Không cho phép người khác tranh với cậu.

Tề Thiên Dương nghiêm túc suy tư một hồi, mới lục lọi được từ trong xó ký ức ra người như vậy. Chuyện này không thể trách cậu, một quyển ngựa đực văn ba mươi, năm mươi em gái cũng thuộc loại bình thường thôi, cậu lại là nhà văn viết chuyên về tình tiết câu chuyện, trò tình cảm này gom lại chỉ diễn được có một chút còn phải chia cho nhiều người như vậy, đừng nói chi một chốc lại không nhớ ra nữ chính số 2, ngay cả nữ chính số 1 gộp lại cũng ra trận không tới chương 10 a!

Bất quá cái người Tông Thanh Y này ngược lại cậu có chút ấn tượng, thiết lập tính cách của nàng là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, nội tâm ái mộ nam chính nhưng vẫn không nói, yên lặng vì hắn làm rất nhiều chuyện mà mỗi một lần đều sẽ “trùng hợp” để nam chủ bắt gặp, nói đơn giản chính là trà xanh cao cấp*. Đừng tưởng rằng như vậy sẽ bị bắn bỏ, đấy là các người không biết gì về nam nhân thôi, bày một em gái ngây thơ đơn thuần cùng trà xanh cao cấp trước mặt bọn họ, giống nhau về ngoại hình, điều kiện, mười người thì chín sẽ chọn người sau, còn dư lại một người có sở thích đặc biệt. (Trà xanh 绿茶 chỉ người phụ nữ có tâm kế, lòng dạ thâm sâu khó lường nhưng bên ngoài lại giả bộ thanh thuần, vô tội, Bạch Liên Hoa.)

Nhân vật Tông Thanh Y này là theo khuôn mẫu có sẵn, tên Tông Tinh Tinh, là thư ký trước kia của anh cậu, nữ thần đứng đầu toàn công ty, dung mạo xinh đẹp lại có khí chất, còn rất kiên cường, độc lập, ngay cả anh cậu cũng có chút động tâm. Mãi đến tận một hôm tiệc rượu nọ, anh ấy không chịu được bầu không khí kia nên trốn ra cho nhàn, ngồi trên băng ghế dài phía sau luống hoa uống nước, quay đầu liền nhìn thấy cô nữ thần “không cẩn thận ngã sấp xuống” trên người một ông chủ tập đoàn nhỏ, sau một phen ca múa đủ trò, thành công gây được ấn tượng không giống người bình thường với ông chủ nhỏ sau còn chiếm được một tấm danh thiếp.

Trời mới biết thư ký của anh cậu sao lại không quen biết ông chủ kia!

Sau này Tông Tinh Tinh từ chức đi theo ông chủ nhỏ kia, hẹn hò nửa năm còn được ông chủ nhỏ dẫn về gặp cha mẹ. Mà cáo già trên thương trường có mấy lão dễ gạt, lập tức ra lệnh cho ông chủ nhỏ chia tay Tông Tinh Tinh, ông chủ nhỏ không phải Domyoji*, vô cùng rõ ràng mình là một kẻ thuần khẳng lão*, phía dưới còn có anh chị em con riêng như hổ rình mồi, nào dám trêu chọc ông cụ nhà mình, ngay lập tức chia tay, nghe theo ý kiến trong nhà đính hôn cùng một thiên kim môn đăng hộ đối. (Khẳng lão chỉ những người chủ động bỏ qua cơ hội việc làm, ở nhà nhàn rỗi, chi tiêu dựa vào cha mẹ lại còn thường xuyên ăn xài xa sỉ, xã hội học gọi nhóm người này là “quần thể tân thất nghiệp”.)

Tsukasa

Domyoji Tsukasa nhân vật chính trong phim hoạt hình con nhà giàu, sau chuyển thể thành phim Vườn sao băng.Nguyên bản sự tình tới đây nên có một kết thúc, bất đắc dĩ thủ đoạn Tông Tinh Tinh quá cao siêu, không biết tại sao lại dẫu đã cùng ông chủ nhỏ chia lìa mà vẫn vấn vương tơ lòng, còn tranh thủ trước lễ cưới sinh con trai, ý của cô ta là gì không ai biết, nhưng một nhà muốn kết thân với ông chủ nhỏ kia lại biết, hai nhà triệt để làm ầm lên.

Vốn là, chẳng phải thời cổ đại nữa, có thứ, trưởng tử cũng không làm lỡ việc cưới vợ cả, con trai, con gái thương như nhau cả, gia chủ nhà kia ngờ đâu lại là người ngay thẳng thật thà, không có con gái riêng, chỉ có một thiên kim như vậy thôi, nhất thời bùng nổ, đưa con gái mặt mũi mất sạch sành sanh xuất ngoại du học, xoay người liền liều mạng với nhà ông chủ nhỏ!

Trước khi cậu xuyên tới đây, ông chủ nhỏ kia đã bị truất bỏ thân phận người thừa kế, ông cụ nhà họ đi đâu đều dắt theo bên cạnh một người trẻ tuổi, thường xuyên chỉ điểm, nói là cháu trai bà con xa, nhưng ai cũng biết đó là con riêng ông ta nuôi bên ngoài, vẫn luôn được sủng ái vô cùng.

Từ đây cậu lãnh hội một đạo lý, quý trọng sinh mệnh, rời xa trà xanh!

Cho nên cậu hiểu ra, xoay người nhét cho nam chính của mình hai cô...

Đều nói độc giả cùng nhân vật chính tuyệt đối là chân ái, như vậy tác giả cùng nhân vật chính tuyệt đối là tử thù!

Thân phận Tông Thanh Y này không khác Tề Băng Nhi là bao, bất quá nàng thảm hại hơn một tí, sinh ra đã mất mẹ, khi còn bé người cha ma quỷ lại đạp thiết bản rồi chết, nàng liền bị chính thê đuổi đi. Cũng may Tông Thanh Y là thủy mộc song linh căn thượng thừa, được một trưởng lão Dược Vương Cốc thu dưỡng, làm đệ tử. Cái nghề luyện đan sư này dương thịnh âm suy, toàn bộ Dược Vương Cốc chủ có một tiểu sư muội đẹp như vậy, nên Tông Thanh Y vẫn luôn được thương yêu cưng chiều đủ đường, mãi đến tận sáu trăm tuổi, Cố Thiên Hàn sinh ra, trong ba vạn tử khí đông lai*, mới che khuất danh tiếng của nàng. (Tử khí đông lai là đám mây tím đến từ phía đông, ví với dấu hiệu cát tường.)

Anh nhi giáng sinh, tử khí đông lai là ý gì? Không phải đế vương tái thế, thì là kẻ trên người mang đại công đức đầu thai, trong tu chân giới lại có một cách gọi, chính là tiên nhân chuẩn!

Vô vàn sủng ái ngày xưa chậm rãi phai nhạt, lúc này cõi lòng Tông Thanh Y bắt đầu không còn đơn thuần, đợi đến lúc Sở Hàn Phi tiến vào trung giới, nàng đã tu luyện thành đệ nhất tiên tử ở trung giới.

Trong giới Tu Chân nữ tử chân chính tu luyện thành công rất ít, không phải là vì thiên tư, mà là nữ tử rất ít người có thể có một đạo tâm kiên định, tình ái dường như luôn có thể ràng buộc bước chân các nàng, trong hoàn cảnh như vậy, nữ tu có thể kiếm ra thành tựu thì sẽ được tôn xưng một tiếng tiên tử, trên nữa chính là tiên chủ, tiên tôn, tôn chủ. Bất quá, hơn 900 tuổi kỳ Phân Thần muốn vào cướp danh hào “tiên tử” cùng nữ tu một, hai trăm tuổi, Tông Thanh Y kỳ thực ở một trình độ nào đó cũng là trò cười.

Mẫu thân thân thương nhà nhà chúng tôi chính là bốn trăm tuổi đã được tôn xưng làm tiên chủ nhá!

Tông Thanh Y cùng Sở Hàn Phi gặp gỡ tại một quán trọ, bởi vì có vị khách sau lưng cười nhạo Thanh Y tiên tử, Sở Hàn Phi bênh vực lẽ phải, được nàng ghi trong lòng, sau lại bởi vì bị thương liên lụy Sở Hàn Phi, hai người đồng thời bị đuổi giết, cùng trải qua một đoạn thời gian, lại có Càn Khôn Đồ trong bóng tối làm mấy chuyện xấu, trái tim Tông Thanh Y liền đặt lên người Sở Hàn Phi, sau đó nàng hồi cốc tìm viện binh, Sở Hàn Phi đi Tề gia nhận lời mời hộ vệ.

Không sai, Tông Thanh Y lần này chính là tìm tình lang, kết quả lại thấy tình lang đang bị một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh nhục nhã!

Nàng cười lạnh một tiếng, người khác sợ Tề gia, nàng không sợ, đứng sau nàng là toàn bộ Dược Vương Cốc, ngày hôm nay nàng phải hảo hảo cho những người này biết tay!

“Nguyên lai là Tông bà bà a!” Tề Thiên Dương làm bộ chợt hiểu ra, “Thường ngày mẫu thân hay nhắc tới, bảo là một vị lão nhân gia rất hiền lành mà? Hôm nay gặp, sao có chút già không nên nết vậy kìa?”

Trong đội ngũ lập tức có người cười khúc khích, nghĩ đến cũng nghe qua cái tên “đệ nhất tiên tử trung giới”, cảm giác căng thẳng khi bị tu sĩ cấp cao tập kích cũng tiêu tán, bây giờ còn chưa ra khỏi Thiên Vẫn giới, bọn họ truyền âm một cái là có thể gọi trưởng bối trong tộc cấp tốc tiếp viện, lại thêm, con cháu Tề gia nhiều thiên kiêu... Chỉ cần thiếu gia không chết, hơn một trăm tuổi rồi còn sợ nàng cái chim á!

Tề Thiên Dương không lo lắng một chút nào, lúc cậu thiết lập nhân vật này từng có phân tích vũ lực, sức chiến đấu của Dương Tiểu Điên Kim Đan trung kỳ bằng tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bình thường, phát rồ cũng có ba cấp độ, tiểu nhập ma, trung nhập ma, đại nhập ma, mỗi khi nâng lên một tầng sức chiến đấu lại thêm một tiểu giai, cũng chính là sức chiến đấu toàn lực ứng phó của cậu bằng Phân Thần trung kỳ, ngang hàng Tông Thanh Y.

Có sức lực, cậu càng không chút kiêng kỵ: “Tuy rằng niên kỷ Tông bà bà có thể làm trưởng bối thiếu gia, lớn bằng ông nội ta, nhưng tu vi này thì...”

Tông Thanh Y tức giận đến mặt cười tái nhợt, nói một cô gái già! Còn tráo tráo trở trở mà nói! Hiện tại lại kéo tới gia gia y rồi! Người nào không biết tiểu tử thúi ngươi đầu thai tốt, gia gia là đại năng kỳ Độ Kiếp, đang trong Ngũ Thành Minh chuẩn bị phi thăng?

Ông trời không có mắt! Để tên công tử quần áo lụa là ngồi không ăn bám nắm giữ tư chất tốt như vậy, thiên kiếp cũng không thấy đánh chết mấy người nhà họ Tề!

【 Trên trời

Hai thanh niên tuấn mỹ đè lên hai bên vai một hán tử mặt đen, hai đôi mắt đào hoa giống nhau như đúc cười đến phong lưu uyển chuyển: “Lôi Chấn Tử huynh, nghe nói nhà chúng ta lại có hậu bối phải độ kiếp?”

“Lần này thực lực quá mạnh, ứng với cửu trùng thiên lôi kiếp, chắc giá năm bình linh nhưỡng!”

“Ba bình, nhiều hơn không có.”

“Năm bình!”

“Ba bình!”

... Khụ! Nhìn cái gì vậy? Ống kính quay trở lại! 】

Tông Thanh Y một mặt ấm ức, cuối cùng cũng coi như còn nhớ mục đích mình tới đây, lạnh lùng nói: “Ta không tranh luận với tiểu tử nhanh mồm nhanh miệng như ngươi, chỉ đòi ngươi một người, có cho hay là không!”

Trong lời nói của nàng đầy ý uy hiếp, Tề Thiên Dương giận mà cười, không cần đoán cậu cũng biết là muốn ai, chỉ là cậu tuy rằng không muốn Sở Hàn Phi, nhưng không cho phép người khác tranh của cậu!

“Lời này của Tông bà bà thật không có đạo lý, ngươi nhìn trong ngoài đội ngũ này của ta một cái mà xem, không phải đệ tử tuổi trẻ tài cao trong tộc, thì chính là thiên kiêu gia tộc dốc lòng giáo dưỡng cho tới bây giờ, còn có một vị trưởng lão cung phụng, bổn thiếu gia thì càng quý như vàng, người nào đi theo ngươi đều rất thiệt thòi a!” Tề Thiên Dương tựa như cười mà không cười, lập tức thị uy mà đá đá bụng dưới Sở Hàn Phi, “Người này tuy rằng không phải thiên kiêu, cũng là người hầu ta dùng quen, cho ngươi, thiếu gia sợ ăn không ngon a!”

Tông Thanh Y thấy Sở Hàn Phi không nói tiếng nào chịu nhục, tâm thần đại loạn: “Ngươi vì sao không nói lời nào, chẳng lẽ thật sự nguyện ý làm người hầu gì đó cho y?”

Hoặc là Tề gia đãi ngộ quá tốt? “Tề gia y có thể cho ngươi, Dược Vương Cốc cũng có thể...”

“Thiếu gia họ Tề, dùng đồ Tề gia là thiên kinh địa nghĩa, ngươi thuận miệng nói đã mang Dược Vương Cốc ra, từ lúc nào Dược Vương Cốc đổi chủ rồi? Hay là đệ tử Cố gia nào không có mắt cưới ngươi?” Tề Thiên Dương hừ lạnh.

“Tiểu tặc!” Tông Thanh Y tức giận nói.

Chân ngọc tinh xảo rời khỏi bụng dưới, Sở Hàn Phi hít sâu một hơi để mình tỉnh táo lại, lúc này mới hướng Tề Thiên Dương xin lỗi một tiếng, xuống xe ngựa.

Tề Thiên Dương cũng không phải thật sự luyến tiếc hắn, ngoài miệng chiếm hết lợi lộc, lại mặc hắn đi, phải đi phải ở đều là chuyện sớm hay muộn.

“Nhận được ưu ái Thanh Y tiên tử,” Sở Hàn Phi ôm quyền, không chờ Tông Thanh Y lộ ra nét vui mừng, lời nói hắn chuyển ý một cái: “Nhưng trong lòng vãn bối đã nhận định thiếu gia, tự nhiên sống chết đi theo, phụ lòng ý tốt tiên tử, là vãn bối không phải.”

Tông Thanh Y xanh mặt.

“Mất thể diện!” Trong hư không truyền đến một tiếng quát lạnh cực kỳ uy nghiêm: “Còn không mau mau trở về!”

Thanh tuyến khá là đặc biệt, như ngọc vỡ băng nứt, lỗ tai Tề Thiên Dương giật giật, lập tức đoán được thân phận của người đến, cười híp mắt gọi: “Đa tạ thế huynh Cố gia!”

Người xa xa kia không hề trả lời, thấy Tông Thanh Y bất động, phất tay một đạo dây thừng vàng kim như trường long phóng nhanh mà tới, đánh thẳng vào bên hông nàng, đem người trói lại chặt chẽ —— động tác đơn giản thô bạo, nửa điểm cũng không thương hương tiếc ngọc, trực tiếp tha đi.

“Một hồi khôi hài.” Tề Thiên Dương buông tay tổng kết, dáng dấp vô cùng muốn ăn đòn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện