Tháng chạp năm nay, cả bầu trời phủ một màu xám ngắt thiếu sức sống, vài bông tuyết rơi trong không trung, càng làm người thêm u sầu.

Minh Ức Hàm khoác một kiện áo lông cừu, một mình đứng trong hoa viên thu thủy biệt viện, lặng nhìn hai cây mơ đang đứng cạnh nhau. Từng bông tuyết nhẹ nhàng phiêu lượn trong gió rồi đáp xuống trên cành cây, ngọn cỏ, bùn đất, tựa hồ gợi lên một loại cảm giác u buồn nhàn nhạt, nhất thời khiến nàng nhớ đến khoảng thời gian ấm áp ở cùng Hân Vân.

Thời gian như thoi đưa, Ngôn Hân Vân đã đi hai tháng rồi. Hai tháng này, Minh Ức Hàm vẫn mơ mơ màng màng mà sống. Nhớ lại ngày đó tận mắt nhìn thấy Hân Vân rơi xuống vực thẳm, nàng lại không ức chế được mà run rẩy, nếu không phải có Kính Tư đúng lúc dứt điểm được thích khách, hỏa tốc đến kéo nàng lên, nàng thực sự muốn buông tay, cùng Hân Vân rơi xuống...

Ngôn Hân Vân biến mất vài ngày, Ức Hàm vẫn không thể tin được đó là sự thật. Khi đó, nàng cùng Trương gia huynh muội mỗi ngày đều chạy đến dòng nước chảy xiết bên dưới vách núi kia không ngừng tìm kiếm. Nhưng dưới vách núi sóng cuộn mãnh liệt, trên bờ cũng hoang vu không kẻ qua lại. Bọn họ liên tục tìm vài ngày, lại một chút manh mối cũng không tìm được. Kính Tư bi thống nói, rất có thể xác của Hân Vân đã bị nước cuốn trôi đi rồi. Khải Nhứ quỳ rạp xuống đất gào khóc thống khổ. Mà nàng, chỉ mờ mịt đứng một bên, ngơ ngác nhìn sóng cuộn ào ào, trí óc trống rỗng. Nghĩ tới ánh mắt ấm áp của Hân Vân nhìn mình, nghĩ tới vẻ mặt tái nhợt mà dịu dàng của Hân Vân trước khi thả tay rơi xuống vực thẳm, tâm nàng đau đến nghẹt thở.

Ngày đêm tìm kiếm, đến ngày thứ năm, tìm không nổi, kiếm không ra, bọn họ rốt cục lựa chọn từ bỏ, suy nghĩ muốn lập một cái mộ chôn cất di vật của Hân Vân. Trở lại thu thủy biệt viện, Kính Tư mang theo tâm tình đau đớn kịch liệt đóng chặt cửa phòng, Khải Nhứ lập tức trở về phòng của Hân Vân sửa sang lại mọi thứ. Về phần Ức Hàm, nàng vẫn mang vẻ mặt mờ mịt vào phòng, ngơ ngơ ngẩn ngẩn không nói câu nào.

Màn đêm buông xuống, tâm trạng Minh Ức Hàm càng nặng nề. Lấy ra bức họa bé trai mình đã cất đi rất lâu, lấy ra khăn lụa Hân Vân đã dùng để giúp mình băng bó vết thương, còn có cả ngân trang nàng đã không còn dùng, cùng với quạt bạc ngày đó nàng lưu lại, Minh Ức Hàm xếp chúng thành hàng trên thư án rồi đờ đẫn nhìn.

Quên mất hai hàng lệ vẫn chảy dài trên khuôn mặt, quên mất mệt mỏi mấy ngày nay nàng chịu đựng, nàng chỉ biết cố kìm nén bi thương dâng lên trong lòng, lục tung phòng tìm kiếm chút đồ đạc vẫn còn vương lại hương hoa lan của người kia.

Nàng đi đến trước bàn trang điểm, vuốt ve cây lược Hân Vân đã dùng qua, mới phát hiện trên đó còn vương vài sợi tóc của nàng, vội vã mà thương tiếc nâng niu chúng, vuốt cho thẳng lại rồi thật cẩn thận để vào trước ngực. Nàng cũng ngồi trên ghế quý phi xa hoa, mềm nhẹ vỗ về chiếc gối Hân Vân đã dùng qua, up mặt vào đó, hô hấp nhẹ nhàng, lại kinh giác phát hiện ra, mùi hương vương lại này, thật khiến người ta mê li.

