Bạch Thời cứng đờ.

Nụ hôn này mạnh mẽ bá đạo, mang theo ý tứ xâm chiếm, kích thích từng dây thần kinh, làm cho người ta chỉ hận không thể làm gì. Khán phòng vẫn ồn ào như trước, trên sân khấu phát nhạc rất lớn, các đội viên tụm lại nói chuyện phiếm… Dường như tất cả những âm thanh kia đều biến thành phông nền, nhanh chóng mờ nhạt.

Hô hấp của cậu nhanh hơn, túm lấy áo đại ca, dùng sức hôn lại.

Môi lưỡi quấn vào nhau, giác quan đã thay đổi hoàn toàn, ngay cả không khí xung quanh cũng nóng hơn rất nhiều, Tống Minh Uyên càng hôn càng sâu, cố gắng kiềm chế, nén xúc động muốn kéo người vào trong lòng hung hăng sờ soạng, đành phải tiếc nuối buông cậu ra.

Bạch Thời bất mãn, kéo chặt Tống Minh Uyên không muốn anh rời đi. Tống Minh Uyên kịp thời cản lại, hôn nhẹ lên trán cậu, ngón cái chậm rãi vuốt ve bờ môi kia, vẫn chưa thỏa mãn. Bạch Thời ngửa đầu nhìn hoa, đáy mắt lóe lên chút nhuệ khí, nguy hiểm mà mê người.

Ánh mắt Tống Minh Uyên sâu hơn, giữ chặt gáy cậu, đầu lưỡi lại thăm dò khoang miệng cậu, điên cuồng cướp đoạt một nụ hôn nữa. Hơi thở của hai người hơi loạn, Tống Minh Uyên nhìn Bạch Thời, giọng nói trầm trầm gợi cảm: “Cảm giác thế nào?”

Cảm giác cực kỳ không bõ! Bạch Thời im lặng, cậu biết còn phải đấu đoàn đội nữa, chỉ đơn giản ừ một tiếng.

Tống Minh Uyên liếc nhìn thời gian, đeo lại mặt nạ cho cậu, kéo bạn nhỏ này về phía trước. Bạch Thời ngoan ngoãn đi theo sau, dần dần tìm về trạng thái, cậu không hiểu sự liên quan giữa tinh thần lực và cảm xúc, chỉ nghiêm túc cảm nhận, cảm thấy qua sự việc nhỏ kia, cái dây cung trong đầu đã không còn căng như trước nữa, nhưng vấn đề tinh thần lực lại không có gì tiến triển.

“Đại ca.”

“Ừm.”

“Hình như không có tác dụng lắm, không tăng lại.”

Tống Minh Uyên nhìn bạn nhỏ ngốc manh này, lại ừ một tiếng, thật ra anh chỉ muốn tìm cơ hội hôn cậu mà thôi, bình tĩnh nói: “Thật sao, anh chưa thử bao giờ.”

Nói nhảm, anh có thể ở cấp S mãi mãi, đương nhiên là không cần thử chứ sao? Lại nói, đừng bảo là anh cố ý nha? Bạch Thời oán thầm trong lòng, lặng lẽ ngồi xuống. Tống Minh Uyên hỏi: “Lại giảm?”

“Hình như không có.” Bạch Thời chần chừ đáp, trên thực tế, sau khi tinh thần lực rời khỏi điểm giới hạn cấp S, cảm giác của cậu bắt đầu mơ hồ dần, nhưng bởi vì bản thân cậu đã là cấp A đỉnh phong, gian đoạn vô hạn tiếp cận cấp S rất khó nắm bắt, cầm phải dùng dụng cụ tinh vi mới kiểm tra được đã tăng tới đâu.

Tống Minh Uyên hiểu điểm này, không khỏi thêm nữa, mở máy truyền tin bật tới một trang web, ôm Bạch Thời từ đằng sau rồi kéo cậu vào trong lòng, đồng thời đưa cánh tay tới trước mặt cậu, ý bảo cậu đọc. Bạch Thời đã huấn luyện tinh thần lực, biết đây là thị tần dùng để luyện tập, nghĩ thầm một câu: cái này còn phải dựa vào băng tần, bắt đầu nhìn chăm chú. Ánh mắt Tống Minh Uyên dịu dần, xoa xoa đầu cậu.

Tri Nguyên thú đang nằm bên cạnh, thấy các ba ba đã về, bèn bò vào trong lòng Bạch Thời, duỗi móng vuốt ôm cậu cọ cọ, lập tức cảm thấy mỹ mãn. Tống Minh Uyên cũng vuốt ve chúng, yên lặng ngồi bên Bạch Thời, tiện thể nhìn lướt qua hướng chiến đội Hoàng Gia.

