Sùng bái điên cuồng
Tề Thiên Dương nói xong mới nhận ra mình đã làm gì, mặt đỏ lựng lên, đầu óc xoay mòng mòng, hàm hồ bảo: “Vậy, vậy thôi…”
Nói còn chưa dứt câu, Sở Hàn Phi đột nhiên nhào tới, hung hăng hôn môi cậu.
Một trận mưa rền gió dữ.
Tề Thiên Dương bị hôn đến thở không nổi, đưa tay dùng sức đẩy Sở Hàn Phi ra, đẩy mãi không ra, cơn tức dâng trào, ôm lấy cổ người ta, giận dữ hôn trả lại.
Hôn xong, Tề Thiên Dương tựa vào lòng Sở Hàn Phi, mắt trợn ngược.
“Nói nghe này ngươi không cần thở hả?” Tề Thiên Dương bực bội giật giật tóc Sở Hàn Phi.
Sở Hàn Phi lặng thinh, đem người trong lòng ôm thật chặt.
Tề Thiên Dương lấy ra một chiếc nhẫn không gian chất liệu gỗ tương đồng đeo cho bản thân, đưa ra hướng sáng ngắm nghía, tự dưng lại thấy không vừa ý.
Sở Hàn Phi có bàn tay cân đối, đeo nhẫn gỗ tay được tôn lên, mười ngón của cậu tuy trắng trẻo thon dài, nhưng dầu gì cũng là thiếu niên vừa trưởng thành, tỉ lệ cân đối đi nữa cũng đeo số nhỏ nhất, đã vậy ngón tay còn mập mập, đầy thịt, mười ngón tròn vo, mang nhẫn gỗ nhìn dẹo dẹo vô cùng!
Hai cái tay đặt chung một chỗ, tuyệt đối không thể nhận ra ai là công ai là thụ.
Tề Thiên Dương ganh ghét liếc Sở Hàn Phi, nắm lấy tay hắn, cắn một cái lên ngón áp út.
Sở Hàn Phi ôm cậu, lòng thấy ấm áp lạ thường.
“Ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt.” Sở Hàn Phi đến gần bên tai Tề Thiên Dương, nhẹ giọng thì thầm.
“Ta sẽ đối tốt… này này, sao lại cướp lời của ta thế hả!” Tề Thiên Dương bất mãn nói.
Sở Hàn Phi cúi đầu cười đáp lại, xoa xoa đầu cậu.
Sau khi xác định quan hệ, hai người ngọt nị một hồi, Tề Thiên Dương sờ sờ chiếc nhẫn trên tay, dùng tinh thần lực kết nối, kinh ngạc phát hiện nhẫn không hề trống rỗng, bên trong là hằng hà pháp bảo linh dược, còn có nhiều thứ không biết là cái gì nhưng linh khí rất đậm.
“Ngươi thật sự đi trộm đó hả?” Tề Thiên Dương kinh ngạc thốt.
Sở Hàn Phi như đã hạ quyết tâm, xoay mặt Tề Thiên Dương lại, bày vẻ nghiêm túc, ngữ khí cũng vô cùng đứng đắn: “Thiên Dương, ta có chuyện này, phải nói thật.”
Chẳng hiểu sao bị nhiễm bầu không khí này, Tề Thiên Dương trợn mắt, “Ta cũng có viếc phải thú thật với người, à ừm, thật sự xin lỗi.”
Sở Hàn Phi sửng sốt, dịu dàng xoa đầu Tề Thiên Dương, “Bất luận là chuyện gì, chỉ cần là ngươi thì không sao hết.”
Tề Thiên Dương ôm mặt Sở Hàn Phi, điểm nhẹ lên mũi hắn một cái hôn, “Nói, nói cho ngươi biết rồi thì không được đánh ta đâu đó.”
Mắt phượng Sở Hàn Phi khẽ nheo lại, thấy Tề Thiên Dương thật sự có phần bất an, “Được.”
Tề Thiên Dương lấy tay bảo vệ mặt: “Chuyện, chuyện là thật ra ta đã sớm biết ngươi là chuyển thế của Nghiêm Lạc Thương, ta ở trong Càn Nguyên tam thế cảnh thấy được nhưng không nói.”
Sở Hàn Phi bình tĩnh nhìn cậu, “Càn Nguyên tam thế cảnh.”
Tề Thiên Dương có chút bất an xê dịch cái mông, nhỏ giọng: “Ừm…”
“Tại sao không nói cho ta biết?” Sắc mặt Sở Hàn Phi bình tĩnh, nhìn không ra có tức giận hay không
Tề Thiên Dương cúi đầu lui về sau một tí, ngón tay quấn lấy lọn tóc của Sở Hàn Phi rũ xuống bên người cậu, cắn cắn môi, “Mới đầu ta không thích ngươi, nghĩ tam sinh tam thế gì đó chỉ là lừa người thôi… sau, sau này lại không biết nên nói như thế nào…”
Thân là một tác giả, sức tưởng tượng của Tề Thiên Dương rất phong phú, Càn Nguyên tam thế cảnh có thể soi ra ba kiếp trước của một người, đây là điều cậu đặt ra, kết cục trong nguyên văn kiếp trước, là kiếp trước của cậu và Sở Hàn Phi, kiếp trước nữa một đời của Nghiêm Lạc Thương và Thượng Quan Hồng Phi, cũng là cậu và Sở Hàn Phi, điều này chứng tỏ kiếp trước cậu và Sở Hàn Phi đều có kết BE, sau đó cậu chuyển thế, viết «Tiên đồ », tiếp đó nhớ lại kiếp trước, đây là cách giải thích ngắn gọn mà hợp lý nhất.
Về phần cái tên Thích Nhất kia, căn bản có thể lướt qua, không nghe người ta bảo “Thần hồn từ đâu đến” sao? Nói huỵt toẹt là không nhận ra cậu, chắc là Càn Nguyên tam thế cảnh xảy ra chuyện không may.
Tự cho là đã đoán được toàn bộ chân tướng, Tề Thiên Dương bất an nhìn Sở Hàn Phi, rất sợ hắn bị kích thích đột ngột dẫn đến luẩn quẩn trong lòng, trời chứng giám cậu thật sự rất muốn cùng nhau tạo ra một cái kết HE với hắn.
Cậu có lẽ, thật sự, đã thích người trước mặt mất rồi.
Sở Hàn Phi trầm mặc thật lâu, đột nhiên nhẹ nhàng buông một câu, “Hồng Phi?”
“Hửm?” Tề Thiên Dương nghi hoặc nhìn hắn.
Sở Hàn Phi một tay ôm lấy cậu, ôm thật chặt, thật chặt, “Cho nên tất cả vẫn luôn là ngươi, không thay đổi, đúng không?”
Tề Thiên Dương chẳng hiểu mô tê tại sao lại được ôm, chỉ có thể ậm ừ trả lời, trong lòng rất nghi hoặc, đương nhiên là cậu rồi, chẳng lẽ trừ cậu ra còn ai khác nữa sao?
Tề Thiên Dương lại không hiểu vướng mắc trong lòng Sở Hàn Phi. Nghiêm Lạc Thương với đối với Thượng Quan là có yêu có thẹn, thân là chuyển thế của Nghiêm Lạc Thương, từ khi có phần ký ức này, hắn đã kế thừa phần tình cảm lẫn trong đoạn ký ức này, nói cách khác, hắn yêu là Thượng Quan Hồng Phi, lúc ban đầu tiếp cận cậu, cũng là vì trên người cậu mang theo khí tức của Thượng Quan Hồng Phi. Nhưng càng ở chung, dần dà hắn lại yêu cậu, hiểu rõ cậu khác với Thượng Quan Hồng Phi, sau khi rời Càn Nguyên tam thế cảnh, không còn thấy điểm nào giống nhau giữa cậu và người kia, nhưng trên thân một người lại xuất hiện khí tức y hệt Thượng Quan Hồng Phi, Sở Hàn Phi rối rắm, nếu như Tề Thiên Dương và Thượng Quan Hồng Phi là hai người khác biệt, vậy bản thân rốt cuộc yêu ai đây?
Tuy rằng không lâu sau hắn đã hiểu rõ người mình yêu là Tề Thiên Dương, nhưng với Thượng Quan Hồng Phi, hắn vẫn thấy hoang man chưa rõ, ba đời ba kiếp trong Càn Nguyên tam thế cảnh không thể làm giả, biết mình luôn yêu một người duy nhất, không hề thay lòng, trong lòng Sở Hàn Phi sung sướng khôn tả.
Hoàn toàn không biết gì về chuyện này, Tề Thiên Dương bất đắc dĩ mặc cho Sở Hàn Phi ôm một hồi, đẩy hắn, “Nếu ngươi không tức giận, thì đừng có ôm nữa, ghìm chết ta rồi.”
Sở Hàn Phi buông cậu ra.
Thấy sắc mặt hắn vẫn ổn, không hề tức giận, Tề Thiên Dương yên tâm, cậu duỗi lưng, ôm y phục ở đầu giường qua, mặc từng cái vào: “Nhưng mà, một cái nhẫn trữ vật chỉ chứa nhiều đồ như vậy, bộ ngươi dọn sạch động truyền thừa à?”
Sở Hàn Phi cúi đầu cười, khoé mắt đuôi mày chẳng hiểu sao lại mang phần gian ác: “Chừa lại một món quà khá to.”
Tề Thiên Dương cũng không quay đầu lại, soi gương buộc lại chiếc áo choàng đỏ viền vàng, bên trong mặc một bộ gấm trắng, chân mang một đôi giày da hươu thật đẹp, phối cùng diện mạo tinh xảo của cậu, bớt phần yểu điệu, lại tăng thêm chút hăng hái tuổi trẻ.
“Giúp ta bẻ cổ áo xuống…” Tề Thiên Dương xoay gương chiếu chiếu, vùng lông mày khẽ nhướn, “Quà… Chúng ta có cần vào đó không?”
Sở Hàn Phi đi tới sau cậu, đưa tay khẽ vuốt nếp uốn phía sau cổ áo choàng, bẻ nó ngay ngắn, “Đi xem kịch cũng được.”
Từ phía sau Sở Hàn Phi ôm chặt thiếu gia nhà mình, cúi đầu ngậm lấy vành tai trắng nõn của cậu, đang định hồ đồ thêm trận nữa thì bên ngoài gian phòng phát ra một đoạn linh lực truyền âm nói: “Tiểu sư đệ, đến nhanh! Đã xảy ra chuyện!”
Sắc mặt Sở Hàn Phi lập tức đen lại, Tề Thiên Dương đang chìm trong sự quyến rũ này, nghe thấy truyền âm của Quý Phong, lập tức tỉnh táo lại, bất mãn nhìn bóng hai người ôm nhau trong gương, quyết định lần sau lên giường phải liếm lại lỗ tai Sở Hàn Phi trả thù, thế thì không bị cản trở chênh lệch chiều cao.
Chờ đến khi Tề Thiên Dương dẫn theo Sở Hàn Phi y phục chỉnh tề ra khỏi cửa, Quý Phong đã gấp đến độ đi vòng vòng, hắn tiến lên nắm chặt lấy tay Tề Thiên Dương, sắc mặt lo lắng: “Tiểu sư đệ, đi với ta nhanh! Người của chúng ta đã đánh nhau với Côn Lôn tiên tông rồi!”
Sở Hàn Phi lặng lẽ chen vào, tách hai người ra, “Đừng hoảng, trước tiên kể rõ sự tình xem thế nào.”
“Chuyện này, Sở tiền bối, chúng ta vừa đi vừa nói.” Quý Phong xuất phi kiếm, Tề Thiên Dương nhìn sắc mặt lo lắng của hắn, gật đầu với Sở Hàn Phi, đồng thời xuất phi kiếm.
Trên đường, hai người biết từ từ biết được ngọn nguồn sự việc ở chỗ Quý Phong. Hoá ra là chuyện của Vân Chân tôn chủ, tuy do Cố Nhan ra tay đại khai sát giới với vãn bối, dẫn đến khí tiết bị hỏng, nhưng nhân phẩm của Vân Chân tôn chủ rất tốt, trong tông có rất nhiều người sùng bái, trong số người tới lần này, trùng hợp có mấy người như vậy, người của Ngự Kiếm Môn nghe bọn họ vũ nhục đệ tử bản môn, đương nhiên phải phản kích lại, tới lui một hồi, không biết ai động tay trước, phát triển đến bây giờ, đã biến thành một trận đánh hội đồng.
Rất nhanh đã đến nơi, bên dưới khí thế ngất trời, nhìn ra ít nhất cũng khoảng hai ba mươi người, các lại kiếm khí pháp bảo xoay quần một chỗ, khung cảnh hoành tráng.
Tề Thiên Dương dừng một chút, “Không được, quá nhiều người không khuyên được, Trương sư huynh đâu?”
Dù sao Trương Đình Nguyệt là đệ tử chân truyền lâu năm, uy vọng cậu không thể so nổi, thầm nghĩ nếu hắn ra mặt, một câu cũng đủ rồi.
Quý Phong vội la lên: “Vẫn chưa tìm được y! Truyền âm phù đã gửi hơn mười tấm, không có tấm nào phản hồi!”
Tề Thiên Dương đẩy Sở Hàn Phi, cậu thấy phía dưới phần lớn là đệ tử Nguyên Anh, còn có mấy người Trúc Cơ, hai người Phân Thần, tu vi không cao hơn Sở Hàn Phi, định để hắn dùng tu vi tạo chấn động.
Sở Hàn Phi hiểu ý, đang muốn phóng uy áp, từ rất xa đột nhiên có một đạo truyền âm nổ vang phía trên mọi người: “Phàm là đệ tử Côn Lôn tiên tông, người nào động thủ, quyết không tha thứ!”
Một tiếng này uy nghiêm vô cùng, nếu không biết thanh âm là tu sĩ Hợp Thể kỳ không chênh lệch với Sở Hàn Phi bao nhiêu, Tề Thiên Dương còn tưởng Côn Lôn tiên tông phái tới nhân vật cấp bậc trưởng lão gì nữa chứ.
Nhưng, hiển nhiên, đối với các đệ tử Côn Lôn tiên tông mà nói, người đến còn có tác dụng hơn cả trưởng lão, phần lớn đều dừng tay, có người đang đối chiến kịch liệt, nghe thấy thanh âm đó xong thế mà không màng tránh đòn, hướng mắt về hướng truyền đến âm thanh, trên khuôn mặt bị thương lộ ra vẻ sùng bái.
Kiếm tu cũng có phẩm đức của kiếm tu, tuyệt đối không lợi dụng lúc người khác khó khăn, các đệ tử của Ngự Kiếm Môn đều đồng loạt ngừng tay.
Tề Thiên Dương nheo mắt lại nhìn sang, chỉ thấy người tới đạp lên một con ưng trắng khổng lồ, chậm rãi hạ xuống.
Tề Thiên Dương nói xong mới nhận ra mình đã làm gì, mặt đỏ lựng lên, đầu óc xoay mòng mòng, hàm hồ bảo: “Vậy, vậy thôi…”
Nói còn chưa dứt câu, Sở Hàn Phi đột nhiên nhào tới, hung hăng hôn môi cậu.
Một trận mưa rền gió dữ.
Tề Thiên Dương bị hôn đến thở không nổi, đưa tay dùng sức đẩy Sở Hàn Phi ra, đẩy mãi không ra, cơn tức dâng trào, ôm lấy cổ người ta, giận dữ hôn trả lại.
Hôn xong, Tề Thiên Dương tựa vào lòng Sở Hàn Phi, mắt trợn ngược.
“Nói nghe này ngươi không cần thở hả?” Tề Thiên Dương bực bội giật giật tóc Sở Hàn Phi.
Sở Hàn Phi lặng thinh, đem người trong lòng ôm thật chặt.
Tề Thiên Dương lấy ra một chiếc nhẫn không gian chất liệu gỗ tương đồng đeo cho bản thân, đưa ra hướng sáng ngắm nghía, tự dưng lại thấy không vừa ý.
Sở Hàn Phi có bàn tay cân đối, đeo nhẫn gỗ tay được tôn lên, mười ngón của cậu tuy trắng trẻo thon dài, nhưng dầu gì cũng là thiếu niên vừa trưởng thành, tỉ lệ cân đối đi nữa cũng đeo số nhỏ nhất, đã vậy ngón tay còn mập mập, đầy thịt, mười ngón tròn vo, mang nhẫn gỗ nhìn dẹo dẹo vô cùng!
Hai cái tay đặt chung một chỗ, tuyệt đối không thể nhận ra ai là công ai là thụ.
Tề Thiên Dương ganh ghét liếc Sở Hàn Phi, nắm lấy tay hắn, cắn một cái lên ngón áp út.
Sở Hàn Phi ôm cậu, lòng thấy ấm áp lạ thường.
“Ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt.” Sở Hàn Phi đến gần bên tai Tề Thiên Dương, nhẹ giọng thì thầm.
“Ta sẽ đối tốt… này này, sao lại cướp lời của ta thế hả!” Tề Thiên Dương bất mãn nói.
Sở Hàn Phi cúi đầu cười đáp lại, xoa xoa đầu cậu.
Sau khi xác định quan hệ, hai người ngọt nị một hồi, Tề Thiên Dương sờ sờ chiếc nhẫn trên tay, dùng tinh thần lực kết nối, kinh ngạc phát hiện nhẫn không hề trống rỗng, bên trong là hằng hà pháp bảo linh dược, còn có nhiều thứ không biết là cái gì nhưng linh khí rất đậm.
“Ngươi thật sự đi trộm đó hả?” Tề Thiên Dương kinh ngạc thốt.
Sở Hàn Phi như đã hạ quyết tâm, xoay mặt Tề Thiên Dương lại, bày vẻ nghiêm túc, ngữ khí cũng vô cùng đứng đắn: “Thiên Dương, ta có chuyện này, phải nói thật.”
Chẳng hiểu sao bị nhiễm bầu không khí này, Tề Thiên Dương trợn mắt, “Ta cũng có viếc phải thú thật với người, à ừm, thật sự xin lỗi.”
Sở Hàn Phi sửng sốt, dịu dàng xoa đầu Tề Thiên Dương, “Bất luận là chuyện gì, chỉ cần là ngươi thì không sao hết.”
Tề Thiên Dương ôm mặt Sở Hàn Phi, điểm nhẹ lên mũi hắn một cái hôn, “Nói, nói cho ngươi biết rồi thì không được đánh ta đâu đó.”
Mắt phượng Sở Hàn Phi khẽ nheo lại, thấy Tề Thiên Dương thật sự có phần bất an, “Được.”
Tề Thiên Dương lấy tay bảo vệ mặt: “Chuyện, chuyện là thật ra ta đã sớm biết ngươi là chuyển thế của Nghiêm Lạc Thương, ta ở trong Càn Nguyên tam thế cảnh thấy được nhưng không nói.”
Sở Hàn Phi bình tĩnh nhìn cậu, “Càn Nguyên tam thế cảnh.”
Tề Thiên Dương có chút bất an xê dịch cái mông, nhỏ giọng: “Ừm…”
“Tại sao không nói cho ta biết?” Sắc mặt Sở Hàn Phi bình tĩnh, nhìn không ra có tức giận hay không
Tề Thiên Dương cúi đầu lui về sau một tí, ngón tay quấn lấy lọn tóc của Sở Hàn Phi rũ xuống bên người cậu, cắn cắn môi, “Mới đầu ta không thích ngươi, nghĩ tam sinh tam thế gì đó chỉ là lừa người thôi… sau, sau này lại không biết nên nói như thế nào…”
Thân là một tác giả, sức tưởng tượng của Tề Thiên Dương rất phong phú, Càn Nguyên tam thế cảnh có thể soi ra ba kiếp trước của một người, đây là điều cậu đặt ra, kết cục trong nguyên văn kiếp trước, là kiếp trước của cậu và Sở Hàn Phi, kiếp trước nữa một đời của Nghiêm Lạc Thương và Thượng Quan Hồng Phi, cũng là cậu và Sở Hàn Phi, điều này chứng tỏ kiếp trước cậu và Sở Hàn Phi đều có kết BE, sau đó cậu chuyển thế, viết «Tiên đồ », tiếp đó nhớ lại kiếp trước, đây là cách giải thích ngắn gọn mà hợp lý nhất.
Về phần cái tên Thích Nhất kia, căn bản có thể lướt qua, không nghe người ta bảo “Thần hồn từ đâu đến” sao? Nói huỵt toẹt là không nhận ra cậu, chắc là Càn Nguyên tam thế cảnh xảy ra chuyện không may.
Tự cho là đã đoán được toàn bộ chân tướng, Tề Thiên Dương bất an nhìn Sở Hàn Phi, rất sợ hắn bị kích thích đột ngột dẫn đến luẩn quẩn trong lòng, trời chứng giám cậu thật sự rất muốn cùng nhau tạo ra một cái kết HE với hắn.
Cậu có lẽ, thật sự, đã thích người trước mặt mất rồi.
Sở Hàn Phi trầm mặc thật lâu, đột nhiên nhẹ nhàng buông một câu, “Hồng Phi?”
“Hửm?” Tề Thiên Dương nghi hoặc nhìn hắn.
Sở Hàn Phi một tay ôm lấy cậu, ôm thật chặt, thật chặt, “Cho nên tất cả vẫn luôn là ngươi, không thay đổi, đúng không?”
Tề Thiên Dương chẳng hiểu mô tê tại sao lại được ôm, chỉ có thể ậm ừ trả lời, trong lòng rất nghi hoặc, đương nhiên là cậu rồi, chẳng lẽ trừ cậu ra còn ai khác nữa sao?
Tề Thiên Dương lại không hiểu vướng mắc trong lòng Sở Hàn Phi. Nghiêm Lạc Thương với đối với Thượng Quan là có yêu có thẹn, thân là chuyển thế của Nghiêm Lạc Thương, từ khi có phần ký ức này, hắn đã kế thừa phần tình cảm lẫn trong đoạn ký ức này, nói cách khác, hắn yêu là Thượng Quan Hồng Phi, lúc ban đầu tiếp cận cậu, cũng là vì trên người cậu mang theo khí tức của Thượng Quan Hồng Phi. Nhưng càng ở chung, dần dà hắn lại yêu cậu, hiểu rõ cậu khác với Thượng Quan Hồng Phi, sau khi rời Càn Nguyên tam thế cảnh, không còn thấy điểm nào giống nhau giữa cậu và người kia, nhưng trên thân một người lại xuất hiện khí tức y hệt Thượng Quan Hồng Phi, Sở Hàn Phi rối rắm, nếu như Tề Thiên Dương và Thượng Quan Hồng Phi là hai người khác biệt, vậy bản thân rốt cuộc yêu ai đây?
Tuy rằng không lâu sau hắn đã hiểu rõ người mình yêu là Tề Thiên Dương, nhưng với Thượng Quan Hồng Phi, hắn vẫn thấy hoang man chưa rõ, ba đời ba kiếp trong Càn Nguyên tam thế cảnh không thể làm giả, biết mình luôn yêu một người duy nhất, không hề thay lòng, trong lòng Sở Hàn Phi sung sướng khôn tả.
Hoàn toàn không biết gì về chuyện này, Tề Thiên Dương bất đắc dĩ mặc cho Sở Hàn Phi ôm một hồi, đẩy hắn, “Nếu ngươi không tức giận, thì đừng có ôm nữa, ghìm chết ta rồi.”
Sở Hàn Phi buông cậu ra.
Thấy sắc mặt hắn vẫn ổn, không hề tức giận, Tề Thiên Dương yên tâm, cậu duỗi lưng, ôm y phục ở đầu giường qua, mặc từng cái vào: “Nhưng mà, một cái nhẫn trữ vật chỉ chứa nhiều đồ như vậy, bộ ngươi dọn sạch động truyền thừa à?”
Sở Hàn Phi cúi đầu cười, khoé mắt đuôi mày chẳng hiểu sao lại mang phần gian ác: “Chừa lại một món quà khá to.”
Tề Thiên Dương cũng không quay đầu lại, soi gương buộc lại chiếc áo choàng đỏ viền vàng, bên trong mặc một bộ gấm trắng, chân mang một đôi giày da hươu thật đẹp, phối cùng diện mạo tinh xảo của cậu, bớt phần yểu điệu, lại tăng thêm chút hăng hái tuổi trẻ.
“Giúp ta bẻ cổ áo xuống…” Tề Thiên Dương xoay gương chiếu chiếu, vùng lông mày khẽ nhướn, “Quà… Chúng ta có cần vào đó không?”
Sở Hàn Phi đi tới sau cậu, đưa tay khẽ vuốt nếp uốn phía sau cổ áo choàng, bẻ nó ngay ngắn, “Đi xem kịch cũng được.”
Từ phía sau Sở Hàn Phi ôm chặt thiếu gia nhà mình, cúi đầu ngậm lấy vành tai trắng nõn của cậu, đang định hồ đồ thêm trận nữa thì bên ngoài gian phòng phát ra một đoạn linh lực truyền âm nói: “Tiểu sư đệ, đến nhanh! Đã xảy ra chuyện!”
Sắc mặt Sở Hàn Phi lập tức đen lại, Tề Thiên Dương đang chìm trong sự quyến rũ này, nghe thấy truyền âm của Quý Phong, lập tức tỉnh táo lại, bất mãn nhìn bóng hai người ôm nhau trong gương, quyết định lần sau lên giường phải liếm lại lỗ tai Sở Hàn Phi trả thù, thế thì không bị cản trở chênh lệch chiều cao.
Chờ đến khi Tề Thiên Dương dẫn theo Sở Hàn Phi y phục chỉnh tề ra khỏi cửa, Quý Phong đã gấp đến độ đi vòng vòng, hắn tiến lên nắm chặt lấy tay Tề Thiên Dương, sắc mặt lo lắng: “Tiểu sư đệ, đi với ta nhanh! Người của chúng ta đã đánh nhau với Côn Lôn tiên tông rồi!”
Sở Hàn Phi lặng lẽ chen vào, tách hai người ra, “Đừng hoảng, trước tiên kể rõ sự tình xem thế nào.”
“Chuyện này, Sở tiền bối, chúng ta vừa đi vừa nói.” Quý Phong xuất phi kiếm, Tề Thiên Dương nhìn sắc mặt lo lắng của hắn, gật đầu với Sở Hàn Phi, đồng thời xuất phi kiếm.
Trên đường, hai người biết từ từ biết được ngọn nguồn sự việc ở chỗ Quý Phong. Hoá ra là chuyện của Vân Chân tôn chủ, tuy do Cố Nhan ra tay đại khai sát giới với vãn bối, dẫn đến khí tiết bị hỏng, nhưng nhân phẩm của Vân Chân tôn chủ rất tốt, trong tông có rất nhiều người sùng bái, trong số người tới lần này, trùng hợp có mấy người như vậy, người của Ngự Kiếm Môn nghe bọn họ vũ nhục đệ tử bản môn, đương nhiên phải phản kích lại, tới lui một hồi, không biết ai động tay trước, phát triển đến bây giờ, đã biến thành một trận đánh hội đồng.
Rất nhanh đã đến nơi, bên dưới khí thế ngất trời, nhìn ra ít nhất cũng khoảng hai ba mươi người, các lại kiếm khí pháp bảo xoay quần một chỗ, khung cảnh hoành tráng.
Tề Thiên Dương dừng một chút, “Không được, quá nhiều người không khuyên được, Trương sư huynh đâu?”
Dù sao Trương Đình Nguyệt là đệ tử chân truyền lâu năm, uy vọng cậu không thể so nổi, thầm nghĩ nếu hắn ra mặt, một câu cũng đủ rồi.
Quý Phong vội la lên: “Vẫn chưa tìm được y! Truyền âm phù đã gửi hơn mười tấm, không có tấm nào phản hồi!”
Tề Thiên Dương đẩy Sở Hàn Phi, cậu thấy phía dưới phần lớn là đệ tử Nguyên Anh, còn có mấy người Trúc Cơ, hai người Phân Thần, tu vi không cao hơn Sở Hàn Phi, định để hắn dùng tu vi tạo chấn động.
Sở Hàn Phi hiểu ý, đang muốn phóng uy áp, từ rất xa đột nhiên có một đạo truyền âm nổ vang phía trên mọi người: “Phàm là đệ tử Côn Lôn tiên tông, người nào động thủ, quyết không tha thứ!”
Một tiếng này uy nghiêm vô cùng, nếu không biết thanh âm là tu sĩ Hợp Thể kỳ không chênh lệch với Sở Hàn Phi bao nhiêu, Tề Thiên Dương còn tưởng Côn Lôn tiên tông phái tới nhân vật cấp bậc trưởng lão gì nữa chứ.
Nhưng, hiển nhiên, đối với các đệ tử Côn Lôn tiên tông mà nói, người đến còn có tác dụng hơn cả trưởng lão, phần lớn đều dừng tay, có người đang đối chiến kịch liệt, nghe thấy thanh âm đó xong thế mà không màng tránh đòn, hướng mắt về hướng truyền đến âm thanh, trên khuôn mặt bị thương lộ ra vẻ sùng bái.
Kiếm tu cũng có phẩm đức của kiếm tu, tuyệt đối không lợi dụng lúc người khác khó khăn, các đệ tử của Ngự Kiếm Môn đều đồng loạt ngừng tay.
Tề Thiên Dương nheo mắt lại nhìn sang, chỉ thấy người tới đạp lên một con ưng trắng khổng lồ, chậm rãi hạ xuống.
Danh sách chương