Sư thúc, sư điệt trong sáng.

Tề Thiên Dương cứ thế an ổn nán lại Ngũ Thành Minh, cậu mặc dù là người thích động không thích tĩnh, nhưng đã quyết tâm, vì không rơi lại sau nam chính quá xa, mỗi ngày cùng thầy trò hai người luyện tập không ngừng.

Đại khái qua hơn một tháng, Tề Thần Hiên lại nghĩ sự tình muốn giấu cũng giấu không được, dù sao việc một trăm đạo thiên lôi ngày ấy… Thực sự kỳ lạ, rất nhanh đã truyền đến hạ giới, cùng lúc đó thu được truyền thanh của Yến Thanh, biết ái tử cùng hai vị đệ tử trong tộc bị Ngũ Thành Minh mang đi, Tề Viễn Hàng đầu đau sắp nổ tung, chuyện này là gì đây!

Cũng may không đến mấy ngày đệ tử trong tộc được đưa trở về, thời điểm nói về Tề Thần Hiên tràn đầy hâm mộ, xem ra đối phương trải qua cũng không tệ lắm, chỉ là hai người đều nghe người hầu giải thích lại, cũng không đề cập tới Tề Thiên Dương, Tề Viễn Hàng thở phào nhẹ nhõm, lại còn đứa con yêu nhà mình nhà hồi hộp lo lắng. Hết cách rồi, tiểu nhi tử này từ sinh ra tới nay chưa đi ra khỏi Thiên Vẫn thành nửa bước, đạo lí đối nhân xử thế một mực không thông, đi đến địa phương như Ngũ Thành Minh, biết tìm trưởng bối gia tộc che chở cũng được, nếu không biết, phát bệnh rồi… người trong Ngũ Thành Minh có thể hạn chế nó quá nhiều.

Thượng giới và trung giới không có cách nào truyền tin trực tiếp, Tề Viễn Hàng quyết định thật nhanh, lập tức lên đường đi tới thượng giới.


Gió bắc lạnh lẽo, ập vào mặt người rét buốt tận xương, Tề Thiên Dương khẽ nhíu mày, mạnh mẽ bổ liên tục mấy kiếm vào luồng gió, thiển tử lưu quang mơ hồ hóa thành một con mãnh hổ nửa trong suốt, gầm một tiếng, mở miệng lớn, đem gió ậm vào mặt một ngụm nuốt vào.

Sức gió bỗng nhiên tăng gấp mấy lần, Tề Thiên Dương không ứng phó kịp, mất cơ hội vung kiếm, vội vã giơ kiếm chặn lại, thiển tử kiếm khí bất ổn, chỉ miễn cưỡng chống lại gió thổi.

Ống tay áo Tề Thần Hiên vung lên, gió chậm rãi tản đi, Tề Thiên Dương thở phào nhẹ nhõm, thu kiếm vào vỏ.

“Gia gia…” Tề Thiên Dương thở hồng hộc chạy lên trước, lại bị sắc mặt khó coi của Tề Thần Hiên dọa sợ.

Tề Thần Hiên lạnh lùng nói: “Vì sao thứ con học là Tử Tiêu Kiếm điển?”

Tề Thiên Dương ngẩn người, Tử Tiêu Kiếm điển làm sao chứ, rõ ràng là công pháp đỉnh cấp thượng giới cũng khó được… Mẹ kiếp! Nghĩ ra rồi, đây là tuyệt học Ngự Kiếm Môn a!

Quả nhiên, Tề Thần Hiên nghiến răng nghiến lợi.

Thật sự quá đủ rồi! Ngự Kiếm Môn tính là thứ gì a a a a a! Lừa một đại tôn tử của ông còn chưa đủ, còn muốn lừa tiểu tôn tử thật dễ thương nhà ông!

Có thể nhịn nhưng không thể nhẫn! Dù sao lão tử nhịn không nổi nữa! Ngày hôm nay không đánh cả nhà trên dưới Ngự Kiếm Môn mi theo họ Tề của ta, lão tử không gọi Tề Thần Hiên!

Tề Thần Hiên sắc mặt âm trầm đi ra ngoài, đi tới một nửa vòng trở lại, nhượng Sở Hàn Phi coi chừng cho tốt cháu ngoan nhà mình, giơ tay triệu một đám thừa vân, sầm mặt lại lao về hướng Ngự Kiếm Môn mà đi.

Đến tình trạng tán tiên, cưỡi mây đạp gió đã không còn là truyền thuyết, Tề Thần Hiên dùng rất thuận lợi.

Luyện tập hôm nay đã làm xong, Tề Thiên Dương do dự một chút, lần đầu tiên chủ động tiếp cận Sở Hàn Phi, “Sư thúc.”

Một bối cảnh trời chiều núi xa xa, thiếu niên vận cẩm y mang bội kiếm nhanh chân đi đến, kết cấu đơn giản như vậy, lại đẹp đến kinh tâm động phách. Trong mắt Sở Hàn Phi có một ngọn lửa khác thường rục rịch, nghe thấy xưng hô của thiếu niên với hắn, tâm lại nguội đi.

Sư thúc.

Cách một tầng bối phận, chuyện gì cũng trở nên không danh chính ngôn thuận, Thần Hiên kiếm tiên, quả nhiên giỏi tính toán.

Mà vậy thì có sao? Hắn muốn, cuối cùng phải lấy được.

Trong lòng đổi qua vô số ý nghĩ, Sở Hàn Phi vẫn một bộ dáng dáp băng lãnh cấm dục kia, tục xưng mặt than. Cũng chính vì như vậy, về phương diện tình cảm coi như nhạy cảm (?) Tề nhị thiếu không hề nhận ra một chút tâm tư nào của hắn.

Trên thực tế vậy cũng xem như là khác biệt vùng miền, hạ giới linh khí mỏng manh, người phàm đông đảo, các tu sĩ khó tránh khỏi nhiễm không ít tật phàm tục, hạ giới thiên về trọng lễ nghi, tôn bối phận, cách một lứa chính là cách cả ngọn núi. Mà trung, thượng giới đại năng nhiều, ly kinh bạn đạo* cũng không ít, ngay cả giết chết sư tôn mình chiếm nhi tử người ta, rộng rãi chiếu cáo thiên hạ tuyên bố muốn thú em gái ruột của mình, đại năng mấy ngàn tuổi cường thú đồ tôn, những việc này đều có, lâu dần, mọi người cũng nhìn quen quá rồi, sư thúc sư điệt cái gì, quả thực không cần quá trong sạch. (Ly kinh bạn đạo 离经叛道 chỉ việc rời xa lý luận tư tưởng trên kinh thư, phản loạn đạo nghĩa.)

Tề Thiên Dương mím mím môi, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, trong lòng cậu ngầm bực, tính cách Sở Hàn Phi thật sự làm người ta không thích mà, cũng không biết đáp lại cậu một tiếng, cho cậu thuận lợi nói tiếp, trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt cũng viết như thế: “Thương thế của ngươi làm sao lại thành như vậy?”

Mẹ kiếp! Lão tử muốn hỏi rõ ràng không phải cái này!

Sở Hàn Phi ngừng một chút, lời ít mà ý nhiều nói: “Ma tu.”

“Ừm, thương thế không sao chứ?” Tề Thiên Dương hỏi.

Sở Hàn Phi gật đầu, “Đã khỏi toàn bộ.”

Sân khấu vắng lặng.

Tròn một phút sân khấu vắng lặng.

Mẹ nó! Cái tảng băng hình người!

Tề Thiên Dương cảm thấy mình đời này chưa từng lúng túng như thế! Tính tình cậu vốn không phải loại có thể nhẫn nại, cố ý cùng Sở Hàn Phi nói chuyện cũng vì sau này cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, quan hệ hòa hợp dù sao cũng tốt hơn như nước với lửa, nhưng cũng không thể nói cậu đã chịu thua, cảm thấy ở đây bị Sở Hàn Phi chọc tức, cậu một khắc cũng không muốn chần chờ nữa, hung hăng lườm hắn một cái, nhanh chân bỏ đi.

Vừa vặn lúc này Tề cha đến thượng giới, truyền tin cho cậu, Tề Thiên Dương đi nhanh hơn.

Y sinh khí.

Sở Hàn Phi cúi đầu, vân vê sáo ngọc Tề Thiên Dương trước khi đi trả lại cho hắn, hai mắt sáng như sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện