Dịch giả: Abyss
Biên: Tigôn Tía
Tôi nhớ những ngày khi còn ở cùng với cha mẹ.
Ký ức của tôi có chút mơ hồ nhưng dù sao nó vẫn còn ở đây. Ngự trị ngay chính nơi sâu thẳm nhất, bị chôn vùi giữa đại dương sâu thẫm trong tâm trí. Những ngày ấy, được ở bên nhau thực sự hiếm hoi. Hầu như vì họ đều bận bịu và ra ngoài vì nhiệm vụ.
Ý tôi, có cha mẹ là thợ săn và điệp viên ấy? Thật ngầu đúng không nào? Chắc rồi, tuyệt quá chứ lị. Nhưng chỉ khi họ ở gần ta thôi.
Hầu hết mọi thời gian, họ mất đến vài tháng trời làm nhiệm vụ trước khi quay trở về. Lúc ngắn nhất, nếu tôi nhớ không lầm, là bảy tuần. Khi đó tôi là còn một đứa trẻ, nhưng tôi không hề ngây thơ với thế giới cạm bẫy bên ngoài. Tôi biết mỗi lần họ rời xa là nguy cơ họ không quay trở về ngày càng cao.
Tôi thấy cô đơn và thỉnh thoảng tôi có thể bí mật nổi đóa với họ vì tội biến mất. Nhưng khi nhìn mấy đứa bạn học, thậm chí, vừa mới biết cha mẹ của mình đã... Tôi biết phàn nàn với ai đây?
Vậy tôi có thể làm gì nữa đây? Ngồi nguyên cả ngày để chờ họ quay về và lại ra đi sao? Tất nhiên là không. Thay vào đó, tôi luôn bận rộn với trường lớp. Trong khi những người khác mệt mỏi và kiệt sức, thì tôi ép mình vượt qua giới hạn của bản thân cho tới khi chuyện đó trở nên bình thường với tôi. Điều đó thật dị hợm, thật đấy! Mọi người ai cũng ướt sũng mồ hôi còn tôi thì cứ như chỉ mới khởi động.
Đó là khi những lời đồn thổi lan truyền về việc tôi sử dụng ma pháp của phù thủy để nhận sức mạnh tăng cường và thể lực ổn định.
Dĩ nhiên chúng đều vô căn cứ. Vì ma pháp chỉ có hiệu lực với người ở cấp cao và những chuyên viên. Còn tôi chỉ là một đứa trẻ. Thế nhưng bằng cách nào đó họ lại tìm thấy mối liên kết với cha mẹ tôi để bịa đặt ra những lời đồn đó.
Tôi nhận được những ánh nhìn đố kỵ khi cha mẹ ở đó theo dõi tôi tập luyện và thậm chí họ thỉnh thoảng còn giúp tôi. Và trong những khoảnh khắc ấy, tôi đã nghe thấy những từ "đồ bịp bợm" và "thật bất công". Họ chỉ thầm thì điều gì đó mà họ tưởng là tôi không thể nghe thấy từ xa. Nhưng tôi đã nghe thấy chúng rõ ràng, cứ như thể, họ xầm xì thẳng vào tai tôi vậy. Tôi biết điều đó không bình thường. Cha mẹ tôi chỉ mỉm cười khi tôi kể chuyện đó và họ bảo nó hết sức có lợi và sẽ ổn cả thôi.
Những giáo viên đều tốt. Họ nghiêm khắc và độc đáo theo cách riêng. Mặc dù, nó giống như họ có cảm tình với tôi vậy. Chủ yếu là vì cha mẹ tôi. Tôi không thích thế, và mọi người chẳng ai thấy hạnh phúc với nó cả. Nên tóm lại là mọi học sinh trong lớp đều ghét tôi. Kể cả năm hai và năm ba.
Tôi cô độc. Không có bạn bè. Bị cô lập bởi mọi người.
Dẫu vậy, tôi vẫn ổn. Dù sao thì tôi cũng không thích có bạn vì đến cuối cùng chúng ta đều tránh mặt nhau cả thôi. Nên điều đó có lợi cho cả đôi bên, tôi và những người khác.
Có những ngày khi ở một mình, tôi nghĩ về lý do chết tiệt đã khiến họ sinh một đứa bé ra trong khi thậm chí còn không nuôi dưỡng, chăm lo và bao bọc cho nó. Đó là khi sự do dự trong tôi lớn dần lên cùng những suy nghĩ, về những điều như, họ không yêu tôi hoặc họ không quan tâm, chăm sóc cho tôi.
Nhưng những hoài nghi ấy ngay lập tức biến mất khi họ trở về như thể tôi chưa từng nghĩ đến nó bao giờ. Bởi vì khi tôi nhìn vào mắt họ, đôi mắt ấm áp ngọt ngào ấy luôn khiến con tim tôi ngập tràn hạnh phúc, tất cả những gì tôi thấy khi họ nhìn tôi là tình yêu thương và sự quan tâm.
Một cái ôm giản dị từ họ đáng giá mỗi giây chờ đợi hàng tháng trời và cả những tháng ngày cô độc và biệt lập.
Đó là niềm hạnh phúc thuần khiết.
Từ khóa: Từng.
Chúng là những ký ức mà tôi sẽ trân trọng, mãi mãi.
Khi tay tôi cẩn thận nâng chiếc thùng kim loại lên, với ánh mắt đề phòng dán vào thứ bên trong nó. Môi tôi hé ra và mắt thì mở rộng. Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống khiến cơ thể tôi khẽ run lên.
"Diana?"
Tôi nháy mắt và nhìn vào đôi mắt màu xám của cậu mà bằng cách nào đó nó có thể giúp tôi trở lại với thực tế. Xavier đến phía tôi và lần lần sát gần bên tôi. Tôi nín một hơi sâu và nhắm mắt lại trong ba giây trước khi mở chúng ra lại. Tôi lắc tay rồi chầm chậm nhấc lá thư nằm bên trên những thứ khác. Ngón tay cái của tôi nhẹ nhàng chạm lên bề mặt giấy mềm mại, lên cái tên mà tôi không bao giờ nghĩ nó có thể được viết lên.
Gửi Diana
Đó là một bản thư pháp viết tay mà tôi từng gặp ngày còn bé. Một cảm giác hoài niệm quen thuộc vây lấy tôi, một cơn lốc cảm xúc đánh gục tôi khiến tôi khó thở.
Nụ cười của họ.
Tiếng cười của họ.
Lời hứa của họ.
Những ngày cuối đời bên tôi, của họ.
Những hồi tưởng về ngày đó quay về thật dữ dội và bất ngờ khiến tôi phải nhắm mắt thật chặt để kiềm lại cơn đau đầu bột phát.
Dy.
Một cảm giác ấm áp, êm dịu tràn qua tay tôi khiến đôi mắt tôi như bừng tỉnh. Xavier vuốt ve đôi bàn tay đang cầm lá thư. Ánh mắt cậu ấy chưa bao giờ rời khỏi tôi. "Cậu là..." Cậu ấy ậm ừ. Cứ như thể có điều gì đó xẹt ngang đầu. Vì chính cách cậu ấy nhìn tôi cho thấy, cậu đã ngộ ra rằng tôi là con gái của một điệp viên, và một thợ săn.
Có một câu hỏi chưa được nói ra còn nấn ná trong bầu không khí này nhưng cậu ấy vẫn chưa hỏi. Cậu im lặng và tiếp tục nắm tay, động viên tôi.
Đáng lý ra tôi phải thoát ra khỏi cái nắm tay của cậu ấy, phải đẩy cậu ấy ra xa khi cậu mới chạm vào tay tôi. Điều đó thật sai trái.
Nhưng tôi đã không làm.
Sự im lặng bao trùm cả hai chúng tôi. Tôi tiếp tục đăm đăm nhìn vào lá thư. Chẳng ai trong chúng tôi xê dịch nó cả, nên trông lá thư như nằm đó hàng giờ đồng hồ- chắc phải cả giờ đồng hồ rồi ấy, nhưng chắc chắn mới chỉ có vài phút thôi.
"Tôi xin lỗi," cậu nói thầm. Cậu ấy đã biết. Cậu ấy biết chuyện gì xảy ra với họ.
Miệng tôi vẫn còn ngậm chặt, không dám đáp lại. Chuyện cứ như một giấc mơ. Tôi chấp nhận nó. Từ rất lâu rồi, tôi chấp nhận sự thật họ đã qua đời. Biến mất khỏi thế gian này mãi mãi. Chẳng còn dấu vết của họ để lại ngoài những mảnh kí ức, những bức tranh và chính nó.
