Tạp Tá kêu người lôi lão già đi xa, bịt miệng lão lại.

Dù hắn không tính là ngoài thô kệch trong tinh tế nhưng ít ra tai thính mắt tinh, kỳ thật đã nghe thấy đối thoại của bọn Lộ Đạt.

Tạp Tá trầm ngâm giây lát, kêu người trực tiếp áp giải lão già này đến chỗ Sách Lai Mộc, rồi lại bảo người lén theo dõi Lộ Đạt một chút.

Lại nói đến Lộ Đạt.

Lộ Đạt đương nhiên biết cha mình là ai, gã thậm chí nhớ rõ chuyện năm đó khi áp giải nô lệ, Trường An một đao chém chết người nhốt cùng gã.

Chính là một đao đó, khiến gã từ đây có ấn tượng sâu sắc với Trường An.

Gã không hề là nòi giống nô lệ, trời sinh thích hầu hạ người ta, song khi biết mình bị phân cho Trường An, trong lòng gã lại có một chút mừng thầm.

Gã giống như Thanh Lương, sợ hãi nam nhân mặt không biểu cảm cầm đao giết người, nhưng lại không giống với Thanh Lương, gã không hề e ngại giết người, không hề e ngại trở thành nam nhân như vậy.

Thời điểm đại trưởng lão phản loạn, gã còn nhỏ, chỉ hiểu biết lơ mơ với những sự việc đó, ôm sự sợ hãi và khát vọng kìm nén đi theo Trường An, mãi đến khi đợt thiên tai không tiền tuyệt hậu kia giúp gã.

Đến bây giờ, Lộ Đạt thành một thiếu niên thú nhân cường tráng, cơ hồ quên mất mình còn có một người cha từng đối địch với thủ lĩnh.

Gã không còn tâm tình chơi đùa trong rừng, rầu rĩ quay về. Trong lòng như bị xé thành hai nửa, không biết mình nên “nghiêng về” ai, là sư phụ hay là cha ruột.

Một phương còn sống, một phương đã chết, một phương phong hoa đang tốt, quyền lực vừa hay, một phương đã là hoa vàng ngày mai, thành xương cốt dưới đất, cùng với…

Một phương bất cộng đái thiên, ân trọng như núi, một phương liên lụy gã có xuất thân không vẻ vang, nhưng cũng cho gã xuất thân.

Thiếu niên luôn thích xoáy vào bế tắc, Lộ Đạt xoáy một hồi liền ủy khuất, thế là gã đem ủy khuất như vậy trút giận lên Thanh Lương đang khắc khổ luyện đao gỗ với cọc gỗ.

Lộ Đạt nổi giận đùng đùng như một con trâu bị chọc tức lao đến trước mặt Thanh Lương, không thèm giải thích dùng chuôi đao gọt đến cái mông béo tròn của Thanh Lương, Thanh Lương “ôi” một tiếng, đàn hồi bắn văng vũ khí của gã, nhảy lên ba thước, hai tay che mông, nhìn gã chưa hết kinh nghi.

Lộ Đạt chỉ mũi đối phương giận dữ nói: “Học một năm rồi mà ngay cả đao gỗ cũng chưa thay, phế vật ngươi tương lai có thể làm gì”

Gã lần này nổi giận không hề báo trước, Thanh Lương không biết nguyên cớ vì đâu, sững sờ mà nghe.

Lộ Đạt mắng ầm lên: “Chúng ta sắp đánh nhau rồi, ngươi có thể làm gì Liên lụy! Phế vật!”

Đôi mắt to của Thanh Lương xoay vòng vòng, xấu hổ đến mức chẳng dám nhìn đối phương một cái, càng khỏi nói đến phản bác.

Lộ Đạt ném thanh đao nhọn trong tay vào mặt Thanh Lương, tức giận như một con cóc, mặt phồng lên quay người đi mất.

Ngay cả chính gã cũng không biết vì sao mình nổi giận với Thanh Lương như vậy, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy, năm đó nếu không phải vì cứu mạng phế vật này, thì thủ lĩnh Lạc Đồng có lẽ sẽ không gây ra trò hề sang tay bộ lạc, đám đại trưởng lão sẽ không phạm tội, gã hiện tại cũng là con nhà võ sĩ tôn quý đứng đắn, càng khỏi cần đối mặt với lựa chọn giữa đạo đức và tình cảm, luân lý và hư vinh.

Dựa vào đâu mà loại phế vật này sinh ra là con nhà thủ lĩnh Dựa vào đâu để gã có thể có ảnh hưởng lớn như vậy, bởi vì một mình gã mà nhiều người chiến đấu chém giết, chuyển bạn thành địch như thế

Khốn nạn thật! Lộ Đạt chạy một mạch về phòng, nằm trên giường ra sức trở mình như bánh nướng áp chảo, sau đó nhớ tới điều gì, lại bò dậy, im lặng chạy vào viện, nhặt thanh đao nhọn vừa nãy ném ở đó, thuận tiện hung tợn lườm Thanh Lương một cái.

Thanh Lương như một con chim tước nhỏ bị giật mình vội vàng giả chết, vừa trông thấy gã liền lập tức run rẩy đứng thẳng dưới chân tường, giả vờ làm một cái cọc gỗ vô tội.

Hôm nay, sau khi ra khỏi lều của Trường An, Hoa Nghi dẫn Sách Lai Mộc bí mật triệu kiến đầu lĩnh của đám nạn dân kia, chưa đến chập tối, trong tình huống tất cả đều không lưu ý – Lục Tuyền dẫn một tốp người, theo đầu lĩnh của đám chạy nạn lặng lẽ đi ra từ cánh cổng nhỏ bên cạnh tường thành.

Vùng duyên hải quả thật ảnh hưởng ít hơn rất nhiều so với đất liền bị đóng băng, người may mắn sống sót nhiều hơn trong rừng rậm và thảo nguyên nội địa rộng lớn, theo những người này nói thì chung quanh đây trên thực tế có không ít nạn dân không thành quy mô như họ.

Song bất hạnh là hang ổ của Hắc Phong Phác Á dường như cũng ở lân cận. Sau khi mùa đông lạnh giá qua đi họ lại ngủ đông rất lâu, chắc là đang nghỉ ngơi dưỡng sức. Mùa đông đến vạn vật không sinh trưởng nữa, họ cũng mài xong đao, bắt đầu rỗi rãi đi càn quét.

Những nạn dân rải rác này vốn còn có thể kéo dài hơi tàn, đụng phải Hắc Phong Phác Á lại là xúi quẩy tám đời, bị bắt đi là thành nô lệ, nhưng họ không hề có năng lực phản kháng, chỉ có thể mặc người ta làm thịt.

Hoa Nghi liền có chủ ý với những người này.

Đối với vong khách mà nói, mọi nguy hiểm đè trên đầu đều không phải là áp lực chân chính, y coi chúng thành cơ hội.

Dù y cảm thấy bộ lạc trong tay còn chưa chuẩn bị chu đáo, mới qua hơn một năm, vẫn chưa tới mức giàu chảy mỡ, binh cường mã tráng chân chính, song y không ngại mài đao và vuốt của nam nhân trong chiến đấu, Hắc Phong Phác Á cho y một hi vọng thực hiện dã tâm – y chẳng những phải lợi dụng cơ hội tiêu diệt bộ lạc u linh hoành hành nhiều năm trên đại lục này, để tiếng tăm của mình lan xa, còn phải thừa cơ thâu tóm vùng duyên hải.

Hoa Nghi âm thầm phái hai nhóm người, một tốp do Lục Tuyền dẫn đầu, kêu đầu lĩnh nạn dân kia dẫn đường, âm thầm liên hệ với nạn dân rải rác các nơi, một mặt lại phái Sơn Khê đi.

Sách Lai Mộc dùng một loại thuốc mỡ do rong và bột vỏ sò hỗn hợp mà thành bôi lên tay họ, thú văn liền bị che mất.

Sơn Khê vốn là một người cao gầy, không giống thú nhân lắm, lần này càng thành một á thú vô hại lại “văn nhược”. Họ phải đi tìm kiếm tung tích của những lão hành thương giảo hoạt đó, mệnh lệnh của Hoa Nghi là, bất luận thế nào, bắt về thành trước rồi nói sau.

Chuyện này trong mắt Sách Lai Mộc rõ là vẽ rắn thêm chân – bởi vì nếu để Trường An đi thì căn bản chẳng cần bôi vẽ gì cả, bản thân y đã là một á thú rồi, hơn nữa y đi bên ngoài tuyệt đối chẳng ai muốn nhìn tay, trông y còn ốm yếu ơn á thú bình thường vài phần mà.

Ai ngờ bị Hoa Nghi khăng khăng bác bỏ, còn lườm Sách Lai Mộc một cái như uy hiếp, vẻ như nếu còn nhắc lại việc này thì sẽ nhấn đầu hắn xuống vũng nước vậy.

Sách Lai Mộc biết y xưa nay cực kỳ “hào phóng”, nào ngờ lần này lại bắt đầu bảo vệ thức ăn, không biết nặng nhẹ đụng phải đinh, chỉ đành ù ù cạc cạc sờ mũi lui ra.

Vừa đi ra liền nhìn thấy Trường An chờ ở cửa.

Sách Lai Mộc không nhịn được đánh giá người thanh niên này, chỉ cảm thấy tính tình Trường An chưa chắc tốt mấy, nhưng mà sự kiên nhẫn người khác lại không cách nào so được. Khi im lặng, y giống như lợi khí cất trong cái vỏ tao nhã cổ kính, có thể dùng để trang trí, không lộ một chút phong mang – chắc là y cảm thấy mình chẳng có gì tài ba – song khi rút ra lại sắc bén vô địch.

Y lẳng lặng đứng đó, khiến người ta cảm thấy dẫu trời tàn đất tận, y cũng sẵn lòng đứng mãi ở đó, không nóng nảy cũng không thúc giục, thậm chí cả buổi trời bọn họ chẳng hề biết y đang ở bên ngoài. Y mà bằng lòng chờ đợi thì thật sự có thể chờ đợi suốt không hé răng một tiếng nào.

Thấy hắn đi ra, Trường An gật đầu hết sức lễ độ.

Sách Lai Mộc thầm thở dài – song Trường An chung quy không phải một thanh đao làm bằng sắt, y càng lớn lên thì càng giống một người có máu có thịt hơn.

Đao chỉ cần không gãy, là có thể trường cửu ngàn thu muôn đời, người có thể sao

Sách Lai Mộc nhìn chằm chằm khuôn mặt Trường An rõ ràng thiếu huyết sắc hơn người khác, vừa nãy còn tốt đẹp, bỗng nhiên lại trúng ma chướng, đứng lăng lăng không nói gì hệt như đã đần ra, cùng Trường An trố mắt nhìn nhau không thôi, cho đến khi Trường An đẩy khẽ một cái, hỏi: “Này, ngươi lại sao vậy”

Sách Lai Mộc lúc này mới mất hồn mất vía nhìn y một cái, cơ hồ chân không chạm đất mà bay đi, miệng thì thào hư ảo: “Con người đã không thể trường cửu, thì vì sao cứ phải truy cầu trường cửu kia chứ Cuộc đời này có thể truy cầu được ‘trường cửu’ sao Trường cửu lại là gì đây Là cây không khô, đất không tận, hay là trời không tàn…”

Trường An đưa mắt nhìn theo chiếc mũ cao của hắn đón gió biển phấp phới, lắc lư phát điên mà đi xa, cảm thấy Sách Lai Mộc nên đi tìm A Diệp một chuyến, xem có thuốc cho hắn uống hay không.

Hoa Nghi nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, vội ra kéo Trường An vào phòng, miệng oán trách: “Ngươi làm gì mà không vào, gió Tây Bắc ngon lắm à”

Trường An ngoan ngoãn mặc y kéo: “Ta nghe các ngươi nói chuyện là buồn ngủ, không muốn quấy rầy ngươi.”

“Ngươi cứ ngủ việc ngươi thôi… Chờ đã, cái này là sao đây!” Hoa Nghi vừa cúi đầu, bỗng nhiên liền nhìn thấy trên tay y có một vết thương mới rất dài, da lật cả lên, nó nhợt màu, dường như còn đang rướm máu, rạch thẳng đến cổ tay.

Trường An rụt tay về, cúi đầu như hơi ngượng ngùng.

Hoa Nghi vặn cằm bắt buộc y ngẩng đầu lên: “Nói chuyện xem nào!”

“Bơi lội không giỏi, bất cẩn để đá ngầm rạch trúng.” Trường An hơi xấu hổ thừa nhận mình phương diện này kém cỏi, nhưng mà y dừng một chút, lại bổ sung không đúng trọng điểm, “Nếu ở trên đất liền chắc chắn không có việc này đâu.”

Hoa Nghi nhíu chặt chân mày, thấy trên người y quả nhiên có hơi lạnh, đại khái là xuống biển trở về lại tắm rửa, tóc cũng chưa khô hẳn, đưa tay sờ thử thấy còn hơi ướt, tức khắc giận dữ dùng ngón tay trỏ trán y: “Ngươi uống nhầm thuốc à Trời lạnh thế này mà xuống biển, ngươi chê ngươi chết không đủ nhanh hay chê ta chết không đủ nhanh”

Trường An lại bỗng nắm lấy tay y, bỏ vào lòng bàn tay một thứ lạnh lẽo tròn vo, Hoa Nghi lấy làm kinh hãi, cúi đầu xem thử, chỉ thấy trên tay là một viên hải châu tròn xoe.

Hoa Nghi cơ hồ quên mất trong lều còn có người chưa đi sạch đang thò đầu vây xem, ngớ ra giây lát, hỏi với vẻ mặt cổ quái: “Đây là cho ta”

Trường An gật đầu nói: “Tiểu nhi tử của Bố Đông ra khơi đánh bắt được rất nhiều châu, ta bảo hắn dẫn ta đi – ngươi có thích không”

Hoa Nghi lập tức không biết nói gì cho phải, thầm nghĩ mẹ kiếp ta nào phải đại cô nương cài hoa trên đầu, đeo vòng trên cổ, cần châu làm quái gì Tên này già đầu rồi mà chẳng ra dáng người lớn, không biết nặng nhẹ gì hết, mùa đông xuống biển làm cái khỉ gì

Hoa Nghi vừa đau lòng vừa phẫn nộ, hận đến mức chỉ muốn đè y ra mà đét mông một trận. Nhưng nhìn dáng vẻ đầy chờ mong của Trường An, lại không đành lòng khiến y thất vọng, khuôn mặt hết xanh lại đỏ hết đỏ lại xanh, lời quở mắng năm lần bảy lượt chui lên họng rồi nuốt xuống, nghẹn muốn chết, một lúc lâu mới hàm hồ thốt được một câu: “Ừm, rất đẹp.”

Một đám hán tử cùng nhau than rằng xem thế là đủ, thậm chí có kẻ hơi suy tư nhìn mông thủ lĩnh.

Thấy Trường An cười ngây ngô, Hoa Nghi vội vàng bỏ hạt châu vào lòng, tóm gáy xách Trường An ném lên sạp, thuần thục dùng da thú và chăn bông quấn y thành một con sâu, lại ra sức ấn đầu y một cái, chỉ hận không thể ấn nốt đầu vào trong chăn.

Trường An khó khăn thò đầu ra: “Ta uống thảo dược xua hàn rồi.”

Hoa Nghi sầm mặt nói: “Uống thêm mấy bát nữa.”

Trường An: “Uống thay cơm à”

Hoa Nghi: “Sao ngươi lắm lời vậy – còn các ngươi nữa, nhìn gì mà nhìn, có chính sự không Không có thì cút hết cho ta! Tường thành không cần ai trông Thành phòng không cần ai tuần tra nữa hả”

Đám đông vây xem kỳ quan thủ lĩnh bị người ta tặng châu làm sính lễ vừa lòng thỏa ý, thấy y thẹn quá hóa giận thì lập tức cười rộ lên rồi tứ tán hết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện