“Lão thái quân, mặc dù Thái Hà xuất thân nghèo khổ, đi theo nô tỳ cũng mới chỉ được một thời gian, thế nhưng nha đầu này ngài cũng biết, chính là một đứa thành thật an phận, cho dù gặp chuyện khó khăn thế nào cũng sẽ không đi ăn trộm.” Xảo Nguyên không đồng ý với cách nói của Vân Tụ cho nên lập tức mở miệng phản bác.

“Tại sao lại không? Thái Hà chính là một tiểu nha đầu chưa hiểu chuyện, lúc này vào đến trong phòng chúng ta, thấy được vòng vàng óng ánh còn có thể không động lòng sao? Nếu nàng không làm thì sao còn chạy đến phòng ta làm gì?” Vân Tụ đã nhận định chuyện này chính là như vậy cho nên kiên trì ý kiến của mình.

“Lời này có chút không phù hợp, mặc dù ta không có nhiều đồ như Vân di nương, nhưng trang sức vàng cũng có một hai kiện, nếu nàng thật sự động lòng với những trang sức vàng thì sao ở phòng ta lâu đến vậy nhưng nàng không trộm? Ngược lại cố tình chạy đến viện của ngươi trộm đồ đây?” Gần đây Xảo Nguyên được sủng ái, hơn nữa trước kia còn là nha hoàn bên cạnh Chu thị, nếu nói không có mấy món đồ trang sức vàng, người khác tin mới là lạ.

“Vậy ngươi nói một chút, tại sao Thái Hà lại đến phòng ta? Chẳng lẽ chính Nguyên di nương ngươi bảo nàng ta đến phòng ta làm cái gì không muốn để cho người khác biết?” Thấy Xảo Nguyên nói vậy, Vân Tụ đảo mắt, nhẹ nhàng nói.

“Ngươi nhậm máu phun người, đang êm đang đẹp ta bảo Thái Hà đến chỗ ngươi làm gì? Huống chi ngươi cứ mở miệng ra là nói Thái Hà đến chỗ ngươi, nhưng trừ Nguyệt Vũ ra thì còn ai có thể chứng minh hôm qua Thái Hà đi Tây phòng đây? Sáng sớm nay ta cũng đã hỏi qua Thái Hà, Thái Hà nói hôm qua nàng không hề đi Tây phòng. Mặc dù Thái Hà chỉ là một nha đầu, nhưng ta không thể trơ mắt nhìn nàng bị người khác hàm oan một cách mơ hồ như vậy. Nếu để nha đầu này mang trên lưng tội danh trộm cắp, chỉ e đời này đều tẩy không nổi, sau này dù có chuyển qua gia đình khác, cũng chưa chắc có người muốn.”

Xảo Nguyên vốn xuất thân nha hoàn, những lời này căn bản đều nói trúng vấn đề, hợp tình hợp lý, lại thể hiện bản thân trọng tình trọng nghĩa, ngay cả một nha đầu mới theo nàng một tháng cũng được nàng bảo vệ, như vậy những người đã từng chung đụng với nàng một thời gian dài chẳng phải càng được nàng bảo vệ sao? Điều này khiến cho nhiều người ở đây cảm thấy Xảo Nguyên nói rất đúng, có thể theo một chủ tử tốt như vậy quả là phúc khí cả đời. Cũng có một số người trong lòng không khỏi cảm thấy nàng không quên xuất thân cũ, cho nên lúc này mới bảo hộ nha đầu này.

Triệu Tình Lam cũng nhìn ra, xem chừng trong chuyện này có mờ ám, chỉ sợ vòng tay hà tu này chẳng qua là cái cớ, nguyên nhân chân chính lại là do phụ thân sủng ái Nguyên di nương đi. Hẳn là Vân di nương cho rằng bản thân nàng ta tuổi trẻ xinh đẹp, chỉ cần có cơ hội hầu hạ phụ thân nhất định sẽ được phụ thân sủng ái. Chỉ là nàng cũng không ngờ, Nguyên di nương cũng không phải loại ngồi không, vậy nên mới có màn tranh đấu hôm nay.

Chẳng qua nàng vẫn cho rằng, chuyện ầm ĩ của chủ tử, không cần dính líu đến hạ nhân. Vậy nên đưa tay ngoắc ngoắc gọi Nguyệt Minh tới bên cạnh.

Nguyệt Minh hiểu ý, làm bộ lơ đãng đi tới, Triệu Tình Lam nhỏ giọng nói với nàng một câu, ngay cả Triệu Tình Mân ngồi bên cạnh cũng không nghe được, nhưng Nguyệt Minh là người luyện võ, lỗ tai rất thính, cho dù người chung quanh không nghe được nhưng nàng lại có thể nghe ra.

Nhìn Nguyệt Minh hiểu ý đi ra ngoài, Triệu Tình Lam quay lại nhìn những người trong phòng, bởi vì hiện giờ mọi chuyện tương đối loạn nên không có ai để ý nơi này thiếu mất một người.

“Nguyên di nương nói gì vậy, rõ ràng là nha hoàn của ngươi làm chuyện ám muội, vậy mà ngươi còn cố tình bảo vệ nàng. Nha hoàn chính là nha hoàn nha, không lên nổi mặt bàn.” Vân Tụ không hề che dấu, thể hiện bản thân khinh thường xuất thân nha hoàn của Xảo Nguyên.

Đương nhiên Xảo Nguyên hiểu được, đây là Vân Tụ đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, nhưng lại không tiện phản bác, giờ nàng phản bác không phải là đúng ý tiểu nhân Vân Tụ sao? Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, nha hoàn thì sao? Mặc dù hiện giờ nàng là thiếp thất giống nàng ta, nhưng địa vị lại khác nhau, nàng có thể quản gia, nàng ta lại không thể nha.

Huống hồ coi như nàng có là nha hoàn thì cũng là người xuất thân trong sạch, không giống nàng ta, là nữ nhân xuất thân thanh lâu, cho dù trước kia không có làm những việc hèn mọn chuyên phục vụ người khác thì cũng là người lấy sắc dụ người, bán da thịt sống qua ngày. Nàng ta còn có mặt mũi nói nàng sao? Còn so ai xuất thân hơn ai với nàng sao? Nàng dù là nha hoàn nhưng xuất thân trong sạch, nàng ta thì có cái quái gì? Chẳng qua cũng chỉ là nữ nhân phong trần vạn người cưỡi, so với nàng còn bẩn hơn không biết bao nhiêu lần.

“Dù là nha hoàn thì cũng là cha sinh mẹ dưỡng, cũng muốn thanh thanh bạch bạch sống trên đời. Nhưng không ngờ có người không biết liêm sỉ, không muốn bán mình lao động, ngược lại bán rẻ tư sắc, loại này còn chẳng xứng làm người, còn không bằng nha hoàn.” Xảo Nguyên thực sự tức giận, nói chuyện với Vân Tụ cũng không khách khí nữa.          

“Lão thái quân, ngài nghe một chút, Nguyên di nương nói vậy là sao?” Vân Tụ tức đến đỏ mặt, nhưng lại không thể phản bác, chỉ có thể cầu cứu Chu thị.

Mặc dù Chu thị không chào đón Vân Tụ, nhưng nói gì thì nói, hiện giờ nàng ta cũng là người trong phòng nhi tử bà, giờ hai thiếp thất này lời qua tiếng lại, còn trước mặt mấy hài tử, không hiểu lát nữa hai người còn nói đến mức nào, cho nên nói: “Hai người các ngươi đều có đạo lý của mình, đều một bộ nói năng hùng hổ đầy lý lẽ, nhưng ta muốn biết, rốt cuộc có chứng cớ nào chứng minh chuyện này là do Thái Hà làm không? Ngươi xác định không phải là ngươi đặt vòng tay ở nơi nào đó rồi quên mất hay người bên cạnh để ở chỗ nào mà ngươi không biết chứ?” 

Chu thị cũng biết Thái Hà, thoạt nhìn có vẻ là một đứa bé nhát gan, thành thật, chắc chắn không phải là người có thể làm ra chuyện này, trừ khi một người quan sát người khác nhiều năm như bà nhìn nhầm. Thực ra mà nói, bà không tin Vân Tụ cho lắm, đối với những thủ đoạn tranh thủ tình cảm kiểu này, lúc còn trẻ bà đã nghe và dùng không ít, không đến mức không nhìn ra.

“Tổ mẫu, con thấy không bằng cho gọi hai nha đầu này lên hỏi một chút, xem xem có phải Thái Hà đã vào Tây phòng hay không, dù sao trong chuyện này, hai người trong cuộc đều không có ở đây.” Triệu Tình Lam thấy đã đến lúc nên nói.

Nguyệt Minh là người học võ, động tác nhanh, lúc này chắc hẳn đã tới nơi, những gì cần thấy có lẽ đã thấy, giờ gọi hết những người bên kia đến, tạo điều kiện cho Nguyệt Minh làm việc.

Chu thị thấy Triệu Tình Lam nói không sai, cho nên nói: “Đi gọi hai nha đầu này đến đây, ta muốn hỏi một chút.” Dien&dannLe<3Zuydonn

Thấy bên cạnh không có nha đầu sai bảo, Lưu ma ma chỉ có thể đi một chuyến nữa, đáng thương cho bà, cả một buổi sáng phải chạy xuôi chạy ngược, mới rồi đi tiểu khóa viện, thiếu chút nữa còn bị lửa giận của hai vị di nương lan đến.

Lúc này trong lòng Lưu ma ma thật là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nghĩ đến thời điểm còn ở Kinh thành, chưa bao giờ bà phải chịu ủy khuất như vậy, ngay cả Lộ di nương được sủng ái cũng không dám đắc tội bà, không ngờ hai vị tân di nương này lại không hiểu quy củ như vậy. Chẳng qua đã đến lúc này rồi, trong phủ cũng chẳng còn bao nhiêu quy củ, rốt cuộc thì cũng không thể so với trước kia được.

Một lát sau, hai người Nguyệt Vũ và Thái Hà đều tới. Nguyệt Vũ là nha đầu Vân Tụ mang theo từ Thúy Hồng Lâu tới, thoạt nhìn có vẻ cơ trí hơn so với nha đầu mới vào phủ như Thái Hà. Đôi mắt kia giống hệt chủ tử của nàng, lúc này đang loạn chuyển, nhìn một cái cũng biết là đang suy nghĩ chủ ý gì đó.

Thái Hà vốn là hài tử nhà nông, bởi vì trong nhà không có biện pháp duy trì kế sinh nhai nên mới phải đưa nàng đến Triệu gia làm nha hoàn, vốn tưởng có thể giúp cuộc sống gia đình khá hơn một chút, ai ngờ mới được mấy ngày mà đã gặp chuyện như vậy. Lúc này Thái Hà còn đang khóc sướt mướt, lời nói cũng có chút không được rõ ràng.

“Thái Hà, ngươi nói trước đi, hôm qua ngươi có đi qua phòng của Vân di nương không? Nếu có thì ngươi qua đó làm gì?” Theo bản năng, Chu thị cảm thấy nên hỏi Thái Hà trước, cho nên quay sang phía nàng hỏi.

“Lão thái quân, nô tỳ thực không có đến phòng Vân di nương, cả ngày hôm qua nô tỳ đều ở trong phòng Nguyên di nương thêu thùa may vá, thực sự không có đến phòng Vân di nương ạ.” Thái Hà vội vàng dập đầu nói với Chu thị.

“Ngươi nói láo, chiều hôm qua ta có chuyện đi ra ngoài một lát, lúc trở lại vừa đúng lúc bắt gặp ngươi từ trong phòng di nương nhà ta đi ra, bộ dạng che che giấu giấu sợ người khác nhìn thấy, lúc ấy ta còn hoài nghi ngươi đến làm gì, xong sau đó lại nghĩ ngươi đến tìm người cho nên không hỏi. Đến tối qua, di nương nhà ta phát hiện vòng tay hà tu biến mất, ta và di nương tìm khắp nơi đều không thấy. Đến sáng nay ta mới chợt nhớ ra, hôm qua ngươi có đến phòng di nương nhà ta, chắc chắn đồ là do ngươi lấy.” Nguyệt Vũ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Triệu Tình Lam nhìn nha đầu mồm mép lanh lợi này cảm thấy có chút buồn cười, quả nhiên là xuất thân thanh lâu có khác, mặc dù không phải cô nương tiếp khách, nhưng cuối cùng vẫn là không giống với những nha đầu nơi khác, không có quy củ gì cả, lão thái quân còn chưa hỏi vậy mà nàng ta đã nói nhiều như vậy.

“Ta còn chưa hỏi đến ngươi.” Chu thị không vui nói.

“Dạ, lão thái quân.” Lúc này Nguyệt Vũ mới nhớ ra, Triệu gia là cao môn đại hộ, nghe nói vị lão thái quân này cũng rất coi trọng quy củ, mới rồi nàng có chút sốt ruột nên lỡ miệng.

Vân Tụ thấy Nguyệt Vũ bị chỉ trích lập tức liếc nàng ta một cái, nha đầu này, quả nhiên là càng ngày càng không có tiền đồ, có chút chuyện như vậy cũng không làm nổi, nàng nuôi nàng ta làm gì không biết? “Lão thái quân, van ngài làm chủ cho nô tỳ, nô tỳ thề nô tỳ không hề qua đó, nếu hôm qua nô tỳ có vào phòng Vân di nương thì nô tỳ chết không được tử tể.” Thái Hà dập mạnh đầu, trán cũng vì thế mà chảy máu.

“Ngươi cũng đừng dập đầu suốt như vậy, một tiểu cô nương, nếu bị hủy dung sẽ không tốt. Nếu ngươi thật sự bị oan uổng, tất nhiên lão thái quân sẽ làm chủ cho ngươi, nhưng nếu như ngươi có làm chuyện đó, thì không ai có thể bảo vệ ngươi đâu.” Triệu Tình Lam nhìn Thái Hà rồi nói.

Đến lời thề độc như vậy nha đầu này cũng dám nói, có lẽ nàng không làm thật, người nông thôn đặt nặng lời thề, không dễ dàng gì mà lôi chuyện sống chết ra để nói, cho nên có thể tin tưởng nha đầu này. Chỉ có điều nàng tin tưởng nàng ta không có nghĩa những người khác cũng tin tưởng, muốn để mọi người đều tin tưởng, rửa sạch oan khuất cho nàng ta vẫn cần phải có bằng chứng cụ thể.

“Tiểu thư, nô tỳ thực sự không có nói láo, cả ngày hôm qua nô tỳ vẫn luôn ở trong phòng di nương nhà nô tỳ. Di nương nói ngài ấy qua bên lão thái quân học cách xem sổ sách, không có gì cần hầu hạ, nên để cho nô tỳ an tâm ngồi may vá trong phòng.” Thái Hà thấy Triệu Tình Lam nói chuyện với nàng cho nên cũng vội vàng nói. Lee^q uyyDoo^nn

“Hôm qua thiếp thân quả thực có nói như vậy, bởi vì thiếp thân nghĩ dù sao thiếp thân vốn là người bên cạnh lão thái quân, đến phòng lão thái quân thì dĩ nhiên là phục vụ lão thái quân, sao có thể để cho người khác đến phục vụ, vậy nên mới bảo Thái Hà không cần phải đi theo. Nếu thiếp thân biết Thái Hà ở lại phòng phải chịu ủy khuấy như vậy thì đã dẫn nàng theo rồi.” Lúc này Xảo Nguyên thực sự cảm thấy hối hận, người ở trong phòng vậy mà họa cũng rơi trúng đầu. Sao hôm qua nàng không khóa phòng rồi mang theo Thái Hà theo cơ chứ? Mặc dù Thái Hà chỉ là tiểu nha đầu mới đi theo nàng không được bao lâu, nhưng nàng thực sự thích hài tử này, nó thành thật lại an phận, một lòng một dạ làm việc, cũng không có tư tâm gì.

“Nô tỳ nghe lời di nương giao phó, vẫn một mực ở trong phòng, chưa từng ra ngoài.” Thái Hà cảm kích nhìn chủ tử nàng, nói.

“Chỉ có một mình ngươi ở trong phòng, không có ai làm chứng phải không?” Nguyệt Vũ hả hê nói.

“Nguyệt Vũ, vậy bên ngươi có ai có thể làm chứng ngươi thực sự nhìn thấy Thái Hà vào phòng Vân di nương không?” Triệu Tình Lam nhìn Nguyệt Vũ nói, giọng nói không nặng không nhẹ nhưng cũng đủ để cho tất cả mọi người đều nghe thấy.

Nguyệt Vũ thấy Thái Hà là người thành thật, không nghĩ đến việc Thái Hà sẽ phản bác, cũng không ngờ Triệu Tình Lam sẽ đột nhiên ra mặt nói thay cho Thái Hà nên nhất thời ngây dại. Đúng vậy a, chẳng lẽ chỉ cần Thái Hà không có người làm chứng thì nàng thành đúng sao?

“Này…. dĩ nhiên là không có, khi đó đúng lúc nô tỳ ra ngoài trở về, làm sao có thể có nhân chứng được?” Nguyệt Vũ chần chờ một chút rồi nói.

“Ngươi nói vậy là không đúng rồi, không ai có thể làm chứng việc ngươi đi ra ngoài một lúc mới trở về vậy chẳng lẽ đến lượt Thái Hà ngồi trong phòng còn cần phải có người làm chứng? Huống hồ cho dù ngươi có nhìn thấy Thái Hà ở trong phòng, cũng không thể chứng minh Thái Hà vẫn luôn ở trong phòng, vậy nên ngươi nói muốn tìm người làm chứng việc Thái Hà ở trong phòng, cái này nghe qua thì có vẻ hợp lý, nhưng thực ra lại vô lý.” Triệu Tình Lam thấy Nguyệt Vũ cưỡng từ đoạt lý thì cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ cứ mồm mép lanh lợi là có thể khi dễ những người mồm mép vụng về sao? Nha đầu Nguyệt Vũ này rốt cuộc là xem thường Thái Hà, cũng xem thường người Triệu gia sao?

Chu thị không nghĩ đến, tôn nữ trước giờ vốn không xen vào chuyện của người khác nay lại ra mặt nói chuyện, hơn nữa lúc nó nói, trên khuôn mặt còn mang theo nụ cười khinh thường, giống như là đã nhìn thấu mọi chuyện, không biết có phải nó đã biết gì hay không, mà có biết hay cũng không quan trọng, vốn chuyện này tương đối khó giải quyết, nếu nó chịu ra mặt xử lý, vậy thì để nó làm đi, bà đỡ phải đau đầu suy nghĩ. Vì vậy Chu thị cũng không nhiều lời, để cho Triệu Tình Lam nói, bà nghe.

“Nô tỳ không có ý này, chẳng qua nô tỳ cảm thấy Thái Hà nói cả ngày nàng ta đều ở trong phòng nhưng lại không có người làm chứng, cho nên không tránh khỏi hiềm nghi.” Lúc này Nguyệt Vũ có chút hốt hoảng, vội vàng nói.

“Muốn tra rõ chuyện này cũng không khó, dù sao cũng chỉ mới phát sinh ngày hôm qua, tang vật chắc vẫn còn, giờ đi lục soát là sẽ ra vấn đề. Nếu không đi kiểm tra thì dù có ở đây nói cái gì cũng chỉ là nói xuông mà thôi, không thể chứng minh cái gì.” Vân Tụ chợt nói.

Triệu Tình Lam nhìn Vân Tụ, rốt cuộc thì vị Vân di nương này cũng không nhẫn nại được, nếu nàng ta đã muốn tra, vậy thì tra đi, Triệu Tình Lam quay sang cười với Chu thị, nói: “Tổ mẫu, bằng không cứ theo lời Vân di nương nói, nếu tìm thấy, chúng ta gọi người môi giới tới bán Thái Hà, nếu không thấy, cũng coi như là trả lại trong sạch cho nàng ta.”

Triệu Tình Lam nói xong thì nhìn Vân Tụ. Lúc này trên mặt Vân Tụ không giấu nổi sự hả hê, Vị Nhị tiểu thư này nói đúng ý nàng, mọi chuyện nàng đều đã sắp xếp, chỉ cần tra ra đồ thì đó chính là Thái Hà lấy trộm, như vậy ai còn quan tâm nàng ta trộm như thế nào sao?

“Các ngươi đã nói vậy thì tra một chút đi.” Chu thị gật đầu, hiện giờ cũng không có biện pháp nào hay hơn nữa.

“Lão thái quân, chuyện này thiếp thân và Nguyên di nương ầm ĩ một thời gian dài như vậy, nếu quả thật tra ra được, ngài nhất định phải trả lại công đạo cho thiếp thân.” Die danle^quys do^n Vân di nương đâu có dễ nói chuyện như vậy, lúc này đương nhiên nàng ta sẽ nói ra yêu cầu của bản thân mình.

“Ngươi cần công đạo cái gì?” Chu thị híp mắt hỏi, xem ra mấy người di nương trong phủ này đều tự coi mình là hay, cũng không thèm để ý bản thân là thân phận gì, dám ở đây nói điều kiện với bà.

“Nói gì thì nói, nếu chuyện là do Thái Hà làm thì Nguyên di nương không tránh được tội bao che dung túng, tội đó không thể nhẹ nhàng cho qua được, nếu không về sau bọn người dưới đều học theo, vậy cái nhà còn quản lý sao đây?” Vân Tụ trung khí mười phần, nói.

Chu thị nghe xong rất không vui, từ bao giờ việc quản lý cái nhà này lại đến phiên một tiện thiếp như Vân Tụ lo lắng? Nếu không phải nghĩ đến hài tử trong bụng nàng ta, ngay cả nói chuyện bà cũng không muốn, hừ, không lẽ nàng ta cho rằng bây giờ nàng ta là chủ cái nhà này? Một tiện thiếp nho nhỏ vậy mà còn dám nói mình là chủ tử, chủ nhân chân chính của cái nhà này làm sao đến lượt nàng ta?

Chu thị đang định phát tác thì nghe thấy Triệu Tình Lam nói: “Vân di nương nói không sai, cái này đương nhiên là phải xử, chỉ là không biết Vân di nương muốn xử như thế nào?”

“Chẳng qua hiện giờ Nguyên di nương đang quản gia nên mới tự cho mình là tài trí hơn người, nếu như chuyện này quả thật là do Thái Hà làm, đương nhiên là phải đưa nàng ta cho môi giới bán đi. Việc quản gia của Nguyên di nương cũng nên thu lại, sau đó giáng xuống thành tiện thiếp, cấm túc một tháng để trừng phạt.” Đối với tràng diện này, Vân Tụ vẫn luôn cho rằng bản thân đã nắm chắc mọi chuyện, cho nên khi nói cũng rất tự tin.

“Điều này không phải là không thể, phạm sai lầm thì nên bị phạt, bằng không khó khiến người ta nghe theo.” Triệu Tình Lam không đợi Chu thị nói đã nói tiếp.

Chu thị ngẩng đầu muốn phát giận về phía Triệu Tình Lam, nhưng Triệu Tình Lam lại khẽ lắc đầu với Chu thị. Chu thị ngầm hiểu nên cũng không nói thêm cái gì, chỉ tiếp tục nghe Triệu Tình Lam nói. Lúc này trong lòng Chu thị rất tò mò, rốt cuộc Triệu Tình Lam muốn làm gì. Lee:Qu y?Dd oon

“Chuyện này Nhị tiểu thư nói đâu tính được. Lời lão thái quân nói thiếp thân mới có thể tin tưởng.” Vân Tụ không ngu, mặc dù hôm nay Triệu Tình Lam đứng ra nói chuyện, nhưng nàng ta cũng chỉ là tiểu thư thứ xuất, lời nói ra thì tính là cái gì? Cho dù nàng ta có đồng ý, nhưng đến lúc đó chỉ cần lão thái quân nói bà còn chưa có đồng ý thì chẳng phải công sức của nàng đều bỏ đi sao?

“Lam nhi đã nói là có thể thì đương nhiên là có thể, đây cũng không phải chuyện lớn gì.” Chu thị nghe Vân Tụ nói vậy nên nói.

“Được vậy thì thiếp thân an tâm rồi.” Vân Tụ sung sướng nói, lần này xem tiện nhân Xảo Nguyên kia lấy gì đấu với nàng? Một tháng nàng ta bị cấm túc đủ cho nàng lôi kéo lão gia tới phòng, trong nhà này, chỉ cần mất đi sự sủng ái của lão gia thì nàng ta chả còn là gì cả.

Lúc này Xảo Nguyên có chút lo lắng, Vân Tụ thật là độc ác, không ngờ lại nghĩ ra trò này, nếu nàng ta tự tin như vậy thì e rằng chuyện này chính là bẫy rập nàng ta chuẩn bị sẵn, chỉ đợi nàng nhảy vào, đáng giận nhất là nàng lại nhảy vào rồi, không biết hôm nay nàng có tránh nổi kiếp nạn này không nữa.

Nhất thời ánh mắt Xảo Nguyên nhìn Thái Hà cũng có chút chần chờ, chẳng lẽ vì bảo toàn Thái Hà mà nàng lại để cuộc đời mình phải chịu liên lụy sao? Nhưng giờ nếu nàng bỏ qua Thái Hà liệu có thể đảm bảo bản thân sẽ không có vấn đề gì không? Xảo Nguyên có chút không biết phải làm sao.

“Vân di nương nói không sai, nhưng không biết là vô tình hay cố tình, Vân di nương lại bỏ qua một điểm. Nãy giờ Vân di nương chỉ nói cách xử lý nếu Thái Hà làm sai, lại không nói đến nếu chuyện này không phải do Thái Hà làm thì phải xử lý như thế nào?” Triệu Tình Lam nhẹ giọng nói, đồng thời quan sát Vân di nương.

Vân Tụ nhìn Nguyệt Vũ, thấy Nguyệt Vũ gật đầu, cho nên cười nói: “Nếu Thái Hà không làm chuyện này thì Nguyệt Vũ không tránh được tội vu hại, đương nhiên là để cho người môi giới bán đi, về phần ta thì ta nguyện ý chịu cấm túc một tháng.” 

“Vân di nương nói cũng công bằng quá đi. Như vậy đi, nếu chuyện này do Thái Hà làm thì nàng ta đương nhiên sẽ bị bán, Nguyên di nương xuống làm tiện thiếp, mất quyền quản gia, cấm túc một tháng. Dd/le/qu:y/don Nếu Thái Hà không làm hoặc không có bằng chứng chứng minh Thái Hà làm thì Nguyệt Vũ sẽ bị xử phạt, Vân di nương là chủ tử cũng không tránh tội được, giáng làm nha hoàn, cấm túc một tháng. Như vậy công bằng chứ?” Triệu Tình Lam nhìn hai vị di nương đang quỳ trên đất, nói.

Đương nhiên là Vân di nương đồng ý rồi, Xảo Nguyên thấy Vân Tụ đồng ý, biết hôm nay nàng không đồng ý cũng không được. Nếu không đồng ý, đương nhiên là sẽ trực tiếp bị trị tội. Thôi, dù sao như vậy cũng rất công bằng, nàng đành đánh cuộc một lần vậy. Cho dù nàng không thắng thì cũng coi như là có một tháng có thể yên ổn sống qua ngày.

“Nếu hai vị di nương không có ý kiến gì, như vậy chúng ta lập tức đến viện của hai người, cẩn thận kiểm tra. Ta hy vọng có thể nhanh chóng tra ra chân tướng sự việc, đến lúc đó cũng hy vọng hai vị di nương có thể nghiêm chỉnh chấp hành hình phạt của mình. Nếu như trong hai người có ai không đồng ý kiểm tra, bây giờ trực tiếp nhận phạt cũng được.” Triệu Tình Lam cười như không cười, nhìn hai người rồi nói.

Vân tụ vẫn luôn cho rằng mọi chuyện đều đã xử lý thỏa đáng, không có gì phải sợ, cho nên kiên trì muốn kiểm tra. Về phía Xảo Nguyên, mặc dù nghĩ đến việc bản thân có thể phải chịu thua thiệt, nhưng dù sao trước mắt mọi chuyện còn chưa diễn ra, làm sao có thể không đồng ý kiểm tra đây. Dù sao kiểm tra xong còn có thể thắng, nếu không đồng ý kiểm tra chẳng phải là trực tiếp muốn chịu phạt sao?

Thấy hai người không có ý kiến gì, Triệu Tình Lam đứng lên nói: “Tổ mẫu, ngài xem việc này nên để ai đi ạ?”

Hết chương 90!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện