Tập đoàn độc quyền được thành lập bởi một vị tổng, người nọ là huyền thoại của toàn bộ giới thương nghiệp, là một thiên tài trong truyền thuyết với sự nhạy bén về tài chính.

Được cả thế giới mệnh danh là người khổng lồ của giới giải trí.

Không phải ai cũng có thể lĩnh hội được những gì chuyện thiên tài làm.

Nhân vật thần bí này luôn có thể chiếm được tin nổi bật nhất về tài chính kinh tế dẫu cho chỉ thấy được một bóng dáng mơ hồi, nhưng cái dáng người mảnh khảnh kia khiến người ta liếc mắt một cái thôi cũng cảm thấy sửng sốt, lần đầu tiên tạp chí kinh tế tài chính vẫn luôn nhàm chán này vậy mà nhờ một bóng người đó trên mặt bìa mà bán đắt như tôm tươi.

Các lĩnh vực kinh doanh mà Tập đoàn Độc Quyền tham gia khá rộng, hay nói cách khác, họ thuộc dạng kinh doanh ngành nào đều hưng thịnh ngành đó nhưng đây cũng là lần đầu tiên tham gia vào ngành công nghiệp trò chơi trực tuyến.


Lại nói tiếp bản quyền ban đầu của trò chơi này thuộc về M, chỉ có điều là mặc dù nước M đã dựng lên được bộ không nhưng lại không có cách nào làm được phần công cụ, cho nên mới bán lại toàn bộ bản quyền cho Châu Á, vì thế Tập đoàn Độc Quyền đã sa vào cái hố mà nước M nghĩ không tài nào thực hiện tiếp được.

Lúc nhận ra được cái vấn đề đau khổ này, trợ lý Trần ngồi trong văn phòng tự hỏi ba ngày.

Boss của bọn họ còn lười quản lý tới chuyện của tập đoàn, trừ bỏ những quyết định lớn ra thì ai cũng không thể quấy rầy anh ấy, loại phương pháp quản lý này mà vẫn có thể phát triển tập đoàn tới mức này quả thực phải nói đây là kỳ tích.

Điều cần thiết vào lúc này chính là cần một bậc thầy lập trình thực sự, trợ lý Trần đã lén lút theo dõi Hiệp Hội Nghiên Cứu Máy tính quốc tế trong một thời gian dài nhưng lại không tìm ra được một người đáng để thuê với mức lương cao, hơn nữa những người đó vừa nghe rằng là ở Hoa Hạ, liền không hứng thú.

Trợ lý Trần cũng lười nói nhiều, anh ta vẫn luôn cho rằng trò chơi này sẽ lỗ mất, cho tới tận khi giáo sư Phan của đại học B gửi cho anh ta một phần tài liệu.

Vị giáo sư này là người đứng đầu phòng thí nghiệm quốc gia, anh ta không dám chậm trễ, chờ sau khi anh ta xem xong phần tài liệu kia liền kích động một hồi lâu, lập tức liền quyết định dùng cô nữ sinh này, không phải thực tập mà là tuyển dụng luôn.

Đối với một sinh viên vừa mới tốt nghiệp thì thật ngoài sức tưởng tượng, nhưng mà đối với cô thì nó lại rất xứng đáng.

Lúc này Hà Niệm cũng không biết, cô bị lừa vào một cái trò chơi ngay cả công cụ cũng không có.

Cô vừa chờ thang máy với trợ lý Trần vừa suy nghĩ, sao cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm nhỉ?Rất nhanh cửa thang máy liền mở ra, có người bên trong.


Là một người phụ nữ, một người phụ nữ rất xinh đẹp.

Hà Niệm đột nhiên cảm thấy sao những người ở đây đều có nhan sắc hết vậy.

Không tồi, không tồi.

Người phụ nữ mặc trang phục công sở, mái tóc đen nhánh buông xõa, đồng tử trong veo, mày liễu cong cong, làn da trắng hồng không chút tì vết nào, ngũ quan trông thật xinh đẹp.

Lưng của cô ta rất thẳng, cho dù trong thang máy không có ai khắc nhưng cô ta vẫn giữ nguyên tư thế không thả lỏng, đoan trang mà tao nhã, cả người vô hình trung lộ ra khí chất cao quý, mơ hồ để lộ ra hơi thở áp bách.

Vừa nhìn liền biết đó là một cô gái được giáo dục rất nghiêm túc.

Trên thế giới này, có một loại người cao hơn kẻ khác một bậc, sinh ra đã được vạn người nâng trong lòng bàn tay.

“Lâm tiểu thư.

” Trợ lý Trần lạnh nhạt gật đầu với cô ta, dẫn Hà Niệm vào trong thang máy.


Trợ lý Trần luôn tỏ ra ít nói ít cười trước mặt người khác ở trong công ty, ngay tới cả tiểu thư cao quý như Lâm Tư Hàm cũng không giả vờ nịnh bợ.

Mà Hà Niệm, hoàn toàn không quen biết người này.

Vì thế, hai người rất ăn ý mà coi nhẹ vị đại tiểu thư mà mọi người trong công ty đều kính sợ.

Bước chân của Lâm Tư Hàm dừng lại, lông mày xinh đẹp nhíu lại, nhìn cửa thang máy đang đóng lại thì mới tiếp tục dẫm chân trên đôi giày cao gót rời đi.

Hà Niệm ra khỏi cửa tòa cao ốc, tìm một cửa hàng bánh kem ở trung tâm quảng trường mà ăn một mẻ bánh.

Sau đó đứng ở kia suy nghĩ một hồi, duỗi tay ra chặn một chiếc taxi, cô rũ mắt xuống, hàng lông mi dài che khuất con ngươi đen nhánh, giọng không chút dao động nào mà nói địa chỉ cho tài xế.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện