời Thanh Tuấn nói, hắn mang trầu cau mâu quả đến rước nàng về dinh thật! Tuy lễ cưới không như cô tưởng tượng nhưng mà… nó còn vượt hơn ấy chứ!
Thanh Tuấn mặc áo dài khăn đống cực phong độ, khóe môi nhếch lên dửng dưng, những cô gái dự lễ thầm trách phận mình không được sung sướng như Minh Minh. Cô và hắn cúng bái tổ tiên, sau thì dâng trà, dâng nước cho cha mẹ. Minh Minh không ngờ hắn liên tục đi Mĩ thế mà vẫn có tâm ý hướng nội, làm cho người qua không thể tin được.
Cổng biệt thự được bài trí 2 cây chuối làm cổng nhưng kiểu dáng cực kỳ cao sang, quý phái của tầng lớp thượng lưu. Bàn ăn được bố trí 1 kiểu bàn trắng phối nơ vàng, tạo sự đồng bộ đẹp mắt. Ai dự tiệc cưới xong đều bảo sẽ làm 1 lễ cưới như thế này! Vừa dân dã, vừa không kiểu cách, kiêu kì.
Đám Chihuahua bây giờ ai cũng có công danh việc làm hẳn hoi, có người còn dẫn theo mấy cô bạn gái. Tên Hiếu vẫn lẻ bóng, chắc có lẽ trời trừng phạt hắn! Nhìn thấy Hải Yến hiện nay thì lòng tiếc hùi hụi.
Minh Minh ngồi trong phòng ngủ mở mấy món quà của bọn tiểu quỷ tặng.
Đúng như cô đoán, quà cũng không được đàng hoàng cho lắm. Vợ chồng “mặt dày” Thanh-Nhân tặng bộ váy ngủ bằng ren màu đen cực sexy.
Yến-Huy thì tặng cái đĩa thì phải. Minh Minh cũng không nghĩ ngợi nhiều mở lên xem. Thanh Tuấn vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt bảo Minh Minh sấy hộ. Minh Minh cũng vâng lời theo.
Ti vi bắt đầu chiếu, Minh Minh thầm cảm thán trong lòng, cái cặp vợ chồng tưởng chừng hiền lương thục đức còn ra tay độc hơn cả cái đôi “mặt dày”. Thanh Tuấn nhìn cô, ánh mắt khó hiểu có ý cười, khóe miệng cũng cong cong lên.
- Minh Minh à, không ngờ em lại muốn chủ động!- Cô đứng dậy tắt ti vi, mặt đỏ ửng. Cái bộ phim chết tiệt, thế nào mà để nữ chủ động thế? Minh Minh mặc bộ quần áo pijama con gấu nhìn y chang đứa con nít, 23 tuổi cũng như lúc 16 17, quả thật là không thể có tà tâm, chắc là cô sợ nên chuẩn bị trước!
Minh Minh dở khóc dở cười nhìn hắn, xem cũng lỡ xem rồi, hơn nữa, hôm nay là… hôm động phòng hoa chúc. Ghê quá đi mất!!!!!!!!!! Minh Minh tiếp tục chiêu cũ, kẻ đuổi người chạy. Cái đám này làm gì ầm ầm trong phòng thế nhỉ? Bố mẹ chồng lấy lí do đi Mĩ về muốn vun đắp tình cảm cho con cái nên ở tạm nhà hắn vài hôm nhưng thực ra là để… nghe ngóng.
- Á, đau quá! Đau chết mất!- Minh Minh hét lớn lên. 2 người ở ngoài nhìn nhau cười tủm tỉm.
- 1 chút sẽ hết! Đâu phải lần đầu đâu mà la hét ầm ĩ thế?- Giọng hắn bực dọc. Haiz, thằng đấy đúng là không biết ngọt ngào, thương hoa tiếc ngọc gì hết. Đêm động phòng hoa chúc thì phải ôn nhu chứ!
- A… A… đau mà! Anh… nhẹ 1 chút!- Minh Minh cắn chặt răng để không la lớn lên.
- Đã nhẹ nhất rồi!
- Rõ ràng là anh đang cố tình mà! Đau chết mất… Hức…
2 người kia cuối cùng cũng tẻn tò về phòng. Cái bọn bạo lực, sao mà kêu đau mãi thế?
————————Ta là vạch ngăn cách đáng yêu, đừng nghe ngóng chuyện động phòng của người khác nha~~~~———————————–
Sáng sớm hắn đã đi làm, Minh Minh thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc thì cũng trải qua cái đêm động phòng hoa chúc. Tối qua trong lúc chạy trốn, Minh Minh bị trượt chân té ngã, thế là hắn chỉ ngồi xoa bóp cái chân bị trật cho cô. Hải Yến có lần rủ rỉ tai cô:” Lần đầu tiên quả thật…
aizz… Tên Huy trông thế mà còn non nớt quá!” Minh Minh thì rất sợ đau, từ nhỏ đã sợ chích thuốc híc híc… Thế là tối qua trở thành vợ chồng rồi vẫn còn trong sáng…
Gia Linh gọi cho Minh Minh, cô có linh cảm bất an. Có phải đưa đứa bé bảo cô nuôi dưỡng? Gia Linh giọng điệu vẫn bình thường, có lẽ là Minh Minh đã quá suy nghĩ thôi. Gia Linh ngồi trong quán coffee, vừa thấy Minh Minh đã vẫy vẫy tay ngoắc cô lại. Minh Minh gật đầu chào cô.
- Cậu hẹn tớ ra đây có gì không?
- Không! Chỉ là tặng quà cưới cho 2 người thôi!- Gia Linh đẩy hộp qua ra trước mặt Minh Minh. Cô không vội mở, lễ cưới cô đâu có mời Gia Linh kia chứ, chắc là hắn mời rồi!
- Cảm ơn cậu đã nói giúp tớ với Thanh Tuấn, hiện tại gia đình tớ không phải gánh số nợ đó nữa. Tớ thật tâm chúc phúc cho 2 người!
- Hả?- Minh Minh hơi ngạc nhiên, hắn suy nghĩ lúc nào cũng chu đáo, không ra tay triệt đường sống của người khác. Chỉ có cô là con nít mãi không chịu lớn thôi.
- Tớ đã sớm không còn liên quan đến Thanh Tuấn rồi, cậu đừng lo. Thấy 2 người hạnh phúc tớ cũng vui lắm!- Ánh mắt Gia Linh dừng trên sợi dây chuyền có lồng chiếc nhẫn trên cổ Minh Minh nhưng rồi dời sang chỗ
khác. Minh Minh cũng vui vẻ trò chuyện với cô…
********
- Minh Minh!- Thanh Tuấn đi làm về không thấy cô đâu thì gọi lớn. Minh Minh nửa tỉnh nửa mơ nằm trên sô pha phòng khách, mặt đỏ ửng. Lúc nãy, cô khát nước muốn uống nước ngọt, thấy cái lon màu xanh xanh tưởng là 7up nên uống luôn. Hắn nhìn cái lon trên bàn thầm cảm thán thật lâu.
Hắn bế cô vào phòng, Minh Minh ngớ ngẩn cười ha hả. Hắn véo mũi cô 1 cái rồi thả lên giường. Minh Minh ôm cổ hắn cứng ngắc không chịu buông, hắn kéo tay cô ra cô lại càng siết chặt. Minh Minh đưa đôi mắt to tròn ươn ướt nhìn hắn:
- Em không biết mình tu mấy kiếp mà lấy được anh nữa! Anh có công việc rất tốt, lại rất biết nghĩ cho người khác!
- Say rồi khùng à?- Hắn muốn phì cười ngay tức khắc nhưng cố nén lại.
Minh Minh nhắm mắt lại định ngủ. Hắn cúi xuống hôn nhẹ vào mặt cô, Minh Minh đưa môi mình lần tìm môi hắn hôn say đắm. Hắn cười thầm, hành xử nhanh không thì vuột mất thêm 1 lần nữa. Minh Minh buông cổ hắn ra quay sang hướng khác, mắt nhắm nghiền. Cảm nhận được làn môi nóng bỏng di chuyển khắp người, Minh Minh khó chịu hét lên:
- Thanh Tuấn, mày phiền chết đi được! Ai cho mày vào phòng tao hả? ( Nàng nghĩ hắn là con chó =)))))~).
Hắn không đáp, từ từ cởi áo khoác của mình. Minh Minh mở to mắt nghiêng đầu nhìn hắn rồi cười ha hả:
- Là anh sao? Sao anh đẹp trai thế? Anh là chồng em đúng không? Không phải, a, phải phải mà…- Hắn hung hăng chặn cái môi nhiều chuyện ấy lại. Minh Minh đẩy hắn ngã xuống giường:
- Em sẽ làm thịt anh!
———Lần này ta xuất hiện đúng lúc rồi, đừng có nghe ngóng nữa————
Ánh nắng chiều nhẹ buông, hắn cõng Minh Minh trên lưng. Cô ôm cổ hắn.
Cả 2 tạo nên bức tranh hạnh phúc, xinh đẹp khó cưỡng.
- Anh không có đủ tiêu chuẩn làm bạn trai em!
- Nhà mặt phố, bố làm to. Tiêu chuẩn 4G, không tiếp chân dài não ngắn đặc biệt là côn đồ lưu manh?- Hắn lặp lại vanh vách, Minh Minh bật cười khanh khách như đứa bé, sao hắn nhớ dai thế nhỉ?
- Anh là chồng em chứ không phải bạn trai!
- Anh là ngoại lệ, biết rồi mà!
Thật ra từ lúc yêu hắn, Minh Minh nhận ra có rất nhiều điều ngoại lệ, cô có thể ngắm hoàng hôn như 1 thói quen nhưng cũng có thể bỏ, cô rất ghét mưa nhưng rất thích đi trong mưa cùng hắn… Đôi khi tình yêu cần rất nhiều điều ngoại lệ, yêu tên côn đồ cũng không có gì là ghê gớm…
- Em cũng đâu đủ chuẩn làm bạn gái anh đâu chứ!
- Hả? Nhưng mà em là vợ anh…
- Vẫn là không đủ chuẩn…
- Anh muốn chết à?
Ánh nắng chiều nhảy múa trên hàng cây công viên. Hạnh phúc đơn giản vậy thôi!
———————————————–End————————————————