Sân khấu cao hơn một mét, phía trên tự động bày biện hai hàng máy vi tình và chỗ ngồi, phía trước có treo biểu tượng của từng đội, vô cùng bắt mắt. Họ ngồi ở hai bên sân khấu, vị trí hơi khuất, hơn nữa dùng tấm chắn, mục đích là để tránh tuyển thủ bị làm phiền trong khi nghỉ ngơi, anh ngồi từ nơi này nhìn qua chỉ có thể thấy được bóng dáng hai ba người, đều là nhân viên, căn bản không thấy người mình muốn tìm, nhanh chóng thu ánh mắt lại.

Đây là khuôn viên học viện, đội ngũ phục vụ trong hội trường trên cơ bản đều là sinh viên, đương nhiên phải ủng hộ đội nhà, hơn nữa vì học cùng một trường, họ hiểu rất rõ những người kia chói mắt tới nhường nào, bây giờ được tiếp xúc ở khoảng cách gần, dù họ đang làm việc cũng không nén lòng được mà nhìn mấy lần.

Trận đấu đoàn đội không có quái cấp S cộng điểm cho Phượng Hoàng, nhưng lại có chiến đội Hoàng Gia còn lợi hại hơn quái cấp S, bởi vậy họ hoàn toàn không lo lắng chút nào, tất cả đều mang mười phần tin tưởng vào trận đấu.

Giờ phút này, người của chiến đội Hoàng Gia đang ngồi trong khu nghỉ ngơi, mặc dù bị cầm hòa, nhưng các tuyển thủ đều rất bình tĩnh, người tham dự vòng hai nhìn thoáng qua đội trưởng: “Cậu cảm thấy cậu ta thế nào?”

Sau khi đồng đội bị ám sát, tuyển thủ này cũng bỏ qua việc giết quái mà chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào, cũng chính bởi vì vậy, hắn đã tận mắt thấy Tiểu Nhị Hóa chém giết với quái cấp S, trên thực tế đối phương không hề cho hắn cơ hội xuất thủ mà đã thẳng tay giết chết quái cấp S, cảnh tượng này tấn công vào thị giác quá mạnh mẽ, hắn vẫn hơi để ý, bổ sung: “Không riêng gì tốc độ tay và kỹ xảo, thời khắc cuối cùng, chỉ cần hơi lệch một chút thôi là cậu ta sẽ xong đời ngay.”

“Ý của cậu là liên quan đến tinh thần lực?” Một trong ba người có tinh thần lực cấp A đỉnh phong – Kass nhạy bén hỏi, “Bên ngoài đều đồn rằng cậu ta có tinh thần lực cấp A đỉnh phong, điển này chúng ta đã biết, hay cậu định nói cậu ta là…”

“Không phải cấp S.” Velar nói, “Chỉ là gần thôi, cậu ta sẽ không duy trì trạng thái này mãi, đợi tới khi vòng ba bắt đầu, chắc chắn trị số tinh thần lực của cậu ta sẽ giảm.”

Đội trưởng La Văn gật đầu: “Giao Tiểu Nhị Hóa cho cậu đi, tôi đối phó với Lam, Kass đi tìm Phi Minh, những người khác mọi người tự chia, tinh thần lực của Trì Tả có xu thế tăng lên, tôi đoán rằng cậu ta phải đánh một lát mới tăng lại, mọi người chú ý một chút.”

Những người còn lại không có ý kiến, cho dù Trì Tả bùng nổ cũng không sao, bởi vì trong số họ cũng có một người sở hữu trị số tinh thần lực rất gần cấp A đỉnh phong, đương nhiên không sợ.

Âm nhạc trên sân khấu đột ngột thay đổi, dần dần đổi thành tiết tấu quen thuộc, La Văn nhìn quanh một vòng, “Đây là sân nhà của chúng ta.”

Bốn người khác hơi sững sờ, quay đầu nhìn hắn. La Văn chậm rãi nói: “Đối thủ là một chiến đội mới thành lập, thậm chí trong số họ còn có người nhỏ tuổi hơn chúng ta, hơn nữa nhắc nhở một câu, chúng ta chỉ có thể đánh một lần.”

Bởi vì trận đấu không chỉ tốn thời gian, mà còn phải bay khắp các tinh hệ, làm chậm trễ việc học quá nhiều, cho nên trong trường có quy định: Mỗi sinh viên của hệ cơ giáp chỉ có thể đấu nhiều nhất là một mùa giải, bình thường đều chọn lựa từ sinh viên năm hai, mà sinh viên năm nhất phải thích nghi với sinh hoạt trong trường, chưa kể dù một số người có thiên phú, nhưng trước kia ít khi tiếp xúc với cơ giáp, dù đã trải qua nửa năm học nhưng khả năng nắm giữ không thể nào bằng năm hai được, bởi vậy rất sinh viên năm nhất nào có thể vào chiến đội.

Nhưng không phải sinh viên năm nhất không có cơ hội, chiến đội có thể thay đổi đội viên trước khi vòng chung kết diễn ra, trong trường sẽ tổ chức một cuộc tuyển bạt, khi đó sinh viên khóa mới đã nhập học, cũng có tư cách khiêu chiến, lúc ấy Velar đã đánh bại mọi đối thủ, cuối cùng trở thành một thành viên của chiến đội.

Có điều lần này hắn đã tham dự, mùa sau không thể đấu tiếp nữa, những người khác cũng vậy, đối với họ đây là một trận chiến không có cơ hội báo thù, vé bước lên chuyến tàu một chiều.

Cho nên đứng ở nơi này, họ không chỉ muốn thắng, mà còn phải thắng cực kỳ đẹp.

Velar mỉm cười, ánh mắt ba người khác thì trở nên kiên nghị.

Ngay từ khi bắt đầu họ đã không nghĩ mình sẽ thất bại, mặc dù Tiểu Nhị Hóa có khả năng giết chết quái cấp S một cách không tưởng, nhưng họ là một đội, đương nhiên sẽ không bị một người cản bước tới ngôi vị quán quân.

La Văn đứng dậy, “Tôi không cần nói nhiều hơn nữa, đi thôi, đây là trận chiến cuối cùng.”

Đa số khán giả trong hội trường đều là fan của chiến đội Hoàng Gia, chỉ là hình ảnh lúc trước của Tiểu Nhị Hóa quá khí phách, họ không tự chủ được mà vỗ tay, nhưng lúc này đám La Văn lên sân khấu, tất cả đồng thanh hô to chiến đội Hoàng Gia, sau đó lại hô cố gắng lên.

Đội viên của Phượng Hoàng lên đài dưới sự dẫn dắt của Lam, hai bên nhanh chóng tiến vào hệ thống.

Đồng hồ đếm ngược đã xuất hiện, mọi người nín thở nhìn họ, đợi một giây cuối cùng biến mất, trong nháy mắt, tất cả đồng loạt cử động.

Không biết đây có phải là ý trời hay không, trận chung kết của họ diễn ra trong một bản đồ nhỏ, xem ra chỉ có thể chém giết đến khi một bên hoàn toàn ngã xuống mới có thể phân ra thắng bại, quả là hợp với tình trạng hiện tại.

Trước mắt là một vùng sa mạc xám trắng, dải ngân hà sáng chói xa xôi kéo dài tới nơi chân trời, mà bọn họ lại bị bức tường vô hình vây trong một nơi nhỏ bé.

Không chết không ngừng.

Đạn pháo nổ ầm ầm, khí lưu mãnh liệt cuốn lấy cát mịn bay lên không trung, giống như gió lốc nổi lên, trong tầm mắt toàn là màu trắng mơ hồ. Dường như hai bên không hề bị ảnh hưởng, một bước không lùi.

Trận chiến diễn ra trong khoảng cách gần, người của hai đội hỗn chiến với nhau, chỉ bất cẩn một chút là ngộ thương ngay, nếu như đổi thành người khác chắc đã sớm bị đạn pháo bất chợt lao từ đâu tới bắn chết rồi, nhưng những người này đều rất chuyên nghiệp, thực lực lại mạnh, đa số tình huống đều có thể ứng phó với những đòn công kích bất ngờ.

Hai người máy khổng lồ chiến đấu đã đủ rung động, bây giờ cả mười cơ giáp cùng chiến đấu một chỗ chắc không cần phải nói, màn hình đã bị chia thành mấy phần từ trước, nhưng mọi người cảm thấy con mắt không đủ dùng, căn bản không biết nên nhìn về đâu, nhưng bởi vì biểu hiện quá xuất sắc ở trận thứ hai, đa số đều nhìn về phía Tiểu Nhị Hóa, một số khác lại đưa mắt quan sát hai vị đội trưởng.

Tuyển thủ từ những chiến đội khác cũng đang nhìn chằm chằm vào màn hình, bản đồ nhỏ kiểu này không có khả năng giảm xóc, cộng với việc hai bên đã tiến vào đối chiến cường độ cao, cho nên tình thế hiện tại sẽ không kéo dài quá lâu, hẳn là sẽ phân ra ưu khuyết nhanh thôi, xét theo thực lực trước mắt, chiến đội Hoàng Gia có ưu thế rõ ràng, nếu đánh tiếp, có khi Phượng Hoàng sẽ thất bại.

Nhưng mà… Joshua thích thú nheo mắt lại: “Thời điểm chiến đội Hoàng Gia đánh tới, hình như Phượng Hoàng không hề điều chỉnh?”

Ngân Nhạc Sinh ngồi bên cạnh gật gật đầu, bình thường thì trước khi trận đấu diễn ra, các đội sẽ bố trí đội hình đơn giản, ví dụ như ai chịu trách nhiệm đối phó với ai, nếu như tình huống không ổn có thể thay đổi, nhưng biểu hiện của Phượng Hoàng bây giờ hoàn toàn không có dấu hiệu ấy, chứng tỏ sắp xếp của họ giống như đối phương, hoặc là họ không hề sắp xếp, nếu là phương án thứ nhất thì họ không thể nào chiếm được thượng phong, còn thứ hai… Quá xằng bậy, hành động này với việc bỏ cuộc khác nhau ở chỗ nào? Cho nên bất kể là khả năng nào, mọi người đều cảm thấy Phượng Hoàng điên rồi.

Nhưng Phượng Hoàng không giống đội ngũ sẽ làm ra sự việc như vậy.

Đồ Long hỏi: “Có kế hoạch gì chăng?”

“Không rõ ràng lắm.” Lothar nói xong chợt nhớ tới lần bị hãm hại oan uổng kia, không nhịn được mà liếc mắt nhìn Lam, người này không phải là người thích chịu thiệt, rốt cuộc là đang có tính toán gì đây?

Họ chăm chú quan sát, phát hiện Phượng Hoàng đang dần dần yếu thế, không khỏi sinh ra hoài nghi, họ vẫn không tin Phượng Hoàng sẽ khinh địch và cam chịu như vậy.

Trận đấu vẫn đang tiếp diễn, Bạch Thời chỉ cảm thấy trạng thái càng ngày càng tốt, hình như tinh thần lực đã tăng cao, cậu nhìm đối phương chằm chằm, cuối cùng cũng tìm được một cơ hội trong đòn công kích của đối phương, vội vã trốn ra ngoài, ngay sau đó liền bật pháo hạt, nói: “Em tốt rồi.”

Lam nheo mắt lại, chuyên tâm đối phó với La Văn, mà đúng lúc này chỉ thấy một viên đạn pháo đột nhiên bay sượt qua, lập tức nổ tung trên mặt đất, thuộc tính Phong cuốn bay cát sỏi lên cao, tầm mắt bị cản trở nghiêm trọng, hắn đành phải dừng lại.

La Văn có thể hình thấy bóng dáng của hắn rất mơ hồ, lập tức xông thẳng lên phía trước, đồng thời trong kênh đoàn đội vang lên âm thanh của Velar: “Đội rưởng, Tiểu Nhị Hóa xông về phía anh.”

La Văn sững sờ, trong lòng hiện lên dự cảm không tốt, nhưng giờ phút này, cơ giáp đã lao tới trước mặt Lam.

Lam đã sớm gửi tọa độ của mình cho Bạch Thời, thấy thế nhanh chóng thay đổi lộ tuyến để tránh thoát, mà ngay phía sau hắn, cách đó không xa, Bạch Thời đang nâng pháo hạt nhắm bắn, vận sức chờ phóng hỏa.

ẦM!

Đạn pháo mang theo ánh sáng mờ ảo gào thét lao tới, căn bản không cho người ta kịp phản ứng.

Đồng tử của La Văn đột nhiên co lại, vội vàng né tránh, có điều tốc độ của đạn pháo quá nhanh, lại là khoảng cách gần như thế, cho dù hắn sở hữu tinh thần lực cấp A đỉnh phong những cũng không thể tránh thoát hoàn toàn, việc duy nhất có thể làm là nâng kiếm lên đánh cuộc một lần.

Vận khí của La Văn không tệ, đạn pháo và lưỡi kiếm nhanh chóng đụng vào nhau, bên tai vang lên tiếng nổ mạnh, hắn thì bị trùng kích cực lớn cuốn bay ra ngoài.

Trong chớp mắt ấy, La Văn thấy Lam đã chạy về phía Velar chặn đường, liền hiểu người này đã thay đổi vị trí với Tiểu Nhị Hóa, thậm chí Tiểu Nhị Hóa hoàn toàn có thể lợi dụng thời cơ này để giải quyết những người khác. Hắn hiểu rõ thực lực của Velar, nếu Tiểu Nhị Hóa có thể hành công phá tan phòng tuyến, chứng tỏ tinh thần lực của cậu ta đã tăng lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện