Thuộc hạ của Tống Minh Uyên phát hiện khoáng thạch ở ngay một gốc cổ thụ gần đó, cây này chỉ cao một mét, bộ dáng cực kỳ bình thường, phía trên còn mọc rêu xanh, nếu như không phải trong số họ có người tâm huyết dâng trào muốn đi ngắm thác nước, lại đúng lúc đang mở máy dò xét tùy tiện quơ quơ, chắc họ sẽ không biết nơi đây có tinh hạch.

Cỏ dại xung quanh đã bị dọn dẹp một phần, thuộc hạ cầm mày dò xét chậm rãi đi về phía trước, dừng lại ở một điểm cách nơi phát hiện khoáng thạch năm, sáu mét, nói: “Nơi này có phản ứng mạnh nhất, nhưng tín hiệu rất yếu, nếu không phải mỏ rất sâu thì chính là sản lượng khá thấp.”

Bất kể khả năng nào cũng không tốt, trường hợp một thì phạm vi của dụng cụ dò xét có thể xâm ngập vào mấy ngàn mét dưới mặt đất, như vậy mà còn không đủ để dò ra mạch khoáng thì vấn đề khai thác rất khó khăn, còn tường hợp hai thì là vì mỏ nhỏ như vậy không đáng để huy động nhân lực, nếu như đào được tinh hạch cao cấp thì còn đỡ, nhưng với số liệu phân tích trước mắt, tỷ lệ cho ra cao cấp không lớn, vì vậy họ mới để việc này cho thiếu gia quyết định.

Tống Minh Uyên bảo họ mở bản đồ lập thể, đưa tay vẽ quanh: “Tìm xung quanh rồi à?”

“Đã tìm.”

Thuộc hạ gật đầu nói.

Đây là một ngọn núi không dốc lắm, lúc nãy họ vừa mới ở đỉnh núi phụ cận, từ khi phát hiện tín hiệu, họ đã dùng nơi này là trung tâm để điều tra lòng đất xung quanh, hơn nữa đã tìm hết một phần ba, nhưng đáng tiếc là chẳng có chút thu hoạch nào, có lẽ tìm thêm cũng vậy.

Vì thế bây giờ họ gặp phải hai lựa chọn, hoặc là đào xuống xem sao, hoặc là bỏ qua nơi này tiếp tục tìm ở nơi khác.

Nhưng nếu bỏ nó, mọi người đều có chút tiếc hận.

Hôm nay, đa số người tìm mỏ đều tập trung ở nơi phát hiện tinh hạch ban đầu, mặc dù trong khoảng thời gian này có ngẫu nhiên tìm được một hai khối khoáng thạch, nhưng chỉ là đá cũng không phải mạch khoáng, nhưng cũng có một chút thu hoạch, bởi vì trong số đó đã xuất hiện hai ba viên tinh hạch cao cấp, năng lượng rất lớn, thế cho nên người tới đào khoáng càng ngày càng nhiều, khu vực kia đã bị người ta đào cho lồi lõm.

Ban đầu họ cũng cử ra rất nhiều nhân lực tới chỗ kia, đến bây giờ vẫn chưa bỏ qua, nhưng bởi vì đã rất lâu rồi không tìm thấy mạch khoáng, lúc này mới phân ra một phần người chuyển tới trận địa khác, những thế lực còn lại cũng có quyết định như vậy, trước khi tách ra đều hướng về khu vực có núi, chỉ là không cử nhiều người lắm, tất cả đều coi chừng tin tức của nhau, đây cũng là lần đầu tiên họ tìm được dấu hiệu của mạch khoáng, có điều tín hiệu quá yếu.

Mặc dù tiếc hận, nhưng vẫn tốt hơn hao người tốn của.

Tống Minh Uyên đã nghe họ báo cáo qua tình huống đại khái ở nơi này từ trước, nhìn chằm chằm vào khoáng thạch, không khỏi trầm ngâm, cảm thấy sự việc có chút kỳ quái.

Bình thường lớp quặng tinh hạch đều ở rất sâu trong lòng đất, chắc chắn sẽ không lộ ra bên ngoài, nhưng mấy viên được tìm thấy đều phát hiện quanh lớp vỏ ngoài, cũng có viên nằm ngay trên mặt đất, đây hẳn là hiện tượng tự nhiên.

“Trước kia hành tinh này có hình dạng gì?”

Thuộc hạ hiểu ý của anh, nói: “Trước mắt tư liệu tìm được biểu hiện nơi này chưa từng có người ở, nhưng vì nằm ở biên giới tinh hệ, hải tặc liên tiếp lui tới, cho nên có vài người suy đoán trước kia hải tặc từng dùng nơi này như một trạm trung chuyển, thực ra căn bản không hề có mỏ, mấy viên tinh hạch từng tìm được đều do hải tặc để lại.”

Tống Minh Uyên hỏi: “Người của chúng ta có tìm được khoáng thạch bên kia không?”

“Có, bọn tôi đã đối lập, cùng loại khoáng thạch với bên này, có thể xác định là cùng một mỏ.” Thuộc hạ không đợi anh hỏi đã chủ động bàn giao, đây là một nguyên nhân khác họ gọi thiếu gia tới, bởi vì thật sự quá trùng hợp, họ không xác định liệu việc phát hiện mạch khoáng có liên quan tới những khoáng thạch này không.

Nếu liên quan, căn cứ vào phản ứng hơi yếu của máy dò, rất có thể mạch khoáng đã bị đào rỗng, cho nên người ở đây lúc trước mới bỏ chạy, nhưng kì lạ nhất là họ không hề tìm được bất cứ dấu vết của mỏ quặng nào, cũng không biết đến cùng đã có chuyện gì xảy ra. Còn nếu không liên quan, chứng tỏ hành tinh này hoặc là từng tồn tại mỏ tinh hạch, hoặc là hải tặc dùng nó làm điểm dừng chân tạm thời, mạch khoáng thực sự lại nằm ở hành tinh khác.

Tống Minh Uyên mở hình ảnh hành tinh, chỉ vào hai điểm: “Từ đây tới đây có khoảng cách bao nhiêu?”

“Đại khái là bảy ngàn đến tám ngàn kilomet.”

Tống Minh Uyên nhấn nút định vị, để họ chỉ khu vực nhiều người, quay lại hỏi: “Có bản đồ cặn kẽ hơn không?”

“Đang làm, còn mấy giờ nữa mới hoàn thành.”

Tống Minh Uyên gật gật đầu, hỏi về viên khoáng thạch trước mắt, nghe nói là cấp thấp, hơn nữa hàm lượng không nhiều, bởi vậy không chuyển đi. Anh không hỏi tiếp, quyết định ở lại đợi bản đồ, sau đó tính tiếp.

Tống Minh Uyên sắp xếp đơn giản xong, rời khỏi bụi cây chuẩn bị đi tìm Bạch Thời, nhưng giương mắt nhìn lại không thấy người đâu hết, không nén nổi sững sờ, vội vã đi qua, dò xét xung quanh cũng không thấy ai, bèn bấm số liên lạc của Bạch Thời, ai ngờ lại nhận được kết quả đối phương không ở khu vực có mạng, đáy lòng trầm xuống.

Mấy vị thuộc hạ đi theo, một người trong đó nói: “Hình như lúc nãy tôi mới thấy Bạch thiếu gia đi xuống hạ du, đây là thác nước ba tầng, chẳng lẽ cậu ấy đi xuống dưới chơi?”

Tống Minh Uyên không đáp, đi thẳng về phía trước, cuối cùng đứng ở thác nước thứ hai, nhìn quanh một vòng, sau đó nhìn thấy một dấu chân hơi mờ, thuộc hạ thấy thế vội vã ngăn cản: “Thiếu gia, đừng giẫm!”

Tống Minh Uyên dừng lại, nghiêng đầu nhìn họ.

Thuộc hạ âm thầm hít khí, cảm thấy có dự cảm xấu, vất vả mở miệng: “Đây là… Lá cây, chỉ có điều hình dạng hơi giống đá.”

Ánh mắt Tống Minh Uyên trầm xuống: “Lập tức phái người đi tìm!”

“Vâng!”

Tống Minh Uyên nói xong thì quay trở lại, tìm một nơi rộng rãi thả cơ giáp ra, điều khiển nó bay vọt lên không trung. Anh nhanh chóng bay tới phía trên thác nước, men theo một đường xuống bên dưới, tới thác nước thứ ba lại tiếp tục hạ thấp, tìm theo dòng nước chảy, đồng thời ra lệnh cho Trọng Thiên điều tra tín hiệu của Bạch Thời.

Trọng Thiên trầm ổn tuân lệnh, rút một sợi dây kết nối với máy truyền tin của anh, bắt đầu tiến hành tìm kiếm trong phạm vi hành tinh này.

Mọi người nhớ lại giọng điệu và bộ dạng của thiếu gia, quả thực trong lòng vẫn còn sợ hãi, thiếu gia quả là coi trọng Bạch Thời, lại nói có phải cơ giáp của thiếu gia đã thay đổi rồi không… Họ không kịp ngẫm nghĩ nữa, vừa gọi người, vừa chia nhân số hiện hữu thành hai đội, một đội tìm trên không trung như thiếu gia, đội còn lại thì điều khiển xe cơ khí men theo bờ sông mà tìm, tiện thể trong lòng cầu nguyện Bạch Thời tuyệt đối đừng gặp chuyện xui xẻo, nếu không thì họ không dám xác định thiếu gia sẽ ra sao đâu.

Sau khi Bạch Thời bị thác nước cuốn đi thì đã rơi thẳng vào một sơn động trên vách đá, cậu hôn mê trong một khoảng thời gian ngắn, mơ mơ hồ hồ đứng lên, yên lặng tỉnh táo trong chốc lát, chỉ cảm thấy đoạn ký ức ngắn ngủi trong đầu đã rõ ràng hơn rồi, đây chính là cốt truyện được mở ra đó, đừng bảo nam chính cũng ngã xuống thế này nha? Lục Việt biến thành quang não bay lượn trước mặt cậu, lo âu hỏi: “Chủ nhân, cậu không sao chứ?”

“Ừm.”

“Cậu bị va vào sơn động rồi, tui đã tính toán một chút, nơi này cách mặt đất hơn năm mươi mét.”

Bạch Thời không suy nghĩ nhiều, về điều này cậu chỉ có một mẩu trí nhớ ngắn ngủi, bởi vì cậu không tham dự thảo luận, đợi tới lúc cậu online, thác nước ba tầng, sơn động nham thạch chính giữa núi thông tới mỏ tinh hạch gì gì đó đã bị đám kia thương lượng xong rồi, cậu cũng chỉ góp phần “Ồ” một tiếng, ngược lại thì ba tên kia không quen lắm, còn hỏi sao hôm nay ông im lặng dữ vậy, không có ý khác hoặc sáng ý gì hả.

Bạch Thời đánh chữ: “Có, nam chính đi vào phát hiện một pho tượng, bên cạnh có đề một hàng chữ, viết “Ta chính là Tề Thiên Đại Thánh tắc á hầu siêu cấp ở Thủy Liêm Động, Hoa Quả Sơn.”

Mọi người: “… Ông nên im lặng dùm.”

Bạch Thời gửi một biểu cảm đắc ý, bắt đầu nói chuyện khác với họ.

Nhờ phước của đoạn đối thoại này, ấn tượng về chuyện trên cũng khắc sâu hơn trong đầu cậu, hiện tại vừa rơi vào đây, Bạch Thời lập tức nhớ lại thiết lập, có điều thế giới chú ý tính hợp ý, chắc sẽ không để một thứ ở Trái Đất cổ trong hệ ngân hà xuất hiện. Cậu bảo Lục Việt chiếu sáng hơn, nhìn xung quanh một vòng, phát hiện cách đó không xa phía bên phải có một pho tượng đứng thẳng, đen thùi lùi, rất giống khỉ nhưng cũng khá là giống người, không biết là thứ gì nữa, phía dưới có khắc bốn chữ: Thần thú thủ hộ.

Bạch Thời không khỏi im lặng, lại nghĩ, mặc dù cậu rất thảm, nhưng thế giới này cũng bị cậu làm cho khó ở không kém.

Lục Việt nhảy nhót trên không trung: “Chủ nhân?”

Bạch Thời hoàn hồn, nói câu không có gì.

Lúc họ tới đây đã là buổi tối, mặc dù hành tinh này cũng không có trăng như sao Mê Điệt, nhưng ánh sáng từ dải ngân hà khá sáng, bên ngoài là một vùng bạc trắng, nhưng vì bị thác nước che kín, đứng ở cửa động chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng, bên trong tối thui như mực, khá là rùng rợn.

Bạch Thời hứng chịu nước bắn ra từ thác mà đi tới bên cạnh động, nếu cậu mà nhảy xuống như vậy chắc sẽ bị đập nát thành từng mảnh, phải thông báo cho đại ca một chút, nhưng khi kết nối với máy truyền tin lại phát hiện không có tín hiệu, đành phải thôi, quay người dẫn Lục Việt đi vào trong.

Lục Việt tự giác bay trước soi đường, hỏi: “Chủ nhân, cậu nói ở trong sẽ có cái gì?”

“Nếu như không đoán sai, có rất nhiều tinh hạch.”

Lục Việt cực kỳ phấn khởi: “Tinh hạch? Cậu không gạt tui chứ?”

“Không.”

“Vậy cậu sẽ cho tui hấp thu chứ?”

Bạch Thời ừ một tiếng, nếu cậu nhớ không nhầm thì nơi này có một mỏ tinh hạch, sản lượng rất dồi dào, đủ để cho nhị hóa khởi động hoàn toàn.

“Thật tốt quá! Chủ nhân muốn tui biến đổi thành kiểu gì? Tui nhảy một bản cho cậu xem nha?”

“… Không cần.” Bạch Thời nói xong thì sững sờ, “Hình thái này của mi có thể hấp thu tinh hạch không?”

“Không thể, nhưng tui có thể biến thành cơ giáp rồi hấp thu á.”

Hay quá ha, nơi này có chỗ cho mi biến đổi hả? Bạch Thời im lặng, ban đầu cậu hy vọng sau khi nhị hóa khởi động hoàn toàn sẽ biến thân mà đưa cậu ra ngoài, bây giờ xem ra bên trong còn có thứ khác để sử dụng chăng? Nếu không thì cậu phải nhảy xuống sao? Cốt truyện không biến thái tới mức đó chứ?

Ồ khoan đã! Bạch Thời hỏi: “Mi không sợ nước, có thể lao ra tìm người không?”

“Cũng không thể.” Lục Việt đáp, “Mệnh lệnh được chủ nhân nhập vào, cơ giáp tụi tui sẽ phải chấp hành, đây là sự thật vĩnh viễn không thay đổi, nhưng mệnh lệnh bằng miệng không được gọi là nhập vào, bởi vì tính đặc thù, mặc dù tui và Trọng Thiên có thể nghe lệnh các cậu và hoạt động trong phạm vi nhất định, nhưng chỉ giới hạn trong khoảng cách tinh thần lực của chủ nhân có thể điều khiển thôi, bây giờ cậu đang ở cấp A, không thể điều khiển tui, tui chỉ có thể rời khỏi cậu cậu tối đa là năm mét.”

Bạch Thời khẽ giật mình, cũng phải, dù sao đây cũng là cơ giáp, không phải là tiểu đệ, nếu có thể tùy ý hoạt động thì quả là không còn gì vô địch hơn, bởi vì nếu vậy chỉ cần đợi đến khi nhị hóa khởi động hoàn toàn, cậu có thể ngồi ở đây, ra lệnh cho nó tùy ý biến thành cơ giáp hoành tráng đi đánh cho Tống Minh Uyên thành tro, sau đó cậu có thể qua cửa về nhà rồi.

Bạch Thời nghĩ nghĩ: “Vậy nếu ta đứng ở cửa động, mi bay ra khoảng cách năm mét trên không trung lượn lờ, chắc là được chứ?”

“Ừa, cậu muốn để đại ca của cậu nhìn thấy hả? Nhưng tui không biết thác nước dày ngần nào, liệu nước đổ xuống có che khuất tui không.”

Chuyện này chỉ có thể đợi đến lúc đó rồi nói sau, chắc vận khí của cậu không tệ lắm đâu, Bạch Thời suy nghĩ trong đầu, dự định đi được bước nào hay bước ấy, nói không chừng bên trong có thứ gì đó sử dụng được cũng nên.

Lúc này, Tống Minh Uyên vẫn còn đang tìm người, bất giác đã bay xa cả trăm mét.

Rời khỏi thác nước, con sông chảy rất bằng phẳng, như vậy một người vừa rơi xuống một lúc không thể trôi đi quá xa, anh để Trọng Thiên tính toán cự ly xa nhất, cộng trừ một chút trên cơ sở này, khi phát hiện không có mới quay lại, tiếp tục điều tra cẩn thận, chậm rãi trở lại gần thác nước, đồng thời liên hệ với thuộc hạ, hỏi tình huống phía họ, kết quả cũng không hề có phát hiện nào mới.

Anh nhìn chằm chằm vào bọt nước bắn tung tóe, cũng hiểu nếu thật sự không có trên mặt nước thì chính là xung lượng nước chảy quá lớn, nhấn chìm người xuống đáy nước, nếu như phía dưới có hòn đá, hoặc khi bị đẩy xuống không thể nào nổi lên, điều này đại biểu cho cái gì, không cần nói cũng biết.

Trên thực tế còn không có tín hiệu, khả năng máy truyền tin hỏng khi bị va vào đá rất lớn.

A Bạch… Ánh mắt Tống Minh Uyên nặng nề, khí tức quanh người cực lạnh, tinh thần lực tản ra ngoài từng đợt.

Trọng Thiên bị kích thích, các chỉ số không ngừng tăng cao, đột nhiên lên tiếng: “Có tín hiệu!”

Đồng tử của Tống Minh Uyên co lại: “Ở đâu?”

“Chỉ có một chút, rất có thể bị che giấu.” Trọng Thiên dừng lại một lát, trầm giọng nói, “Đại khái là phía trước năm mươi ba mét.”

“Quét hình.”

Trọng Thiên tuân lệnh, lập tức thông báo: “Có sơn động.”

Tống Minh Uyên không nói nhiều, nhanh chóng tìm nơi đáp xuống, thuộc hạ của anh không rõ lắm, cũng đồng loạt đáp xuống theo, nhìn anh hỏi thăm, sau đó nghe anh nói ở đó có sơn động thì bắt đầu thảo luận biện pháp đi vào.

Tống Minh Uyên nói: “Không cần.”

Mọi người khẽ giật mình, đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy một luồng sáng đen lóe lên, cơ giáp uy phong kia lại xuất hiện trước mặt họ một lần nữa, dùng hai tay ôm Tống Minh Uyên lên, lao thẳng xuống thác nước rồi đặt anh đứng vững vàng trong sơn động, ngay sau đó lại hóa thành một luồng sáng đen, nhanh chóng xông vào trong thác nước, biến mất không thấy gì nữa.

Điều khiển hoàn toàn bằng tinh thần!

Mẹ nó, quá đẹp trai, quá ngầu!

Ánh mắt mọi người sáng lập lòe, đưa mắt nhìn thiếu gia cực kỳ lợi hại của họ đi cứu người, sững sờ mất mấy giây mới từ từ hoàn hồn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện