Đêm tiệc tại hoàng cung.
Hoàng đế ngồi ở vị trí chủ tọa, tiếp theo lần lượt tới Thừa tướng và các vị quan khác. Trên điện mỹ tửu mỹ thực, ca vũ mừng cảnh thái bình, tưng bừng rực rỡ vô cùng.
Chỉ là, rực rỡ thì sao? Rực rỡ có ẩn giấu những mưu đồ ngấm ngầm hay không? Hữu thừa tướng mặt ngoài bình tĩnh mà bên trong đã phập phồng lo sợ, Yến vương tâm mang hận sâu không thấy đáy lại vẫn nở nụ cười ôn hòa, hết thảy nhìn như vô sự, lại như sóng trào mãnh liệt, hoàng cung tráng lệ, cũng chỉ là một cái vỏ bọc bên ngoài.
Yến hội, Khải Nhứ cùng Minh Ức Hàm nhập tọa rồi vẫn chăm chú theo dõi "Cao Lệ sứ thần". Mà "Cao Lệ sứ thần" cũng dùng ánh mắt như vậy mà nhìn các nàng. Giữa các nàng và bọn họ, là ca nữ đang xướng khúc, tà áo bay lượn trong không trung theo điệu nhạc. Ẩn tàng bên trong, vô số âm mưu đã ngấm ngầm hình thành, vũ khúc uyển chuyển, yến hội náo nhiệt, tựa hồ bị hủy trong chớp mắt. Mà giờ khắc ấy, có lẽ cũng là thời khắc được chờ mong nhất.
Thực ra ngay khi các sứ thần vừa nhập điện, Khải Nhứ các nàng không cần quan sát nhiều cũng có thể kết luận "Cao Lệ sứ thần" là giả. Bởi vì trừ tên sứ thần có bộ dạng giống Thiên Vũ Thượng Nguyên đi đầu, vài tên tùy tùng phía sau hắn cũng giống hệt mấy võ sĩ Đông Doanh ngày đó, trong đó còn có một nữ tử vận nam trang đã từng gây ấn tượng lớn với Minh Ức Hàm: Thiên Vũ Đích Phi.
Nhóm người Thiên Vũ Thượng Nguyên ngay khi lên điện cũng nhìn xoáy vào Minh Ức Hàm các nàng. Thiên Vũ Thượng Nguyên và Thiên Vũ Đích Phi liếc mắt ra ám hiệu, tựa hồ có chút giật mình, nhưng cũng không biểu hiện nhiều hơn...
Vũ khúc tạm dừng, Hoàng Thượng đứng dậy nâng chén, văn võ bá quan cũng làm theo.
Rượu quá ba tuần, Thiên Vũ Thượng Nguyên đột nhiên đứng dậy, khom lưng hướng Hoàng Thượng nói:
"Buổi chiều, Hoàng Thượng ban tặng《Tịch dương lạc sơn 》, 《 La Hán túy 》 nhị đồ, nét vẽ điêu luyện, thần thái có thừa, phá giải đề mục mà thần đã đưa ra, thần bội phục vạn phần."
Nói đến đây, hắn dừng một chút, dùng ánh mắt đầy hàm ý liếc nhìn chúng quần thần ngồi hai bên, đều thấy những khuôn mặt xuất hiện ý cười của kẻ thắng trận, còn có chút đắc ý.
Thiên Vũ Thượng Nguyên khóe miệng khẽ nhếch thành một cái cười thâm sâu, ngữ khí thay đổi, lời nói ra trở thành châm chọc:
"Thần còn nghe nói nhị đồ này là của Minh Ức Hàm tài nữ nức tiếng kinh thành, xem ra, vị Minh tiểu thư này chính là 'Cân quắc bất nhượng tu mi' (là nữ nhân mà tài năng hơn hẳn nam nhân), so ra đều hơn Đại Minh nguyên lão đại thần, thật khiến người ta đại khai nhãn giới." Nói xong, hắn phá lên cười.
Thoáng chốc, cả đại điện lặng ngắt như tờ.
Hoàng Thượng đáy mắt thoáng qua ý giận, lại cố gắng kiềm chế, thả lỏng, tựa tiếu phi tiếu nói:
"Sứ thần ra đề, cũng khiến trẫm mở rộng tầm mắt. Xem ra 'Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Cao Lệ quốc xuất hiện nhân tài', thực khiến trẫm không thể không 'vạn phần kính trọng'." Nói xong, hắn vỗ vỗ tay áo, như thể tay áo bị tro bụi bám bẩn đến chướng mắt, không thể phủi sạch được.
Thiên Vũ Thượng Nguyên cười, chắp tay nói:
"Hoàng thượng quá khen!" Nói xong, hắn lại nhìn đến Minh Ức Hàm ngồi phía bên trái, cố ý hỏi "Hoàng thượng, nếu hạ thần đoán không nhầm, vị này hẳn là người đã phá giải được đề mục của thần, Minh Ức Hàm tiểu thư?"
Mọi người lúc này mới chú ý tới một nữ tử một thân tố y xinh đẹp vô cùng đang ngồi tại chỗ dành cho tân khách bên cạnh Yến vương. Nhất thời, mọi người đều giật mình. Nguyên lai Minh Ức Hàm bây giờ so với Minh Ức Hàm trong lời đồn còn càng thêm mỹ lệ thoát tục, cho dù mặc tố y, cũng không đeo trang sức, nàng vẫn mang khí chất cao quý, dung mạo xuất trần.
Hoàng thượng hơi nhướn mày, tựa hồ tính toán gì đó, trong giây lát lại gật đầu, khoát tay ý bảo Minh Ức Hàm tiến lên hành lễ.
Minh Ức Hàm áp chế hận ý trong lòng, chậm rãi bước lên, hướng Thiên Vũ Thượng Nguyên hành lễ:
"Ức Hàm kiến quá sứ thần đại nhân." (kiến quá: gặp mặt, ra mắt, là câu nói khi lần đầu gặp nhau của người có địa vị thấp hơn)
Thiên Vũ Thượng Nguyên gật gật đầu, nhìn nàng, lại chắp tay, nói với Hoàng thượng:
"Hoàng thượng, nghe nói Minh Ức Hàm tài văn chương xuất chúng, không quá vài ngày đã giải được đề mục của thần, thần có chút 'không phục', muốn mượn yến hội hôm nay để thử tài nàng, không biết ý Hoàng thượng thế nào?"
Hoàng thượng biểu tình không đổi, ánh mắt dừng lại trên người Minh Ức Hàm một hồi, mỉm cười hỏi:
"Ức Hàm, Cao Lệ sứ thần muốn thử tài ngươi, ngươi có dám dự thi hay không?"
Minh Ức Hàm tiến lên từng bước, chậm rãi khom người:
"Ức hàm nguyện ý thử một lần."
Thử? Loại việc này sao có thể nói chữ "Thử"? Nếu ứng phó không được sứ thần, còn không phải là đánh mất hết mặt mũi Đại Minh hay sao? Mọi người có chút sợ hãi, Minh Ức Hàm này là không sợ chết hay không hiểu tình thế, làm sao có thể nói đến nhẹ nhàng như thế?!
Nhưng Hoàng hậu đang ngồi trên thượng vị, trước có chút kinh ngạc, sau đã mỉm cười, nhẹ nhàng nói cùng Hoàng thượng:
"Hoàng thượng, Tử Đồng thấy nữ nhân này đã tính toàn kĩ càng, có thể đáp ứng nàng được không?"
Hoàng Thượng trầm mặc một chút, đạm cười, gật gật đầu, lại cao giọng hỏi "Cao Lệ sứ thần":
"Ngươi muốn thi thế nào?"
"Hạ thần chỉ muốn đố nàng vài câu đố. Nếu Minh Ức Hàm có thể nhanh chóng giải được, thần cho dù thua, cũng nguyện tự phạt ba chén. Ngược lại, nàng nếu đối không được, cũng ' nhận thua ', ' tự phạt ' ba chén, Hoàng thượng thấy sao?" Hắn cố ý nhấn mạnh "Nhận thua" cùng "Tự phạt".
Không giải được phải nhận thua, phạt rượu? Minh Ức Hàm tình thế cấp bách, nhưng xem ra vẫn còn khá hơn các văn thần đang ngồi kia. Nếu nàng không thể đưa ra đáp án mà nhận thua với Cao Lệ sứ thần, cũng tức là Hoàng thượng và toàn bộ văn thần cũng không bằng người Cao Lệ, Hoàng thượng và toàn bộ văn thần đều hướng Cao Lệ "Nhận thua". Nhìn như một màn giải đố đơn giản, nhưng lại thành một cuộc đánh giá quốc uy, mọi người nhất thời đều trầm mặc.
Sau một lúc lâu.
Hoàng thượng đột nhiên nhẹ nhàng giơ bình rượu vàng, chậm rãi lắc lắc rượu bên trong, hỏi:
"Minh Ức Hàm, ngươi tửu lượng thế nào?"
Nàng hiểu được ý Hoàng thượng, vì thế đáp:
"Ức Hàm một chút rượu đều không uống được."
Hoàng thượng vừa lòng cười.
Bởi vì lúc này chỉ có người "Một chút chút rượu đều không uống được" mới có thể "Quyết đánh đến cùng"
***
Thấy "Cao Lệ sứ thần" sắp ra đề, nhất thời, mọi người đều chăm chú nhìn Minh Ức Hàm. Bọn họ chờ mong được nhìn thấy kinh thành tài nữ này có đúng tài văn chương hơn người như trong lời đồn hay không, cũng chờ mong xem nàng tùy cơ ứng biến thế nào. Thiên Vũ Đích Phi ngồi bên phải nhìn nàng bằng ánh mắt thâm thúy, khẽ nhếch đôi môi anh đào, rất có hứng thú xem náo nhiệt.
"Ngươi hãy nghe cho kỹ, " Thiên Vũ Thượng Nguyên nhìn Minh Ức Hàm, lạnh lùng cười, " Thử khúc chích ứng thiên thượng hữu. Câu đố là Đường thi..."
"Âm trần tuyệt." Không đợi hắn nói xong, Minh Ức Hàm đã trả lời.
Không chỉ mọi người ngồi đây, ngay cả Thiên Vũ Thượng Nguyên cũng có chút ngạc nhiên, tựa như muốn nói gì đó, lời đến bên miệng lại thôi: thật là có điểm đánh giá thấp Ức nhi nha đầu kia.
Hắn dừng một chút, lại ra đề:
" Lệ phi đốn tác khuynh bồn vũ. Tống..."
"Không gian thê thương." Nàng lại trả lời.
" Tương phùng nhất bút mẫn ân cừu..."
"Tựu ứng ( nhân) hữu hận!" Minh Ức Hàm đáp, lệ đã tràn khóe mi. (chạm đúng vào nỗi đau của em nó)
[Chú giải:
Câu đố thứ nhất trích trong "Tặng Hoa khanh" của Đỗ Phủ:
Cẩm Thành ti quản nhật phân phân,
Bán thập giang phong bán nhập vân
Thử khúc chỉ ứng thiên thượng hữu,
Nhân gian năng đắc kỷ hồi văn!
Dịch Nghĩa:
Tiếng đàn tiếng sáo ở Cẩm Thành ngày ngày dìu dặt,
Nửa tan vào tiếng gió của giòng sông, nửa vút lên tầng mây.
Khúc nhạc này chỉ ứng được với thượng giới thôi.
Giữa trần gian nào ai nghe được mấy lần!
Dịch Thơ:
Tặng vị khanh họ Hoa
Cẩm Thành dìu dặt tiếng tơ,
Nửa bay theo gió, nửa chờ mây trôi.
Khúc này thượng giới có thôi,
Trần gian thử hỏi mấy hồi được nghe!
(Nguyễn Danh Đạt dịch)
Câu đố thứ hai trích từ Điệp luyến hoa của Đáp Lý Thục Nhất
Điệp luyến hoa - Đáp Lý Thục Nhất
Ngã thất kiêu Dương quân thất Liễu,
Dương, Liễu khinh dương trực thượng trùng tiêu cửu.
Vấn tấn Ngô Cương hà sở hữu,
Ngô Cương phủng xuất quế hoa tửu.
Tịch mịch Thường Nga thư quảng tụ,
Vạn lý trường không thả vị trung hồn vũ.
Hốt báo nhân gian tằng phục hổ,
Lệ phi đốn tác khuynh bồn vũ.
Điệp luyến hoa - (Người dịch: Hoàng Trung Thông, Nam Trân)
Tôi mất bạn Dương, người mất Liễu
Dương, Liễu tênh tênh lên thẳng chín từng trời
Thăm hỏi Ngô Cương gì có nhỉ?
Ngô Cương bưng rượu quế ra mời
Quạnh quẽ Hằng Nga tung áo thụng
Muôn dặm trời xa múa lượn vì trung hồn
Bỗng báo dưới đời đà dẹp hổ
Lệ bay phút chốc thành mưa tuôn
Câu đố thứ ba là một câu đố thời Tống:
Tương phùng nhất bút mẫn ân cừu. --- Tựu ứng ( nhân) hữu hận.
Với câu một và câu hai, các câu trả lời là ý nghĩa từ bài thơ mà câu đố nhắc đến. Câu một là một khúc nhạc xuất trần - "Âm trần tuyệt", câu hai là về không gian thê lương, đau buồn.
Với câu ba,
相逢一笔泯恩仇
Tương phùng nhất bút mẫn ân cừu.
Tống từ có câu: 不应有恨
Bất ứng hữu hận.
Chữ này là ân 恩, tương phùng nhất bút mẫn ân cừu, tức là:
Gặp nhau thì một bút quét hết ân oán→xóa bộ tâm 心 trong chữ ân đi, chỉ còn 因 (nhân). Quay lại câu bất ứng hữu hận, chữ ứng 应 và chữ 因 trong tiếng hoa đồng âm. 仇 cừu và 恨 đi với nhau cho nên đoán được câu bất ứng hữu hận, nhưng vế trên đã xóa bớt tâm, nên đổi thành tựu ứng (nhân) hữu hận. 就应 ( 因) 有恨
Hết.]
Nhất thời, Thiên Vũ Thượng Nguyên bắt đầu nhìn nàng bằng ánh mắt khác, thầm nghĩ: nha đầu kia như thế nào sớm không tới, muộn khoogn tới, lại chonjd đúng thời điểm này mà tới? Hơn nữa nàng trong mắt giấu hận, từ lúc bước vào đều quan sát ta kĩ càng, tựa hồ biết ta có kế hoạch... Chẳng lẽ... Hai tháng này ta cảm nhận được có người vẫn âm thần quan sát phủ thừa tướng, chẳng lẽ người kia cùng nàng có liên quan đến nhau? "Tuyệt!" Một câu đánh tan yên lặng, Yến vương vỗ tay khen.
