Biên:pastelxduck
_ DIANA _
Chớp chớp mí mắt, tôi thở nhẹ một tiếng. Tối qua tôi không hề bận tâm về những tên người sói đó mà nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Cảm ơn là chúng không vào kiểm tra trong nhà. Tốt. Có cũng chẳng sao, vì tôi là một người ngủ rất nông.
Ngáp nhẹ, tôi đá tung chiếc chăn trên người sang một bên rồi đứng dậy. Dụi dụi mắt, tôi chợt nhớ ra hôm nay mình phải đến trường. Vội vàng chạy vào phòng tắm, dòng nước lạnh cóng dội thẳng nào đầu tôi. Tôi thét lên. Tôi phải đi mua máy nước nóng.
Tôi đổ dầu gội và dầu dưỡng hương vani ra tay rồi xoa đều lên mái tóc màu nâu phỉ.
Chadler đã nói, tôi sẽ chạm mặt với người sói thường xuyên. Thêm nữa, còn có nguyên một tộc ở đây. Tộc Ám Nguyệt, một trong những tộc mạnh nhất nước Mỹ mà tôi luôn muốn ghé thăm.
Quấn khăn bước ra khỏi phòng tắm, tôi ngó xung quanh tìm kiếm bóng dáng của chiếc đồng hồ. Chết tiệt! Danh sách mua sắm của tôi lại thêm một gạch đầu dòng.
Tôi chồng bừa một cái áo thun và quần bó lấy từ trong túi đồ. Ngoài bộ đồ kia thì những chiếc quần bó khá hợp với tôi vì chúng rất thoải mái. Tất nhiên, vũ khí là không thể thiếu. Tôi xỏ đôi bốt chiến đấu rồi dấu một con dao bạc vào trong, chộp lấy ba lô và lao thẳng xuống lầu. Bên cạnh đó, cũng có một cây súng tí hon được trang bị đặc biệt để giết ma cà rồng khác được tôi giấu ở ngăn bí mật trong túi.
Tôi đi vào phòng bếp. Chết tiệt! Tôi rủa thầm. Tuyệt vời, chắc chắn tí nữa tôi phải đi mua sắm thôi.
Uống đại một ly nước thay cho bữa sáng. Tôi thở dài, tôi thấy tiếc thay cho người nào phải làm cộng sự với tôi.
Mở cửa, từng cơn gió nhẹ mát lạnh ập thổi vào khiến tôi cảm thấy sảng khoái. Tôi khóa cửa rồi lên leo lên xe. Một cái nỏ đã được giấu sẵn trong xe cho an toàn. Tôi lái xe tới trường.
Tôi dừng xe gần trường rồi leo xuống, chụp lấy dây đeo cặp. Có khá đông học sinh vào thời điểm này, hầu hết đều đang đổ về hướng đi của tôi. Tôi không mấy ngạc nhiên, hiếm khi nào lại có học sinh mới chuyển tới sống ở một thị trấn nhỏ thế này.
Rụt rè, ngại ngùng nào, giả vờ yếu đuối vào, sẽ không ai nghi ngờ mày là thợ săn mà sinh vật nào cũng sợ mất mật đâu.
Cúi gằm mặt xuống, né tránh ánh nhìn của mọi người khác, tôi tìm đường đi tới chỗ văn phòng.
Nhớ kỹ, Diana, mày bị câm. Tôi tự nhủ.
_ XAVIER _
"Alpha, tôi nghĩ cô nàng mới chuyển tới đang ở đây." Beta Drew truyền âm cho tôi khi động cơ vẫn đang chạy.
"À, tôi quên mất. Tôi đã kêu cậu và Ben đi kiểm tra cô ta tối qua, đúng không nhỉ?" Tôi nói, chuyển hướng xe qua con đường khác.
"Đúng thế. Cô ấy vô hại. Cô nàng đó thậm chí còn không nhấc nổi ba cái túi." Cậu ta cười thích thú. "Ồ, còn nữa, cô nàng là con người và theo ánh mắt tôi thì cô nàng khá nóng bỏng đấy."
Khi cậu ta nói tới câu cuối cùng, tôi chỉ muốn gầm vào mặt cậu ta nhưng rồi thôi vì xe đã dừng trước cổng trường. Tôi bước ra ngoài, khóa cửa. Mắt liếc qua chiếc bmw màu đen. Là của cô gái mới tới. Khẩu vị tốt đấy.
Gần tất cả học sinh sẽ cúi đầu chào tôi khi tôi bước vào trường để thể hiện sự kính trọng vì tôi là Alpha của họ, còn các cô gái thì chỉ lo bắn điện bằng mắt, tôi nghĩ vậy.
Có ai nó níu lấy áo tôi. Tôi nhìn sang phải và thấy Fiona đang đứng đó, cố nở một nụ cười quyến rũ với tôi. Không cần bàn cãi, cô ta chắc chắn là con đĩ khốn nạn của pack.
"Vậy... anh muốn cúp tiết sao, Xavier?" Cô ta hỏi. Tôi bực tức liếc mắt qua.
"Đừng có mà vô lễ với ta omega," tôi phẫn nộ nói. Cô ta kêu nhỏ một tiếng rồi thả tay ra.
"Xin tha lỗi, Alpha." Fiona lùi ra. Nét đau khổ hiện lên rõ trong mắt cô ta. Nhưng cho dù là thế, tôi vẫn không thấy tội lỗi. Cô ta không phải là mate của tôi, do đó, cô ta nên biết rõ thân phận mình thì hơn.
Đột nhiên có gì đó lướt qua mũi tôi làm bản năng sói của tôi rên lên sung sướng. Một mùi hương vanilla thật cuốn hút. Không chần chờ, tôi lập tức đuổi theo mùi hương đó. Và rồi, một người con gái đẹp nhất trần mà tôi từng thấy rơi vào tầm nhìn của tôi.
"Mate..." Tôi thì thầm.
Nàng giật mình, quay lại đối diện với tôi. Mái tóc nâu lục tuyệt đẹp làm tôi chỉ muốn luồng tay vào mà cảm nhận. Nàng chỉ thấp hơn tôi vài inch, điều đó khiến nàng trông thật dễ thương. Những đường cong cơ thể nàng thật tuyệt vời. Làn da trắng ngọc như đang tỏa sáng rực rỡ trong mắt tôi.
Đôi mắt ngọc bích dụ hoặc của nàng khóa chặt đôi mắt xanh sapphire của tôi.
"Này! Chúng tôi đang tìm cậu đấy!" Beta của tôi, Drew, phá vỡ bầu không khí đẹp đẽ giữa chúng tôi. Drew nhanh chóng chú ý tới mate của tôi. "Chào đằng ấy."
"Ôi trời! Cô nàng quyến rũ thật!" Drew truyền âm cho tôi.
"CÔ ẤY LÀ CỦA TÔI!" Tôi gầm lên với cậu ta.
Drew có vẻ rất bất ngờ, nhanh chóng hối hận. "Xin lỗi Alpha. Tôi không biết đó là mate của Người."
Tôi quên mất mate của mình đang đứng đằng trước. "Vậy thôi, tôi lên tiết đây. Tạm biệt!" Drew cười lo lắng, bỏ hai chúng tôi lại đằng sau, không quên truyền âm cho tôi trước khi rời đi "Alpha, đừng làm hành động ngu ngốc nào. Cô ấy là con người, cũng không biết mate là gì. Do đó, tôi khuyên cậu để mọi việc tiến triển chậm thôi."
Trong chốc lát, tôi lại bị phân tâm bằng việc ngắm nhìn mate xinh đẹp của mình. Tôi chợt nhận ra, mình vẫn chưa biết tên nàng.
Tôi thắng giọng "Xin chào, tớ là Xavier." Tôi cười nói, duỗi tay chờ nàng đáp lại, cố kiềm nén dục vọng muốn ôm nàng vào lòng rồi hôn lên làn môi kia.
_ DIANA _
Tôi có chút bất ngờ. Vừa thấy cậu ta, tôi liền có thể cảm nhận được nguồn sức mạnh đang không ngừng lan tỏa xung quanh cậu ta. Không nghi ngờ gì, cậu ta là một Alpha. Còn cậu con trai kia có thể là một beta hoặc delta.
Cậu ta thắng giọng "Xin chào, tớ là Xavier." Cậu ta tự giới thiệu, khóe môi nhếch lên vẽ thành một nụ cười có thể gục ngã bất cứ cô gái nào rồi vươn tay ra. Tôi nhanh chóng bắt tay đáp lại. Những ngón tay chạm nhau, dường như có một dòng điện chạy nhanh qua đầu ngón tay tôi, tôi giật mình rụt tay lại.
Khỉ gì thế? Cậu ta gắn chích điện vào tay à?!! Xavier mỉm cười, nhìn tôi với đôi mắt xanh sapphire. Ánh mắt tôi như chìm sâu rồi lạc mất trong cái nhìn đó. "Tớ đã nói tên mình rồi. Còn cậu?"
Tôi định mở miệng trả lời nhưng nhanh chóng ngậm lại vì chợt nhớ mình còn đang bị câm. Tôi bỗng thấy ảo não song nhanh chóng vứt qua một bên. Tôi rút điện thoại từ trong túi ra. Xavier nhìn nghi hoặc.
Tôi đánh vài chữ rồi đưa cậu ta xem. Xavier bối rối đọc những dòng chữ đó "Diana. Xin lỗi nhưng tôi bị câm."
Alpha chính là những tên vô cùng thiếu kiên nhẫn và nóng nảy. Nếu bạn không tôn trọng hắn thì vài giây sau bạn chắc chắn sẽ bị ghim bẹp dí vào tường. Tin tôi đi, tôi trải nghiệm cảm giác đó nhiều rồi. Đó là vì sao tôi đi thẳng vô vấn đề tôi bị câm để cậu ta không nghĩ tôi vô lễ.
Xavier im lặng trong vài giây rồi nhìn tôi đồng cảm, cười buồn "Chuyện gì thế? Phải có lý do gì đó cậu mới như thế đúng không?" Giọng nói dịu dàng làm tôi khá ngạc nhiên. Chà, đối với một Alpha thì cậu ta quá nhẹ nhàng rồi. Đây chỉ mới là lần gặp đầu tiên mà trông cậu ta có vẻ rất quan tâm tới tôi.
Chỉ trông có vẻ vậy thôi, Diana. Chỉ trông vậy thôi. Nếu mày có thể diễn thì khác ta cũng vậy. Lý trí tôi lên tiếng.
Tôi cúi đầu nhìn xuống chân. Chuyện gì đang diễn ra thế trời? Vớ vẩn, vớ vẩn, vớ vẩn. Tôi phải chuồn thôi! Nhanh nào!
"Tớ có thể hiểu nếu đó là chuyện khó nói cho cậu." Xavier nói.
Hoặc cũng có thể như thế thật.
"Thế... cậu đang làm gì chỗ này?" Xavier hỏi. Tôi đánh "Tôi không thể tìm thấy Văn phòng Hiệu trưởng." Sự thật đấy. "Ồ, vậy thì đi với tớ, tớ sẽ dẫn cậu đi." Tôi gật đầu.
Tôi im lặng đi theo cậu ta. Tôi nhận thấy ánh mắt cậu ta liếc qua tôi vài lần. Nó khiến tôi dè chừng hơn. Alpha tộc Ám Nguyệt lại đối xử tốt với tôi ư? Quá viễn vông rồi.