“Tiểu thư.” Triệu Tình Lam đang ngồi dựa vào cửa sổ trong tửu lâu chậm rãi thưởng thức trà thì nghe được giọng của Nguyệt Hoa vang lên.

“Như thế nào rồi?” Nàng khó có thể giấu được kích động trong lòng, mặc dù rất muốn bản thân thể hiện bình tĩnh một chút, nhưng ly trà trên tay đang rung lại tiết lộ tâm tư của chủ nhân nó.

“Triệu đại nhân thẹn quá thành giận tuyên bố bãi đường rồi. Hôm nay Triệu đại nhân cũng coi như là mất hết thể diện, bởi vì người bị kiện là Huyện thái gia nên người vây xem rất nhiều, nghe phu nhân nói xong, mọi người đều nói lão gia là người vô tình vô nghĩa, không xứng làm phu, cũng không xứng làm phụ.” Nguyệt Hoa vội vàng nói.

“Ta thật tò mò, không hiểu mẫu thân kiện phụ thân cái gì?” Triệu Tình Lam vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này, mẫu thân phải kiện cái gì mới có thể thắng kiện đây? Mà có lẽ mẫu thân cũng chưa hề tính đến việc thắng kiện, mà chỉ đơn giản là muốn để cho phụ thân phải chịu áp lực, từ đó đồng ý để nàng trở lại Kinh thành.

“Thứ nhất, phu nhân kiện Triệu đại nhân dung túng thiếp thất mưu hại nữ nhi thân sinh, thứ hai là kiện đại nhân bao che kẻ phạm tội Vân Tụ, thứ ba là kiện đại nhân vứt bỏ nữ nhi thân sinh trong lúc bệnh tình nguy kịch.” Trí nhớ của Nguyệt Hoa rất tốt, nhớ được từng câu của Sầm Mộ Vân.

“Dung túng thiếp thất mưu hại nữ nhi thân sinh?” Triệu Tình Lam không nghĩ tới mẫu thân sẽ kiện như vậy.

Thiếp thất là hạ nhân, không so được với nữ nhi, dừ là nữ nhi thứ xuất thì cũng là tiểu thư, nếu như thiếp thất mưu hại tiểu thư thì có thể coi là mưu hại chủ tử, đây là một lỗi lớn, nếu kiểm chứng là thật, chỉ sợ là ai thì cũng không cứu được Vân Tụ. Nhưng tại sao mẫu thân lại nói vậy? Chẳng lẽ hôm nay mẫu thân phát hiện được điều gì? Lần trước nàng mắc bệnh không lẽ là do Vân Tụ làm? Nếu là như vậy, Vân Tụ này không thể giữ lại được rồi. Nghĩ tới đây Triệu Tình Lam cảm thấy sợ run người, nữ nhân này mới sống mười mấy năm, vậy mà trên lưng đeo bao nhiêu là nợ máu.

“Kết quả thì sao?” Triệu Tình Lam chỉ muốn biết cuối cùng thì phụ thân nàng trả lời mẫu thân thế nào.

“Triệu đại nhân nói, hôm nay thân thể khó chịu, ngày khác tái thẩm. Sau đó vội vội vàng vàng bãi đường, không để cho người khác nói gì nữa.”

“Ngày khác tái thẩm? Ta e vụ án này không có cơ hội tái thẩm rồi, thôi, tình hình phu nhân sao rồi?” Nếu đã không thẩm án, vậy có lẽ mẫu thân cũng sẽ không ở huyện nha nữa nhỉ.

“Ninh thế tử, phu nhân và Nguyệt Minh đã về trước, nô tỳ đến đây báo cho tiểu tiểu thư.”

“Đã như vậy, chúng ta cũng trở về thôi. Đi về ta sẽ hỏi rõ mẫu thân xem hôm nay chuyện là như thế nào.” Triệu Tình Lam nói xong, đứng dậy đi tính tiền.

Sầm Mộ Vân và Ninh Mặc Hiên trở lại tiểu viện, không lâu sau Triệu Tình Lam cũng trở về.

"Mẫu thân, người tính làm thế nào?" Triệu Tình Lam thấy mẫu thân, không nhiều lời vô dụng mà trực tiếp vào đề.

"Bây giờ không phải là ta muốn thế nào, mà là phụ thân con muốn thế nào. Nếu hắn còn muốn sống thoải mái, vậy thì hắn chỉ có thể đồng ý với điều kiện của ta, nếu không sao ta có thể bỏ qua cho hắn được." Lúc nói lời này, trong lòng Sầm Mộ Vân có chút khổ sở.

Lần này e là Triệu Tĩnh Nguyên lại cho rằng bà tốn trăm phương nghìn kế để ép chết Vân Tụ rồi, thực tế thì bà cũng chẳng muốn quản chuyện của bọn họ, bà chỉ muốn làm sao để nữ nhi có thể theo bà về Kinh thành, mà không phải tiếp tục ở cái nơi này chịu khổ nữa. Dien&dannLe<3Zuydonn Nếu như Triệu Tĩnh Nguyên đồng ý cho Lam nhi theo bà, thì bà cũng sẽ không tiếp tục dây dưa chuyện này nữa, nếu không, e là Vân Tụ sẽ phải dâng mạng.

"Lam nhi, con chưa từng hoài nghi vì sao con lại nhiễm bệnh sao?" Sầm Mộ Vân nhìn nữ nhi, hỏi.

"Cũng không phải là nữ nhi không hoài nghi, có điều vẫn không tìm được người đáng ngờ. Huống chi từ sau khi bị bệnh nữ nhi cũng không về đó nữa, làm sao mà có thời gian điều tra chuyện này được." Triệu Tình Lam và Ninh Mặc Hiên cũng đã từng hoài nghi, tại sao nàng lại bất ngờ nhiễm bệnh dịch, nhưng hai người suy đi nghĩ lại cũng nghĩ không ra ai có bản lãnh, có khả năng hay có lý do để làm chuyện cái chuyện hại người mà không lợi mình này.

"Tại sao Sầm di lại nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Vân Tụ?" Ninh Mặc Hiên vẫn luôn tò mò, hôm nay sau khi đến Triệu gia, không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà lúc lên công đường Sầm di lại kiện Triệu Tĩnh Nguyên tội dung túng thiếp thất hại nữ nhi thân sinh, nếu không nắm chắc, thì người cẩn thận như Sầm di chắc sẽ không nói những lời như vậy.

"Hôm nay sau khi đến Triệu gia, gặp được Vân Tụ, từ trong lời nói của nàng ta, ta vẫn luôn cảm thấy chắc chắn nàng ta có liên quan đến việc con nhiễm bệnh. Nàng ta vô cùng hận con." Sầm Mộ Vân là một người cẩn thận, bà luôn để ý đến mỗi câu nói, mỗi cử chỉ của đám người kia, từ đó nhìn ra dấu vết, biểu hiện của Vân Tụ hôm nay, cùng với những lời nàng ta nói ra, thể hiện rõ ràng nàng ta đã ra tay với Lam nhi.

"Đúng là nàng ta có lỹ do để hận con." Triệu Tình Lam nghe mẫu thân nói vậy thì mỉm cười, sau đó kể lại cho mẫu thân những ân oán giữa nàng với Vân Tụ.

"Thảo nào, thì ra là như vậy, có điều đều là do nàng ta tâm thuật bất chính, nếu không phải nàng ta rắp tâm hại người thì sao lại bị như vậy, đến giờ thay vì trách người khác, nàng ta vẫn nên tự trách mình thì hơn." Theo ý Sầm Mộ Vân thì dù là thê thiếp có tranh giành tình cảm của phu quân thì cũng không đến mức làm người xấu, đeo trên mình tính mạng người khác, huống chi đó là chuyện của chủ tử, liên quan gì đến hạ nhân.

"Mẫu thân, có lẽ nữ nhi thực sự quản hơi nhiều nên mới bị Vân Tụ ghi hận, cho nên nhân lần dịch bệnh này mà cho nữ nhi một bài học, về sau nếu không liên quan đến mình, nữ nhi sẽ cố gắng không xen vào nữa." Trước kia Triệu Tình Lam vẫn luôn nghĩ tại sao nàng lại nhiễm bệnh như vậy, tuy nhiên lại không nghĩ đến việc Vân Tụ ngầm hạ độc thủ, huống hồ Vân Tụ ra tay với nàng trước sau đó mới đến Xảo Nguyên, điều này cho thấy nỗi hận của nàng ta đối với nàng vô cùng lớn.

Nghe Triệu Tình Lam nói vậy, Sầm Mộ Vân cười nói: "Lam nhi, nếu như lần sau con phát hiện có người làm chuyện hại người, còn có thể khiến một người vô tội phải mất mạng, thì con có thể mặc kệ sao?"

"Cái này…." Triệu Tình Lam có chút do dự, đúng vậy ah, lần sau nếu còn gặp chuyện như vậy nàng có thể mặc kệ sao? Nàng có thể nhẫn tâm nhìn một người vô tội vì vậy mà mất mạng sao? Chỉ e là nàng không làm được, dù cho chuyện đó không liên quan gì đến nàng, thì có lẽ nàng vẫn sẽ quản thôi. 

"Con gái, mặc dù lần này con phải chịu thiệt, nhưng chỉ cần là chuyện con cho là đúng thì con không cần suy nghĩ nhiều, nên làm gì thì con cứ làm vậy, bằng không đời này lương tâm khó mà an ổn được. Nhưng mà đối với những người có lỗi với mình, mẫu thân cũng không khuyến khích con nhất định phải tha thứ cho họ, nếu cảm thấy không thể tha thứ thì cứ thẳng tay mà đối phó. Trên đời này có vài người mà sự tồn tại của họ là không cần thiết, không bằng để cho bọn họ trả giá thật tốt cho những gì mà họ đã làm." Sầm Mộ Vân nhìn nữ nhi, nghiêm túc nói.

Từ sau khi rời khỏi Triệu gia, Sầm Mộ Vân đã cẩn thận hồi tưởng lại cuộc sống trước kia, sau đó cũng đã nghĩ thông suốt, đối với những người đối địch với mình thì không cần phải tha thứ, cái đó gọi là khoan nhượng với kẻ thù là tàn nhẫn đối với mình, chỉ vì sự khoan dung của bản thân mà khiến chính mình phải trả giá đắt. Nếu như từ mấy năm trước bà có khả năng phòng ngừa những rắc rối có thể xuất hiện, bóp chết những nhân tố có khả năng gây bất lợi cho mình từ trong trứng nước thì có lẽ đã không có kết cục bi thảm như hiện giờ. Nói đi nói lại cũng chỉ có thể trách chính bà quá mức nhân từ mà thôi.

Nghe mẫu thân nói vậy, Triệu Tình Lam vô cùng xúc động, những lời này đều là những lời thật tâm mẫu thân muốn nói với nàng, dù nghe qua có vẻ không lọt tai, nhưng đó lại là sự thật. Cuộc sống của nàng không tốt không phải là do nàng đã quá mức nhân từ sao? Vì vậy nên mới bị thân muội muội bức tử. Đời này nếu nàng đã có cơ hội làm lại từ đầu, chắc chắn sẽ không để chuyện lúc trước lặp lại nữa.

"Mẫu thân, nữ nhi biết, sau này làm chuyện gì nữ nhi cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận rồi mới làm." Triệu Tình Lam nhìm mẫu thân, gật đầu đáp ứng.

Sầm Mộ Vân vốn cho làm Triệu Tình Lam sẽ không thể tiếp thu những lời này của mình, không nghĩ tới nàng lại có thể tiếp thu, như vậy là tốt, hài tử này có thể nghĩ như vậy, tương lai cũng sẽ không đến nỗi phải chịu thua thiệt.

“Con gái, đó chính là lý do vì sao mà ta hy vọng sau này con có thể gả cho một người bình thường, ta chỉ mong đời này sẽ không có người thứ ba xe vào hôn sự của con. Nếu như là thiếu gia công tử nhà đại phú đại quý thì việc tam thê tứ thiếp là bình thường, lúc ấy chỉ sợ con sẽ phải chịu mệt cả đời.”

“Đa tạ mẫu thân đã vì Lam nhi mà suy nghĩ nhiều như vậy, Lam nhi cũng hy vọng đời này nhất sinh nhất thế nhất song nhân, không có người khác xen vào cuộc sống của mình, chỉ là không biết đó có phải là hy vọng hão huyền của nữ nhi không nữa.” Lúc nói lời này, trong lòng Triệu Tình Lam không khỏi có chút cảm giác chua xót, không biết từ lúc nào tình cảm của nàng đối với Ninh Mặc Hiên đã trở nên sâu đậm, cho nên, chỉ cần nàng còn chưa quên được đoạn tình cảm này, thì e là sẽ khó mà có được cuộc sống hạnh phúc như mong muốn của mẫu thân. 

“Lam nhi, ta nghĩ phụ thân con sẽ đồng ý cho con đi cùng ta, chờ đến Kinh thành rồi, ta sẽ tìm cho con một đám thích hợp, ta sẽ không để cho con phải chịu cuộc sống bất hạnh như ta, con nhất định sẽ hạnh phúc.” DD:Le^qu;yDon Sầm Mộ Vân đã sớm vì nữ nhi mà suy nghĩ. 

“Mẫu thân, tạm thời nữ nhi chưa muốn tìm người để gả, dù sao hiện giờ tuổi của nữ nhi không tính là lớn, huống hồ cũng mới từ hôn không lâu.” Triệu Tình Lam nghe mẫu thân nói vậy, có chút gấp, vì vậy vội nói.

“Cũng tốt, mẫu thân nghe con.” Sầm Mộ Vân cũng không tính miễn cưỡng nữ nhi của mình làm những chuyện nàng không nuốn, vì vậy nói.

Hai mẫu nữ nói chuyện nhưng không để ý, nên không biết lúc này có một người đang đứng bên ngoài cửa sổ, nghe được toàn bộ những điều hai người nói.

(Rõ ràng là ở trên 3 người đang nói chuyện, nhưng ko hiểu sao đến đây lại là hai mẹ con Triệu Tình Lam nói chuyện, Ninh Mặc Hiên đứng ngoài của sổ nghe được. Thôi thì tác gải viết thế, mình cứ biết thế thôi.)

Ninh Mặc Hiên đứng ngoài cửa sổ, nghe hai mẫu nữ nói chuyện, trong lòng không biết là tư vị gì, hắn thích Triệu Tình Lam, muốn thú nàng làm thê, nhưng thân phận hắn như vậy, tương lai khó tránh khỏi có thiếp thất, thế nhưng đó không phải là điều Lam nhi muốn, hắn phải làm sao bây giờ? Trước kia, trong suy nghĩ của Ninh Mặc Hiên, có thiếp thất hay nha hoàn thông phòng là hết sức bình thường, không có gì không thể, nhưng hôm nay nghe được những lời này, hắn lại tràn đầy xúc động, đối với một nam nhân mà nói, tam thê tứ thiếp ngồi hưởng tề nhân chi phúc là chuyện cỡ nào tốt đẹp, nhưng đối với nữ nhân thì đó lại là chuyện vô cùng khổ sở. Hắn thật lòng thích Triệu Tình Lam, như vậy hắn nên vì nàng mà làm một nam nhân không giống với những người khác sao?

Ninh Mặc Hiên cũng không có kinh động hai mẫu nữ Triệu Tình Lam, chỉ yên lặng về phòng mình, có một số việc hiện tại hắn cần phải suy nghĩ thật tốt mới được. Có nhiều việc trước kia hắn cho là đúng nhưng kỳ thực lại là sai lầm rồi.

Sau khi Ninh Mặc Hiên rời đi, Lâm Miện mới đi tới, nhưng lại chỉ kịp nhìn thấy vạt áo của chủ tử, điều này khiến Lâm Miện tò mò, không hiểu chủ tử nhà hắn làm sao nữa? Không phải chủ tử nói là có chuyện muốn tìm Triệu tiểu thư nói sao, sao lại đi nhanh vậy, chẳng lẽ nói xong rồi?

“Phu nhân, người Triệu gia đến, Triệu lão gia cầu kiến.” Lâm Miện gõ cửa phòng Sầm Mộ Vân, nói. Dù trong lòng hắn đang nghi ngờ chuyện của chủ tử, nhưng vẫn không quên mục đích tới đây. Die nn da n lqdon

“Tốt, ta biết rồi, ngươi bảo Thúy Vũ dâng trà đi, ta qua ngay.” Sầm Mộ Vân nhìn nữ nhi rồi nói.

Lâm Miện nói vâng rồi rời đi.

“Phụ thân con tới, là đồng ý hay không đồng ý cho ta mang theo con rời đi thì cứ nhìn xem hiện tại hắn có quan tâm đến thanh danh của mình, đến Vân Tụ hay không là biết.” Sầm Mộ Vân cười cười, mặc áo khoác vào.

Triệu Tình Lam vội tiến đến, giúp mẫu thân buộc lại nút thắt trên y phục, sau đó cười nói: “Theo hiểu biết của con đối với phụ thân, phụ thân hẳn sẽ đồng ý, dù sao có một nữ nhi như con hay không thì cũng không quan trọng, nhưng thanh danh lại khác, phụ thân hẳn là vẫn muốn trở lại Kinh thành, thanh danh bị làm hỏng ở đây, sau này chỉ sợ muốn trở lại cũng không dễ.”

“Hắn còn muốn về Kinh thành? Chỉ sợ cả đời này cũng không dễ thực hiện, ta biết rõ hắn gả Triệu Tình Yên đến Dục thân vương phủ làm thiếp thất chẳng qua là để mượn thế lực Dục thân vương phủ, nhưng hắn không nghĩ một chút, Dục thân vương phủ có năng lực này sao? Dù là Dục thân vương phủ có năng lực này thì cũng sẽ vì một thiếp thất mà đi giúp đỡ một người bị Hoàng thượng chán ghét vứt bỏ sao? Người Dục thân vương phủ cũng không ngu, vì một Triệu Tình Yên mà khiến Hoàng thượng bất mãn là cũng chẳng phải tính toán hay gì.” Sầm Mộ Vân cười lạnh, nói.

Triệu Tĩnh Nguyên đánh bàn tính thật là vang, có điều hắn cũng quá mức xem trọng nữ nhi của mình rồi, chỉ một Triệu Tình Yên nho nhỏ làm sao có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của Dục thân vương, mà Dục thân vương cũng xem như là một người khôn khéo, lại vô cùng giảo hoạt, không có khả năng chỉ vì chút lợi nhỏ mà mắc lừa, cuối cùng thì Triệu Tình Yên cũng sẽ trở thành vật hy sinh mà thôi. Theo như cái phẩm hạnh đó của Thế tử Dục thân vương phủ, có thể thấy tương lai Triệu Tình Yên có bao nhiêu là khó khăn.

“Mẫu thân, đến giờ phụ thân vẫn còn chưa xác định được mình đang đứng chỗ nào, cho nên có lẽ sẽ nói với ngài những lời khó nghe.” Triệu Tình Lam lo lắng, nói.

“Điều này cũng không có gì, chỉ cần không quá phận là được, ta đương nhiên sẽ không thèm so đo, Lam nhi, con yên tâm ở trong phòng đi, tất cả có mẫu thân lo.” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện