Hàn Nguyệt vừa đến, người canh cửa ban đầu đã ngăn cản, không cho nàng vào trong.
Thanh Liên đứng bên cạnh chịu không được nữa, liền nói lý lẽ với bọn họ, nhưng kết quả cũng vẫn như thế.
Tuy nhiên một lát sau đó, hầu cận thân tín của hầu gia Mặc Lương, đích thân ra cửa chính để mời Hàn Nguyệt vào nội phủ.
Lính canh cửa lúc này mới nhận ra mình đã ngăn cản sai người rồi đi, rõ ràng là Hàn tiểu thư được ưu ái như thế kia mà, thật khác xa so với trước kia.
Chẳng là ngày trước, nguyên chủ Lãnh Hiên kia không ưa thích gì Hàn Nguyệt, do đó ra lệnh cấm cửa nàng ta mà thôi.
Mặc Lương dẫn đường đi trước, Hàn Nguyệt và Thanh Liên tiến bước theo phía sau, khung cảnh cùng bố trí tại hầu phủ này... có chút không đúng.
Thanh Liên nhìn vào thì bất ngờ thể hiện rõ trên mặt, làm cho Mặc Lương phải lên tiếng giải thích.
Y nói rằng sau khi trở về từ Bạch Cốc, chủ nhân thay đổi rất nhiều, đại khái phong cách, thói quen, sở thích đều thay đổi.
Vì vậy không gian bày trí trong phủ, cũng được chủ nhân sắp xếp khác đi.
Hàn Nguyệt gật đầu đồng tình còn tán thưởng thêm vài câu, nào là rất có tính mới lạ, khung cảnh đẹp mắt.
Trải qua hành lang dài cùng phong cảnh tươi đẹp, cuối cùng Hàn Nguyệt cũng gặp được Lãnh Hiên, y hiện tại đang ngồi trong vườn hoa, ăn điểm tâm uống trà, phong thái thư thả mười phần.
Càng nhìn, Hàn Nguyệt lại càng thêm tức: "Hầu gia rất biết cách hưởng thụ cuộc sống a."
Lãnh Hiên vui vẻ nói: "Cũng thường tình thôi, không có gì đặc biệt.
Hàn tiểu thư hôm nay đến hầu phủ là chuyện quan trọng gì sao?"
Hàn Nguyệt cho Thanh Liên lui ra đứng hầu bên ngoài, Lãnh Hiên tinh ý cũng nhanh chóng cho Mặc Lương tránh mặt.
Hàn Nguyệt tức giận: "Ngài còn hỏi nữa à, gần đây sống quá thoải mái, đã quên đi mục đích của chúng ta?"
Lãnh Hiên suy ngẫm một chút về hai từ mục đích kia nha, y không hiểu Hàn Nguyệt muốn nói đến vấn đề nào.
"Tiểu thư đang nói gì, ta không hiểu."
Hàn Nguyệt: "Tất nhiên là vấn đề bảo vật truyền thuyết.
Chuyện thứ hai là việc điều tra người đứng phía sau, âm mưu công kích chúng ta ở Bạch Cốc."
Lãnh Hiên cười nhẹ: "Không cần phải lo, ta đã có cách giải quyết.
Vấn đề ai là chủ mưu vây đánh chúng ta sẽ sớm biết thôi.
Còn về bảo vật nào chứ, chỉ là một vật trang sức đá quý của tiểu thư kia mà, đồ vật thuộc về tiểu thư, cho nên tiểu thư cứ cất giữ cẩn thận."
Hàn Nguyệt định nói thêm gì đó nhưng lại thôi, suy cho cùng bọn họ cũng không biết tác dụng của bảo vật kia, vì thế dù có nắm giữ thì có tác dụng gì chứ!
Hôm nay đến hầu phủ, ngoài những việc vừa nói kia, thì vẫn còn một chuyện làm cho Hàn Nguyệt khá suy tư.
Cảnh Nghi công chúa dường như có chút đặc biệt, cảm giác như đã từng quen biết qua.
Chỉ là sao có thể đây, hai người họ vốn thuộc hai thế giới khác nhau, nghĩ thế nào cũng thấy rất vô lý.
Đem suy nghĩ này trao đổi qua với Lãnh Hiên, điều Hàn Nguyệt nhận được chính là... Lãnh Hiên bảo do nàng quá đa nghi mà thôi.
Hàn Nguyệt tức giận lớn tiếng: "Hôm nay ngài muốn ăn chửi ư.
Ta đây không ngại đâu.
Rõ ràng ánh mắt nhìn của nàng ta chứa đầy tâm tư, ngài lại không nhìn ra? So với ta, nàng ấy nhìn ngài có vẻ thật thâm tình..."
Không nói thì thôi, đã nói đến thì Lãnh Hiên cũng phải suy nghĩ, đúng là thái độ của Cảnh Nghi công chúa rất lạ.
Hàn Nguyệt đột nhiên cười nhẹ: "Có khi nào trước đó giữa ngài và nàng ấy có tư tình gì chăng?"
Lãnh Hiên hoang mang vô cùng: "Chắc chắn là không có. Hàn tiểu thư suy nghĩ nhiều rồi."
Trả lời xong câu hỏi của Hàn Nguyệt một cách nhẹ nhàng, thậm chí còn không quan tâm đến nét mặt khó chịu của Hàn Nguyệt.
Cho là bình thường nguyên chủ có giao lưu đi, ta và Lãnh Hiên không biết là tất nhiên... chỉ là... haiz... không nghĩ nữa, trước kia quá khứ thế nào ta và Lãnh Hiên không thể nhớ được.
Đã vậy mỗi ngày còn phải đối mặt với những con người thân cận của nguyên chủ, nguy hiểm nhất là khi bọn họ phát hiện ra sự thật.
Hàn Nguyệt nhăn mày: "Không đâu, trực giác của nữ nhân bọn ta rất chuẩn.
Nàng ta thật sự đối với chúng ta có thái độ khác lạ..."
Lãnh Hiên: "... Đừng nghĩ nữa, nào dùng ít bánh điểm tâm đi.
Đầu bếp ở hầu phủ làm những món này khá ngon, Hàn tiểu thư cứ niếm thử xem."
Tình hình hiện tại nguy hiểm rình rập khắp nơi, mà huynh ấy còn có tâm trạng ăn uống, liệu có phải là quá vô lo, vô nghĩ rồi không!
Tuy là trong lòng Hàn Nguyệt suy nghĩ như thế, nhưng bây giờ lại ngồi vào bàn bắt đầu thưởng thức điểm tâm, mọi thứ trên bàn, nàng đều niếm thử qua một lượt.
Hàn Nguyệt lắc đầu ậm ừ: "Theo như đánh giá của ta, mấy món này chỉ tạm ổn, nếu nói là ngon thì còn cách xa lắm."
So với Vương Lam mà nói thật không bằng một góc, thôi vậy ăn tạm cũng ổn, thời điểm này có ăn có mặc thì nên biết đủ.
Lãnh Hiên vừa nghe qua đã biết Hàn Nguyệt muốn nhắc nhở đến ai a, ta đây cũng rất hoài niệm những món ăn ngon của Vương Lam, chỉ e là cầu mà không được.
Người còn không biết ở đâu, có thể gặp lại chăng, vì vậy việc thưởng thức món ăn của nàng ấy hầu như vô vọng.
Về vấn đề người phục kích kia, chắc chắn là ta sẽ điều tra, việc quan trọng ảnh hưởng đến an nguy tất nhiên không nên xem nhẹ.
Sẵn tiện tìm hiểu một vòng các mối quan hệ của nguyên chủ cùng hoàng triều này, để về sau tiện bề hành xử.
Trong khi hai người ngồi uống trà thư thả buôn vài chuyện phím, thì Mặc Lương tiến vào thông báo có Cảnh Nghi công chúa đến thăm hỏi.
Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên vô cùng bất ngờ, Cảnh Nghi công chúa đến thăm phủ hầu gia, đây là có ý gì nha.
Mặt khác sự có mặt của Hàn Nguyệt ở đây, phải chăng bất tiện?
Hai người quay mặt nhìn nhau suy nghĩ một lát, Lãnh Hiên gật đầu bảo Mặc Lương đưa người vào đây.
Hàn Nguyệt: "Ta ở đây thật sự không vấn đề?"
Lãnh Hiên: "Dĩ nhiên là không, xét về mối quan hệ hiện tại, sau khi từ Bạch Cốc trở về, toàn thành ai không biết hai ta có quan hệ tốt.
Hai là Cảnh Nghi công chúa kia... muốn đến là đến thì muội cũng có quyền như vậy."
Được củng cố niềm tin từ phía Lãnh Hiên, Hàn Nguyệt vững tâm hơn rất nhiều, tư thế lo sợ chuyển sang bình tĩnh và thư giãn.
Cảnh Nghi công chúa không lâu sau đã đến nơi, việc đầu tiên chính là chào hỏi hai người bọn họ.
Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên bên này cũng theo lễ nghĩa mà chào lại, theo cấp bậc thì địa vị của Hàn Nguyệt thấp hơn so với Lãnh Hiên và Cảnh Nghi công chúa, vì vậy nàng phải hành đại lễ, tiếp theo tất cả bọn họ đều đi đến bàn mà ngồi xuống.
Cảnh Nghi rất tự nhiên mà nhàn nhã rót trà ăn điểm tâm, hoàn toàn không để hai người Hàn Nguyệt vào mắt.
Lãnh Hiên chịu không được thái độ như thế, đành phải lên tiếng: "Cảnh Nghi công chúa, người đến phủ đệ của ta, chắc có chuyện gì quan trọng?"
Nếu cần gấp cứ sai người thông truyền ta vào cung là được, công chúa tự ý xuất cung nếu có chuyện gì xảy ra, ta biết ăn nói sao với thái hậu cùng hoàng thượng."
Cảnh Nghi công chúa vẫn im lặng ăn điểm tâm của mình, nhìn bộ dáng kia thật là có chút vừa đáng ghét vừa quen mắt.
Hàn Nguyệt chán nản nhìn nàng ta tung hoành một lát, cảm thấy không hứng thú, liền định rời đi: "Cảnh Nghi công chúa, ta đến đây đã khá lâu, cũng nên trở về gia phủ, người cứ thong thả, ta xin phép rời đi trước."
Không một động tác thừa Hàn Nguyệt nhanh chóng đứng dậy cúi đầu hành lễ, chuẩn bị bước ra khỏi đình nghỉ mát, thì Cảnh Nghi mới bắt đầu lên tiếng.
"Sao vậy Hàn Nguyệt tiểu thư, cô nương vội vàng hồi phủ như vậy là để luyện đàn ư?"
Lúc này Hàn Nguyệt đi chậm lại một chút, nhưng không có ý định dừng hẳn, nhẹ nhàng nói: "Có thể đi, ta xin lui trước."
Cảnh Nghi: "Một câu cũng lui, hay câu cũng là lui, sao đây, đang rất nóng lòng chế tạo nước hoa mùi dâu tây thượng hạng ư?"
Lãnh Hiên: "..." Cảnh Nghi công chúa còn thông tuệ cả những thứ hiện đại như vậy?
Hàn Nguyệt thì khựng lại, quay người nhìn thật kĩ Cảnh Nghi công chúa, kế tiếp là chạy đến kích động vô cùng.
Tại sao công chúa có thể biết những thứ này, rõ ràng dự án chế tạo nước hoa mang hương vị dâu tây, mình chỉ tiết lộ với một người duy nhất chính là...
"Lãnh Thiên Nhi là cậu, chỉ duy nhất cậu biết kế hoạch chế tạo này."
Lãnh Hiên ngạc nhiên: "Không thể nào đâu, Cảnh Nghi công chúa cớ sao lại trở thành Thiên Nhi được!"
Cảnh Nghi cười nhẹ: "Nhưng đó là sự thật. Đã làm hai người bất ngờ, tuy nhiên ta đúng là Lãnh Thiên Nhi."
Lãnh Hiên: "Lãnh Thiên Nhi cuối cùng ta đã gặp được muội, có điều cuộc sống sau này của ta trở nên khó khăn hơn trước."
Hàn Nguyệt lườm Lãnh Hiên một cái: "Ý của ngài là sao a, có phải hay không muốn nói bọn ta phiền phức?"
Lãnh Hiên cười ha hả, lập tức đánh trống lảng: "Không có, không có ta nào dám a!"
Y vì để xóa đi sự tức giận của Hàn Nguyệt, mà cố tình hỏi thăm cuộc sống gần đây của Cảnh Nghi, à không là Thiên Nhi.
Dưới sự dẫn dắt câu chuyện đầy gượng ép của Lãnh Hiên, Thiên Nhi cười bất đắc dĩ mở ra hành trình của bản thân.
Thiên Nhi kể lại từ lúc chia tay bọn họ ở chân đồi đi theo Tề Phong, mọi thứ ban đầu đều rất ổn, sau đó không lâu bọn họ như bị lạc vào mê cung không thấy được lối ra, đang lúc loay hoay tìm phương hướng, thì Thiên Nhi trượt chân, kéo theo Tề Phong ngã xuống đường dốc.
Lúc tỉnh lại, Thiên Nhi đã phát hiện mình đang điều dưỡng tại hoàng cung. Người hầu kẻ hạ không khác gì ở tại nhà, không những thế quyền lực của thân phận bây giờ đem lại vô cùng lớn.
Nàng không rõ làm cách nào mình đến được đây, còn nghĩ bọn họ là đang quay phim, nhưng qua nhiều lần hỏi trong vô vọng.
Thiên Nhi xác định bản thân đã xuyên không, chỉ là tung tích của Tề Phong thì nàng chưa điều tra ra.
Thanh Liên đứng bên cạnh chịu không được nữa, liền nói lý lẽ với bọn họ, nhưng kết quả cũng vẫn như thế.
Tuy nhiên một lát sau đó, hầu cận thân tín của hầu gia Mặc Lương, đích thân ra cửa chính để mời Hàn Nguyệt vào nội phủ.
Lính canh cửa lúc này mới nhận ra mình đã ngăn cản sai người rồi đi, rõ ràng là Hàn tiểu thư được ưu ái như thế kia mà, thật khác xa so với trước kia.
Chẳng là ngày trước, nguyên chủ Lãnh Hiên kia không ưa thích gì Hàn Nguyệt, do đó ra lệnh cấm cửa nàng ta mà thôi.
Mặc Lương dẫn đường đi trước, Hàn Nguyệt và Thanh Liên tiến bước theo phía sau, khung cảnh cùng bố trí tại hầu phủ này... có chút không đúng.
Thanh Liên nhìn vào thì bất ngờ thể hiện rõ trên mặt, làm cho Mặc Lương phải lên tiếng giải thích.
Y nói rằng sau khi trở về từ Bạch Cốc, chủ nhân thay đổi rất nhiều, đại khái phong cách, thói quen, sở thích đều thay đổi.
Vì vậy không gian bày trí trong phủ, cũng được chủ nhân sắp xếp khác đi.
Hàn Nguyệt gật đầu đồng tình còn tán thưởng thêm vài câu, nào là rất có tính mới lạ, khung cảnh đẹp mắt.
Trải qua hành lang dài cùng phong cảnh tươi đẹp, cuối cùng Hàn Nguyệt cũng gặp được Lãnh Hiên, y hiện tại đang ngồi trong vườn hoa, ăn điểm tâm uống trà, phong thái thư thả mười phần.
Càng nhìn, Hàn Nguyệt lại càng thêm tức: "Hầu gia rất biết cách hưởng thụ cuộc sống a."
Lãnh Hiên vui vẻ nói: "Cũng thường tình thôi, không có gì đặc biệt.
Hàn tiểu thư hôm nay đến hầu phủ là chuyện quan trọng gì sao?"
Hàn Nguyệt cho Thanh Liên lui ra đứng hầu bên ngoài, Lãnh Hiên tinh ý cũng nhanh chóng cho Mặc Lương tránh mặt.
Hàn Nguyệt tức giận: "Ngài còn hỏi nữa à, gần đây sống quá thoải mái, đã quên đi mục đích của chúng ta?"
Lãnh Hiên suy ngẫm một chút về hai từ mục đích kia nha, y không hiểu Hàn Nguyệt muốn nói đến vấn đề nào.
"Tiểu thư đang nói gì, ta không hiểu."
Hàn Nguyệt: "Tất nhiên là vấn đề bảo vật truyền thuyết.
Chuyện thứ hai là việc điều tra người đứng phía sau, âm mưu công kích chúng ta ở Bạch Cốc."
Lãnh Hiên cười nhẹ: "Không cần phải lo, ta đã có cách giải quyết.
Vấn đề ai là chủ mưu vây đánh chúng ta sẽ sớm biết thôi.
Còn về bảo vật nào chứ, chỉ là một vật trang sức đá quý của tiểu thư kia mà, đồ vật thuộc về tiểu thư, cho nên tiểu thư cứ cất giữ cẩn thận."
Hàn Nguyệt định nói thêm gì đó nhưng lại thôi, suy cho cùng bọn họ cũng không biết tác dụng của bảo vật kia, vì thế dù có nắm giữ thì có tác dụng gì chứ!
Hôm nay đến hầu phủ, ngoài những việc vừa nói kia, thì vẫn còn một chuyện làm cho Hàn Nguyệt khá suy tư.
Cảnh Nghi công chúa dường như có chút đặc biệt, cảm giác như đã từng quen biết qua.
Chỉ là sao có thể đây, hai người họ vốn thuộc hai thế giới khác nhau, nghĩ thế nào cũng thấy rất vô lý.
Đem suy nghĩ này trao đổi qua với Lãnh Hiên, điều Hàn Nguyệt nhận được chính là... Lãnh Hiên bảo do nàng quá đa nghi mà thôi.
Hàn Nguyệt tức giận lớn tiếng: "Hôm nay ngài muốn ăn chửi ư.
Ta đây không ngại đâu.
Rõ ràng ánh mắt nhìn của nàng ta chứa đầy tâm tư, ngài lại không nhìn ra? So với ta, nàng ấy nhìn ngài có vẻ thật thâm tình..."
Không nói thì thôi, đã nói đến thì Lãnh Hiên cũng phải suy nghĩ, đúng là thái độ của Cảnh Nghi công chúa rất lạ.
Hàn Nguyệt đột nhiên cười nhẹ: "Có khi nào trước đó giữa ngài và nàng ấy có tư tình gì chăng?"
Lãnh Hiên hoang mang vô cùng: "Chắc chắn là không có. Hàn tiểu thư suy nghĩ nhiều rồi."
Trả lời xong câu hỏi của Hàn Nguyệt một cách nhẹ nhàng, thậm chí còn không quan tâm đến nét mặt khó chịu của Hàn Nguyệt.
Cho là bình thường nguyên chủ có giao lưu đi, ta và Lãnh Hiên không biết là tất nhiên... chỉ là... haiz... không nghĩ nữa, trước kia quá khứ thế nào ta và Lãnh Hiên không thể nhớ được.
Đã vậy mỗi ngày còn phải đối mặt với những con người thân cận của nguyên chủ, nguy hiểm nhất là khi bọn họ phát hiện ra sự thật.
Hàn Nguyệt nhăn mày: "Không đâu, trực giác của nữ nhân bọn ta rất chuẩn.
Nàng ta thật sự đối với chúng ta có thái độ khác lạ..."
Lãnh Hiên: "... Đừng nghĩ nữa, nào dùng ít bánh điểm tâm đi.
Đầu bếp ở hầu phủ làm những món này khá ngon, Hàn tiểu thư cứ niếm thử xem."
Tình hình hiện tại nguy hiểm rình rập khắp nơi, mà huynh ấy còn có tâm trạng ăn uống, liệu có phải là quá vô lo, vô nghĩ rồi không!
Tuy là trong lòng Hàn Nguyệt suy nghĩ như thế, nhưng bây giờ lại ngồi vào bàn bắt đầu thưởng thức điểm tâm, mọi thứ trên bàn, nàng đều niếm thử qua một lượt.
Hàn Nguyệt lắc đầu ậm ừ: "Theo như đánh giá của ta, mấy món này chỉ tạm ổn, nếu nói là ngon thì còn cách xa lắm."
So với Vương Lam mà nói thật không bằng một góc, thôi vậy ăn tạm cũng ổn, thời điểm này có ăn có mặc thì nên biết đủ.
Lãnh Hiên vừa nghe qua đã biết Hàn Nguyệt muốn nhắc nhở đến ai a, ta đây cũng rất hoài niệm những món ăn ngon của Vương Lam, chỉ e là cầu mà không được.
Người còn không biết ở đâu, có thể gặp lại chăng, vì vậy việc thưởng thức món ăn của nàng ấy hầu như vô vọng.
Về vấn đề người phục kích kia, chắc chắn là ta sẽ điều tra, việc quan trọng ảnh hưởng đến an nguy tất nhiên không nên xem nhẹ.
Sẵn tiện tìm hiểu một vòng các mối quan hệ của nguyên chủ cùng hoàng triều này, để về sau tiện bề hành xử.
Trong khi hai người ngồi uống trà thư thả buôn vài chuyện phím, thì Mặc Lương tiến vào thông báo có Cảnh Nghi công chúa đến thăm hỏi.
Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên vô cùng bất ngờ, Cảnh Nghi công chúa đến thăm phủ hầu gia, đây là có ý gì nha.
Mặt khác sự có mặt của Hàn Nguyệt ở đây, phải chăng bất tiện?
Hai người quay mặt nhìn nhau suy nghĩ một lát, Lãnh Hiên gật đầu bảo Mặc Lương đưa người vào đây.
Hàn Nguyệt: "Ta ở đây thật sự không vấn đề?"
Lãnh Hiên: "Dĩ nhiên là không, xét về mối quan hệ hiện tại, sau khi từ Bạch Cốc trở về, toàn thành ai không biết hai ta có quan hệ tốt.
Hai là Cảnh Nghi công chúa kia... muốn đến là đến thì muội cũng có quyền như vậy."
Được củng cố niềm tin từ phía Lãnh Hiên, Hàn Nguyệt vững tâm hơn rất nhiều, tư thế lo sợ chuyển sang bình tĩnh và thư giãn.
Cảnh Nghi công chúa không lâu sau đã đến nơi, việc đầu tiên chính là chào hỏi hai người bọn họ.
Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên bên này cũng theo lễ nghĩa mà chào lại, theo cấp bậc thì địa vị của Hàn Nguyệt thấp hơn so với Lãnh Hiên và Cảnh Nghi công chúa, vì vậy nàng phải hành đại lễ, tiếp theo tất cả bọn họ đều đi đến bàn mà ngồi xuống.
Cảnh Nghi rất tự nhiên mà nhàn nhã rót trà ăn điểm tâm, hoàn toàn không để hai người Hàn Nguyệt vào mắt.
Lãnh Hiên chịu không được thái độ như thế, đành phải lên tiếng: "Cảnh Nghi công chúa, người đến phủ đệ của ta, chắc có chuyện gì quan trọng?"
Nếu cần gấp cứ sai người thông truyền ta vào cung là được, công chúa tự ý xuất cung nếu có chuyện gì xảy ra, ta biết ăn nói sao với thái hậu cùng hoàng thượng."
Cảnh Nghi công chúa vẫn im lặng ăn điểm tâm của mình, nhìn bộ dáng kia thật là có chút vừa đáng ghét vừa quen mắt.
Hàn Nguyệt chán nản nhìn nàng ta tung hoành một lát, cảm thấy không hứng thú, liền định rời đi: "Cảnh Nghi công chúa, ta đến đây đã khá lâu, cũng nên trở về gia phủ, người cứ thong thả, ta xin phép rời đi trước."
Không một động tác thừa Hàn Nguyệt nhanh chóng đứng dậy cúi đầu hành lễ, chuẩn bị bước ra khỏi đình nghỉ mát, thì Cảnh Nghi mới bắt đầu lên tiếng.
"Sao vậy Hàn Nguyệt tiểu thư, cô nương vội vàng hồi phủ như vậy là để luyện đàn ư?"
Lúc này Hàn Nguyệt đi chậm lại một chút, nhưng không có ý định dừng hẳn, nhẹ nhàng nói: "Có thể đi, ta xin lui trước."
Cảnh Nghi: "Một câu cũng lui, hay câu cũng là lui, sao đây, đang rất nóng lòng chế tạo nước hoa mùi dâu tây thượng hạng ư?"
Lãnh Hiên: "..." Cảnh Nghi công chúa còn thông tuệ cả những thứ hiện đại như vậy?
Hàn Nguyệt thì khựng lại, quay người nhìn thật kĩ Cảnh Nghi công chúa, kế tiếp là chạy đến kích động vô cùng.
Tại sao công chúa có thể biết những thứ này, rõ ràng dự án chế tạo nước hoa mang hương vị dâu tây, mình chỉ tiết lộ với một người duy nhất chính là...
"Lãnh Thiên Nhi là cậu, chỉ duy nhất cậu biết kế hoạch chế tạo này."
Lãnh Hiên ngạc nhiên: "Không thể nào đâu, Cảnh Nghi công chúa cớ sao lại trở thành Thiên Nhi được!"
Cảnh Nghi cười nhẹ: "Nhưng đó là sự thật. Đã làm hai người bất ngờ, tuy nhiên ta đúng là Lãnh Thiên Nhi."
Lãnh Hiên: "Lãnh Thiên Nhi cuối cùng ta đã gặp được muội, có điều cuộc sống sau này của ta trở nên khó khăn hơn trước."
Hàn Nguyệt lườm Lãnh Hiên một cái: "Ý của ngài là sao a, có phải hay không muốn nói bọn ta phiền phức?"
Lãnh Hiên cười ha hả, lập tức đánh trống lảng: "Không có, không có ta nào dám a!"
Y vì để xóa đi sự tức giận của Hàn Nguyệt, mà cố tình hỏi thăm cuộc sống gần đây của Cảnh Nghi, à không là Thiên Nhi.
Dưới sự dẫn dắt câu chuyện đầy gượng ép của Lãnh Hiên, Thiên Nhi cười bất đắc dĩ mở ra hành trình của bản thân.
Thiên Nhi kể lại từ lúc chia tay bọn họ ở chân đồi đi theo Tề Phong, mọi thứ ban đầu đều rất ổn, sau đó không lâu bọn họ như bị lạc vào mê cung không thấy được lối ra, đang lúc loay hoay tìm phương hướng, thì Thiên Nhi trượt chân, kéo theo Tề Phong ngã xuống đường dốc.
Lúc tỉnh lại, Thiên Nhi đã phát hiện mình đang điều dưỡng tại hoàng cung. Người hầu kẻ hạ không khác gì ở tại nhà, không những thế quyền lực của thân phận bây giờ đem lại vô cùng lớn.
Nàng không rõ làm cách nào mình đến được đây, còn nghĩ bọn họ là đang quay phim, nhưng qua nhiều lần hỏi trong vô vọng.
Thiên Nhi xác định bản thân đã xuyên không, chỉ là tung tích của Tề Phong thì nàng chưa điều tra ra.
Danh sách chương