Chúng thần cũng tán thưởng.
Nàng quay đầu lại cảm kích nhìn Yến vương, đoạn lại đối diện Thiên Vũ Thượng Nguyên:
"Đại nhân, đề đã hết chưa?"
Thiên Vũ Thượng Nguyên nhướn mắt, nói:
"Chỉ còn một."
"Thỉnh ra."
Hắn nghe vậy, cười lạnh, ngâm:
" Vị thành song, tài xích tố. Phân phó đông lưu, nhất nhâm tà dương mộ. Tiểu tự vô bằng sơn hoành lộ. Khả khả phương tâm, xuy hướng hà xử? Mộng hoa hưu, vân tế thụ. Hồi thủ niên niên, chung thị truy trần thổ. Diêu lạc phong trung quy để xử? Nguyện tại phù dong, diệp hạ doanh trụ. Mỗi câu là một câu đố." (Đây là loại câu đố ghép chữ tách bộ, không biết mặt chữ thì cũng không hiểu, nên mình mạn phép không giải thích)
Hắn nói một bài từ dài, rất nhiều người đang có mặt còn nhớ không được, đừng nói là phải nghĩ đáp án.
Nhưng trong khi mọi người đều thì thầm bàn tán, Minh Ức Hàm khóe miệng lại toát ra ý cười lạnh, trong giây lát đã nói đáp án:
"Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà?"
Đến lúc này thì cả Thiên Vũ gia cũng ngẩn người. Thiên Vũ Thượng Nguyên không cười nổi.
"Đại nhân, đề đã giải xong, " Minh Ức Hàm trước mặt mọi người nói, "Ngài cũng nên ' tự phạt ba chén '?"
Nghe vậy, Thiên Vũ Thượng Nguyên trầm mặc một chút. Hồi lâu, đến khi sắc mặt hơi trầm xuống của hắn trở lại bình thường như cũ, hắn mới lên tiếng:
"Ngươi tài trí hơn người, tại hạ thua tâm phục khẩu phục."
Nói xong, hắn quay lại chỗ ngồi, tự phạt ba chén liên tiếp.
Thắng bại rốt cuộc rõ ràng, các đại thần trong triều vỗ tay như sấm rền, chỉ có mình hữu tướng trầm mặc uống rượu.
Yến vương thu hết biểu tình đó vào mắt, không khỏi cười thầm: liên tục mượn văn làm loạn, cũng nên nghỉ ngơi một chút chứ? Chờ khi bản vương tra ra chứng cớ ngươi tàng trữ binh khí, lúc đó, cho ngươi đến nháo kịch hay, hừ.
Trở lại chỗ ngồi, Minh Ức Hàm thở phào, lại chợt thấy một thanh âm nhỏ nhẹ truyền tới bên tai:
"Vẫn còn sống sao, thật sự là may mắn."
Âm thanh vô cùng nhỏ, lại khiến người nghe được rõ ràng. Minh Ức Hàm thâm tâm kinh sợ: đây là mật âm công, không có nội lực thâm hậu không thể làm nổi. Rốt cuộc là ai đang nói với ta?
Đang nghĩ, thanh âm kia lại truyền tới:
"Sao vậy? Không nghe ra ta là ai?"
Minh Ức Hàm cẩn thận quan sát, mới phát hiện người kia ngay trước mặt mình: Thiên Vũ Đích Phi?!
Quả nhiên, Thiên Vũ Đích Phi cười với nàng.
"Chân khí mà ngươi đưa vào không thương tổn ta. Thế nào, thất vọng?" Minh Ức Hàm cũng dùng mật âm công hỏi.
Thiên Vũ Đích Phi ánh mắt thoáng chút kinh ngạc, tiếp theo lại nói:
"Không nghĩ tới ngươi cũng có công phu này. Xem ra lúc trước chúng ta thật sự là đánh giá quá thấp đồ đệ của Thiên Ky đạo nhân, nếu sớm biết hôm nay ngươi tới đây làm loạn, ta đã hạ thêm vài đạo chân khí nữa."
Minh Ức Hàm khinh thường cười:
"Hiện tại hối hận đã quá muộn. Các ngươi giả trang Cao Lệ sứ thần, đã phạm tội khi quân, ta khuyên ngươi vẫn là nên nhanh chóng quay đầu, đừng nháo nữa."
"Khi quân? Tại sao lại là 'quân'?"
"Chính ngươi biết rõ."
"Thật vậy sao? Ta có thể nói cho ngươi hay, nơi này chẳng mấy chốc sẽ không có 'quân'."
Minh Ức Hàm ngẩn người:
"Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Thiên Vũ Đích Phi cười, không đáp.
Hoàng đế ngồi ở vị trí chủ tọa, tiếp theo lần lượt tới Thừa tướng và các vị quan khác. Trên điện mỹ tửu mỹ thực, ca vũ mừng cảnh thái bình, tưng bừng rực rỡ vô cùng.
Chỉ là, rực rỡ thì sao? Rực rỡ có ẩn giấu những mưu đồ ngấm ngầm hay không? Hữu thừa tướng mặt ngoài bình tĩnh mà bên trong đã phập phồng lo sợ, Yến vương tâm mang hận sâu không thấy đáy lại vẫn nở nụ cười ôn hòa, hết thảy nhìn như vô sự, lại như sóng trào mãnh liệt, hoàng cung tráng lệ, cũng chỉ là một cái vỏ bọc bên ngoài.
Yến hội, Khải Nhứ cùng Minh Ức Hàm nhập tọa rồi vẫn chăm chú theo dõi "Cao Lệ sứ thần". Mà "Cao Lệ sứ thần" cũng dùng ánh mắt như vậy mà nhìn các nàng. Giữa các nàng và bọn họ, là ca nữ đang xướng khúc, tà áo bay lượn trong không trung theo điệu nhạc. Ẩn tàng bên trong, vô số âm mưu đã ngấm ngầm hình thành, vũ khúc uyển chuyển, yến hội náo nhiệt, tựa hồ bị hủy trong chớp mắt. Mà giờ khắc ấy, có lẽ cũng là thời khắc được chờ mong nhất.
Thực ra ngay khi các sứ thần vừa nhập điện, Khải Nhứ các nàng không cần quan sát nhiều cũng có thể kết luận "Cao Lệ sứ thần" là giả. Bởi vì trừ tên sứ thần có bộ dạng giống Thiên Vũ Thượng Nguyên đi đầu, vài tên tùy tùng phía sau hắn cũng giống hệt mấy võ sĩ Đông Doanh ngày đó, trong đó còn có một nữ tử vận nam trang đã từng gây ấn tượng lớn với Minh Ức Hàm: Thiên Vũ Đích Phi.
Nhóm người Thiên Vũ Thượng Nguyên ngay khi lên điện cũng nhìn xoáy vào Minh Ức Hàm các nàng. Thiên Vũ Thượng Nguyên và Thiên Vũ Đích Phi liếc mắt ra ám hiệu, tựa hồ có chút giật mình, nhưng cũng không biểu hiện nhiều hơn...
Vũ khúc tạm dừng, Hoàng Thượng đứng dậy nâng chén, văn võ bá quan cũng làm theo.
Rượu quá ba tuần, Thiên Vũ Thượng Nguyên đột nhiên đứng dậy, khom lưng hướng Hoàng Thượng nói:
"Buổi chiều, Hoàng Thượng ban tặng《Tịch dương lạc sơn 》, 《 La Hán túy 》 nhị đồ, nét vẽ điêu luyện, thần thái có thừa, phá giải đề mục mà thần đã đưa ra, thần bội phục vạn phần."
Nói đến đây, hắn dừng một chút, dùng ánh mắt đầy hàm ý liếc nhìn chúng quần thần ngồi hai bên, đều thấy những khuôn mặt xuất hiện ý cười của kẻ thắng trận, còn có chút đắc ý.
Thiên Vũ Thượng Nguyên khóe miệng khẽ nhếch thành một cái cười thâm sâu, ngữ khí thay đổi, lời nói ra trở thành châm chọc:
"Thần còn nghe nói nhị đồ này là của Minh Ức Hàm tài nữ nức tiếng kinh thành, xem ra, vị Minh tiểu thư này chính là 'Cân quắc bất nhượng tu mi' (là nữ nhân mà tài năng hơn hẳn nam nhân), so ra đều hơn Đại Minh nguyên lão đại thần, thật khiến người ta đại khai nhãn giới." Nói xong, hắn phá lên cười.
Thoáng chốc, cả đại điện lặng ngắt như tờ.
Hoàng Thượng đáy mắt thoáng qua ý giận, lại cố gắng kiềm chế, thả lỏng, tựa tiếu phi tiếu nói:
"Sứ thần ra đề, cũng khiến trẫm mở rộng tầm mắt. Xem ra 'Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Cao Lệ quốc xuất hiện nhân tài', thực khiến trẫm không thể không 'vạn phần kính trọng'." Nói xong, hắn vỗ vỗ tay áo, như thể tay áo bị tro bụi bám bẩn đến chướng mắt, không thể phủi sạch được.
Thiên Vũ Thượng Nguyên cười, chắp tay nói:
"Hoàng thượng quá khen!" Nói xong, hắn lại nhìn đến Minh Ức Hàm ngồi phía bên trái, cố ý hỏi "Hoàng thượng, nếu hạ thần đoán không nhầm, vị này hẳn là người đã phá giải được đề mục của thần, Minh Ức Hàm tiểu thư?"
Mọi người lúc này mới chú ý tới một nữ tử một thân tố y xinh đẹp vô cùng đang ngồi tại chỗ dành cho tân khách bên cạnh Yến vương. Nhất thời, mọi người đều giật mình. Nguyên lai Minh Ức Hàm bây giờ so với Minh Ức Hàm trong lời đồn còn càng thêm mỹ lệ thoát tục, cho dù mặc tố y, cũng không đeo trang sức, nàng vẫn mang khí chất cao quý, dung mạo xuất trần.
Hoàng thượng hơi nhướn mày, tựa hồ tính toán gì đó, trong giây lát lại gật đầu, khoát tay ý bảo Minh Ức Hàm tiến lên hành lễ.
Minh Ức Hàm áp chế hận ý trong lòng, chậm rãi bước lên, hướng Thiên Vũ Thượng Nguyên hành lễ:
"Ức Hàm kiến quá sứ thần đại nhân." (kiến quá: gặp mặt, ra mắt, là câu nói khi lần đầu gặp nhau của người có địa vị thấp hơn)
Thiên Vũ Thượng Nguyên gật gật đầu, nhìn nàng, lại chắp tay, nói với Hoàng thượng:
"Hoàng thượng, nghe nói Minh Ức Hàm tài văn chương xuất chúng, không quá vài ngày đã giải được đề mục của thần, thần có chút 'không phục', muốn mượn yến hội hôm nay để thử tài nàng, không biết ý Hoàng thượng thế nào?"
Hoàng thượng biểu tình không đổi, ánh mắt dừng lại trên người Minh Ức Hàm một hồi, mỉm cười hỏi:
"Ức Hàm, Cao Lệ sứ thần muốn thử tài ngươi, ngươi có dám dự thi hay không?"
Minh Ức Hàm tiến lên từng bước, chậm rãi khom người:
"Ức hàm nguyện ý thử một lần."
Thử? Loại việc này sao có thể nói chữ "Thử"? Nếu ứng phó không được sứ thần, còn không phải là đánh mất hết mặt mũi Đại Minh hay sao? Mọi người có chút sợ hãi, Minh Ức Hàm này là không sợ chết hay không hiểu tình thế, làm sao có thể nói đến nhẹ nhàng như thế?!
Nhưng Hoàng hậu đang ngồi trên thượng vị, trước có chút kinh ngạc, sau đã mỉm cười, nhẹ nhàng nói cùng Hoàng thượng:
"Hoàng thượng, Tử Đồng thấy nữ nhân này đã tính toàn kĩ càng, có thể đáp ứng nàng được không?"
Hoàng Thượng trầm mặc một chút, đạm cười, gật gật đầu, lại cao giọng hỏi "Cao Lệ sứ thần":
"Ngươi muốn thi thế nào?"
"Hạ thần chỉ muốn đố nàng vài câu đố. Nếu Minh Ức Hàm có thể nhanh chóng giải được, thần cho dù thua, cũng nguyện tự phạt ba chén. Ngược lại, nàng nếu đối không được, cũng ' nhận thua ', ' tự phạt ' ba chén, Hoàng thượng thấy sao?" Hắn cố ý nhấn mạnh "Nhận thua" cùng "Tự phạt".
Không giải được phải nhận thua, phạt rượu? Minh Ức Hàm tình thế cấp bách, nhưng xem ra vẫn còn khá hơn các văn thần đang ngồi kia. Nếu nàng không thể đưa ra đáp án mà nhận thua với Cao Lệ sứ thần, cũng tức là Hoàng thượng và toàn bộ văn thần cũng không bằng người Cao Lệ, Hoàng thượng và toàn bộ văn thần đều hướng Cao Lệ "Nhận thua". Nhìn như một màn giải đố đơn giản, nhưng lại thành một cuộc đánh giá quốc uy, mọi người nhất thời đều trầm mặc.
Sau một lúc lâu.
Hoàng thượng đột nhiên nhẹ nhàng giơ bình rượu vàng, chậm rãi lắc lắc rượu bên trong, hỏi:
"Minh Ức Hàm, ngươi tửu lượng thế nào?"
Nàng hiểu được ý Hoàng thượng, vì thế đáp:
"Ức Hàm một chút rượu đều không uống được."
Hoàng thượng vừa lòng cười.
Bởi vì lúc này chỉ có người "Một chút chút rượu đều không uống được" mới có thể "Quyết đánh đến cùng"
***
Thấy "Cao Lệ sứ thần" sắp ra đề, nhất thời, mọi người đều chăm chú nhìn Minh Ức Hàm. Bọn họ chờ mong được nhìn thấy kinh thành tài nữ này có đúng tài văn chương hơn người như trong lời đồn hay không, cũng chờ mong xem nàng tùy cơ ứng biến thế nào. Thiên Vũ Đích Phi ngồi bên phải nhìn nàng bằng ánh mắt thâm thúy, khẽ nhếch đôi môi anh đào, rất có hứng thú xem náo nhiệt.
"Ngươi hãy nghe cho kỹ, " Thiên Vũ Thượng Nguyên nhìn Minh Ức Hàm, lạnh lùng cười, " Thử khúc chích ứng thiên thượng hữu. Câu đố là Đường thi..."
"Âm trần tuyệt." Không đợi hắn nói xong, Minh Ức Hàm đã trả lời.
Không chỉ mọi người ngồi đây, ngay cả Thiên Vũ Thượng Nguyên cũng có chút ngạc nhiên, tựa như muốn nói gì đó, lời đến bên miệng lại thôi: thật là có điểm đánh giá thấp Ức nhi nha đầu kia.
Hắn dừng một chút, lại ra đề:
" Lệ phi đốn tác khuynh bồn vũ. Tống..."
"Không gian thê thương." Nàng lại trả lời.
" Tương phùng nhất bút mẫn ân cừu..."
"Tựu ứng ( nhân) hữu hận!" Minh Ức Hàm đáp, lệ đã tràn khóe mi. (chạm đúng vào nỗi đau của em nó)
[Chú giải:
Câu đố thứ nhất trích trong "Tặng Hoa khanh" của Đỗ Phủ:
Cẩm Thành ti quản nhật phân phân,
Bán thập giang phong bán nhập vân
Thử khúc chỉ ứng thiên thượng hữu,
Nhân gian năng đắc kỷ hồi văn!
Dịch Nghĩa:
Tiếng đàn tiếng sáo ở Cẩm Thành ngày ngày dìu dặt,
Nửa tan vào tiếng gió của giòng sông, nửa vút lên tầng mây.
Khúc nhạc này chỉ ứng được với thượng giới thôi.
Giữa trần gian nào ai nghe được mấy lần!
Dịch Thơ:
Tặng vị khanh họ Hoa
Cẩm Thành dìu dặt tiếng tơ,
Nửa bay theo gió, nửa chờ mây trôi.
Khúc này thượng giới có thôi,
Trần gian thử hỏi mấy hồi được nghe!
(Nguyễn Danh Đạt dịch)
Câu đố thứ hai trích từ Điệp luyến hoa của Đáp Lý Thục Nhất
Điệp luyến hoa - Đáp Lý Thục Nhất
Ngã thất kiêu Dương quân thất Liễu,
Dương, Liễu khinh dương trực thượng trùng tiêu cửu.
Vấn tấn Ngô Cương hà sở hữu,
Ngô Cương phủng xuất quế hoa tửu.
Tịch mịch Thường Nga thư quảng tụ,
Vạn lý trường không thả vị trung hồn vũ.
Hốt báo nhân gian tằng phục hổ,
Lệ phi đốn tác khuynh bồn vũ.
Điệp luyến hoa - (Người dịch: Hoàng Trung Thông, Nam Trân)
Tôi mất bạn Dương, người mất Liễu
Dương, Liễu tênh tênh lên thẳng chín từng trời
Thăm hỏi Ngô Cương gì có nhỉ?
Ngô Cương bưng rượu quế ra mời
Quạnh quẽ Hằng Nga tung áo thụng
Muôn dặm trời xa múa lượn vì trung hồn
Bỗng báo dưới đời đà dẹp hổ
Lệ bay phút chốc thành mưa tuôn
Câu đố thứ ba là một câu đố thời Tống:
Tương phùng nhất bút mẫn ân cừu. --- Tựu ứng ( nhân) hữu hận.
Với câu một và câu hai, các câu trả lời là ý nghĩa từ bài thơ mà câu đố nhắc đến. Câu một là một khúc nhạc xuất trần - "Âm trần tuyệt", câu hai là về không gian thê lương, đau buồn.
Với câu ba,
相逢一笔泯恩仇
Tương phùng nhất bút mẫn ân cừu.
Tống từ có câu: 不应有恨
Bất ứng hữu hận.
Chữ này là ân 恩, tương phùng nhất bút mẫn ân cừu, tức là:
Gặp nhau thì một bút quét hết ân oán→xóa bộ tâm 心 trong chữ ân đi, chỉ còn 因 (nhân). Quay lại câu bất ứng hữu hận, chữ ứng 应 và chữ 因 trong tiếng hoa đồng âm. 仇 cừu và 恨 đi với nhau cho nên đoán được câu bất ứng hữu hận, nhưng vế trên đã xóa bớt tâm, nên đổi thành tựu ứng (nhân) hữu hận. 就应 ( 因) 有恨
Hết.]
Nhất thời, Thiên Vũ Thượng Nguyên bắt đầu nhìn nàng bằng ánh mắt khác, thầm nghĩ: nha đầu kia như thế nào sớm không tới, muộn khoogn tới, lại chonjd đúng thời điểm này mà tới? Hơn nữa nàng trong mắt giấu hận, từ lúc bước vào đều quan sát ta kĩ càng, tựa hồ biết ta có kế hoạch... Chẳng lẽ... Hai tháng này ta cảm nhận được có người vẫn âm thần quan sát phủ thừa tướng, chẳng lẽ người kia cùng nàng có liên quan đến nhau? "Tuyệt!" Một câu đánh tan yên lặng, Yến vương vỗ tay khen.
Chúng thần cũng tán thưởng.
Nàng quay đầu lại cảm kích nhìn Yến vương, đoạn lại đối diện Thiên Vũ Thượng Nguyên:
"Đại nhân, đề đã hết chưa?"
Thiên Vũ Thượng Nguyên nhướn mắt, nói:
"Chỉ còn một."
"Thỉnh ra."
Hắn nghe vậy, cười lạnh, ngâm:
" Vị thành song, tài xích tố. Phân phó đông lưu, nhất nhâm tà dương mộ. Tiểu tự vô bằng sơn hoành lộ. Khả khả phương tâm, xuy hướng hà xử? Mộng hoa hưu, vân tế thụ. Hồi thủ niên niên, chung thị truy trần thổ. Diêu lạc phong trung quy để xử? Nguyện tại phù dong, diệp hạ doanh trụ. Mỗi câu là một câu đố." (Đây là loại câu đố ghép chữ tách bộ, không biết mặt chữ thì cũng không hiểu, nên mình mạn phép không giải thích)
Hắn nói một bài từ dài, rất nhiều người đang có mặt còn nhớ không được, đừng nói là phải nghĩ đáp án.
Nhưng trong khi mọi người đều thì thầm bàn tán, Minh Ức Hàm khóe miệng lại toát ra ý cười lạnh, trong giây lát đã nói đáp án:
"Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà?"
Đến lúc này thì cả Thiên Vũ gia cũng ngẩn người. Thiên Vũ Thượng Nguyên không cười nổi.
"Đại nhân, đề đã giải xong, " Minh Ức Hàm trước mặt mọi người nói, "Ngài cũng nên ' tự phạt ba chén '?"
Nghe vậy, Thiên Vũ Thượng Nguyên trầm mặc một chút. Hồi lâu, đến khi sắc mặt hơi trầm xuống của hắn trở lại bình thường như cũ, hắn mới lên tiếng:
"Ngươi tài trí hơn người, tại hạ thua tâm phục khẩu phục."
Nói xong, hắn quay lại chỗ ngồi, tự phạt ba chén liên tiếp.
Thắng bại rốt cuộc rõ ràng, các đại thần trong triều vỗ tay như sấm rền, chỉ có mình hữu tướng trầm mặc uống rượu.
Yến vương thu hết biểu tình đó vào mắt, không khỏi cười thầm: liên tục mượn văn làm loạn, cũng nên nghỉ ngơi một chút chứ? Chờ khi bản vương tra ra chứng cớ ngươi tàng trữ binh khí, lúc đó, cho ngươi đến nháo kịch hay, hừ.
Trở lại chỗ ngồi, Minh Ức Hàm thở phào, lại chợt thấy một thanh âm nhỏ nhẹ truyền tới bên tai:
"Vẫn còn sống sao, thật sự là may mắn."
Âm thanh vô cùng nhỏ, lại khiến người nghe được rõ ràng. Minh Ức Hàm thâm tâm kinh sợ: đây là mật âm công, không có nội lực thâm hậu không thể làm nổi. Rốt cuộc là ai đang nói với ta?
Đang nghĩ, thanh âm kia lại truyền tới:
"Sao vậy? Không nghe ra ta là ai?"
Minh Ức Hàm cẩn thận quan sát, mới phát hiện người kia ngay trước mặt mình: Thiên Vũ Đích Phi?!
Quả nhiên, Thiên Vũ Đích Phi cười với nàng.
"Chân khí mà ngươi đưa vào không thương tổn ta. Thế nào, thất vọng?" Minh Ức Hàm cũng dùng mật âm công hỏi.
Thiên Vũ Đích Phi ánh mắt thoáng chút kinh ngạc, tiếp theo lại nói:
"Không nghĩ tới ngươi cũng có công phu này. Xem ra lúc trước chúng ta thật sự là đánh giá quá thấp đồ đệ của Thiên Ky đạo nhân, nếu sớm biết hôm nay ngươi tới đây làm loạn, ta đã hạ thêm vài đạo chân khí nữa."
Minh Ức Hàm khinh thường cười:
"Hiện tại hối hận đã quá muộn. Các ngươi giả trang Cao Lệ sứ thần, đã phạm tội khi quân, ta khuyên ngươi vẫn là nên nhanh chóng quay đầu, đừng nháo nữa."
"Khi quân? Tại sao lại là 'quân'?"
"Chính ngươi biết rõ."
"Thật vậy sao? Ta có thể nói cho ngươi hay, nơi này chẳng mấy chốc sẽ không có 'quân'."
Minh Ức Hàm ngẩn người:
"Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Thiên Vũ Đích Phi cười, không đáp.
Danh sách chương