“Còn gì nữa không? Sao lại tới tìm ta?” Ninh Hiên Nhiên nắm chặt nắm đấm.
Ánh mắt Tề Thiên tan rã: “Vì, bởi vì…”
Giữa chân mày cậu lóe bạch quang, đánh thẳng về phía Ninh Hiên Nhiên, hắn vội vã lùi lại năm bước.
Ninh Hiên Nhiên phản ứng cực nhanh, ngay lập tức muốn lấy pháp bảo ra, nhưng bạch quang nhanh hơn hắn, không chờ hắn kịp hành động, một cái tay thon dài như ngọc đã mạnh mẽ bóp lấy cổ họng hắn.
Bị Lăng Vân Bích phát ra một kích bạch quang, Tề Thiên Dương lập tức tỉnh lại, nhìn Ninh Hiên Nhiên một cái, hơi đau đầu nói: “Chuyện này là sao… Ngươi bị kích động như vậy người nhà ngươi biết không?”
Ninh Hiên Nhiên lạnh lùng nhìn cậu, Tề Thiên Dương có trực giác không tốt, né người sang một bên, hung hiểm né được một chiếc phiến cốt vô cùng sắc bén: “Này này này! Chuyện gì cũng từ từ, quân tử động khẩu không động thủ! Ta vì cứu…”
Ninh Hiên Nhiên nhân cơ hội thoát khỏi khống chế của Tề Thiên Dương, đưa tay khẽ vẫy, phiến cốt chia ra làm tư, từ bốn phía đánh úp Tề Thiên Dương.
“Leng keng leng keng leng keng!” Tiếng kim loại va chạm vang lên liên hồi, Tề Thiên Dương đã rút trường kiếm bên hông ra tiến lên nghênh tiếp, phiến cốt kia không biết làm bằng vật liệu gì, cứng rắn bất thường, có linh lực bảo vệ, kiếm của cậu tuy rằng không đến nỗi sơ hở nhiều, nhưng ứng phó cũng rất vất vả.
Ninh Hiên Nhiên hừ lạnh một tiếng, thu hồi phiến cốt, nhẹ phẩy ống tay áo, phiến cốt kia lập tức phân ra vài cái, giữa hàn quang lấp lóe, giăng thành một mặt quạt tinh xảo.
Công tử văn nhã tay cầm quạt xếp, gương mặt tuấn nhã, quả nhiên là một bức tranh cực kỳ đẹp mắt.
Trong lòng Tề Thiên Dương chỉ còn lại “A ha ha”*, thân là một nhân vật phản diện, còn là một nhân vật phản diện dưới ngòi bút của cậu, bạn có thể tưởng tượng ra các hành vi của nhân vật phản diện thường làm như là “Ninh Hiên Nhiên tràn ngập phẫn hận”, “Ninh Hiên Nhiên nghiến răng nghiến lợi”, “Ninh Hiên Nhiên gào lên khản giọng” các loại, bày ra điệu bộ nhìn sao cũng giống người chiến thắng thế gian này là sao? (*Có nghĩa là câm nín, không còn lời gì để nói, chỉ biết cười trừ.)
Đặc biệt là trong tay hắn vẫn cầm Huyền Cốt Phiến! Huyền Cốt Phiến! Đã nói trong mười ba tiên khí nó có tính tình kiêu ngạo sẽ không nhận chủ mà? Đã nói mười ba tiên khí đều là vật sở hữu của nam chính mà? Đã nói nhân vật phản diện đều là chuyên gia tặng bảo vật mà? Mẹ nó Huyền Cốt Phiến này rõ ràng đã ký khế ước cùng Ninh Hiên Nhiên, trở thành pháp bảo bản mệnh của hắn rồi! Chủ nhân bỏ mình cũng tiêu vong theo, bản mệnh pháp bảo so với đạo lữ còn thân cận hơn!
Nội dung truyện bệnh trĩ như thế, Tề Thiên Dương đã không còn sức bắt bẻ. kittyd3nxi96.wordpress.com
“Ta nói đều là người một nhà, sao ngươi với em gái mình lại khác xa nhau như vậy hả?” Đang giằng co, Tề Thiên Dương tự nhiên nói ra một câu như thế, làm khuôn mặt lạnh lùng của Ninh Hiên Nhiên rạn nứt.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi quen muội muội ta?” Ninh Hiên Nhiên nắm chặt chiết phiến, tuy rằng còn duy trì tư thế phòng bị, nhưng trong mắt đã nhuốm màu sốt ruột.
Tề Thiên Dương nhếch khóe miệng, “Có thể đúng mà cũng có thể không đúng, ngươi tự mình theo ta xem chẳng phải sẽ biết sao?”
Thấy Ninh Hiên Nhiên còn do dự, trong lòng đã rõ nguyên nhân gây nên hiểu làm vừa rồi, Tề Thiên Dương không còn hứng thú gì nữa, nói thẳng: “Chúng ta không muốn hại ngươi, Ninh Lạc bị thương, trong phương thuốc thiếu một phần long tiên hương, muốn ngươi cắt thịt là vì phải dùng huyết nhục chí thân chữa lành vết thương trên mặt nàng.”
Ninh Hiên Nhiên nghe được hai chữ Ninh Lạc, biểu tình trên mặt đã có biến hóa, nghe thấy em ấy bị thương, hai hàng mày kiếm đau lòng nhíu cả lại, dừng một chút, hắn nói: “Ta đi với ngươi.”
Thế có phải được không! Tề Thiên Dương tươi cười.
Cỏ thanh lân đem đun nước, dùng rượu mới ủ hấp qua vải trắng đã chọn một lượt, từng chút từng chút lau khô nước mủ màu vàng trên rìa vết thương đã trở nên tím sẫm.
Cố Thiên Hàn nói: “Được rồi.”
Dược đồng lập tức dừng tay, vẻ mặt đau khổ ngẩng đầu: “Công tử, ngày hôm nay sao chỉ lau một nửa vậy?”
Cố Thiên Hàn rất thích dược đồng này, bởi vì cậu ta mập hơn người bình thường một vòng, nhận thức tốt vô cùng, nghe vậy cũng không giận, nghiêm túc dạy dỗ cậu: “Cỏ thanh lân tuy rằng có thể ức chế độc rắn, nhưng bản thân nó cũng có tác dụng ăn mòn, không thể dùng nhiều.”
“Nhưng mà chỉ lau một nửa…” Dược đồng xoắn xuýt, lau một nửa vết thương, một nửa vết thương không lau là mấy ý?
Sắc mặt Cố Thiên Hàn trầm xuống.
Nữ tử mỹ mạo = Uy hiếp to lớn= Lùi một bước để tiến hai bước
Lùi một bước để tiến hai bước = Không thể ra tay = Thực hiện chút mưu mô
Hắn bảo vệ mạng của nàng, bảo vệ vẻ đẹp của nàng, làm cho nàng không có cách nào tới gần Tề Thiên Dương, chút chuyện nhỏ như dựa gần một chút mặt liền ngứa này… Không tính là gì đâu ha?
Cố Thiên Hàn nghiêm túc so sánh một phen, hài lòng phát hiện ra cuộc giao dịch song phương này cũng có lợi, thế là ngay lập tức cây ngay không sợ chết đứng.
“Này, công tử, người nói Tề thiếu y tìm được long tiên hương không?” Dược đồng mặt đau khổ, “Nếu tìm không được, công tử chẳng phải lại muốn…”
Giơ tay đặt lên ngực, Cố Thiên Hàn nhếch nhếch môi: “Ta muốn chính là y còn không rõ hay sao.”
Dược đồng rụt đầu, câm nín.
Vì giao tình lúc trước (?) của Tề Thần Hiên cùng Triệu Viễn Đình phi thường tốt, hôm qua hai người đã cùng nhau rời khỏi Nghênh Tiên thành, Tề Viễn Hàng thì là người bận rộn, xác nhận Triệu Viễn Đình sẽ không trở lại gây phiền phức xong cũng ly khai, dù sao toàn bộ hoạt động của Tề gia đều đặt trên người ông, trọng trách rất nặng.
Tề Thiên Dương mang theo Ninh Hiên Nhiên đi tới khách sạn Thanh Vân, trong gian phòng của Ninh Lạc, trên bàn còn một chậu nước ấm, đắp vải trắng, Ninh Lạc lẳng lặng nằm trên giường, thuốc trên mặt cũng mới được đổi.
Chẳng ngờ Cố Thiên Hàn tận chức tận trách như thế, chỉ một thoáng Tề Thiên Dương cảm thấy độ hảo cảm của mình với hắn đang tăng lên, thật là một người tốt nha! Nếu không sao lại nói là trăm đời hành nghề y giúp đời, lúc sinh ra tử khí đông lai kéo dài ba vạn dặm chứ? Lại nghĩ bản thân mình thế mà hiểu lầm một người tốt như vậy, Tề Thiên Dương rất hổ thẹn.
Ninh Hiên Nhiên thì không nghĩ nhiều thế, hắn như đã bị cái gì đó định thân, đứng thẳng mãi ở đằng kia, ánh mắt tham lam nhìn Ninh Lạc, chớp mắt cũng không nỡ chớp một cái, giống như chỉ cần nhìn ít hơn một giây thôi hắn sẽ mất mạng vậy.
Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn thay đổi, như một ngọn lửa cháy lan ra cả đồng cỏ, rất nhanh đã biến đôi mắt chứa lệ ôn hòa kia thành một biển lửa mênh mông.
Trong suy nghĩ Tề Thiên Dương cảm thấy, người này đối với hôn thê của mình cũng không có... nóng bỏng như đối với Ninh Lạc.
Thứ cho cậu không nghĩ ra được từ khác để hình dung, ánh mắt Ninh Hiên Nhiên thật sự quá rõ ràng, giời ạ đây là anh ruột hả? Chồng mới cưới cũng không đến mức này!
Tề Thiên Dương trong nháy mắt cảm thấy nguy hiểm tăng cao!
“Nhìn thì nhìn rồi, có phải là muội muội ngươi hay không cho câu lời chắc chắn xem nào!” Tề Thiên Dương không lộ ra dấu vết mà chắn trước giường, nhấn thật mạnh hai chữ “Muội muội”.
Ninh Hiên Nhiên vội vàng nói: “Nàng đương nhiên là muội muội ta!”
“Cũng là nữ nhân của ta!” Lời câu trước còn chưa dứt, trên mặt Ninh Hiên Nhiên một mảnh vặn vẹo, lạnh lùng nói.
Tề Thiên Dương: “… … … … Đệt!”
“Trước khoan hãy vội.” Giọng Lăng Vân Bích vang lên: “Ngươi không chú ý hai tông giọng trước sau không đồng nhất hả?”
Tề Thiên Dương sững sờ, sau mới phản ứng được, mới vừa rồi biểu hiện của Ninh Hiên Nhiên quả thật chính là người ca ca bình thường gặp lại muội muội xa cách đã lâu, tiếp đó thế mà lại là người yêu xa cách đã lâu đang… tuyên bố chủ quyền?
Tinh thần phân liệt?!
Lăng Vân Bích cười lạnh: “Tinh thần phân liệt gì chứ, chẳng qua là thứ ngu xuẩn có lòng tham muốn đoạt xác kết quả tự nhận lấy kết cục thảm hại thôi!”
“Ninh Hiên Nhiên” sắc mặt nhăn nhó: “Tảng đá vụn kia ngươi nói cái gì?”
“Ta nói ngươi là cái quạt nát ham muốn sắc đẹp muội muội nhà người ta muốn ra tay, kết quả bị người xích lại như con chó!”
“Chung quy cũng tốt hơn cái tảng đá bỏ đi tự đề cử làm chiếu cho người ta như ngươi! Cái thứ đá rẻ rách bị nghìn người nằm lên!”
“Lão tử là giường! Giường đó! Không cho người ta nằm lên ngủ thì bày ra đó cho đóng bụi à?”
…
Oan gia tương phùng, cực kỳ ngứa mắt, hai người ra sức xỉa xói nhau. Từ cái tên nào đó vừa mới biến hình để lén trộm cái yếm phụ nữ rồi làm rách nó, cho đến ai đó năm xưa từng bị lôi kiếp đánh thành chó, kêu gào cầu cứu.
Hai người châm chọc nhau khí thế ngất trời, Tề Thiên Dương cũng dần dần nghe hiểu ngọn nguồn sự tình.
Thì ra Huyền Cốt Phiến, kẻ thích du lịch trong mười ba tiên khí, nhiều năm trước chạy đến hạ giới đi dạo lung tung, khi ấy gặp được một tiểu cô nương, được xưng là một người thanh tú xinh đẹp tuyệt trần, dịu dàng dễ thương, tên này liền thương nhớ, một mực theo đuôi tới tận nhà người ta mới phát hiện bên cạnh tiểu cô nương thế mà còn một tiểu tử thúi nữa! Tiểu tử thúi chăm sóc nàng thật tỉ mỉ chu đáo! Huyền Cốt Phiến ghen tỵ, hóa thành một công tử áo gấm theo đuổi tiểu cô nương, kết quả… bị người ta đuổi đánh, sau Huyền Cốt Phiến biến thành đủ thứ hình hài, gần như đem tất cả những hình dáng mỹ nam tử mà nó có thể tưởng tượng được đều biến hóa một lượt, nhưng vẫn nhận được lời từ chối không chút lưu tình.
“Bởi vì lúc trước tiểu cô nương người ta mới năm tuổi.” Lăng Vân Bích bổ một đao.
Huyền Cốt Phiến phẫn nộ: “Năm tuổi cùng năm trăm tuổi đối với chúng ta mà nói khác nhau chỗ nào hả? Cũng tại tên tiểu tử thúi này ngoan cố thôi!”
Tề Thiên Dương: “…” Dưới tình huống này sẽ không có ai giao muội muội cho ngươi được không?
Do bị các loại người (?) kỳ quái quấy rầy, Ninh ca ca tư chất tuyệt hảo sau khi nhận được thư thông báo trúng tuyển của tông môn trung giới, lập tức mang theo muội muội đi trung giới, không ngờ người yêu tuyệt tình với mình như thế, cư nhiên không nói tiếng nào đã theo tên tiểu tử thúi kia bỏ rơi nó! Huyền Cốt Phiến bi phẫn đến cực điểm, tội ác trong lòng trỗi dậy, muốn đoạt xá Ninh Hiên Nhiên, từ đây quang minh chính đại sống cùng người yêu!
Ngờ đâu một chiêu không cẩn thận, nửa đêm Ninh Lạc bị đánh thức nhìn thấy bộ dạng thống khổ của ca ca, sợ đến nỗi òa khóc thật to, Huyền Cốt Phiến vừa phân tâm, lập tức bị Ninh Hiên Nhiên thiên phú không tệ phản phệ lại.
Huyền Cốt Phiến dù sao cũng là tiên khí, bản lĩnh cao cường mạnh mẽ, Ninh Hiên Nhiên không có cách nào nuốt chửng nó, đang lúc giằng co, Huyền Cốt Phiến cắn răng, cùng Ninh Hiên Nhiên định ra khế ước bản mệnh.
Nghe rõ ngọn nguồn, trong lòng Tề Thiên Dương chỉ còn sót lại “mẹ kiếp”, đây tuyệt đối không phải nguyên văn cậu viết, trong nguyên tác rõ ràng là sau khi Ninh Hiên Nhiên chết rất nhiều năm, Sở ngựa giống tìm được Huyền Cốt Phiến ở một nghĩa địa, chủ nhân ngôi mộ do chết thảm, không có cách nào đầu thai, Sở ngựa giống đưa ra điều kiện cho chủ nhân ngôi mộ bình yên đầu thai, chiếm được Huyền Cốt Phiến… Chờ đã.
Tề Thiên Dương bỗng nhiên nghĩ đến, trong nguyên tác Ninh Lạc bỏ mình, dựa vào thái độ làm người của Tề Băng Nhi, chỉ sợ cũng không để cho nàng bị chết yên ổn, vậy tóm lược kia của cậu, chủ nhân ngôi mộ chết thảm kia không phải là Ninh Lạc đó chứ? Vì Ninh Lạc đã chết, hai người nguyên bản gắn bó chung với nhau giải trừ khế ước bản mệnh, mỗi người một ngả, một người hao tổn tâm cơ để báo thù, một người lòng đã nguội như tro tàn ở lại trông mộ…
Không được, ngẫm thôi cũng thấy quá ngược rồi!
Nhìn bóng dáng Ninh Hiên Nhiên một thân hai hồn, Tề Thiên Dương bỗng có hơi xúc động.
Lúc này, Huyền Cốt Phiến sờ trên sờ dưới một hồi, đột nhiên nổi giận, quát: “Tiểu tử thúi! Long tiên hương kia ngươi giấu chỗ nào rồi? Sao lão tử tìm không thấy?”
“…” Soái không quá 3 giây.
Ánh mắt Tề Thiên tan rã: “Vì, bởi vì…”
Giữa chân mày cậu lóe bạch quang, đánh thẳng về phía Ninh Hiên Nhiên, hắn vội vã lùi lại năm bước.
Ninh Hiên Nhiên phản ứng cực nhanh, ngay lập tức muốn lấy pháp bảo ra, nhưng bạch quang nhanh hơn hắn, không chờ hắn kịp hành động, một cái tay thon dài như ngọc đã mạnh mẽ bóp lấy cổ họng hắn.
Bị Lăng Vân Bích phát ra một kích bạch quang, Tề Thiên Dương lập tức tỉnh lại, nhìn Ninh Hiên Nhiên một cái, hơi đau đầu nói: “Chuyện này là sao… Ngươi bị kích động như vậy người nhà ngươi biết không?”
Ninh Hiên Nhiên lạnh lùng nhìn cậu, Tề Thiên Dương có trực giác không tốt, né người sang một bên, hung hiểm né được một chiếc phiến cốt vô cùng sắc bén: “Này này này! Chuyện gì cũng từ từ, quân tử động khẩu không động thủ! Ta vì cứu…”
Ninh Hiên Nhiên nhân cơ hội thoát khỏi khống chế của Tề Thiên Dương, đưa tay khẽ vẫy, phiến cốt chia ra làm tư, từ bốn phía đánh úp Tề Thiên Dương.
“Leng keng leng keng leng keng!” Tiếng kim loại va chạm vang lên liên hồi, Tề Thiên Dương đã rút trường kiếm bên hông ra tiến lên nghênh tiếp, phiến cốt kia không biết làm bằng vật liệu gì, cứng rắn bất thường, có linh lực bảo vệ, kiếm của cậu tuy rằng không đến nỗi sơ hở nhiều, nhưng ứng phó cũng rất vất vả.
Ninh Hiên Nhiên hừ lạnh một tiếng, thu hồi phiến cốt, nhẹ phẩy ống tay áo, phiến cốt kia lập tức phân ra vài cái, giữa hàn quang lấp lóe, giăng thành một mặt quạt tinh xảo.
Công tử văn nhã tay cầm quạt xếp, gương mặt tuấn nhã, quả nhiên là một bức tranh cực kỳ đẹp mắt.
Trong lòng Tề Thiên Dương chỉ còn lại “A ha ha”*, thân là một nhân vật phản diện, còn là một nhân vật phản diện dưới ngòi bút của cậu, bạn có thể tưởng tượng ra các hành vi của nhân vật phản diện thường làm như là “Ninh Hiên Nhiên tràn ngập phẫn hận”, “Ninh Hiên Nhiên nghiến răng nghiến lợi”, “Ninh Hiên Nhiên gào lên khản giọng” các loại, bày ra điệu bộ nhìn sao cũng giống người chiến thắng thế gian này là sao? (*Có nghĩa là câm nín, không còn lời gì để nói, chỉ biết cười trừ.)
Đặc biệt là trong tay hắn vẫn cầm Huyền Cốt Phiến! Huyền Cốt Phiến! Đã nói trong mười ba tiên khí nó có tính tình kiêu ngạo sẽ không nhận chủ mà? Đã nói mười ba tiên khí đều là vật sở hữu của nam chính mà? Đã nói nhân vật phản diện đều là chuyên gia tặng bảo vật mà? Mẹ nó Huyền Cốt Phiến này rõ ràng đã ký khế ước cùng Ninh Hiên Nhiên, trở thành pháp bảo bản mệnh của hắn rồi! Chủ nhân bỏ mình cũng tiêu vong theo, bản mệnh pháp bảo so với đạo lữ còn thân cận hơn!
Nội dung truyện bệnh trĩ như thế, Tề Thiên Dương đã không còn sức bắt bẻ. kittyd3nxi96.wordpress.com
“Ta nói đều là người một nhà, sao ngươi với em gái mình lại khác xa nhau như vậy hả?” Đang giằng co, Tề Thiên Dương tự nhiên nói ra một câu như thế, làm khuôn mặt lạnh lùng của Ninh Hiên Nhiên rạn nứt.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi quen muội muội ta?” Ninh Hiên Nhiên nắm chặt chiết phiến, tuy rằng còn duy trì tư thế phòng bị, nhưng trong mắt đã nhuốm màu sốt ruột.
Tề Thiên Dương nhếch khóe miệng, “Có thể đúng mà cũng có thể không đúng, ngươi tự mình theo ta xem chẳng phải sẽ biết sao?”
Thấy Ninh Hiên Nhiên còn do dự, trong lòng đã rõ nguyên nhân gây nên hiểu làm vừa rồi, Tề Thiên Dương không còn hứng thú gì nữa, nói thẳng: “Chúng ta không muốn hại ngươi, Ninh Lạc bị thương, trong phương thuốc thiếu một phần long tiên hương, muốn ngươi cắt thịt là vì phải dùng huyết nhục chí thân chữa lành vết thương trên mặt nàng.”
Ninh Hiên Nhiên nghe được hai chữ Ninh Lạc, biểu tình trên mặt đã có biến hóa, nghe thấy em ấy bị thương, hai hàng mày kiếm đau lòng nhíu cả lại, dừng một chút, hắn nói: “Ta đi với ngươi.”
Thế có phải được không! Tề Thiên Dương tươi cười.
Cỏ thanh lân đem đun nước, dùng rượu mới ủ hấp qua vải trắng đã chọn một lượt, từng chút từng chút lau khô nước mủ màu vàng trên rìa vết thương đã trở nên tím sẫm.
Cố Thiên Hàn nói: “Được rồi.”
Dược đồng lập tức dừng tay, vẻ mặt đau khổ ngẩng đầu: “Công tử, ngày hôm nay sao chỉ lau một nửa vậy?”
Cố Thiên Hàn rất thích dược đồng này, bởi vì cậu ta mập hơn người bình thường một vòng, nhận thức tốt vô cùng, nghe vậy cũng không giận, nghiêm túc dạy dỗ cậu: “Cỏ thanh lân tuy rằng có thể ức chế độc rắn, nhưng bản thân nó cũng có tác dụng ăn mòn, không thể dùng nhiều.”
“Nhưng mà chỉ lau một nửa…” Dược đồng xoắn xuýt, lau một nửa vết thương, một nửa vết thương không lau là mấy ý?
Sắc mặt Cố Thiên Hàn trầm xuống.
Nữ tử mỹ mạo = Uy hiếp to lớn= Lùi một bước để tiến hai bước
Lùi một bước để tiến hai bước = Không thể ra tay = Thực hiện chút mưu mô
Hắn bảo vệ mạng của nàng, bảo vệ vẻ đẹp của nàng, làm cho nàng không có cách nào tới gần Tề Thiên Dương, chút chuyện nhỏ như dựa gần một chút mặt liền ngứa này… Không tính là gì đâu ha?
Cố Thiên Hàn nghiêm túc so sánh một phen, hài lòng phát hiện ra cuộc giao dịch song phương này cũng có lợi, thế là ngay lập tức cây ngay không sợ chết đứng.
“Này, công tử, người nói Tề thiếu y tìm được long tiên hương không?” Dược đồng mặt đau khổ, “Nếu tìm không được, công tử chẳng phải lại muốn…”
Giơ tay đặt lên ngực, Cố Thiên Hàn nhếch nhếch môi: “Ta muốn chính là y còn không rõ hay sao.”
Dược đồng rụt đầu, câm nín.
Vì giao tình lúc trước (?) của Tề Thần Hiên cùng Triệu Viễn Đình phi thường tốt, hôm qua hai người đã cùng nhau rời khỏi Nghênh Tiên thành, Tề Viễn Hàng thì là người bận rộn, xác nhận Triệu Viễn Đình sẽ không trở lại gây phiền phức xong cũng ly khai, dù sao toàn bộ hoạt động của Tề gia đều đặt trên người ông, trọng trách rất nặng.
Tề Thiên Dương mang theo Ninh Hiên Nhiên đi tới khách sạn Thanh Vân, trong gian phòng của Ninh Lạc, trên bàn còn một chậu nước ấm, đắp vải trắng, Ninh Lạc lẳng lặng nằm trên giường, thuốc trên mặt cũng mới được đổi.
Chẳng ngờ Cố Thiên Hàn tận chức tận trách như thế, chỉ một thoáng Tề Thiên Dương cảm thấy độ hảo cảm của mình với hắn đang tăng lên, thật là một người tốt nha! Nếu không sao lại nói là trăm đời hành nghề y giúp đời, lúc sinh ra tử khí đông lai kéo dài ba vạn dặm chứ? Lại nghĩ bản thân mình thế mà hiểu lầm một người tốt như vậy, Tề Thiên Dương rất hổ thẹn.
Ninh Hiên Nhiên thì không nghĩ nhiều thế, hắn như đã bị cái gì đó định thân, đứng thẳng mãi ở đằng kia, ánh mắt tham lam nhìn Ninh Lạc, chớp mắt cũng không nỡ chớp một cái, giống như chỉ cần nhìn ít hơn một giây thôi hắn sẽ mất mạng vậy.
Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn thay đổi, như một ngọn lửa cháy lan ra cả đồng cỏ, rất nhanh đã biến đôi mắt chứa lệ ôn hòa kia thành một biển lửa mênh mông.
Trong suy nghĩ Tề Thiên Dương cảm thấy, người này đối với hôn thê của mình cũng không có... nóng bỏng như đối với Ninh Lạc.
Thứ cho cậu không nghĩ ra được từ khác để hình dung, ánh mắt Ninh Hiên Nhiên thật sự quá rõ ràng, giời ạ đây là anh ruột hả? Chồng mới cưới cũng không đến mức này!
Tề Thiên Dương trong nháy mắt cảm thấy nguy hiểm tăng cao!
“Nhìn thì nhìn rồi, có phải là muội muội ngươi hay không cho câu lời chắc chắn xem nào!” Tề Thiên Dương không lộ ra dấu vết mà chắn trước giường, nhấn thật mạnh hai chữ “Muội muội”.
Ninh Hiên Nhiên vội vàng nói: “Nàng đương nhiên là muội muội ta!”
“Cũng là nữ nhân của ta!” Lời câu trước còn chưa dứt, trên mặt Ninh Hiên Nhiên một mảnh vặn vẹo, lạnh lùng nói.
Tề Thiên Dương: “… … … … Đệt!”
“Trước khoan hãy vội.” Giọng Lăng Vân Bích vang lên: “Ngươi không chú ý hai tông giọng trước sau không đồng nhất hả?”
Tề Thiên Dương sững sờ, sau mới phản ứng được, mới vừa rồi biểu hiện của Ninh Hiên Nhiên quả thật chính là người ca ca bình thường gặp lại muội muội xa cách đã lâu, tiếp đó thế mà lại là người yêu xa cách đã lâu đang… tuyên bố chủ quyền?
Tinh thần phân liệt?!
Lăng Vân Bích cười lạnh: “Tinh thần phân liệt gì chứ, chẳng qua là thứ ngu xuẩn có lòng tham muốn đoạt xác kết quả tự nhận lấy kết cục thảm hại thôi!”
“Ninh Hiên Nhiên” sắc mặt nhăn nhó: “Tảng đá vụn kia ngươi nói cái gì?”
“Ta nói ngươi là cái quạt nát ham muốn sắc đẹp muội muội nhà người ta muốn ra tay, kết quả bị người xích lại như con chó!”
“Chung quy cũng tốt hơn cái tảng đá bỏ đi tự đề cử làm chiếu cho người ta như ngươi! Cái thứ đá rẻ rách bị nghìn người nằm lên!”
“Lão tử là giường! Giường đó! Không cho người ta nằm lên ngủ thì bày ra đó cho đóng bụi à?”
…
Oan gia tương phùng, cực kỳ ngứa mắt, hai người ra sức xỉa xói nhau. Từ cái tên nào đó vừa mới biến hình để lén trộm cái yếm phụ nữ rồi làm rách nó, cho đến ai đó năm xưa từng bị lôi kiếp đánh thành chó, kêu gào cầu cứu.
Hai người châm chọc nhau khí thế ngất trời, Tề Thiên Dương cũng dần dần nghe hiểu ngọn nguồn sự tình.
Thì ra Huyền Cốt Phiến, kẻ thích du lịch trong mười ba tiên khí, nhiều năm trước chạy đến hạ giới đi dạo lung tung, khi ấy gặp được một tiểu cô nương, được xưng là một người thanh tú xinh đẹp tuyệt trần, dịu dàng dễ thương, tên này liền thương nhớ, một mực theo đuôi tới tận nhà người ta mới phát hiện bên cạnh tiểu cô nương thế mà còn một tiểu tử thúi nữa! Tiểu tử thúi chăm sóc nàng thật tỉ mỉ chu đáo! Huyền Cốt Phiến ghen tỵ, hóa thành một công tử áo gấm theo đuổi tiểu cô nương, kết quả… bị người ta đuổi đánh, sau Huyền Cốt Phiến biến thành đủ thứ hình hài, gần như đem tất cả những hình dáng mỹ nam tử mà nó có thể tưởng tượng được đều biến hóa một lượt, nhưng vẫn nhận được lời từ chối không chút lưu tình.
“Bởi vì lúc trước tiểu cô nương người ta mới năm tuổi.” Lăng Vân Bích bổ một đao.
Huyền Cốt Phiến phẫn nộ: “Năm tuổi cùng năm trăm tuổi đối với chúng ta mà nói khác nhau chỗ nào hả? Cũng tại tên tiểu tử thúi này ngoan cố thôi!”
Tề Thiên Dương: “…” Dưới tình huống này sẽ không có ai giao muội muội cho ngươi được không?
Do bị các loại người (?) kỳ quái quấy rầy, Ninh ca ca tư chất tuyệt hảo sau khi nhận được thư thông báo trúng tuyển của tông môn trung giới, lập tức mang theo muội muội đi trung giới, không ngờ người yêu tuyệt tình với mình như thế, cư nhiên không nói tiếng nào đã theo tên tiểu tử thúi kia bỏ rơi nó! Huyền Cốt Phiến bi phẫn đến cực điểm, tội ác trong lòng trỗi dậy, muốn đoạt xá Ninh Hiên Nhiên, từ đây quang minh chính đại sống cùng người yêu!
Ngờ đâu một chiêu không cẩn thận, nửa đêm Ninh Lạc bị đánh thức nhìn thấy bộ dạng thống khổ của ca ca, sợ đến nỗi òa khóc thật to, Huyền Cốt Phiến vừa phân tâm, lập tức bị Ninh Hiên Nhiên thiên phú không tệ phản phệ lại.
Huyền Cốt Phiến dù sao cũng là tiên khí, bản lĩnh cao cường mạnh mẽ, Ninh Hiên Nhiên không có cách nào nuốt chửng nó, đang lúc giằng co, Huyền Cốt Phiến cắn răng, cùng Ninh Hiên Nhiên định ra khế ước bản mệnh.
Nghe rõ ngọn nguồn, trong lòng Tề Thiên Dương chỉ còn sót lại “mẹ kiếp”, đây tuyệt đối không phải nguyên văn cậu viết, trong nguyên tác rõ ràng là sau khi Ninh Hiên Nhiên chết rất nhiều năm, Sở ngựa giống tìm được Huyền Cốt Phiến ở một nghĩa địa, chủ nhân ngôi mộ do chết thảm, không có cách nào đầu thai, Sở ngựa giống đưa ra điều kiện cho chủ nhân ngôi mộ bình yên đầu thai, chiếm được Huyền Cốt Phiến… Chờ đã.
Tề Thiên Dương bỗng nhiên nghĩ đến, trong nguyên tác Ninh Lạc bỏ mình, dựa vào thái độ làm người của Tề Băng Nhi, chỉ sợ cũng không để cho nàng bị chết yên ổn, vậy tóm lược kia của cậu, chủ nhân ngôi mộ chết thảm kia không phải là Ninh Lạc đó chứ? Vì Ninh Lạc đã chết, hai người nguyên bản gắn bó chung với nhau giải trừ khế ước bản mệnh, mỗi người một ngả, một người hao tổn tâm cơ để báo thù, một người lòng đã nguội như tro tàn ở lại trông mộ…
Không được, ngẫm thôi cũng thấy quá ngược rồi!
Nhìn bóng dáng Ninh Hiên Nhiên một thân hai hồn, Tề Thiên Dương bỗng có hơi xúc động.
Lúc này, Huyền Cốt Phiến sờ trên sờ dưới một hồi, đột nhiên nổi giận, quát: “Tiểu tử thúi! Long tiên hương kia ngươi giấu chỗ nào rồi? Sao lão tử tìm không thấy?”
“…” Soái không quá 3 giây.
Danh sách chương