Quả nhiên, chỉ mấy ngày sau, bên phía lều tạm đã bắt đầu vắng người, về cơ bản hiện giờ bệnh nhân đều đã khỏi bệnh và về nhà. Triệu Tình Lam thấy vậy cũng không đi nữa, chỉ yên tâm ở nhà cùng Sầm Mộ Vân.

“Giờ đã là cuối thu, chẳng mấy chốc là đông rồi, nếu trời chuyển lạnh, cuộc sống sẽ không dễ chịu tẹo nào.” Hồng Linh nhìn từng mảng lá rụng trong sân, nói.

“Đúng vậy, mùa đông ở đây thật là lạnh chết người, trước kia ở Kinh thành còn đỡ chút, giờ ở huyện Sơn Nam này cái gì cũng bất tiện, e là càng khó sống.” Đúng lúc Thúy Vũ đi ra, nghe thấy Hồng Linh nói vậy cũng nói theo.

“Một năm bốn mùa cứ tuần hoàn liên tục mới hay, nếu cứ mãi là mùa xuân hay mùa thu thì còn ý nghĩa gì. Mặc dù mùa đông rét lạnh, nhưng nếu không có cái rét lạnh của mùa đông thì sao có thể cảm nhận được sự ấm áp của mùa xuân? Giống như nếu không có mùa hè nóng bức, sao có thể cảm nhận được cái mát mẻ của mùa thu vậy. Sầm Mộ Vân đang ngồi bên bàn đá dưới tàng cây, nghe mấy nha đầu nói vậy, cười nói.

“Mẫu thân nói phải, vạn vật bốn mùa và con người cũng giống nhau, có rất nhiều chuyện phải trải qua rồi mới có thể hiểu được quý trọng.” Triệu Tình Lam cũng cười, nói.

“Hài tử này, mới bao tuổi mà lại nói những lời như vậy.” Nghe Triệu Tình Lam nói vậy, trong lòng Sầm Mộ Vân không dễ chịu chút nào, hài tử này mới bao lớn, sao lại có thể nói ra những lời như vậy, nếu là lúc trước, e là Lam nhi sẽ không thể nói ra những lời như vậy.

“Lam nhi, mẫu thân quyết định mai đi huyện nha.” Cân nhắc một lúc, Sầm Mộ Vân nói. Chuyện cần đối mặt sớm muộn gì cũng phải đối mặt, sao có thể tránh được? Vì nữ nhi, đừng nói là huyện nha huyện Sơn Nam này, dù là đầm rồng hang hổ, bà cũng đều có thể xông vào. Trước kia bản thân bà quá yếu mềm nên mới bị người ta lấn áp, nếu ngay từ mười mấy năm trước bà đã quyết đoán đấu tranh, thì có lẽ mọi chuyện đã không như vậy.

“Mẫu thân, người thực muốn đi sao?” Trong suy nghĩ của Triệu Tình Lam, có lẽ cả cuộc đời này mẫu thân cũng không muốn gặp lại những người đó, giờ mặc dù đã đến nơi này, nhưng tội gì phải qua đó đây? Như vậy chẳng phải sẽ khiến mẫu thân không được thoải mái sao? “Ta không muốn đi, nhưng nếu ta không đến đó thì sẽ không thể mang theo con đi được, nếu không thể đưa con đi, vậy chẳng phải chuyến đi này của ta là vô ích sao? Cả đoạn đường vất vả chẳng phải sẽ thành vô nghĩa sao?” Sầm Mộ Vân lắc đầu, nhẹ nhàng mà kiên nghị, nói.

“Mẫu thân, dù người đi cũng vậy thôi, phụ thân sẽ không dễ dàng để nữ nhi rời đi đâu. Thứ nhất, nói gì thì nói nữ nhi cũng là sợi dây liên lạc cuối cùng giữa Triệu gia và Khánh quốc công phủ, chỉ cần nữ nhi còn ở đây, mặc kệ làm cái gì, Khánh quốc công phủ cũng nhìn mặt mũi nữ nhi mà cho mấy phần thể diện. Thứ hai, hiện giờ nữ nhi đã nhiêu đó tuổi, cũng đã đến tuổi nghị thân, nếu như có thể tìm nhà tốt, cho dù là thiếp thất, chỉ cần có lợi với Triệu gia, như vậy cũng là đủ rồi.” Triệu Tình Lam cũng đã suy nghĩ thông suốt, ngay cả Triệu Tình Yên được phụ thân yêu thích nhất cũng có thể bị gả đi làm thiếp, huống chi là Triệu Tình Lam nàng. Chỉ sợ là nếu thật có một ngày như vậy, phụ thân cũng chẳng thèm nhíu mày mà đồng ý luôn thôi. Huống chi chỉ dựa vào việc nàng là ngoại sinh nữ của Khánh quốc công phủ, biểu muội của Tĩnh phi nương nương, tương lai muốn kết thân cũng sẽ dễ dàng tìm được người trong sạch.

“Đó cũng là điều mẫu thân lo lắng, vậy nên mặc kệ thế nào, ta cũng phải thử một lần.” 

“Dì nói đúng lắm, dù thế nào chúng ta cũng phải làm cho Triệu gia đồng ý cho mang Lam nhi đi. Vốn tiểu chất định cứ vậy dẫn Lam nhi đi, đợi đến lúc người Triệu gia biết được thì chúng ta cũng đã đến Kinh thành, Triệu gia dù có muốn thế nào thì cũng không thể làm gì được, nhưng lời vừa rồi của Lam nhi làm tiểu chất gạt đi suy nghĩ này, chúng ta không thể để Lam nhi rời đi một cách không rõ ràng như vậy, mà phải là đường đường chính chính rời đi.” Đúng lúc Ninh Mặc Hiên từ cổng tiến vào, nghe thấy mẫu nữ Triệu Tình Lam nói vậy, lập tức nói lên suy nghĩ của mình.

“Đã như vậy, ngày mai ta sẽ đi Triệu gia, nếu Triệu gia không đồng ý, đến lúc cần thiết, ta sẽ kiện Triệu Tĩnh Nguyên lên công đường. Lee^q uyyDoo^nn ” Sầm Mộ Vân nắm chặt tay Triệu Tình Lam, nói.

Ninh Mặc Hiên hiểu ý Sầm Mộ Vân, mặc dù nói Triệu gia có quyền quyết định chuyện của Lam nhi, nhưng vào lúc nguy cấp họ lại không quan tâm đến tính mạng nàng, chuyện này dù là ở chỗ nào đều không thể chấp nhận được, nếu níu lấy điểm này, cuối cùng chắc chắn có thể khiến cho Triệu gia phải thỏa hiệp.

“Nếu đã vậy, mai tiểu chất xin được đi với dì, Lam nhi thì không nên tới đó, để nàng ở lại nhà đi.” Ninh Mặc Hiên cười, nói.

Mặc dù Triệu Tình Lam không muốn thêm rắc rối, nhưng chuyện tới nước này cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể như vậy.

Sáng hôm sau, dùng điểm tâm xong, Sầm Mộ Vân sửa sang lại bản thân rồi tìm xe ngựa, cùng Ninh Mặc Hiên đến huyện nha.

“Dì, tiểu chất không vào, tiểu chất nghĩ, người Triệu gia sẽ không thể làm khó dì đâu.”

“Ta muốn vào gặp lão thái quân trước, ngươi đi cùng cũng không tiện, vậy ngươi ở bên ngoài chờ đi.” Sầm Mộ Vân gật đầu nói.

“Nếu như một canh giờ nữa người còn không ra, tiểu chất sẽ tìm lý do vào đó với người.” Mặc dù Ninh Mặc Hiên cảm thấy Triệu gia sẽ không thể làm gì, nhưng vẫn lo lắng Sầm Mộ Vân sẽ phải chịu thiệt.

“Ngươi đừng lo lắng, có chuyện gì ta sẽ nghĩ biện pháp.” Vừa nói chuyện, Sầm Mộ Vân vừa bảo Tinh Quang tiến lên gõ cửa.

Tinh Quang vừa gõ cửa, đã có người mở, nhìn thấy Tinh Quanh, nhất thời ngẩn ra.

Người gác cửa ở nha môn là người Triệu Tĩnh Nguyên mang tới từ Kinh thành, cho nên đều biết Tinh Quang là đại nha hoàn bên cạnh tiền phu nhân, chẳng qua là thời điểm phu nhân và lão gia hòa ly, Tinh Quang đã rời đi cùng phu nhân, chuyện này ai cũng biết, giờ sao nàng ta lại xuất hiện ở cổng nha môn được, tên gác cổng nghi ngờ không biết bản thân có nhìn nhầm không nữa, vậy nên nháy nháy mắt.

“Tiêu Vũ tử, ngươi không đi báo cô nãi nãi nhà ta tới, còn ở đó nháy mắt làm gì?” Tinh Quang cũng biết người này lúc trước là gã sai vặt ở Triệu gia, gọi là Tiêu Vũ tử, vậy nên cười cười, nói.

Tiêu Vũ tử nghe Tinh Quang nói vậy mới ngẩng đầu lên nhìn, phía trước cỗ xe ngựa kia chẳng phải là phu nhân sao, Tiêu Vũ tử nhất thời ngớ người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao phu nhân lại đến nơi này?

Khác với Tiêu Vũ tử đang khiếp sợ, Sầm Mộ Vân dường như vẫn vậy, chỉ một bộ dạng lạnh nhạt bảo hắn đi thông báo.

Bởi vì Sầm Mộ Vân xuất hiện, khiến cho mấy người đang đứng gần cổng ra vào đều kinh động, có người đi vào báo cho Chu thị, có người khác lại ra hiệu cho gã sai vặt chạy đi tìm Triệu Tĩnh Nguyên mật báo.

Dù sao phu nhân bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này cũng rất kỳ lạ đi, tuy nói bọn họ không biểu hiện rõ ra trên mặt, như thể không có chuyện gì, nhưng cũng đoán ra, hẳn là không có chuyện gì hay ho cả. Chuyện lần trước lão gia trục xuất tiểu thư khi tiểu thư còn đang bệnh nặng mấy người ở đây ai cũng biết, đoán chừng chuyện này bị truyền tới Kinh thành rồi. Giờ phu nhân tới e là muốn đòi lại công đạo cho tiểu thư. Nếu không phải vậy họ cũng không nghĩ ra lý do tại sao phụ nhân lại đột ngột đến đây nữa. Bọn họ cũng không dám mơ tưởng đến việc phu nhân không bỏ được mấy năm tình cảm với lão gia nên mới tới đây ôn lại chuyện cũ.

“Ngươi nói cái gì? Là ai tới?” Chu thị nghe được tin tức, nhất thời không tiêu hóa được, nghi ngờ bản thân nghe nhầm.      

“Lão thái quân, là phu nhân, cô nãi nãi của Khánh quốc công phủ tới, đang chờ ở cửa đợi gặp ngài ạ.” Một nha đầu tiến vào chuyển lời.  

“Nàng ta không phải nên ở Kinh thành sống cho tốt cuộc sống của mình sao, tự nhiên chạy đến đây làm gì?” Chu thị có chút nghi ngờ, nhìn Lan thị.

Lan thị nghĩ nghĩ rồi nói: “Lão thái quân, lần này chỉ sợ là lai giả bất thiện, nếu nô tỳ đoán không nhầm thì có lẽ là do lúc trước Nhị tiểu thư bị lão gia đưa ra ngoài, Nhị tiểu thư là người phu nhân quan tâm nhất, biết Nhị tiểu thư phải chịu như vậy, sao phu nhân có thể mặc kệ được.”

“Ngươi nói đúng, nếu vậy cũng không cần phải gặp, ngươi ra ngoài nói hôm nay thân thể ta không thoải mái, không tiếp khách.” Chu thị thực sự không muốn gặp lại người đã từng làm tức phụ này.

Thứ nhất, Chu thị sợ nàng tìm đến hỏi chuyện lần này, đến lúc đó, bà thật đúng là khó mà ăn nói cho rõ được. Thứ hai, bản thân Chu thị gặp lại cũng cảm thấy lúng túng, ban đầu là người Triệu gia khăng khăng cố chấp oan uổng Sầm Mộ Vân nên mới dẫn đến những chuyện phía sau, nên có chút xấu hổ. Đã vậy, Triệu gia cũng vì nàng ta mà lưu lạc đến nơi này, nếu để nàng ta nhìn thấy tình cảnh hiện giờ của bà, vậy chẳng phải để nàng ta có cơ hội cười vào mặt bà sao, vậy chẳng phải bà sẽ càng thêm mất mặt sao? Vì vậy Chu thị hoàn toàn không muốn gặp lại Sầm Mộ Vân chút nào.

“Vâng.” Nha đầu khia nghe vậy đáp lời, đi về phía cửa gặp Sầm Mộ Vân.

“Nô tỳ bái kiến phu nhân.” Nha đầu này vốn đã biết Sầm Mộ Vân, hơn nữa thời điểm bà còn ở trong phủ cũng đối xử với nàng không tệ, nên khi thấy Sầm Mộ Vân, nàng lập tức tiến lên hành lễ. 

“Say này đừng gọi ta là phu nhân, ta đã sớm không còn là phu nhân của các ngươi nữa.” Sầm Mộ Vân cho nha đầu đứng lên, sau đó nhẹ nhàng cười, nói.

“Vâng.” Nha đầu này thật không biết nếu không gọi phu nhân thì gọi bà là gì, nhưng lại không dám hỏi nhiều, chỉ đành cúi đầu đáp ứng.

“Lão thái quân nhà ngươi nói sao?” Thấy nha đầu này ra ngoài, Sầm Mộ Vân cũng nghĩ đến việc Chu thị không định gặp bà. Nếu như bà chỉ vì nhàn chán mà tìm đến nói chuyện thì cũng thôi đi, nhưng lần này bà lến là vì chuyện của Lam nhi, sao lại có thể không tranh thủ thời gian tìm người muốn gặp đây?

“Hôm nay thân thể lão thái quân không được thoải mái, vậy nên không tiếp khách, xin ngài về trước, chờ lão thái quân tốt hơn, ngài lại đến được không?” Nha đầu kiên trì nói.

“Thân thể không thoải mái nên không thiếp khách? Ta từ Kinh thành đường xa mà tới cũng không dễ dàng gì, lão thái quân nhà ngươi chẳng lẽ không thấy hay sao? Như vậy đi, ta cũng không làm khó ngươi, người về nói lại với lão thái quân, nếu ngày hôm nay bà ấy không gặp ta, ta sẽ lập tức đến mấy quán trà, mướn vài vị thuyết thư, kể lại chuyện của Triệu đại nhân.” Lee:Qu y?Dd oon Sầm Mộ Vân cười nhẹ nói tiếp: “Ta nghĩ người dân huyện Sơn Nam mặc dù hiện tại không ổn lắm, nhưng chuyện liên quan đến quan phụ mẫu của họ thì hẳn là vẫn thấy hứng thú đi. Nếu ngươi đã nói vậy rồi mà lão thái quân vẫn không muốn gặp ta thì ta sẽ rời đi, ngày khác lại đến bái kiến.”

“Dạ!” Nói gì thì nha đầu này cũng ở Triệu gia nhiều năm, đương nhiên là hiểu ý của Sầm Mộ Vân, vậy nên không dám nhiều lời. Có điều trong đầu nàng rốt cuộc có chút nghi ngờ, trước kia phu nhân chưa từng nói chuyện như vậy, giờ thoạt nhìn có vẻ không giống trước cho lắm.

Nha đầu đi vào, uyển chuyển nói lại lời của Sầm Mộ Vân cho Chu thị, Chu thị nghe xong thiếu điều tức chết, từ bao giờ cái nữ nhân nhu nhược đó lại dám nói những lời như vậy rồi.

“Lão thái quân hãy để cho nàng vào đi, nếu không nhỡ thật sự ầm ĩ lên thì thật không hay, đối với thanh danh của lão gia cũng có ảnh hưởng. Lần dịch bệnh này, nghe nói bên ngoài rất không hài lòng đối với biểu hiện của lão gia, giờ nếu thật sự có người nói lên vài chuyện này nọ, thì cái chức Huyện lệnh huyện Sơn Nam này của lão gia cũng không dễ làm rồi.” Lan thị vội vàng nói.

“Nơi này núi cao Hoàng đế xa, dù mấy thứ điêu dân này có không hài lòng thì sao, ai thèm chú ý đến họ? Hơn nữa không phải bệnh dịch đã được giải quyết rồi sao, tính ra lão gia cũng là người có công, triều đình không khen ngợi thì thôi, làm gì có chuyện còn muốn trách phạt.” Chu thị tuyệt đối không muốn thừa nhận điều này, nên chỉ giận tái mặt nói với Lan thị.

“Dạ, dạ, lão thái quân nói phải, là nô tỳ lỡ lời.” Lan thị thấy Chu thị không vui, vội vàng cười lấy lòng, nói.

Có điều trong lòng Lan thị lại nghĩ, huyện Sơn Nam này có người nào không biết, kể từ khi lão gia biết nơi này bị bệnh dịch, ngay cả cổng huyện nha lão gia cũng không dám qua, mà đến nữ nhi thân sinh bị bệnh cũng bị đuổi ra ngoài, thị thiếp đang mang thai bệnh chết một xác hai mệnh cũng tùy tiện tìm người ngoài ném ra bãi tha ma, không dám để lâu trong nhà. Một người đối xử với người thân như vậy thì sao có thể để ý đến tính mạng những người khác đây?

“Thôi vậy, mặc dù ta không muốn gặp nàng ta, những cũng không còn cách nào khác, nàng ta từ Kinh thành tới cũng không dễ dàng gì, xem như là vì nàng ta vất vả mà đồng ý vậy. Với lại ta cũng muốn coi một chút, xem nàng ta muốn nói với ta cái gì.” Chu thị bất đắc dĩ nói.

Một lát sau, Sầm Mộ Vân dẫn theo Tinh Quang tiến vào, trông bà vẫn không có gì khác trước, hơn nữa còn thêm một chút khí độ. Những người khác thấy vậy không khỏi có chút kinh ngạc.

“Đây là phu nhân sao? Sao ta thấy hòa ly xong phu nhân còn sống thoải mái hơn vậy, trông không có vẻ gì là bị ảnh hưởng cả, khí sắc coi bộ còn tốt hơn trước nhiều.” Liễu thị nhỏ giọng hỏi Trương thị đang thêu thùa bên cạnh.

“Rời khỏi cái nhà này, chết tâm rồi không ngờ lại tốt hơn. Khí sắc của phu nhân tốt như vậy, có thể thấy cuộc sống hiện giờ so với trước tốt hơn nhiều.” Trương thị thở dài nói, dù sao phu nhân cũng xuất thân từ cao môn đại hộ, dù là hòa ly nhưng vẫn có thể sống tốt, đổi thành người khác có lẽ chẳng thể được như vậy, mà chỉ e đã sớm bị lời đồn đại ép chết.

“Cũng phải, trước kia dù có là chính thất nhưng lão gia lại cưng chiều Lộ thị, là một nữ nhân, nhìn phu quân mình như vậy, trong lòng phu nhân cũng sẽ khổ sở thôi. Giờ thì không còn quan hệ gì, cũng chẳng cần phải nghĩ đến những cái này nữa. Không biết chúng ta bao giờ mới có thể được như vậy đây.”

“Chúng ta e là không có may mắn đó đâu, giờ lão gia không có chính thê, càng không chút nào kiêng kỵ, sau này còn không biết có bao nhiêu người muốn vào cửa đâu. Chúng ta chỉ có thể nhìn mà thôi.” Trương thị đáp một câu, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Lại nói Sầm Mộ Vân, bà không để ý chút nào đến những ánh mắt xung quanh, bình tĩnh đi đến chính phòng của Chu thị.

Nhưng trong lòng của Sầm Mộ Vân cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, bà thật không ngờ, giờ Triệu gia lại ở trong một viện nhỏ như vậy, so với đình đài lầu các trước kia thì thật là uất ức bọn họ rồi, cũng làm khó lão thái quân cả đời hưởng thụ vinh hoa phú quý giờ lại phải chịu cảnh như thế này.

Nhưng nói đi nói lại, dù trong lòng không muốn thì sao, chẳng lẽ không muốn là thì sẽ không vậy? Có phải một nhi tử như Triệu Tĩnh Nguyên cũng là số mệnh của bà ta, xem ra cuộc đời một nữ nhân, ngoài việc có một phu quân tốt, thì đến lúc tuổi già vẫn cần phải có một nhi tử tốt.

“Sầm Mộ Vân bái kiến Triệu lão phu nhân. Lâu rồi không gặp, không biết Triệu lão phu nhân có khỏe không? Mới rồi nghe nha đầu nói thân thể ngài không thoải mái, chắc cũng không có gì đáng ngại.” Gặp lại bà bà trước kia, Sầm Mộ Vân cảm thấy bản thân đã thực sự buông tay, trong lòng không có chút nào gợn sóng, như thể mọi chuyện chưa hề xảy ra.

Ngược lại, Chu thị lại không thể bình tĩnh đối mặt với vị nhi tức đã hòa ly này, hơn nữa bà cũng cảm thấy rất kỳ quái, làm thế nào mà lần này gặp lại, biểu hiện của nàng ta so với trước dường như là hai người vậy, so với trước kia càng thêm rạng rỡ, như thể chuyện đã xảy ra hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến nàng ta, chẳng lẽ nói, rời Triệu gia có thể khiến nàng ta tốt như vậy sao?

Nhưng sao có thể như vậy được, nhi tử của bà là nam nhân, vì chuyện lần này còn bị ảnh hưởng nhiều như vậy, nàng ta lại chỉ là một nữ nhân, sao có thể không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào cơ chứ? Theo lý mà nói, chỉ riêng lời đồn đại thôi cũng đã đủ để ép chết nàng ta rồi.

“Đúng là đã một thời gian rồi không gặp, bệnh của ta cũng không phải là bệnh gì nặng, chẳng qua là đã già rồi, nên không tránh khỏi được có chút không thoải mái.” Chu thị ra vẻ không có vấn đề gì, cười nói, nhưng so với vẻ thản nhiên của Sầm Mộ Vân, vẻ mặt Chu thị có chút mất tự nhiên.

“Như vậy là tốt, ta nghe vậy cũng không lo lắng.” Sầm Mộ Vân cười nhẹ, nói.

“Chỉ là không biết Sầm Mộ Vân ngươi đang ở Kinh thành mà lại chạy đến cái huyện nhỏ Sơn Nam này là có chuyện gì? Chu thị quyết định làm bộ như chuyện gì cũng không biết, xem xem Sầm Mộ Vân định nói gì.

“Là ta nghe được tin tức huyện Sơn Nam bị bệnh dịch, lo lắng cho Lam nhi nên mới chạy đến đây xem một chút. Có điều mẫu thân ta đây đã đến, sao nàng còn không ra nghênh tiếp.” Sầm Mộ Vân cười hỏi.

Muốn giả bộ chúng ta cùng giả bộ, xem ai giả bộ giỏi hơn ai. Sầm Mộ Vân quyết định chủ ý, cho nên cũng không vội, chỉ từ từ hỏi.

“Cái này….” Chu thị vốn tưởng Sầm Mộ Vân tới rồi chắc chắn sẽ mở miệng làm khó, cũng đoán trước nàng ta đã biết chuyện Lam nhi gặp phải lúc trước, nhưng thế nào cũng không nghĩ đến, nhìn dáng vẻ này của Sầm Mộ Vân lại như thể chuyện gì cũng không biết, cuối cùng thì là nàng ta biết hay không biết đây?

“Sao vậy? Chẳng lẽ Lam nhi xảy ra chuyện gì?” Sầm Mộ Vân thấy Chu thị muốn nói lại thôi, rất phối hợp làm ra vẻ không dám tin, đứng bật dậy.

“Không phải, không phải, Nhị tiểu thư không có xảy ra chuyện gì.” Lan thị thấy Chu thị không nói gì, vội vàng nói.

“Không có gặp chuyện gì là tốt rồi, thấy lão thái quân có vẻ muốn nói lại thôi, ta còn tưởng Lam nhi xảy ra chuyện gì rồi.” le@quy:don Lúc này Sầm Mộ Vân mới ngồi xuống, nói.

“Các ngươi đều chết hết rồi sao, còn không biết dâng trà.” Lan thị nhìn tiểu nha đầu bên cạnh, quát lớn.

“Ngươi không cần phải lo lắng, Lam nhi ổn cả, hiện rất tốt.” Lúc này Chu thị mới kịp phản ứng, cười nói với Sầm Mộ Vân.

“Nếu tốt vậy thì thấy mẫu thân đường xa vất vả tới cũng nên ra gặp chứ, mặc dù hiện giờ ta và Triệu gia không còn quan hệ gì, nhưng nàng vẫn là nữ nhi ta mang thai mười tháng sinh ra đó.” Sầm Mộ Vân nhắc lại lần nữa.

“Là thế này, Lam nhi có lòng tốt, thấy huyện Sơn Nam bị bệnh dịch nên hôm nay đã đến miếu dâng hương.” Chu thị nghĩ một chút rồi nói: “Bằng không hiện giờ ngươi tìm khách điếm trọ lại, chờ Lam nhi trở về, ta cho người đến báo, để mẫu nữ các ngươi trò chuyện.”

“Hóa ra là vậy, hài tử này có thể như vậy thật tốt, ta cũng có thể an tâm, chỉ là không biết miếu này ở đâu, lúc trước ta cũng từng hứa nguyện, nếu gặp miếu sẽ vào dâng hương, giờ đã đi ngang qua, cũng nên tiến vào thắp một nén nhang mới phải. Không biết có thể phiền lão phu nhân cho người đưa ta đi được không?” Sầm Mộ Vân thầm bật cười, lời nói dối như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được, đã vậy bà liền binh đến tướng chặn, xem bọn họ còn có thể nói thành cái gì nữa.

Chu thị vốn tính để Sầm Mộ Vân ra ngoài tìm khách điếm còn bản thân lập tức cho người đi đón Triệu Tình Lam trở lại, ai ngờ Sầm Mộ Vân lại nói muốn đi dâng hương.

“Mộ Vân phu nhân, miếu này đi không được, đây là địa phương nhỏ, không so được với Kinh thành, miếu này cũng không ở trong thành, lại còn cách nơi này rất xa, tiểu thư phải xuất phát từ sáng sớm, nếu lúc này ngài mới lên đường, đến tối chưa chắc có thể về được.” Lan thị vội vàng cười lấy lòng, nói.

“Đúng vậy, miếu này rất xa, huống chi ngươi từ phía Nam tới, miếu này lại ở phía Bắc, vậy nên cũng không tính là đi qua, không đi cũng không sao.” Chu thị một bên nói, một bên nháy mắt với Lan thị.

Lan thị hiểu ý, cười nói: “Giờ không so được với trước kia, mấy nha đầu ở đây đứa nào đứa nấy đều lười biếng, ngài tới lâu vậy rồi mà còn chưa dâng trà, để nô tỳ ra xem một chút.” 

Sầm Mộ Vân đương nhiên là hiểu, Lan thị muốn ra ngoài để làm gì, nhưng bà cũng không quan tâm, muốn đi thì đi, nếu lúc này có thể đón Lam nhi về thì cũng coi như là có bản lãnh.

“Không sao, ta cũng không khát. Có điều Lam nhi đi như vậy có an toàn không, có người đáng tin đi cùng không? Cũng không thể để xảy ra chuyện gì được.”

“Điều này là đương nhiên, buổi sáng lúc lên đường đã cố ý cho mấy nha dịch đi theo, ngoài ra còn có bốn nha đầu bên cạnh nàng cũng đi cùng, sẽ không có gì nguy hiểm.” Chu thị cười, nói với Sầm Mộ Vân.

“Như vậy là tốt rồi, ta cũng yên tâm, ta vẫn biết trước giờ lão phu nhân thương Lam nhi nhất, có lão phu nhân ở đây, ta nghĩ Lam nhi sẽ không phải chịu uất ức gì.”

Hết chương 103!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện