Bàn tay nắn bóp từ cổ tay đến vai, khuôn mặt An Mộc có chút đanh lại, Hồi nãy vui chơi với Tiểu Tần cười nói tinh nghịch, không nghĩ lúc nàng khám bệnh lại nghiêm túc đến như vậy

“Rất khó phải không?”

Liễu Tương Sinh thở dài, kết quả này cũng đã đoán trước được phần nào

“Đúng là rất khó, phần gân tay bị đứt, kinh mạch ở hai tay đều bị tổn thương nặng “

An Mộc vẫn chưa nói hết ý

“Phần kinh mạch thì có thể chữa trong một tháng, là có kết quả mấy ba tháng để khôi phục hoàn toàn, Huynh là người tu luyện nên có thể dẫn khí đả thông kinh mạch hoạt động trở lại. Nhưng bàn tay muốn dùng được thì phải nối gân… Cách này thì muội chưa làm bao giờ nên không giám chắc..”

“Chỉ cần ba tháng thôi sao?... không phải là ba năm ư?”

“LÀ đan dược thông thường thì Ba Năm nhưng ở đây có một loại quả Phục Linh có hiệu quả thanh lọc, việc hấp thu đan dược thì nhanh hơn nhiều, chậm là ba tháng, nếu huynh thể chất tốt thì không đến ba tháng”

“Nhưng sao muội vẫn lo lắng như vậy?”

“Muội đang lo về phần nối gân… nối xong rồi mới chữa kinh mạch thì sẽ triệt để hơn… Nhưng việc này rất đau đớn, ta sợ huynh?”

“Chỉ cần chữa khỏi, thì ta có thể làm bất cứ điều gì?”

An Mộc gật đầu rồi hai người ra bên ngoài thông báo một tiếng. Ưng Mộc đã có chút bản lĩnh sau mọt năm luyện tập, giờ hắn có thể thoải mái xuống vực rồi đi lên như cơm bữa. Dưới đấy có rất nhiều quả phục linh, việc phục dụng đan dược được điều chế của An Mộc. Thì Kinh mạch sẽ sớm khôi phục lại

Nối gân là chuyện ghê rợn nhất, phần nhục thể bị phanh ra nhìn thấy cả phần xương trắng, Ưng Mộc và Mạc Lam không có đi vào, Tương Sinh cũng không hét một lời, chỉ thấy hắn mồ hôi tuôn ra như suối, Hằm răng cắn chặt vào nhau. Tháng đầu tiên là tay trái, thánh thứ hai là tay phải. cứ mỗi lần nối là phải nằm một chỗ, không được nhúc nhích, đôi tay được cố định trong nẹp gỗ trong suốt Ba tháng

Quãng thời gian này mới đúng là cảm giác của phế vật, chỉ nằm bất động một chỗ, chỉ có Mạc Lam là lui tới thăm hỏi thường xuyên, cho ăn uống vệ sinh…Tình cảm của nữ nhân, vẫn như vậy không chút thay đổi, Tương Sinh đang trong trạng thái tù túng nhất, hắn không oán hận, mà mong mỏi từng ngày đôi tay mình sẽ lại trở về như cũ

Hôm nay An Mộc mang thuốc tới, nàng ắm theo Tiểu Tần đi cùng, lại khôi phục bộ dạng tinh nghịch, không ngừng trêu đùa, cười nói không dứt. Bỗng con búp bê rời khỏi tay thằng bé lăn tới trước mặt Tương Sinh

“Tiểu Tần cầm cẩn thận chứ… Tiểu Thất ca bị rơi rùi nè… huynh ấy mà biết bị Tiều Tần bỏ rơi thì sẽ buồn lắm đó…”

Sắc mặt Tương Sinh chợt động. “ Tiểu Thất” cái tên này sao ta đã nghe ở đâu rồi… Chìm lại vào hồi ức thật lâu, hắn đột ngột phát ra lời nói có phần kích động

“Tiểu Thất… Có phải là người có hình xăm ở trước ngực không?”