Tôi lén nhìn Xavier và cái nắm tay của cậu từ từ nới lỏng ra một cách thoải mái trước khi buông ra. Chính nó. Tôi bắt đầu mở lá thư một cách thật cẩn thân để cố không xé nó. Đúng lúc ấy, tim tôi đập nhanh khôn tả. đến mức đau đớn.
Tờ giấy mỏng tang. Nhìn nó khá cũ kỹ, ắt hẳn là vì biết bao nhiêu năm nằm yên trong chiếc hộp kim loại. Bên trong là một mảnh giấy được gấp lại và thế rồi tôi mở nó ra để lộ những chữ viết thư pháp quen thuộc bằng mực đen.
Diana yêu quý,
Bé gái mạnh mẽ nhất quả đất của chúng ta đang làm gì thế? Vẫn đang luyện tập trò đá đít chứ? Con cứ tập đi và chúng ta sẽ cùng đi làm nhiệm vụ rất nhanh thôi. Hai ta xin lỗi vì không thể tập luyện cùng con được. Cha mẹ sẽ cố gắng hoàn thành công việc thật nhanh, nhưng nó phức tạp hơn chúng ta tưởng. Con đừng lo nhé, Dy đã hứa sẽ bảo vệ con. Sự thật thằng nhóc luôn sẵn lòng làm thế. À nhân tiện, chuyện của hai đứa ra sao rồi? Ta cá hai con vẫn gây chuyện ở học viện. Gửi lời chào của ta tới cậu ấy nhé. Và nhắc cậu ấy về thỏa thuận của chúng ta, cấm không cho bất cứ cậu trai nào chạm vào con. Con đừng quên ăn thật nhiều, ngủ đủ giấc và đá đít càng nhiều người càng tốt nhé, con gái yêu của ta!
Bản viết thay đổi đáng kể, cứ như thể một người khác lấy bút máy viết tiếp vậy. Nó duyên dáng, súc tích và rõ ràng hơn.
Đã hai tuần trôi qua và chúng ta muốn viết cho con lá thư này. Cha con muốn viết nó bằng mật mã để khiến nó trông ngầu hơn nhưng mẹ đã thụi cho ông ấy một cái đau điếng để rồi cuối cùng ông ấy cũng chịu từ bỏ. Mẹ hy vọng con khỏe mạnh, con yêu, cùng với Dy. Cậu ấy đúng là một cậu trai trẻ tuổi và can đảm. Mẹ rất mừng vì cuối cùng con cũng đã có một người bạn để chơi cùng, nhưng thật ra chúng ta cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Ở một mình không phải quá tệ. Nhưng cũng chẳng tốt lành mấy. Con nhớ ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc và luyện tập cho đến khi cơ bắp toạc ra luôn nhé!
Phong cách viết lại thay đổi so với người viết lần đầu, nhưng tôi để ý thấy nó không hề thảnh thơi như lúc trước nữa. Lần này, lá thư được viết chậm hơn và nghiêm túc hơn.
Đây có thể là lá thư đầu tiên và cuối cùng mà chúng ta gửi cho con. Chúng ta có thể hoặc sẽ không thể quay trở về. Ta không muốn phá hủy ngày đặc biệt của con, nhưng ta muốn con hãy chuẩn bị sẵn sàng. Công việc này có thể nguy hiểm đến nhường nào. Và vì là một người cha, ta muốn con cảm thấy an toàn và được an toàn. Thế nên nếu con chọn con đường khác, không sao cả, chúng ta sẽ luôn tự hào về con. Sẽ có những chướng ngại vật không thể tránh khỏi mà con sẽ đối mặt và chúng ta không phải lúc nào cũng luôn bên cạnh con. Hãy luôn nhớ rằng:
Chấp nhận. Hoàn tất. Tiến lên.
Hãy cẩn thận. Thật mạnh mẽ. Luôn trung thành. Chúng ta luôn yêu con.
Chúc mừng sinh nhật con, Diana.
Ôi cớ sao vũ trụ lại trêu đùa với số phận như vậy. Vì hôm nay, quả thực, là sinh nhật tôi.
Biên: Tigôn Tía
Tôi nhớ những ngày khi còn ở cùng với cha mẹ.
Ký ức của tôi có chút mơ hồ nhưng dù sao nó vẫn còn ở đây. Ngự trị ngay chính nơi sâu thẳm nhất, bị chôn vùi giữa đại dương sâu thẫm trong tâm trí. Những ngày ấy, được ở bên nhau thực sự hiếm hoi. Hầu như vì họ đều bận bịu và ra ngoài vì nhiệm vụ.
Ý tôi, có cha mẹ là thợ săn và điệp viên ấy? Thật ngầu đúng không nào? Chắc rồi, tuyệt quá chứ lị. Nhưng chỉ khi họ ở gần ta thôi.
Hầu hết mọi thời gian, họ mất đến vài tháng trời làm nhiệm vụ trước khi quay trở về. Lúc ngắn nhất, nếu tôi nhớ không lầm, là bảy tuần. Khi đó tôi là còn một đứa trẻ, nhưng tôi không hề ngây thơ với thế giới cạm bẫy bên ngoài. Tôi biết mỗi lần họ rời xa là nguy cơ họ không quay trở về ngày càng cao.
Tôi thấy cô đơn và thỉnh thoảng tôi có thể bí mật nổi đóa với họ vì tội biến mất. Nhưng khi nhìn mấy đứa bạn học, thậm chí, vừa mới biết cha mẹ của mình đã... Tôi biết phàn nàn với ai đây?
Vậy tôi có thể làm gì nữa đây? Ngồi nguyên cả ngày để chờ họ quay về và lại ra đi sao? Tất nhiên là không. Thay vào đó, tôi luôn bận rộn với trường lớp. Trong khi những người khác mệt mỏi và kiệt sức, thì tôi ép mình vượt qua giới hạn của bản thân cho tới khi chuyện đó trở nên bình thường với tôi. Điều đó thật dị hợm, thật đấy! Mọi người ai cũng ướt sũng mồ hôi còn tôi thì cứ như chỉ mới khởi động.
Đó là khi những lời đồn thổi lan truyền về việc tôi sử dụng ma pháp của phù thủy để nhận sức mạnh tăng cường và thể lực ổn định.
Dĩ nhiên chúng đều vô căn cứ. Vì ma pháp chỉ có hiệu lực với người ở cấp cao và những chuyên viên. Còn tôi chỉ là một đứa trẻ. Thế nhưng bằng cách nào đó họ lại tìm thấy mối liên kết với cha mẹ tôi để bịa đặt ra những lời đồn đó.
Tôi nhận được những ánh nhìn đố kỵ khi cha mẹ ở đó theo dõi tôi tập luyện và thậm chí họ thỉnh thoảng còn giúp tôi. Và trong những khoảnh khắc ấy, tôi đã nghe thấy những từ "đồ bịp bợm" và "thật bất công". Họ chỉ thầm thì điều gì đó mà họ tưởng là tôi không thể nghe thấy từ xa. Nhưng tôi đã nghe thấy chúng rõ ràng, cứ như thể, họ xầm xì thẳng vào tai tôi vậy. Tôi biết điều đó không bình thường. Cha mẹ tôi chỉ mỉm cười khi tôi kể chuyện đó và họ bảo nó hết sức có lợi và sẽ ổn cả thôi.
Những giáo viên đều tốt. Họ nghiêm khắc và độc đáo theo cách riêng. Mặc dù, nó giống như họ có cảm tình với tôi vậy. Chủ yếu là vì cha mẹ tôi. Tôi không thích thế, và mọi người chẳng ai thấy hạnh phúc với nó cả. Nên tóm lại là mọi học sinh trong lớp đều ghét tôi. Kể cả năm hai và năm ba.
Tôi cô độc. Không có bạn bè. Bị cô lập bởi mọi người.
Dẫu vậy, tôi vẫn ổn. Dù sao thì tôi cũng không thích có bạn vì đến cuối cùng chúng ta đều tránh mặt nhau cả thôi. Nên điều đó có lợi cho cả đôi bên, tôi và những người khác.
Có những ngày khi ở một mình, tôi nghĩ về lý do chết tiệt đã khiến họ sinh một đứa bé ra trong khi thậm chí còn không nuôi dưỡng, chăm lo và bao bọc cho nó. Đó là khi sự do dự trong tôi lớn dần lên cùng những suy nghĩ, về những điều như, họ không yêu tôi hoặc họ không quan tâm, chăm sóc cho tôi.
Nhưng những hoài nghi ấy ngay lập tức biến mất khi họ trở về như thể tôi chưa từng nghĩ đến nó bao giờ. Bởi vì khi tôi nhìn vào mắt họ, đôi mắt ấm áp ngọt ngào ấy luôn khiến con tim tôi ngập tràn hạnh phúc, tất cả những gì tôi thấy khi họ nhìn tôi là tình yêu thương và sự quan tâm.
Một cái ôm giản dị từ họ đáng giá mỗi giây chờ đợi hàng tháng trời và cả những tháng ngày cô độc và biệt lập.
Đó là niềm hạnh phúc thuần khiết.
Từ khóa: Từng.
Chúng là những ký ức mà tôi sẽ trân trọng, mãi mãi.
Khi tay tôi cẩn thận nâng chiếc thùng kim loại lên, với ánh mắt đề phòng dán vào thứ bên trong nó. Môi tôi hé ra và mắt thì mở rộng. Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống khiến cơ thể tôi khẽ run lên.
"Diana?"
Tôi nháy mắt và nhìn vào đôi mắt màu xám của cậu mà bằng cách nào đó nó có thể giúp tôi trở lại với thực tế. Xavier đến phía tôi và lần lần sát gần bên tôi. Tôi nín một hơi sâu và nhắm mắt lại trong ba giây trước khi mở chúng ra lại. Tôi lắc tay rồi chầm chậm nhấc lá thư nằm bên trên những thứ khác. Ngón tay cái của tôi nhẹ nhàng chạm lên bề mặt giấy mềm mại, lên cái tên mà tôi không bao giờ nghĩ nó có thể được viết lên.
Gửi Diana
Đó là một bản thư pháp viết tay mà tôi từng gặp ngày còn bé. Một cảm giác hoài niệm quen thuộc vây lấy tôi, một cơn lốc cảm xúc đánh gục tôi khiến tôi khó thở.
Nụ cười của họ.
Tiếng cười của họ.
Lời hứa của họ.
Những ngày cuối đời bên tôi, của họ.
Những hồi tưởng về ngày đó quay về thật dữ dội và bất ngờ khiến tôi phải nhắm mắt thật chặt để kiềm lại cơn đau đầu bột phát.
Dy.
Một cảm giác ấm áp, êm dịu tràn qua tay tôi khiến đôi mắt tôi như bừng tỉnh. Xavier vuốt ve đôi bàn tay đang cầm lá thư. Ánh mắt cậu ấy chưa bao giờ rời khỏi tôi. "Cậu là..." Cậu ấy ậm ừ. Cứ như thể có điều gì đó xẹt ngang đầu. Vì chính cách cậu ấy nhìn tôi cho thấy, cậu đã ngộ ra rằng tôi là con gái của một điệp viên, và một thợ săn.
Có một câu hỏi chưa được nói ra còn nấn ná trong bầu không khí này nhưng cậu ấy vẫn chưa hỏi. Cậu im lặng và tiếp tục nắm tay, động viên tôi.
Đáng lý ra tôi phải thoát ra khỏi cái nắm tay của cậu ấy, phải đẩy cậu ấy ra xa khi cậu mới chạm vào tay tôi. Điều đó thật sai trái.
Nhưng tôi đã không làm.
Sự im lặng bao trùm cả hai chúng tôi. Tôi tiếp tục đăm đăm nhìn vào lá thư. Chẳng ai trong chúng tôi xê dịch nó cả, nên trông lá thư như nằm đó hàng giờ đồng hồ- chắc phải cả giờ đồng hồ rồi ấy, nhưng chắc chắn mới chỉ có vài phút thôi.
"Tôi xin lỗi," cậu nói thầm. Cậu ấy đã biết. Cậu ấy biết chuyện gì xảy ra với họ.
Miệng tôi vẫn còn ngậm chặt, không dám đáp lại. Chuyện cứ như một giấc mơ. Tôi chấp nhận nó. Từ rất lâu rồi, tôi chấp nhận sự thật họ đã qua đời. Biến mất khỏi thế gian này mãi mãi. Chẳng còn dấu vết của họ để lại ngoài những mảnh kí ức, những bức tranh và chính nó.
