“Nhị thiếu gia!”

“Công tử!”

Mọi người cùng nhau cả kinh, đợi đến khi phản ứng lại, liền vội vàng tiến lên hành lễ.

Tề Thiên Dương cười lạnh, cũng không để ý đến bọn họ, trực tiếp vén rèm vào trong phòng.

Yến Thanh cùng Nghiêm Bách Lý liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấu kinh nghi trong mắt đối phương.

E rằng, bọn họ lần này thật sự đã gây họa.

Phòng của Y Nhân lâu không quá sạch sẽ, cho dù đã dọn dẹp qua, vẫn cứ lưu lại mùi son phấn tầm thường tục diễm, nồng nặc mà gay mũi, Tề Thiên Dương không nghĩ ngợi nhiều, đi vào phòng trong, lập tức nhìn thấy thương thế của Ninh Lạc.

Giường rất lớn, cô gái nhỏ nhắn không chút sinh khí nằm phía trên, càng lộ vẻ đáng thương, trên mặt nàng có một vết thương thật sâu đen thui kéo dài từ mi tâm qua gò má phải, màu đen kia dường như một khắc cũng không ngừng mà tiếp tục ăn mòn, dù cho mắt thường không nhìn thấy biến hóa rõ ràng, âm thanh ‘tê tê’ kia lại vang lên bên tai thật rõ ràng.

Đôi môi đáng thương của Ninh Lạc nổi lên màu xanh tím, hơi rung động, cho dù là ở trong mộng, lông mày của nàng cũng nhíu thật chặt, rồi lại khẽ động đến vết thương, đau đến nỗi nàng vẫn không ngừng phát ra tiếng rít như con thú nhỏ.

Tề Thiên Dương dừng một chút, nắm đấm nắm chặt, hỏi Lăng Vân Bích: “Còn có thể cứu không?”

Lăng Vân Bích không chậm trễ chút nào: “Có!”

Mắt Tề Thiên Dương sáng rực lên: “Nói mau, bất kể là phương pháp gì…”

“Cửu Châu Vương đỉnh.”

Cửu Châu Vương đỉnh, còn xưng Bát Bảo Như Ý đỉnh, một trong mười ba tiên khí, phàm là nhờ tới nó, đều phải bỏ ra tám thứ mình quý nhất, bất quá đó là phong tục của quá khứ rồi, từ khi bị tiền bối Cố gia thu phục, Cửu Châu Vương đỉnh biến thành lò luyện đan đời đời tương truyền, chỉ cần cảnh giới đầy đủ, vô luận đan dược gì cũng có thể luyện ra.

Mà Cửu Châu Vương đỉnh đã sớm từ thời điểm mấy năm trước Cố Thiên Hàn đột phá Địa cấp thì được gia chủ Cố gia truyền cho hắn.

Đi cầu Cố Thiên Hàn? Chẳng phải đưa dê vào miệng cọp hay sao?

Tề Thiên Dương hơi khựng lại: “Còn có phương pháp khác không?”

Lăng Vân Bích do dự một chút: “Còn một phương pháp, rắn độc thiên hạ, không địch lại máu rồng…”

Nhưng tam giới hôm nay, đừng nói Chân long, ngay cả long duệ máu tạp cũng cực kỳ hiếm thấy, một giọt máu rồng, sao mà trân quý.

Gần như trong nháy mắt Tề Thiên Dương đã nghĩ tới Sở Hàn Phi cùng Ngôn Húc Phong, hai người này một là mệnh định vai chính, một là ma tôn trăm đời, tọa kỵ của bọn họ chính là một thanh long, một huyền long, đều là thượng cổ long duệ, nhưng ngay lập tức đã phản ứng lại, Sở Hàn Phi lúc này đang theo gia gia mình tu hành, nào có rãnh rỗi đi thu tọa kỵ. Thủ hạ Ngôn Húc Phong lúc này phỏng chừng còn chơi mạt chược ở Ma Vực, cách thời gian hắn thức tỉnh còn sớm.

Mà Ninh Lạc, không chờ lâu như vậy được.

Tề Thiên Dương cắn răng, không phải là đi cầu Cố Thiên Hàn thôi sao? Đều là đệ tử ngũ đại thế gia, hắn còn có thể đưa ra yêu cầu quá phận gì hay sao? Cùng lắm… Bất quá cho hắn chiếm chút lợi lộc thôi.

Một đầu khác của kim ti cổ truyền đến gợn sóng kỳ quái, lông mày Cố Thiên Hàn khẽ nhướng.

“Thiếu chủ?”

“Chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức rời đi.”

Hộ vệ không rõ, vẫn cứ chấp hành như cũ, mặt mày tuấn tú nhã nhặn của Cố Thiên Hàn bỗng nhiên nhuộm sắc đỏ rực quỷ dị.

Có việc cầu ta = Muốn nhìn thấy ta = Nhớ ta

Nhớ ta = Ta có cơ hội = Y là của ta

Thật là tin tức khiến người ta sung sướng mà.

Cố Thiên Hàn luôn luôn hành trang đơn giản, muốn biết tin tức về hắn còn khó hơn lên trời, lần trước từ biệt là ở Thiên Vẫn giới, Tề Thiên Dương suy nghĩ một chút, ngoại trừ phái người đi thăm dò hành tung của hắn ra, còn sai người trở về Thiên Vẫn giới thăm dò.

Bách luyện xà độc cũng không phải loại □□ gặp máu là chết, mà chậm rãi ăn mòn thân thể, khiến người ta trong thống khổ cùng dày vò cực độ mà chết đi, thương tổn của Ninh Lạc còn có thể chống đỡ ba, bốn tháng, Tề Thiên Dương đơn giản để Yến Thanh niêm phong ngũ giác của nàng lại, cho nàng thoải mái một chút, yên ổn mà ngủ.

Tề Thiên Dương trầm mặt đi ra khỏi phòng, Yến Thanh cùng Nghiêm Bách Lý vội vàng đuổi theo.

“Những người khác đâu?” Tề Thiên Dương hỏi.

Yến Thanh thở dài, đem sự tình phát sinh trong hai ngày này tận tình báo cho Tề Thiên Dương.

Nguyên lai bốn trăm Nguyên Anh hộ vệ vẫn chưa vào trong thành, từ hôm qua bị Triệu Thanh Ca đuổi đi, Nghiêm Bách Lý cho bọn họ đi bảo vệ lối vào Càn Nguyên Tam Thế cảnh, dù sao những người này đều là thiên kiêu gia tộc dốc toàn lực bồi dưỡng, nói cái gì cũng không thể để bọn họ chịu khuất nhục như vậy. Nguyên bản mấy người bọn họ cũng không muốn ở lại nơi khói hoa, nhưng vết thương của Ninh Lạc thực sự không hợp di động, nàng là vô tội bị thương, nghĩ tới nghĩ lui, mấy người vẫn cắn răng ở.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt Tề Thiên Dương ngược lại dễ nhìn hơn rất nhiều, có thể vì Ninh Lạc làm đến mức này, bọn họ coi như đã có lòng, dù sao dưới cái nhìn của họ Ninh Lạc chỉ là một thị nữ. Nói như vậy, đoàn người ở lại Y Nhân lâu thật ra cũng thông cảm được.

Người mình có thể tha thứ, những người Triệu gia kia tuyệt đối không thể bỏ qua!

Trong mắt Tề Thiên Dương xẹt qua ý tàn độc, Triệu Thanh Ca, ngươi không có cơ hội gặp Sở Hàn Phi rồi!

Đều nói Tề gia nhị thiếu là người điên, ngày hôm nay tiểu gia liền điên cho các ngươi xem!

Chiếc lược ngọc bích chải qua mái tóc đen nhánh, trong gương chiếu rọi một gương mặt xinh đẹp, bôi lên môi chút son đỏ hồng, Triệu Thanh Ca soi trái soi phải, mặt chợt hiện vẻ tàn bạo, một tay quăng vỡ cái gương.

“Thị Nguyệt! Ngươi nói, là cô nương ngày hôm qua đẹp, hay là tiểu thư ta đẹp?” Ngữ điệu Triệu Thanh Ca chợt hung ác khác thường chợt ôn nhu như nước, thị nữ sau lưng nàng lạnh run, nước mắt trong hốc mắt đọng một vòng.

“Tiểu thư, tiểu thư đẹp…”

Nghe được đáp án hài lòng, trên mặt Triệu Thanh Ca nở nụ cười xinh đẹp, nhưng lại lập tức nhướng mày, lạnh giọng quát lên: “Ai!”

“Tại hạ Tề Thiên Dương, nghe danh mà đến,” Thiếu niên áo gấm trêu chọc nói, trên mặt chút xíu ý cười cũng không có, “Đều nói Triệu gia đại tiểu thư là nữ nhân xấu xí nhất trên đời, bây giờ vừa nhìn, quả nhiên là nói xạo, so với tú bà Y Nhân lâu, Triệu gia đại tiểu thư vẫn tốt hơn một chút.”

Nguyên bản thấy cậu tuấn tú, lửa giận của Triệu Thanh Ca bớt một chút, không nghĩ tới cậu cư nhiên nói ra mấy lời này sỉ nhục mình!

Triệu Thanh Ca bắt đầu nóng nảy, con mắt khẽ chuyển động, thầm nghĩ làm bộ không biết thân phận người này, trực tiếp đánh chết xong việc! Tề gia nhị thiếu thì thế nào? Năm xưa Thập Bát Lang, Thập Cửu Lang con vợ cả Trầm gia chính là chết như thế dưới tay nàng, phụ thân thương yêu nàng, chắc chắn sẽ không để nàng chịu oan ức!

Đều là Kim Đan trung kỳ, trong tay nàng lại có thượng phẩm bảo khí!

Tề Thiên Dương đem sát ý của Triệu Thanh Ca thu vào mắt, nở nụ cười mỉa mai, hoàn toàn thả lỏng mình, trong cặp mắt đào hoa hiện lên huyết sắc nồng đậm, mãi đến khi con ngươi đen bóng cũng bị bao trùm từng chút một.

Trường kiếm ra khỏi vỏ, thiển tử kiếm khí nguyên bản đột nhiên trở nên đỏ sẫm, tia lửa lấm ta lấm tấm quanh thân thiếu niên tàn phá bừa bãi, dần dần thành thế lửa cháy lan ra đồng cỏ.



Tựa hồ có gì đó la hét bên tai… Rít gào, thút thít, kêu rên, xin tha.

Hai mắt đỏ ngầu của Tề Thiên Dương dần dần rút đi huyết sắc, nhìn thị nữ bên chân run lên bần bật, mũi kiếm dừng lại một chút, một khỏa Kim Đan nửa vỡ lăn tới bên chân, huyết tinh tràn ngập, cậu liếc mắt một cái nhìn Triệu Thanh Ca bên cạnh không ra hình người, tử trạng khủng bố, môi mỏng hơi mím.

Cậu hôm nay tới chính là để giết người, dù như vậy, nhìn thấy cảnh tượng này vẫn không khỏi sợ run, đồng thời cậu lại có chút mê man, mình như vậy, thật sự có thể trở lại nữa sao?

Tề Thiên Dương cũng không cảm thấy mình quá phận, cũng không hổ thẹn với Triệu Thanh Ca, Ninh Lạc đúng thật có khả năng sống tiếp không sai, nhưng nàng ta có thể dễ dàng hạ sát thủ với người khác như vậy, chứng minh đây tuyệt đối không phải lần đầu tiên, người trước đây chết trên tay nàng thì sao? Một cái mạng của nàng ta có đủ hay không còn chưa chắc.

Nhưng mà…

“Nhưng mà cái gì?” Lăng Vân Bích không thể hiểu được hỏi: “Nàng ta đáng chết, giết có gì sai?”

Tề Thiên Dương ngẩn ra.

Lăng Vân Bích nói: “Giết người đáng chết trái lại còn là đại công đức, ngươi nếu không dám, sau này để ta tới làm là được.”

“Đó cũng là… công đức?” Tề Thiên Dương tự lẩm bẩm, mũi kiếm dời khỏi cổ Thị Nguyệt.

Đã đáng chết, giết có gì sai.

Hiện đại không thể giết người vì đó là một thế giới có trật tự, tất cả mọi tội ác do pháp luật định đoạt, mà thế giới này không có trật tự, cường giả vi tôn.

Ý nghĩ ban đầu kia của cậu, buồn cười, lại dối trá.

Rõ ràng là cậu muốn giết, giết xong lại dùng giáo điều cứng nhắc này kia đến dằn vặt mình một phen, xem mình còn là một người hiện đại bình thường, đợi đến lần sau, lúc giết không chút do dự, giết xong mới giả mù sa mưa xoắn xuýt lần hai.

Rõ ràng trong tiềm thức đã sớm thích ứng a!

Tề Thiên Dương bỏ ra một giây đồng hồ thuyết phục chính mình, sau đó không chút do dự vứt bỏ gánh nặng đạo đức, người như cậu ưu điểm lớn nhất chính là hiểu làm sao để cuộc sống mình trải qua thoải mái hơn.

Lăng Vân Bích kinh hãi: “Nguyên lai ngươi còn có thứ đạo đức này sao?”

Tề Thiên Dương cười ha ha, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Triệu Thanh Ca cũng mang không ít hộ vệ, nhưng không phải đối thủ của hộ vệ Tề gia, từ trước khi Tề Thiên Dương tiến vào đã bị áp chế, nếu không phải đệ tử Tề gia đều tiến vào kính Càn Nguyên Tam Thế, Tề Thiên Dương được vời lên thượng giới, những người này như rắn mất đầu, không thì cũng chẳng bị Triệu Thanh Ca xem như quả hồng mềm mà nắn.

Tề Thiên Dương phái mấy người này lưu lại thanh lý khách sạn, truyền tin cho Yến Thanh, đang chuẩn bị tự mình đi đón Ninh Lạc, dưới chân mới vừa bước hai, ba bước, một giọng nam khàn khàn từ phía sau vang lên: “Hiền đệ Tề gia chờ chút đã.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện