Cố Duệ tưởng rằng bản thân sẽ nhìn thấy cảnh xác chết vùng dậy nên phản ứng đầu tiên của cô là lập tức nhảy ra sau.
Hành động này của cô khiến Triệu Nguyên trợn mắt há mồm kinh ngạc. Nhưng ông ta cũng thấy chuyện xác chết sống lại này rất đáng sợ nên vội vàng lùi về sau.
Tên đầu trọc nhìn thấy động tác của hai người thì cười nhạo: “Nhìn mấy người sợ chưa kìa.”
Ầy, nghe khó chịu thật đấy.
“Sư phụ, đây là xác chết vùng dậy đấy.” Cố Duệ hậm hực nói.
“Ai nói với cô là xác chết vùng dậy?”
“Chẳng lẽ không phải?”
“Không phải.”
Tên đầu trọc vừa khẳng định chắc chắn như thế thì trong phòng đột nhiên phát ra một âm thanh khàn khàn khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Tiếng khóc nhè nhẹ.
Tựa như tiếng nữ quỷ khóc thút thít.
Mẹ ơi, vậy mà còn bảo là không phải xác chết vùng dậy!
Cố Duệ căng thẳng dựa vào tường. Trong căn phòng không lớn lắm này lại tràn ngập âm thanh kỳ lạ đó.
Hơn nữa, âm thanh càng lúc càng rõ hơn, giống như đang tiến gần về phía bọn họ.
Hình như âm thanh đó từ phía trên đầu truyền xuống.
Triệu Nguyên xanh cả mặt. Ông ta thầm nghĩ tối qua tên đầu trọc bảo không có tà ma mà bây giờ lại như thế này, không thấy mất mặt à? Triệu Nguyên và Cố Duệ theo bản năng ngước đầu lên nhìn.
Tên đầu trọc cười lạnh. Anh ta không lùi ra, không tránh né, chỉ nhàn nhạt nhìn Cố Duệ và Triệu Nguyên một cái, sau đó bỗng nhiên vung tay ra…
Tốc độ nhanh đến mức chỉ thấy một cái bóng lướt qua.
Cố Duệ nghe thấy tiếng gió nhè nhẹ khi tên đầu trọc chuyển động. Cô bỗng nhiên cúi đầu xuống, vừa khéo nhìn thấy vật gì đó màu đen bò ra đến đầu lưỡi Tiểu Thúy.
Hình như là…
Cố Duệ còn chưa nhìn thấy rõ thì cái vật đen đen kia đã nhảy ra!
Mẹ nó, nó nhảy về hướng cô!
Cố Duệ cảnh giác, cầm bình hoa ở bên cạnh lên...
Trong nháy mắt, tay tên đầu trọc đã đập lên thứ đó.
Bụp!
Cố Duệ bỏ thứ trên tay xuống. Tên đầu trọc lấy ra một cái bình nhỏ và nhỏ ra một giọt nước Thái Hồ… Giọt nước ấy rơi xuống cái thứ đen đen kia. Xèo xèo xèo… Thứ màu đen đó như bị đốt cháy, tiếng xì xèo phát ra, sau đó có khí màu đen bay lên.
Nhưng Cố Duệ và Triệu Nguyên vẫn nhìn thấy rõ thứ màu đen to tầm lòng bàn tay kia là một con bọ cạp.
Nhìn thứ bò từ trong bụng người chết ra kìa! Thật kinh khủng!
Điều càng khiến Cố Duệ kinh hãi là đuôi con bọ cạp đen thùi lùi kia dính một thứ tròn tròn gì đó cũng có màu đen.
“Bọ cạp? Sau đuôi nó là gì thế?”
“Không phải bọ cạp, là bọ hung.”
“Bọ hung? Coi tôi là con ngốc à?” Cố Duệ không tin: “Bọ hung không phải là bọ phân sao? Nó chủ yếu ăn phân, thích viên phân lại thành từng viên và đẩy đi. Nhưng mà, thứ này to như vậy, bề ngoài lại khá giống bò cạp. Chẳng lẽ ăn phân nhiều, thừa dinh dưỡng quá nên biến dị?”
Triệu Nguyên nghĩ thầm: “Vị cô nương này hiểu biết thật rộng, đã vậy ngôn ngữ nói còn súc tích, hài hước và giản dị… Thật không biết nên khen sao cho phải…”
Thực ra, không phải cái gì Cố Duệ cũng biết. Mức độ hiểu biết về côn trùng của cô không khác với người thường là bao. Sở dĩ cô cảm thấy hứng thú với con bọ hung ít ai chú ý này là vì trước đây xem Thần Đô Long Vương của Từ Khắc có kỳ cổ (*) bọ hung, cảm thấy tò mò nên mới lên Baidu tìm kiếm.
Sau đó, trong cô không còn gì ngoài cảm giác ghê tởm.
“Đó là bọ hung ăn phân bình thường. Loại này đáng sợ hơn. Nó thường lấy trùng độc, cỏ độc sinh trưởng trong bãi tha ma làm thức ăn. Khi trưởng thành, chúng sẽ lập tức đẻ trứng. Sau khi tiến vào cơ thể vật chủ, chúng sẽ lấy máu làm chất dinh dưỡng. Không đến ba ngày, cơ thể của chúng có thể đạt đến kích thước như thế này, sau đó chúng sẽ phát ra độc tố khiến vật chủ tử vong.”
Tên đầu trọc chỉ vào con bọ hung trên đất rồi nói tiếp: “Nó còn được gọi là bọ hung máu. Triệu chứng phát độc là thất khiếu chảy máu và thi khí xâm nhập vào cơ thể làm thi ban xuất hiện. Nhưng thi ban không xuất hiện khắp cơ thể mà chỉ ở một số bộ phận. Nơi thi ban xuất hiện là nơi ấu trùng của bọ hung xâm nhập vào cơ thể. Sau khi xâm nhập vào cơ thể, máu của vật chủ sẽ hấp thu thi khí mà ấu trùng bọ hung mang theo… Mọi người xem cánh tay của cô ta xem, có phải có một vết thương nhỏ hay không?”
Hai người Cố Duệ quan sát cẩn thận. Đúng là có.
Triệu Nguyên nói: “Tối qua, lúc kiểm tra thi thể, tôi cũng phát hiện ra vết thương nhỏ này. Hỏi người hầu ở cùng phòng với cô ta thì được biết Thạch Lựu Trang có mùi thơm ngọt nên thu hút không ít các loài côn trùng và chim. Tuy người ở đây đã làm mọi cách để đuổi và diệt côn trùng nhưng ở một ít nơi vắng vẻ, điều kiện tệ vẫn có côn trùng ẩn nấp và sinh sôi như nhà xí, nhà bếp,… Chính vì điều này nên tôi không suy xét kỹ lại điểm này, không ngờ lại bỏ qua một manh mối.”
Thấy Triệu Nguyên tự trách, tên đầu trọc an ủi: “Ngựa cũng có lúc rơi móng, dù sao ngài cũng đã lớn tuổi…”
An ủi kiểu gì vậy?
Khóe miệng Triệu Nguyên giật giật. Ông ta liếc mắt về phía cửa sổ đóng chặt kia một cái.
“Bọ hung máu đa phần là từ Tây Vực truyền vào, người bình thường thường không dùng đến nó. Nhà họ Trần này…”
“Xem như có quỷ đi.” Tên đầu trọc không tỏ ý kiến: “Nếu không Khuê Sơn chúng tôi sao có thể quang minh chính đại đến đây ăn chực vài bữa cơm.”
Triệu Nguyên gật đầu, hạ thấp giọng nói: “Tóm lại, nhà họ Trần có tổng cộng hai mươi bốn người. Người vừa rồi là gia chủ nhà họ Trần, tên là Trần Nguyên Phong. Sau lão ta có ba người em, bọn họ đều ở riêng. Lão ta có hai người con trai… Con trai nhỏ là Trần Dịch Hiên, do chủ mẫu nhà họ Trần sinh ra. Trên cậu ta có thứ trưởng tử là Trần Dịch Phong. Mẹ của Trần Dịch Phong là di nương nhà họ Trần. Tiểu Thúy là người hầu hạ di nương này. Tối hôm qua là tình huống đặc biệt, tôi không thể điều tra kỹ, chờ đến lúc Thứ Sử rời đi mới có thể tiện bề hành động.”
À, ra là chú ý đến tâm tình của nhà họ Trần. Nếu tùy tiện tra hỏi thì nhà họ Trần sẽ khó chịu, mà Thứ Sử đại nhân cũng cảm thấy không vui.
Chao ôi, thật khó xử nha…
“Đây là việc của ngài mà… Nhớ bảo quản thi thể này cho tốt. Xem chừng vị cô nương này biết một ít chuyện không nên biết nên mới bị diệt khẩu.”
Chung quy lại, tên đầu trọc là một con cáo già, mà Triệu Nguyên cũng không thua kém gì. Cả hai đều ăn ý không nói tiếp chuyện này nữa.
Cố Duệ đứng một bên nhắc nhở: “E rằng Triệu đại nhân khó mà điều tra được trên người người nào của nhà họ Trần bị thương.”
Bị thương?
Triệu Nguyên nhìn Cố Duệ: “Thanh Vũ đã nói với tôi rồi. Tối qua ba người đã đánh nhau với hung thủ, Thanh Vũ đã dùng hoành đao làm cánh tay hắn ta bị thương. Tôi vốn định kiểm tra nhưng nghĩ lại, hai vụ án mạng này đều liên quan đến nhà họ Trần nhưng lại không có chứng cứ xác thực. Dù tìm được người đó, hắn ta cũng sẽ khai là muốn trộm xác, cùng lắm thì hắn chỉ bị phạt vì tội này. Nếu muốn mạnh tay tra hỏi thì với mạng lưới quan hệ rộng của nhà họ Trần, cách này không thể thực hiện được. Cuối cùng cũng chẳng làm gì được hắn. Chính vì thế, chúng ta không thể đánh rắn động cỏ được.”
Cáo già đúng là cáo già mà!
Cố Duệ như có điều suy nghĩ nói: “Cho nên ông sai người canh chừng các tiệm thuốc để xem xem ai đi mua thuốc trị thương do đao gây ra?”
Đây gọi là ôm cây đợi thỏ?
***
(*) Kỳ cổ: cổ độc hiếm lạ.
Hành động này của cô khiến Triệu Nguyên trợn mắt há mồm kinh ngạc. Nhưng ông ta cũng thấy chuyện xác chết sống lại này rất đáng sợ nên vội vàng lùi về sau.
Tên đầu trọc nhìn thấy động tác của hai người thì cười nhạo: “Nhìn mấy người sợ chưa kìa.”
Ầy, nghe khó chịu thật đấy.
“Sư phụ, đây là xác chết vùng dậy đấy.” Cố Duệ hậm hực nói.
“Ai nói với cô là xác chết vùng dậy?”
“Chẳng lẽ không phải?”
“Không phải.”
Tên đầu trọc vừa khẳng định chắc chắn như thế thì trong phòng đột nhiên phát ra một âm thanh khàn khàn khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Tiếng khóc nhè nhẹ.
Tựa như tiếng nữ quỷ khóc thút thít.
Mẹ ơi, vậy mà còn bảo là không phải xác chết vùng dậy!
Cố Duệ căng thẳng dựa vào tường. Trong căn phòng không lớn lắm này lại tràn ngập âm thanh kỳ lạ đó.
Hơn nữa, âm thanh càng lúc càng rõ hơn, giống như đang tiến gần về phía bọn họ.
Hình như âm thanh đó từ phía trên đầu truyền xuống.
Triệu Nguyên xanh cả mặt. Ông ta thầm nghĩ tối qua tên đầu trọc bảo không có tà ma mà bây giờ lại như thế này, không thấy mất mặt à? Triệu Nguyên và Cố Duệ theo bản năng ngước đầu lên nhìn.
Tên đầu trọc cười lạnh. Anh ta không lùi ra, không tránh né, chỉ nhàn nhạt nhìn Cố Duệ và Triệu Nguyên một cái, sau đó bỗng nhiên vung tay ra…
Tốc độ nhanh đến mức chỉ thấy một cái bóng lướt qua.
Cố Duệ nghe thấy tiếng gió nhè nhẹ khi tên đầu trọc chuyển động. Cô bỗng nhiên cúi đầu xuống, vừa khéo nhìn thấy vật gì đó màu đen bò ra đến đầu lưỡi Tiểu Thúy.
Hình như là…
Cố Duệ còn chưa nhìn thấy rõ thì cái vật đen đen kia đã nhảy ra!
Mẹ nó, nó nhảy về hướng cô!
Cố Duệ cảnh giác, cầm bình hoa ở bên cạnh lên...
Trong nháy mắt, tay tên đầu trọc đã đập lên thứ đó.
Bụp!
Cố Duệ bỏ thứ trên tay xuống. Tên đầu trọc lấy ra một cái bình nhỏ và nhỏ ra một giọt nước Thái Hồ… Giọt nước ấy rơi xuống cái thứ đen đen kia. Xèo xèo xèo… Thứ màu đen đó như bị đốt cháy, tiếng xì xèo phát ra, sau đó có khí màu đen bay lên.
Nhưng Cố Duệ và Triệu Nguyên vẫn nhìn thấy rõ thứ màu đen to tầm lòng bàn tay kia là một con bọ cạp.
Nhìn thứ bò từ trong bụng người chết ra kìa! Thật kinh khủng!
Điều càng khiến Cố Duệ kinh hãi là đuôi con bọ cạp đen thùi lùi kia dính một thứ tròn tròn gì đó cũng có màu đen.
“Bọ cạp? Sau đuôi nó là gì thế?”
“Không phải bọ cạp, là bọ hung.”
“Bọ hung? Coi tôi là con ngốc à?” Cố Duệ không tin: “Bọ hung không phải là bọ phân sao? Nó chủ yếu ăn phân, thích viên phân lại thành từng viên và đẩy đi. Nhưng mà, thứ này to như vậy, bề ngoài lại khá giống bò cạp. Chẳng lẽ ăn phân nhiều, thừa dinh dưỡng quá nên biến dị?”
Triệu Nguyên nghĩ thầm: “Vị cô nương này hiểu biết thật rộng, đã vậy ngôn ngữ nói còn súc tích, hài hước và giản dị… Thật không biết nên khen sao cho phải…”
Thực ra, không phải cái gì Cố Duệ cũng biết. Mức độ hiểu biết về côn trùng của cô không khác với người thường là bao. Sở dĩ cô cảm thấy hứng thú với con bọ hung ít ai chú ý này là vì trước đây xem Thần Đô Long Vương của Từ Khắc có kỳ cổ (*) bọ hung, cảm thấy tò mò nên mới lên Baidu tìm kiếm.
Sau đó, trong cô không còn gì ngoài cảm giác ghê tởm.
“Đó là bọ hung ăn phân bình thường. Loại này đáng sợ hơn. Nó thường lấy trùng độc, cỏ độc sinh trưởng trong bãi tha ma làm thức ăn. Khi trưởng thành, chúng sẽ lập tức đẻ trứng. Sau khi tiến vào cơ thể vật chủ, chúng sẽ lấy máu làm chất dinh dưỡng. Không đến ba ngày, cơ thể của chúng có thể đạt đến kích thước như thế này, sau đó chúng sẽ phát ra độc tố khiến vật chủ tử vong.”
Tên đầu trọc chỉ vào con bọ hung trên đất rồi nói tiếp: “Nó còn được gọi là bọ hung máu. Triệu chứng phát độc là thất khiếu chảy máu và thi khí xâm nhập vào cơ thể làm thi ban xuất hiện. Nhưng thi ban không xuất hiện khắp cơ thể mà chỉ ở một số bộ phận. Nơi thi ban xuất hiện là nơi ấu trùng của bọ hung xâm nhập vào cơ thể. Sau khi xâm nhập vào cơ thể, máu của vật chủ sẽ hấp thu thi khí mà ấu trùng bọ hung mang theo… Mọi người xem cánh tay của cô ta xem, có phải có một vết thương nhỏ hay không?”
Hai người Cố Duệ quan sát cẩn thận. Đúng là có.
Triệu Nguyên nói: “Tối qua, lúc kiểm tra thi thể, tôi cũng phát hiện ra vết thương nhỏ này. Hỏi người hầu ở cùng phòng với cô ta thì được biết Thạch Lựu Trang có mùi thơm ngọt nên thu hút không ít các loài côn trùng và chim. Tuy người ở đây đã làm mọi cách để đuổi và diệt côn trùng nhưng ở một ít nơi vắng vẻ, điều kiện tệ vẫn có côn trùng ẩn nấp và sinh sôi như nhà xí, nhà bếp,… Chính vì điều này nên tôi không suy xét kỹ lại điểm này, không ngờ lại bỏ qua một manh mối.”
Thấy Triệu Nguyên tự trách, tên đầu trọc an ủi: “Ngựa cũng có lúc rơi móng, dù sao ngài cũng đã lớn tuổi…”
An ủi kiểu gì vậy?
Khóe miệng Triệu Nguyên giật giật. Ông ta liếc mắt về phía cửa sổ đóng chặt kia một cái.
“Bọ hung máu đa phần là từ Tây Vực truyền vào, người bình thường thường không dùng đến nó. Nhà họ Trần này…”
“Xem như có quỷ đi.” Tên đầu trọc không tỏ ý kiến: “Nếu không Khuê Sơn chúng tôi sao có thể quang minh chính đại đến đây ăn chực vài bữa cơm.”
Triệu Nguyên gật đầu, hạ thấp giọng nói: “Tóm lại, nhà họ Trần có tổng cộng hai mươi bốn người. Người vừa rồi là gia chủ nhà họ Trần, tên là Trần Nguyên Phong. Sau lão ta có ba người em, bọn họ đều ở riêng. Lão ta có hai người con trai… Con trai nhỏ là Trần Dịch Hiên, do chủ mẫu nhà họ Trần sinh ra. Trên cậu ta có thứ trưởng tử là Trần Dịch Phong. Mẹ của Trần Dịch Phong là di nương nhà họ Trần. Tiểu Thúy là người hầu hạ di nương này. Tối hôm qua là tình huống đặc biệt, tôi không thể điều tra kỹ, chờ đến lúc Thứ Sử rời đi mới có thể tiện bề hành động.”
À, ra là chú ý đến tâm tình của nhà họ Trần. Nếu tùy tiện tra hỏi thì nhà họ Trần sẽ khó chịu, mà Thứ Sử đại nhân cũng cảm thấy không vui.
Chao ôi, thật khó xử nha…
“Đây là việc của ngài mà… Nhớ bảo quản thi thể này cho tốt. Xem chừng vị cô nương này biết một ít chuyện không nên biết nên mới bị diệt khẩu.”
Chung quy lại, tên đầu trọc là một con cáo già, mà Triệu Nguyên cũng không thua kém gì. Cả hai đều ăn ý không nói tiếp chuyện này nữa.
Cố Duệ đứng một bên nhắc nhở: “E rằng Triệu đại nhân khó mà điều tra được trên người người nào của nhà họ Trần bị thương.”
Bị thương?
Triệu Nguyên nhìn Cố Duệ: “Thanh Vũ đã nói với tôi rồi. Tối qua ba người đã đánh nhau với hung thủ, Thanh Vũ đã dùng hoành đao làm cánh tay hắn ta bị thương. Tôi vốn định kiểm tra nhưng nghĩ lại, hai vụ án mạng này đều liên quan đến nhà họ Trần nhưng lại không có chứng cứ xác thực. Dù tìm được người đó, hắn ta cũng sẽ khai là muốn trộm xác, cùng lắm thì hắn chỉ bị phạt vì tội này. Nếu muốn mạnh tay tra hỏi thì với mạng lưới quan hệ rộng của nhà họ Trần, cách này không thể thực hiện được. Cuối cùng cũng chẳng làm gì được hắn. Chính vì thế, chúng ta không thể đánh rắn động cỏ được.”
Cáo già đúng là cáo già mà!
Cố Duệ như có điều suy nghĩ nói: “Cho nên ông sai người canh chừng các tiệm thuốc để xem xem ai đi mua thuốc trị thương do đao gây ra?”
Đây gọi là ôm cây đợi thỏ?
***
(*) Kỳ cổ: cổ độc hiếm lạ.
Danh sách chương