Hiệu suất làm việc của Triệu Nguyên không tồi. Cố Duệ không thật sự quan tâm đến vụ án lắm. Thực tế, ngay từ đầu cô đã nói với Thanh Vũ: Đã tới đây thì phải ăn hết U Châu rồi mới bò về lại Khuê Sơn.
À, tốt thôi. Thanh Vũ đoán Cố Duệ và Lý Đại Hùng chạy như bay khỏi nhà họ Trần bởi vì sư phụ bọn họ có ý đồ lợi dụng miệng cả hai để “xử lý” sạch nồi canh cóc kia.
Thành U Châu, nơi tốt nhất chính là Phong Mãn Cư nhưng đã đến ăn ở đó một lần thì không nhất thiết lại đến đó ăn lần hai. Đi mấy vòng quanh thành, cuối cùng cả bọn quyết định đến Phi Lai Uyển, nơi mà độ nổi tiếng chỉ xếp sau Phong Mãn Cư. Món tủ của Phong Mãn Cư là những món thanh nhã như Mẫu đơn cánh phượng gì đó, còn Phi Lai Uyển lại là những món dân dã, những gì bay trên trời, chạy dưới đất đều có thể làm thành món ăn. Ở hiện đại, Cố Duệ thường ở bên ngoài khảo sát mồ mả. Trên đất, trong núi, dưới biển, chỗ nào cũng có dấu chân cô. Đến nơi, đoàn khảo cổ thường trưng dụng nhà cửa của dân địa phương. Mình có đưa tiền thì đương nhiên người ra sẽ thết đãi thật tốt. Vì thế, cô đã ăn không ít những món dân dã. Mà nói thật, ở cổ đại này, tuy nêm nếm không đậm đà nhưng lại có sự độc đáo riêng của nó. Gà rừng trong núi dùng muối nướng chín tái, xoa muối tiêu, quét thêm một lớp mật ong rồi quét thêm một lớp tương tự làm, sau đó cho vào nồi om.
Hương vị đó… thật tuyệt!
Ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, Cố Duệ, Lý Đại Hùng và Thanh Vũ nhìn nồi canh gà trên bàn, tay cầm đũa lên…
Ở tửu lầu đối diện, Hứa Điển bĩu môi nói: “Nhìn không ra, họ Cố kia “mèo mù vớ được cá rán”, lại trùng hợp đoán trúng như vậy. Chỉ là một ả đàn bà, làm gì có bản lĩnh được thế.”
Bên cạnh là Hàn Cao. Hắn ta nghe vậy thì gật đầu, hứng thú về Cố Duệ cũng giảm đi rất nhiều. Hắn nhìn Viên Lâm đang uống rượu bên cạnh: “Lão tứ hôm nay lại không đến. Cậu ta cũng không mấy quan tâm án mạng kia lắm, cần gì phải tự mình đi một chuyến. Không bằng ở Lạc Dương chờ tiếp đãi chúng ta một bữa ra trò. Giờ thì hay rồi, lãng phí vô ích mấy hôm nay!”
Dựa vào sự suy đoán của hắn ta, hai án mạng này tuy kỳ lạ nhưng có khá nhiều điểm chung, và chẳng ảnh hưởng gì mấy đến nhà họ Trần.
Viên Lâm rũ mắt, nhấp một ít rượu, lạnh nhạt nói: “Cậu ta nghĩ gì ai mà biết được. Từ khi đến Lạc Dương, cậu không thấy cậu ta có một chút thay đổi sao…”
Hử? Đề tài này…
Hàn Cao nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Nếu một người tốt, những người còn lại chịu khổ, vậy thì đâu có được.”
Hứa Điển tức giận: “Đừng nói bậy, lão tứ vẫn tốt thế mà… Này, đi đâu đấy?”
Viên Lâm chắp tay ra sau lưng: “Giải rượu.”
Hả? Viên đại thiếu gia cậu từ khi nào lại cần giải rượu rồi?
Hứa Điển trước giờ không mấy quan tâm lắm đến chuyện người khác. Hắn ta nhếch miệng rồi tiếp tục nhìn về phía đối diện…
Hử? Sao đóng cửa sổ lại rồi?
Phong Mãn Cư lớn hơn Phi Lai Uyển rất nhiều. Cái sau thì được thương nhân, hiệp khách ưa thích. Cái trước thì được đám công tử nhà giàu nổi tiếng ưa thích. Xưa nay công tử đều yêu mỹ nhân, cho nên mỹ nhân lui tới đây rất nhiều. Nhưng giờ phút này mấy ai biết vị công tử cao quý nhất U Châu đang đi trên hành lang với mùi rượu nhàn nhạt khắp người. Xuyên qua hành lang, đi qua đình đài, hắn tiến vào một căn phòng ở nơi khuất vắng. Cửa đóng lại, cả phòng lập tức chìm vào bóng tối. Một đôi tay trắng mịn từ phía sau vòng qua người, phủ lên ngực hắn.
Đáy mắt Viên Lâm không hề tồn tại dục vọng, chỉ có sự thâm trầm: “Tra được chưa?”
“Sao vậy? Nếu nói không tra được thì chàng sẽ không gặp em sao?”
“Phụ nữ các nàng luôn nghĩ nhiều như vậy sao?”
“Không phải nghĩ nhiều, mà là ghen tị…”
“Hử?”
Cô gái đang ôm lấy hắn rất xinh đẹp, giọng nói quyến rũ. Bọn họ quấn lấy nhau, tiếng thở dốc vang lên.
Âm thanh hai người đan chồng lên nhau. Sự mờ ám bên trong và ánh sáng xuyên qua cửa sổ giao hòa nhau.
Dây dưa không ngừng.
“Nàng có biết nàng đẹp thế nào không? Ta không chịu được khi để nàng ở cùng hắn. Ta muốn nàng sớm quay về bên ta, cho nên… Ngoan, mau tra ra giúp ta… Mật đạo nhà họ Trần bọn họ rốt cuộc ở đâu…”
“Trần Dịch Hiên là dạng người gì, chẳng lẽ chàng không biết… Em tiếp cận hắn như vậy mà hắn lại không muốn chạm vào em…”
“Cho nên, ý nàng là nàng đã thất bại?”
Viên Lâm vươn tay nắm lấy cằm cô ta.
Ánh mắt hắn vừa lạnh lùng vừa vô tình.
“Hì hì.” Cô gái cười: “Chuyện chàng giao cho em có khi nào em không hoàn thành đâu? Địa đạo ở…”
Cô ta thì thầm vào tai Viên Lâm, mắt Viên Lâm chợt lóe lên… Bàn tay lướt nhẹ qua khuôn mặt cô ta, nhẹ nhàng cười: “Nàng quả nhiên hiểu ý ta nhất.”
Cô ta rũ mắt xuống, hôn nhẹ lên ngực hắn.
“Bởi vì chàng đã nắm chặt được tim em, Viên Lâm… Sau này đừng dây dưa với Trần phu nhân kia nữa, vừa hay…”
Viên Lâm nheo mắt lại: “Nàng biết?”
“Đối với những chuyện như thế này, phụ nữ luôn rất nhạy bén. Ánh mắt chàng nhìn bà ta… em biết…”
“Nàng quả nhiên thông minh, Tô Lai.”
Thân thể Viên Lâm hơi dùng sức, Tô Lai lập tức thở gấp.
Đột nhiên!
Viên Lâm nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng, khát máu…
Không ổn!
Tấm màn lay động, một cây chùy lao tới…
Tô Lai thấy được vẻ mặt kinh hãi của Viên Lâm, thấy được sự tàn nhẫn trong mắt hắn, cũng cảm nhận được thân thể mình bị đẩy ra.
Chùy nện lên lưng cô ta.
Rầm!
Tô Lai phụt máu ra, văng lên mặt Viên Lâm. Nhưng Viên Lâm không quay đầu lại mà xoay người chạy khỏi phòng.
Nhưng kẻ cầm chùy vẫn đuổi theo phía sau. Một chùy nữa lại lao tới!
Viên Lâm đưa tay phải lên đón đỡ.
Choang!
Vỡ tan!
Ông ta đánh vào bình hoa, bình hoa rơi xuống. Ông ta nhấc chân đá một cái, mảnh vỡ bình hoa bị đá văng. Chùy đảo qua, những mảnh vỡ nhỏ rơi loảng choảng xuống đất. Viên Lâm nhảy qua cửa sổ. Nơi này khá hẻo lánh và nối với hậu viện nên rất ít người qua lại. Âm thanh lớn như vậy nhưng không có ai phát hiện. Viên Lâm rơi xuống đất, đang muốn bỏ chạy, cái chùy kia lại tiếp tục đánh tới.
Viên Lâm biến sắc, lăn một vòng rồi nhảy lên, tốc độ rất nhanh. Nhưng Trần nhị gia còn nhanh hơn hắn, chân đá vào đùi đối phương. Viên Lâm vì cơn đau ở đùi mà khuỵu chân xuống. Hắn vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cái chùy lớn kia đang nện về phía đầu hắn.
Choang!
Hoành đao đột nhiên xuất hiện, chém lên cái chùy kia.
Âm thanh của cú va chạm khiến màng nhĩ khẽ nhói. Viên Lâm nhìn thấy Thanh Vũ…
Hộc!
Thanh Vũ và Trần nhị gia đều lùi lại ba bước.
Trần nhị gia không cam lòng, oán hận nhìn Viên Lâm chằm chằm nhưng ông ta biết, phía sau còn có người.
Cố Duệ và Lý Đại Hùng.
“Nhị gia, dừng tay lại đi! Ba đánh một, dù thắng hay thua, chúng ta đều không dễ coi.”
Tay ông ta nắm chặt lấy cái chùy.
Lui hay là tiếp tục… giết hắn!
…
Nhà họ Trần.
Lúc đi vào viện của chi thứ hai nhà họ Trần, Triệu Nguyên nhìn thấy mấy nhành hoa lan. Chúng nó vốn được chăm chút kỹ lưỡng nhưng bây giờ lại có chút héo úa.
Ông ta bước vào cửa. Vài tên nha dịch đứng giữ cửa ở ngoài.
Có một điều rất kỳ quái. Trong đây lại không hề có thị nữ nào, lạnh lẽo, vắng vẻ đến mức khó mà tin đây là nơi nhị phu nhân kiều diễm kia ở.
Nhưng bà ta biết bọn họ tới. Bà ta bước ra cửa, đứng cạnh những đóa hoa lan.
Bà ta cười: “Tôi biết cuối cùng các người cũng đến.”
À, tốt thôi. Thanh Vũ đoán Cố Duệ và Lý Đại Hùng chạy như bay khỏi nhà họ Trần bởi vì sư phụ bọn họ có ý đồ lợi dụng miệng cả hai để “xử lý” sạch nồi canh cóc kia.
Thành U Châu, nơi tốt nhất chính là Phong Mãn Cư nhưng đã đến ăn ở đó một lần thì không nhất thiết lại đến đó ăn lần hai. Đi mấy vòng quanh thành, cuối cùng cả bọn quyết định đến Phi Lai Uyển, nơi mà độ nổi tiếng chỉ xếp sau Phong Mãn Cư. Món tủ của Phong Mãn Cư là những món thanh nhã như Mẫu đơn cánh phượng gì đó, còn Phi Lai Uyển lại là những món dân dã, những gì bay trên trời, chạy dưới đất đều có thể làm thành món ăn. Ở hiện đại, Cố Duệ thường ở bên ngoài khảo sát mồ mả. Trên đất, trong núi, dưới biển, chỗ nào cũng có dấu chân cô. Đến nơi, đoàn khảo cổ thường trưng dụng nhà cửa của dân địa phương. Mình có đưa tiền thì đương nhiên người ra sẽ thết đãi thật tốt. Vì thế, cô đã ăn không ít những món dân dã. Mà nói thật, ở cổ đại này, tuy nêm nếm không đậm đà nhưng lại có sự độc đáo riêng của nó. Gà rừng trong núi dùng muối nướng chín tái, xoa muối tiêu, quét thêm một lớp mật ong rồi quét thêm một lớp tương tự làm, sau đó cho vào nồi om.
Hương vị đó… thật tuyệt!
Ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, Cố Duệ, Lý Đại Hùng và Thanh Vũ nhìn nồi canh gà trên bàn, tay cầm đũa lên…
Ở tửu lầu đối diện, Hứa Điển bĩu môi nói: “Nhìn không ra, họ Cố kia “mèo mù vớ được cá rán”, lại trùng hợp đoán trúng như vậy. Chỉ là một ả đàn bà, làm gì có bản lĩnh được thế.”
Bên cạnh là Hàn Cao. Hắn ta nghe vậy thì gật đầu, hứng thú về Cố Duệ cũng giảm đi rất nhiều. Hắn nhìn Viên Lâm đang uống rượu bên cạnh: “Lão tứ hôm nay lại không đến. Cậu ta cũng không mấy quan tâm án mạng kia lắm, cần gì phải tự mình đi một chuyến. Không bằng ở Lạc Dương chờ tiếp đãi chúng ta một bữa ra trò. Giờ thì hay rồi, lãng phí vô ích mấy hôm nay!”
Dựa vào sự suy đoán của hắn ta, hai án mạng này tuy kỳ lạ nhưng có khá nhiều điểm chung, và chẳng ảnh hưởng gì mấy đến nhà họ Trần.
Viên Lâm rũ mắt, nhấp một ít rượu, lạnh nhạt nói: “Cậu ta nghĩ gì ai mà biết được. Từ khi đến Lạc Dương, cậu không thấy cậu ta có một chút thay đổi sao…”
Hử? Đề tài này…
Hàn Cao nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Nếu một người tốt, những người còn lại chịu khổ, vậy thì đâu có được.”
Hứa Điển tức giận: “Đừng nói bậy, lão tứ vẫn tốt thế mà… Này, đi đâu đấy?”
Viên Lâm chắp tay ra sau lưng: “Giải rượu.”
Hả? Viên đại thiếu gia cậu từ khi nào lại cần giải rượu rồi?
Hứa Điển trước giờ không mấy quan tâm lắm đến chuyện người khác. Hắn ta nhếch miệng rồi tiếp tục nhìn về phía đối diện…
Hử? Sao đóng cửa sổ lại rồi?
Phong Mãn Cư lớn hơn Phi Lai Uyển rất nhiều. Cái sau thì được thương nhân, hiệp khách ưa thích. Cái trước thì được đám công tử nhà giàu nổi tiếng ưa thích. Xưa nay công tử đều yêu mỹ nhân, cho nên mỹ nhân lui tới đây rất nhiều. Nhưng giờ phút này mấy ai biết vị công tử cao quý nhất U Châu đang đi trên hành lang với mùi rượu nhàn nhạt khắp người. Xuyên qua hành lang, đi qua đình đài, hắn tiến vào một căn phòng ở nơi khuất vắng. Cửa đóng lại, cả phòng lập tức chìm vào bóng tối. Một đôi tay trắng mịn từ phía sau vòng qua người, phủ lên ngực hắn.
Đáy mắt Viên Lâm không hề tồn tại dục vọng, chỉ có sự thâm trầm: “Tra được chưa?”
“Sao vậy? Nếu nói không tra được thì chàng sẽ không gặp em sao?”
“Phụ nữ các nàng luôn nghĩ nhiều như vậy sao?”
“Không phải nghĩ nhiều, mà là ghen tị…”
“Hử?”
Cô gái đang ôm lấy hắn rất xinh đẹp, giọng nói quyến rũ. Bọn họ quấn lấy nhau, tiếng thở dốc vang lên.
Âm thanh hai người đan chồng lên nhau. Sự mờ ám bên trong và ánh sáng xuyên qua cửa sổ giao hòa nhau.
Dây dưa không ngừng.
“Nàng có biết nàng đẹp thế nào không? Ta không chịu được khi để nàng ở cùng hắn. Ta muốn nàng sớm quay về bên ta, cho nên… Ngoan, mau tra ra giúp ta… Mật đạo nhà họ Trần bọn họ rốt cuộc ở đâu…”
“Trần Dịch Hiên là dạng người gì, chẳng lẽ chàng không biết… Em tiếp cận hắn như vậy mà hắn lại không muốn chạm vào em…”
“Cho nên, ý nàng là nàng đã thất bại?”
Viên Lâm vươn tay nắm lấy cằm cô ta.
Ánh mắt hắn vừa lạnh lùng vừa vô tình.
“Hì hì.” Cô gái cười: “Chuyện chàng giao cho em có khi nào em không hoàn thành đâu? Địa đạo ở…”
Cô ta thì thầm vào tai Viên Lâm, mắt Viên Lâm chợt lóe lên… Bàn tay lướt nhẹ qua khuôn mặt cô ta, nhẹ nhàng cười: “Nàng quả nhiên hiểu ý ta nhất.”
Cô ta rũ mắt xuống, hôn nhẹ lên ngực hắn.
“Bởi vì chàng đã nắm chặt được tim em, Viên Lâm… Sau này đừng dây dưa với Trần phu nhân kia nữa, vừa hay…”
Viên Lâm nheo mắt lại: “Nàng biết?”
“Đối với những chuyện như thế này, phụ nữ luôn rất nhạy bén. Ánh mắt chàng nhìn bà ta… em biết…”
“Nàng quả nhiên thông minh, Tô Lai.”
Thân thể Viên Lâm hơi dùng sức, Tô Lai lập tức thở gấp.
Đột nhiên!
Viên Lâm nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng, khát máu…
Không ổn!
Tấm màn lay động, một cây chùy lao tới…
Tô Lai thấy được vẻ mặt kinh hãi của Viên Lâm, thấy được sự tàn nhẫn trong mắt hắn, cũng cảm nhận được thân thể mình bị đẩy ra.
Chùy nện lên lưng cô ta.
Rầm!
Tô Lai phụt máu ra, văng lên mặt Viên Lâm. Nhưng Viên Lâm không quay đầu lại mà xoay người chạy khỏi phòng.
Nhưng kẻ cầm chùy vẫn đuổi theo phía sau. Một chùy nữa lại lao tới!
Viên Lâm đưa tay phải lên đón đỡ.
Choang!
Vỡ tan!
Ông ta đánh vào bình hoa, bình hoa rơi xuống. Ông ta nhấc chân đá một cái, mảnh vỡ bình hoa bị đá văng. Chùy đảo qua, những mảnh vỡ nhỏ rơi loảng choảng xuống đất. Viên Lâm nhảy qua cửa sổ. Nơi này khá hẻo lánh và nối với hậu viện nên rất ít người qua lại. Âm thanh lớn như vậy nhưng không có ai phát hiện. Viên Lâm rơi xuống đất, đang muốn bỏ chạy, cái chùy kia lại tiếp tục đánh tới.
Viên Lâm biến sắc, lăn một vòng rồi nhảy lên, tốc độ rất nhanh. Nhưng Trần nhị gia còn nhanh hơn hắn, chân đá vào đùi đối phương. Viên Lâm vì cơn đau ở đùi mà khuỵu chân xuống. Hắn vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cái chùy lớn kia đang nện về phía đầu hắn.
Choang!
Hoành đao đột nhiên xuất hiện, chém lên cái chùy kia.
Âm thanh của cú va chạm khiến màng nhĩ khẽ nhói. Viên Lâm nhìn thấy Thanh Vũ…
Hộc!
Thanh Vũ và Trần nhị gia đều lùi lại ba bước.
Trần nhị gia không cam lòng, oán hận nhìn Viên Lâm chằm chằm nhưng ông ta biết, phía sau còn có người.
Cố Duệ và Lý Đại Hùng.
“Nhị gia, dừng tay lại đi! Ba đánh một, dù thắng hay thua, chúng ta đều không dễ coi.”
Tay ông ta nắm chặt lấy cái chùy.
Lui hay là tiếp tục… giết hắn!
…
Nhà họ Trần.
Lúc đi vào viện của chi thứ hai nhà họ Trần, Triệu Nguyên nhìn thấy mấy nhành hoa lan. Chúng nó vốn được chăm chút kỹ lưỡng nhưng bây giờ lại có chút héo úa.
Ông ta bước vào cửa. Vài tên nha dịch đứng giữ cửa ở ngoài.
Có một điều rất kỳ quái. Trong đây lại không hề có thị nữ nào, lạnh lẽo, vắng vẻ đến mức khó mà tin đây là nơi nhị phu nhân kiều diễm kia ở.
Nhưng bà ta biết bọn họ tới. Bà ta bước ra cửa, đứng cạnh những đóa hoa lan.
Bà ta cười: “Tôi biết cuối cùng các người cũng đến.”
Danh sách chương