Bộ lạc Hắc Ưng đưa ra lựa chọn sáng suốt, gia nhập Cự Sơn. Ngày kế tiếp bọn họ về đến bộ lạc Cự Sơn, đứa con bệnh quỷ của Lạc Đồng dùng thuốc Hoa Nghi mang về, thật sự biến thành một tiểu thú nhân nhảy nhót được. Lạc Đồng tin thủ lời hứa, lập tức tuyên bố đem lều trại thủ lĩnh nhường cho Hoa Nghi, từ đây do y làm chủ đại bộ lạc này.
Tin tức này chẳng ai bất ngờ, chuyện thủ lĩnh Lạc Đồng cùng Ngân Nha giao dịch đâu phải một hai ngày.
Những kẻ ôm lòng bất mãn bị đại trưởng lão kích động đã chết, những người khác thì sao cũng được. Họ cho rằng thủ lĩnh Lạc Đồng đã nói thì không nên lật lọng, thủ lĩnh đổi người là nên thôi, huống hồ phần lớn mọi người từng nghe nói về vong khách, hành thương kể về bọn họ đến vô cùng kỳ diệu, nhất định cũng đều là người có bản lĩnh, làm thủ lĩnh chưa biết chừng có thể giúp bộ lạc lớn mạnh hơn, giàu có hơn.
Đến đây, kiếp sống lưu vong mười năm của Hoa Nghi rốt cuộc kết thúc, bỗng nhiên y có một đám huynh đệ, một gia đình, cùng với một bộ lạc… Dù rằng không hề là nơi y sinh ra và lớn lên.
Khánh điển đến đúng hạn, một phương diện là để chúc mừng tân thủ lĩnh, một phương diện cũng là vì sự gia nhập của thành viên mới.
Hôm đó, nam nữ già trẻ trong cả bộ lạc đều ra đây, giống như đón tết Thu thú, Trường An vốn nằm trong lều trại Hoa Nghi an bài cho y ngủ đến không biết trời trăng, kết quả bị Sách Lai Mộc không khách khí xông vào đánh thức lôi dậy.
Y còn chưa kịp mở mắt, Sách Lai Mộc đã hoảng hốt buông y ra, miệng nói: “Ôi, chuyện lớn như vậy, ta còn chưa thông báo cho thụ thần biết!”
Sách Lai Mộc nói xong câu này lập tức không đầu không óc lao ra ngoài, một tay vịn cái mũ cao xiêu xiêu vẹo vẹo kia loạng choạng chạy tới dưới một gốc đại thụ, lấy từ trong lòng ra một bó hương như ảo thuật, cắm hàng loạt xuống đất, sau đó vặn vẹo một lúc như chuột rút, miệng chẳng biết quang quác những gì, cuối cùng cung kính quỳ xuống, hai tay chắp lại, thật sự bắt đầu niệm bái đại thụ.
Trường An bị ném lại đó thật sự không biết nên bình luận gì với điều này.
Sách Lai Mộc bái hết sức tập trung, trên khuôn mặt dường như vạn năm cũng không rửa sạch lại loáng thoáng hiện ra một chút bảo tướng đoan trang, thoạt nhìn lại không như là đang đùa giỡn, giống như hắn thật sự tin tưởng bên trong đại thụ này có thần linh ở.
Trường An quan sát xong toàn bộ quá trình bái thần làm như có thật của hắn, lại cũng hơi tin, lặng lẽ dịch sang bên, định dùng thân thể không to cao lắm ngăn một đống lá rụng chất trong góc.
Buổi tối hôm trước vừa vặn có gió, y đến đây luyện đao, chém không ít lá cây, thế không phải chính là cạo đầu vị thụ thần này sao
Trường An chột dạ dùng tay áo lau mặt một phen, cảm thấy hình như mình không tôn kính lắm.
Chờ hương sắp cháy hết một nửa, Sách Lai Mộc nhìn chung đã bái xong, hắn vừa định đứng dậy nói chuyện, ai ngờ không đúng lúc, một cơn gió nhẹ nổi lên, vừa vặn cuốn lá rụng Trường An đang che sau lưng, có một chiếc còn dính trên mặt Sách Lai Mộc.
Trường An trợn mắt há mồm nghĩ bụng: “Ôi, hỏng rồi, thụ thần còn biết ra đây tố cáo!”
Nhưng thân là thần một phương, bị người ta cạo đầu còn phải đi kiện cáo một con người sao Trường An nghĩ đến đây, lại không chột dạ nữa, hợp tình hợp lý cho mình một lời giải thích – khiếp nhược như vậy, chắc chắn là bởi vì thụ thần này không có bản lĩnh chi, chẳng có gì đáng tôn kính.
Sách Lai Mộc cầm chiếc lá dính trên mặt, lập tức sửng sốt, chỉ thấy chiếc lá nọ là hai nửa, bị chém tinh chuẩn từ gân lá chính giữa, vết đao liền mạch, thẳng tắp chỉnh tề, nhưng trừ gân lá bị bổ ra thì không hề có vết tích nào khác.
Sách Lai Mộc đưa mắt nhìn Trường An, lại thấy Trường An trông trời ngó đất, nhất định không chịu nhìn hắn.
Sách Lai Mộc giơ chiếc lá nọ lên, lá đại thụ này không hề như dương liễu, mà nhỏ hơn rất nhiều, gân lá bên trên càng không rõ, làm khó cho y có nhãn lực chuẩn như vậy, xuống tay không sai chút nào.
Sách Lai Mộc giơ chiếc lá ra sáng quan sát, bỗng nhiên cười nói: “Trảm mã đao, nhẹ nhất cũng có thể nặng đến trăm cân, khi chém xuống có lực ngàn quân, có thể dễ dàng chém đầu cự thú, dũng mãnh không gì bằng, chim bay cá nhảy đều tránh lui, song nói cho cùng cồng kềnh, khi cận chiến bất tiện. Độc mỗi thanh của ngươi, nặng mà không vụng, đại khéo như vụng, ta bằng này tuổi, còn chưa từng thấy mã đao như vậy, ngươi giỏi lắm – nhưng mà…”
Hắn cố ý thở ra một hơi, làm Trường An hồi hộp, quả nhiên, Trường An ngốc nghếch mắc mưu, hỏi: “Nhưng mà cái gì”
Sách Lai Mộc nói: “Nhưng mà đây không hề là đao tốt nhất trên đời – đao tốt nhất, là một thanh đao nhọn, ngươi có biết đao nhọn là gì không”
Trường An gật đầu không cần nghĩ ngợi: “Đao nhọn chẳng những một bên có lưỡi, phần đỉnh cũng có, sống đao rất hẹp. Ta từng học một thời gian, chỉ là không tiện tay lắm, cho nên về sau đổi đi.”
“Thanh đao nhọn thiên hạ vô song kia cực kỳ đặc biệt.” Sách Lai Mộc nói, “Toàn thân nó mỏng như cánh ve. Đao của ngươi nặng đến trăm cân, thanh kia lại chỉ nặng mấy lạng, nhẹ như lông hồng, ngay cả em bé tập đi cũng cầm được.”
Trường An nhíu mày nói: “Không thể nào, đao như vậy sẽ rất nhanh gãy.”
Đao nhọn sống đao nhỏ hẹp, thân đao dài mảnh, dễ gãy hơn đao bình thường, bởi vậy sống đao sẽ dày hơn đao bình thường rất nhiều, điều này khiến một số đao nhọn thoạt nhìn không như một cây đao mà giống một cây trường thích hơn.
Sách Lai Mộc cũng không để ý, nói tiếp: “Nó là thần thiết ngoài cửu thiên rơi xuống mặt đất chế nên, quả thật bất phàm, nhưng quả thật cũng dễ gãy, người cầm sức lực yếu một chút thì lưỡi đao không đẩy ra được, nhưng mà sức lực hơi mạnh một chút sẽ làm gãy đao của chính y, lực hạ thủ phải thẳng góc, nếu không đao sẽ gãy làm hai đoạn. Nó cực kỳ yếu ớt, nhưng cũng bởi vậy mà cực kỳ sắc bén. Nó có thể chém dọc một sợi tóc thành ba mảnh, có thể chặt cả đầu người mà người ta phải đi mười bước sau đó mới cảm giác được bản thân đã đầu mình chia lìa – ngươi tin hay không thì tùy, đây đều là đao thần cho ta biết.”
Bắc Thích chưa từng cho y biết những chuyện này, Trường An nghe mà tròn mắt, cơ hồ có phần sùng bái hắn. Nhưng một cánh tay lại đột nhiên thò ra từ đằng sau, đè trên đầu y. Hoa Nghi đưa tay thân mật ôm cổ y, nghênh ngang nói: “Sách Lai Mộc nói chuyện ngươi cũng tin, hài tử ngốc này.”
Trường An gian nan xoay cổ trong khuỷu tay rắn chắc của y: “Ta chưa từng thấy đao thần.”
“Đao thần cái gì” Hoa Nghi giễu cợt, “Trong mắt hắn thứ gì không phải là thần Cây có thần cây, hoa có thần hoa, cỏ có thần cỏ, sơn xuyên giang hà không đâu không có thần – thần côn, nếu không thì ngươi nói cho chúng ta nghe xem, dưới hố xí có thần gì hay không Ông ta có quản việc ủ phân không”
Sách Lai Mộc nói như gió mát phả vào mặt: “Ngươi chỉ giỏi đánh rắm!”
Hoa Nghi: “Ôi, thần rắm tha mạng!”
Trường An rốt cuộc không nhịn được phì cười.
Hoa Nghi trông thấy, tức khắc không biết vì sao mà cũng vui theo, nâng mu bàn tay nhẹ nhàng vỗ mặt y, nói: “Nên cười nhiều, từ sáng đến tối cứ đanh mặt, hệt như một ông cụ non – đi, ta dẫn ngươi đến phía trước chơi, để thần côn tự mình lên đồng đi.”
Y kéo Trường An vào đám đông huyên náo, một nhóm người trẻ tuổi đang chơi “nhảy sạp” ở đó, bốn người mỗi đầu cầm cây trúc mở ra khép vào, người nhảy ở giữa phải theo nhịp điệu mới không bị kẹp chân, Trường An hồi nhỏ từng thấy trò này, mang máng có chút ấn tượng, nhưng ai ngờ còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị Hoa Nghi đẩy từ phía sau, lập tức bị đẩy vào đám cần trúc.
Cô nương cầm cây trúc thấy một thiếu niên mi thanh mục tú đột nhiên xông vào, mừng rỡ cố ý đưa mắt ra hiệu với bạn, đẩy nhanh tốc độ khép mở trúc, cố tình kẹp y.
Trường An nhảy như cừu, không hề có dáng nhảy đáng nói, nhảy tới nhảy lui giữa một đống cây trúc khiến người ta hoa cả mắt, dáng vẻ như lâm đại địch, giống như y giẫm dưới chân chính là một chậu than vậy.
Lập tức, mũi chân y giẫm nhẹ lên cây trúc trong tay một cô nương, trước khi cô cảm giác được sức nặng mà buông cây trúc, lại nhanh chóng nhảy lên một cây khác, thoáng cái lao khỏi đám nhảy sạp.
Cô nương hét rầm lên: “Ơ kìa, chạy rồi!”
“Mau bắt y lại!”
Hoa Nghi cười nói: “Đừng vội đừng vội, bắt về cho các cô ngay đây!”
Trường An chui tới chui lui giữa đoàn người như cá chạch, Hoa Nghi xắn tay áo, cùng mấy tiểu tử khác xô ngang đụng dọc muốn bắt y, Trường An giẫm lên hàng rào của căn nhà đá, trực tiếp nhảy qua đầu một người, hai tay đu một cành đại thụ vươn ra, trèo lên như khỉ, nhưng nơi xa không biết là ai chơi xấu ném đến một sợi xích dài muốn quấn chân y.
Trường An đành buông tay rơi xuống đất, còn chưa kịp đứng dậy, Hoa Nghi lại đột nhiên xông ra từ sau đại thụ, giang tay bế cả người y khỏi mặt đất, ôm eo tung y lên, làm ra vẻ muốn ném vào giữa các cô nương, miệng kêu: “Đón này, ta ném cho các cô đây.”
Các cô nương cười hi hi ha ha, thật sự chẳng sợ người bay trên không trung, vài người vây thành đoàn, làm bộ muốn đón. Hoa Nghi lại cười cười, thả Trường An xuống đất, áp giải y đi qua – một tiểu tử lớn như vậy, bay qua dù các cô nương đón được, Hoa Nghi cũng không muốn ném.
Trường An cứ thế rơi vào tay một đám nữ nhân, bộ lạc Cự Sơn dân phong dũng mãnh, cụ thể biểu hiện ở việc từng cô nương trẻ đều không hề xấu hổ thẹn thùng, thình lình thấy một thiếu niên tuấn tú xa lạ, lại không giống như Tạp Tá tướng mạo hung ác, liền ùa hết lên, nhất định phải trêu chọc cho đủ mới được, có người lớn gan hơn, thậm chí dùng phần thân thể lộ ra ngoài cọ Trường An.
Cọ cho thiếu niên phải ôm đầu chạy như chuột, rụt mình lại giữa một đám nữ nhân đầy đáng thương, hệt như cừu non bị một đàn sói bao vây.
Nhưng mà y cũng chẳng có cách nào, chung quy không thể động thủ với nữ nhân, chỉ có thể bị giày vò đến chết đi sống lại, thỉnh thoảng có bàn tay thơm mùi hoa cỏ thò qua véo mặt xoa đầu y, bóp y gần như không nói nổi, người khác hỏi gì cũng chỉ có thể lắc đầu.
Hoa Nghi đứng rất xa, ánh mắt bất giác lại dừng trên người y, thấy khuôn mặt hiếm có huyết sắc của Trường An bị bóp cho ửng đỏ, làm kẻ đầu têu, có chút vui sướng khi người gặp họa, thấy dáng vẻ quẫn bách của thiếu niên, lại hơi không nhẫn tâm, cảm thấy y rất đáng thương.
Sách Lai Mộc không biết đi đến từ khi nào, phát hiện ánh mắt y đang quanh quẩn trên các cô nương trong bộ lạc, liền lộ ra nụ cười sáng tỏ, ở phía sau mở miệng nói: “Sao Muốn chọn một thủ lĩnh phu nhân”
Đây vốn là một câu nói đùa, cũng chẳng có gì, nhưng Hoa Nghi chợt ý thức được y đang nhìn ai, không biết vì sao mà hơi chột dạ, thoáng sửng sốt, cảm thấy một chút huyết khí xông lên mặt, liền nói khẽ với Sách Lai Mộc: “Đi bái thần hố xí của ngươi đi, đến chỗ ta nói bậy bạ gì”
Sách Lai Mộc lại gật gù, mặt dày mày dạn theo sau nói: “Chúng ta nhìn chung yên ổn rồi, như là hạt hoa cỏ rốt cuộc tìm được nơi cắm rễ, ngươi có cách nghĩ thế này, cũng hợp tình hợp lý thôi.”
Hoa Nghi: “Cút!”
Sách Lai Mộc không buông tha nói: “Nam nhân sống đến tuổi này, trong lều không có một người quả thật cũng chẳng ra sao, đây là hôn nhân đại sự, quy luật tự nhiên, không có gì phải xấu hổ cả, nào, ta nói với ngươi chuyện này…”
Hoa Nghi quay đầu, hung tợn trừng Sách Lai Mộc.
Sách Lai Mộc rụt cổ đưa tay che miệng, nhìn y đầy xấu xa.
Hoa Nghi lườm một cái, vừa định nói gì đó thì đúng lúc này trong đám đông xôn xao hẳn lên, y ngẩng đầu dõi mắt trông qua, chỉ thấy một đội người quần áo tả tơi bị áp giải đến.
Nam nữ già trẻ người nào cũng có, vẻ mặt đờ đẫn có, phẫn hận cũng có.
Sách Lai Mộc thôi cười, thấp giọng nói: “Là người nhà cùng với cựu bộ của kẻ phản loạn.”
Hoa Nghi “ừm” một tiếng, hỏi: “Theo quy củ, là phân phối làm nô lệ sao”
Có người nhổ nước bọt vào những người này, còn có trẻ nhỏ không hiểu chuyện học người lớn ném đồ vào họ, ngược lại là hai mươi mấy dũng sĩ bộ lạc Hắc Ưng vây quanh A Diệp đứng ở bên kia có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ nhìn họ đi qua với ánh mắt lạnh băng.
Sách Lai Mộc hạ giọng nói: “Ta thấy ngươi nên cho người của Hắc Ưng quyền ưu tiên lựa chọn, những người đó còn đang nén thù đấy.”
Hoa Nghi gật đầu gần như không thể thấy, y quay người đi lên đài cao dựng cho khánh điển, định tuyên bố vận mệnh của họ, nhưng mà chính vào lúc này, dị biến chợt sinh ra, trong số tù phạm bị áp giải, một người trẻ tuổi dáng vẻ như thị vệ thú nhân đột nhiên xông khỏi người áp giải, nổi giận gầm lên một tiếng, hóa thành bán thú ngay tại chỗ, lộ ra nanh vuốt đáng sợ, lao đến các cô nương đang nô đùa.
Tin tức này chẳng ai bất ngờ, chuyện thủ lĩnh Lạc Đồng cùng Ngân Nha giao dịch đâu phải một hai ngày.
Những kẻ ôm lòng bất mãn bị đại trưởng lão kích động đã chết, những người khác thì sao cũng được. Họ cho rằng thủ lĩnh Lạc Đồng đã nói thì không nên lật lọng, thủ lĩnh đổi người là nên thôi, huống hồ phần lớn mọi người từng nghe nói về vong khách, hành thương kể về bọn họ đến vô cùng kỳ diệu, nhất định cũng đều là người có bản lĩnh, làm thủ lĩnh chưa biết chừng có thể giúp bộ lạc lớn mạnh hơn, giàu có hơn.
Đến đây, kiếp sống lưu vong mười năm của Hoa Nghi rốt cuộc kết thúc, bỗng nhiên y có một đám huynh đệ, một gia đình, cùng với một bộ lạc… Dù rằng không hề là nơi y sinh ra và lớn lên.
Khánh điển đến đúng hạn, một phương diện là để chúc mừng tân thủ lĩnh, một phương diện cũng là vì sự gia nhập của thành viên mới.
Hôm đó, nam nữ già trẻ trong cả bộ lạc đều ra đây, giống như đón tết Thu thú, Trường An vốn nằm trong lều trại Hoa Nghi an bài cho y ngủ đến không biết trời trăng, kết quả bị Sách Lai Mộc không khách khí xông vào đánh thức lôi dậy.
Y còn chưa kịp mở mắt, Sách Lai Mộc đã hoảng hốt buông y ra, miệng nói: “Ôi, chuyện lớn như vậy, ta còn chưa thông báo cho thụ thần biết!”
Sách Lai Mộc nói xong câu này lập tức không đầu không óc lao ra ngoài, một tay vịn cái mũ cao xiêu xiêu vẹo vẹo kia loạng choạng chạy tới dưới một gốc đại thụ, lấy từ trong lòng ra một bó hương như ảo thuật, cắm hàng loạt xuống đất, sau đó vặn vẹo một lúc như chuột rút, miệng chẳng biết quang quác những gì, cuối cùng cung kính quỳ xuống, hai tay chắp lại, thật sự bắt đầu niệm bái đại thụ.
Trường An bị ném lại đó thật sự không biết nên bình luận gì với điều này.
Sách Lai Mộc bái hết sức tập trung, trên khuôn mặt dường như vạn năm cũng không rửa sạch lại loáng thoáng hiện ra một chút bảo tướng đoan trang, thoạt nhìn lại không như là đang đùa giỡn, giống như hắn thật sự tin tưởng bên trong đại thụ này có thần linh ở.
Trường An quan sát xong toàn bộ quá trình bái thần làm như có thật của hắn, lại cũng hơi tin, lặng lẽ dịch sang bên, định dùng thân thể không to cao lắm ngăn một đống lá rụng chất trong góc.
Buổi tối hôm trước vừa vặn có gió, y đến đây luyện đao, chém không ít lá cây, thế không phải chính là cạo đầu vị thụ thần này sao
Trường An chột dạ dùng tay áo lau mặt một phen, cảm thấy hình như mình không tôn kính lắm.
Chờ hương sắp cháy hết một nửa, Sách Lai Mộc nhìn chung đã bái xong, hắn vừa định đứng dậy nói chuyện, ai ngờ không đúng lúc, một cơn gió nhẹ nổi lên, vừa vặn cuốn lá rụng Trường An đang che sau lưng, có một chiếc còn dính trên mặt Sách Lai Mộc.
Trường An trợn mắt há mồm nghĩ bụng: “Ôi, hỏng rồi, thụ thần còn biết ra đây tố cáo!”
Nhưng thân là thần một phương, bị người ta cạo đầu còn phải đi kiện cáo một con người sao Trường An nghĩ đến đây, lại không chột dạ nữa, hợp tình hợp lý cho mình một lời giải thích – khiếp nhược như vậy, chắc chắn là bởi vì thụ thần này không có bản lĩnh chi, chẳng có gì đáng tôn kính.
Sách Lai Mộc cầm chiếc lá dính trên mặt, lập tức sửng sốt, chỉ thấy chiếc lá nọ là hai nửa, bị chém tinh chuẩn từ gân lá chính giữa, vết đao liền mạch, thẳng tắp chỉnh tề, nhưng trừ gân lá bị bổ ra thì không hề có vết tích nào khác.
Sách Lai Mộc đưa mắt nhìn Trường An, lại thấy Trường An trông trời ngó đất, nhất định không chịu nhìn hắn.
Sách Lai Mộc giơ chiếc lá nọ lên, lá đại thụ này không hề như dương liễu, mà nhỏ hơn rất nhiều, gân lá bên trên càng không rõ, làm khó cho y có nhãn lực chuẩn như vậy, xuống tay không sai chút nào.
Sách Lai Mộc giơ chiếc lá ra sáng quan sát, bỗng nhiên cười nói: “Trảm mã đao, nhẹ nhất cũng có thể nặng đến trăm cân, khi chém xuống có lực ngàn quân, có thể dễ dàng chém đầu cự thú, dũng mãnh không gì bằng, chim bay cá nhảy đều tránh lui, song nói cho cùng cồng kềnh, khi cận chiến bất tiện. Độc mỗi thanh của ngươi, nặng mà không vụng, đại khéo như vụng, ta bằng này tuổi, còn chưa từng thấy mã đao như vậy, ngươi giỏi lắm – nhưng mà…”
Hắn cố ý thở ra một hơi, làm Trường An hồi hộp, quả nhiên, Trường An ngốc nghếch mắc mưu, hỏi: “Nhưng mà cái gì”
Sách Lai Mộc nói: “Nhưng mà đây không hề là đao tốt nhất trên đời – đao tốt nhất, là một thanh đao nhọn, ngươi có biết đao nhọn là gì không”
Trường An gật đầu không cần nghĩ ngợi: “Đao nhọn chẳng những một bên có lưỡi, phần đỉnh cũng có, sống đao rất hẹp. Ta từng học một thời gian, chỉ là không tiện tay lắm, cho nên về sau đổi đi.”
“Thanh đao nhọn thiên hạ vô song kia cực kỳ đặc biệt.” Sách Lai Mộc nói, “Toàn thân nó mỏng như cánh ve. Đao của ngươi nặng đến trăm cân, thanh kia lại chỉ nặng mấy lạng, nhẹ như lông hồng, ngay cả em bé tập đi cũng cầm được.”
Trường An nhíu mày nói: “Không thể nào, đao như vậy sẽ rất nhanh gãy.”
Đao nhọn sống đao nhỏ hẹp, thân đao dài mảnh, dễ gãy hơn đao bình thường, bởi vậy sống đao sẽ dày hơn đao bình thường rất nhiều, điều này khiến một số đao nhọn thoạt nhìn không như một cây đao mà giống một cây trường thích hơn.
Sách Lai Mộc cũng không để ý, nói tiếp: “Nó là thần thiết ngoài cửu thiên rơi xuống mặt đất chế nên, quả thật bất phàm, nhưng quả thật cũng dễ gãy, người cầm sức lực yếu một chút thì lưỡi đao không đẩy ra được, nhưng mà sức lực hơi mạnh một chút sẽ làm gãy đao của chính y, lực hạ thủ phải thẳng góc, nếu không đao sẽ gãy làm hai đoạn. Nó cực kỳ yếu ớt, nhưng cũng bởi vậy mà cực kỳ sắc bén. Nó có thể chém dọc một sợi tóc thành ba mảnh, có thể chặt cả đầu người mà người ta phải đi mười bước sau đó mới cảm giác được bản thân đã đầu mình chia lìa – ngươi tin hay không thì tùy, đây đều là đao thần cho ta biết.”
Bắc Thích chưa từng cho y biết những chuyện này, Trường An nghe mà tròn mắt, cơ hồ có phần sùng bái hắn. Nhưng một cánh tay lại đột nhiên thò ra từ đằng sau, đè trên đầu y. Hoa Nghi đưa tay thân mật ôm cổ y, nghênh ngang nói: “Sách Lai Mộc nói chuyện ngươi cũng tin, hài tử ngốc này.”
Trường An gian nan xoay cổ trong khuỷu tay rắn chắc của y: “Ta chưa từng thấy đao thần.”
“Đao thần cái gì” Hoa Nghi giễu cợt, “Trong mắt hắn thứ gì không phải là thần Cây có thần cây, hoa có thần hoa, cỏ có thần cỏ, sơn xuyên giang hà không đâu không có thần – thần côn, nếu không thì ngươi nói cho chúng ta nghe xem, dưới hố xí có thần gì hay không Ông ta có quản việc ủ phân không”
Sách Lai Mộc nói như gió mát phả vào mặt: “Ngươi chỉ giỏi đánh rắm!”
Hoa Nghi: “Ôi, thần rắm tha mạng!”
Trường An rốt cuộc không nhịn được phì cười.
Hoa Nghi trông thấy, tức khắc không biết vì sao mà cũng vui theo, nâng mu bàn tay nhẹ nhàng vỗ mặt y, nói: “Nên cười nhiều, từ sáng đến tối cứ đanh mặt, hệt như một ông cụ non – đi, ta dẫn ngươi đến phía trước chơi, để thần côn tự mình lên đồng đi.”
Y kéo Trường An vào đám đông huyên náo, một nhóm người trẻ tuổi đang chơi “nhảy sạp” ở đó, bốn người mỗi đầu cầm cây trúc mở ra khép vào, người nhảy ở giữa phải theo nhịp điệu mới không bị kẹp chân, Trường An hồi nhỏ từng thấy trò này, mang máng có chút ấn tượng, nhưng ai ngờ còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị Hoa Nghi đẩy từ phía sau, lập tức bị đẩy vào đám cần trúc.
Cô nương cầm cây trúc thấy một thiếu niên mi thanh mục tú đột nhiên xông vào, mừng rỡ cố ý đưa mắt ra hiệu với bạn, đẩy nhanh tốc độ khép mở trúc, cố tình kẹp y.
Trường An nhảy như cừu, không hề có dáng nhảy đáng nói, nhảy tới nhảy lui giữa một đống cây trúc khiến người ta hoa cả mắt, dáng vẻ như lâm đại địch, giống như y giẫm dưới chân chính là một chậu than vậy.
Lập tức, mũi chân y giẫm nhẹ lên cây trúc trong tay một cô nương, trước khi cô cảm giác được sức nặng mà buông cây trúc, lại nhanh chóng nhảy lên một cây khác, thoáng cái lao khỏi đám nhảy sạp.
Cô nương hét rầm lên: “Ơ kìa, chạy rồi!”
“Mau bắt y lại!”
Hoa Nghi cười nói: “Đừng vội đừng vội, bắt về cho các cô ngay đây!”
Trường An chui tới chui lui giữa đoàn người như cá chạch, Hoa Nghi xắn tay áo, cùng mấy tiểu tử khác xô ngang đụng dọc muốn bắt y, Trường An giẫm lên hàng rào của căn nhà đá, trực tiếp nhảy qua đầu một người, hai tay đu một cành đại thụ vươn ra, trèo lên như khỉ, nhưng nơi xa không biết là ai chơi xấu ném đến một sợi xích dài muốn quấn chân y.
Trường An đành buông tay rơi xuống đất, còn chưa kịp đứng dậy, Hoa Nghi lại đột nhiên xông ra từ sau đại thụ, giang tay bế cả người y khỏi mặt đất, ôm eo tung y lên, làm ra vẻ muốn ném vào giữa các cô nương, miệng kêu: “Đón này, ta ném cho các cô đây.”
Các cô nương cười hi hi ha ha, thật sự chẳng sợ người bay trên không trung, vài người vây thành đoàn, làm bộ muốn đón. Hoa Nghi lại cười cười, thả Trường An xuống đất, áp giải y đi qua – một tiểu tử lớn như vậy, bay qua dù các cô nương đón được, Hoa Nghi cũng không muốn ném.
Trường An cứ thế rơi vào tay một đám nữ nhân, bộ lạc Cự Sơn dân phong dũng mãnh, cụ thể biểu hiện ở việc từng cô nương trẻ đều không hề xấu hổ thẹn thùng, thình lình thấy một thiếu niên tuấn tú xa lạ, lại không giống như Tạp Tá tướng mạo hung ác, liền ùa hết lên, nhất định phải trêu chọc cho đủ mới được, có người lớn gan hơn, thậm chí dùng phần thân thể lộ ra ngoài cọ Trường An.
Cọ cho thiếu niên phải ôm đầu chạy như chuột, rụt mình lại giữa một đám nữ nhân đầy đáng thương, hệt như cừu non bị một đàn sói bao vây.
Nhưng mà y cũng chẳng có cách nào, chung quy không thể động thủ với nữ nhân, chỉ có thể bị giày vò đến chết đi sống lại, thỉnh thoảng có bàn tay thơm mùi hoa cỏ thò qua véo mặt xoa đầu y, bóp y gần như không nói nổi, người khác hỏi gì cũng chỉ có thể lắc đầu.
Hoa Nghi đứng rất xa, ánh mắt bất giác lại dừng trên người y, thấy khuôn mặt hiếm có huyết sắc của Trường An bị bóp cho ửng đỏ, làm kẻ đầu têu, có chút vui sướng khi người gặp họa, thấy dáng vẻ quẫn bách của thiếu niên, lại hơi không nhẫn tâm, cảm thấy y rất đáng thương.
Sách Lai Mộc không biết đi đến từ khi nào, phát hiện ánh mắt y đang quanh quẩn trên các cô nương trong bộ lạc, liền lộ ra nụ cười sáng tỏ, ở phía sau mở miệng nói: “Sao Muốn chọn một thủ lĩnh phu nhân”
Đây vốn là một câu nói đùa, cũng chẳng có gì, nhưng Hoa Nghi chợt ý thức được y đang nhìn ai, không biết vì sao mà hơi chột dạ, thoáng sửng sốt, cảm thấy một chút huyết khí xông lên mặt, liền nói khẽ với Sách Lai Mộc: “Đi bái thần hố xí của ngươi đi, đến chỗ ta nói bậy bạ gì”
Sách Lai Mộc lại gật gù, mặt dày mày dạn theo sau nói: “Chúng ta nhìn chung yên ổn rồi, như là hạt hoa cỏ rốt cuộc tìm được nơi cắm rễ, ngươi có cách nghĩ thế này, cũng hợp tình hợp lý thôi.”
Hoa Nghi: “Cút!”
Sách Lai Mộc không buông tha nói: “Nam nhân sống đến tuổi này, trong lều không có một người quả thật cũng chẳng ra sao, đây là hôn nhân đại sự, quy luật tự nhiên, không có gì phải xấu hổ cả, nào, ta nói với ngươi chuyện này…”
Hoa Nghi quay đầu, hung tợn trừng Sách Lai Mộc.
Sách Lai Mộc rụt cổ đưa tay che miệng, nhìn y đầy xấu xa.
Hoa Nghi lườm một cái, vừa định nói gì đó thì đúng lúc này trong đám đông xôn xao hẳn lên, y ngẩng đầu dõi mắt trông qua, chỉ thấy một đội người quần áo tả tơi bị áp giải đến.
Nam nữ già trẻ người nào cũng có, vẻ mặt đờ đẫn có, phẫn hận cũng có.
Sách Lai Mộc thôi cười, thấp giọng nói: “Là người nhà cùng với cựu bộ của kẻ phản loạn.”
Hoa Nghi “ừm” một tiếng, hỏi: “Theo quy củ, là phân phối làm nô lệ sao”
Có người nhổ nước bọt vào những người này, còn có trẻ nhỏ không hiểu chuyện học người lớn ném đồ vào họ, ngược lại là hai mươi mấy dũng sĩ bộ lạc Hắc Ưng vây quanh A Diệp đứng ở bên kia có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ nhìn họ đi qua với ánh mắt lạnh băng.
Sách Lai Mộc hạ giọng nói: “Ta thấy ngươi nên cho người của Hắc Ưng quyền ưu tiên lựa chọn, những người đó còn đang nén thù đấy.”
Hoa Nghi gật đầu gần như không thể thấy, y quay người đi lên đài cao dựng cho khánh điển, định tuyên bố vận mệnh của họ, nhưng mà chính vào lúc này, dị biến chợt sinh ra, trong số tù phạm bị áp giải, một người trẻ tuổi dáng vẻ như thị vệ thú nhân đột nhiên xông khỏi người áp giải, nổi giận gầm lên một tiếng, hóa thành bán thú ngay tại chỗ, lộ ra nanh vuốt đáng sợ, lao đến các cô nương đang nô đùa.
Danh sách chương