Lúc này, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ, hương khí hoa lan bi thương đó lại ngập khắp căn phòng. Cửa phòng đột nhiên mở, Minh Ức Hàm rõ ràng thấy Ngôn Hân Vân mỉm cười đi đến.

"Hân... Vân..." Nàng quả thực không thể tin vào mắt mình, theo bản năng bật thốt.

Ngôn Hân Vân dịu dàng cười nhìn nàng, vẫn như trước thanh tao thoát tục, vẫn như trước ôn nhu như nước..

"Hân Vân... Là chàng thật sao? Chàng trở về thật sao?" Nàng từ từ tiến lại, run rẩy đưa hai tay chạm vào má Hân Vân.

"Thật là chàng..." Nàng cao hứng ôm chặt lấy Ngôn Hân Vân, kích động khóc lên, "Chàng còn sống, thật tốt quá... Vân, thật tốt quá, chàng không có việc gì..." [Rùng cả mình vì độ sến của em nhỏ ]

Ngôn Hân Vân hàm chứa ý cười, lại nhẹ nhàng đẩy nàng ra, chậm rãi nhìn quanh phòng, theo án thư đến cửa sổ, từ cửa sổ nhìn đến ghế quý phi rồi đến giường, cuối cùng mới dừng ánh mắt trên người Minh Ức Hàm. Một khắc kia, một khắc kia, trong mắt của nàng là lưu luyến ngập tràn.

"Vân..." Minh Ức Hàm lại khẽ gọi một tiếng.

Ngôn Hân Vân nhàn nhạt nở nụ cười trên khuôn mặt có điểm nhợt nhạt, ôn hòa nói:

"Ta phải đi."

"Chàng muốn đi đâu?"

"Đi một nơi rất xa, rất xa, nơi tận cùng của thế giới này. Có sơn, có thủy, có đường nhỏ, có cầu gỗ uốn quanh..."

"Vân! Chàng đừng nói nữa, " Nàng mới nghe đã rung mình sợ hãi, nắm chặt lấy tay Hân Vân, "Đó là nơi vô cùng đánh sợ. Vân, chàng đừng đi..."

Ngôn Hân Vân nghe, lộ ra một nụ cười sáng lạn, nhưng vẫn lắc đầu, xoay người muốn đi.

"Không..." Minh Ức Hàm khóc to lên, từ phía sau ôm lấy nàng, nức nở đến cả người run rẩy, "Không... Ta không muốn chàng đi... Ô..."

Ngôn Hân Vân mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, bình tĩnh nói:

"Nàng đừng ôm chặt như vậy, ta rời đi sẽ thực khó khăn."

"Ta không thể để cho chàng đi..." Minh Ức Hàm khóc đến rách yết hầu, càng ôm chặt nàng hơn.

"Vì sao nàng lại tự hành hạ mình như vậy... Buông tay đi."

"Không..." Nàng thương tâm khóc, "Chết cũng không buông... Ta đã buông tay chàng hai lần, tuyệt không thể có lần thứ ba... Chàng còn giận ta sao? Chàng tức giận có thể đánh mắng ta mà... Nếu chàng cứ rời đi như vậy, phụ hoàng mẫu hậu chàng sẽ rất thương tâm, Kính Tư, Khải Nhứ, cả Thải di cũng rất thương tâm... Còn có, còn có ta cũng sẽ rất đau lòng... Vân, đừng đi, nơi đó không thích hợp với chàng đâu..."

"Không... Nơi này mới không thích hợp với ta..." Ngôn Hân Vân thương cảm nói xong, một tầng nước mắt đau thương dâng lên trong hốc mắt, "Về sau ta không ở bên cạnh nàng, nàng phải chăm sóc mình thật tốt. Ta không giận nàng, tất cả đều là ta can tâm tình nguyên... Ta thực sự phải đi rồi, nàng mau buông tay, nếu không ta thực vô cùng khó xử..."

"Không... Không đi, lần này chàng nhất định phải lưu lại..." Nàng càng khóc càng đau lòng, ôm chặt lấy eo Hân Vân, ngón tay trắng noãn cơ hồ muốn cào rách cả y phục để siết thật chặt lấy người kia.

Ngôn Hân Vân sắc mặt ngày càng tái nhợt, nàng thở dài, trầm mặc thật lâu, buồn bã hỏi:

"... Có phải hay không nếu ta lưu lại, nàng sẽ đón nhận tình yêu này của ta?"

"Ta..."

Đúng vậy, nàng quả thật rất muốn Hân Vân lưu lại, nhưng nhắc tới "Yêu", nàng lại theo bản năng giật mình, mở miệng, nhưng lời nào cũng không nói được.

Biết được suy nghĩ của nàng, Hân Vân cười khổ, cái cười kia, mang theo phần tang thương cùng bất đắc dĩ.

Sau đó, nàng hư không tiêu thất.

"Hân Vân! Hân Vân!" Minh Ức Hàm cả kinh, vội vàng kêu lên. Lại chợt phát hiện, chính mình còn đang nằm trên ghế quý phi, vừa rồi gặp mặt, tất cả chỉ là một giấc mộng.

"Hân Vân thật đã chết rồi..." Nàng khẽ thì thào, lại nhịn không được khóc lên.

"Vì sao lúc trước ta lại không nghe Lưu tiên sinh khuyên bảo? Vì sao ngày đó lại đuổi theo tên thích khách kia?... Ta...rốt cuộc đã làm những gì... Hân Vân đã muốn hướng ta thỉnh cầu tha thứ, vì sao ta còn thương tổn nàng như vậy... Trước khi nàng chết còn không nói cho nàng một câu 'tha thứ' đơn giản? Vì sao ta tuyệt tình như vậy..."

Minh Ức Hàm cúi đầu, nội tâm đau đớn như bị ai giày xéo. Nàng thật sự không muốn tin vào sự thực ngay trước mắt này. Lệ rơi đầy mặt, ánh mắt ẩn chứa vô hạn bi thương, nàng không thể gọi nổi tên Hân Vân, vì mỗi lần gọi, tim nàng đau như cắt.

Nàng biết mình nợ Hân Vân nhiều lắm, bao nhiêu kiếp nữa nàng cũng trả không hết. Mà kiếp này, thứ nàng có thể cho Hân Vân, chỉ là mệnh, mệnh của nàng:

"Hân Vân... Hân Vân... Chờ ta..."

Nàng lau nước mắt, lảo đảo đứng dậy từ ghế quý phi, chậm rãi rút nhuyễn kiếm từ thắt lưng -- mặt kiếm phản chiếu ánh sáng - nến, là ánh nến chiếu vào, tạo ra một vầng ánh sáng chói mắt.

Hai hàng nước mắt cứ thế tuôn rơi, kiếm đã kề gần cần cổ trắng hồng của nàng, nàng cảm thấy, mình và Hân Vân, cũng không còn cách xa nhau nhiều nữa.

Đúng vậy, tuyệt không xa, khoảng cách các nàng bây giờ, chỉ là một kiếm này thôi.

Ngay lúc đó, cửa phòng lại bị mở toang, Khải Nhứ từ bên ngoài tiến vào, một phen đoạt đi nhuyễn kiếm trên tay nàng, bất ngờ tát nàng thật mạnh, cả giận nói:

"Ngươi không có tư cách chết!"

Phớt lờ cảm giác bỏng rát một bên má, Minh Ức Hàm dừng một lát, lạnh lùng nói:

"Thanh kiếm, đưa ta."

Khải Nhứ lệ nóng doanh tròng, thất vọng lắc đầu, quay lưng đi đóng cửa phòng, rồi bước tới gần nàng:

"Nếu bình thường, ngươi muốn chết ta tuyệt sẽ không ngăn cản. Thế nhưng, ngươi đừng quên hiện giờ, mạng của ngươi không thuộc về ngươi! Mạng của ngươi, một nửa là điện hạ cấp, một nửa là đại ca ta cấp, ngươi muốn chết cũng được, nhưng ngươi không có tư cách tự vẫn!"

Minh Ức Hàm biểu tình lạnh như băng, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, lăn dài trên mặt:

"Nàng đã chết, là ta hại chết nàng... Ta còn sống để làm gì?"

Nhắc tới từ "Chết", nước mắt Khải Nhứ cũng không ngừng rơi xuống:

"Ngươi cũng biết là ngươi hại chết điện hạ?! Hừ, tốt lắm. Mạng của ngươi chính là nàng liều chết đòi về. Ngươi tự vẫn sẽ chỉ khiến bản thân nợ nàng nhiều hơn! Sẽ chỉ làm cái chết của nàng càng trở nên vô giá trị!" Nàng nói xong, rút từ trong ngực áo ra một cuốn sổ, "Khi ta biết điện hạ chết vì tính tùy hứng ngang ngược của ngươi, ta chỉ muốn làm một việc -- giết ngươi. Ý định này ta đã có lâu rồi, nhất là sau năm ngày tìm kiếm vẫn không thấy được thi thể điện hạ, ta lại càng muốn chém ngươi làm trăm mảnh!" Nàng ánh mắt nghiêm khắc, nhấn mạnh vào mấy chữ "Chém làm trăm mảnh".

Minh Ức Hàm sắc mặt xám tro, đau lòng rơi lệ.

Yết hầu như nghẹn lại, lời nói của Khải Nhứ chẳng còn lưu lại được chút sát khí nào:

"Thế nhưng, hôm nay khi đang sắp xếp lại phòng nàng, ta vô tình phát hiện thấy nhật kí của nàng, vừa mở ra nhìn, đã nhận ra tất cả những gì nàng ghi bên trong đều là những việc nàng cùng ngươi trải qua mấy tháng vừa rồi. Có lẽ, nhìn bằng con mắt nhân gian, tình yêu nàng dành cho ngươi là không có luân lý. Chính ta cũng thấy vậy! Đối với ngươi mà nói, nàng quả thật từng khiến ngươi động tâm, cũng từng làm ngươi đau lòng. Nhưng ngươi trong lòng nàng, đã vượt qua hai chữ ái nhân. Ở trong lòng nàng, ngươi chính là "Mệnh" của nàng. Thế nên, ta không có tư cách đoạt đi "Mệnh" của nàng, ngươi cũng vậy." Dứt lơi, nàng ném nhuyễn kiếm trên mặt đất.

Nghe nàng nói, Minh Ức Hàm lắc đầu, từ đáy lòng lệ không ngừng chảy.

Mở nhật kí đang cầm trong tay, chữ viết đều đặn, ghi lại đoạn thời gian nàng cũng Hân Vân, khoái hoạt, thống khổ, toàn bộ ghi lại trong nhật kí.

Trong đó Hân Vân viết:

Cùng nàng chung sống mấy ngày, tâm bất tri bất giác sinh lòng ái mộ. Tuy biết rằng tình cảm này nên chặt đứt, lại vẫn không thể ức chế...

Đêm, nói với nàng chân tướng rõ ràng, khiến nàng thương tâm rời đi, đến nay vẫn chưa tìm thấy. Tâm không thể yên, cả ngày nuốt không nổi một chút cơm, hối hận vạn phần. Vẫn biết chuyện này sẽ đả thương nàng sâu thế nào, lại vẫn cố tình tiếp tục tình cảm sai trái này...

Nàng hồi phủ rồi, nhưng phớt lờ ta. Đêm, ta nóng lòng muốn giải thích với nàng, vậy mà lời còn chưa dứt, nàng hận ý khó tiêu, cố ý rời đi. Ta vô cùng đau lòng...

Ngày, chợt thấy nàng, người vẫn ưu phiền nhiều ngày, lại nói chuyện vui vẻ cùng Lâm Ẩn Tiêm, ta, chỉ cảm thấy ngực đau như bị bóp nghẹt, nhất thời không thể áp chế lửa ghen là ra lạnh trục khách, khiến nàng lần thứ hai nói với ta bốn chữ "Luân lí ở đời" khiến ta tổn thương vô cùng. Như thế nào mới là luân lý? Thật tâm yêu nàng, lại là không có luân lý?...

"Thật tâm yêu nàng, lại là không có luân lý??" Minh Ức Hàm nghẹn ngào thì thào, tình cảm bấy lâu vẫn cố gắng đè nén giờ lại khiến nàng nhói đau.

Cầm nhật kí của Hân Vân, nhớ lại lúc trước khi Hân Vân sốt đến ngất đi, chính mình còn nhẫn tâm quay gót rời khỏi, sau này, Hân Vân bao lần thỉnh cầu mình tha thứ, mình lại dùng lời lẽ chua chát làm tổn thương sâu sắc đến tự tôn của nàng... Rồi, mình lại khiến cho Hân Vân hoàn toàn hết hi vọng, hơn nữa còn dùng Lân Ẩn Tiêm để đả thương tâm nàng, thậm chí trước khi nàng qua đời, mình còn không nhìn nàng lấy một lần... Minh Ức Hàm thất thanh khóc rống.

Khải Nhứ cũng khóc theo nàng:

"Có lẽ luân lý ngay từ đầu chính là sai rồi, thế nhân cố tình làm theo một cách mù quáng chỉ khiến nó sai càng thêm sai."

Minh Ức Hàm khóc thất thanh,:

"Nàng vì sao ngốc như vậy? Ta căn bản không xứng, cũng không thể nào nhận được tình yêu của nàng..."

Khải Nhứ lắc đầu, cố nén bi thương nói hết câu:

"Bất luận ngươi có thể đón nhận tình cảm của nàng hay không, đến lúc chết nàng vẫn nghĩ cho ngươi, có thể thấy, ngươi đối với nàng có bao nhiêu sao trọng yếu. Đến lúc này, ngươi còn nói muốn chết mà không cảm thấy có lỗi với nàng hay sao? Việc chúng ta phải làm hiện giờ, không phải trốn tránh ở thu thủy biệt viện mà hối hận buồn bã, cũng không phải âm thầm thu xếp di vật của nàng rồi lập cho nàng tấm bia mộ để nàng an giấc ngàn thu, mà là điều tra rõ ràng ý đồ của Thiên Vũ Thượng Nguyên cùng hữu thừa tướng, dù sao nếu không phải sát thủ của Thiên Vũ thế gia xuất hiện, điện hạ cũng không bị bức tử thế này. Ngươi hiểu không?"

"Thiên Vũ thế gia..." Minh Ức Hàm đáy lòng vừa động, nắm chặt nhật kí trong tay, nước mắt rơi như mưa.

Đúng vậy. Chỉ có giết người của Thiên Vũ thế gia, mới có thể chân chính thay điện hạ báo thù!" Khải Nhứ nước mắt tuôn rơi, cắn răng nói nốt....

***

Ngôn Hân Vân ra đi được bảy ngày, quốc sư ở trạm dịch cũng rời nhân thế. Việc này càng khiến Trương gia huynh muội thêm đau lòng.

Hai tháng qua, bọn họ cố gắng không để lộ chuyện Hân Vân đã chết. Kính Tư ghi nhớ di ngôn của Quốc sư, âm thầm phái huynh đệ giang hồ điều tra phủ hữu thừa tướng cùng mục đích của nhóm người Thiên Vũ thế gia khi đến Trung Nguyên. Khải Nhứ vận dụng hết khả năng dịch dung, biến mình thành Ngôn Hân Vân, ngày ngày vẫn đều đặn đến Hàn Lâm viện tu thư, để hoàng thượng không sinh tâm nghi ngờ. Còn Minh Ức Hàm, vẫn như cũ canh giữ trong thu thủy biệt viện, cố gắng làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra, một mặt cố gắng kìm nén nhớ nhung da diết của mình với Hân Vân dưới đáy lòng, mặt khác cố gắng nhẫn nại học tập cách hóa giải chiêu thức của người Thiên Vũ thế gia từ Khải Nhứ, còn lại là chờ kết quả Kính Tư điều tra được.

***

Cho đến hôm nay, tuyết rơi ngập cả không trung, làm cho nàng không khỏi nhớ đến Hân Vân. Nàng thu hồi kiếm, một mình chạy đến gốc mơ trầm ngâm.

Vỗ về thân cây mơ, nàng sâu kín nhìn không trung trắng xóa, nhẹ nhàng thấp giọng hỏi:

"Nơi nàng ở tuyết có rơi không? Vân, nàng lạnh không..."

Chỉ là, dù nàng nhớ nhung thế nào, quan tâm thế nào, đều không có hồi âm.

"Hân Vân..." Mới nhẹ gọi tên của nàng, nước mắt Ức Hàm đã vô thức rơi xuống.

Đúng lúc đó, Trương gia huynh muội vừa vặn đi qua, thấy nàng như vậy, đều dừng lại, nhìn nhau thở dài.

Khải Nhứ chậm rãi tiến đến, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, lại quên mất nên an ủi nàng thế nào.

Minh Ức Hàm lúc này mới phát hiện có người, vội vàng lau nước mắt.

Khải Nhứ thở dài, khẽ hỏi:

"Ngươi nhớ nàng?"

Minh Ức Hàm lắc đầu, quay người qua chỗ khác, không trả lời.

Kính Tư thấy nàng không muốn trả lời, vì thế đi đến chỗ hai nàng, tìm đề tài khác:

"Vừa có huynh đệ truyền lời, có chút tin tức."

Nàng ngẩn ra, hỏi:

"Tin tức gì? Có phải đã tìm được nơi ẩn náu của bọn người Thiên Vũ thế gia hay không?"

"Có người thấy bọn hắn xuất hiện ở quý phủ hữu thừa tướng, còn việc có phải trước giờ bọn hắn vẫn ở tại nơi đó hay không, còn cần điều tra thêm."

"Nhưng đã hai tháng rồi, nếu không nhanh chóng tìm ra, sẽ muộn mất."

Kính Tư huynh muội bình tĩnh, không nói gì.

Minh Ức Hàm sợ bọn họ hiểu lầm ý mình, vì thế bổ sung:

"Sứ giả Cao Lệ đã tới kinh thành, chờ đến khi nào bọn họ rời đi, lúc đó hoàng thượng chắc chắn sẽ triệu hồi huynh muội hai người cùng Hân Vân hồi cung, khi ấy hoàng thượng nếu biết Hân Vân đã chết, còn không tìm thấy xác, khẳng định long nhan giận dữ rồi giáng tội xuống. Ta chết là trừng phạt đúng tội, nhưng các ngươi lại vô tội, đến lúc đó một đường sống cũng không có!"

Kính Tư lạnh nhạt cười, nhìn Minh Ức Hàm, không tiếp tục trả lời, trái lại bình tĩnh hỏi:

"Vô tội? Không. Khiến điện hạ như thế này, chúng ta còn có thể ' vô tội '."

"Các ngươi... Hân Vân nếu biết các ngươi như vậy, nàng nhất định sẽ không an tâm."

Kính Tư thản nhiên lắc đầu, có chút cảm khái hỏi:

"Ngươi có biết vì sao lúc trước chúng ta bất chấp tội khi quân mà giúp điện hạ rời cung?"

Nàng lắc đầu.

"Ngươi không ở trong cung, không hiểu được tranh đấu cung đình có bao nhiêu tàn khốc. Người trong cung, ngoài mặt có thể cười cùng ngươi, nhưng đã ngầm rút đao ra hại ngươi, ở trong cung, người tốt thực rất hiếm. Điện hạ lại là một trong những người hiếm thấy như vậy." Kính Tư nói xong, ánh mắt nhìn xa xăm nặng trĩu tâm tình, "Vài năm trước khi nàng mới hồi cung, chúng ta không phải người của nàng, khi đó, chúng ta bị Hoàng Thượng ban cho Tấn vương làm thị vệ."

"Tấn vương?"

"Đúng vậy. Tấn vương tính khí nóng nảy, giết người để xả giận là chuyện thường tình. Có lần ta thấy hắn hành hạ hạ nhân, không chịu nổi mới can thiệp một chút, hắn đã bắt cả ta cùng Khải Nhứ vào ngục. Lúc ấy đang là yến hội mừng sinh thần điện hạ, nghĩa phụ bẩm báo chuyện này với hoàng thượng, hoàng thượng giận dữ giáng tội Tấn vương. Điện hạ thấy vậy, nhân cơ hội đó cầu xin hoàng thượng cho chúng ta làm thị vệ của nàng. Điện hạ đối nhân xử thế nhã nhặn lịch thiệp, trong chốn thâm cung dơ bẩn lại có phần thoát tục, Tấn vương cũng kiên kị nàng ba phần, vì thế mới không dám làm gì chúng ta. Tóm lại, mệnh chúng ta đều là điện hạ cho, vì nàng hi sinh là điều đương nhiên. Ngươi có lẽ còn không biết, đầu năm, nàng cũng không có đủ dũng khí hạ quyết tâm giả bệnh, là chúng ta nhìn ra nàng không muốn kết hôn với người Cao Lệ, nên đã đề nghị với nàng trước, vì thế nàng mới quyết định như vậy. Hiện giờ sự tình đến thế này, chúng ta như thế nào lại vô tội?" Kính Tư nói xong, cười mỉa mai.

Khải Nhứ cũng nói:

"Lúc trước, khi hoàng thượng phát hiện chuyện này, chúng ta đã muốn lấy cái chết tạ tội. Điện hạ gặp chuyện không may, chúng ta cũng không bận tâm sống chết, chúng ta chỉ muốn trước khi hồi cung có thể đem nhóm người kia ra ánh sáng, sau đó có thể an tâm mà đi theo điện hạ..."

"Các ngươi..." Minh Ức Hàm không khỏi rơi lệ, "Không, Hân Vân khi biết thân phận mình bị bại lộ vẫn lo lắng cho an toàn của các ngươi, ta không thể để các ngươi xảy ra chuyện gì. Nếu trước khi hồi cung không thể bắt được nhóm người kia, ta thà chết cũng sẽ tìm cách cho hai người các ngươi đàu tẩu..."

Khải Nhứ cắn răng oán hận, cắt ngan lời nàng:

"Sẽ không, trước khi hồi cung ta nhất định phải bắt được nhóm người kia. Bọn họ cấu kết hữu tướng nhất định có mục đích nào đó, trước khi hồi cung nếu vẫn không tra được manh mối nào, ta sẽ đến phủ thừa tướng, giết hữu thừa tướng giải hận! Hữu tướng vẫn hận thấu xương nghĩa phụ, cùng Thiên Vũ thế gia thông đồng bỏ độc dược vào thuốc của nghĩa phụ, nay lại hại chết điện hạ, thù này, phải cùng hăn tính rõ ràng!"

Nhìn ánh mắt như bắn ra lửa của nàng, Minh Ức Hàm muốn nói lại thôi, biết lúc này có khuyên nàng cũng không được, chỉ đành lén lút lau hết nước mắt, cũng không nói gì tiếp.

"Nhưng, ngươi..." Khải Nhứ đột nhiên dịu lại, nhìn Minh Ức Hàm, nói, "Vướng bận lớn nhất của điện hạ chính là ngươi, mười lăm tháng này ta sẽ dịch dung cùng ngươi đi giải trừ hôn ước. Lúc trước khi Hoàng thượng cho người tra hỏi chúng ta, còn đặc biệt hỏi ngươi có biết thân phận điện hạ hay không, chúng ta đành nói ngươi bị điện hạ bỡn cợt, căn bản không biết gì hết. Hiện tại chỉ cần ngươi tiếp tục giả bộ hồ đồ, ta nghĩ hoàn thượng sẽ không động đến ngươi."

Minh Ức Hàm nghe vậy chỉ lắc đầu, đang muốn mở miệng, Thủy nhi lại đột nhiên đã chạy tới truyền lời:

"Kính Tư ca ca!"

Ba người không khỏi dừng lại, xoay người lại chờ nàng đến gần.

"Chuyện gì, Thủy nhi?" Kính Tư hỏi.

"Kính Tư ca ca, Kính..." Chắc chạy nhanh nên rất mệt, nàng thở dồn dập, "Có người đến quý phủ tìm ngươi, nói là có việc gấp, ngươi mau đi xem một chút đi."...

***

Kính Tư sau khi rời đi, Thủy nhi lại lui xuống, hoa viên chỉ còn Ức Hàm cùng Khải Nhứ.

Nàng yên lặng bước dưới tàng cây mơ, tuyết in dấu chân nàng, mang thần sắc thương cảm mơ hồ, không khí trong trẻo nhưng lạnh lẽo.

"Ngươi hôm nay về sơm như vậy?" Minh Ức Hàm đột nhiên hỏi một câu.

Biết nàng muốn phã vỡ không khí sượng ngắt lạnh lẽo này, Khải Nhứ đành đáp:

"Cuối năm, sứ giả các nước chư hầu đến rất đông, mọi người ở Hàn Lâm viện cũng đi tiếp đón. Ta thấy không có gì chuyện làm, đeo mặt nạ da người trên mặt cũng không thoải mái, nên hồi phủ."

Nói xong, nàng dừng một chút, cảm khái nói:

"Hiện tại nhớ tới, điện hạ lúc trước dịch dung giả bệnh mấy ngày, đúng là việc khổ sai, khó trách... Khó trách nàng nhẫn không được lén trốn khỏi cung hít thở không khí..." Dứt lời, mỉm cười, nước mắt đã dâng đầy trong khóe mắt.

Minh Ức Hàm vừa nghe, lòng đã thương cảm không thôi, nước mắt rơi, môi mỉm cười, lại hỏi:

"Nàng đôi khi cũng thực nghịch ngợm?"

Khải Nhứ vừa cố ngăn nước mắt, vừa cố vờ như bình thường, gật gật đầu:

"Ngẫu nhiên mà thôi. Có lẽ là do nàng ở ngoài cung hơn mười năm, tính tình phóng khoáng. Nhưng mà..." Nói xong, nàng đưa ánh mắt nhìn Minh Ức Hàm, "Từ khi gặp ngươi, nàng thay đổi rất nhiều, trở nên u buồn, cũng không quả quyết, thậm chí cũng không thể ổn định tâm trạng của mình như trước. Ngươi là người duy nhất nắm giữ nội tâm nàng, cảm xúc của nàng."

Nghe vậy, Minh Ức Hàm có chút nghẹn ngào.

Khải Nhứ nhìn nàng, cũng đoán biết được nàng nghĩ gì, vì thế lại chuyển đề tài để không khí bớt u sầu:

"Không nói chuyện này nữa. Nói cho ngươi biết một chuyện, biết không? Lần này sứ giả Cao Lệ đến kinh, đến giờ vẫn không nhắc tới chuyện kết thông gia giữa hai nước, ngươi nói kỳ quái không?"

"Nga? Cao Lệ chẳng phải đang cầu viện binh sao? Vì sao lại không nói lời nào?" Nàng cố gắng nhẫn xuống đau thương trong lòng, vờ như quan tâm vấn đề này, hỏi.

Khải Nhứ lắc lắc đầu, nói xong:

"Không biết, lần này sứ giả tâm tư không tầm thường, không những không đề cập đến chuyện đó, còn công nhiên giữa đại điện đưa ra nan đề, ta lo rằng bọn họ định ' lấy văn dương uy '."

"Thật sao? Bọn họ ra nan đề gì? Đại thần trong triều ứng biến thế nào?"

"Lúc trở về, ta có nghe một nhóm đại thần nghị luận về hai nan đề đó. Một đề là, một bức tranh mà chỉ có người vẽ tranh mới có thể nhìn thấy mặt trời. Đề thứ hai là trong khuôn giấy 5 thước chiều ngang 6 thước chiều dài phải vẽ được La Hán cao mười thước. Ngươi nói, này thực quá đáng đúng không?"

Minh Ức Hàm suy nghĩ một chút, môi khẽ nhếch, ánh lên chút ý cười:

"Chuyện này nào có gì?" Nói xong, dẫn Khải Nhứ đến thư phòng.

Minh Ức Hàm tự mình lấy ra hai bức tranh, một bức là "Tịch dương lạc sơn", bức kia là "La Hán túy"

Khải Nhứ nhìn kĩ, chỉ thấy bức "La Hán túy" vẽ một La Hán đang "Loan yêu sái túy quyền" [Cúi người uống rượu =) Đơn giản thì chắc là thế] Nàng không khỏi gật gù khen:

"Tuyệt! La Hán nửa người dưới dài năm thước, nửa người trên cùng đầu bốn thước có thừa, nếu đứng lên không phải vừa vặn mười thước? Như thế nào ta không nghĩ tới La Hán có thể "cúi người"?" Mỉm cười, xem đến bức "Tịch dương lạc sơn", bức tranh chỉ có một tòa lầu các bị bao phủ bởi ráng chiều vàng cam, nghĩ một chút, hỏi" "Bức tranh này vì sao không có mặt trời?"

Minh Ức Hàm khóe miệng khẽ nhếch:

"Có, là ngươi không thể nhìn thấy mà thôi. Ngươi đã nói chỉ có người vẽ mới có thể biết mặt trời ở đâu."

Khải Nhứ cười nhạt, hỏi:

"Vậy mặt trời trong tranh ngươi vẽ ở đâu?"

Minh Ức Hàm tùy tiện chỉ vào một nơi trên tranh, đáp:

"Ở phía sau núi, chỗ này."

"Ngươi chứng minh thế nào đây?"

Minh Ức Hàm mỉm cười, chỉ tay vào tranh, nói:

"Ta muốn người xem không thể nhìn thấy mặt trời ở nơi nào, nếu không sao lại cho người biết tranh này tên là "Tịch dương lạc sơn"? Khải Nhứ giật mình, không khỏi bội phục:

"Xem ra, Minh tiểu thư quả nhiên danh bất hư truyền."

"Chê cười rồi."

Hai người đang nói, Kính Tư đột nhiên vội vàng đi tới.

Khải Nhứ nhất thời có dự cảm xấu:

"Ca, làm sao vậy?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện