Mèo (chó) này có phải cũng giống như hắn, vì nguyên nhân không biết mà biến thành dáng vẻ ấy hay không?

Một mèo một chó quan sát lẫn nhau, càng nhìn càng hoài nghi.

Lúc này, một miếng thịt bò khô to như ngón tay đặt ngang giữa hai bọn họ.

Tề Thiên Dương mắt cười cong cong: “Ngoan, không nên đánh nhau, bằng không ta không đút cho đâu.”

Ngoài miệng nói như vậy, tay đã muốn rục rịch nhắm tới bộ lông bóng loáng của mèo mun.

Sở Hàn Phi hơi cứng người, tính cách hắn lạnh lùng, tuy rằng loại lạnh lùng này nhiều lúc trước mặt Tề Thiên Dương bao giờ cũng phí công, nhưng dù như thế nào, hắn vẫn không làm được động tác làm nũng lấy lòng gì đó như con cún trắng nọ, nhưng đồng thời hắn lại rất muốn liếm liếm bàn tay trắng nõn kia, đem mùi vị người trước mắt khắc sâu trong lòng.

Thèm muốn chết.

Tề Thiên Dương thuận theo dưới cổ mèo, gãi gãi cằm nó, động vật họ mèo thích được xoa nơi đó nhất, đúng như dự đoán, mới xoa mấy lần, mèo mun đã thoải mái nheo mắt lại.

Tề Thiên Dương yêu thích vô cùng, đem mặt đến gần muốn cọ, lại bị đầu ngón chân của con mèo chặn lại.

Sở Hàn Phi khó khăn nhắm mắt lại, khí tức của Tề Thiên Dương đối với hắn mà nói là sức mê hoặc trí mạng, nhưng gương mặt đó không phải, dù cho có tuấn mỹ hơn nữa, cũng không phải dung nhan làm cho hắn nhớ thương kia.

Hắn không thể nào chịu được cái mặt nạ này tới gần.

Bị cục lông xù của mình cự tuyệt Tề Thiên Dương lập tức chuyển sang lao vào ôm ấp của chú chó trắmg, vươn tay xoa xoa bụng chó, hạnh phúc đem mặt vùi vào lớp lông ngực mềm mại của chó nhỏ.

Sở Hàn Phi: “…”

Mau trở lại! Ta đổi ý rồi! Cho cọ! Cho cọ đó!

Ngôn – Kẻ thắng cuộc đời – Chó trắng nhỏ – Tề Tề – Húc Phong ôm khuôn mặt to của nhị thiếu gia nhà mình, đắc ý liếc mắt nhìn con mèo mun không tìm chết thì đã không chết một cái, quay đầu lại, ngoan ngoãn cụp tai, mặc cho sờ lông, mặc cho chôn ngực.

Cuộc sống hạnh phúc đầy trời đều là đám lông xù xù trôi qua năm ngày, Triệu Thiên La luôn liên tục nhập định, mãi đến tận khi linh thuyền cập bờ, mới bị Tề Thiên Dương đánh thức.

“Triệu đạo hữu muốn đi Côn Lôn tiên tông, đường xá cách nơi này xa xôi, vẫn nên đi sớm một chút cho tốt.” Tề Thiên Dương một bộ quân tử nhẹ nhàng.

Triệu Thiên La trầm mặc một hồi: “Thích đạo hữu.”

Tề Thiên Dương mỉm cười: “Hả?”

“Lông chó, dính vào.” Triệu Thiên La chỉ chỉ mấy sợi lông trắng khả nghi trên tóc mai của Tề Thiên Dương.

Tề Thiên Dương: “…”

… Đừng giả bộ, giả bộ bị sét đánh.

Ngự Kiếm Môn cách bến phà này không xa, chỗ chiêu mộ đệ tử ở trong thành Thanh Châu gần bến phà, nghi thức báo danh của nhóm đệ tử cuối cùng là vào ngày kia.

Tề Thiên Dương bèn tìm một chỗ trọ ở khách sạn trong thành Thanh Châu.

Sau khi giả bộ bị sét đánh, Tề Thiên Dương dựa trên nguyên tắc cơ bản nam thần đã bị mất mặt, định đổi lại gương mặt khác.

“Lăn tăn cái gì?” Lăng Vân Bích bất đắc dĩ, “Ngươi không phải đã nói không ai biết khuôn mặt này sao?”

Tề Thiên Dương: “Ta biết, ngươi không hiểu nỗi thống khổ vì có một gương mặt của nam thần mà phải giả bộ theo bản năng đâu.”

Tề Thiên Dương bèn thay đổi vài khuôn mặt, thấy sao cũng không hài lòng.

Tưởng tượng cũng phải thành lập trên một cơ sở nhất định, Tề Thiên Dương xoắn xuýt một hồi, phát hiện mình qua lại hai giới, chưa từng thấy nhiều người đẹp trai, Cố Thiên Hàn, Ninh Hiên Nhiên gì đó sớm có danh tiếng không cách nào sao chép đặt qua một bên, thẩm mỹ của thế giới cũ càng ngày càng lạ lùng, đẹp như con gái được hâm mộ rất nhiều, trừ nam thần Tiêu Ân Tuấn hàng đầu của cậu ra, trong đám ngôi sao nổi tiếng đến mấy người bình thường cũng không có, trong đời thực lại càng là thứ toàn thân không đứng đắn.

Nếu như bảo cậu nói, đẹp trai nhất chắc chắn là gương mặt của Sở Hàn Phi, cái loại đẹp trai có thể làm cho người ta sống dậy, nhưng hắn là nam chính, mai sau nhất định nổi tiếng thiên hạ, dùng mặt của hắn khẳng định không được. Tiếp nữa, gương mặt “Trích Tiên” của Lý Tiểu Giao cũng không tồi, ngoáy mũi thôi đã có tiên khí bồng bềnh, nhưng đáng tiếc lại đụng mặt với ma tôn tương lai, cũng không thể dùng.

Lăng Vân Bích xem đến phát chán, giơ tay một tia sáng trắng, mặt nạ lập tức phát sinh biến hóa, Tề Thiên Dương trừng mắt nhìn, lúc soi gương lần nữa phát hiện mình đã biến thành một thiếu niên có khuôn mặt cực kỳ xuất chúng, nếu nói tuấn tú khẳng định không theo kịp Sở ngựa giống, nhưng cặp mắt đào trong veo vừa liếc một cái, bất giác họa nên một bức cẩm tú phồn hoa, liếc thêm lần nữa, lại tựa như mưa bụi mù sương tháng ba vùng Giang Nam, khắp toàn thân y đầy những mâu thuẫn và mê hoặc không sao giải thích được.

Không cần nghi ngờ, đây là một thiếu niên rất hấp dẫn người khác, điều hiếm thấy chính là, khuôn mặt này không mang lại cảm giác như đang sử dụng mặt người khác, phối với vẻ mặt của cậu, cảm thấy như không còn chỗ nào không hợp nữa cả, giống như… Là chính cậu vậy.

Lăng Vân Bích sửng sốt, Sở Hàn Phi cùng Ngôn Húc Phong cũng sửng sốt.

Tề Thiên Dương sờ sờ mặt, “Làm sao vậy?”

“Ây…” Sửng sốt một hồi Lăng Vân Bích mới hoàn hồn, “Ta dùng pháp thuật có thể đem nội tâm của một người tiết lộ qua dung mạo mà biểu hiện ra, đó là vẻ mặt thứ hai của con người, sẽ ngưng tụ thành mặt nạ… Chỉ là không nghĩ tới…”

Nó nói lời quanh co, Tề Thiên Dương lại hiểu, đây là tình tiết phần sau, người có hai mặt, biểu hiện ra một vẻ mặt tiềm tàng đã bị giấu đi sau gương mặt đẹp đẽ thường ngày, lúc Sở ngựa giống cùng hậu cung tiến vào Chiếu Tâm Kính đứng đầu mười ba tiên khí mở ra bí cảnh chọn chủ, ngoại trừ bản thân Sở ngựa giống không thay đổi, tất cả hậu cung đều biến thành xấu xí.

Cậu viết đến nỗi ngẩn ngẩn ngơ ngơ, lúc phản ứng lại mới nhớ không thể bôi đen vai chính hậu cung, thời điểm chuẩn bị sửa lần nữa, tất cả hàng tồn đều bị đăng sạch sành sanh.

Sờ sờ mặt mình, Tề Thiên Dương nhíu mày, nở nụ cười.

So với cái bản mặt ẻo lả kia, cậu vẫn thích gương mặt này hơn, tuy rằng chưa chắc sẽ khí khái anh hùng hơn, nhưng sẽ không tinh xảo diễm lệ như vậy.

Chuẩn bị đầy đủ thức ăn nước uống, đem một mèo một chó bỏ vào túi linh thú, Tề Thiên Dương suy nghĩ một chút, quyết định trước tạm thời không cần Xuân Thu Khải Minh kiếm, chờ tiến vào tông môn lại nói. Cậu vừa ý không phải thân phận đệ tử chân truyền gì, mà là bầu không khí ở Ngự Kiếm Môn, tựa như nhóm tinh anh đời cha chú ông nội lúc còn nhỏ đã được giáo dục, tại sao còn phải đi học? Là vì bầu không khí trường học, có cạnh tranh mới có động lực.

Tề Thiên Dương cho là mình tới sớm lắm, sự thực chứng minh cậu vẫn quá ngây thơ rồi, nhìn một mảnh toàn đầu người đen kịt, cậu giật giật khóe miệng, lùi về sau vài bước chuẩn bị tìm một chỗ từ từ đợi.

Một đoàn người chen chúc, muốn lùi về sau cũng không dễ, bỗng nhiên một bóng đen bay vọt đến, bị chen đến nỗi đầu óc choáng váng, Tề Thiên Dương bất ngờ không kịp đề phòng vừa vặn bị va phải, kéo theo cả bóng đen cùng nhau ngã oạch xuống đất.

Đoàn người la lối chen chúc thoáng cái tản ra, không ai muốn vào lúc quan trọng như vậy của cuộc đời lại chuốc phiền phức vào thân.

“Đám đụng ta? Còn chen ngang nữa hả? Bản thiếu gia hôm nay sẽ dạy cho ngươi biết nên làm người thế nào!” Một giọng nói cực kỳ kiêu ngạo vang lên, “Ơ! Thì ra là người quen? Trịnh Lương... Ách?”

Tề Thiên Dương đẩy bóng đen đụng mình ra khỏi người như đạp phải chó chết rồi đứng lên, phẫn nộ nhìn qua, phát hiện đây cũng là người quen, chính là thanh niên cẩm y từng va trúng ở khách sạn trước khi lên linh thuyền.

“Tại hạ vô tội gặp họa, công tử có thể cho câu giải thích?” Cậu lạnh lùng nhìn thanh niên cẩm y, phát hiện đối phương không dẫn người theo, cùng cảnh giới với cậu, lập tức quyết định chờ thanh niên cẩm y tính xấu đến chết cũng không nổi này mở miệng xong sẽ đánh cho hắn ta một trận, nói cho hắn biết bông hoa tại sao lại đỏ như vậy.

Không ngờ thanh niên cẩm y nhìn cậu, híp mắt, bỗng lộ ra một nụ cười hiền hòa vô cùng: “Là Trịnh mỗ không phải, tiểu huynh đệ có bị thương không?”

Tề Thiên Dương: “…”

Thanh niên cẩm y tự xưng Trịnh mỗ tiến lên vài bước, một cước đá văng bóng đen trên đất, nụ cười càng bình dị gần gũi: “Ta thấy tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ, đẹp… Khụ khụ khụ khụ, khí độ bất phàm, nếu mọi người ngày sau đều là đồng môn, không bằng kết bạn đi ha?”

Tề Thiên Dương: “… …”

Đám đông: “… … …”

Có muốn mặc kệ trạm kiểm tra xét duyệt tầng tầng của Ngự Kiếm Môn, cùng cạnh tranh với nhiều người như chúng ta không!

Trịnh Thiên Dương nhìn thanh niên trước mắt phong thái trác tuyệt, có chút khẩn trương, hắn có phải quá trực tiếp rồi không? Thế nhưng thật sự rất muốn gần y thêm tí nữa…

Hắn từ trước đến giờ không tin chuyện nhất kiến chung tình, nay muốn điên cuồng vả miệng mình mấy cái ghê! Trên thế giới tại sao có thể có người đẹp mắt như vậy chứ!

Thanh niên cẩm y vốn còn đầy vẻ hung hăng càn quấy, trong đôi mắt chợt lộ ra nóng bỏng quen thuộc, Tề Thiên Dương lâm vào trầm mặc đáng ngờ, cậu có một loại linh cảm không lành.

“Là nguyên linh thể thuần khiết, ” Lăng Vân Bích nói: “Nguyên linh thể thuần khiết gần gũi vạn vật nhất, ngươi lại là đấng tạo hóa, khó trách hắn thích ngươi như vậy.”

Tề Thiên Dương cảm thấy đau “bi”, “Trước kia sao hắn không bị chuyện gì?”

“Có lẽ là… nguyên nhân mặt mũi?”

Gặp nợ rồi!

Tiểu gia không muốn bị nam nhân yêu thích một chút nào! Đặc biệt là vì mặt nữa chứ!

Sắc mặt Tề Thiên Dương lúc trắng lúc xanh, miễn cưỡng bình tĩnh nói: “Xin lỗi, ta cũng không có ý chung đường với người khác.”

Trịnh Thiên Dương vốn còn định quấn mãi không buông, nhưng cặp mắt đào hoa trong như nước kia vừa liếc về phía cơ thể hắn một cái, ý nghĩ gì của hắn cũng mất tăm, mơ mơ hồ hồ chỉ nhớ rõ không thể làm ra chuyện người này chán ghét, không thể bị người này chán ghét… Lúc lấy lại tinh thần, bóng dáng thiếu niên đã không thấy đâu.

Tính toán thừa dịp thanh niên cẩm y kia tự dưng sững sờ mà tránh khỏi, Tề Thiên Dương thở phào nhẹ nhõm, loại tiết mục thân là đấng tạo hóa nên tô điểm cho khớp với thiên tài và kẻ mạnh theo lẽ trời này, cậu không muốn diễn chút nào hết!

« Con đường thành tiên » là một truyện ngựa đựa nam chính thăng cấp tiêu chuẩn, vì thỏa mãn người xem, đủ loại thiên tài cường giả nhiều vô số kể, đại đa số đều là nam nhân. Trước đã nói qua, cậu đặt ra tu vi càng cao, huyết thống càng mạnh, càng có thể sinh ra bé trai, vì bé gái trời sinh ưu thế không bằng bé trai, khó có thể kế thừa huyết thống hoàn mỹ, nên trong giới tu chân nữ tu phần lớn là tầm thường, không có chí tiến thủ.

Trên thực tế lẽ trời rất công bằng, một bên sản lượng cao, chất lượng thường thường, một bên sản lượng thường thường, chất lượng cao mà thôi. Bé gái chân chính thừa kế huyết mạch hoàn mỹ của cha mẹ tu luyện tiến cảnh tiến triển cực nhanh, mà cường giả như Vân Chân tôn chủ hùng bá một phương như vậy… Cậu tiêu không nổi.

Nếu như nguyên linh thể thuần khiết đều sẽ thích cậu, tính ra trong ngũ đại thế gia có tổng cộng hơn hai mươi người, còn chưa kể Côn Lôn tiên tông, Ngự Kiếm Môn, Linh Thai Tự... Chờ đã! Linh Thai Tự con mẹ nó chỉ thu đệ tử nguyên linh thể thuần khiết thôi nha!

Tưởng tượng ra cảnh mình bị một đoàn lừa mang theo cái đầu trọc* quấn lấy, đuổi theo chạy đến lên trời xuống đất… Cả người Tề Thiên Dương đều không ổn. (
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện