Trường An chỉ cảm thấy người trước mặt đôi mắt đỏ như thỏ, mà biểu cảm lại hệt như chó dại, liền không muốn dây dưa nhiều.
Theo lời Lộ Đạt nói thì thích khách có bốn, thiếu năm người, vậy người còn lại đã chạy đi đâu Đi báo tin cho ai
Y lui liền hai bước, làm động tác thu đao, hai thành thủ được huấn luyện chuyên nghiệp lập tức từ hai bên lao tới, một trái một phải chặn nam nhân mắt thỏ kia.
Trường An nhìn quét hắn một cái, quay người định đi, chưa đi được hai bước thì phía sau đã có kình phong kéo đến, y giơ vỏ đao chặn theo bản năng, chỉ nghe một tiếng vang giòn giã, vỏ đao bị đối phương chọc thủng, đối phương trở tay móc một phát, liền có bốn phần năm cạnh trực tiếp nứt ra.
Hai thành thủ ngăn trước mặt Trường An chớp mắt liền bị giết, Trường An không dám sơ ý, trong khoảnh khắc đã lui đến dưới tàng cây, y nhún người nhảy lên ôm chạc cây, một tay ném mình lên, thanh đao mang móc kia lập tức đuổi tới, sức một phát bổ dễ dàng chặt ngang đại thụ nọ như củi mục.
Trường An bỗng dưng nhíu này, mũi chân điểm nhẹ ngọn cây, nhanh nhẹn hạ xuống ngoài hai trượng, nói với Lộ Đạt đang sững sờ ở không xa: “Đi tra xem tối nay có ai ra vào, nếu… có thì truy, không có thì phong… tỏa cổng thành, tìm người!”
Một câu bị cắt ngang hai lần, chữ “nếu” vừa nói ra, một đao từ phía sau chém thẳng xuống, Trường An không hề quay đầu, khoát tay gác trường đao trên lưng, mượn lực nhảy ra ngoài, chữ “phong” chưa nói xong, đao thứ hai đã chém ngang về hướng eo.
Có người kinh hô: “Thành chủ!”
Trường An xoay tròn tại chỗ, cả người hóa thành một thể với trường đao, phảng phất thành một hình tròn hoàn chỉnh, trong tích tắc tiếng đao binh va nhau vang lên một hồi, chẳng ai thấy rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hai người đột nhiên lại tách ra, nam nhân như thỏ điên kia nở nụ cười âm trầm, nói bằng thanh âm ồm ồm cực khàn: “Truyền nhân của thiên hạ đệ nhất đao độc nhất vô nhị, trong tích tắc lách mình ba đao ra tay, đao thứ nhất ngăn móc của ta, đao thứ hai nhân cổ tay ta buông xuống mà đè thân đao, đao thứ ba dán sát vào thân đao khiến ta tự ép tay ta, nếu không phải ta triệt nhanh, không buông tay thì đứt tay… Ngươi quả nhiên có vài phần bản lĩnh, miễn cưỡng xem như danh bất hư truyền.”
Trường An thoáng cử động cổ tay tê rần: “Ngươi và những người đó không phải một bọn, ai mua đao của ngươi”
Nam nhân như thỏ điên nhe hàm răng ố vàng: “Không ai mua được đao của ta, ta chỉ đến vì ngươi, chẳng qua đúng dịp mượn những phế vật này để được thuận tiện.”
Trường An hơi chau mày.
Đối phương lại đột nhiên bổ đến gây chuyện, mũi đao kéo theo lệ phong khiến khuôn mặt đau rát, thỏ điên cười to nói: “Danh đao thiên hạ, sao có thể không gãy bởi tay ta!”
Trường đao mang móc kia từ trên không chém xuống như bán nguyệt ập vào đầu, Trường An sớm không còn tại chỗ, trường đao chém xuống, bụi đất lại bay cao đến nửa trượng.
Mà ngay tích tắc kẻ điên ngẩng đầu, một mũi đao cực mảnh chợt đâm tới, chính xác đến từng li, hàn quang bức gần, cảm giác ngạt thở lia qua yết hầu khiến đồng tử kẻ điên chợt mở to, hắn cảm thấy máu toàn thân đều bị đốt lên, cả người bị lưỡi đao bao kín, không đường nào né tránh.
Đã không thể trốn thì không thèm trốn nữa.
Thỏ điên biến thành pháo điên, lưỡi đao trí đến chỗ chết rồi sau đó sống lại, đón lưỡi đao của Trường An, câu tử đao trong tay như cầu vồng đâm nghiêng vào ngực Trường An.
Trường An không định chơi trò đồng quy vu tận với hắn, lập tức hạ thấp khuỷu tay biến chiêu, trường đao dựng lên, sống đao nặng nề đập xuống, câu tử đao kia rạch áo ngoài ra một đường dài hơn một thước từ ngực phải đến bụng trái, trên ngực thêm một vết rạch cực nông, cho đến khi câu tử đao nọ bị y dùng sức đập gãy rơi xuống đất, mới rướm ra hai giọt máu.
Trường An chỉ cảm thấy hồng quang trong mắt nam nhân này càng tăng mạnh, quả thực đỏ đến phát sáng, như muốn rực lên trong bóng đêm vậy! Sau đó vị thỏ điên như ăn thuốc chuột này bỗng nhiên bật ra một tràng cười như lừa sắp chết, âm truyền ba dặm, xuyên tai không dứt, hắn cứ thế cười điên cuồng không ngừng mà lao vọt ra ngoài, chẳng mảy may chú ý “đồng đảng”. Bàn tay hóa thành vuốt thú, so với đao kiếm tuy hơi bất tiện nhưng đả thương người bá đạo hơn, động tác mau lẹ không thấy bóng dáng, chỉ để lại một câu nói cực kỳ đáng ghét.
“Hảo đao! Hải Châu thành chủ, ta nhớ ngươi!”
Trường An đau dạ dày hiểu được ngụ ý của hắn – non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, ngày sau có đao mới, tất còn phải đến kiếm chuyện, không gặp không về.
Nhưng tên điên điên khùng khùng này rốt cuộc là kình địch bình sinh chưa từng gặp. Trường An còn chưa kịp bình tĩnh lại sau giao phong kinh tâm động phách vừa nãy, đã nghe thấy có người hoảng hốt kêu lên: “Thành chủ, bọn họ…”
Trường An quay đầu, chỉ thấy trừ kẻ đã đền tội thì những người khác của thương đội bị bắt được lại đồng thời ngã xuống, sắc mặt đều xanh xám.
Trường An lấy làm kinh hãi, khom lưng ấn cổ một người dưới chân y, kẻ này đã chết.
Là ai
Ai có thể khiến hàng loạt người cam tâm tình nguyện bán mạng cho hắn, ngay cả kẻ điên sức mạnh vô cùng kia cũng điều khiển được
Trong thành Hải Châu hành thương lui tới thường xuyên, người nọ rốt cuộc cài cơ sở ngầm ở đây bao lâu rồi
Trường An trầm giọng nói: “Đi báo với vương và cả đại trưởng lão… Được rồi ta biết hôm nay hắn cưới vợ, vậy lúc kêu hắn hãy khẽ thôi, đạp cửa hai cái là được, đừng đạp hỏng làm tân nương sợ.”
Sách Lai Mộc lúc bị bắt đến còn chưa tỉnh rượu, cần phải được người ta đỡ, buông lỏng tay là bốn chân chạm đất ngay, nhìn thấy Trường An liền lập tức không phân tốt xấu lớn tiếng nguyền rủa y: “Ngươi… Ngươi khẳng định sẽ bị lừa đá…”
Trường An trầm mặc giây lát, đưa tay ấn cái đầu toàn hồ của đại trưởng lão xuống chậu nước lạnh ngắt.
Khi được Hoa Nghi chạy đến ngay sau đó giải cứu ra, sự bi phẫn của đại trưởng lão đã sắp giàn giụa đầy mặt thành sông biển.
Sách Lai Mộc quay đầu hắt xì rõ to, suýt nữa chấn đôi mắt văng khỏi cửa sổ, lúc này mới dụi mũi, chú ý tới thi thể nằm đầy dưới đất, trên mặt lại không hề có vẻ kinh ngạc, dụi mũi hỏi: “Quả nhiên là hành thương”
Hoa Nghi khoanh tay trước ngực, đứng bên cạnh trầm mặc không nói gì.
Từ sau khi thành Hải Châu dựng xong hai năm, đại trưởng lão Sách Lai Mộc liền tiến ngôn, mỗi một tòa thành làm danh sách nhân khẩu thường trú trong thành, họ gì tên chi, gia chủ ở đâu, có mấy khẩu, quan hệ thân thích với ai, gả cưới cũng phải báo cáo chỗ chuyên gia phụ trách quản lý việc này ở bản thành, để lục tìm lúc nào cũng có, theo dân cư càng lúc càng nhiều thì làm như vậy cũng tiện quản lý hơn.
Độc mỗi thương nhân thì khác, thương nhân vào nam ra bắc, không ở nơi cố định, khó quản lý nhất, vả lại phần lớn cực kỳ giả dối, chỉ mưu lợi, vì tiền chuyện gì cũng dám làm.
Sách Lai Mộc ngẩng đầu nhìn Hoa Nghi, thấy y không nói một lời, sắc mặt lúc này mới có vài phần nghiêm trọng, mở miệng hỏi: “Sao vậy, vương là muốn… kìm thương”
Hoa Nghi trầm ngâm giây lát. Nếu dĩ vãng xảy ra chuyện như vậy, theo tính cách cẩn thận chặt chẽ của y, chí ít cũng phải lột một lớp da hành thương từ đó vào vương thành, song nửa đêm cùng Trường An gây nhau một hồi, sau đó nhất thời động tình, những lời nên nói và không nên nói tất cả đều dốc hết ra, trước mắt ngược lại cõi lòng tự dưng cởi mở hơn không ít.
“Nghe thấy sâu kêu là nghỉ trồng lúa sao Cấm khách thương, nếu có thiên tai chiến sự thì phải khai nguyên từ nơi nào” Hoa Nghi khoát tay, chỉ thi thể dưới đất nói, “Thôi, thu dọn nơi này trước, lát nữa tảng sáng có người đi qua nhìn thấy thì còn ra gì Trường An Sách Lai Mộc đi theo ta, kêu toàn bộ bảy trưởng lão ra… và cả Tạp Tá nữa, đi cùng luôn.”
Lại nói Lộ Đạt phụng mệnh Trường An lao đến thành lâu, nhưng nhận được tin tức rằng vẫn chưa có ai xuất quan.
Hắn chau mày, trong lòng đổi ý nghĩ, biết người thứ năm mất tích kia chỉ sợ còn ở vương thành chưa đi. Lộ Đạt lập tức điều động một số nhân thủ trong những người gác đêm trên cổng thành, chia nhau tìm kiếm.
Thành Hải Châu chính là vương thành, tu sửa không chỉ một lần, trong thành cách cục quy hoạch tỉ mỉ cặn kẽ, Lộ Đạt ngày ngày tuần tra, sớm thuộc nằm lòng địa thế, chỗ nào tiện giấu người hắn đều nắm được.
Một lần nữa tìm thanh đao nhọn miễn cưỡng xem như tiện tay trên giá vũ khí của người gác đêm, Lộ Đạt dằn một bụng nộ hỏa vì gãy đao mà tìm kiếm ven đường.
Hắn dọc theo thành hào trong thành, càng đi càng chếch, chỉ nghe dưới sông ào một tiếng, Lộ Đạt rút phắt đao, quay đầu lại giận dữ quát: “Ai!”
Một cái đuôi cá to lộ ra dưới nước, giao nhân thò đầu lên, chẳng biết ngậm thứ gì trong miệng, nhìn hắn với vẻ mặt mù mờ.
Lộ Đạt phun ra một hơi: “Là tiểu súc sinh ngươi.”
Giao nhân hiểu ba chữ “tiểu súc sinh”, hắn phẫn nộ đập đuôi xuống nước, nếu không phải Lộ Đạt né nhanh thì suýt nữa đã bị bắn đầy mặt, sau đó hắn ngậm “bữa tối” bơi đi xa hơn.
Lộ Đạt lắc đầu, mới định đi tiếp, thì ánh mắt trong lúc vô ý quét qua hướng giao nhân bơi đi, bỗng phát hiện một góc quần áo bị gió vén lên đằng sau đại thụ.
Hắn nhìn chằm chằm chỗ đó, cậy quen thuộc địa hình vòng qua từ bên khác, bất ngờ lôi người sau đại thụ ra, thanh đao nhọn kề ngang cổ người nọ.
Tiếng la hoảng của người nọ đổi điệu vì hoảng sợ, mặt lộ ra dưới ánh trăng, Lộ Đạt sửng sốt, tay cầm đao bất giác hạ thấp hơn, kinh ngạc nói: “Nữ”
Đây lại không phải là nữ nhân bình thường, vô luận ăn mặc hay diện mạo, đều tỏ rõ nàng là một vũ nương.
Chiếc váy trắng như tuyết kia không biết dệt bằng vải gì, lại dài gấp đôi nàng, lệt xệt dưới đất, bị gió thổi cuốn lên, tung bay xinh đẹp như muốn lên tiên vậy – nếu không phải quá dễ thấy, thân thể bé nhỏ như vậy nấp sau gốc cây to như thế, cũng chưa đến mức một cơn gió thổi qua là bị Lộ Đạt phát hiện.
Mặc váy như vậy chỉ sợ đi đứng cũng khó, nữ nhân nhà đứng đắn phải làm việc, đương nhiên sẽ không mặc kiểu này, chỉ có vũ nương, họ là người nhưng không tính là người, có thể bị buôn bán tùy tiện, đắt giá lại ti tiện, trừ lấy lòng chủ nhân thì chẳng cần làm gì.
Nàng không biết vì sao mà một mình trốn ra đây, toàn thân sớm đã biến thành thảm hại cực kỳ, vạt váy không đối xứng lắm, hiển nhiên là bị thứ gì đó cắt một góc, trên đôi tay mềm mại cũng toàn là những vết thương do va đụng mà ra.
Lộ Đạt chưa bao giờ gặp nữ nhân như vậy, dù cho nàng thảm hại vô cùng lại kinh hoảng thất thố.
Bình nhật cảm thấy các tiểu thư trong vương thành cũng đại đa mỹ mạo, song lúc này so sánh với nàng, họ nháy mắt đã mất nhan sắc, đều tẻ ngắt như tường trắng gạch xám vậy.
Tóc nàng như nước, từ đầu đến cuối không chỗ nào cẩu thả, khuôn mặt dáng người không đâu không tinh xảo, không đâu không đẹp. Đặc biệt mặt mày như họa, khóe mắt dường như điểm chu sa, dưới ánh trăng lộ ra một chút lưu luyến muốn nói còn thôi, khiến Lộ Đạt thấy có cảm giác đặc biệt quen thuộc thân thiết.
Những lời đám tiểu tử đồng liêu tư xuân từng nói tự dưng lướt qua lòng hắn – nhìn thấy nàng, tưởng như đã quen biết mấy đời, thân thiết vui mừng tựa như về nhà, chính là nhất kiến chung tình.
Lộ Đạt không biết mình sững sờ bao lâu mới định thần lại, buông áo vũ nương, nhưng đao chưa vào vỏ, ra vẻ hung ác hỏi: “Cô là ai Vì sao ban đêm lại lén lút trong thành”
Vũ nương hoảng hốt nói: “Ta… không hề lén lút, ta chỉ muốn trốn khỏi thành…”
Lộ Đạt nheo mắt: “Trốn”
Vũ nương cúi đầu, cắn môi không chịu lên tiếng, cả người run rẩy trong gió đêm.
Lộ Đạt nâng cằm ép nàng ngẩng đầu lên, lạnh lùng chất vấn: “Ta hỏi cô, cô và hành thương tự xưng là buôn lương đến từ phương bắc kia có quan hệ gì Bọn họ tối nay thiếu năm người, một trong số đó có phải là cô hay không”
Vũ nương hoảng sợ, cuống quýt nói: “Không có! Ta không phải thích khách!”
Lộ Đạt: “Thích khách!”
Vũ nương mắt ngấn lệ, đôi tay nhỏ bé kéo chặt tay áo, vê một cách bất an: “Ta… Ta là dọc đường bị họ mua bằng mười hộc minh châu, họ nói muốn hiến ta cho quý tộc trong thành… để, để tiện… tiện làm việc… Một ngày nọ ta tình cờ nghe thấy chuyện thích khách… Ta ta, ta không phải thích khách, huynh đừng giết ta, ta thật sự không phải thích khách!”
Lộ Đạt dùng mũi nhìn cũng biết nàng ngay cả thỏ còn chẳng giết nổi chứ đừng nói giết người – thích khách không mặc kiểu quần áo đi hai bước là có thể tự vấp ngã thế này.
“Cho nên cô liền đào tẩu”
Vũ nương gật đầu, lại lắc đầu, dường như đầu óc đã hỗn loạn đến mức không biết mình đang nói gì.
Lộ Đạt nghĩ qua, nhanh nhẹn thu đao, khoát tay bế vũ nương lên, nhẫn tâm nói: “Ta phải dẫn cô đến chỗ thành chủ.”
Vũ nương không hé răng, ngoan ngoãn để hắn bế, đi một lúc, trong lòng thật sự ngứa ngáy không nhịn được, Lộ Đạt lại cúi đầu nhìn nàng một cái, nhưng chỉ thấy nàng tựa đầu lên vai mình, lặng lẽ rơi nước mắt.
Lộ Đạt không cầm được lòng dừng chân: “Sao cô lại khóc”
Vũ nương nghẹn ngào nói: “Thành chủ sẽ giết ta…”
Lộ Đạt phì cười nói: “Dưới đao của thành chủ không có nữ nhân như cô, yên tâm đi.”
Vũ nương ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn càng như hoa lê đọng mưa: “Bọn họ phái thích khách giết quý nhân ở trong vương thành, bị bắt được đương nhiên phải chết, thành chủ nhất định sẽ cho rằng ta và họ là một bọn.”
Lộ Đạt thuận miệng nói: “Thành chủ không già, chưa hồ đồ đâu, cô thì làm được gì Làm gì có chuyện hát một bài mà giết người được, ngay cả những người hành thương đó đương nhiên cũng bắt giữ trước, sau khi thẩm vấn lại…”
Hắn nói đến đây chợt ngừng bặt.
Lộ Đạt trẻ tuổi sức mạnh, bế một người đi cũng cực nhanh, bất tri bất giác đã về đến chỗ Trường An ở, đằng xa người đến người đi, Trường An dường như không còn ở đó, Lộ Đạt nhìn thấy thành thủ đang đưa từng thi thể ra ngoài, hắn vô thức bế vũ nương trốn ra sau tường, bịt miệng thả nàng xuống, lúc này mới cẩn thận thò đầu xem chừng.
Không biết là ai hạ lệnh mà những người đó đều chết hết, xem chừng chẳng còn lại một người sống.
Lòng bàn tay Lộ Đạt không biết vì sao mà vã mồ hôi, hắn bỗng có một quyết định to gan lớn mật, kéo tay nữ nhân lảo đảo sắp ngất xỉu trong lòng, nói nhỏ: “Theo ta đi bên này, đừng lên tiếng.”
Theo lời Lộ Đạt nói thì thích khách có bốn, thiếu năm người, vậy người còn lại đã chạy đi đâu Đi báo tin cho ai
Y lui liền hai bước, làm động tác thu đao, hai thành thủ được huấn luyện chuyên nghiệp lập tức từ hai bên lao tới, một trái một phải chặn nam nhân mắt thỏ kia.
Trường An nhìn quét hắn một cái, quay người định đi, chưa đi được hai bước thì phía sau đã có kình phong kéo đến, y giơ vỏ đao chặn theo bản năng, chỉ nghe một tiếng vang giòn giã, vỏ đao bị đối phương chọc thủng, đối phương trở tay móc một phát, liền có bốn phần năm cạnh trực tiếp nứt ra.
Hai thành thủ ngăn trước mặt Trường An chớp mắt liền bị giết, Trường An không dám sơ ý, trong khoảnh khắc đã lui đến dưới tàng cây, y nhún người nhảy lên ôm chạc cây, một tay ném mình lên, thanh đao mang móc kia lập tức đuổi tới, sức một phát bổ dễ dàng chặt ngang đại thụ nọ như củi mục.
Trường An bỗng dưng nhíu này, mũi chân điểm nhẹ ngọn cây, nhanh nhẹn hạ xuống ngoài hai trượng, nói với Lộ Đạt đang sững sờ ở không xa: “Đi tra xem tối nay có ai ra vào, nếu… có thì truy, không có thì phong… tỏa cổng thành, tìm người!”
Một câu bị cắt ngang hai lần, chữ “nếu” vừa nói ra, một đao từ phía sau chém thẳng xuống, Trường An không hề quay đầu, khoát tay gác trường đao trên lưng, mượn lực nhảy ra ngoài, chữ “phong” chưa nói xong, đao thứ hai đã chém ngang về hướng eo.
Có người kinh hô: “Thành chủ!”
Trường An xoay tròn tại chỗ, cả người hóa thành một thể với trường đao, phảng phất thành một hình tròn hoàn chỉnh, trong tích tắc tiếng đao binh va nhau vang lên một hồi, chẳng ai thấy rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hai người đột nhiên lại tách ra, nam nhân như thỏ điên kia nở nụ cười âm trầm, nói bằng thanh âm ồm ồm cực khàn: “Truyền nhân của thiên hạ đệ nhất đao độc nhất vô nhị, trong tích tắc lách mình ba đao ra tay, đao thứ nhất ngăn móc của ta, đao thứ hai nhân cổ tay ta buông xuống mà đè thân đao, đao thứ ba dán sát vào thân đao khiến ta tự ép tay ta, nếu không phải ta triệt nhanh, không buông tay thì đứt tay… Ngươi quả nhiên có vài phần bản lĩnh, miễn cưỡng xem như danh bất hư truyền.”
Trường An thoáng cử động cổ tay tê rần: “Ngươi và những người đó không phải một bọn, ai mua đao của ngươi”
Nam nhân như thỏ điên nhe hàm răng ố vàng: “Không ai mua được đao của ta, ta chỉ đến vì ngươi, chẳng qua đúng dịp mượn những phế vật này để được thuận tiện.”
Trường An hơi chau mày.
Đối phương lại đột nhiên bổ đến gây chuyện, mũi đao kéo theo lệ phong khiến khuôn mặt đau rát, thỏ điên cười to nói: “Danh đao thiên hạ, sao có thể không gãy bởi tay ta!”
Trường đao mang móc kia từ trên không chém xuống như bán nguyệt ập vào đầu, Trường An sớm không còn tại chỗ, trường đao chém xuống, bụi đất lại bay cao đến nửa trượng.
Mà ngay tích tắc kẻ điên ngẩng đầu, một mũi đao cực mảnh chợt đâm tới, chính xác đến từng li, hàn quang bức gần, cảm giác ngạt thở lia qua yết hầu khiến đồng tử kẻ điên chợt mở to, hắn cảm thấy máu toàn thân đều bị đốt lên, cả người bị lưỡi đao bao kín, không đường nào né tránh.
Đã không thể trốn thì không thèm trốn nữa.
Thỏ điên biến thành pháo điên, lưỡi đao trí đến chỗ chết rồi sau đó sống lại, đón lưỡi đao của Trường An, câu tử đao trong tay như cầu vồng đâm nghiêng vào ngực Trường An.
Trường An không định chơi trò đồng quy vu tận với hắn, lập tức hạ thấp khuỷu tay biến chiêu, trường đao dựng lên, sống đao nặng nề đập xuống, câu tử đao kia rạch áo ngoài ra một đường dài hơn một thước từ ngực phải đến bụng trái, trên ngực thêm một vết rạch cực nông, cho đến khi câu tử đao nọ bị y dùng sức đập gãy rơi xuống đất, mới rướm ra hai giọt máu.
Trường An chỉ cảm thấy hồng quang trong mắt nam nhân này càng tăng mạnh, quả thực đỏ đến phát sáng, như muốn rực lên trong bóng đêm vậy! Sau đó vị thỏ điên như ăn thuốc chuột này bỗng nhiên bật ra một tràng cười như lừa sắp chết, âm truyền ba dặm, xuyên tai không dứt, hắn cứ thế cười điên cuồng không ngừng mà lao vọt ra ngoài, chẳng mảy may chú ý “đồng đảng”. Bàn tay hóa thành vuốt thú, so với đao kiếm tuy hơi bất tiện nhưng đả thương người bá đạo hơn, động tác mau lẹ không thấy bóng dáng, chỉ để lại một câu nói cực kỳ đáng ghét.
“Hảo đao! Hải Châu thành chủ, ta nhớ ngươi!”
Trường An đau dạ dày hiểu được ngụ ý của hắn – non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, ngày sau có đao mới, tất còn phải đến kiếm chuyện, không gặp không về.
Nhưng tên điên điên khùng khùng này rốt cuộc là kình địch bình sinh chưa từng gặp. Trường An còn chưa kịp bình tĩnh lại sau giao phong kinh tâm động phách vừa nãy, đã nghe thấy có người hoảng hốt kêu lên: “Thành chủ, bọn họ…”
Trường An quay đầu, chỉ thấy trừ kẻ đã đền tội thì những người khác của thương đội bị bắt được lại đồng thời ngã xuống, sắc mặt đều xanh xám.
Trường An lấy làm kinh hãi, khom lưng ấn cổ một người dưới chân y, kẻ này đã chết.
Là ai
Ai có thể khiến hàng loạt người cam tâm tình nguyện bán mạng cho hắn, ngay cả kẻ điên sức mạnh vô cùng kia cũng điều khiển được
Trong thành Hải Châu hành thương lui tới thường xuyên, người nọ rốt cuộc cài cơ sở ngầm ở đây bao lâu rồi
Trường An trầm giọng nói: “Đi báo với vương và cả đại trưởng lão… Được rồi ta biết hôm nay hắn cưới vợ, vậy lúc kêu hắn hãy khẽ thôi, đạp cửa hai cái là được, đừng đạp hỏng làm tân nương sợ.”
Sách Lai Mộc lúc bị bắt đến còn chưa tỉnh rượu, cần phải được người ta đỡ, buông lỏng tay là bốn chân chạm đất ngay, nhìn thấy Trường An liền lập tức không phân tốt xấu lớn tiếng nguyền rủa y: “Ngươi… Ngươi khẳng định sẽ bị lừa đá…”
Trường An trầm mặc giây lát, đưa tay ấn cái đầu toàn hồ của đại trưởng lão xuống chậu nước lạnh ngắt.
Khi được Hoa Nghi chạy đến ngay sau đó giải cứu ra, sự bi phẫn của đại trưởng lão đã sắp giàn giụa đầy mặt thành sông biển.
Sách Lai Mộc quay đầu hắt xì rõ to, suýt nữa chấn đôi mắt văng khỏi cửa sổ, lúc này mới dụi mũi, chú ý tới thi thể nằm đầy dưới đất, trên mặt lại không hề có vẻ kinh ngạc, dụi mũi hỏi: “Quả nhiên là hành thương”
Hoa Nghi khoanh tay trước ngực, đứng bên cạnh trầm mặc không nói gì.
Từ sau khi thành Hải Châu dựng xong hai năm, đại trưởng lão Sách Lai Mộc liền tiến ngôn, mỗi một tòa thành làm danh sách nhân khẩu thường trú trong thành, họ gì tên chi, gia chủ ở đâu, có mấy khẩu, quan hệ thân thích với ai, gả cưới cũng phải báo cáo chỗ chuyên gia phụ trách quản lý việc này ở bản thành, để lục tìm lúc nào cũng có, theo dân cư càng lúc càng nhiều thì làm như vậy cũng tiện quản lý hơn.
Độc mỗi thương nhân thì khác, thương nhân vào nam ra bắc, không ở nơi cố định, khó quản lý nhất, vả lại phần lớn cực kỳ giả dối, chỉ mưu lợi, vì tiền chuyện gì cũng dám làm.
Sách Lai Mộc ngẩng đầu nhìn Hoa Nghi, thấy y không nói một lời, sắc mặt lúc này mới có vài phần nghiêm trọng, mở miệng hỏi: “Sao vậy, vương là muốn… kìm thương”
Hoa Nghi trầm ngâm giây lát. Nếu dĩ vãng xảy ra chuyện như vậy, theo tính cách cẩn thận chặt chẽ của y, chí ít cũng phải lột một lớp da hành thương từ đó vào vương thành, song nửa đêm cùng Trường An gây nhau một hồi, sau đó nhất thời động tình, những lời nên nói và không nên nói tất cả đều dốc hết ra, trước mắt ngược lại cõi lòng tự dưng cởi mở hơn không ít.
“Nghe thấy sâu kêu là nghỉ trồng lúa sao Cấm khách thương, nếu có thiên tai chiến sự thì phải khai nguyên từ nơi nào” Hoa Nghi khoát tay, chỉ thi thể dưới đất nói, “Thôi, thu dọn nơi này trước, lát nữa tảng sáng có người đi qua nhìn thấy thì còn ra gì Trường An Sách Lai Mộc đi theo ta, kêu toàn bộ bảy trưởng lão ra… và cả Tạp Tá nữa, đi cùng luôn.”
Lại nói Lộ Đạt phụng mệnh Trường An lao đến thành lâu, nhưng nhận được tin tức rằng vẫn chưa có ai xuất quan.
Hắn chau mày, trong lòng đổi ý nghĩ, biết người thứ năm mất tích kia chỉ sợ còn ở vương thành chưa đi. Lộ Đạt lập tức điều động một số nhân thủ trong những người gác đêm trên cổng thành, chia nhau tìm kiếm.
Thành Hải Châu chính là vương thành, tu sửa không chỉ một lần, trong thành cách cục quy hoạch tỉ mỉ cặn kẽ, Lộ Đạt ngày ngày tuần tra, sớm thuộc nằm lòng địa thế, chỗ nào tiện giấu người hắn đều nắm được.
Một lần nữa tìm thanh đao nhọn miễn cưỡng xem như tiện tay trên giá vũ khí của người gác đêm, Lộ Đạt dằn một bụng nộ hỏa vì gãy đao mà tìm kiếm ven đường.
Hắn dọc theo thành hào trong thành, càng đi càng chếch, chỉ nghe dưới sông ào một tiếng, Lộ Đạt rút phắt đao, quay đầu lại giận dữ quát: “Ai!”
Một cái đuôi cá to lộ ra dưới nước, giao nhân thò đầu lên, chẳng biết ngậm thứ gì trong miệng, nhìn hắn với vẻ mặt mù mờ.
Lộ Đạt phun ra một hơi: “Là tiểu súc sinh ngươi.”
Giao nhân hiểu ba chữ “tiểu súc sinh”, hắn phẫn nộ đập đuôi xuống nước, nếu không phải Lộ Đạt né nhanh thì suýt nữa đã bị bắn đầy mặt, sau đó hắn ngậm “bữa tối” bơi đi xa hơn.
Lộ Đạt lắc đầu, mới định đi tiếp, thì ánh mắt trong lúc vô ý quét qua hướng giao nhân bơi đi, bỗng phát hiện một góc quần áo bị gió vén lên đằng sau đại thụ.
Hắn nhìn chằm chằm chỗ đó, cậy quen thuộc địa hình vòng qua từ bên khác, bất ngờ lôi người sau đại thụ ra, thanh đao nhọn kề ngang cổ người nọ.
Tiếng la hoảng của người nọ đổi điệu vì hoảng sợ, mặt lộ ra dưới ánh trăng, Lộ Đạt sửng sốt, tay cầm đao bất giác hạ thấp hơn, kinh ngạc nói: “Nữ”
Đây lại không phải là nữ nhân bình thường, vô luận ăn mặc hay diện mạo, đều tỏ rõ nàng là một vũ nương.
Chiếc váy trắng như tuyết kia không biết dệt bằng vải gì, lại dài gấp đôi nàng, lệt xệt dưới đất, bị gió thổi cuốn lên, tung bay xinh đẹp như muốn lên tiên vậy – nếu không phải quá dễ thấy, thân thể bé nhỏ như vậy nấp sau gốc cây to như thế, cũng chưa đến mức một cơn gió thổi qua là bị Lộ Đạt phát hiện.
Mặc váy như vậy chỉ sợ đi đứng cũng khó, nữ nhân nhà đứng đắn phải làm việc, đương nhiên sẽ không mặc kiểu này, chỉ có vũ nương, họ là người nhưng không tính là người, có thể bị buôn bán tùy tiện, đắt giá lại ti tiện, trừ lấy lòng chủ nhân thì chẳng cần làm gì.
Nàng không biết vì sao mà một mình trốn ra đây, toàn thân sớm đã biến thành thảm hại cực kỳ, vạt váy không đối xứng lắm, hiển nhiên là bị thứ gì đó cắt một góc, trên đôi tay mềm mại cũng toàn là những vết thương do va đụng mà ra.
Lộ Đạt chưa bao giờ gặp nữ nhân như vậy, dù cho nàng thảm hại vô cùng lại kinh hoảng thất thố.
Bình nhật cảm thấy các tiểu thư trong vương thành cũng đại đa mỹ mạo, song lúc này so sánh với nàng, họ nháy mắt đã mất nhan sắc, đều tẻ ngắt như tường trắng gạch xám vậy.
Tóc nàng như nước, từ đầu đến cuối không chỗ nào cẩu thả, khuôn mặt dáng người không đâu không tinh xảo, không đâu không đẹp. Đặc biệt mặt mày như họa, khóe mắt dường như điểm chu sa, dưới ánh trăng lộ ra một chút lưu luyến muốn nói còn thôi, khiến Lộ Đạt thấy có cảm giác đặc biệt quen thuộc thân thiết.
Những lời đám tiểu tử đồng liêu tư xuân từng nói tự dưng lướt qua lòng hắn – nhìn thấy nàng, tưởng như đã quen biết mấy đời, thân thiết vui mừng tựa như về nhà, chính là nhất kiến chung tình.
Lộ Đạt không biết mình sững sờ bao lâu mới định thần lại, buông áo vũ nương, nhưng đao chưa vào vỏ, ra vẻ hung ác hỏi: “Cô là ai Vì sao ban đêm lại lén lút trong thành”
Vũ nương hoảng hốt nói: “Ta… không hề lén lút, ta chỉ muốn trốn khỏi thành…”
Lộ Đạt nheo mắt: “Trốn”
Vũ nương cúi đầu, cắn môi không chịu lên tiếng, cả người run rẩy trong gió đêm.
Lộ Đạt nâng cằm ép nàng ngẩng đầu lên, lạnh lùng chất vấn: “Ta hỏi cô, cô và hành thương tự xưng là buôn lương đến từ phương bắc kia có quan hệ gì Bọn họ tối nay thiếu năm người, một trong số đó có phải là cô hay không”
Vũ nương hoảng sợ, cuống quýt nói: “Không có! Ta không phải thích khách!”
Lộ Đạt: “Thích khách!”
Vũ nương mắt ngấn lệ, đôi tay nhỏ bé kéo chặt tay áo, vê một cách bất an: “Ta… Ta là dọc đường bị họ mua bằng mười hộc minh châu, họ nói muốn hiến ta cho quý tộc trong thành… để, để tiện… tiện làm việc… Một ngày nọ ta tình cờ nghe thấy chuyện thích khách… Ta ta, ta không phải thích khách, huynh đừng giết ta, ta thật sự không phải thích khách!”
Lộ Đạt dùng mũi nhìn cũng biết nàng ngay cả thỏ còn chẳng giết nổi chứ đừng nói giết người – thích khách không mặc kiểu quần áo đi hai bước là có thể tự vấp ngã thế này.
“Cho nên cô liền đào tẩu”
Vũ nương gật đầu, lại lắc đầu, dường như đầu óc đã hỗn loạn đến mức không biết mình đang nói gì.
Lộ Đạt nghĩ qua, nhanh nhẹn thu đao, khoát tay bế vũ nương lên, nhẫn tâm nói: “Ta phải dẫn cô đến chỗ thành chủ.”
Vũ nương không hé răng, ngoan ngoãn để hắn bế, đi một lúc, trong lòng thật sự ngứa ngáy không nhịn được, Lộ Đạt lại cúi đầu nhìn nàng một cái, nhưng chỉ thấy nàng tựa đầu lên vai mình, lặng lẽ rơi nước mắt.
Lộ Đạt không cầm được lòng dừng chân: “Sao cô lại khóc”
Vũ nương nghẹn ngào nói: “Thành chủ sẽ giết ta…”
Lộ Đạt phì cười nói: “Dưới đao của thành chủ không có nữ nhân như cô, yên tâm đi.”
Vũ nương ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn càng như hoa lê đọng mưa: “Bọn họ phái thích khách giết quý nhân ở trong vương thành, bị bắt được đương nhiên phải chết, thành chủ nhất định sẽ cho rằng ta và họ là một bọn.”
Lộ Đạt thuận miệng nói: “Thành chủ không già, chưa hồ đồ đâu, cô thì làm được gì Làm gì có chuyện hát một bài mà giết người được, ngay cả những người hành thương đó đương nhiên cũng bắt giữ trước, sau khi thẩm vấn lại…”
Hắn nói đến đây chợt ngừng bặt.
Lộ Đạt trẻ tuổi sức mạnh, bế một người đi cũng cực nhanh, bất tri bất giác đã về đến chỗ Trường An ở, đằng xa người đến người đi, Trường An dường như không còn ở đó, Lộ Đạt nhìn thấy thành thủ đang đưa từng thi thể ra ngoài, hắn vô thức bế vũ nương trốn ra sau tường, bịt miệng thả nàng xuống, lúc này mới cẩn thận thò đầu xem chừng.
Không biết là ai hạ lệnh mà những người đó đều chết hết, xem chừng chẳng còn lại một người sống.
Lòng bàn tay Lộ Đạt không biết vì sao mà vã mồ hôi, hắn bỗng có một quyết định to gan lớn mật, kéo tay nữ nhân lảo đảo sắp ngất xỉu trong lòng, nói nhỏ: “Theo ta đi bên này, đừng lên tiếng.”
Danh sách chương