Học viện Hoàng Gia là trường đại học trứ danh ở đế quốc, đứng đầu bảng trong số các học viện quân sự, hơn nữa những ngành khác cũng đều đứng đầu danh sách, là thánh điện được rất nhiều học sinh nhớ thương. Khuôn viên học viện có diện tích rất lớn, thiết bị tiên tiến, ngoại trừ màn hình lớn ở sân khấu trung tâm thì trong hội trường còn có ba màn hình khác ở ba hướng khác nhau, dù khán giả ngồi ở đâu cũng có thể nhìn rất rõ ràng.
Trận đấu chưa bắt đầu, trên màn hình đang chiếu video tuyên truyền cho trận chung kết và những cảnh tượng phấn khích nhất trong mùa giải này, âm nhạc sục sôi, khán giả cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Bạch Thời xem, vừa nhìn thấy cảnh tượng Joshua đại chiến với chiến đội Hoàng Gia, cuối cùng là bóng dáng kiên nghị vô cùng lừng lẫy dưới trời chiều kia, nói thật là cậu xem xong và cảm thấy rất muốn kết bạn với người ta, sau đó chậm rãi phát triển thành tay chân của nam chính, những ngẫm lại mức độ cố chấp của người này đối với đại ca, lập tức im lặng.
Cậu chợt nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng, nhỡ Joshua thật sự có suy nghĩ đó với đại ca, sau khi biết được mình cướp mất đại ca có khi lại bùng nổ, đến lúc ấy thì toàn bộ sự hung tàn này đều nhắm về phía cậu. Cánh tay đắc lực bỗng biến thành tiểu BOSS, bà nó, còn gì xui xẻo hơn không? Sau khi màn hình chiếu tới cảnh kia, Tống Minh Uyên đã nhìn về phía Bạch Thời, thấy cậu lại nhìm chằm chằm vào Joshua ngơ ngẩn, rất muốn đi qua nắm cằm cậu kéo tầm mắt lại, nhưng lúc này nhìn thấy người bên kia, đành phải dừng lại, ngồi không nhúc nhích. Bạch Thời cũng nhanh chóng phát hiện có người đi tới, bèn quay đầu nhìn nhìn, sau đó phát hiện ra khuôn mặt quen thuộc của Joshua.
Khóe miệng Joshua giữ nụ cười thích thú, chậm rãi tiến đến: “Đã lâu không gặp.”
Bạch Thời yên lặng nhìn y, kể từ khi gặp bộ dạng phấn khởi của người này, trong lòng cậu đã dán cho y cãi nhãn hiệu “tà mị cuồng bá”, ngơ ngác vài giây mới hỏi: “Các anh cũng vào hậu trường được hả?”
Joshua nhắc nhở: “Tốt xấu gì thì Tinh Diệu bọn tôi cũng có huy chương đồng.”
Bạch Thời giật mình, nhớ tới việc thời gian trước họ đã thắng hiểm Xích Thiên, gật gật đầu, tiếp tục nhìn về phía Đồ Long với ý hỏi thăm, sau đó biết được ban tổ chức đã mời năm đội đứng đầu tới, mà Hỏa Dương vừa đến, lúc này mới ừ một tiếng.
Trận chung kết sắp bắt đầu, mặc dù đám Joshua cũng là tuyển thủ Liên Minh, hơn nữa còn phải tham dự nghi thức trao giải, nhưng dù sao nơi này cũng là hậu trường, cho nên cũng chỉ được ở lại vài phút thôi. Mục đích của họ rất đơn giản, chính là đến thăm Phượng Hoàng, dù sao mọi người đều ở cùng một tinh hệ, cho dù đã từng là đối thủ, nhưng hôm nay họ vẫn hy vọng Phượng Hoàng có thể thắng.
Joshua còn chờ mong hơn cả họ: “Đừng thua.”
Bạch Thời đáp lại: “Tôi hiểu rồi.”
Đồ Long vừa nói chuyện với mấy người khác của Phượng Hoàng xong, nghe vậy nhìn về phía cậu, theo thói quen há miệng xỉ vả một câu: “Thực ra cậu có thể bỏ mặt nạ xuống, có khi người ta sợ hãi sẽ nhận thua.”
Bạch Thời kinh ngạc: “Dung mạo của anh còn có khả năng tấn công hơn tôi, sao có ý định tốt như vậy mà trước kia anh không dùng?”
Đồ Long: “…”
“Anh xem, giải quán quân trong tầm tay đã mất rồi, nhớ phải về sám hối với fan của anh đó.” Bạch Thời nói xong nhớ tới cái gì, vội vàng thân thiết kéo tay Đồ Long, mở máy truyền tin của gã để vào diễn đàn, sau đó tìm được bài post SM, vỗ vỗ vai gã, “Đọc đi đọc đi, nó có thể mở ra cánh cửa thế giới mới cho anh đó, anh sẽ thích cho coi, nói mới nhớ, tui còn vào khen tác giả nữa đó.”
Trực giác của Đồ Long nói rằng đây không phải là chuyện tốt, muốn kéo xuống xem bình luận trước, chỉ là gã khá xui xẻo, kéo tới tầng lâu chủ vừa post chương mới, chỉ thấy câu đầu tiên viết thế này: Lothar nhìn hình ảnh mê người trước mắt, ánh mắt trầm xuống, một đầu roi lập tức đâm vào cơ thể Đồ Long, tà mị cười khẽ: “Sao rồi? Nhịn lâu rồi đúng không?”
Đồ Long: “…”
Đội trưởng Hỏa Dương – Lothar thấy cả người gã cứng đơ, tò mò hỏi: “Cái gì thế?”
Đồ Long lập tức tắt diễn đàn, giọng nói xưa nay vốn chất phác chợt run run: “Không, không có gì hết.”
Lothar còn đang định hỏi lại, nhưng lúc này chợt thấy phía hội trường vang lên tiếng hét chói tai, không khỏi nhìn qua, phát hiện là người của chiến đội Hoàng Gia đã tới khu nghỉ ngơi rồi, cũng hiểu là bọn họ phải đi thôi, vì vậy quay ra hàn huyên với Lam vài câu, dẫn đồng đội rời đi. Đồ Long đờ đẫn liếc nhìn Bạch Thời, mặc dù mới bị khích thích có chút không chịu được, nhưng vẫn nói câu cố gắng lên, lúc này mới rời đi.
Joshua vẫy tay, cũng phải đi theo đội trưởng nhà mình về khán phòng, trước khi đi không nhịn được mà liếc nhìn họ lần cuối, sau đó bỗng phát hiện phía cuối phòng có một người đang ngồi, chỉ là bị che khuất, căn bản không rõ tướng mạo.
Y đổi góc độ, giờ thì trông thấy một góc mặt, lập tức dừng lại, lạ lùng đi qua.
Trong lịch trình của một năm qua, ngoại trừ lúc bận rộn kinh doanh hay đi họp, thì trên cơ bản Tống Minh Uyên đều ở cùng Bạch Thời, hơn nữa mỗi lần đều là hai người cùng đi ra, cho nên đã sớm có fan mắt sắc phát hiện sự tồn tại của anh, có điều gương mặt này của Tống Minh Uyên quá bình thường, đã vậy còn cố ý ít xuất hiện, trừ khi lại gần, nếu không sẽ không phát được được khí thế cấp trên kia, nhờ vậy cũng không bị chú ý.
Mà từ xưa tới nay Joshua rất cao ngạo, thường thì sẽ không chú ý tới những người và sự việc mà y không có hứng thú, lần này đã đến thẳng vào khu nghỉ ngơi của Phượng Hoàng, lại thấy người này ngồi im không hề nhúc nhích mới nhìn thêm vài lần, không ngờ việc này còn mang lại thu hoạch ngoài ý muốn.
Y biết Tống Minh Uyên có một cái bóng trung thành và tận tâm, thần thần bí bí, nhưng quan hệ giữa y và Tống Minh Uyên không tệ, đã gặp cái bóng kia hai lần, rõ ràng gương mặt này chính là của cái bóng kia mà.
Y nhanh chóng tới gần, còn chưa kịp mở miệng đã đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của người này, nhận ra ngay đây Tống Minh Uyên, phản ứng một lát, trong đầu hiện lên ba chữ “Ở bên vợ” ngày hôm đó, lại nhớ tới cuộc đối thoại qua video khó hiểu kia, đột nhiên nhìn về phía Bạch Thời.
Bạch Thời đang âm thầm quan sát họ, bây giờ thấy bộ dạng của y, không khỏi trầm mặc.
Mẹ nó chớ, ánh mắt kia của mi là thứ gì vậy? Sao tự nhiên lại bốc lên tà khí ngùn ngụt thế hả? Thái độ đối với ông đây cũng thay đổi cái vèo, chẳng lẽ đã sớm nghe đại ca nói về tui, cũng biết rõ đại ca có một gương mặt giả như vậy, cho nên nhận ra à?
Bạch Thời dùng nét mặt vô cảm đối mặt với người này, trong đầu thì nghĩ mi muốn làm gì? Định bùng nổ trước mặt nhiều người sao? Bà nó, tình tay ba máu chó gì gì đó, mi muốn lên trang đầu à? Cha và đại ca của ông đều đang ngồi đây xem có biết không?
Joshua dừng lại không lâu, nhanh chóng thu ánh mắt lại: “Cậu thật là…”
Tống Minh Uyên cắt ngang: “Cậu phải đi rồi.”
Joshua không kiên trì, gật đầu thích thú: “Được, đợi thi đấu xong tớ sẽ đến tìm cậu.”
Y nói xong lại nhìn Bạch Thời một chút, không cần nhiều lời nữa, đi thẳng. Đội trưởng Ngân Nhạc Sinh của Tinh Diệu đang ở phía trước đợi y, thấy thế kinh ngạc hỏi có quen hay không. Joshua cười đáp lại, rời khỏi khu nghỉ ngơi: “Một người cũng mong Hoàng Gia sẽ thua như chúng ta, anh nói Phượng Hoàng có tỷ lệ thắng lớn không?”
Ngân Nhạc Sinh dừng một chút, ăn ngay nói thật: “Không lớn lắm.”
Người của chiến đội Hoàng Gia đều là tinh anh trong hệ cơ giáp, còn được vinh danh là tương lai của đế quốc, không chỉ có thiên phú, còn có thực lực mạnh mẽ. Họ đều là nhân tài cấp AA, trong đó có ba người sở hữu tinh thần lực cấp A đỉnh phong, hai người còn lại nghe nói có một người đã gần đỉnh phong rồi, tình huống thế này, Phượng Hoàng phải đánh sao đây?
“Em cũng cảm thấy như vậy…” Joshua nheo mắt lại, nhưng rõ ràng người nào đó mà lên sàn thì Phượng Hoàng có thể giành được thắng lợi chắc luôn, tại sao lại không đi? Chẳng lẽ muốn tại thời điểm vợ yếu đuối thì cho mượn bả vai hả? Quả nhiên vẫn phúc hắc như vậy.
Bạch Thời nhìn qua bóng lưng họ, không cảm thấy ác ý từ Joshua, có lẽ đại ca và y trong sạch, còn liệu cậu đoán đúng hay không thì phải quan sát đã. Cậu thu ánh mắt, chợt thấy âm nhạc trong hội trường đã thay đổi, bèn nhìn sang.
Khán giả biết đây là tín hiệu bắt đầu, không nén nổi kích động mà hò hét, phấn khởi hô to lên đội mình ủng hộ, bầu không trí ở hiện trường lập tức nóng bừng.
“Phượng Hoàng!”
Bởi vì vị tướng quân nào đó rất nổi tiếng mà không muốn gây chú ý, sau đó che giấu tướng mạo ngồi trên khán đài cũng bị bầu không khí lây nhiễm, không nhịn được mà hô một tiếng.
Mẹ Tống lập tức nở nụ cười dịu dàng. Tống Minh Kiệt thì không nỡ nhìn luôn, thì thào nhắc nhở ba mình rằng người của học viện ngồi ở hàng trước có quen biết ngài đó, chỉ cần vừa quay đầu lại trông thấy con và mẹ là có thể đoán ra được ngài ngồi ở bên cạnh ngay, có cần hình tượng nữa không đây? Trên thực tế có khi người ta lại hỏi vài câu như là bao giờ tiểu Uyên nhập học, ba không phiền sao?
Tống tướng quân vừa thốt lên đã hoàn hồn, cũng sớm lấy lại bình tĩnh, trầm ổn ừ một tiếng, tiếp tục xem.
Người chủ trì nói xong lời dạo đầu, làm nóng thêm bầu không khí, nhanh chóng mời thành viên của hai đội lên sân. Hai bên đã sớm quen với việc này, lễ phép bắt tay nhau.
Bạch Thời đối diện với điện hạ của đế quốc – Velar, cậu nghe người này cười nói câu xin chào, có vẻ tính tình không xấu lắm, bèn hòa khí đáp lại một câu, sau đó xoay người đi chuẩn bị.
“A Bạch…” Trì Tả hồi hộp tiến tới bên cạnh Bạch Thời, níu lấy tay cậu cùng đi xuống đài.
Trì Tả là người ra sân đầu tiên, mặc dù đã thi đấu lâu như vậy, nhưng học viện Hoàng Gia là ngôi trường lý tưởng của cậu, bây giờ cậu cậu đối chiến với học sinh ở đây, còn là trận chung kết, nói sao thì cũng hơi căng thẳng.
Bạch Thời đã từng thảo luận việc học trong tương lai với Trì Tả, đương nhiên biết rõ mục tiêu của tiểu đệ, nói: “Cậu có thiên phú, muốn để họ tán thành cậu thì phải cho họ hiểu rõ thực lực của cậu, hơn nữa không phải cậu muốn bảo vệ tớ và ông nội sao?”
“Ừ!” Trì Tả gật đầu, trong mắt cậu thì dù em trai rất lợi hại, nhưng đó chỉ là trên mạng, nếu trở về thế giới thật thì khó nói rồi, thân là một người anh, cậu phải bảo vệ em trai mình chứ.
Bạch Thời vỗ vai cổ vũ: “Thế nên đừng sợ, thả lỏng mà đánh một trận, đây là trận chiến cuối cùng, đừng khiến bản thân phải tiếc nuối.”
Trì Tả lại gật đầu lần nữa, nghe thấy người chủ trì mời tuyển thủ đánh lượt đầu tiên lên đài, bèn đi tới vị trí được chỉ định ngồi xuống, đeo kính.
Chiến đội Hoàng Gia phái ra đội trưởng La Văn, cũng là một trong ba người sở hữu tinh thần lực cấp A đỉnh phong, hắn đưa mặt nhìn Trì Tả, trên mặt không có cảm xúc gì đặc biệt, cùng tiến vào hệ thống.
Bản đồ là một cánh đồng hoang vu mênh mông, tầm mắt rất thoáng. Hai người nhìn con số trên màn hình, thấy đồng hồ đếm ngược vừa kết thúc thì lập tức cùng tiến công, trận đấu đã khai hỏa.
Kể từ khi đánh xong trận đấu với Xích Thiên, Trì Tả bắt đầu đặc huấn, dùng hết sức giao đấu mấy trận với Bạch Thời, còn tiến thành huấn luyện tinh thần lực, mặc dù thời gian ngắn, nhưng dù sao từ trước kia rất lâu cậu đã quen thuộc với phản ứng và tốc độ cua Bạch Thời, cho nên giờ phút này giao thủ với người cũng có tinh thần lực cấp A đỉnh phong, cậu không hề luống cuống hay không thích nghi được.
Nhưng đến cùng thì La Văn vẫn là tinh anh, thực lực còn mạnh hơn cả đội trưởng Xích Thiên, thời gian dần qua Trì Tả bắt đầu thấy cố hết sức, cậu hít sâu một hơi, cố gắng tập trung chú ý, nghênh đón không chút sợ hãi!
Trận đấu chưa bắt đầu, trên màn hình đang chiếu video tuyên truyền cho trận chung kết và những cảnh tượng phấn khích nhất trong mùa giải này, âm nhạc sục sôi, khán giả cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Bạch Thời xem, vừa nhìn thấy cảnh tượng Joshua đại chiến với chiến đội Hoàng Gia, cuối cùng là bóng dáng kiên nghị vô cùng lừng lẫy dưới trời chiều kia, nói thật là cậu xem xong và cảm thấy rất muốn kết bạn với người ta, sau đó chậm rãi phát triển thành tay chân của nam chính, những ngẫm lại mức độ cố chấp của người này đối với đại ca, lập tức im lặng.
Cậu chợt nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng, nhỡ Joshua thật sự có suy nghĩ đó với đại ca, sau khi biết được mình cướp mất đại ca có khi lại bùng nổ, đến lúc ấy thì toàn bộ sự hung tàn này đều nhắm về phía cậu. Cánh tay đắc lực bỗng biến thành tiểu BOSS, bà nó, còn gì xui xẻo hơn không? Sau khi màn hình chiếu tới cảnh kia, Tống Minh Uyên đã nhìn về phía Bạch Thời, thấy cậu lại nhìm chằm chằm vào Joshua ngơ ngẩn, rất muốn đi qua nắm cằm cậu kéo tầm mắt lại, nhưng lúc này nhìn thấy người bên kia, đành phải dừng lại, ngồi không nhúc nhích. Bạch Thời cũng nhanh chóng phát hiện có người đi tới, bèn quay đầu nhìn nhìn, sau đó phát hiện ra khuôn mặt quen thuộc của Joshua.
Khóe miệng Joshua giữ nụ cười thích thú, chậm rãi tiến đến: “Đã lâu không gặp.”
Bạch Thời yên lặng nhìn y, kể từ khi gặp bộ dạng phấn khởi của người này, trong lòng cậu đã dán cho y cãi nhãn hiệu “tà mị cuồng bá”, ngơ ngác vài giây mới hỏi: “Các anh cũng vào hậu trường được hả?”
Joshua nhắc nhở: “Tốt xấu gì thì Tinh Diệu bọn tôi cũng có huy chương đồng.”
Bạch Thời giật mình, nhớ tới việc thời gian trước họ đã thắng hiểm Xích Thiên, gật gật đầu, tiếp tục nhìn về phía Đồ Long với ý hỏi thăm, sau đó biết được ban tổ chức đã mời năm đội đứng đầu tới, mà Hỏa Dương vừa đến, lúc này mới ừ một tiếng.
Trận chung kết sắp bắt đầu, mặc dù đám Joshua cũng là tuyển thủ Liên Minh, hơn nữa còn phải tham dự nghi thức trao giải, nhưng dù sao nơi này cũng là hậu trường, cho nên cũng chỉ được ở lại vài phút thôi. Mục đích của họ rất đơn giản, chính là đến thăm Phượng Hoàng, dù sao mọi người đều ở cùng một tinh hệ, cho dù đã từng là đối thủ, nhưng hôm nay họ vẫn hy vọng Phượng Hoàng có thể thắng.
Joshua còn chờ mong hơn cả họ: “Đừng thua.”
Bạch Thời đáp lại: “Tôi hiểu rồi.”
Đồ Long vừa nói chuyện với mấy người khác của Phượng Hoàng xong, nghe vậy nhìn về phía cậu, theo thói quen há miệng xỉ vả một câu: “Thực ra cậu có thể bỏ mặt nạ xuống, có khi người ta sợ hãi sẽ nhận thua.”
Bạch Thời kinh ngạc: “Dung mạo của anh còn có khả năng tấn công hơn tôi, sao có ý định tốt như vậy mà trước kia anh không dùng?”
Đồ Long: “…”
“Anh xem, giải quán quân trong tầm tay đã mất rồi, nhớ phải về sám hối với fan của anh đó.” Bạch Thời nói xong nhớ tới cái gì, vội vàng thân thiết kéo tay Đồ Long, mở máy truyền tin của gã để vào diễn đàn, sau đó tìm được bài post SM, vỗ vỗ vai gã, “Đọc đi đọc đi, nó có thể mở ra cánh cửa thế giới mới cho anh đó, anh sẽ thích cho coi, nói mới nhớ, tui còn vào khen tác giả nữa đó.”
Trực giác của Đồ Long nói rằng đây không phải là chuyện tốt, muốn kéo xuống xem bình luận trước, chỉ là gã khá xui xẻo, kéo tới tầng lâu chủ vừa post chương mới, chỉ thấy câu đầu tiên viết thế này: Lothar nhìn hình ảnh mê người trước mắt, ánh mắt trầm xuống, một đầu roi lập tức đâm vào cơ thể Đồ Long, tà mị cười khẽ: “Sao rồi? Nhịn lâu rồi đúng không?”
Đồ Long: “…”
Đội trưởng Hỏa Dương – Lothar thấy cả người gã cứng đơ, tò mò hỏi: “Cái gì thế?”
Đồ Long lập tức tắt diễn đàn, giọng nói xưa nay vốn chất phác chợt run run: “Không, không có gì hết.”
Lothar còn đang định hỏi lại, nhưng lúc này chợt thấy phía hội trường vang lên tiếng hét chói tai, không khỏi nhìn qua, phát hiện là người của chiến đội Hoàng Gia đã tới khu nghỉ ngơi rồi, cũng hiểu là bọn họ phải đi thôi, vì vậy quay ra hàn huyên với Lam vài câu, dẫn đồng đội rời đi. Đồ Long đờ đẫn liếc nhìn Bạch Thời, mặc dù mới bị khích thích có chút không chịu được, nhưng vẫn nói câu cố gắng lên, lúc này mới rời đi.
Joshua vẫy tay, cũng phải đi theo đội trưởng nhà mình về khán phòng, trước khi đi không nhịn được mà liếc nhìn họ lần cuối, sau đó bỗng phát hiện phía cuối phòng có một người đang ngồi, chỉ là bị che khuất, căn bản không rõ tướng mạo.
Y đổi góc độ, giờ thì trông thấy một góc mặt, lập tức dừng lại, lạ lùng đi qua.
Trong lịch trình của một năm qua, ngoại trừ lúc bận rộn kinh doanh hay đi họp, thì trên cơ bản Tống Minh Uyên đều ở cùng Bạch Thời, hơn nữa mỗi lần đều là hai người cùng đi ra, cho nên đã sớm có fan mắt sắc phát hiện sự tồn tại của anh, có điều gương mặt này của Tống Minh Uyên quá bình thường, đã vậy còn cố ý ít xuất hiện, trừ khi lại gần, nếu không sẽ không phát được được khí thế cấp trên kia, nhờ vậy cũng không bị chú ý.
Mà từ xưa tới nay Joshua rất cao ngạo, thường thì sẽ không chú ý tới những người và sự việc mà y không có hứng thú, lần này đã đến thẳng vào khu nghỉ ngơi của Phượng Hoàng, lại thấy người này ngồi im không hề nhúc nhích mới nhìn thêm vài lần, không ngờ việc này còn mang lại thu hoạch ngoài ý muốn.
Y biết Tống Minh Uyên có một cái bóng trung thành và tận tâm, thần thần bí bí, nhưng quan hệ giữa y và Tống Minh Uyên không tệ, đã gặp cái bóng kia hai lần, rõ ràng gương mặt này chính là của cái bóng kia mà.
Y nhanh chóng tới gần, còn chưa kịp mở miệng đã đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của người này, nhận ra ngay đây Tống Minh Uyên, phản ứng một lát, trong đầu hiện lên ba chữ “Ở bên vợ” ngày hôm đó, lại nhớ tới cuộc đối thoại qua video khó hiểu kia, đột nhiên nhìn về phía Bạch Thời.
Bạch Thời đang âm thầm quan sát họ, bây giờ thấy bộ dạng của y, không khỏi trầm mặc.
Mẹ nó chớ, ánh mắt kia của mi là thứ gì vậy? Sao tự nhiên lại bốc lên tà khí ngùn ngụt thế hả? Thái độ đối với ông đây cũng thay đổi cái vèo, chẳng lẽ đã sớm nghe đại ca nói về tui, cũng biết rõ đại ca có một gương mặt giả như vậy, cho nên nhận ra à?
Bạch Thời dùng nét mặt vô cảm đối mặt với người này, trong đầu thì nghĩ mi muốn làm gì? Định bùng nổ trước mặt nhiều người sao? Bà nó, tình tay ba máu chó gì gì đó, mi muốn lên trang đầu à? Cha và đại ca của ông đều đang ngồi đây xem có biết không?
Joshua dừng lại không lâu, nhanh chóng thu ánh mắt lại: “Cậu thật là…”
Tống Minh Uyên cắt ngang: “Cậu phải đi rồi.”
Joshua không kiên trì, gật đầu thích thú: “Được, đợi thi đấu xong tớ sẽ đến tìm cậu.”
Y nói xong lại nhìn Bạch Thời một chút, không cần nhiều lời nữa, đi thẳng. Đội trưởng Ngân Nhạc Sinh của Tinh Diệu đang ở phía trước đợi y, thấy thế kinh ngạc hỏi có quen hay không. Joshua cười đáp lại, rời khỏi khu nghỉ ngơi: “Một người cũng mong Hoàng Gia sẽ thua như chúng ta, anh nói Phượng Hoàng có tỷ lệ thắng lớn không?”
Ngân Nhạc Sinh dừng một chút, ăn ngay nói thật: “Không lớn lắm.”
Người của chiến đội Hoàng Gia đều là tinh anh trong hệ cơ giáp, còn được vinh danh là tương lai của đế quốc, không chỉ có thiên phú, còn có thực lực mạnh mẽ. Họ đều là nhân tài cấp AA, trong đó có ba người sở hữu tinh thần lực cấp A đỉnh phong, hai người còn lại nghe nói có một người đã gần đỉnh phong rồi, tình huống thế này, Phượng Hoàng phải đánh sao đây?
“Em cũng cảm thấy như vậy…” Joshua nheo mắt lại, nhưng rõ ràng người nào đó mà lên sàn thì Phượng Hoàng có thể giành được thắng lợi chắc luôn, tại sao lại không đi? Chẳng lẽ muốn tại thời điểm vợ yếu đuối thì cho mượn bả vai hả? Quả nhiên vẫn phúc hắc như vậy.
Bạch Thời nhìn qua bóng lưng họ, không cảm thấy ác ý từ Joshua, có lẽ đại ca và y trong sạch, còn liệu cậu đoán đúng hay không thì phải quan sát đã. Cậu thu ánh mắt, chợt thấy âm nhạc trong hội trường đã thay đổi, bèn nhìn sang.
Khán giả biết đây là tín hiệu bắt đầu, không nén nổi kích động mà hò hét, phấn khởi hô to lên đội mình ủng hộ, bầu không trí ở hiện trường lập tức nóng bừng.
“Phượng Hoàng!”
Bởi vì vị tướng quân nào đó rất nổi tiếng mà không muốn gây chú ý, sau đó che giấu tướng mạo ngồi trên khán đài cũng bị bầu không khí lây nhiễm, không nhịn được mà hô một tiếng.
Mẹ Tống lập tức nở nụ cười dịu dàng. Tống Minh Kiệt thì không nỡ nhìn luôn, thì thào nhắc nhở ba mình rằng người của học viện ngồi ở hàng trước có quen biết ngài đó, chỉ cần vừa quay đầu lại trông thấy con và mẹ là có thể đoán ra được ngài ngồi ở bên cạnh ngay, có cần hình tượng nữa không đây? Trên thực tế có khi người ta lại hỏi vài câu như là bao giờ tiểu Uyên nhập học, ba không phiền sao?
Tống tướng quân vừa thốt lên đã hoàn hồn, cũng sớm lấy lại bình tĩnh, trầm ổn ừ một tiếng, tiếp tục xem.
Người chủ trì nói xong lời dạo đầu, làm nóng thêm bầu không khí, nhanh chóng mời thành viên của hai đội lên sân. Hai bên đã sớm quen với việc này, lễ phép bắt tay nhau.
Bạch Thời đối diện với điện hạ của đế quốc – Velar, cậu nghe người này cười nói câu xin chào, có vẻ tính tình không xấu lắm, bèn hòa khí đáp lại một câu, sau đó xoay người đi chuẩn bị.
“A Bạch…” Trì Tả hồi hộp tiến tới bên cạnh Bạch Thời, níu lấy tay cậu cùng đi xuống đài.
Trì Tả là người ra sân đầu tiên, mặc dù đã thi đấu lâu như vậy, nhưng học viện Hoàng Gia là ngôi trường lý tưởng của cậu, bây giờ cậu cậu đối chiến với học sinh ở đây, còn là trận chung kết, nói sao thì cũng hơi căng thẳng.
Bạch Thời đã từng thảo luận việc học trong tương lai với Trì Tả, đương nhiên biết rõ mục tiêu của tiểu đệ, nói: “Cậu có thiên phú, muốn để họ tán thành cậu thì phải cho họ hiểu rõ thực lực của cậu, hơn nữa không phải cậu muốn bảo vệ tớ và ông nội sao?”
“Ừ!” Trì Tả gật đầu, trong mắt cậu thì dù em trai rất lợi hại, nhưng đó chỉ là trên mạng, nếu trở về thế giới thật thì khó nói rồi, thân là một người anh, cậu phải bảo vệ em trai mình chứ.
Bạch Thời vỗ vai cổ vũ: “Thế nên đừng sợ, thả lỏng mà đánh một trận, đây là trận chiến cuối cùng, đừng khiến bản thân phải tiếc nuối.”
Trì Tả lại gật đầu lần nữa, nghe thấy người chủ trì mời tuyển thủ đánh lượt đầu tiên lên đài, bèn đi tới vị trí được chỉ định ngồi xuống, đeo kính.
Chiến đội Hoàng Gia phái ra đội trưởng La Văn, cũng là một trong ba người sở hữu tinh thần lực cấp A đỉnh phong, hắn đưa mặt nhìn Trì Tả, trên mặt không có cảm xúc gì đặc biệt, cùng tiến vào hệ thống.
Bản đồ là một cánh đồng hoang vu mênh mông, tầm mắt rất thoáng. Hai người nhìn con số trên màn hình, thấy đồng hồ đếm ngược vừa kết thúc thì lập tức cùng tiến công, trận đấu đã khai hỏa.
Kể từ khi đánh xong trận đấu với Xích Thiên, Trì Tả bắt đầu đặc huấn, dùng hết sức giao đấu mấy trận với Bạch Thời, còn tiến thành huấn luyện tinh thần lực, mặc dù thời gian ngắn, nhưng dù sao từ trước kia rất lâu cậu đã quen thuộc với phản ứng và tốc độ cua Bạch Thời, cho nên giờ phút này giao thủ với người cũng có tinh thần lực cấp A đỉnh phong, cậu không hề luống cuống hay không thích nghi được.
Nhưng đến cùng thì La Văn vẫn là tinh anh, thực lực còn mạnh hơn cả đội trưởng Xích Thiên, thời gian dần qua Trì Tả bắt đầu thấy cố hết sức, cậu hít sâu một hơi, cố gắng tập trung chú ý, nghênh đón không chút sợ hãi!
Danh sách chương