Lam Sơn nói câu này nhẹ nhàng như kiểu nói chúng ta đi mua rượu vậy.

Tôi nói được thôi, chờ chị về chúng ta cùng đi mua.

Lam Sơn mắng tôi ngu ngốc, chị ấy mà có ý định về mới mua thì còn chuyển tiền cho tôi làm gì.

Tôi ngây người, trả lời cực nhanh: Nhưng giấy tờ của chị đều không ở đây, mua rồi ký tên ai bây giờ?
Chị ấy nhắn lại cũng nhanh: Em nói xem?
Da gà tôi nổi lên, đây đúng thật là bao dưỡng rồi.

Tôi nói bỏ đi nha, như thế này không tốt.

Lam sơn không chút lưỡng lự, nói tôi không cần biết, nói chung là hôm tôi hạ cánh đó em phải lái chiếc xe mới đi đón tôi~.

Có lúc tôi nghĩ Lam Sơn là cái cây mọc ở trong tim tôi, cứ mùa xuân đến sẽ đâm chồi nảy lộc, cành cây nhọn hoắc lại còn mỏng manh, chỉ cần lung lay một chút là câu luôn hồn tôi đi, ví dụ như cái dấu sóng nhỏ này.

Tôi không một chút nghị lực đồng ý, trong lòng nghĩ đợi chị ấy về rồi chuyển sang tên chị ấy cũng được.

Sau đó lại hỏi chị thích kiểu xe gì?
Đầu bên kia im lặng một lúc, mới phản hồi lại ba từ: Phải biết bay!
Tôi hộc máu, giải thích với chị ấy là người ta không bán tàu vũ trụ, mà máy bay tư nhân thì tôi không biết lái, chúng ta cứ thành thà thành thật cày cấy nơi đất liền đi.

Với lại chị là tiên nữ có cánh, phải cần đến xe hơi biết bay sao?
Lam Sơn nói: Được ~
Chị ấy thật ngoan ngoãn, cách hàng ngàn kilomet cũng làm tôi choáng váng mặt mày.

Nghĩ đến sớm muộn một ngày ở trên đường vào giờ cao điểm lết như cái nhà ở yên một chỗ, tôi hiếm khi có chút vui vẻ vì mình là dạng nghèo đói thiếu thốn.

Nhất là lúc thi bằng lái xe tôi mới biết phải nộp tiền thi, tôi quyết định sau này nhất định phải sống hòa thuận với tàu điện ngầm, Lam Sơn lần này nhắc đến chuyện mua xe, làm tôi sầu đến rụng hết tóc rồi.


Có người nói danh sách bạn bè của chị gái già không thể tìm ra được trai thẳng, mà có là loại chị em giới tính là nam.

Tôi lúc đó còn non, không tin, bây giờ tôi phục sát đất, bởi vì bạn tôi mười đứa con trai có đến chín đứa là gay, đủ gắt chưa.

Tôi lướt danh sách bạn bè một lúc mới tìm được một người đàn ông có thể nói chuyện + hiểu biết về xe hơi, thẳng nhé, chí ít như vậy thì định luật nêu ra ở trên cũng lệch chút ít.

Tôi vui vẻ, bởi vì tôi không thích bị người khác gán mác.

Hồi cấp ba chúng tôi thường cùng nhau leo tường trốn đi net, xây dựng nên một tình bạn chủ nghĩa bền lâu.

Tôi cân nhắc một lúc lỡ cậu ta là một phú nhị đại điển hình, cũng không đến mức vì khoảng cách giai cấp mà vạch rõ giới hạn với tôi nhỉ.

Nhưng cậu ta vẫn gắt gỏng với tôi, tôi nghĩ không phải cậu ta nóng tính, mà vấn đề nằm ở tôi.

Sự việc là như thế này, tôi nhắn anh trai giới thiệu cho em một chiếc xe.

Cậu ta nói được thôi, cậu muốn kiểu như nào.

Lam Sơn hình như không nói là thích xe kiểu nào nha, ý là muốn tôi tự chọn sao? Nhưng tôi chẳng có yêu cầu gì cả, Lam Sơn có yêu cầu gì không nhỉ, đáp án chỉ có một, nhắn lại phải biết bay nha.

Cậu ta:????
Nhìn phản ứng này của cậu ta, tôi biết mình nói sai rồi, tôi nghĩ rồi lại nghĩ, bảo phải là màu xanh lam.

Cậu ta không gửi dấu hỏi nữa, mà trực tiếp gọi tới chửi Tiêu Châu *** *** cô cô có hiểu cái thứ trai IT mà dùng máy tính màu hồng không?
Cậu ta so sánh như vậy là tôi hình dung ra được rồi, nhưng tôi không biết nên chọn kiểu gì, thế là tôi nói đại khái nguyên do với cậu ta.

Lam Sơn về cơ bản khá nổi rồi, vừa nhắc đến tên chị ấy là cậu ta nói được rồi, để tôi giới thiệu mấy kiểu xe phù hợp với khí chất của cô ấy.


Qua một lúc thì cậu ta gửi cho tôi mười mấy cái ảnh, từ xe đến hình dáng nhìn rất chi là thời thượng, thế là tay tôi vuốt cái hỏi luôn giá tiền, cậu ta nói một con số, dọa đến chân tôi nhũn cả ra:
"Cậu dựa vào đâu nghĩ là tôi mua được nó?"
"Cậu dựa vào đâu không mua nổi, người mẫu Lam Sơn danh tiếng, chẳng lẽ không có tiền sao?" Cậu ta phản bác lại, "hai mác người mẫu nổi tiếng và siêu xe luôn gắn liền nhau, biết cái gì gọi là xe đẹp gái xinh chưa?"
Tôi nghe cái thấy, hợp lý nha.

Nhưng cái giá mà cậu ta nói nhiều hơn số tiền Lam Sơn chuyển cho tôi một số không, tôi chuyển sang nhắn với Lam Sơn một tiếng, phản ứng của Lam Sơn còn bình dân hơn cả tôi, bối rối khó hiểu hỏi:
"Em gặm đất gặm luôn ra vàng rồi hả?"
Tôi cạn lời, chỉ nói lại lý luận của phú nhị đại.

"Không cần không cần không cần, tiền tôi chuyển cho em còn gấp đôi tiền dự tính mua xe đấy."
"Thế tiền thừa thì sao?"
"Tiền tiêu vặt của em."
Vốn dĩ tôi còn muốn từ chối, nhưng gõ chữ xong lại nhanh chóng xóa đi, trả lời chị ấy một chữ vâng.

Bởi vì số tiền dự kiến của chúng tôi ít hơn mười lần so với giá của cậu ta nói, tôi chỉ có thể thành thật mà nhắn tin từ chối lại cho người ta.

Người anh bạn này cũng rất có học thức, ít ra cách một màn hình tôi cũng không cảm thấy cậu ta có ý tứ khinh thường người nghèo nào, nhưng có lẽ cái giá này không nằm trong phạm trù tư duy bình thường của cậu ta, cho nên chúng tôi đã mất vài tiếng đồng hồ tra cứu tài liệu và tạp chí xe hơi mới chọn được kiểu xe phù hợp.

Cậu ta thật tốt bụng, còn nói đợi trời sáng rồi giúp tôi hỏi bên tiêu thụ xem, nếu phù hợp với giá tiền thì trực tiếp lấy hàng luôn, dù gì thì Lam Sơn còn vài ngày nữa là về rồi, còn đống thủ tục với bên bảo hiểm phải xử lí nha.

Tôi nịnh nọt cậu ta nghĩ thật chu đáo, lại thêm tôi là loại gặp người có quan hệ tốt xíu hoặc một phút giở hơi cái là nói chuyện linh tinh, hỏi sao bây giờ cậu săn sóc dịu dàng vậy, lẽ nào yêu thầm tôi hả.

Cậu ta lại nói không phải.

Với lại cậu nói chuyện chú ý một chút được không, bạn trai tôi ghen đấy.

Trời ạ, định luật đích thực là định luật, nhân gian không ai thẳng.


Nói đến đây tính ra cũng xong chuyện rồi, nhưng tôi thấy cậu ta nói xe say mê thế, nhân dây nhắc luôn đến chuyện muốn nôn ra luôn số tiền tiêu vặt mà Lam Sơn đưa với cậu ta, cậu ta cười khanh khách hai tiếng, nói chuyện này để cậu ta lo.

Tôi cảm động đến rơi nước mắt, tâng bốc cậu ta lên tận trời xanh, mãi lâu sau cậu ta mới nhắn lại:
"Có thể để bạn trai tôi đi ngủ được chưa?"
"Xin chào Bạn trai, tạm biệt Bạn trai."
Bằng tuổi này rồi còn đi phát đường sao? Tôi hận.

Sau đó tiếp tục lăn tăn suy nghĩ lần thứ n, Lam Sơn lúc nào quay về đây.

Trước khi tôi đặt xe vẫn báo với Lam Sơn một tiếng, nhưng có vẻ chị ấy cũng không hiểu nhiều về xe, nói em tự quyết định được rồi.

Xem ra chị ấy cũng không hứng thú với việc mua xe cho lắm, đơn thuần chỉ là thay phương tiện đi lại thôi.

Con người một khi đã bận thì thời gian trôi đi rất nhanh, xe cọ xử lý xong xuôi cái, Lam Sơn cuối cùng cũng sắp trở về rồi.

Chị ấy phàn nàn với tôi buổi chiều lại có cuộc họp, mãi đến tối mới có thể bay về.

Tôi nói không sao, tôi sẽ đi đón chị ấy.

Lam Sơn nói được nha, thế thì tôi phải hôn em mười cái để trả công.

Tôi trong lòng nghĩ Lam Sơn thật quá hiểu tôi cần cái gì rồi.

Tôi nghi chị ấy là Khương Tử Nha đầu thai chuyển thế, không cần mồi câu tôi cũng tự mình cắn móc.

Nhưng mà trong đầu tôi tự nhiên xuất hiện một suy nghĩ rất kỳ quái, bởi vì nếu đổi là người khác, có lẽ sẽ nói muộn quá rồi, em ở nhà ngủ đi, dù gì cũng có trợ lý với chị quản lý đưa tôi về nhà, em không cần lo đâu moa moa.

Nhưng Lam Sơn thì khác, ngay từ đầu chị ấy đã quyết tôi đi đón chị ấy, cho nên dù có phong ba bão táp thì lúc chị ấy đáp xuống đất liền người đầu tiên chị ấy nhìn thấy phải là tôi.

Không biết đây là tính hay hờn dỗi với tùy ý của riêng Lam Sơn, hay là sự tin tưởng tôi có thể lên bờ xuống ruộng bất chấp nguy hiểm dũng cảm đi đón chị ấy đây.

Tôi thích vế sau hơn, tôi muốn được Lam Sơn cần, hay đổi cách nói khác là, tôi muốn Lam Sơn yêu tôi.

Trước khi Lam Sơn cất cánh vẫn nhắn tin với tôi, tôi lúc đó đã bắt đầu chuẩn bị đi đón với đem đồ cho chị ấy rồi, nhưng tôi bất cẩn quá, đến túi tôi còn quên đeo.


Thế nên tôi đang nghĩ chắc tôi chỉ có thể đem cho chị ấy chính bản thân mình thôi, còn gì nữa đâu.

Nghĩ đi nghĩ lại nghĩ ra một thứ rất chi là mạo hiểm, trực tiếp nói với tôi là Lam Sơn nhất định sẽ thích.

Tôi hỏi Lam Sơn có thể để hành lý cho trợ lý mang về trước được không, hoặc có thể nhờ dịch vụ chở đồ ở sân bay cũng được.

Lam Sơn một câu cũng chẳng hỏi, nói được thôi.

Sau đó Lam Sơn lên mấy bay, tôi lấy cầm chìa khóa đi ra ngoài, trong túi chỉ có một cái điện thoại, cực kì đơn giản.

Chúng tôi bốn tiếng sau mới bắt đầu liên lạc lại, Lam Sơn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, níu lấy vành mũ nhìn quanh tìm kiếm tôi trong đám đông như một chú thỏ cụp tai dễ thương, tôi vẫy tay với chị ấy, chị ấy nhảy chân sáo chạy về phía tôi, hai tay trống rỗng, hỏi em đưa tôi về bằng cách nào đây.

Tôi còn chưa kịp trả lời, đáy mắt Lam Sơn đã thấy cái kẹo mút trong miệng của tôi, nói chị ấy cũng muốn ăn.

Tôi móc trong túi ra một cái mới, còn chưa bóc vỏ, Lam Sơn đã giành lấy rồi...!giành lấy cái ở trong miệng tôi.

Chị ấy ăn một cách quyến rũ, liếm một vòng rồi lấy ra xảo quyệt nói với tôi, hôn giáp tiếp cũng tính là một lần, em chỉ còn chín lần hôn thôi nha.

A, tôi phút chốc tức giận, tôi má nó điên rồi hay sao, tự nhiên lại đi ăn kẹo mút làm gì.

Tôi đương nhiên không chịu, Lam Sơn cũng chẳng nhường nhịn, vì chuyện này mà hai chúng tôi lôi kéo nhau ra đến bãi đỗ xe, Lam Sơn bắt đầu nhìn trái ngó phải, nói Lamborghini của tôi đâu.

Tôi kéo chị ấy đi vòng, sau đó thì dừng chân.

Nhưng chị ấy vẫn theo quán tính đi thêm vài bước, rồi đột nhiên kinh ngạc quay đầu lại hô lên, đôi mắt to chớp chớp, cười hở mười sáu cái răng, trắng đến mức chói lóa.

Tôi cố ý dừng xe dưới đèn đường, không phải Lamborghini, so với loại đó còn ngầu hơn nhiều.

Chị ấy chạy vòng quanh khối xe moto đen phân phối lớn đó vài vòng, sau đó chạy lại nói tuyệt nha, chúng ta lái nó quay về sao.

Tôi cười, giơ tay lên thay chị ấy vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn, trong tiếng gió hỏi chị ấy:
Đúng rồi, chị có muốn bay không?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện