《 Đạo Đức Kinh 》-- Xoạt! 《 nữ kinh 》-- Xoạt!
《 nữ huấn 》-- Xoạt!
Phàm là cổ huấn -- đều xé hết!
Ngày đó, buổi tối, Ngôn Hân Vân ức chế không được cảm xúc, phẫn nộ mà xé hết luân lí cổ thư..
Nhất thời, trong thư phòng giấy bay lả tả, tiếng xé giấy chói tai vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
Vứt hết sách trên thư quỹ xuống đất, lật ngược thư án, đá gãy ghế dựa, đập nát chậu hoa, lệ rơi như mưa, Ngôn Hân Vân điên cuồng phát tiết hết những ủy khuất tích tụ trong lòng, lí trí vỡ vụn, tâm tư cũng tan thành ngàn mảnh nhỏ. Nàng cơ hồ không biết mình đang làm cái gì.
Đến khi phát tiết xong, đồ đạc cũng bị đập tan tành, nàng ủ rũ thả người ngã trên mặt đất, co hai chận lại, khóc lớn.
Ngôn Hân Vân lần đầu tiên khóc ngon lành như vậy. Nàng mặc sức mà khóc, để lí trí cùng tâm tư thôi thổn thức. Thế nhưng dù khóc đến thế nào, cảnh tượng buổi sáng kia vẫn hiện ra rõ mồn một trước mắt....
Lâm Ẩn Tiêm thiếu chút nữa ngã sấp xuống được Minh Ức Hàm nâng dậy, thế nhưng còn mục trừng khẩu ngốc (Mắt chữ A mồm chữ O Thằng cha này vô dụng bỏ xừ, vô dụng hơn cả em Vân) nhìn nàng, một tiếng 'Cảm ơn' cũng nói không xong.
Thoáng nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Ức Hàm khi đó, Ngôn Hân Vân nhẫn nại không được, bước nhanh đến đại sảnh, ôn hoà nói:
"Đại nhân, đây là bản dịch của ngài."
Nói xong, nàng lập tức đem 《 Phù hoa lục 》 trả lại cho hắn. [Mùi dấm bốc lên nồng nặc rồi *lấy tay phẩy phẩy*]
Lâm Ẩn Tiêm còn muốn nói gì đó, Ngôn Hân Vân đã lên tiếng trước:
"Cũng không còn sớm nữa, đại nhân còn có công vụ bận rộn, thỉnh hồi phủ!" Nàng vung tay, hàm ý tiễn khách.
Này từng cử chỉ đều có ý muốn Lâm Ẩn Tiêm rời khỏi. Hoàn hảo hắn cũng thức thời, lập tức li khai, thế nhưng khi bước ra, vẫn quay đầu lưu luyến nhìn Minh Ức Hàm một chút, đi không quá vài bước, lại quay đầu thâm tình nhìn nàng.
Ánh mắt như thế thật sự chọc giận Ngôn Hân Vân, nàng tận lực áp chế ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng, mặt ngoài bình tĩnh như thường.
Nhìn Lâm Ẩn Tiêm ra phủ, lại mơ hồ cảm giác Ngôn Hân Vân một bụng tức giận, Minh Ức Hàm thoáng cười lạnh, lại cố ý dùng trọng trầm thấp lạnh lẽo hỏi Ngôn Hân Vân: [ Đùa, độc nhất phụ nhân tâm có khác ]
"Ngươi này là có ý gì?"
"Không có ý gì." Nàng trả lời bằng ngữ khí bình thản.
"Lâm đại nhân lần đầu tiên đến biệt viện, ta chỉ là đưa hắn đi dạo hoa viên, làm tròn vai trò chủ nhà thôi, ngươi lại sớm như vậy hạ lệnh đuổi khách, chết sống muốn đem người đuổi đi sao?"
Nghe nàng nói như vậy, Ngôn Hân Vân trong mắt thoáng tức giận, nàng mở lớn mắt nhìn Minh Ức Hàm trước mặt, ánh mắt sắc bén làm người ta không dám đối mặt.
Ánh mắt của nàng quả thật làm cho Minh Ức Hàm nổi lên ba phần hàn ý.
Ức Hàm không tự chủ lui về phía sau vài bước, trong lòng bỗng dưng dâng lên chút sợ hãi.
Nhìn thấy đối phương lui về phía sau từng bước, Ngôn Hân Vân tựa hồ có chút không nỡ, thu hồi ánh nhìn uy nghiêm, dùng ngữ khí trầm mặc nói:
"Đây là biệt viện của ta, có muốn làm tròn bổn phận chủ nhà, cũng không phải nàng, mà là ta. Về sau không có cho phép của ta, thỉnh đừng tùy tiện dẫn người vào hoa viên, vì ta không muốn nhìn thấy hoa viên mình tỉ mỉ thiết kế lại bị người khác dẫm lên, nàng hiểu không?"
Minh Ức Hàm nghe vậy, vừa kinh vừa giận, tiện đà gật đầu cười lạnh, nói:
"Đúng vậy, ta đã biết. Ta thật sự là hồ đồ, cư nhiên đã quên công chúa điện hạ mới là chủ nhân biệt viện. Ngài yên tâm, " Ngữ khí của nàng đột ngột nhẹ hẫng, môi khẽ nhếch nở nụ cười nửa miệng lạnh băng, "Ta biết về sau nên làm như thế nào. Dân nữ tuyệt không tái ' dẫm lên ' hoa viên công chúa điện hạ ngài tỉ mỉ tạo nên, lại càng không mang người ngoài bước vào. Dân nữ nói được thì làm được, ngài có thể yên tâm."
Nghe nàng tự gọi mình "Dân nữ ", Ngôn Hân Vân ý thức được chính mình vừa rồi nói quá nặng lời, vì thế thay đổi ngữ khí, nói:
"Lung nhi ta không phải ý tứ này... Chúng ta có nhất thiết phải nói những lời như vậy với đối phương không? Trước mặt nhau, ta không là công chúa, nàng cũng không là dân nữ, chúng ta có thể trở lại như trước kia được hay không?"
"Trở lại trước kia?" Minh Ức Hàm tâm đau nhói, tự giễu mỉm cười, ngữ khí càng nhẹ, tựa hư không,, "Phải trở về với 'trước kia' nào đây? Ba tháng trước? Tám năm trước? Khiến bản thân lại một lần nữa bị điện hạ ngài đùa giỡn, coi ngài như là nam nhân mà yêu sao? Nói vậy, ta liền thật sự buồn cười quá."
Ngôn Hân Vân nghe vậy, trong lòng càng bị thương:
"Bởi vì ta không phải nam nhân, cho nên nàng mới không thể yêu ta sao?... Vì sao giữa nử tử với nhau không thể có tình yêu? Vì cái gì nam nữ không thật tâm yêu nhau thì lại là thiên kinh địa nghĩa? Mà nữ tử chân chính yêu nhau lại đáng phỉ nhổ? Luân lí, thiên lí như vậy không phải khiến người ta buồn cười sao?"
Minh Ức Hàm nghe đến ngẩn người, mắt ánh lên lệ quang, cười lạnh tiếp tục nói:
"Có đôi khi, ta cảm thấy được điện hạ ngài thật đáng thương."
Ngôn Hân Vân nhìn thẳng vào nàng..
Minh Ức Hàm lắc đầu một chút, cười khổ, dùng ngữ khí mềm nhẹ nói nốt:
"Điện hạ ngay cả luân lý cơ bản cũng không thanh hiểu, sao không đáng thương cho được?"
Mọi việc sớm đã hiện rõ trước mắt như vậy, nào có thể lấy lệ che đi được đây? Ngôn Hân Vân để mặc nước mắt rơi, một chút khí lực để khóc cũng không có, cứ như vậy ngồi trên mặt đất, như một kẻ đang chờ mong cái chết tiến đến, trong trầm mặc và tĩnh mịch.
Một đêm này, nàng không trở về phòng nghỉ ngơi. Một mình đứng trong thư phòng, lúc thì im lặng, lúc lại cầm bút viết. Không có ai biết nàng rốt cuộc viết những gì, thậm chí ngay cả chính nàng cũng không rõ mình đang viết gì...
***
Tiên đoán của Quốc sư quả không sai, hắn quay về trạm dịch được một thời gian ngắn đã liền có chuyện phát sinh.
Bởi vì lúc trước bị người của Thiên Vũ thế gia đuổi giết, thương thế của hắn vẫn chưa phục hồi hoàn toàn. Mặc dù có Nhất Tâm đại sư truyền nội công hộ thể, lại dùng dược của Khải Nhứ điều trị, khi rời Thu thủy biệt viện, hắn cũng nghĩ không còn gì trở ngại, nhưng vừa đến trạm dịch, vết thương lại bị nứt ra, lộ ra miệng vết thương, bị nhiễm trùng, thân thể không bằng trước. Ngắn ngủn hai tháng, hắn đã trở nên gầy yếu, tứ chi mệt mỏi, thậm chí hấp hối, ngay cả ngự y cũng thúc thủ vô sách.
Vì thế kinh thành truyền ra tin Quốc sư bạo bệnh chưa khỏi. Chúng đại thần lục tục đến thăm hắn hắn, ngày đó ngay cả Hoàng Thượng cũng tới trạm dịch.
Hoàng Thượng vốn nghĩ muốn an bài cho hắn một phủ trạch tốt một chút để tĩnh dưỡng, nhưng hắn tư tốn cự tuyệt, cũng chỉ dùng ngữ khí trầm thấp, nhẹ nhàng nói bên tai hoàng thượng "Cẩn thận hữu thừa tướng".
Hoàng Thượng ngẩn người.
Sau khi hắn rời trạm dịch, thân mình quốc sư đột nhiên càng thêm suy nhược.
Hoàng hôn buông xuống, người đến thăm quốc sư cũng lần lượt hồi phủ, trạm dịch một ngày đầy ắp thanh âm, cũng dần yên tĩnh trở lại.
Lúc này, có mấy người nhẹ nhàng nhảy cửa sổ vào, lén lút tới trước giường hắn. Đó là vài người Kính Tư bọn họ.
Bởi vì trạm dịch là nơi cho quan lại, Kính Tư bọn họ trên danh nghĩa đã theo Hàm công chúa đến Hoàng lăng, không thể vào trạm dịch giữa ban ngày ban mặt, vậy nên mới phải theo cửa sổ mà vào.
"Nghĩa phụ..." Kính Tư, Khải Nhứ tiến lên nhẹ giọng kêu một câu.
Quốc sư vừa uống thuốc, đang định đi ngủ bèn mở mắt. Hắn định thần nhìn, phát hiện trước mắt trừ bỏ huynh muội Kính Tư, còn có ân nhân của mình - Minh Ức Hàm.
"Lưu tiên sinh..." Minh Ức Hàm thân thiết gọi một tiếng.
"Các ngươi tới..." Quốc sư nói chuyện cũng có vẻ mệt mỏi, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm.
Kính Tư hiểu ý, vội vàng giải thích:
"Điện hạ còn ở Hàn lâm viện. Sáng nay nghe tin nghĩa phụ bệnh nặng, chúng ta đã muốn tới đây ngay, nhưng hoàng thượng giá đáo nơi này, nên mới đành hoãn đến bây giờ. Nghĩa phụ, ngài thân thể thế nào? Lúc rời biệt viện, ngài không phải đã sắp khỏi hẳn sao?"
Quốc sư lãnh tiếu, lắc đầu, mơ hồ giải thích:.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
"Thiên ý như thế."
Minh Ức Hàm mày nhíu chặt, có chút trách cứ nói:
"Tiên sinh, sinh mệnh quan trọng, ngài còn thiên ý cái gì? Mau để Khải Nhứ thay ngài bắt mạch đi."
Nối xong, Khải Nhứ lập tức cầm tay quốc sư, cẩn thận xem mạch. Trong giây lát, nàng nhíu chặt mi, hốt nhiên phát hiện một bát dược được đặt trên thư án cạnh giường, bưng lên xem kĩ, hỏi:
"Nghĩa phụ, dược này là ai đưa?"
"Ngự y."
"Ngự y?! Ngự y như thế nào khai mạn đà la cho ngài ăn vào?"
Lời vừa nói ra, Kính Tư cùng Minh Ức Hàm đều kinh chấn:
"Mạn đà la?!"
Là một loại ma túy kinh lạc, dùng quá liều chắc chắn chỉ còn nước chết.
"Ngự y không có lí do gì để ngay cả dược chữa thương cũng kê sai." Khải Nhứ suy nghĩ, "Chẳng lẽ là có người muốn mượn dược hạ độc hại chết nghĩa phụ?"
Quốc sư cũng không vì một câu nói kia mà kinh hoảng, trái lại vô cùng bình tĩnh nói:
"Sinh tử mệnh đã định, hạ độc cũng tốt, bệnh nặng cũng thế, đều không cần tìm hiểu kỹ..."
"Nghĩa phụ nói như vậy, rõ ràng đã biết chuyện gì xảy ra." Kính Tư nghiêm trọng nói.
Quốc sư nhìn nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu, không có đáp lại.
"Nghĩa phụ..." Khải Nhứ kêu một tiếng, muốn nói cái gì, lại bị quốc sư phất tay ý bảo đừng nói tiếp.
Nàng dừng một chút, vẫn đem lời nói nốt:
"Nghĩa phụ nguy ở sớm tối, chúng ta sao có thể yên tâm?"
Quốc sư không trực tiếp trả lời, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, như đang suy nghĩ điều gì, thật lâu sau mới nói:
"Trước đó vài ngày, uống dược ngự y kê, ta đã cảm thấy có gì không đúng, cẩn thân quan sát, mới phát hiện có người lẻn vào biệt viện, âm thầm hạ độc."
"Nghĩa phụ nếu biết có người hạ độc, vì sao còn uống hết dược kia?"
Quốc sư không trả lời, nhẹ nhàng di chuyển thân thể một chút, lôi từ dưới chăn ra một vật:
"Đây là bài tử mà kẻ hạ độc vô tình làm rơi ở đây."
Kính Tư tiếp nhận, vừa thấy:
"Hồ phủ Thừa tướng?!"
Khải nhứ, Minh Ức Hàm đều ngơ ngẩn.
Quốc sư chậm rãi nói:
"Hữu thừa tướng thái độ làm người âm hiểm, ta ba lần bảy lượt khuyên can Thánh thượng -- chớ dùng người này, bởi vậy mới đắc tội hắn."
"Việc này ta cũng có biết. Hữu tướng không phải bởi vậy mà sát hại nghĩa phụ chứ?"
"Hắn quả thật ghi hận trong lòng. Năm đó Thánh thượng cho rằng người này hành sự hoàn hảo, cho nên mới cho hắn làm Thừa tướng. Nhận chức không lâu, hắn liền làm khó dễ ta, khiến Thánh thượng đối ta mất đi tín nhiệm, buộc ta bãi chức."
"Nói như vậy, là hắn sợ nghĩa phụ phục chức sẽ thành uy hiếp với hắn, nên mới sai người hạ độc?"
Quốc sư lắc đầu:
"Không chỉ có vậy. Hai tháng trước đến Hữu thừa tướng quý phủ, ta phát hiện có một số binh khí dị thường, mới quan sát một chút, đã bị người của phủ truy đuổi Ta nghĩ, hẳn đó mới là nguyên do chính hắn muốn giết ta."
"Hữu tướng quý phủ có binh khí lạ?" Khải Nhứ hỏi.
Đúng vậy." Quốc sư nói xong, được Kính Tư đỡ, chậm rãi ngồi dậy, "Hữu tướng dã tâm thâm độc, hy vọng hắn không phải bị ta đoán trúng -- âm thầm chiêu binh mãi mã."
Minh Ức Hàm nói:
"Trước kia ta chỉ nghe nói hữu thừa tướng thất ý với quan viên trong triều, lại ở quý phủ của mình chiêu đãi một nhóm người. Ta nghĩ vậy đã đủ nghiêm trọng, không ngờ hắn còn... Xem ra thật sự là lòng người khó lường."
Kính Tư nghĩ một chút, đột nhiên hỏi:
"Nghĩa phụ, lúc trước là hoàng thượng ban mật chỉ triệu ngài về kinh, nếu là mật chỉ, kia trong triều hẳn cũng chỉ có vài ba trọng thần hay biết. Nói cách khác, không có nhiều người biết ngài trở về. Vậy võ sĩ đuổi giết ngài lúc trước có thể là người Hữu thừa tướng phái đến hay không?"
Minh Ức Hàm cảm thấy cách suy nghĩ này cũng không đúng:
"Chỉ sợ không phải. Nhất Tâm sư phụ đã nói, đêm đó đuổi giết tiên sinh là người của Thiên Vũ thế gia."
Khải nhứ lại đột nhiên phủ quyết:
"Không, có thể chính là người của Hữu thừa tướng phủ. Nghĩa phụ cùng Đông Doanh trước nay không liên quan gì, vì sao bọn họ có thể sai người đuổi giết."
"Nhưng là, nếu này võ sĩ thật là do hữu tướng phái tới, vậy bọn hắn cùng Hữu thừa tướng quan hệ thế nào? Vì sao bọn họ lại nghe lời Hữu thừa tướng?"
"Minh tiểu thư chẳng lẽ đã quên, Thiên Vũ Thượng Nguyên ngày đó vội vàng chấm dứt trận so tài trên đỉnh núi, là vì đi gặp một vị khách quý."
"Ngươi là nói... Vị kia khách quý kia có thể là Hữu thừa tướng?"
"Hữu thừa tướng có đàm phán với Đông Doanh nhiều lần, cũng được coi là dó quan hệ chính trị, khả năng này cũng rất có thể xảy ra."
Minh Ức Hàm cảm thấy có chút rối loạn:
"Như vậy nói, Thiên Vũ Thượng Nguyên muốn trộm bí kíp võ công của sư phụ ta, thì... Hắn làm như vậy, dụng ý như thế nào?"
"Này đều chỉ là chúng ta đoán thôi, " Quốc sư lúc này thản nhiên mở miệng, "Hiện tại đại cục không rõ ràng, không thể khẳng định điều gì, hết thảy chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, tùy cơ ứng phó."
Minh Ức Hàm nghe hắn nói nói có chút khàn khàn, vì thế bưng một chén nước cho hắn uống xong, lại nói:
"Nhưng, ngay cả như vậy, tiên sinh cũng không cần biết rõ dược có độc mà vẫn uống chứ? Ngài hiện giờ bệnh thành như vậy, bảo chúng ta sao yên tâm? Không bằng chúng ta nghĩ biện pháp nào đó đem ngài ra khỏi đay, được không?"
Hắn mỉm cười cười, lắc đầu:
"Uống thuốc đó không phải vì muốn giữ yên lặng theo dõi kì biến."
"Kia tiên sinh có mục đích gì?"
Hắn trầm mặc một chút, cũng không trả lời rõ ràng, chỉ mơ hồ nói:
"Không dối gạt cô nương, một kiếp đã định, nếu đã đến đây, sẽ không có ý định rời đi."
"Vì cái gì?" Khải Nhứ nhận thấy cách hắn nói chuyện có điểm khác biệt, cũng hiểu hàm ý của hắn khi nói từ 'kiếp', cho nên trong mắt phiếm lệ quang.
Quốc sư mỉm cười nhìn nàng một cái, chậm rãi nắm lấy tay nàng, nói:
"Không thể nói. Có lẽ... Về sau ngươi sẽ biết."
Tạm dừng hồi lâu, hắn lại nói:
"Vốn, ta là không muốn nói với các ngươi chuyện Hữu thừa tướng, sợ các ngươi mấy người không hiểu chuyện lại bị cuốn vào tranh đoạt. Nhưng vừa cẩn thận ngẫm lại, ta cảm thấy đúng là nên nói với các ngươi một chút. Hữu tướng quý phủ có binh khí, chỉ sợ là muốn phản. Hiện tại trong triều đâu đâu cũng là tai mắt của hắn, dù co biết mưu đồ của hắn, e cũng khó có thể ngăn lại." Hắn nói xong, ánh mắt nhìn Kính Tư, "Kính Tư là thị vệ của Hàm công chúa, là thần tử hoàng thượng tín nhiệm, lại cùng nhân sĩ hắc bạch trên giang hồ qua lại, vô hình chung đã có thể tạo thành một thế lực đối chọi cùng Hữu thừa tướng. Hơn nữa ngươi trên danh nghĩa lại đang cùng Hàm công chúa ở Hoàng Lăng, Hữu thừa tướng sẽ không đề phòng, đây là thuận lợi để ngươi tập kích hắn. Vạn nhất ngày nào đó hắn thật sự khởi binh, chỉ có ngươi, mới có thể vận dụng toàn lực, bảo hộ Thánh Thượng an toàn."[Đoạn này mệt thế =.,= Dài ghiếp]
Kính Tư nghe vậy có chút trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói:
"Nghĩa phụ nếu thập phần khẳng định Hữu tướng quý phủ có giấu binh khí, việc này xem ra thật đúng là không đơn giản. Ta sẽ phân phó thủ hạ âm thầm điều tra, cho dù liên lụy đến tính mạng, ta cũng sẽ bảo hộ thánh giá, nghĩa phụ yên tâm."
Quốc sư gật gật đầu, lại chậm rãi quay sang nhìn Minh Ức Hàm, thay đổi đề tài hỏi:
"Cô nương, còn nhớ rõ khi chơi cờ ở biệt viện, ta cùng ngươi nói những gì không?"
Minh Ức Hàm giật mình, gật gật đầu.
"Cô nương..." Quốc sư nói xong, lại có vẻ mệt mỏi, thở dốc một chút, tiếp tục nói, "Cẩn trọng hành sự. Tuy rằng điện hạ trước kia có sai, nhưng cái ' sai ' của nàng cũng nhiều là xuất phát từ bất đắc dĩ. Hy vọng ngươi nhìn thấy cô gắng của nàng..."
"Tiên sinh, " nàng tựa hồ không muốn nghe tiếp, cắt lời, "Đây là chuyện của ta và nàng, thỉnh tiên sinh không cần nhiều lời."
Quốc sư hít một hơi, chậm rãi giải thích:
"Cô nương đối ta có ân cứu mạng, ta chỉ không muốn cô nương sau này phải tiếc nuối. Nói thật mất lòng, hi vọng cô nương tự giải quyết cho tốt."
Hắn nói xong, rốt cục nhịn không được ho khan vài tiếng.
Kính Tư ba người bỗng chốc khẩn trương, Khải Nhứ nói:
"Nghĩa phụ, ta trước nên khai một phương thuốc cho ngài điều trị đi!"
Quốc sư giữ chặt nàng, lắc đầu, tay run rẩy khẽ hươ hươ:
"Không cần..."
"Vì cái gì?" Khải Nhứ vừa tức lại vừa vội.
"Không tại sao, tóm lại không cần..." Hắn cố hết sức trả lời.
Minh Ức Hàm thật sự xem không nổi, nói với Khải Nhứ:
"Ngươi khai thuốc, ta lập tức đi lấy dược!"
Nhưng nàng vừa dứt lời, bên ngoài một phi tiêu sắc bén bay thẳng vào. Cũng may nàng phản ứng mẫn tiệp, lấy hai ngón trỏ kẹp lấy, chuyển ngu thành an.
"Ai?!" Mọi người cảnh giác hét lên.
《 nữ huấn 》-- Xoạt!
Phàm là cổ huấn -- đều xé hết!
Ngày đó, buổi tối, Ngôn Hân Vân ức chế không được cảm xúc, phẫn nộ mà xé hết luân lí cổ thư..
Nhất thời, trong thư phòng giấy bay lả tả, tiếng xé giấy chói tai vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
Vứt hết sách trên thư quỹ xuống đất, lật ngược thư án, đá gãy ghế dựa, đập nát chậu hoa, lệ rơi như mưa, Ngôn Hân Vân điên cuồng phát tiết hết những ủy khuất tích tụ trong lòng, lí trí vỡ vụn, tâm tư cũng tan thành ngàn mảnh nhỏ. Nàng cơ hồ không biết mình đang làm cái gì.
Đến khi phát tiết xong, đồ đạc cũng bị đập tan tành, nàng ủ rũ thả người ngã trên mặt đất, co hai chận lại, khóc lớn.
Ngôn Hân Vân lần đầu tiên khóc ngon lành như vậy. Nàng mặc sức mà khóc, để lí trí cùng tâm tư thôi thổn thức. Thế nhưng dù khóc đến thế nào, cảnh tượng buổi sáng kia vẫn hiện ra rõ mồn một trước mắt....
Lâm Ẩn Tiêm thiếu chút nữa ngã sấp xuống được Minh Ức Hàm nâng dậy, thế nhưng còn mục trừng khẩu ngốc (Mắt chữ A mồm chữ O Thằng cha này vô dụng bỏ xừ, vô dụng hơn cả em Vân) nhìn nàng, một tiếng 'Cảm ơn' cũng nói không xong.
Thoáng nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Ức Hàm khi đó, Ngôn Hân Vân nhẫn nại không được, bước nhanh đến đại sảnh, ôn hoà nói:
"Đại nhân, đây là bản dịch của ngài."
Nói xong, nàng lập tức đem 《 Phù hoa lục 》 trả lại cho hắn. [Mùi dấm bốc lên nồng nặc rồi *lấy tay phẩy phẩy*]
Lâm Ẩn Tiêm còn muốn nói gì đó, Ngôn Hân Vân đã lên tiếng trước:
"Cũng không còn sớm nữa, đại nhân còn có công vụ bận rộn, thỉnh hồi phủ!" Nàng vung tay, hàm ý tiễn khách.
Này từng cử chỉ đều có ý muốn Lâm Ẩn Tiêm rời khỏi. Hoàn hảo hắn cũng thức thời, lập tức li khai, thế nhưng khi bước ra, vẫn quay đầu lưu luyến nhìn Minh Ức Hàm một chút, đi không quá vài bước, lại quay đầu thâm tình nhìn nàng.
Ánh mắt như thế thật sự chọc giận Ngôn Hân Vân, nàng tận lực áp chế ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng, mặt ngoài bình tĩnh như thường.
Nhìn Lâm Ẩn Tiêm ra phủ, lại mơ hồ cảm giác Ngôn Hân Vân một bụng tức giận, Minh Ức Hàm thoáng cười lạnh, lại cố ý dùng trọng trầm thấp lạnh lẽo hỏi Ngôn Hân Vân: [ Đùa, độc nhất phụ nhân tâm có khác ]
"Ngươi này là có ý gì?"
"Không có ý gì." Nàng trả lời bằng ngữ khí bình thản.
"Lâm đại nhân lần đầu tiên đến biệt viện, ta chỉ là đưa hắn đi dạo hoa viên, làm tròn vai trò chủ nhà thôi, ngươi lại sớm như vậy hạ lệnh đuổi khách, chết sống muốn đem người đuổi đi sao?"
Nghe nàng nói như vậy, Ngôn Hân Vân trong mắt thoáng tức giận, nàng mở lớn mắt nhìn Minh Ức Hàm trước mặt, ánh mắt sắc bén làm người ta không dám đối mặt.
Ánh mắt của nàng quả thật làm cho Minh Ức Hàm nổi lên ba phần hàn ý.
Ức Hàm không tự chủ lui về phía sau vài bước, trong lòng bỗng dưng dâng lên chút sợ hãi.
Nhìn thấy đối phương lui về phía sau từng bước, Ngôn Hân Vân tựa hồ có chút không nỡ, thu hồi ánh nhìn uy nghiêm, dùng ngữ khí trầm mặc nói:
"Đây là biệt viện của ta, có muốn làm tròn bổn phận chủ nhà, cũng không phải nàng, mà là ta. Về sau không có cho phép của ta, thỉnh đừng tùy tiện dẫn người vào hoa viên, vì ta không muốn nhìn thấy hoa viên mình tỉ mỉ thiết kế lại bị người khác dẫm lên, nàng hiểu không?"
Minh Ức Hàm nghe vậy, vừa kinh vừa giận, tiện đà gật đầu cười lạnh, nói:
"Đúng vậy, ta đã biết. Ta thật sự là hồ đồ, cư nhiên đã quên công chúa điện hạ mới là chủ nhân biệt viện. Ngài yên tâm, " Ngữ khí của nàng đột ngột nhẹ hẫng, môi khẽ nhếch nở nụ cười nửa miệng lạnh băng, "Ta biết về sau nên làm như thế nào. Dân nữ tuyệt không tái ' dẫm lên ' hoa viên công chúa điện hạ ngài tỉ mỉ tạo nên, lại càng không mang người ngoài bước vào. Dân nữ nói được thì làm được, ngài có thể yên tâm."
Nghe nàng tự gọi mình "Dân nữ ", Ngôn Hân Vân ý thức được chính mình vừa rồi nói quá nặng lời, vì thế thay đổi ngữ khí, nói:
"Lung nhi ta không phải ý tứ này... Chúng ta có nhất thiết phải nói những lời như vậy với đối phương không? Trước mặt nhau, ta không là công chúa, nàng cũng không là dân nữ, chúng ta có thể trở lại như trước kia được hay không?"
"Trở lại trước kia?" Minh Ức Hàm tâm đau nhói, tự giễu mỉm cười, ngữ khí càng nhẹ, tựa hư không,, "Phải trở về với 'trước kia' nào đây? Ba tháng trước? Tám năm trước? Khiến bản thân lại một lần nữa bị điện hạ ngài đùa giỡn, coi ngài như là nam nhân mà yêu sao? Nói vậy, ta liền thật sự buồn cười quá."
Ngôn Hân Vân nghe vậy, trong lòng càng bị thương:
"Bởi vì ta không phải nam nhân, cho nên nàng mới không thể yêu ta sao?... Vì sao giữa nử tử với nhau không thể có tình yêu? Vì cái gì nam nữ không thật tâm yêu nhau thì lại là thiên kinh địa nghĩa? Mà nữ tử chân chính yêu nhau lại đáng phỉ nhổ? Luân lí, thiên lí như vậy không phải khiến người ta buồn cười sao?"
Minh Ức Hàm nghe đến ngẩn người, mắt ánh lên lệ quang, cười lạnh tiếp tục nói:
"Có đôi khi, ta cảm thấy được điện hạ ngài thật đáng thương."
Ngôn Hân Vân nhìn thẳng vào nàng..
Minh Ức Hàm lắc đầu một chút, cười khổ, dùng ngữ khí mềm nhẹ nói nốt:
"Điện hạ ngay cả luân lý cơ bản cũng không thanh hiểu, sao không đáng thương cho được?"
Mọi việc sớm đã hiện rõ trước mắt như vậy, nào có thể lấy lệ che đi được đây? Ngôn Hân Vân để mặc nước mắt rơi, một chút khí lực để khóc cũng không có, cứ như vậy ngồi trên mặt đất, như một kẻ đang chờ mong cái chết tiến đến, trong trầm mặc và tĩnh mịch.
Một đêm này, nàng không trở về phòng nghỉ ngơi. Một mình đứng trong thư phòng, lúc thì im lặng, lúc lại cầm bút viết. Không có ai biết nàng rốt cuộc viết những gì, thậm chí ngay cả chính nàng cũng không rõ mình đang viết gì...
***
Tiên đoán của Quốc sư quả không sai, hắn quay về trạm dịch được một thời gian ngắn đã liền có chuyện phát sinh.
Bởi vì lúc trước bị người của Thiên Vũ thế gia đuổi giết, thương thế của hắn vẫn chưa phục hồi hoàn toàn. Mặc dù có Nhất Tâm đại sư truyền nội công hộ thể, lại dùng dược của Khải Nhứ điều trị, khi rời Thu thủy biệt viện, hắn cũng nghĩ không còn gì trở ngại, nhưng vừa đến trạm dịch, vết thương lại bị nứt ra, lộ ra miệng vết thương, bị nhiễm trùng, thân thể không bằng trước. Ngắn ngủn hai tháng, hắn đã trở nên gầy yếu, tứ chi mệt mỏi, thậm chí hấp hối, ngay cả ngự y cũng thúc thủ vô sách.
Vì thế kinh thành truyền ra tin Quốc sư bạo bệnh chưa khỏi. Chúng đại thần lục tục đến thăm hắn hắn, ngày đó ngay cả Hoàng Thượng cũng tới trạm dịch.
Hoàng Thượng vốn nghĩ muốn an bài cho hắn một phủ trạch tốt một chút để tĩnh dưỡng, nhưng hắn tư tốn cự tuyệt, cũng chỉ dùng ngữ khí trầm thấp, nhẹ nhàng nói bên tai hoàng thượng "Cẩn thận hữu thừa tướng".
Hoàng Thượng ngẩn người.
Sau khi hắn rời trạm dịch, thân mình quốc sư đột nhiên càng thêm suy nhược.
Hoàng hôn buông xuống, người đến thăm quốc sư cũng lần lượt hồi phủ, trạm dịch một ngày đầy ắp thanh âm, cũng dần yên tĩnh trở lại.
Lúc này, có mấy người nhẹ nhàng nhảy cửa sổ vào, lén lút tới trước giường hắn. Đó là vài người Kính Tư bọn họ.
Bởi vì trạm dịch là nơi cho quan lại, Kính Tư bọn họ trên danh nghĩa đã theo Hàm công chúa đến Hoàng lăng, không thể vào trạm dịch giữa ban ngày ban mặt, vậy nên mới phải theo cửa sổ mà vào.
"Nghĩa phụ..." Kính Tư, Khải Nhứ tiến lên nhẹ giọng kêu một câu.
Quốc sư vừa uống thuốc, đang định đi ngủ bèn mở mắt. Hắn định thần nhìn, phát hiện trước mắt trừ bỏ huynh muội Kính Tư, còn có ân nhân của mình - Minh Ức Hàm.
"Lưu tiên sinh..." Minh Ức Hàm thân thiết gọi một tiếng.
"Các ngươi tới..." Quốc sư nói chuyện cũng có vẻ mệt mỏi, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm.
Kính Tư hiểu ý, vội vàng giải thích:
"Điện hạ còn ở Hàn lâm viện. Sáng nay nghe tin nghĩa phụ bệnh nặng, chúng ta đã muốn tới đây ngay, nhưng hoàng thượng giá đáo nơi này, nên mới đành hoãn đến bây giờ. Nghĩa phụ, ngài thân thể thế nào? Lúc rời biệt viện, ngài không phải đã sắp khỏi hẳn sao?"
Quốc sư lãnh tiếu, lắc đầu, mơ hồ giải thích:.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
"Thiên ý như thế."
Minh Ức Hàm mày nhíu chặt, có chút trách cứ nói:
"Tiên sinh, sinh mệnh quan trọng, ngài còn thiên ý cái gì? Mau để Khải Nhứ thay ngài bắt mạch đi."
Nối xong, Khải Nhứ lập tức cầm tay quốc sư, cẩn thận xem mạch. Trong giây lát, nàng nhíu chặt mi, hốt nhiên phát hiện một bát dược được đặt trên thư án cạnh giường, bưng lên xem kĩ, hỏi:
"Nghĩa phụ, dược này là ai đưa?"
"Ngự y."
"Ngự y?! Ngự y như thế nào khai mạn đà la cho ngài ăn vào?"
Lời vừa nói ra, Kính Tư cùng Minh Ức Hàm đều kinh chấn:
"Mạn đà la?!"
Là một loại ma túy kinh lạc, dùng quá liều chắc chắn chỉ còn nước chết.
"Ngự y không có lí do gì để ngay cả dược chữa thương cũng kê sai." Khải Nhứ suy nghĩ, "Chẳng lẽ là có người muốn mượn dược hạ độc hại chết nghĩa phụ?"
Quốc sư cũng không vì một câu nói kia mà kinh hoảng, trái lại vô cùng bình tĩnh nói:
"Sinh tử mệnh đã định, hạ độc cũng tốt, bệnh nặng cũng thế, đều không cần tìm hiểu kỹ..."
"Nghĩa phụ nói như vậy, rõ ràng đã biết chuyện gì xảy ra." Kính Tư nghiêm trọng nói.
Quốc sư nhìn nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu, không có đáp lại.
"Nghĩa phụ..." Khải Nhứ kêu một tiếng, muốn nói cái gì, lại bị quốc sư phất tay ý bảo đừng nói tiếp.
Nàng dừng một chút, vẫn đem lời nói nốt:
"Nghĩa phụ nguy ở sớm tối, chúng ta sao có thể yên tâm?"
Quốc sư không trực tiếp trả lời, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, như đang suy nghĩ điều gì, thật lâu sau mới nói:
"Trước đó vài ngày, uống dược ngự y kê, ta đã cảm thấy có gì không đúng, cẩn thân quan sát, mới phát hiện có người lẻn vào biệt viện, âm thầm hạ độc."
"Nghĩa phụ nếu biết có người hạ độc, vì sao còn uống hết dược kia?"
Quốc sư không trả lời, nhẹ nhàng di chuyển thân thể một chút, lôi từ dưới chăn ra một vật:
"Đây là bài tử mà kẻ hạ độc vô tình làm rơi ở đây."
Kính Tư tiếp nhận, vừa thấy:
"Hồ phủ Thừa tướng?!"
Khải nhứ, Minh Ức Hàm đều ngơ ngẩn.
Quốc sư chậm rãi nói:
"Hữu thừa tướng thái độ làm người âm hiểm, ta ba lần bảy lượt khuyên can Thánh thượng -- chớ dùng người này, bởi vậy mới đắc tội hắn."
"Việc này ta cũng có biết. Hữu tướng không phải bởi vậy mà sát hại nghĩa phụ chứ?"
"Hắn quả thật ghi hận trong lòng. Năm đó Thánh thượng cho rằng người này hành sự hoàn hảo, cho nên mới cho hắn làm Thừa tướng. Nhận chức không lâu, hắn liền làm khó dễ ta, khiến Thánh thượng đối ta mất đi tín nhiệm, buộc ta bãi chức."
"Nói như vậy, là hắn sợ nghĩa phụ phục chức sẽ thành uy hiếp với hắn, nên mới sai người hạ độc?"
Quốc sư lắc đầu:
"Không chỉ có vậy. Hai tháng trước đến Hữu thừa tướng quý phủ, ta phát hiện có một số binh khí dị thường, mới quan sát một chút, đã bị người của phủ truy đuổi Ta nghĩ, hẳn đó mới là nguyên do chính hắn muốn giết ta."
"Hữu tướng quý phủ có binh khí lạ?" Khải Nhứ hỏi.
Đúng vậy." Quốc sư nói xong, được Kính Tư đỡ, chậm rãi ngồi dậy, "Hữu tướng dã tâm thâm độc, hy vọng hắn không phải bị ta đoán trúng -- âm thầm chiêu binh mãi mã."
Minh Ức Hàm nói:
"Trước kia ta chỉ nghe nói hữu thừa tướng thất ý với quan viên trong triều, lại ở quý phủ của mình chiêu đãi một nhóm người. Ta nghĩ vậy đã đủ nghiêm trọng, không ngờ hắn còn... Xem ra thật sự là lòng người khó lường."
Kính Tư nghĩ một chút, đột nhiên hỏi:
"Nghĩa phụ, lúc trước là hoàng thượng ban mật chỉ triệu ngài về kinh, nếu là mật chỉ, kia trong triều hẳn cũng chỉ có vài ba trọng thần hay biết. Nói cách khác, không có nhiều người biết ngài trở về. Vậy võ sĩ đuổi giết ngài lúc trước có thể là người Hữu thừa tướng phái đến hay không?"
Minh Ức Hàm cảm thấy cách suy nghĩ này cũng không đúng:
"Chỉ sợ không phải. Nhất Tâm sư phụ đã nói, đêm đó đuổi giết tiên sinh là người của Thiên Vũ thế gia."
Khải nhứ lại đột nhiên phủ quyết:
"Không, có thể chính là người của Hữu thừa tướng phủ. Nghĩa phụ cùng Đông Doanh trước nay không liên quan gì, vì sao bọn họ có thể sai người đuổi giết."
"Nhưng là, nếu này võ sĩ thật là do hữu tướng phái tới, vậy bọn hắn cùng Hữu thừa tướng quan hệ thế nào? Vì sao bọn họ lại nghe lời Hữu thừa tướng?"
"Minh tiểu thư chẳng lẽ đã quên, Thiên Vũ Thượng Nguyên ngày đó vội vàng chấm dứt trận so tài trên đỉnh núi, là vì đi gặp một vị khách quý."
"Ngươi là nói... Vị kia khách quý kia có thể là Hữu thừa tướng?"
"Hữu thừa tướng có đàm phán với Đông Doanh nhiều lần, cũng được coi là dó quan hệ chính trị, khả năng này cũng rất có thể xảy ra."
Minh Ức Hàm cảm thấy có chút rối loạn:
"Như vậy nói, Thiên Vũ Thượng Nguyên muốn trộm bí kíp võ công của sư phụ ta, thì... Hắn làm như vậy, dụng ý như thế nào?"
"Này đều chỉ là chúng ta đoán thôi, " Quốc sư lúc này thản nhiên mở miệng, "Hiện tại đại cục không rõ ràng, không thể khẳng định điều gì, hết thảy chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, tùy cơ ứng phó."
Minh Ức Hàm nghe hắn nói nói có chút khàn khàn, vì thế bưng một chén nước cho hắn uống xong, lại nói:
"Nhưng, ngay cả như vậy, tiên sinh cũng không cần biết rõ dược có độc mà vẫn uống chứ? Ngài hiện giờ bệnh thành như vậy, bảo chúng ta sao yên tâm? Không bằng chúng ta nghĩ biện pháp nào đó đem ngài ra khỏi đay, được không?"
Hắn mỉm cười cười, lắc đầu:
"Uống thuốc đó không phải vì muốn giữ yên lặng theo dõi kì biến."
"Kia tiên sinh có mục đích gì?"
Hắn trầm mặc một chút, cũng không trả lời rõ ràng, chỉ mơ hồ nói:
"Không dối gạt cô nương, một kiếp đã định, nếu đã đến đây, sẽ không có ý định rời đi."
"Vì cái gì?" Khải Nhứ nhận thấy cách hắn nói chuyện có điểm khác biệt, cũng hiểu hàm ý của hắn khi nói từ 'kiếp', cho nên trong mắt phiếm lệ quang.
Quốc sư mỉm cười nhìn nàng một cái, chậm rãi nắm lấy tay nàng, nói:
"Không thể nói. Có lẽ... Về sau ngươi sẽ biết."
Tạm dừng hồi lâu, hắn lại nói:
"Vốn, ta là không muốn nói với các ngươi chuyện Hữu thừa tướng, sợ các ngươi mấy người không hiểu chuyện lại bị cuốn vào tranh đoạt. Nhưng vừa cẩn thận ngẫm lại, ta cảm thấy đúng là nên nói với các ngươi một chút. Hữu tướng quý phủ có binh khí, chỉ sợ là muốn phản. Hiện tại trong triều đâu đâu cũng là tai mắt của hắn, dù co biết mưu đồ của hắn, e cũng khó có thể ngăn lại." Hắn nói xong, ánh mắt nhìn Kính Tư, "Kính Tư là thị vệ của Hàm công chúa, là thần tử hoàng thượng tín nhiệm, lại cùng nhân sĩ hắc bạch trên giang hồ qua lại, vô hình chung đã có thể tạo thành một thế lực đối chọi cùng Hữu thừa tướng. Hơn nữa ngươi trên danh nghĩa lại đang cùng Hàm công chúa ở Hoàng Lăng, Hữu thừa tướng sẽ không đề phòng, đây là thuận lợi để ngươi tập kích hắn. Vạn nhất ngày nào đó hắn thật sự khởi binh, chỉ có ngươi, mới có thể vận dụng toàn lực, bảo hộ Thánh Thượng an toàn."[Đoạn này mệt thế =.,= Dài ghiếp]
Kính Tư nghe vậy có chút trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói:
"Nghĩa phụ nếu thập phần khẳng định Hữu tướng quý phủ có giấu binh khí, việc này xem ra thật đúng là không đơn giản. Ta sẽ phân phó thủ hạ âm thầm điều tra, cho dù liên lụy đến tính mạng, ta cũng sẽ bảo hộ thánh giá, nghĩa phụ yên tâm."
Quốc sư gật gật đầu, lại chậm rãi quay sang nhìn Minh Ức Hàm, thay đổi đề tài hỏi:
"Cô nương, còn nhớ rõ khi chơi cờ ở biệt viện, ta cùng ngươi nói những gì không?"
Minh Ức Hàm giật mình, gật gật đầu.
"Cô nương..." Quốc sư nói xong, lại có vẻ mệt mỏi, thở dốc một chút, tiếp tục nói, "Cẩn trọng hành sự. Tuy rằng điện hạ trước kia có sai, nhưng cái ' sai ' của nàng cũng nhiều là xuất phát từ bất đắc dĩ. Hy vọng ngươi nhìn thấy cô gắng của nàng..."
"Tiên sinh, " nàng tựa hồ không muốn nghe tiếp, cắt lời, "Đây là chuyện của ta và nàng, thỉnh tiên sinh không cần nhiều lời."
Quốc sư hít một hơi, chậm rãi giải thích:
"Cô nương đối ta có ân cứu mạng, ta chỉ không muốn cô nương sau này phải tiếc nuối. Nói thật mất lòng, hi vọng cô nương tự giải quyết cho tốt."
Hắn nói xong, rốt cục nhịn không được ho khan vài tiếng.
Kính Tư ba người bỗng chốc khẩn trương, Khải Nhứ nói:
"Nghĩa phụ, ta trước nên khai một phương thuốc cho ngài điều trị đi!"
Quốc sư giữ chặt nàng, lắc đầu, tay run rẩy khẽ hươ hươ:
"Không cần..."
"Vì cái gì?" Khải Nhứ vừa tức lại vừa vội.
"Không tại sao, tóm lại không cần..." Hắn cố hết sức trả lời.
Minh Ức Hàm thật sự xem không nổi, nói với Khải Nhứ:
"Ngươi khai thuốc, ta lập tức đi lấy dược!"
Nhưng nàng vừa dứt lời, bên ngoài một phi tiêu sắc bén bay thẳng vào. Cũng may nàng phản ứng mẫn tiệp, lấy hai ngón trỏ kẹp lấy, chuyển ngu thành an.
"Ai?!" Mọi người cảnh giác hét lên.
Danh sách chương