Editor: Huynhnhu142
Vân Thiên Nguyệt không nhắc tới Vân Lôi con tốt, nhắc tới Vân Lôi, Vân Thiên Vũ càng tức giận lớn hơn, hôm nay phát sinh hết thảy, thêm cả đời kiếp trước của nàng cũng không trải qua đau khổ như vậy.
Kiếp trước nàng mặc dù là cô nhi, nhưng đối với nghĩa phụ nàng như hòn ngọc quý trên tay, cũng không chịu để cho nàng bị một chút xíu ủy khuất.
Không nghĩ tới một kiếp biến chuyển này, thế nhưng gặp phải một phụ thân không bằng cầm thú như vậy.
Vân Thiên Vũ càng nghĩ càng tức, trực tiếp bỏ qua Tiểu Đào nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất, cầm một cây gậy gỗ trong tay, một đường đuổi theo Vân Thiên Nguyệt.
Vân Thiên Nguyệt vừa nhìn thấy động tác của nàng, bị dọa cho sợ đến hét rầm lên, vội vàng chạy ra bên ngoài.
Nhưng bởi vì quá sợ, cho nên va vào cánh cửa một cái, phía sau Vân Thiên Vũ đã đuổi tới, đồng thời gậy gỗ trong tay liền hướng Vân Thiên Nguyệt đánh tới, vừa đánh vừa còn hung hăng tức giận mắng.
”Tiện nhân, ai bảo ngươi trước kia khi dễ ta, hôm nay ta liền mang cả gốc lẫn lãi trả lại cho ngươi.”
Tai Vân Thiên Nguyệt nghe sau lưng có âm thanh gậy gỗ đánh đến, đều phát ra xoang xoang, không chút nghĩ ngợi, lôi Tiểu Lê bên người để che.
Gậy gỗ trong tay Vân Thiên Vũ hung hăng đánh lên trên người Tiểu Lê.
Tiểu Lê hét thảm lên, lúc trước nàng vốn là bị đánh đòn cảnh cáo, vô cùng đau đầu, hiện tại lại bị tiểu thư nhà mình kéo ra để che côn, như thế nào chịu đựng được, mắt sớm biến thành màu đen hướng trên đất ngã xuống.
Vân Thiên Vũ làm sao có thể sẽ bỏ qua cho Tiểu Lê, tiện nhân kia cùng chủ tử của nàng đều là một dạng đáng hận, động một tý liền khi dễ nàng.
Gậy trong tay Vân Thiên Vũ không lưu tình hướngTiểu Lê trên đất đánh tới, mỗi gậy đều tàn nhẫn đánh xuống.
Tiểu Lê đau đến cũng quên cả phản ứng, chỉ biết cầu khẩn: “Đại tiểu thư tha mạng a, ta không dám, ta sau này cũng không dám nữa.”
Đáng tiếc Vân Thiên Vũ căn bản không để ý tới nàng, hướng nàng ta đánh đến chết, hôm nay chủ tử ba người tới đây muốn mạng của nàng, nàng cần gì khách khí với các nàng ta.
Vân Thiên Vũ đang đánh Tiểu Lê, trước mặt Vân Thiên Nguyệt bị dọa cho sợ đến mặt mũi trắng bệch, cũng không nhìn đến nha hoàn một cái, một đường chạy thẳng tới viện bên ngoài.
Vừa chạy tới viện bên ngoài vừa thét chói tai: “Người đâu a, giết người.”
Vân Thiên Vũ vừa nghe đến tiếng kêu của Vân Thiên Nguyệt, lửa giận kia lần nữa nhảy vọt lên cao, bởi vì đầu sỏ chân chính đúng là tiện nhân Vân Thiên Nguyệt này a.
Nàng vì lấy lòng nữ nhân Vân Thiên Tuyết kia, khắp nơi khi dễ nàng.
Hôm nay nàng liền thay chủ nhân nhân thân thể này hảo hảo trừng trị nàng ta một chút.
Vân Thiên Vũ mắt thấy Vân Thiên Nguyệt chạy đi ra ngoài rất xa, gậy trong tay giương lên, hướng về phía Vân Thiên Nguyệt đập tới, nói thật ra khí lực Vân Thiên Vũ cũng không lớn, nhưng Vân Thiên Nguyệt lúc này bị dọa sợ, sớm đi đứng như nhũn ra, hơn nữa nàng ngày thường hơi mập.
Đi lại không nhanh nhẹn, thường ngày đi bộ đều rất chậm, chưa từng có chạy qua, cho nên hôm nay bị Vân Thiên Vũ đánh trúng một gậy, mất hết sức lực té ngã trên đất.
Vân Thiên Vũ vội vàng đi qua, bắt đầu đè xuống đầu Vân Thiên Nguyệt, giơ chân lên hung hăng đá tới, một cái hạ xuống không chút lưu tình.
Tiếng kêu của Vân Thiên Nguyệt thảm thiết vang lên: “Cứu mạng a, cứu mạng.”
Lúc này nàng cảm thấy sợ, nàng biết Vân Thiên Vũ sẽ đánh chết nàng, nữ nhân này hôm nay điên rồi, nàng là thật điên rồi, nàng ta nhất định sẽ đánh chết nàng.
Vân Thiên Nguyệt khóc năn nỉ Vân Thiên Vũ: “Đại tỷ, không cần đánh, ta không dám, không dám, sau này không bao giờ... sẽ gây sự với ngươi nữa, ngươi bỏ qua cho ta đi.”
Vân Thiên Vũ kéo tóc nàng ta lại, giơ tay lên hướng về phía mặt của nàng ta tát xuống, ba ba ba, tuyệt không khách khí.
”Ngươi cho rằng cầu xin đôi ba câu ta sẽ tha cho, chuyện ngươi thường ngày đánh mắng ta liền bỏ qua như vậy, nằm mơ đi. Hôm nay ta liền giết ngươi.”
Nàng vừa nói hai tay hướng cổ Vân Thiên Nguyệt bóp mạnh, tuyệt không nương tay.
Vân Thiên Nguyệt hoảng sợ mở to hai mắt, sắc mặt trắng bệch, liều mạng lắc đầu giãy giụa, không muốn, đừng có giết ta.
Vân Thiên Nguyệt không nhắc tới Vân Lôi con tốt, nhắc tới Vân Lôi, Vân Thiên Vũ càng tức giận lớn hơn, hôm nay phát sinh hết thảy, thêm cả đời kiếp trước của nàng cũng không trải qua đau khổ như vậy.
Kiếp trước nàng mặc dù là cô nhi, nhưng đối với nghĩa phụ nàng như hòn ngọc quý trên tay, cũng không chịu để cho nàng bị một chút xíu ủy khuất.
Không nghĩ tới một kiếp biến chuyển này, thế nhưng gặp phải một phụ thân không bằng cầm thú như vậy.
Vân Thiên Vũ càng nghĩ càng tức, trực tiếp bỏ qua Tiểu Đào nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất, cầm một cây gậy gỗ trong tay, một đường đuổi theo Vân Thiên Nguyệt.
Vân Thiên Nguyệt vừa nhìn thấy động tác của nàng, bị dọa cho sợ đến hét rầm lên, vội vàng chạy ra bên ngoài.
Nhưng bởi vì quá sợ, cho nên va vào cánh cửa một cái, phía sau Vân Thiên Vũ đã đuổi tới, đồng thời gậy gỗ trong tay liền hướng Vân Thiên Nguyệt đánh tới, vừa đánh vừa còn hung hăng tức giận mắng.
”Tiện nhân, ai bảo ngươi trước kia khi dễ ta, hôm nay ta liền mang cả gốc lẫn lãi trả lại cho ngươi.”
Tai Vân Thiên Nguyệt nghe sau lưng có âm thanh gậy gỗ đánh đến, đều phát ra xoang xoang, không chút nghĩ ngợi, lôi Tiểu Lê bên người để che.
Gậy gỗ trong tay Vân Thiên Vũ hung hăng đánh lên trên người Tiểu Lê.
Tiểu Lê hét thảm lên, lúc trước nàng vốn là bị đánh đòn cảnh cáo, vô cùng đau đầu, hiện tại lại bị tiểu thư nhà mình kéo ra để che côn, như thế nào chịu đựng được, mắt sớm biến thành màu đen hướng trên đất ngã xuống.
Vân Thiên Vũ làm sao có thể sẽ bỏ qua cho Tiểu Lê, tiện nhân kia cùng chủ tử của nàng đều là một dạng đáng hận, động một tý liền khi dễ nàng.
Gậy trong tay Vân Thiên Vũ không lưu tình hướngTiểu Lê trên đất đánh tới, mỗi gậy đều tàn nhẫn đánh xuống.
Tiểu Lê đau đến cũng quên cả phản ứng, chỉ biết cầu khẩn: “Đại tiểu thư tha mạng a, ta không dám, ta sau này cũng không dám nữa.”
Đáng tiếc Vân Thiên Vũ căn bản không để ý tới nàng, hướng nàng ta đánh đến chết, hôm nay chủ tử ba người tới đây muốn mạng của nàng, nàng cần gì khách khí với các nàng ta.
Vân Thiên Vũ đang đánh Tiểu Lê, trước mặt Vân Thiên Nguyệt bị dọa cho sợ đến mặt mũi trắng bệch, cũng không nhìn đến nha hoàn một cái, một đường chạy thẳng tới viện bên ngoài.
Vừa chạy tới viện bên ngoài vừa thét chói tai: “Người đâu a, giết người.”
Vân Thiên Vũ vừa nghe đến tiếng kêu của Vân Thiên Nguyệt, lửa giận kia lần nữa nhảy vọt lên cao, bởi vì đầu sỏ chân chính đúng là tiện nhân Vân Thiên Nguyệt này a.
Nàng vì lấy lòng nữ nhân Vân Thiên Tuyết kia, khắp nơi khi dễ nàng.
Hôm nay nàng liền thay chủ nhân nhân thân thể này hảo hảo trừng trị nàng ta một chút.
Vân Thiên Vũ mắt thấy Vân Thiên Nguyệt chạy đi ra ngoài rất xa, gậy trong tay giương lên, hướng về phía Vân Thiên Nguyệt đập tới, nói thật ra khí lực Vân Thiên Vũ cũng không lớn, nhưng Vân Thiên Nguyệt lúc này bị dọa sợ, sớm đi đứng như nhũn ra, hơn nữa nàng ngày thường hơi mập.
Đi lại không nhanh nhẹn, thường ngày đi bộ đều rất chậm, chưa từng có chạy qua, cho nên hôm nay bị Vân Thiên Vũ đánh trúng một gậy, mất hết sức lực té ngã trên đất.
Vân Thiên Vũ vội vàng đi qua, bắt đầu đè xuống đầu Vân Thiên Nguyệt, giơ chân lên hung hăng đá tới, một cái hạ xuống không chút lưu tình.
Tiếng kêu của Vân Thiên Nguyệt thảm thiết vang lên: “Cứu mạng a, cứu mạng.”
Lúc này nàng cảm thấy sợ, nàng biết Vân Thiên Vũ sẽ đánh chết nàng, nữ nhân này hôm nay điên rồi, nàng là thật điên rồi, nàng ta nhất định sẽ đánh chết nàng.
Vân Thiên Nguyệt khóc năn nỉ Vân Thiên Vũ: “Đại tỷ, không cần đánh, ta không dám, không dám, sau này không bao giờ... sẽ gây sự với ngươi nữa, ngươi bỏ qua cho ta đi.”
Vân Thiên Vũ kéo tóc nàng ta lại, giơ tay lên hướng về phía mặt của nàng ta tát xuống, ba ba ba, tuyệt không khách khí.
”Ngươi cho rằng cầu xin đôi ba câu ta sẽ tha cho, chuyện ngươi thường ngày đánh mắng ta liền bỏ qua như vậy, nằm mơ đi. Hôm nay ta liền giết ngươi.”
Nàng vừa nói hai tay hướng cổ Vân Thiên Nguyệt bóp mạnh, tuyệt không nương tay.
Vân Thiên Nguyệt hoảng sợ mở to hai mắt, sắc mặt trắng bệch, liều mạng lắc đầu giãy giụa, không muốn, đừng có giết ta.
Danh sách chương