Tôi lén nhìn Xavier và cái nắm tay của cậu từ từ nới lỏng ra một cách thoải mái trước khi buông ra. Chính nó. Tôi bắt đầu mở lá thư một cách thật cẩn thân để cố không xé nó. Đúng lúc ấy, tim tôi đập nhanh khôn tả. đến mức đau đớn.
Tờ giấy mỏng tang. Nhìn nó khá cũ kỹ, ắt hẳn là vì biết bao nhiêu năm nằm yên trong chiếc hộp kim loại. Bên trong là một mảnh giấy được gấp lại và thế rồi tôi mở nó ra để lộ những chữ viết thư pháp quen thuộc bằng mực đen.
Diana yêu quý,
Bé gái mạnh mẽ nhất quả đất của chúng ta đang làm gì thế? Vẫn đang luyện tập trò đá đít chứ? Con cứ tập đi và chúng ta sẽ cùng đi làm nhiệm vụ rất nhanh thôi. Hai ta xin lỗi vì không thể tập luyện cùng con được. Cha mẹ sẽ cố gắng hoàn thành công việc thật nhanh, nhưng nó phức tạp hơn chúng ta tưởng. Con đừng lo nhé, Dy đã hứa sẽ bảo vệ con. Sự thật thằng nhóc luôn sẵn lòng làm thế. À nhân tiện, chuyện của hai đứa ra sao rồi? Ta cá hai con vẫn gây chuyện ở học viện. Gửi lời chào của ta tới cậu ấy nhé. Và nhắc cậu ấy về thỏa thuận của chúng ta, cấm không cho bất cứ cậu trai nào chạm vào con. Con đừng quên ăn thật nhiều, ngủ đủ giấc và đá đít càng nhiều người càng tốt nhé, con gái yêu của ta!
Bản viết thay đổi đáng kể, cứ như thể một người khác lấy bút máy viết tiếp vậy. Nó duyên dáng, súc tích và rõ ràng hơn.
Đã hai tuần trôi qua và chúng ta muốn viết cho con lá thư này. Cha con muốn viết nó bằng mật mã để khiến nó trông ngầu hơn nhưng mẹ đã thụi cho ông ấy một cái đau điếng để rồi cuối cùng ông ấy cũng chịu từ bỏ. Mẹ hy vọng con khỏe mạnh, con yêu, cùng với Dy. Cậu ấy đúng là một cậu trai trẻ tuổi và can đảm. Mẹ rất mừng vì cuối cùng con cũng đã có một người bạn để chơi cùng, nhưng thật ra chúng ta cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Ở một mình không phải quá tệ. Nhưng cũng chẳng tốt lành mấy. Con nhớ ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc và luyện tập cho đến khi cơ bắp toạc ra luôn nhé!
Phong cách viết lại thay đổi so với người viết lần đầu, nhưng tôi để ý thấy nó không hề thảnh thơi như lúc trước nữa. Lần này, lá thư được viết chậm hơn và nghiêm túc hơn.
Đây có thể là lá thư đầu tiên và cuối cùng mà chúng ta gửi cho con. Chúng ta có thể hoặc sẽ không thể quay trở về. Ta không muốn phá hủy ngày đặc biệt của con, nhưng ta muốn con hãy chuẩn bị sẵn sàng. Công việc này có thể nguy hiểm đến nhường nào. Và vì là một người cha, ta muốn con cảm thấy an toàn và được an toàn. Thế nên nếu con chọn con đường khác, không sao cả, chúng ta sẽ luôn tự hào về con. Sẽ có những chướng ngại vật không thể tránh khỏi mà con sẽ đối mặt và chúng ta không phải lúc nào cũng luôn bên cạnh con. Hãy luôn nhớ rằng:
Chấp nhận. Hoàn tất. Tiến lên.
Hãy cẩn thận. Thật mạnh mẽ. Luôn trung thành. Chúng ta luôn yêu con.
Chúc mừng sinh nhật con, Diana.
Ôi cớ sao vũ trụ lại trêu đùa với số phận như vậy. Vì hôm nay, quả thực, là sinh nhật tôi.
Danh sách chương