Editor: Huynhnhu142
Họa Mi dẫn Tiêu Dạ Thần một đường lặng lẽ vào viện của Vân Thiên Nguyệt, chôn da và xương của tật phong thỏ ở phía sau viện của Vân Thiên Nguyệt, bất quá bên ngoài còn lộ một chút sơ hở.
Đợi đến làm xong những thứ này, không sai biệt lắm cũng gần sáng, Tiêu Dạ Thần vội vàng ra khỏi Vĩnh Ninh Hậu phủ, Họa Mi trở lại viện sau, Vân Thiên Vũ ngủ sớm, nàng cũng tắm một cái rồi ngủ.
Ngày thứ hai trời sáng, cả Vĩnh Ninh Hậu phủ loạn thành một đoàn, rất nhanh liền náo loạn lên.
Sáng sớm, Van Thiên Tuyết phát hiện thú cưng thỏ nhỏ không thấy, không khỏi nóng nảy, tật phong thỏ này còn là sư phụ nàng đưa cho nàng đây, mặc dù không có bản lãnh gì, nhưng lại hết sức hiểu lòng người, bình thường đặc biệt cho nàng giải buồn, hiện tại không thấy nó, Vân Thiên Tuyết tự nhiên gấp gáp.
Nàng lệnh cho nha hoàn trước sau tìm một lần, vẫn không tìm được, lần này Vân Thiên Tuyết thật sự gấp gáp, lập tức ra lệnh, tìm kiếm cả Vĩnh Ninh Hậu phủ, nhất định phải tìm được tung tích của tật phong thỏ.
Đại nha hoàn Hải Đường đắc lực của nàng dẫn một nhóm lớn ma ma, ở các viện lục soát, chỉ lục soát một lát, ở trong sân của tam tiểu thư Vân Thiên Nguyệt tìm ra chứng cớ, một khối da thỏ màu xám tro, cùng với một đống xương, trên xương kia còn nhỏ dầu.
Hải Đường hoảng hốt, sai người bẩm báo Vân Thiên Tuyết, Vân Thiên Tuyết hoàn toàn điên rồi, dẫn hai người vọt tới sân Vân Thiên Nguyệt, lôi Vân Thiên Nguyệt từ trên giường xuống, đánh một trận dử dội.
Vân Thiên Nguyệt lúc trước bị Vân Thiên Vũ một trận đánh tàn nhẫn, vốn bị thương không phải nhẹ, không nghĩ tới bây giờ lại bị Vân Thiên Tuyết đánh dử dội, cả người cũng sắp bị đánh chết.
Cũng may Trầm di nương cơ trí, mắt thấy nữ nhi bị đánh không chịu được, vội vàng dẫn nha hoàn xông đi tìm Vân Lôi tới đây.
Vân Lôi tới đây, vừa đúng thấy Vân Thiên Tuyết đang hung hăng đá Vân Thiên Nguyệt nằm trên đất, vừa đá vừa tức giận mắng: “Tiện nhân, ai bảo ngươi đụng đến thỏ của ta, ai bảo ngươi ăn nó, hôm nay ta nhất định phải đánh chết ngươi thay thỏ nhỏ báo thù.”
Vân Thiên Nguyệt trước còn có thể nói đôi câu biện giải cho mình, nhưng bây giờ nàng bị đánh đến hoàn toàn không kêu được.
Vân Lôi xông tới thấy hình ảnh như vậy, không khỏi nổi giận kêu lên: “Dừng tay.”
Ngày hôm qua đến ban đêm, chuyện đã xảy ra, đã làm cho đầu hắn đau không dứt, không nghĩ tới sáng sớm lại có chuyện, điều này làm cho trong lòng Vân Lôi hết sức nổi giận, gầm lên đi qua, hung hăng nhìn chằm chằm Vân Thiên Tuyết.
”Ngươi sáng sớm nổi điên làm gì?”
Vân Thiên Tuyết dừng bước, quay đầu nhìn về Vân Lôi, oa một tiếng khóc:“Phụ thân, nàng cho người giết tật phong thỏ của ta, chẳng những giết nó, còn ăn nó.”
Vân Thiên Tuyết càng nghĩ càng đau lòng, thỏ nhỏ thế nhưng bồi bạn nàng thật nhiều năm, bây giờ lại bị người ăn, nàng có thể không thương tâm sao? Vân Lôi cau mày, sắc mặt khó coi nhìn người trong phòng: “Chuyện gì xảy ra?”
Trong phòng tất cả nha hoàn hầu hạ Vân Thiên Nguyệt đều bị dọa sợ quỳ xuống, âm thanh liên tục nói: “Nô tỳ không biết chuyện gì xảy ra?”
Trên đất Vân Thiên Nguyệt nghe được Vân Lôi tới, giãy dụa ngẩng đầu, gương mặt sưng đỏ đến đáng sợ, trên đầu còn có vết thương rất lớn, máu tươi chảy xuống, rõ ràng bị người dùng đồ đập bị thương.
Vân Thiên Nguyệt khóc mở miệng: “Phụ thân, ta không có, ta không có.”
Vân Thiên Nguyệt nói xong, Trầm di nương vọt tới, bùm một tiếng quỳ gối bên cạnh nữ nhi, thương tâm không dứt nói.
”Hậu gia, tam tiểu thư ngay cả có gan lớn như trời tử cũng không dám động đến tật phong thỏ của nhị tiểu thư, tính tình của tam tiểu thư, Hậu gia không biết sao?”
Vân Lôi nhìn mẹ con hai người thê thảm khóc không dứt, trong lòng nổi lên không đành lòng, hơn nữa hắn cảm thấy tính tình Vân Thiên Nguyệt quả thật không dám động đến tật phong thỏ của Vân Thiên Tuyết.
Họa Mi dẫn Tiêu Dạ Thần một đường lặng lẽ vào viện của Vân Thiên Nguyệt, chôn da và xương của tật phong thỏ ở phía sau viện của Vân Thiên Nguyệt, bất quá bên ngoài còn lộ một chút sơ hở.
Đợi đến làm xong những thứ này, không sai biệt lắm cũng gần sáng, Tiêu Dạ Thần vội vàng ra khỏi Vĩnh Ninh Hậu phủ, Họa Mi trở lại viện sau, Vân Thiên Vũ ngủ sớm, nàng cũng tắm một cái rồi ngủ.
Ngày thứ hai trời sáng, cả Vĩnh Ninh Hậu phủ loạn thành một đoàn, rất nhanh liền náo loạn lên.
Sáng sớm, Van Thiên Tuyết phát hiện thú cưng thỏ nhỏ không thấy, không khỏi nóng nảy, tật phong thỏ này còn là sư phụ nàng đưa cho nàng đây, mặc dù không có bản lãnh gì, nhưng lại hết sức hiểu lòng người, bình thường đặc biệt cho nàng giải buồn, hiện tại không thấy nó, Vân Thiên Tuyết tự nhiên gấp gáp.
Nàng lệnh cho nha hoàn trước sau tìm một lần, vẫn không tìm được, lần này Vân Thiên Tuyết thật sự gấp gáp, lập tức ra lệnh, tìm kiếm cả Vĩnh Ninh Hậu phủ, nhất định phải tìm được tung tích của tật phong thỏ.
Đại nha hoàn Hải Đường đắc lực của nàng dẫn một nhóm lớn ma ma, ở các viện lục soát, chỉ lục soát một lát, ở trong sân của tam tiểu thư Vân Thiên Nguyệt tìm ra chứng cớ, một khối da thỏ màu xám tro, cùng với một đống xương, trên xương kia còn nhỏ dầu.
Hải Đường hoảng hốt, sai người bẩm báo Vân Thiên Tuyết, Vân Thiên Tuyết hoàn toàn điên rồi, dẫn hai người vọt tới sân Vân Thiên Nguyệt, lôi Vân Thiên Nguyệt từ trên giường xuống, đánh một trận dử dội.
Vân Thiên Nguyệt lúc trước bị Vân Thiên Vũ một trận đánh tàn nhẫn, vốn bị thương không phải nhẹ, không nghĩ tới bây giờ lại bị Vân Thiên Tuyết đánh dử dội, cả người cũng sắp bị đánh chết.
Cũng may Trầm di nương cơ trí, mắt thấy nữ nhi bị đánh không chịu được, vội vàng dẫn nha hoàn xông đi tìm Vân Lôi tới đây.
Vân Lôi tới đây, vừa đúng thấy Vân Thiên Tuyết đang hung hăng đá Vân Thiên Nguyệt nằm trên đất, vừa đá vừa tức giận mắng: “Tiện nhân, ai bảo ngươi đụng đến thỏ của ta, ai bảo ngươi ăn nó, hôm nay ta nhất định phải đánh chết ngươi thay thỏ nhỏ báo thù.”
Vân Thiên Nguyệt trước còn có thể nói đôi câu biện giải cho mình, nhưng bây giờ nàng bị đánh đến hoàn toàn không kêu được.
Vân Lôi xông tới thấy hình ảnh như vậy, không khỏi nổi giận kêu lên: “Dừng tay.”
Ngày hôm qua đến ban đêm, chuyện đã xảy ra, đã làm cho đầu hắn đau không dứt, không nghĩ tới sáng sớm lại có chuyện, điều này làm cho trong lòng Vân Lôi hết sức nổi giận, gầm lên đi qua, hung hăng nhìn chằm chằm Vân Thiên Tuyết.
”Ngươi sáng sớm nổi điên làm gì?”
Vân Thiên Tuyết dừng bước, quay đầu nhìn về Vân Lôi, oa một tiếng khóc:“Phụ thân, nàng cho người giết tật phong thỏ của ta, chẳng những giết nó, còn ăn nó.”
Vân Thiên Tuyết càng nghĩ càng đau lòng, thỏ nhỏ thế nhưng bồi bạn nàng thật nhiều năm, bây giờ lại bị người ăn, nàng có thể không thương tâm sao? Vân Lôi cau mày, sắc mặt khó coi nhìn người trong phòng: “Chuyện gì xảy ra?”
Trong phòng tất cả nha hoàn hầu hạ Vân Thiên Nguyệt đều bị dọa sợ quỳ xuống, âm thanh liên tục nói: “Nô tỳ không biết chuyện gì xảy ra?”
Trên đất Vân Thiên Nguyệt nghe được Vân Lôi tới, giãy dụa ngẩng đầu, gương mặt sưng đỏ đến đáng sợ, trên đầu còn có vết thương rất lớn, máu tươi chảy xuống, rõ ràng bị người dùng đồ đập bị thương.
Vân Thiên Nguyệt khóc mở miệng: “Phụ thân, ta không có, ta không có.”
Vân Thiên Nguyệt nói xong, Trầm di nương vọt tới, bùm một tiếng quỳ gối bên cạnh nữ nhi, thương tâm không dứt nói.
”Hậu gia, tam tiểu thư ngay cả có gan lớn như trời tử cũng không dám động đến tật phong thỏ của nhị tiểu thư, tính tình của tam tiểu thư, Hậu gia không biết sao?”
Vân Lôi nhìn mẹ con hai người thê thảm khóc không dứt, trong lòng nổi lên không đành lòng, hơn nữa hắn cảm thấy tính tình Vân Thiên Nguyệt quả thật không dám động đến tật phong thỏ của Vân Thiên Tuyết.
Danh sách chương