Carlos từ cửa sổ lầu hai nhảy ra ngoài, chân còn chưa kịp chạm đất, liền nghe một âm thanh quen thuộc vang lên bên cạnh: "Em muốn đi đâu?"
Vì vậy cậu lảo đảo một phen, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Ardo hai tay khoanh trước ngực, dựa vào phía dưới chân tường chờ cậu.
Ardo nhíu mày, tay khẽ nâng lên lại liền hạ xuống, dừng động tác đi thăm dò nhìn cậu có té bị thương hay không cùng nâng dậy của hắn, cứng rắn nở nụ cười: "Tôi liền biết em muốn chạy trốn, kẻ nhu nhược."
Carlos tự mình bò dậy, vuốt đất dính trên đầu gối, hừ lạnh một tiếng: "Tôi đi đâu cũng phải báo cho anh sao? Nếu tôi nhớ không lầm, đại giáo chủ đã hết nhiệm kỳ từ lâu."
Ardo mặt không đổi sắc theo dõi cậu: "Tàng châu trai biến mất còn không biết ở đâu, chìa khóa tìm được trên người địch hủ còn không biết do chất liệu gì tạo thành, kết giới lão hóa đến tột cùng là do cái gì gây nên vẫn chưa điều tra rõ ràng, hiện tại sức chiến đấu của thánh điện yếu ớt đến làm người ta kinh ngạc, cho dù là thợ săn Kim chương số lượng không nhiều, có lẽ đều không thể một mình đối phó một con địch hủ cấp ba..."
Carlos dời ánh mắt, cảm giác mình rất giống học trò lần lượt bị dạy bảo.
"Vào lúc này, em muốn rời khỏi tôi... nhóm?" Âm thanh Ardo nói nhẹ nhàng mà nhảy dựng, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lóe lên liền qua, gằn từng chữ nói, "Em thật đúng là làm tôi nhìn với cặp mắt khác xưa —— Carlos Floryte!"
"Tôi..."
"Em im miệng!" Ardo đột nhiên lên giọng, thanh tuyến không chịu nổi khí lưu quá nặng mà bị xé rách bỗng dưng có một loại cực tang thương nào đó, ý vị thật dài nặng, "Không cần ngụy biện! Em còn nhớ lời thề kị sĩ thánh điện?"
"Tôi nguyện ý dùng sức lực cả đời, dùng tính mạng cùng linh hồn phát thệ, bảo vệ tất cả những đồng bào thiện lương của tôi —— nam nhân, phụ nữ, trẻ em —— làm cho bọn họ không chết, chảy máu và kinh hoảng. Chúng tôi chém giết mãnh thú cuối cùng, cản đạo nguyền rủa cuối cùng, chém đứt bụi gai cuối cùng, thắp lên chiếc đèn cuối cùng, mãi đến tận khi chảy hết giọt máu cuối cùng." Ardo nhìn chằm chằm cậu, bên trong cặp mắt màu xám nhạt tại đêm đông lạnh giá mà mông lung hiện ra lãnh khốc mà kiên định, "Tuyệt không thối lui, đến chết không thay đổi!"
"Lời thề của em đâu? Bị cấm thuật thời gian nghiền nát rồi?"
"Tôi con mẹ nó chỉ muốn ra ngoài mua đồ!" Carlos rốt cuộc không thể nhịn nữa mà hét ầm lên, trên gương mặt bởi vì kích động mà hiện lên một chút hồng mỏng manh.
Ardo nhìn cậu một hồi, ánh mắt từ từ dừng ở hộp sô cô la cậu cầm, sau đó bình tĩnh hỏi: "Nga, vậy em mang tiền sao?"
Đi chết đi! Carlos quay đầu bước đi, đóng sầm cửa, bước chân nặng nề chạy lên lầu.
Ivan đun nóng súp kinh ngạc nhìn Carlos từ bên ngoài tiến vào, cầm thứ gì đó lại bay nhanh rời đi: "Cậu muốn ra ngoài?"
Carlos nổi giận đùng đùng lườm cậu một cái: "Tôi muốn đi mua tương cà!"
Ivan: "..."
Ardo bọc gió lạnh từ bên ngoài đi vào, cùng Carlos giống như con chim nhỏ phẫn nộ lao ra lướt thoáng qua, nhìn bộ dáng ngây người như phỗng của Ivan, không nhịn được cười một chút: "Không có gì, hắn đang nổi nóng, khi còn bé bị chiều hư, có chút khốn nạn, bất quá rất đáng yêu phải không?"
Cuối cùng Ivan tai bay vạ gió yên lặng mà dùng cái muôi khuấy khuấy nồi súp.
Lúc nãy bức có chút tàn nhẫn —— Ardo thuận tay cầm lên bình gia vị nhỏ nghiên cứu, nguy hiểm thật —— thiếu chút nữa để tên kia chạy, may mà chừa lại một chiêu: "Cậu muốn cho muối vào sao?"
Ivan đầu đầy mây đen, cổ họng hự xích nói: "Đại giáo chủ các hạ, đây là đường."
"Nga, xin lỗi!" Ardo chớp chớp mắt, đổ một chút vào lòng bàn tay mình, nếm nếm, khá là sung sướng mà nói, "Cũng thật là, công nghệ chế đường của các cậu thật khiến người thán phục, vậy mà có thể mài ra hạt tròn nhỏ nhắn —— cũng cho một chút đi, hắn thích ăn đồ ăn ngọt."
Ivan đặc biệt ưu sầu mà tiếp nhận bình đường: "Tôi đoán cậu ấy sẽ đóng gói một lượng lớn tương cà về, không đem súp làm cho đỏ một mảng tinh phong huyết vũ tuyệt không bỏ qua —— ở trên máy bay cậu ấy có ý làm vậy."
Ardo nhíu mày.
"Tôi biết cậu ấy vì tốt cho tôi... Ai, nếu tôi không sợ máu thì tốt rồi." Ivan nhỏ giọng thở dài.
Ardo ngẩng người, một lát sau, hắn mới nói: "Thật ra... Sợ nhìn thấy máu, này cũng không có gì, tôi lúc trẻ cũng có tật xấu này."
Ivan mở to hai mắt: "Cái gì?"
"Khi đó còn nhỏ, vừa mới nhập học," Ardo nhún vai, "Bất quá từ từ là tốt lên, trên thế giới không có đồ vật gì là đáng sợ không thể đối mặt."
"Thì ra người cậu ấy nói là ngài..."
"Cái gì?"
"Tôi trước đây lúc nói chuyện với Carlos, cậu ấy nói cậu ấy quen biết một người có tật xấu sợ máu, tôi cho là cậu ấy đang an ủi tôi, không nghĩ tới là thật."
Ardo nhất đốn, đột nhiên có chút khẩn trương: "Vậy hắn... Nói thế nào về tôi?"
Ivan suy nghĩ một chút, tự động loại bỏ những từ nghe chói tay, cuối cùng chỉ nhớ tới một câu lời hay: "Cậu ấy nói ngài sau đó trở thành một người phi thường."
Ardo sững sờ đến nửa ngày, bỗng nhiên nở nụ cười: "Phải không?"
"Đây thật là..." Nam nhân nghiêng đầu nhìn hình bông tuyết dán trên kính cửa nhà bếp, "Đánh giá làm người cao hứng nhất tôi từng nghe."
Nam nhân tóc vàng biểu tình nhu hòa xuống, đôi mắt hơi cong lên, độ cong ôn nhu hòa hoãn nghiêm túc quá mức trên mặt hắn, khóe miệng nhếch lên gần như ngọt ngào.
Ivan hiếm khi nhìn thấy đại giáo chủ bình dị gần gũi như thế, cũng có chút buông lỏng, đem nồi súp nhấc xuống, hỏi nghi vấn từ trước tới nay: "Cuống họng các hạ từng chịu qua thương tích?"
"Ừm." Tay Ardo ấn ấn cổ họng chính mình, "Tại trong một lần thí nghiệm không khống chế được năng lượng đâm bị thương, tương đối may mắn, không chết."
"Trời ạ!"
"Đúng vậy, thí nghiệm vô cùng nguy hiểm, tôi không khuyến khích mọi người làm chuyện như vậy," Ardo lộ ra nụ cười chua xót, "Cậu biết, có vài thứ được gọi là cấm thuật có lý do của nó."
Ivan nhớ tới thời điểm lần đầu nhìn thấy đại giáo chủ tại thánh điện, Gaer cùng Ardo nói chuyện, bật thốt lên: "Là thí nghiệm liên quan đến cấm thuật thời gian sao?"
Lúc này Ardo không chính thức trả lời, chỉ là chỉ vào bên ngoài cửa sổ nói: "Cậu xem một chút, bên ngoài có phải gió nổi lên rồi? Tôi nhớ lúc châu lục Sarah bắt đầu thổi loại gió này, chính là sắp tới lễ Giáng sinh rồi."
Đúng, lễ Giáng sinh cũng sắp tới, nghiêm chỉnh gần tới đầu năm, toàn bộ châu Sarah đều là đám người đoàn du lịch vui vẻ mang theo camera.
Mà đêm Giáng sinh ngày đó, vì kiếm tiền... Khụ, thuận tiện hoan nghênh khách tứ phương tới, thánh điện cử hành nghi thức đại lễ tế điện —— đương nhiên không có bất kỳ ý nghĩa gì, hoàn toàn chỉ có tính chất biểu diễn.
Ngài Gudrun chính trang tham dự, quả thực thành biểu tượng trung tâm, người đứng chờ được chụp ảnh chung với ông xếp thành hàng dài —— ngài Gudrun mừng rỡ đến không ngậm được mồm, giống như là chuột sa hũ gạo.
Carlos tuy rằng không được đến cái "ký tên trị liệu sư" kia, bất quá rốt cuộc được toại nguyện mà tham gia biểu diễn —— cậu thật sự quá yêu thích tham gia náo nhiệt, bỏ qua cái này quả thực không thể nào nói nổi.
Mà đối với việc cậu muốn đóng vai gì, Mike cùng Lily ầm ĩ một trận.
Lily cho là, cậu cần phải đóng vai vương tử điện hạ bị quái vật vồ vào trong pháo đài, chờ được kỵ sĩ trung thực cứu viện, đội vương miện cao quý đảm nhiệm nhân vật tiểu bạch kiểm oắt con vô dụng, mà Mike và Carlos đồng thời đối với vai này khịt mũi coi thường, bất quá quan hệ đồng minh này cũng không kéo dài lâu, hai người họ rất nhanh liền nội chiến —— Mike kiên quyết cho là, Carlos cần phải đóng vai đại ma vương lẫn trong đám người, bề ngoài thiện lương nội tâm vặn vẹo... Vì thế nhãi con thẳng thắn này bị Carlos truy sát một ngày.
"Con mắt nào của con rốt cuộc thấy chú nội tâm vặn vẹo!" Carlos đem đứa nhỏ trong lòng gào thét ném lên trời liền tiếp được, trêu chọc em.
Xét thấy hai đứa bé này đồng ngôn vô kỵ* cho cậu tổn thương to lớn, cuối cùng, Carlos vẫn là nghe ý kiến vô vị của Gaer —— đóng vai thành chính cậu.
(Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ)
Đêm Giáng sinh đó, cậu bị yêu cầu đứng trên sân khấu cao cao, trước khi diễn "cốt truyện" bị đem đi triển lãm một vòng, cũng khán giả có nhu cầu chụp ảnh chung, một đám cô gái chỉ vào cậu: "Nhìn xem! Mau nhìn anh chàng kia."
"A! Anh ấy ngả mũ với tôi, còn nở nụ cười với tôi!"
"Anh ấy đóng vai gì? Ma pháp sư hay là tinh linh? Nha đúng rồi, nói không chừng là huyết tộc."
Carlos nụ cười có chút cứng đờ.
"Cũng có thể là nhân vật phản diện nào đó, cô biết mà, hiện tại biên kịch đều yêu thích như vậy, tìm một người làm nhân vật phản diện còn muốn đẹp hơn cả anh hùng, cuối cùng lúc chết đi biểu diễn ra một nỗi khổ tâm gì đó trong lòng dẫn tới bước trên con đường tà đạo, dùng để lấy nước mắt của mọi người. Ân... Cùng nhân vật chính phái tương ái tương sát gì đó, các cô rõ ràng mà."
Carlos khóe mắt giật giật.
Một cô gái trầm thấp mà nói một câu cậu nghe không hiểu, những cô gái sức sống bắn ra bốn phía thì thầm mà nở nụ cười với cậu, một đám cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như thế, thế nhưng vẫn để Carlos nhìn ra được hèn mọn trong nụ cười.
Lúc này, đột nhiên có người chỉ vào tấm bài treo trên eo cậu hô một tiếng: "Nga không, anh ấy đóng vai chính là Carlos Floryte!"
Cảm ơn trời đất, rốt cuộc có người nhìn ra rồi.
"Cái gì? Làm sao có khả năng? Năm nay biên kịch của thánh điện bị hồ đồ rồi?" Một cô gái khác thất thanh kêu lên, "Carlos không phải là đại thúc người đầy cơ bắp mặt chữ điền bên trong nghĩa trang sao? Chàng trai, anh có phải cự tuyệt quy tắc ngầm của lão biến thái nào hay không?"
"Đại thúc người đầy cơ bắp mặt chữ điền" Carlos vẻ mặt đau "trứng" hỏi Ivan làm bộ thành thụ nhân bên cạnh —— hiển nhiên nhân vật chỉ cần đặt tại chỗ, ngây ngốc mà đứng rất hợp với tên này: "Các cô ấy nói vậy là có ý gì?"
Toàn bộ đầu Ivan bị nhét vào bên trong một cái thân cây bằng bông to to, cái cổ hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ có thể nghiêng con ngươi nói cho cậu biết: "Đây là một từ rất vi diệu, có lẽ ý các cô ấy là, có người muốn ngủ với cậu, bị cậu cự tuyệt, cho nên muốn để cậu đóng vai... Đóng vai... Ân, đóng vai 'cái kia' để trả thù."
Ivan đội cái "tán cây" cực nặng, dùng khí lực rất lớn mới hoàn thành động tác "nhún vai" này —— cứ việc người khác cơ hồ không nhìn ra: "Được rồi, hiện tại con gái tổng là yêu thích nhân vật phản diện hơn một chút, có lẽ là... Thời đại thẩm mĩ đặc thù?"
Carlos bị đau dạ dày.
Liền tại lúc này, trong đám người truyền đến một trận huyên náo, các cô gái rõ ràng nhiệt huyết sôi trào.
Chỉ thấy màn lớn sân khấu bị kéo lên hai bên, mấy đám lửa đặc hiệu hắc ám phun ra, một nam nhân toàn thân áo bào đen từ từ đi ra, nửa khuôn mặt tinh xảo của hắn giấu dưới tấm mặt nạ, lộ ra khóe mắt cao cao dùng eyeliner kéo lên, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ đảo qua một đám người huyên náo, một luồng áp lực không nhìn thấy lan tràn ra, mọi người ở đây thấy không khỏe mà an tĩnh lại, phút chốc hắn lại nở nụ cười, lấy ra tấm bài của hắn —— ma vương Parola.
Tiếng vỗ tay như sấm nổ.
"Ngài Gudrun cuối cùng đem tất thối của ông nhét vào miệng nuốt sống?!" Nơi lầu gác xa xa Louis theo dõi toàn bộ hành trình lễ mừng thiếu chút nữa bị nghẹn khí, "Ông ấy tìm đại giáo chủ Ardo đóng vai ma vương?!"
"Rất đặc sắc không phải sao?" Gaer vỗ tay xong, quay đầu nở nụ cười với bạn già của anh, "Năm nay chúng ta có bản sắc biểu diễn, ngoài ý muốn đổi vai —— được rồi anh em, cậu không cần cứng nhắc như vậy, rất giống một ông già."
"Tôi lại cảm thấy hắn mặc quần áo này phi thường thích hợp." Amy diện lễ phục nữ váy dài, thản nhiên mà sửa sang lại hoa trước ngực mình, "Lúc tôi cầm kịch bản đến gặp hắn, vốn là có chút thấp thỏm, xét thấy hắn ngày thường có điểm nghiêm túc cẩn trọng, bất quá không nghĩ tới hắn chẳng những không vì hình thức kinh doanh như vậy của thánh điện mà nổi giận, còn tương đối phối hợp."
Liền tại lúc hắn nói chuyện, trên sân khấu hai người đã động tay, khán giả dưới đài đèn chớp (cái đèn này kiểu lightstick ấy) không ngừng lóe, liên tục khen ngợi —— thực sự quá chân thực quá đẹp đẽ rồi!
Đương nhiên đẹp đẽ... Bởi vì hai người kia nói không chừng là đánh thật.
Sân khấu bay lên cao cao, hai người đánh nhau lại như cùng bừng tỉnh chưa phát hiện, âm nhạc nguyên bản sôi động đột nhiên thay đổi giai điệu, tiếng trống dừng, kèn tây đột nhiên thổi ra một tiếng dài phiền muộn chẳng khác nào âm thanh than thở, Ardo trên đài tại thời điểm thác thân đột nhiên thấp giọng nói: "Muốn cắt đổi đến màn khác."
Carlos sững sờ, năm nay biên kịch là trị liệu sư Amy cùng huấn luyện viên chiến đấu Michelle, cậu ở trên đài bị Michelle đoạt mất kịch bản, đồng thời thông báo cậu thay đổi vở kịch đột xuất, còn chưa kịp hỏi rõ liền bị đẩy lên đài, đến bây giờ còn mê man, không nhịn được hỏi: "Màn tiếp theo phải..."
Trong tay Ardo là đạo cụ khác —— gậy phun sương phun ra khói đen chấn động, tại thời điểm Carlos ngây người ôm lấy cậu, mang theo cậu từ trên đài nhảy xuống.
Khán giả hét một tiếng kinh hãi, hai người tốc độ rơi xuống càng ngày càng chậm, Carlos nhìn thấy một cái trận pháp giảm tốc độ vẽ ở dưới, nghĩ thầm nguyên lai biên kịch nghĩ cái kết không đủ chấn động, lâm thời cho bọn họ một cái phương thức hạ màn đồng quy vu tận —— bất quá kỳ quái, xuống sân khấu mà ánh đèn còn đi theo?
"Carl." Lúc này, Ardo đột nhiên gọi cậu một tiếng, Carlos không rõ nguyên do nghiêng đầu sang chỗ khác, lại nhìn thấy Ardo gỡ mặt nạ của mình xuống, đem nó ném về phía khán giả, tóc vàng xán lạn tựa ánh mặt rơi xuống, phối hợp với cách trang điểm quỷ dị cùng áo bào đen, hắn quả thực giống như hợp thể của ác ma và thiên thần, tiếng thét chói tai cũng huýt sáo vang lên bốn phía.
Sau đó Ardo ôm lấy cổ Carlos, nghiêng người hôn lên.
-------------------
Tác giả có lời muốn nói: Canh thứ hai nha~ nha~ nha~