An Mộc Ngạc nhiên

“ Huynh cũng quen tiểu Thất ca sao…Huynh ấy tốt lắm đó”

Tương Sinh Nghiến răng ken két

“ Đúng… Hắn ta rất tốt… chính hắn đã phế đi đôi tay này của huynh…”

“Có thể Huynh nhầm người khác rồi… Tiểu Thất tốt lắm không làm mấy chuyện ấy đâu”

“Hắn ta dáng người cao, tóc rối… Sức khỏe hơn người… có hình xăm mặt quỷ màu đỏ ngay trước tâm mạch. Hắn ta là người của Ma Môn kẻ giết người không ghê tay. Cả mấy nghìn người ở Bạch Thành vì hắn mà chết oan… Hắn đúng là rất tốt”

"Bên ngoài tỏ ra khờ khạo nhưng tâm địa độc ác, mưu mô xảo quyệt khó lường, Hắn còn định trà trộn vào tông môn, cũng may trong dúng giao thủ Mộng Lăng đã làm hắn phải lộ nguyên hình..."

Những lời nói này đúng với người mà An Mộc quen biết, Từng câu từng chữ đều là nói xấu Tiểu Thất Khiến nàng run run

“Huynh nói dối,… Tiểu Thất ca không bao giờ làm việc hại đến tính mạng người khác... Huynh có biết vì lấy Kim Tiêu quả về cho nữ nhân mà bị Hắc Mộc xà cắn gần chết không?...huynh ấy giúp ta năm lần bảy lượt... ta không muốn huynh nói xấu Tiểu Thất...”

Nói xong, nàng bỏ lại Tiểu Tần ở trong phòng, vội chạy ra ngoài, ôm mặt khóc. “Ân tình của Tiểu Thất như thế nào nào hiểu rât rõ. Một người như vậy sao có thể làm hại tính mạng người khác chứ”

Nghe tiếng Tiểu Tần khóc, Mạc Lam và Ưng Mộc lần lượt đi tới xem sự tình, Nghe kể lại câu chuyện thì đã hiểu được phần nào

An Mộc nhìn sang bên ngoài thấy An Mộc đã bình tâm, đang trở lại phòng, Hắn cũng muốn nói giúp ân nhân của mình

“Có thể là có nhầm lẫn, Ưng Mộc ta tin Tiểu Thất là người tốt, huynh ấy bản tính lương thiện không bao giờ tuy tiện đi giết một người khác… chắc huynh ấy có nỗi khổ nào đó”

“Nếu huynh ấy có âm mưu thì đã không ngại nguy hiểm nhảy xuống vực, chỉ vì muốn cho ta biết rõ An Mộc còn sống hay đã chết… Hàng rào bằng đá của thôn cũng là do huynh ấy dựng nê, nếu không quan tâm tính mạng người khác sao phải làm mấy chuyện vô ích này chứ”

Tương Sinh cũng bớt căng thẳng, nếu đúng như vậy thì tên kia có gì đó khó xử sao. Vậy thì hắn giết trưởn g lão Ma Môn và việc hắn bỏ chạy là có nguyên do hợp lẽ. Nhưng cớ gì lại giết đệ tử tông môn, vấn đề này vẫn chưa làm sáng tỏ được. Mà hắn lại biến mất rồi

“Vữa nãy là do ta xúc động quá mức… Chuyện này để khi gặp người đó chúng ta sẽ làm rõ”

An Mộc từ bên ngoài đi vào đã khôi phục vẻ bình ổn

“Huynh có biết Tiểu Thất đang ở đâu không”

Liễu tương sinh thở dài

“người đó biến mất rồi… Ta cũng muốn tìm hắn để làm rõ mọi chuyện”

“Huynh cho ta đi theo được không? ta muốn tìm huynh ấy”

Ưng Mộc vội ngăn lại

“ An Mộc, muội nói gì vậy… nguy hiểm lắm đấy”

Liễu Tương Sinh bèn thêm

“Những thế lực mà hắn dính phải không có đơn giản đâu… Ta còn phải tu luyện lại thực lực may ra mới dám đi tìm hắn”

“Vậy Huynh cứ ở lại đây tu luyện… Khi nào đủ sức thì chúng ta cùng đi”

Người bất an nhất là Ưng Mộc, Mạc Lam thì không, khi đi theo Tương Sinh, nàng biết chuyến đi lần này không đơn giản, chỉ mong có thể giúp được chàng phần nào là được rồi

Tương Sinh nằm đấy chỉ khẽ gật đầu, Nếu đôi tay lành lại thật vật thì hắn sẽ khôi phục lại rất nhanh thôi. Linh khí ở đây nồng đậm lại chỉ có mình hắn tu luyện. Xong xuôi thì đi Thiên triều giao phó Mạc Lam và Tiểu Tần cho phụ thân rồi mới đi tìm đám người Ma Môn xem đến cùng chúng đang có toan tính gì
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện