Ánh sáng trong gian phòng hơi tối, sát tường đặt từng dãy lồng giam sắt, những chỗ còn lại để đầy đồ vật và dụng cụ, nhìn thì có vẻ khá sạch sẽ. Lồng sắt nối tiếp nhau, bên trong có giường chăn, sô pha, toilet, cái gì cần cũng có, thậm chí xung quanh giường lớn còn phủ cả thảm lông mềm mại, giờ phút này Phượng Tắc đang tựa ở đầu giường, sắc mặt rất bình tĩnh, chỉ là giữa lông mày mang theo chút mệt mỏi.
Lam nhếch miệng như một thói quen, thấy mình đã bị thay cho một bộ quần áo rộng thùng thình, có lẽ đồ đạc trên người hắn đã bị lấy đi hết, hắn sờ lên dây xích trên cổ tay, cười nhướn mày: “Sao cậu lại ở đây? Không phải là thế hệ trẻ sao?”
“Lúc trước các cậu thả tôi về không chút sứt mẻ, chẳng phải vì ý định để bọn tôi tranh chấp nội bộ sao?” Trong giọng nói của Phượng Tắc hoàn toàn không hề có chút giận dữ nào, chỉ nhìn hắn, “Cậu bị bắt lúc về nước, hay bị bắt ở Erna.”
“Về nước.” Lam trả lời qua loa, quan sát tình huống xung quanh một chút, thấy nơi này chỉ có hai người họ, bèn nhìn lại.
Hắn biết mặc dù chiêu của A Bạch rất lộ liễu, nhưng cha nuôi của Thừa Viêm và Phượng Tắc thuộc hai phe phái khác nhau, cho dù mấy kẻ bên trong biết đây là cái bẫy, nhưng chỉ sợ vì muốn giết Phượng Tắc vẫn thừa cơ bỏ đá xuống giếng, nhất là lần này vì cứu Phượng Tắc, Trọng Huy đã bại lộ không ít người, thế cho nên vì tổn thất quá nặng nề ở Erna, nhân vật với vai trò là ngòi nổ như Phượng Tắc sẽ gặp xui xẻo.
Nhưng mà đến cùng cha nuôi của Phượng Tắc vẫn là một vị trưởng lão, hoàn toàn không có khả năng trơ mắt nhìn Phượng Tắc gặp nạn chứ hả? Lam giật mình, tò mò hỏi: “Đây là đâu?”
Phượng Tắc nói: “Phòng thí nghiệm của cha tôi.”
“Ồ.” Lam cười khẽ, chậm rãi nheo mắt lại, quả nhiên vị trưởng lão kia không hề khoanh tay đứng nhìn, mà là đem Phượng Tắc nhốt lại trong địa bàn của mình, chẳng qua nếu như nơi này là phòng thí nghiệm, vậy Trọng Huy bắt mình vì mục đích gì?
Phượng Tắc liếc nhìn Lam, đột nhiên hỏi: “Hiện tại bên ngoài thế nào?”
“Cậu không biết?”
Phượng Tắc gật đầu: “Tôi trở về không bao lâu đã bị giam, ngay cả thân phận của cậu cũng chỉ được biết vào mấy hôm trước.” Đến lúc đó Phượng Tắc mới hiểu được, vì sao lúc trước Thừa Viêm phải giả ngu để tiếp cận Lam.
Lam mỉm cười, đang định lên tiếng thì cửa phòng truyền tới một tiếng két một nhẹ, cả hai nhìn qua, thấy một đôi chị em song sinh xinh đẹp bước tới, nhẹ nhàng đặt đồ ăn trên mặt đất. Hắn khẽ nhướn mày, hình như hai chị em này có quen biết với A Bạch.
Phượng Tắc hoàn toàn không biết suy nghĩ của hắn, xuống giường lấy cơm rất tự nhiên, đặt khay trên bàn trà, uống một ngụm canh: “Bỏ thêm chút muối, hơn nữa trứng gà chiên quá chín.”
Hai chị em vội vàng cung kính nói lần sau sẽ chú ý hơn, lại nhìn Lam, không biết hắn có ăn không.
Lam dò xét chiều dài của dây xích, cũng xuống giường lấy cơm, cười tủm tỉm nói: “Trọng Huy các người sắp xong đời rồi.”
Hai tay Phượng Tắc khựng lại.
Cặp song sinh thì giật mình, không nhịn được nhìn về phía hắn.
Lam chậm rãi bước về phía cửa lao, nhìn Phượng Tắc nói: “Tình hình của các người rất tệ, Trọng Huy đã hoàn toàn bại lộ ở Erna, hơn nữa còn thiệt hại một vị trưởng lão và vài tên thế hệ trẻ, Thừa Viêm bị A Bạch đánh trọng thương, mặc dù có thể chữa trị bằng khoang trị liệu, nhưng A Bạch có thể làm hắn bị thương một lần, cũng có thể làm lại lần thứ hai, phải biết cấp song S của bọn tôi lợi hại hơn các người nhiều, quân đội của chúng tôi cũng đông hơn nhiều…”
Hắn dừng lại một lát: “Trước mắt, bọn tôi chỉ thiếu một bản danh sách, nhưng đây cũng là chuyện sớm hay muộn, nếu tôi là cậu, tốt nhất nên đầu hàng ngay lúc này, tránh khỏi mai sau lại rơi vào tình cảnh bị truy nã, chưa kể chỉ riêng thân phận của tôi và A Bạch, đi theo chúng tôi vẫn tốt hơn là mạo hiểm cùng Trọng Huy, đúng không?”
Lam nói xong đưa mắt nhìn về phía cặp song sinh, đặt chén canh lên khay đưa ra ngoài, nở một nụ cười cực kỳ thân thiện: “Bỏ thêm chút muối, tôi không uống nữa, đổi thành một ly nước ấm đi.”
Cặp song sinh vội vàng che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, gật đầu, nhận lấy khay.
Phượng Tắc thấy hai chị em đã rời khỏi, đưa mắt nhìn Lam rồi ngồi xuống phía đối diện, nói: “Cậu đừng châm ngòi, họ không dám phản bội cha tôi đâu.”
“Tôi có nói với họ hả?” Sắc mặt Lam có vẻ rất vô hại, “Rõ ràng tôi nói với cậu cơ mà, cậu không suy tính một chút sao?”
Phượng Tắc quyết đoán từ chối, đợi tới khi cơm nước xong xuôi mới nhìn về phía hắn: “Sao cậu đột nhiên lại về nước… Không, ban đầu cậu đi là vì lý do gì?”
“Đương nhiên tôi quay về là để thu dọn các người.” Lam mỉm cười đáp, “Đã nói rồi, tất cả các người sắp xong đời.”
“Ít nhất bọn tôi cũng bắt được cậu.”
Nét mặt Lam không thay đổi: “Lợi ích cá nhân không có ý nghĩa trước mặt quốc gia, bắt được thì làm sao? Chết một hoàng tử thì còn người thứ hai, thứ ba.”
Phượng Tắc nhắc nhở: “Nhưng cậu là anh em của Tống Minh Uyên và A Bạch, người Joshua yêu cũng chỉ có mình cậu.”
“Bọn họ rất kiên cường.” Lam mỉm cười, “Cuộc đời dài như vậy, luôn có người rời khỏi khi đi được nửa đường, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.”
Phượng Tắc không nói thêm, hắn hơi mệt, hàn huyên với Lam vài câu rồi lên giường, cởi áo gió, ngủ thật say.
Lam kéo lê dây xích đi vòng quanh cái lồng sắt này, thấy Phượng Tắc hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh táo, tò mò quan sát khuôn mặt có vẻ trắng bệch kia, dần dần rơi vào suy tư.
Phượng Tắc bị nhốt ở chỗ trưởng lão thì thôi đi, chẳng lẽ còn phải chịu cực hình? Không thể chứ?
Hắn lại đi vài vòng nữa, dứt khoát xoay người lên giường, ngồi yên lặng.
Sau khi rời khỏi phòng giam, cặp song sinh bắt đầu đi làm công việc như thường ngày, vừa đi vừa đấu tranh tâm lý, một lúc lâu sau quay lại nhìn nhau, bắt gặp sự kiên định trong mắt đối phương.
Cô chị hỏi: “Giúp chứ?”
Cô em gật đầu lia lịa.
Thực ra ngay lúc ở Erna, bọn họ đã muốn phân rõ ranh giới với Trọng Huy để đầu quân cho Bạch Thời, chỉ tiếc thời gian ấy Bạch Thời đột ngột mất tích, Trọng Huy lại điều chỉnh nhân viên, hai người đành cam chịu trở về, bây giờ tình huống của Trọng Huy tệ đến vậy, họ không thể đợi thêm nữa.
Mặc dù bọn họ không có phương thức liên lạc với Bạch Thời, nhưng chính họ là người lấy quần áo và đồ đạc của Lam, biết rõ chúng đang ở đâu, vì vậy cả hai lén lút lẻn vào, nhanh chóng dùng dụng cụ phá mật mã của máy truyền tin, mở ra, phát hiện Bạch Thời có hai số, có lẽ một số là dùng ở Phỉ Tây, yên lặng ghi nhớ, trả máy truyền tin về chỗ cũ, cẩn thận rời đi.
Kể từ khi Bạch Thời biết Lam gặp chuyện không may, hơn nữa sau khi Joshua cho người truy tìm, cậu bèn dẫn một nhóm người đi theo, giờ phút này đang tập hợp với Joshua. Lúc nhận được thông tin của cặp song sinh, Bạch Thời thực sự rất sửng sốt, bởi vì cậu gần như quên mất hai người này rồi.
Nhưng ngay sau đó, bạn nhỏ này có cảm giác lúc trước làm quen với hai em gái này quả là chuyện tuyệt vời!
“Các cô gặp Lam rồi hả?”
“Ừ, anh ta bị giam trong phòng thí nghiệm của trưởng lão Tang Địch.
Bạch Thời đã sớm nghe lão đầu nói tên của mấy vị trưởng lão, cũng biết rõ cái gã Tang Địch kia cực kỳ có thiên phú trong mảng y học, vội vàng nói: “Gửi tọa độ cho tôi.”
“Được.”
“Chỗ đó có bao nhiêu người?”
“Gần năm mươi, hai ngày trước trưởng lão Tang Địch có việc phải ra ngoài, bây giờ không có ở đây.” Cặp song sinh nói một hồi, phỏng đoán, “Nhưng Lam đã bị nhốt ở đây, bọn em đoán có lẽ ông ta sẽ trở về.”
Bạch Thời gật đầu, dặn dò hai người chú ý an toàn, lúc cứu Lam cũng sẽ mang họ theo. Sắc mặt cặp song sinh cực kỳ vui vẻ, vội vàng đồng ý, nhanh chóng ngắt liên lạc. Bạch Thời chờ đợi một lát, nghe thấy âm thanh báo tin tức vang lên đồn dập, lập tức gọi vào số của Joshua, nhanh chóng kể sơ qua sự việc, tiện thể gửi tọa độ cho y.
Joshua nhướn mày: “Có thể tin lời họ không?”
“Hẳn là có.” Bạch Thời đáp, “Trước giờ Trọng Huy nói chuyện bằng thực lực, gene của họ không tốt, dù có lập chiến công cũng không được hưởng lợi ích mấy, họ cũng không ngu, không có khả năng mạo hiểm để lừa em.”
Joshua yên tâm, ừ một tiếng.
“Nhớ đừng làm họ bị thương.”
“Anh biết.” Joshua vội ngắt liên lạc, đưa mắt nhìn tọa độ, phát hiện đó là một hành tinh cách bọn họ không xa, bèn thương lượng với tướng quân một lát, tăng tốc lao về phía kia.
Phỏng đoán của Lam nhanh chóng thành sự thật.
Hắn bình tĩnh ngủ một giấc, mới sáng sớm ngày hôm sau đã thấy Phượng Tắc bị cung kính mời ra ngoài, giữa trưa mới quay lại, sắc mặt vất vả lắm mới khôi phục sau một đêm nghỉ ngơi lại trở nên hơi trắng, Lam tò mò nhướn mày: “Chúng tra tấn cậu?”
“Không phải.” Phượng Tắc chẳng muốn nhiều lời, nằm trên người nhắm mắt ngủ, mãi tới hai giờ sau mới mở mắt, chậm rãi hoạt động tứ chi, thở phào một cái.
Lam chống cằm nhìn hắn: “Đi đâu?”
Phượng Tắc lười biếng đáp: “Không thể nói.”
“Tâm sự đi, ở đây chỉ có hai người chúng ta, dù sao tôi cũng bị bắt rồi, cậu còn băn khoản gì nữa?” Lam mỉm cười dò xét hắn, thăm dò, “Bọn chúng bắt cậu làm thí nghiệm?”
Phượng Tắc im lặng một giây: “… Không hẳn.”
Lam suy nghĩ: “Vậy là kết quả có lợi với cậu, nhưng quá trình cũng giống như làm thí nghiệm?”
Phượng Tắc không đáp, ngồi yên lặng.
Lam khẽ a một tiếng: “Phượng Tắc, tôi vẫn cảm thấy cậu không ngu.”
Phượng Tắc mở mắt nhìn hắn.
“Cậu bị cha nuôi giam ở đây, mặc dù đãi ngộ không tệ, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về tình hình bên ngoài, điều này nói rõ ông ta không tin cậu, thậm chí còn nghi ngờ cậu.” Lam quan sát hắn, “Thứ âi, có lẽ trong lòng cậu phải hiểu rõ ông ta dùng lý do “nghĩ cho con” để bắt cậu làm thí nghiệm, nếu không lúc nãy cậu sẽ không chần chừ, đúng chứ?”
Phượng Tắc vẫn không đáp, lấy một quyển sách từ tủ đầu giường, cúi đầu đọc.
Lam sờ mũi một cái: “Cho tôi mượn một quyển được không?”
Phượng Tắc tùy tiện tìm một quyển, bước xuống giường đưa cho hắn.
Lam lập tức thỏa mãn, nhận lấy từ khẽ hở của lồng sắt, tranh thủ quan sát đối phương. Phượng Tắc không để ý tới hắn, im lặng vài giây, chầm chậm nói: “Tôi sinh ra nhờ máy móc nuôi dưỡng, chưa từng gặp cha mẹ, là cha tôi nuôi tôi khôn lớn, nơi này chính là nhà tôi, nghe nói cha mẹ tôi cũng là người của Trọng Huy.”
“Hả?”
“Đáng tiếc, họ chưa kịp nhìn thấy tôi đã qua đời rồi.” Phượng Tắc nói, “Họ là bạn tốt của cha tôi, cha vẫn luôn điều tra hung thủ năm đó. Tôi cũng vậy.”
“Do người ngoài hay là nội bộ Trọng Huy?”
“Nội bộ.” Phượng Tắc thờ ơ nói sự thật cho Lam nghe, ngẩng đầu nhìn lại, “Nếu thật sự có một ngày Trọng Huy lụi tàn, các cậu có thể cầm được văn kiện cơ mât, hơn nữa giết ít người một chút, tôi sẽ ngoan ngoãn đầu hàng.”
Lam lập tức đồng ý, không nén nổi tiếng thở dài trong lòng.
Hắn vẫn luôn cảm thấy Phượng Tắc là một người rất tùy tính, có vẻ không hề có ham muốn mãnh liệt với quyền lực, hóa ra đều là vì quá cố chấp với một chuyện, thế cho nên rõ ràng có thể thấy rất nhiều thứ, nhưng vẫn không chịu rời bỏ.
Thời gian tiếp theo họ không nói về đế quốc hay Trọng Huy nữa, mà chỉ bàn tán về những thứ không quan trọng, ví dụ như Lam được biết trưởng lão không làm gì hắn là bởi vì ông ta không có ở đây, hắn cười gật đầu, tiếp tục nói chuyện phiếm, bầu không khí khá là hòa hợp.
Phượng Tắc nghỉ ngơi hai ngày lại bị dẫn ra ngoài, Lam nhìn hắn đi xa, lại liên tưởng tới cấp bậc của Phượng Tắc, có lẽ thí nghiệm có liên quan tới tinh thần lực, dù sao chỉ thiếu một chút nữa là Phượng Tắc sẽ trở thành cấp song S rồi.
Lam buồn chán mở sách, chuẩn bị đọc giải khuây thì đột ngột nghe thấy bên ngoài rối loạn tưng bừng, ngay sau đó cửa phòng đột nhiên mở ra, vội ngẩng đầu nhìn lại, thấy cặp song sinh dẫn theo một người chạy vào. Lam cười tươi: “Joshua?”
Joshua kéo mặt nạ xuống, khóe miệng cong cong, mở cửa cho hắn.
Lam đi ra ngoài, bên tai nghe thấy tiếng ầm ĩ xung quanh càng ngày càng vang vọng, chắc hai bên đã đánh nhau, nhắc nhở một câu Phượng Tắc cũng có ở đây. Joshua đã từng nghe cặp song sinh đề cập qua, vội vàng đáp lời, dẫn hắn xông ra ngoài.
Cuối hành lang có một gian phòng thí nghiệm, đi qua đó mới tới con đường dẫn ra ngoài, giờ phút này trưởng lão không có mặt, nơi này chỉ có một đám thế hệ trẻ, những nhân viên còn lại không có sức chiến đấu là bao.
Thời điểm Lam đến phòng thí nghiệm, trận chiến đã chuẩn bị kết thúc, hắn nhanh chóng nhìn quanh một vòng, phát hiện Phượng Tắc lại không hề có ở đây. Lam cố nén nghi vấn trong lòng, nhận lấy khẩu súng từ tay Joshua, cùng gia nhập trận chiến.
Thực lực của hai người rất mạnh, chẳng phí sức lực đã giải quyết đám người còn lại, Lam quan sát hai bên, tìm thấy cặp song sinh đang trốn trong góc, vừa định mở miệng nói có thể đi rồi, ai ngờ sắc mặt hai người trắng bệch, toàn thân run rẩy, không khỏi khựng lại.
“Làm sao thế?”
“Trưởng… Trưởng lão đã, đã trở về.” Cặp song sinh chỉ vào màn hình theo dõi, âm thanh run rẩy, thậm chí còn có tiếng khóc nức nở, “Không chỉ ông ta, còn có lão… lão đại, đã vào tầng khí quyển rồi, làm, làm sao đây?”
Có nghĩa là sắp tới rồi… Lam nhíu mày: “Nơi này là thành thị hả? Trốn đi?”
Cặp song sinh chán nản lắc đầu: “Không, nơi này là vùng địa cực, xung quanh đều là đồng hoang.”
Lam chỉ vào Joshua: “Vậy bọn họ tới thế nào.”
“Có một chiếc xe vận chuyển thức ăn, hôm nay là thời gian giao hàng, bọn họ ngồi xe tới.” Cặp song sinh đáp, “Nhưng mà dù chúng ta dùng cách này, có lẽ chưa chạy tới thành thị đã bị đuổi theo rồi.”
Lam vẫn luôn đề phòng Phượng Tắc, hắn cảm thấy không thể ở đây lâu, bèn vừa đi vừa hỏi hai người: “Có máy phi hành không?”
“Có.”
Lam trầm ngâm, tốc độ của máy phi hành rất nhanh, có thể đánh cuộc một lần, nhưng khuyết điểm là không gian quá nhỏ, không thể sử dụng cơ giáp ngay lập tức, nhỡ bị cơ giáp của đối phương đuổi theo, bọn họ không có sức chống cự, trên cơ bản thì đừng hòng sống.
Hắn bước ra ngoài, đưa mắt nhìn Joshua: “Có ý kiến gì không?”
“Ừm, A Bạch dẫn theo một nhóm người đang trên đường tới.” Joshua đáp, “Hay là dùng cơ giáp, chống chọi cho tới khi A Bạch đến, có lẽ sẽ đảm bảo hơn.”
Lam khẽ giật mình: “Còn bao lâu mới tới?”
“Sắp.”
Vậy thì có thể đánh cuộc một lần, Lam mỉm cười nhìn y: “Cược?”
“Cược đi.” Joshua đùa giỡn nhìn hắn, “Cậu nói nếu xui xẻo mà chết, bọn họ có thể hợp táng chúng ta không?”
Lam lập tức nhớ tới quan hệ giữa hai người dạo gần đây, nở nụ cười: “Có lẽ, nhưng cậu sẽ được hạ táng với thân phận là thái tử phi đó, không lỗ.”
“Vẫn thiếu, đến giờ tớ đã làm ăn được gì đâu.” Joshua đột nhiên đưa tay kéo Lam vào lòng, rũ mắt nhìn hắn, “Hôn một cái?”
Y nói xong không đợi người nọ đáp lời, cúi đầu hôn.
Lam nhìn khuôn mặt đột nhiên phóng đại, quả thực vội vàng luống cuống, ngẩn ngơ trong giây phát, nhưng sau đó lại cảm thấy một cơn đau truyền tới, đồng thử đột nhiên co lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, giận dữ: “Joshua Kiều! Cậu… Ưm…”
Joshua bịt kín miệng hắn, dùng sức ôm chặt vào lòng, mãi tới khi tiêm hết thuốc mới buông ra, tâm trạng vui vẻ: “Ừm, mùi vị không tệ, hiếm lắm mới thấy cậu tức giận như thế.”
Sắc mặt Lam cực kỳ khó coi: “Cậu vừa tiêm cái gì cho tôi?”
“Đừng có biết rõ còn cố hỏi, tớ mới tìm trong phòng thí nghiệm, nó có thể giúp cậu ngủ một giấc.” Joshua vuốt mắt hắn, “Yên tâm, không cầm nhầm thuốc đâu.”
Lam đã đoán được sẽ là thứ của nợ này mà, sắc mặt càng tệ hơn: “Cậu lấy nó lúc nghe tin trưởng lão sắp tới? Cậu hoàn toàn không có ý định đánh cược…”
Hắn chưa nói xong đã cảm thấy trước mắt mơ hồ, lắc đầu, muốn làm bản thân tỉnh táo một chút, nhưng càng choáng váng hơn, hai chân mềm nhũn, té xuống.
Joshua kịp thời đỡ hắn, đưa cho tướng quân: “Đưa cậu ấy đi.”
Tướng quân biến sắc: “Không được! Tôi không thể để cậu một mình…”
“Đi đi.” Joshua ngắt lời, không cho phép từ chối, “Cậu ấy có thể là thái tử của các ông.”
“Nhưng chúng tôi vẫn phải ở lại.”
“Các người lợi hại được bao nhiêu?” Không khí xung quanh Joshua bỗng trở nên lạnh lẽo, “Tôi ghét nhất nói nhảm, ông tốt nhất đừng lặp lại lần thứ hai.”
Tướng quân cắn răng, nhìn y lần cuối, ôm Lam chạy lên máy phi hành, vội vã rời đi.
Joshua thả cơ giáp ra khỏi không gian, rảo bước tiếng vào khoang điều khiển, máy truyền tin đột ngột vang lên, là tên của Bạch Thời: “Sao rồi?”
Bạch Thời biết hôm nay bọn họ sẽ hành động, cũng đoán gần đến thời điểm rồi, bèn gọi hỏi tình hình diễn biến, đợi đến khi nghe y nói xong, giật mình thảng thốt: “Anh…”
Joshua không đáp, đưa mắt nhìn bầu trời: “Bọn chúng tới.”
Bạch Thời không thể quan sát toàn cảnh, chỉ nhìn thấy một mảng trời chiều thật lớn. Cậu giật mình nhớ tới hình ảnh rất lâu về trước, khi ấy là lúc thi đấu Liên Minh, Joshua quyết đấu với chiến đội Hoàng Gia, tới cuối cùng chỉ còn một mình y, lấy kiếm chống đất, uy phong lẫm liệt đứng thẳng.
Bản đồ lúc ấy cũng là một buổi trời chiều.
Đỏ như máu.
Trong lòng Bạch Thời dâng lên một cảm giác điềm xấu đang tới, giọng gay gắt: “Đừng có chết, phải chống cự cho em!”
Joshua bật cười, đưa tay ngắt liên lạc.
Lam nhếch miệng như một thói quen, thấy mình đã bị thay cho một bộ quần áo rộng thùng thình, có lẽ đồ đạc trên người hắn đã bị lấy đi hết, hắn sờ lên dây xích trên cổ tay, cười nhướn mày: “Sao cậu lại ở đây? Không phải là thế hệ trẻ sao?”
“Lúc trước các cậu thả tôi về không chút sứt mẻ, chẳng phải vì ý định để bọn tôi tranh chấp nội bộ sao?” Trong giọng nói của Phượng Tắc hoàn toàn không hề có chút giận dữ nào, chỉ nhìn hắn, “Cậu bị bắt lúc về nước, hay bị bắt ở Erna.”
“Về nước.” Lam trả lời qua loa, quan sát tình huống xung quanh một chút, thấy nơi này chỉ có hai người họ, bèn nhìn lại.
Hắn biết mặc dù chiêu của A Bạch rất lộ liễu, nhưng cha nuôi của Thừa Viêm và Phượng Tắc thuộc hai phe phái khác nhau, cho dù mấy kẻ bên trong biết đây là cái bẫy, nhưng chỉ sợ vì muốn giết Phượng Tắc vẫn thừa cơ bỏ đá xuống giếng, nhất là lần này vì cứu Phượng Tắc, Trọng Huy đã bại lộ không ít người, thế cho nên vì tổn thất quá nặng nề ở Erna, nhân vật với vai trò là ngòi nổ như Phượng Tắc sẽ gặp xui xẻo.
Nhưng mà đến cùng cha nuôi của Phượng Tắc vẫn là một vị trưởng lão, hoàn toàn không có khả năng trơ mắt nhìn Phượng Tắc gặp nạn chứ hả? Lam giật mình, tò mò hỏi: “Đây là đâu?”
Phượng Tắc nói: “Phòng thí nghiệm của cha tôi.”
“Ồ.” Lam cười khẽ, chậm rãi nheo mắt lại, quả nhiên vị trưởng lão kia không hề khoanh tay đứng nhìn, mà là đem Phượng Tắc nhốt lại trong địa bàn của mình, chẳng qua nếu như nơi này là phòng thí nghiệm, vậy Trọng Huy bắt mình vì mục đích gì?
Phượng Tắc liếc nhìn Lam, đột nhiên hỏi: “Hiện tại bên ngoài thế nào?”
“Cậu không biết?”
Phượng Tắc gật đầu: “Tôi trở về không bao lâu đã bị giam, ngay cả thân phận của cậu cũng chỉ được biết vào mấy hôm trước.” Đến lúc đó Phượng Tắc mới hiểu được, vì sao lúc trước Thừa Viêm phải giả ngu để tiếp cận Lam.
Lam mỉm cười, đang định lên tiếng thì cửa phòng truyền tới một tiếng két một nhẹ, cả hai nhìn qua, thấy một đôi chị em song sinh xinh đẹp bước tới, nhẹ nhàng đặt đồ ăn trên mặt đất. Hắn khẽ nhướn mày, hình như hai chị em này có quen biết với A Bạch.
Phượng Tắc hoàn toàn không biết suy nghĩ của hắn, xuống giường lấy cơm rất tự nhiên, đặt khay trên bàn trà, uống một ngụm canh: “Bỏ thêm chút muối, hơn nữa trứng gà chiên quá chín.”
Hai chị em vội vàng cung kính nói lần sau sẽ chú ý hơn, lại nhìn Lam, không biết hắn có ăn không.
Lam dò xét chiều dài của dây xích, cũng xuống giường lấy cơm, cười tủm tỉm nói: “Trọng Huy các người sắp xong đời rồi.”
Hai tay Phượng Tắc khựng lại.
Cặp song sinh thì giật mình, không nhịn được nhìn về phía hắn.
Lam chậm rãi bước về phía cửa lao, nhìn Phượng Tắc nói: “Tình hình của các người rất tệ, Trọng Huy đã hoàn toàn bại lộ ở Erna, hơn nữa còn thiệt hại một vị trưởng lão và vài tên thế hệ trẻ, Thừa Viêm bị A Bạch đánh trọng thương, mặc dù có thể chữa trị bằng khoang trị liệu, nhưng A Bạch có thể làm hắn bị thương một lần, cũng có thể làm lại lần thứ hai, phải biết cấp song S của bọn tôi lợi hại hơn các người nhiều, quân đội của chúng tôi cũng đông hơn nhiều…”
Hắn dừng lại một lát: “Trước mắt, bọn tôi chỉ thiếu một bản danh sách, nhưng đây cũng là chuyện sớm hay muộn, nếu tôi là cậu, tốt nhất nên đầu hàng ngay lúc này, tránh khỏi mai sau lại rơi vào tình cảnh bị truy nã, chưa kể chỉ riêng thân phận của tôi và A Bạch, đi theo chúng tôi vẫn tốt hơn là mạo hiểm cùng Trọng Huy, đúng không?”
Lam nói xong đưa mắt nhìn về phía cặp song sinh, đặt chén canh lên khay đưa ra ngoài, nở một nụ cười cực kỳ thân thiện: “Bỏ thêm chút muối, tôi không uống nữa, đổi thành một ly nước ấm đi.”
Cặp song sinh vội vàng che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, gật đầu, nhận lấy khay.
Phượng Tắc thấy hai chị em đã rời khỏi, đưa mắt nhìn Lam rồi ngồi xuống phía đối diện, nói: “Cậu đừng châm ngòi, họ không dám phản bội cha tôi đâu.”
“Tôi có nói với họ hả?” Sắc mặt Lam có vẻ rất vô hại, “Rõ ràng tôi nói với cậu cơ mà, cậu không suy tính một chút sao?”
Phượng Tắc quyết đoán từ chối, đợi tới khi cơm nước xong xuôi mới nhìn về phía hắn: “Sao cậu đột nhiên lại về nước… Không, ban đầu cậu đi là vì lý do gì?”
“Đương nhiên tôi quay về là để thu dọn các người.” Lam mỉm cười đáp, “Đã nói rồi, tất cả các người sắp xong đời.”
“Ít nhất bọn tôi cũng bắt được cậu.”
Nét mặt Lam không thay đổi: “Lợi ích cá nhân không có ý nghĩa trước mặt quốc gia, bắt được thì làm sao? Chết một hoàng tử thì còn người thứ hai, thứ ba.”
Phượng Tắc nhắc nhở: “Nhưng cậu là anh em của Tống Minh Uyên và A Bạch, người Joshua yêu cũng chỉ có mình cậu.”
“Bọn họ rất kiên cường.” Lam mỉm cười, “Cuộc đời dài như vậy, luôn có người rời khỏi khi đi được nửa đường, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.”
Phượng Tắc không nói thêm, hắn hơi mệt, hàn huyên với Lam vài câu rồi lên giường, cởi áo gió, ngủ thật say.
Lam kéo lê dây xích đi vòng quanh cái lồng sắt này, thấy Phượng Tắc hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh táo, tò mò quan sát khuôn mặt có vẻ trắng bệch kia, dần dần rơi vào suy tư.
Phượng Tắc bị nhốt ở chỗ trưởng lão thì thôi đi, chẳng lẽ còn phải chịu cực hình? Không thể chứ?
Hắn lại đi vài vòng nữa, dứt khoát xoay người lên giường, ngồi yên lặng.
Sau khi rời khỏi phòng giam, cặp song sinh bắt đầu đi làm công việc như thường ngày, vừa đi vừa đấu tranh tâm lý, một lúc lâu sau quay lại nhìn nhau, bắt gặp sự kiên định trong mắt đối phương.
Cô chị hỏi: “Giúp chứ?”
Cô em gật đầu lia lịa.
Thực ra ngay lúc ở Erna, bọn họ đã muốn phân rõ ranh giới với Trọng Huy để đầu quân cho Bạch Thời, chỉ tiếc thời gian ấy Bạch Thời đột ngột mất tích, Trọng Huy lại điều chỉnh nhân viên, hai người đành cam chịu trở về, bây giờ tình huống của Trọng Huy tệ đến vậy, họ không thể đợi thêm nữa.
Mặc dù bọn họ không có phương thức liên lạc với Bạch Thời, nhưng chính họ là người lấy quần áo và đồ đạc của Lam, biết rõ chúng đang ở đâu, vì vậy cả hai lén lút lẻn vào, nhanh chóng dùng dụng cụ phá mật mã của máy truyền tin, mở ra, phát hiện Bạch Thời có hai số, có lẽ một số là dùng ở Phỉ Tây, yên lặng ghi nhớ, trả máy truyền tin về chỗ cũ, cẩn thận rời đi.
Kể từ khi Bạch Thời biết Lam gặp chuyện không may, hơn nữa sau khi Joshua cho người truy tìm, cậu bèn dẫn một nhóm người đi theo, giờ phút này đang tập hợp với Joshua. Lúc nhận được thông tin của cặp song sinh, Bạch Thời thực sự rất sửng sốt, bởi vì cậu gần như quên mất hai người này rồi.
Nhưng ngay sau đó, bạn nhỏ này có cảm giác lúc trước làm quen với hai em gái này quả là chuyện tuyệt vời!
“Các cô gặp Lam rồi hả?”
“Ừ, anh ta bị giam trong phòng thí nghiệm của trưởng lão Tang Địch.
Bạch Thời đã sớm nghe lão đầu nói tên của mấy vị trưởng lão, cũng biết rõ cái gã Tang Địch kia cực kỳ có thiên phú trong mảng y học, vội vàng nói: “Gửi tọa độ cho tôi.”
“Được.”
“Chỗ đó có bao nhiêu người?”
“Gần năm mươi, hai ngày trước trưởng lão Tang Địch có việc phải ra ngoài, bây giờ không có ở đây.” Cặp song sinh nói một hồi, phỏng đoán, “Nhưng Lam đã bị nhốt ở đây, bọn em đoán có lẽ ông ta sẽ trở về.”
Bạch Thời gật đầu, dặn dò hai người chú ý an toàn, lúc cứu Lam cũng sẽ mang họ theo. Sắc mặt cặp song sinh cực kỳ vui vẻ, vội vàng đồng ý, nhanh chóng ngắt liên lạc. Bạch Thời chờ đợi một lát, nghe thấy âm thanh báo tin tức vang lên đồn dập, lập tức gọi vào số của Joshua, nhanh chóng kể sơ qua sự việc, tiện thể gửi tọa độ cho y.
Joshua nhướn mày: “Có thể tin lời họ không?”
“Hẳn là có.” Bạch Thời đáp, “Trước giờ Trọng Huy nói chuyện bằng thực lực, gene của họ không tốt, dù có lập chiến công cũng không được hưởng lợi ích mấy, họ cũng không ngu, không có khả năng mạo hiểm để lừa em.”
Joshua yên tâm, ừ một tiếng.
“Nhớ đừng làm họ bị thương.”
“Anh biết.” Joshua vội ngắt liên lạc, đưa mắt nhìn tọa độ, phát hiện đó là một hành tinh cách bọn họ không xa, bèn thương lượng với tướng quân một lát, tăng tốc lao về phía kia.
Phỏng đoán của Lam nhanh chóng thành sự thật.
Hắn bình tĩnh ngủ một giấc, mới sáng sớm ngày hôm sau đã thấy Phượng Tắc bị cung kính mời ra ngoài, giữa trưa mới quay lại, sắc mặt vất vả lắm mới khôi phục sau một đêm nghỉ ngơi lại trở nên hơi trắng, Lam tò mò nhướn mày: “Chúng tra tấn cậu?”
“Không phải.” Phượng Tắc chẳng muốn nhiều lời, nằm trên người nhắm mắt ngủ, mãi tới hai giờ sau mới mở mắt, chậm rãi hoạt động tứ chi, thở phào một cái.
Lam chống cằm nhìn hắn: “Đi đâu?”
Phượng Tắc lười biếng đáp: “Không thể nói.”
“Tâm sự đi, ở đây chỉ có hai người chúng ta, dù sao tôi cũng bị bắt rồi, cậu còn băn khoản gì nữa?” Lam mỉm cười dò xét hắn, thăm dò, “Bọn chúng bắt cậu làm thí nghiệm?”
Phượng Tắc im lặng một giây: “… Không hẳn.”
Lam suy nghĩ: “Vậy là kết quả có lợi với cậu, nhưng quá trình cũng giống như làm thí nghiệm?”
Phượng Tắc không đáp, ngồi yên lặng.
Lam khẽ a một tiếng: “Phượng Tắc, tôi vẫn cảm thấy cậu không ngu.”
Phượng Tắc mở mắt nhìn hắn.
“Cậu bị cha nuôi giam ở đây, mặc dù đãi ngộ không tệ, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về tình hình bên ngoài, điều này nói rõ ông ta không tin cậu, thậm chí còn nghi ngờ cậu.” Lam quan sát hắn, “Thứ âi, có lẽ trong lòng cậu phải hiểu rõ ông ta dùng lý do “nghĩ cho con” để bắt cậu làm thí nghiệm, nếu không lúc nãy cậu sẽ không chần chừ, đúng chứ?”
Phượng Tắc vẫn không đáp, lấy một quyển sách từ tủ đầu giường, cúi đầu đọc.
Lam sờ mũi một cái: “Cho tôi mượn một quyển được không?”
Phượng Tắc tùy tiện tìm một quyển, bước xuống giường đưa cho hắn.
Lam lập tức thỏa mãn, nhận lấy từ khẽ hở của lồng sắt, tranh thủ quan sát đối phương. Phượng Tắc không để ý tới hắn, im lặng vài giây, chầm chậm nói: “Tôi sinh ra nhờ máy móc nuôi dưỡng, chưa từng gặp cha mẹ, là cha tôi nuôi tôi khôn lớn, nơi này chính là nhà tôi, nghe nói cha mẹ tôi cũng là người của Trọng Huy.”
“Hả?”
“Đáng tiếc, họ chưa kịp nhìn thấy tôi đã qua đời rồi.” Phượng Tắc nói, “Họ là bạn tốt của cha tôi, cha vẫn luôn điều tra hung thủ năm đó. Tôi cũng vậy.”
“Do người ngoài hay là nội bộ Trọng Huy?”
“Nội bộ.” Phượng Tắc thờ ơ nói sự thật cho Lam nghe, ngẩng đầu nhìn lại, “Nếu thật sự có một ngày Trọng Huy lụi tàn, các cậu có thể cầm được văn kiện cơ mât, hơn nữa giết ít người một chút, tôi sẽ ngoan ngoãn đầu hàng.”
Lam lập tức đồng ý, không nén nổi tiếng thở dài trong lòng.
Hắn vẫn luôn cảm thấy Phượng Tắc là một người rất tùy tính, có vẻ không hề có ham muốn mãnh liệt với quyền lực, hóa ra đều là vì quá cố chấp với một chuyện, thế cho nên rõ ràng có thể thấy rất nhiều thứ, nhưng vẫn không chịu rời bỏ.
Thời gian tiếp theo họ không nói về đế quốc hay Trọng Huy nữa, mà chỉ bàn tán về những thứ không quan trọng, ví dụ như Lam được biết trưởng lão không làm gì hắn là bởi vì ông ta không có ở đây, hắn cười gật đầu, tiếp tục nói chuyện phiếm, bầu không khí khá là hòa hợp.
Phượng Tắc nghỉ ngơi hai ngày lại bị dẫn ra ngoài, Lam nhìn hắn đi xa, lại liên tưởng tới cấp bậc của Phượng Tắc, có lẽ thí nghiệm có liên quan tới tinh thần lực, dù sao chỉ thiếu một chút nữa là Phượng Tắc sẽ trở thành cấp song S rồi.
Lam buồn chán mở sách, chuẩn bị đọc giải khuây thì đột ngột nghe thấy bên ngoài rối loạn tưng bừng, ngay sau đó cửa phòng đột nhiên mở ra, vội ngẩng đầu nhìn lại, thấy cặp song sinh dẫn theo một người chạy vào. Lam cười tươi: “Joshua?”
Joshua kéo mặt nạ xuống, khóe miệng cong cong, mở cửa cho hắn.
Lam đi ra ngoài, bên tai nghe thấy tiếng ầm ĩ xung quanh càng ngày càng vang vọng, chắc hai bên đã đánh nhau, nhắc nhở một câu Phượng Tắc cũng có ở đây. Joshua đã từng nghe cặp song sinh đề cập qua, vội vàng đáp lời, dẫn hắn xông ra ngoài.
Cuối hành lang có một gian phòng thí nghiệm, đi qua đó mới tới con đường dẫn ra ngoài, giờ phút này trưởng lão không có mặt, nơi này chỉ có một đám thế hệ trẻ, những nhân viên còn lại không có sức chiến đấu là bao.
Thời điểm Lam đến phòng thí nghiệm, trận chiến đã chuẩn bị kết thúc, hắn nhanh chóng nhìn quanh một vòng, phát hiện Phượng Tắc lại không hề có ở đây. Lam cố nén nghi vấn trong lòng, nhận lấy khẩu súng từ tay Joshua, cùng gia nhập trận chiến.
Thực lực của hai người rất mạnh, chẳng phí sức lực đã giải quyết đám người còn lại, Lam quan sát hai bên, tìm thấy cặp song sinh đang trốn trong góc, vừa định mở miệng nói có thể đi rồi, ai ngờ sắc mặt hai người trắng bệch, toàn thân run rẩy, không khỏi khựng lại.
“Làm sao thế?”
“Trưởng… Trưởng lão đã, đã trở về.” Cặp song sinh chỉ vào màn hình theo dõi, âm thanh run rẩy, thậm chí còn có tiếng khóc nức nở, “Không chỉ ông ta, còn có lão… lão đại, đã vào tầng khí quyển rồi, làm, làm sao đây?”
Có nghĩa là sắp tới rồi… Lam nhíu mày: “Nơi này là thành thị hả? Trốn đi?”
Cặp song sinh chán nản lắc đầu: “Không, nơi này là vùng địa cực, xung quanh đều là đồng hoang.”
Lam chỉ vào Joshua: “Vậy bọn họ tới thế nào.”
“Có một chiếc xe vận chuyển thức ăn, hôm nay là thời gian giao hàng, bọn họ ngồi xe tới.” Cặp song sinh đáp, “Nhưng mà dù chúng ta dùng cách này, có lẽ chưa chạy tới thành thị đã bị đuổi theo rồi.”
Lam vẫn luôn đề phòng Phượng Tắc, hắn cảm thấy không thể ở đây lâu, bèn vừa đi vừa hỏi hai người: “Có máy phi hành không?”
“Có.”
Lam trầm ngâm, tốc độ của máy phi hành rất nhanh, có thể đánh cuộc một lần, nhưng khuyết điểm là không gian quá nhỏ, không thể sử dụng cơ giáp ngay lập tức, nhỡ bị cơ giáp của đối phương đuổi theo, bọn họ không có sức chống cự, trên cơ bản thì đừng hòng sống.
Hắn bước ra ngoài, đưa mắt nhìn Joshua: “Có ý kiến gì không?”
“Ừm, A Bạch dẫn theo một nhóm người đang trên đường tới.” Joshua đáp, “Hay là dùng cơ giáp, chống chọi cho tới khi A Bạch đến, có lẽ sẽ đảm bảo hơn.”
Lam khẽ giật mình: “Còn bao lâu mới tới?”
“Sắp.”
Vậy thì có thể đánh cuộc một lần, Lam mỉm cười nhìn y: “Cược?”
“Cược đi.” Joshua đùa giỡn nhìn hắn, “Cậu nói nếu xui xẻo mà chết, bọn họ có thể hợp táng chúng ta không?”
Lam lập tức nhớ tới quan hệ giữa hai người dạo gần đây, nở nụ cười: “Có lẽ, nhưng cậu sẽ được hạ táng với thân phận là thái tử phi đó, không lỗ.”
“Vẫn thiếu, đến giờ tớ đã làm ăn được gì đâu.” Joshua đột nhiên đưa tay kéo Lam vào lòng, rũ mắt nhìn hắn, “Hôn một cái?”
Y nói xong không đợi người nọ đáp lời, cúi đầu hôn.
Lam nhìn khuôn mặt đột nhiên phóng đại, quả thực vội vàng luống cuống, ngẩn ngơ trong giây phát, nhưng sau đó lại cảm thấy một cơn đau truyền tới, đồng thử đột nhiên co lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, giận dữ: “Joshua Kiều! Cậu… Ưm…”
Joshua bịt kín miệng hắn, dùng sức ôm chặt vào lòng, mãi tới khi tiêm hết thuốc mới buông ra, tâm trạng vui vẻ: “Ừm, mùi vị không tệ, hiếm lắm mới thấy cậu tức giận như thế.”
Sắc mặt Lam cực kỳ khó coi: “Cậu vừa tiêm cái gì cho tôi?”
“Đừng có biết rõ còn cố hỏi, tớ mới tìm trong phòng thí nghiệm, nó có thể giúp cậu ngủ một giấc.” Joshua vuốt mắt hắn, “Yên tâm, không cầm nhầm thuốc đâu.”
Lam đã đoán được sẽ là thứ của nợ này mà, sắc mặt càng tệ hơn: “Cậu lấy nó lúc nghe tin trưởng lão sắp tới? Cậu hoàn toàn không có ý định đánh cược…”
Hắn chưa nói xong đã cảm thấy trước mắt mơ hồ, lắc đầu, muốn làm bản thân tỉnh táo một chút, nhưng càng choáng váng hơn, hai chân mềm nhũn, té xuống.
Joshua kịp thời đỡ hắn, đưa cho tướng quân: “Đưa cậu ấy đi.”
Tướng quân biến sắc: “Không được! Tôi không thể để cậu một mình…”
“Đi đi.” Joshua ngắt lời, không cho phép từ chối, “Cậu ấy có thể là thái tử của các ông.”
“Nhưng chúng tôi vẫn phải ở lại.”
“Các người lợi hại được bao nhiêu?” Không khí xung quanh Joshua bỗng trở nên lạnh lẽo, “Tôi ghét nhất nói nhảm, ông tốt nhất đừng lặp lại lần thứ hai.”
Tướng quân cắn răng, nhìn y lần cuối, ôm Lam chạy lên máy phi hành, vội vã rời đi.
Joshua thả cơ giáp ra khỏi không gian, rảo bước tiếng vào khoang điều khiển, máy truyền tin đột ngột vang lên, là tên của Bạch Thời: “Sao rồi?”
Bạch Thời biết hôm nay bọn họ sẽ hành động, cũng đoán gần đến thời điểm rồi, bèn gọi hỏi tình hình diễn biến, đợi đến khi nghe y nói xong, giật mình thảng thốt: “Anh…”
Joshua không đáp, đưa mắt nhìn bầu trời: “Bọn chúng tới.”
Bạch Thời không thể quan sát toàn cảnh, chỉ nhìn thấy một mảng trời chiều thật lớn. Cậu giật mình nhớ tới hình ảnh rất lâu về trước, khi ấy là lúc thi đấu Liên Minh, Joshua quyết đấu với chiến đội Hoàng Gia, tới cuối cùng chỉ còn một mình y, lấy kiếm chống đất, uy phong lẫm liệt đứng thẳng.
Bản đồ lúc ấy cũng là một buổi trời chiều.
Đỏ như máu.
Trong lòng Bạch Thời dâng lên một cảm giác điềm xấu đang tới, giọng gay gắt: “Đừng có chết, phải chống cự cho em!”
Joshua bật cười, đưa tay ngắt liên lạc.
Danh sách chương