Editor: Huynhnhu142
Vân Lôi dẫn Liễu thị rất cung kính hướng Tiêu Cửu Uyên hành lễ: “Thần ra mắt Ly thân vương gia.”
”Thần phụ ra mắt Ly thân vương gia.”
Liễu thị không dám nhìn Tiêu Cửu Uyên, mặc dù người đàn ông này tuấn mỹ phải giống như thần linh, nhưng hắn quanh thân lệ khí sát khí, làm người ta không dám nhìn lâu.
Tiêu Cửu Uyên chỉ gật đầu một cái, ý bảo bọn họ đứng dậy.
Vân Lôi cùng Liễu thị sau khi đứng dậy, nhìn Tiêu Cửu Uyên cung kính nói:“Không biết vương gia hôm nay tới cửa vì chuyện gì? Vương gia nếu có dặn dò gì, có thể phái người tới nói một tiếng là được.”
Tiêu Cửu Uyên nhíu mày nhìn về Vân Thiên Vũ, trong lúc nhất thời không lên tiếng.
Vân Lôi trong lòng mừng như điên không dứt, cả người không nói ra được sung sướng.
Xem ra hôm nay Ly thân vương tới cửa thật sự là vì từ hôn với Vân Thiên Vũ, thật tốt quá, thật sự là quá tốt, ha ha ha.
Vân Lôi ở trong lòng cười thoải mái, Tiêu Cửu Uyên thanh âm ám từ không có nhiệt độ đúng lúc vang lên.
”Bổn vương hôm nay sở dĩ tới đây, là tới xem một chút vương phi của bổn vương.”
Hai chữ sau đặc biệt nghiến răng, tràn đầy lệ khí.
Bên người Tiêu Cửu Uyên Tiêu Dạ Thần cùng Tiêu Thiên Dịch thấy rất rõ ràng, Tiêu Cửu Uyên là thật rất ghét Vân Thiên Vũ.
Bọn họ suy nghĩ một chút cũng hiểu rõ, Tiêu Cửu Uyên thân vương gia phong hoa tao nhã vong song của Đông Ly quốc, muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, hiện tại lại có vị hôn thê mặt mũi như quỷ như vậy, hắn có thể cao hứng sao? Bất quá Tiêu Dạ Thần biết Tiêu Cửu Uyên mặc dù không thể chịu đựng mặt của Vân Thiên Vũ, cũng sẽ không từ hôn.
Hắn hôm nay tới chỉ bất quá vì cho Vân Thiên Vũ chống đỡ chống đỡ trận thôi, để cho hung thủ đich thực phía sau màn nhanh chóng động tay động chân.
Tiêu Dạ Thần biết chân tướng, Tiêu Thiên Dịch lại không biết chân tướng, thấy ánh mắt Tiêu Cửu Uyên nhìn Vân Thiên Vũ sát khí nặng nề, Tiêu Thiên Dịch không khỏi lo lắng.
Cửu hoàng thúc sẽ không giận dữ giết Vân Thiên Vũ đi, vậy hắn nhất định phải nghĩ biện pháp cứu nàng.
Phòng thính đường, mỗi người mỗi ý nghĩ.
Vân Lôi đã tỉnh thần, sắc mặt càng thêm cung kính, ôn thanh nói: “Vương gia có chuyện muốn gặp Vũ nhi sao?”
Hắn ước gì Tiêu Cửu Uyên lập tức lên tiếng nói lui cửa hôn sự này.
Đáng tiếc Tiêu Cửu Uyên cúi đầu thưởng thức một miếng ngọc bội trong tay mình, chậm rãi nói: “Bổn vương thấy nàng còn phải có chuyện gì sao? Bổn vương chẳng qua nghe người ta nói, vương phi bổn vương diện mạo so mặt quỷ, xấu xí không nói nổi, trong thiên hạ hiếm thấy nữ tử quỷ nhan, cho nên bổn vương tò mò liền tới xem một chút.”
Hắn nói đến đây lại ngẩng đầu nhìn về Vân Thiên Vũ, thật thấp trầm trầm nói: “Quả nhiên đủ xấu xí.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong, vốn cho là Vân Thiên Vũ sẽ căm tức, song lại đổi thành bất kỳ một nữ nhân nào cũng đều không thể chịu được mình bị người ghét bỏ trận trụi như thế.
Đáng tiếc Vân Thiên Vũ sắc mặt thản nhiên phải không thể thản nhiên hơn nữa, bình thường đến không thể bình thường hơn, giống như căn bản không biết Tiêu Cửu Uyên nói tới ai.
Điều này làm cho Tiêu Cửu Uyên trong nháy mắt nổi lửa giận, giống như một quyền của mình đánh vào bông vải.
Hắn không nhịn được lại đâm Vân Thiên Vũ đôi câu: “Bổn vương chỉ sợ hai ngày không tỷ số thể ăn cơm.”
Tiêu Cửu Uyên dứt lời, Vân Thiên Vũ không lên tiếng, có người lại không chịu nổi.
Tiêu Dạ Thần tiên phong mở miệng trước nói: “Cửu hoàng thúc, ngươi thật quá mức, nam nhân phải hiểu được thương hương tiếc ngọc, nếu không tương lai hiểu được ngươi hối hận.”
Tiêu Dạ Thần dứt lời, Tiêu Thiên Dịch cũng tiếp lời: “Mặc dù Vũ nhi hiện tại mặt khó coi, nhưng trên mặt nàng vết sẹo cũng không phải là không có biện pháp chữa khỏi, Vân Lam Tông có rất nhiều đan dược trân quý, trong đó cũng có Dưỡng Nhan Đan, tin tưởng đan dược như vậy, nhất định xóa vết xẹo trên mặt Vũ nhi.”
Tiêu Thiên Dịch nói xong, Tiêu Cửu Uyên tự tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Tuyên vương ngược lại hiểu được thương hương tiếc ngọc, nhưng gương mặt này của nàng là do chính tay ngươi phá hủy.”
Vân Lôi dẫn Liễu thị rất cung kính hướng Tiêu Cửu Uyên hành lễ: “Thần ra mắt Ly thân vương gia.”
”Thần phụ ra mắt Ly thân vương gia.”
Liễu thị không dám nhìn Tiêu Cửu Uyên, mặc dù người đàn ông này tuấn mỹ phải giống như thần linh, nhưng hắn quanh thân lệ khí sát khí, làm người ta không dám nhìn lâu.
Tiêu Cửu Uyên chỉ gật đầu một cái, ý bảo bọn họ đứng dậy.
Vân Lôi cùng Liễu thị sau khi đứng dậy, nhìn Tiêu Cửu Uyên cung kính nói:“Không biết vương gia hôm nay tới cửa vì chuyện gì? Vương gia nếu có dặn dò gì, có thể phái người tới nói một tiếng là được.”
Tiêu Cửu Uyên nhíu mày nhìn về Vân Thiên Vũ, trong lúc nhất thời không lên tiếng.
Vân Lôi trong lòng mừng như điên không dứt, cả người không nói ra được sung sướng.
Xem ra hôm nay Ly thân vương tới cửa thật sự là vì từ hôn với Vân Thiên Vũ, thật tốt quá, thật sự là quá tốt, ha ha ha.
Vân Lôi ở trong lòng cười thoải mái, Tiêu Cửu Uyên thanh âm ám từ không có nhiệt độ đúng lúc vang lên.
”Bổn vương hôm nay sở dĩ tới đây, là tới xem một chút vương phi của bổn vương.”
Hai chữ sau đặc biệt nghiến răng, tràn đầy lệ khí.
Bên người Tiêu Cửu Uyên Tiêu Dạ Thần cùng Tiêu Thiên Dịch thấy rất rõ ràng, Tiêu Cửu Uyên là thật rất ghét Vân Thiên Vũ.
Bọn họ suy nghĩ một chút cũng hiểu rõ, Tiêu Cửu Uyên thân vương gia phong hoa tao nhã vong song của Đông Ly quốc, muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, hiện tại lại có vị hôn thê mặt mũi như quỷ như vậy, hắn có thể cao hứng sao? Bất quá Tiêu Dạ Thần biết Tiêu Cửu Uyên mặc dù không thể chịu đựng mặt của Vân Thiên Vũ, cũng sẽ không từ hôn.
Hắn hôm nay tới chỉ bất quá vì cho Vân Thiên Vũ chống đỡ chống đỡ trận thôi, để cho hung thủ đich thực phía sau màn nhanh chóng động tay động chân.
Tiêu Dạ Thần biết chân tướng, Tiêu Thiên Dịch lại không biết chân tướng, thấy ánh mắt Tiêu Cửu Uyên nhìn Vân Thiên Vũ sát khí nặng nề, Tiêu Thiên Dịch không khỏi lo lắng.
Cửu hoàng thúc sẽ không giận dữ giết Vân Thiên Vũ đi, vậy hắn nhất định phải nghĩ biện pháp cứu nàng.
Phòng thính đường, mỗi người mỗi ý nghĩ.
Vân Lôi đã tỉnh thần, sắc mặt càng thêm cung kính, ôn thanh nói: “Vương gia có chuyện muốn gặp Vũ nhi sao?”
Hắn ước gì Tiêu Cửu Uyên lập tức lên tiếng nói lui cửa hôn sự này.
Đáng tiếc Tiêu Cửu Uyên cúi đầu thưởng thức một miếng ngọc bội trong tay mình, chậm rãi nói: “Bổn vương thấy nàng còn phải có chuyện gì sao? Bổn vương chẳng qua nghe người ta nói, vương phi bổn vương diện mạo so mặt quỷ, xấu xí không nói nổi, trong thiên hạ hiếm thấy nữ tử quỷ nhan, cho nên bổn vương tò mò liền tới xem một chút.”
Hắn nói đến đây lại ngẩng đầu nhìn về Vân Thiên Vũ, thật thấp trầm trầm nói: “Quả nhiên đủ xấu xí.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong, vốn cho là Vân Thiên Vũ sẽ căm tức, song lại đổi thành bất kỳ một nữ nhân nào cũng đều không thể chịu được mình bị người ghét bỏ trận trụi như thế.
Đáng tiếc Vân Thiên Vũ sắc mặt thản nhiên phải không thể thản nhiên hơn nữa, bình thường đến không thể bình thường hơn, giống như căn bản không biết Tiêu Cửu Uyên nói tới ai.
Điều này làm cho Tiêu Cửu Uyên trong nháy mắt nổi lửa giận, giống như một quyền của mình đánh vào bông vải.
Hắn không nhịn được lại đâm Vân Thiên Vũ đôi câu: “Bổn vương chỉ sợ hai ngày không tỷ số thể ăn cơm.”
Tiêu Cửu Uyên dứt lời, Vân Thiên Vũ không lên tiếng, có người lại không chịu nổi.
Tiêu Dạ Thần tiên phong mở miệng trước nói: “Cửu hoàng thúc, ngươi thật quá mức, nam nhân phải hiểu được thương hương tiếc ngọc, nếu không tương lai hiểu được ngươi hối hận.”
Tiêu Dạ Thần dứt lời, Tiêu Thiên Dịch cũng tiếp lời: “Mặc dù Vũ nhi hiện tại mặt khó coi, nhưng trên mặt nàng vết sẹo cũng không phải là không có biện pháp chữa khỏi, Vân Lam Tông có rất nhiều đan dược trân quý, trong đó cũng có Dưỡng Nhan Đan, tin tưởng đan dược như vậy, nhất định xóa vết xẹo trên mặt Vũ nhi.”
Tiêu Thiên Dịch nói xong, Tiêu Cửu Uyên tự tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Tuyên vương ngược lại hiểu được thương hương tiếc ngọc, nhưng gương mặt này của nàng là do chính tay ngươi phá hủy.”
Danh sách chương