Tuyệt Linh Điện – Ma giới.
Giữa tầng không âm u, từng sợi sương đỏ nhàn nhạt quấn quanh cung điện cao vút như dãy mạch xương sống của một cự thú đã ngủ quên ngàn năm. Bên trong đại điện, Huyết Thiên Toạ dựng giữa chính sảnh, ánh sáng huyết ngọc lập lòe phản chiếu từng đường nét uốn lượn của hoa văn ma văn cổ.
Phạn Bạch Yêm nằm nghiêng trên ngai, tóc trắng như tuyết xõa dài qua tay vịn, rũ xuống từng nấc bậc. Một tay nàng nhàn nhã nâng miếng dưa hấu đỏ mọng, tay còn lại cầm cuốn thoại bản đã sờn gáy, bìa giấy loang màu thời gian.
“Ừm... nữ tử này lại khóc nữa rồi. Khóc thì có ích gì, sao không một kiếm đâm gã nam nhân bạc tình kia đi?”
Giọng nói của nàng mềm nhẹ, đầy lười nhác, mang theo vài phần ngả ngớn biếng nhác, như thể tuế nguyệt có trôi qua hay dừng lại cũng chẳng liên quan gì đến nàng.
Nàng trở mình, đặt thoại bản lên bụng, khe khẽ ngáp dài một cái. Miếng dưa hấu trượt khỏi tay, được nàng vươn ngón út đỡ lại, đưa lên cắn thêm một miếng nhỏ, nước ngọt rỉ ra nơi khóe môi, ánh lên đỏ như máu.
Ngay bên dưới bậc thềm, một ma tướng nín thở quỳ chờ. Hắn vừa định mở miệng bẩm sự vụ Ma thành, đã bị một cái nhấc mắt lười nhác của nàng ép cho nghẹn họng.
“Chuyện sống chết, đợi bản tôn lật xong hồi này đã.”
...
Thái Hoa Kiếm Tông – Linh đài tuyết phủ.
Gió lạnh quất qua Bạch Vân phong, kéo theo tuyết trắng mịt mù phủ kín đất trời. Đài cao đứng sừng sững giữa không trung, tuyết chưa kịp rơi đến đất đã bị kiếm khí sắc bén cắt vụn.
Một bóng lam y nữ tử đứng bất động giữa đài, trường kiếm trong tay vững chắc, mũi kiếm cắm nghiêng xuống nền băng. Ánh sáng lam trắng từ linh lực chảy theo thân kiếm, nhưng vẫn thiếu đi một tia linh quang đặc hữu – thứ khí tức của kiếm linh chân chính.
Cố Tịch Vân chậm rãi xuất chiêu, từng đường kiếm như vẽ trên không trung, sắc bén mà chưa trọn vẹn. Trong ánh mắt sâu như hồ nước đóng băng ấy, có thứ gì đó vẫn chưa thông suốt – như một cánh cửa chưa mở, một tiếng gọi chưa thành.
Kiếm tâm của nàng đã hình, nhưng kiếm linh thì chưa thức. Hà Vân Kiếm vẫn là vật chết trong tay nàng, một thanh kiếm thượng phẩm không có ý thức riêng, chỉ nghe theo ý người.
Nàng thu chiêu, đứng lặng giữa tuyết rơi. Gió cuốn theo tàn ảnh lam nhạt, như muốn hỏi:
“Bao giờ thì người kiếm mới thực sự đồng tâm?”
Nhưng nàng không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn vào mũi kiếm phản chiếu bóng mình – lạnh lẽo, đơn độc, kiên cường.
Gió tuyết trên đỉnh Bạch Vân phong chợt khựng lại khi một đạo kiếm quang xé mây lao đến, ngưng trệ giữa không trung rồi hóa thành một bóng người áo trắng.
Cố Tịch Vân vừa thu kiếm vào vỏ, tay áo nhẹ lay, động tác gọn gàng mà không mất vẻ nhã nhặn. Nàng đứng lặng giữa linh đài, ánh mắt khẽ đảo qua người mới đến.
Người ấy là Đàm Thanh Ngọc, đại sư huynh của nàng – cũng là đệ tử nhập thất của chưởng môn Lưu Chân Thiên. Dáng người tuấn tú, khí tức điềm đạm, ánh mắt sâu nhưng không giấu được nét quan tâm dành cho sư muội.
Hắn bước tới, hơi dừng lại cách nàng vài trượng, chắp tay nói:“Tiểu sư muội, sư tôn gọi ngươi đến đại điện. Có việc gấp.”
Cố Tịch Vân gật đầu, ánh mắt như nước lặng hồ thu: “Liên quan đến ma giới?”
Đàm Thanh Ngọc hơi ngập ngừng, nhưng rồi vẫn đáp:“Nghe nói, có tin tức mới từ tiền tuyến. Một vị trưởng bối chính đạo bị thương nặng, hiện lạc vào tay ma tộc.”
Gió đông lại nổi lên, cuốn theo vạt áo hai người phất động trong tuyết. Cố Tịch Vân siết nhẹ chuôi kiếm trong tay, không nói gì thêm, thân ảnh đã như mũi tên rời dây, lướt nhanh về phía đại điện Thái Hoa.
Phía sau, Đàm Thanh Ngọc nhìn theo bóng nàng khuất dần trong tuyết động, hàng mày hơi cau lại.
Đại điện Thái Hoa – chính điện yên tĩnh, khí cơ trầm lắng.
Bước chân Cố Tịch Vân dừng lại trước bậc đá trắng ngọc. Nàng khẽ hành lễ, rồi chậm rãi bước vào. Trong điện, lư hương vẫn cháy nhẹ, tản ra từng làn khói thanh u vấn vít, như nét mực rơi trên giấy cổ.
Chưởng môn Thái Hoa – Lưu Chân Thiên – đang đứng bên cửa sổ gió lùa, ánh sáng xuyên qua rèm mỏng chiếu lên áo bào trắng viền lam, trông như một bức họa xưa cũ.
Ông không quay lại, chỉ chậm rãi nói: “Ngươi đến rồi.”
“Vâng, sư tôn.” Cố Tịch Vân đáp.
Lưu Chân Thiên im lặng giây lát, rồi xoay người lại. Trong tay ông là một ngọc phù, đã vỡ làm đôi, viền phù ánh lên tơ máu mờ nhạt – dấu hiệu truyền tin khẩn từ tiên minh.
“Cơ Nhâm đạo tôn – người của Thiên Khâm Các, vừa bị trọng thương trong lúc giao chiến ở biên cảnh ma vực,” ông nói, giọng trầm và nặng nề, “Hiện chưa rõ sống chết, nhưng bị bắt vào tay Tuyệt Linh Điện – dưới trướng của Phạn Bạch Yêm.”
Nghe đến cái tên ấy, ánh mắt Cố Tịch Vân hơi trầm xuống. Hơi lạnh không từ ngoài trời len vào, mà như dấy lên từ trong cốt tủy.
Lưu Chân Thiên nhìn nàng, ánh mắt mang theo cân nhắc sâu xa:“Ta muốn phái người đến tiên minh. Nhưng lần này, Thái Hoa cần một người giữ kín thân phận, thay ta đến trước... Còn phải phối hợp với người của Vô Cực Sơn Tông.”
“Sư tôn muốn ta đi?” nàng hỏi thẳng, không quanh co.
Lưu Chân Thiên gật đầu: “Ngươi là người thích hợp nhất.”
Một lúc sau, ông khẽ thở dài:“Cơ Nhâm đạo tôn từng là ân sư của sư huynh ta. Lần này, nếu thật sự rơi vào tay ma tộc, chỉ sợ... chính đạo không yên.”
Cố Tịch Vân khẽ gật đầu, ngón tay đặt nhẹ lên vỏ kiếm Hà Vân: “Vâng, đệ tử hiểu.”
Trên đường trở về tĩnh cư, bóng áo lam lướt nhanh trong gió tuyết, nhưng tâm trí Cố Tịch Vân lại lặng như mặt hồ không gợn.
Từ năm ba tuổi, nàng đã được sư tôn nhặt về trong một cánh rừng gần biên cảnh tây bắc. Khi ấy, nàng chỉ là một đứa trẻ dính đầy bụi đất, ánh mắt mờ mịt như kẻ bị quên lãng. Nhưng Lưu Chân Thiên – chưởng môn Thái Hoa – vừa nhìn thấy nàng đã dừng chân.
Không phải vì lòng từ bi, mà là vì trong đôi mắt kia, hắn thấy được linh khí dày đặc khác thường – như trời sinh đã hợp đạo tu.
Từ ngày đó đến nay, đã là hai mươi bốn năm.
Thời gian đủ để một hài tử vô danh trở thành nữ tu danh động tam thiên giới. Cũng đủ để sợi dây giữa sư đồ trở nên âm thầm, bền chặt, không lời.
Sư tôn dạy nàng kiếm tiên – vô tình vô ngã, sắc bén như cắt chấp niệm. Cũng dạy nàng bối toán – hiểu biến số, lường vận mệnh, học cách nhìn thế gian như bàn cờ.
Nàng mang họ Cố, là cái họ mà sư tôn tùy ý đặt. Nhưng cái tên "Tịch Vân", là hắn viết lên giấy đầu tiên, bảo rằng:“Ngươi như vầng mây tĩnh lặng, càng cao càng xa, càng lạnh càng sáng.”
Từng câu nói năm xưa, vẫn còn như in trong tâm trí.
Giờ đây, người muốn nàng bước vào ma giới, đối diện kẻ tàn bạo nhất trong truyền thuyết – Ma Tôn Phạn Bạch Yêm. Không vì chiến công, không vì thù hận, mà vì đạo nghĩa, vì lời dạy sớm từ thuở bé:"Đã bước vào đường tu, thì không thể quay đầu khi lẽ phải cần người."
Nàng không nói một lời nào. Nhưng bàn tay nắm chuôi kiếm, khẽ siết chặt hơn một phần.
...
Đêm khuya, tĩnh cư Thái Hoa Kiếm Tông.
Cảnh vật bên ngoài mờ mịt trong tuyết rơi, mây đen vần vũ kéo xuống. Bên trong, ánh lửa đượm nhẹ từ ngọn đèn dầu, phản chiếu bóng hình Cố Tịch Vân ngồi tĩnh lặng bên bàn đá, tay cầm thanh kiếm Hà Vân Kiếm, ánh mắt xa xăm như dõi theo điều gì đó ngoài bầu trời.
Đêm nay, nàng chuẩn bị lên đường, nhưng trước khi rời đi, phải chạm vào thanh kiếm một lần nữa, cảm nhận khí tức của sư tôn còn vương lại trên đó, một lần nữa ngẫm lại những lời dạy của người.
Bàn tay của nàng nhẹ nhàng vuốt qua chuôi kiếm, lưỡi kiếm lạnh lẽo, như nước suối mát lạnh, không hề có sự dao động. Đó là vật thanh bạch, thuần khiết, nhưng cũng chứa đựng sứ mệnh nặng nề.
Nàng đứng dậy, từng động tác đều nhẹ nhàng, chậm rãi. Lửa trong đèn dầu bùng lên, rồi tắt ngúm. Trong bóng tối, nàng đưa tay vẽ lên không trung những ký tự tinh tế bằng linh lực. Một đạo bùa chú được khắc lên không gian, xoay quanh cửa tĩnh cư, phong ấn lại từng luồng khí tức.
Đó là một phép thuật mà nàng đã học từ lâu, có thể ngăn chặn những người không mời mà đến. Lớp phong ấn vừa hình thành, không gian như lắng đọng lại, mọi thanh âm bên ngoài bỗng trở nên xa xôi, hư ảo.
Vừa khi nàng thu tay lại, một bóng người đã xuất hiện phía sau, không hề gây ra bất kỳ tiếng động nào.
“Tịch Vân, đêm đã khuya, sao không nghỉ ngơi một chút?” Giọng nói trầm ấm, vững vàng ấy vang lên, chính là Lưu Chân Thiên.
Cố Tịch Vân không ngạc nhiên, bởi nàng đã cảm nhận được khí tức quen thuộc từ lâu. Nhưng nàng vẫn không thể không kinh ngạc khi sư tôn lại đến vào giờ này.
“Sư tôn…” nàng nhẹ nhàng gọi, ánh mắt khẽ chạm vào người hắn, rồi lại nhìn xuống thanh kiếm trong tay.
Lưu Chân Thiên đứng im, ánh mắt sâu thẳm quan sát nàng. "Ngươi đã chuẩn bị xong rồi sao?" Hắn hỏi, giọng nói trầm tĩnh.
Cố Tịch Vân gật đầu, không vội đáp lời. Chỉ nhẹ nhàng nhìn vào mắt sư tôn, ánh mắt như thể đã hiểu rõ mọi điều.
Lưu Chân Thiên lại bước gần một bước, ánh mắt thâm trầm như muốn tìm hiểu tất cả.
"Con đường phía trước không dễ dàng. Ngươi phải đối diện với ma tộc, nhưng cũng sẽ phải đối diện với chính mình. Lòng ngươi phải kiên định."
Cố Tịch Vân im lặng, chỉ khẽ mỉm cười, tay cầm Hà Vân Kiếm, chậm rãi buông một câu: "Con đường tu tiên vốn không dễ dàng, sư tôn. Đệ tử đã quyết tâm."
Lưu Chân Thiên nhìn nàng một lúc lâu, rồi thở dài, vỗ nhẹ lên vai nàng như một lời động viên.“Vậy thì lên đường đi, Cố Tịch Vân. Ta chỉ hy vọng ngươi sẽ không quên chính mình trên con đường dài này.”
Cố Tịch Vân cúi đầu, tay nắm chặt chuôi kiếm. “Không quên.”
Nàng không nói gì thêm, rồi quay người, nhẹ bước ra khỏi tĩnh cư, tiến vào đêm tối đầy tuyết lạnh.
Trên trời tuyết trắng lặng lẽ rơi, từng cánh hoa băng tản mạn giữa tầng không.
Cố Tịch Vân dừng bước nơi một sườn đồi vắng, tay đặt nhẹ lên chuôi Hà Vân Kiếm. Gió đầu đông thổi tung vạt áo lam, ánh kiếm phản chiếu lên hàng mi lạnh nhạt.
Phía trước, giữa màn tuyết lãng đãng, một bóng người chậm rãi hiện ra, trường bào trắng bạc thêu văn đạo uẩn, tay cầm phất trần, bước chân khoan thai mà ung dung tự tại.
Khí tức kia…Nàng nhíu mày. Không phải người tầm thường.
Cố Tịch Vân bước lên một bước, kiếm hơi nâng khỏi vỏ, giọng nói lạnh băng xuyên qua sương tuyết:“Người phương nào, vì sao chắn đường?”
Người nọ dừng lại. Ánh tuyết phủ lên đôi mắt như trăng lạnh, sáng mà không sắc bén, trầm ổn mà không hờ hững.
“Đã lâu không gặp, Cố đạo hữu.”
Là giọng nam trầm tĩnh, quen thuộc. Một cái tên trong trí nhớ hiện lên, sắc mặt nàng thoáng thay đổi.
Lục Trạm Thanh.
Đệ tử thân truyền của Ngọc Đỉnh Chân Quân, người đứng đầu Vô Cực Sơn Tông, là thiên tài danh chấn chính đạo, từng cùng nàng gặp mặt vài lần trong các đại hội tiên môn, song chưa từng thật sự thân cận.
Cố Tịch Vân hơi thu tay, ánh mắt như sóng nước mùa đông, sâu mà tĩnh.“Thì ra là Lục đạo hữu.”
Nàng không nói thêm lời khách sáo.
Ánh mắt lại liếc về hướng hắn vừa đi tới — nơi ấy chính là địa vực Cơ Nhâm tiên quân thất tung sau trận chiến.
Khẽ chau mày, nàng mở lời:“Chẳng lẽ ngươi cũng nhận lệnh từ tông môn, đến tiếp ứng Cơ tiên quân?”
Lục Trạm Thanh mỉm cười, nụ cười như gió nhẹ thoảng qua núi tuyết.“Cũng có thể nói vậy. Nhưng ta không ngờ lại gặp được người của Thái Hoa Kiếm Tông đi cùng hướng.”
Cố Tịch Vân không đáp. Tuy nàng chưa nắm rõ tâm tư đối phương, nhưng chỉ cần cùng mục tiêu, không vội làm khó.
Gió vẫn thổi, mảnh tuyết rơi xuống vạt kiếm, tan rồi biến mất.
Một hồi lâu, Lục Trạm Thanh lại hỏi: “Ngươi định đi một mình vào Ma Vực phía trước?”
Cố Tịch Vân gật đầu.“Lệnh sư phó giao phó, há có thể lui bước?”
Lục Trạm Thanh khẽ vuốt phất trần, như cười mà không cười:“Thế thì, ngươi đi trước một bước, ta theo sau là được.”
Tuyết chưa tan, gió đã đổi hướng.
Hai thân ảnh một trước một sau bước đi trên con đường đá xám vắt qua khe núi. Phía trước là Cố Tịch Vân, tay vẫn đặt trên chuôi Hà Vân Kiếm, áo lam đạm nhạt, khí tức thu liễm mà lạnh nhạt. Sau lưng vài trượng là Lục Trạm Thanh, bước chân ổn định, tay áo trắng bạc khẽ lay, phất trần buộc sau lưng rung nhè nhẹ theo gió.
Tuy nói là đồng hành, nhưng cả hai đều duy trì khoảng cách.
Ánh sáng từ kết giới trời chiều hắt xuống khe núi một màu xám nhạt, chiếu lên mặt đất phản chiếu một vầng sáng u ám.
“Thái Hoa Kiếm Tông,” Lục Trạm Thanh nhẹ giọng mở lời, “nghe nói kiếm pháp lấy thanh tĩnh làm gốc, lấy đoán mệnh làm trợ, chẳng hay Cố đạo hữu có từng tính thử một quẻ cho chính mình chưa?”
Cố Tịch Vân không quay đầu, chỉ lạnh nhạt đáp: “Quẻ của ta, từ khi sinh ra đã loạn.”
Lục Trạm Thanh khẽ nhướng mày, như đang nghiền ngẫm câu trả lời. Sau một thoáng, hắn nhẹ cười, không tiếp lời nữa.
Cả hai lại bước tiếp, chỉ có tiếng giày giẫm lên băng tuyết vang vọng trong khe núi trống trải.
Đi được một đoạn, Cố Tịch Vân bỗng dừng chân, ánh mắt dừng lại trên vách đá phía xa, nơi có dấu tích ma khí lưu lại — đen đục và ẩn tàng sát cơ.
Lục Trạm Thanh nhìn theo, thong thả nói: “Chỗ đó từng là nơi tử chiến ba hôm ba đêm. Cơ Nhâm tiên quân từng chém một ma tướng ở đây.”
Cố Tịch Vân chậm rãi nói: “Dấu kiếm vẫn còn, nhưng không thấy máu.”
Ánh mắt hai người giao nhau thoáng chốc.
Không cần nói, nhưng cùng hiểu — Cơ Nhâm có lẽ vẫn chưa chết.
Gió núi thổi qua, kéo dài bóng hai người dưới vách đá, một lạnh một sâu, đều là người mang tâm cơ, nhưng hiện giờ phải đứng chung một chiến tuyến.
...
Tuyết đọng chưa tan, trời đất hai màu trắng xám.
Cố Tịch Vân đứng bên trái, áo lam mỏng nhẹ, tay đặt hờ lên chuôi kiếm. Hà Vân Kiếm chưa ra khỏi vỏ, nhưng kiếm ý lặng lẽ tràn ngập xung quanh, khiến tuyết dưới chân nàng cũng không dám rơi gần.
Bên phải là Lục Trạm Thanh, áo trắng phiêu dật, lưng thẳng như tùng, vẻ mặt ung dung như đang thưởng tuyết giữa mùa đông, ánh mắt lại thỉnh thoảng dừng trên vết rạn u tối nơi trước mặt.
Trước mặt họ — là ranh giới giữa tiên giới và ma vực, một đường khe sâu màu đen như bị thiên kiếm bổ đôi, linh khí cùng ma khí giao hòa, từng đợt sóng khí mờ mịt cuộn lên như hư ảnh.
Không có bảng chỉ đường, không có dấu tích người qua, chỉ có một cảm giác âm u khôn tả, tựa như một khi bước qua sẽ không thể quay đầu.
Cố Tịch Vân nhìn không chớp mắt, giọng thanh lãnh: “Phía trước là đường chết. Người sống không nên vào.”
Lục Trạm Thanh mỉm cười, như chẳng để tâm:“Cứu người, vốn chẳng chọn đường sống.”
Gió núi gào qua, áo lam khẽ lay, áo trắng bay lượn, một tả một hữu, đối lập mà đồng hành.
Không ai nói thêm gì nữa. Nhưng cả hai đều biết, bước qua khỏi ranh giới này, sẽ không còn là những gì quen thuộc của tiên môn nữa.
...
Ma vực – Tuyệt Linh Điện, Tử Linh trì.
Sương huyết đỏ lặng lẽ bốc lên từ mặt hồ đen sẫm, sóng gợn không theo quy luật, từng vòng lăn tăn phản chiếu mái tóc trắng như tuyết của người đang ngồi dựa vào Huyết Thiên Toạ.
Phạn Bạch Yêm ngậm một miếng hồng ngọc dưa, nhàn nhã dựa vào gối, tay không cầm quạt cũng không cầm sách, chỉ khẽ híp mắt như đang lắng nghe thứ gì.
Ầm... Một khắc sau, tử linh dưới hồ khẽ động — mặt nước vốn yên lặng đột nhiên rung lên như bị kích thích. Không cần ai bẩm báo, nàng đã cảm nhận được luồng linh khí thuần dương vừa bước vào Ma vực.
Một tia đỏ lướt qua đồng tử nàng, hai tai hồ ly trắng trên đầu lập tức dựng thẳng, khẽ run. Nàng nghiêng đầu: “Ồ... Không phải một, mà là hai?”
Ngón tay ngọc trắng đưa lên không trung vẽ một đường, linh khí ma đạo lập tức ngưng tụ thành một vòng pháp ấn. Ảo ảnh trong vòng hiển hiện rõ ràng: một nữ tử áo lam, khí tức trầm ổn như kiếm trong vỏ — Cố Tịch Vân. Bên cạnh là một nam tử áo trắng, phất trần tùy thân, nho nhã nhưng không dễ lường — Lục Trạm Thanh.
Phạn Bạch Yêm nhướn mày, lười biếng tựa thêm vào thành điện, khoé môi nhếch lên: “Đến sớm hơn trong nguyên tác rồi nhỉ?”
Nàng cười nhẹ, lại đưa tay bốc một miếng dưa khác: “Lục Trạm Thanh, dung mạo đúng là có khí chất nam chính."
Tử linh dưới hồ lại gợn lên một vòng sóng đỏ, giống như hưởng ứng. Phạn Bạch Yêm khẽ gõ tay lên tay vịn, ánh mắt lướt qua ảo ảnh Cố Tịch Vân, như đang đánh giá một con cờ chưa thức tỉnh.
“Kiếm tâm chưa mở, linh kiếm chưa khai, còn chưa đủ để giao thủ với bọn Tụ Ly...”
Một lát sau, nàng cười khẽ, giọng nói lười biếng rơi xuống như sương đêm: “Vậy thì... để bản tôn xem thử các ngươi có thể đi được đến đâu.”
Pháp ấn trên tay Phạn Bạch Yêm vẫn chưa tan, ánh ảo ảnh vẫn phản chiếu hai thân ảnh như thực như ảo giữa không trung.
Đột nhiên - ảnh ảo nữ tử áo lam khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nàng như xuyên qua tầng tầng linh khí, rơi thẳng vào đôi mắt hồ ly của Ma Tôn.
Trong một sát na ngắn ngủi ấy, không ai nhúc nhích.
Hồ ly chín đuôi vẫn tựa gối mềm, tay còn cầm nửa miếng dưa ngọc, nhưng cả người lại khựng lại như bị điểm huyệt. Không phải vì pháp thuật, cũng không phải vì pháp trận nhiễu loạn… mà chỉ đơn thuần là ánh mắt kia, bình tĩnh mà thanh lãnh, sáng mà không lạnh, như một thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ đã khiến người ta không dám vọng động.
Ma Tôn im lặng ba hơi thở.
Rồi nàng chậm rãi nheo mắt, thu tay, để ảo ảnh tan biến trong một làn khói đỏ.
“…Ồ?” Nàng khẽ bật tiếng mũi.“Vừa lạnh lùng vừa thanh sạch. Ánh mắt kia... đúng là không giống mấy kẻ ta từng thấy.”
Phạn Bạch Yêm liếm nhẹ ngón tay dính nước dưa, ánh mắt cong lên như hồ ly lười biếng vừa bắt gặp con mồi hợp khẩu vị.
“Khí tức như hàn tuyết, thần sắc như sương mai... Là loại người lạnh đến phát ngốc, lại dễ dỗ ngọt nhất.”
Nàng cười khẽ một tiếng, nghiêng đầu, ánh mắt rực lên tia đỏ như nắng chiều soi đá quý.
“Quả là... đúng gu bản tọa rồi.”
Ảo ảnh đã tan. Dưa ngọc cũng không còn ngọt như trước. Nhưng khóe môi Phạn Bạch Yêm vẫn cong lên, nụ cười chạm đến đáy mắt.
Nàng vươn người dậy khỏi Huyết Thiên Toạ, tay áo đỏ hồng phất nhẹ, vài tia ma khí lặng lẽ tan vào không gian.
Tóc trắng như tuyết buông dài, từng sợi phảng phất một luồng yêu khí mờ ảo, nhưng trong mắt nàng giờ đây không còn vẻ uể oải thường ngày - mà là thứ sáng rỡ gần như phấn khích.
“Không hổ là nữ chính.” Nàng nhếch môi, lẩm bẩm như đang nói với chính mình, cũng như nói với một thời quá khứ đã xa.
“Thanh lãnh, mạnh mẽ, cố chấp, ánh mắt có thần mà không câu nhân, dáng đứng không thẹn với trời đất… Cái kiểu này, đúng là... kiểu ta từng thích nhất khi còn là Tống Du.”
Ngón tay thon dài chạm vào mép áo, tiện tay vẽ ra một vòng pháp chú, sai thị nữ ma tộc dâng lên một vò rượu nhẹ. Nàng đổ một chén, chưa uống, chỉ ngửi cũng đã thấy ngọt.
“Xuyên đến đây bao lâu rồi…” nàng ngẩng đầu nhìn trời “...cuối cùng cũng gặp một người khiến bản tôn muốn ra tay.”
“Nữ chính, đến sớm một chút cũng tốt.”
Nàng cụng nhẹ chén rượu vào không khí, như mời người trong ảo ảnh vừa rồi.
Giữa tầng không âm u, từng sợi sương đỏ nhàn nhạt quấn quanh cung điện cao vút như dãy mạch xương sống của một cự thú đã ngủ quên ngàn năm. Bên trong đại điện, Huyết Thiên Toạ dựng giữa chính sảnh, ánh sáng huyết ngọc lập lòe phản chiếu từng đường nét uốn lượn của hoa văn ma văn cổ.
Phạn Bạch Yêm nằm nghiêng trên ngai, tóc trắng như tuyết xõa dài qua tay vịn, rũ xuống từng nấc bậc. Một tay nàng nhàn nhã nâng miếng dưa hấu đỏ mọng, tay còn lại cầm cuốn thoại bản đã sờn gáy, bìa giấy loang màu thời gian.
“Ừm... nữ tử này lại khóc nữa rồi. Khóc thì có ích gì, sao không một kiếm đâm gã nam nhân bạc tình kia đi?”
Giọng nói của nàng mềm nhẹ, đầy lười nhác, mang theo vài phần ngả ngớn biếng nhác, như thể tuế nguyệt có trôi qua hay dừng lại cũng chẳng liên quan gì đến nàng.
Nàng trở mình, đặt thoại bản lên bụng, khe khẽ ngáp dài một cái. Miếng dưa hấu trượt khỏi tay, được nàng vươn ngón út đỡ lại, đưa lên cắn thêm một miếng nhỏ, nước ngọt rỉ ra nơi khóe môi, ánh lên đỏ như máu.
Ngay bên dưới bậc thềm, một ma tướng nín thở quỳ chờ. Hắn vừa định mở miệng bẩm sự vụ Ma thành, đã bị một cái nhấc mắt lười nhác của nàng ép cho nghẹn họng.
“Chuyện sống chết, đợi bản tôn lật xong hồi này đã.”
...
Thái Hoa Kiếm Tông – Linh đài tuyết phủ.
Gió lạnh quất qua Bạch Vân phong, kéo theo tuyết trắng mịt mù phủ kín đất trời. Đài cao đứng sừng sững giữa không trung, tuyết chưa kịp rơi đến đất đã bị kiếm khí sắc bén cắt vụn.
Một bóng lam y nữ tử đứng bất động giữa đài, trường kiếm trong tay vững chắc, mũi kiếm cắm nghiêng xuống nền băng. Ánh sáng lam trắng từ linh lực chảy theo thân kiếm, nhưng vẫn thiếu đi một tia linh quang đặc hữu – thứ khí tức của kiếm linh chân chính.
Cố Tịch Vân chậm rãi xuất chiêu, từng đường kiếm như vẽ trên không trung, sắc bén mà chưa trọn vẹn. Trong ánh mắt sâu như hồ nước đóng băng ấy, có thứ gì đó vẫn chưa thông suốt – như một cánh cửa chưa mở, một tiếng gọi chưa thành.
Kiếm tâm của nàng đã hình, nhưng kiếm linh thì chưa thức. Hà Vân Kiếm vẫn là vật chết trong tay nàng, một thanh kiếm thượng phẩm không có ý thức riêng, chỉ nghe theo ý người.
Nàng thu chiêu, đứng lặng giữa tuyết rơi. Gió cuốn theo tàn ảnh lam nhạt, như muốn hỏi:
“Bao giờ thì người kiếm mới thực sự đồng tâm?”
Nhưng nàng không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn vào mũi kiếm phản chiếu bóng mình – lạnh lẽo, đơn độc, kiên cường.
Gió tuyết trên đỉnh Bạch Vân phong chợt khựng lại khi một đạo kiếm quang xé mây lao đến, ngưng trệ giữa không trung rồi hóa thành một bóng người áo trắng.
Cố Tịch Vân vừa thu kiếm vào vỏ, tay áo nhẹ lay, động tác gọn gàng mà không mất vẻ nhã nhặn. Nàng đứng lặng giữa linh đài, ánh mắt khẽ đảo qua người mới đến.
Người ấy là Đàm Thanh Ngọc, đại sư huynh của nàng – cũng là đệ tử nhập thất của chưởng môn Lưu Chân Thiên. Dáng người tuấn tú, khí tức điềm đạm, ánh mắt sâu nhưng không giấu được nét quan tâm dành cho sư muội.
Hắn bước tới, hơi dừng lại cách nàng vài trượng, chắp tay nói:“Tiểu sư muội, sư tôn gọi ngươi đến đại điện. Có việc gấp.”
Cố Tịch Vân gật đầu, ánh mắt như nước lặng hồ thu: “Liên quan đến ma giới?”
Đàm Thanh Ngọc hơi ngập ngừng, nhưng rồi vẫn đáp:“Nghe nói, có tin tức mới từ tiền tuyến. Một vị trưởng bối chính đạo bị thương nặng, hiện lạc vào tay ma tộc.”
Gió đông lại nổi lên, cuốn theo vạt áo hai người phất động trong tuyết. Cố Tịch Vân siết nhẹ chuôi kiếm trong tay, không nói gì thêm, thân ảnh đã như mũi tên rời dây, lướt nhanh về phía đại điện Thái Hoa.
Phía sau, Đàm Thanh Ngọc nhìn theo bóng nàng khuất dần trong tuyết động, hàng mày hơi cau lại.
Đại điện Thái Hoa – chính điện yên tĩnh, khí cơ trầm lắng.
Bước chân Cố Tịch Vân dừng lại trước bậc đá trắng ngọc. Nàng khẽ hành lễ, rồi chậm rãi bước vào. Trong điện, lư hương vẫn cháy nhẹ, tản ra từng làn khói thanh u vấn vít, như nét mực rơi trên giấy cổ.
Chưởng môn Thái Hoa – Lưu Chân Thiên – đang đứng bên cửa sổ gió lùa, ánh sáng xuyên qua rèm mỏng chiếu lên áo bào trắng viền lam, trông như một bức họa xưa cũ.
Ông không quay lại, chỉ chậm rãi nói: “Ngươi đến rồi.”
“Vâng, sư tôn.” Cố Tịch Vân đáp.
Lưu Chân Thiên im lặng giây lát, rồi xoay người lại. Trong tay ông là một ngọc phù, đã vỡ làm đôi, viền phù ánh lên tơ máu mờ nhạt – dấu hiệu truyền tin khẩn từ tiên minh.
“Cơ Nhâm đạo tôn – người của Thiên Khâm Các, vừa bị trọng thương trong lúc giao chiến ở biên cảnh ma vực,” ông nói, giọng trầm và nặng nề, “Hiện chưa rõ sống chết, nhưng bị bắt vào tay Tuyệt Linh Điện – dưới trướng của Phạn Bạch Yêm.”
Nghe đến cái tên ấy, ánh mắt Cố Tịch Vân hơi trầm xuống. Hơi lạnh không từ ngoài trời len vào, mà như dấy lên từ trong cốt tủy.
Lưu Chân Thiên nhìn nàng, ánh mắt mang theo cân nhắc sâu xa:“Ta muốn phái người đến tiên minh. Nhưng lần này, Thái Hoa cần một người giữ kín thân phận, thay ta đến trước... Còn phải phối hợp với người của Vô Cực Sơn Tông.”
“Sư tôn muốn ta đi?” nàng hỏi thẳng, không quanh co.
Lưu Chân Thiên gật đầu: “Ngươi là người thích hợp nhất.”
Một lúc sau, ông khẽ thở dài:“Cơ Nhâm đạo tôn từng là ân sư của sư huynh ta. Lần này, nếu thật sự rơi vào tay ma tộc, chỉ sợ... chính đạo không yên.”
Cố Tịch Vân khẽ gật đầu, ngón tay đặt nhẹ lên vỏ kiếm Hà Vân: “Vâng, đệ tử hiểu.”
Trên đường trở về tĩnh cư, bóng áo lam lướt nhanh trong gió tuyết, nhưng tâm trí Cố Tịch Vân lại lặng như mặt hồ không gợn.
Từ năm ba tuổi, nàng đã được sư tôn nhặt về trong một cánh rừng gần biên cảnh tây bắc. Khi ấy, nàng chỉ là một đứa trẻ dính đầy bụi đất, ánh mắt mờ mịt như kẻ bị quên lãng. Nhưng Lưu Chân Thiên – chưởng môn Thái Hoa – vừa nhìn thấy nàng đã dừng chân.
Không phải vì lòng từ bi, mà là vì trong đôi mắt kia, hắn thấy được linh khí dày đặc khác thường – như trời sinh đã hợp đạo tu.
Từ ngày đó đến nay, đã là hai mươi bốn năm.
Thời gian đủ để một hài tử vô danh trở thành nữ tu danh động tam thiên giới. Cũng đủ để sợi dây giữa sư đồ trở nên âm thầm, bền chặt, không lời.
Sư tôn dạy nàng kiếm tiên – vô tình vô ngã, sắc bén như cắt chấp niệm. Cũng dạy nàng bối toán – hiểu biến số, lường vận mệnh, học cách nhìn thế gian như bàn cờ.
Nàng mang họ Cố, là cái họ mà sư tôn tùy ý đặt. Nhưng cái tên "Tịch Vân", là hắn viết lên giấy đầu tiên, bảo rằng:“Ngươi như vầng mây tĩnh lặng, càng cao càng xa, càng lạnh càng sáng.”
Từng câu nói năm xưa, vẫn còn như in trong tâm trí.
Giờ đây, người muốn nàng bước vào ma giới, đối diện kẻ tàn bạo nhất trong truyền thuyết – Ma Tôn Phạn Bạch Yêm. Không vì chiến công, không vì thù hận, mà vì đạo nghĩa, vì lời dạy sớm từ thuở bé:"Đã bước vào đường tu, thì không thể quay đầu khi lẽ phải cần người."
Nàng không nói một lời nào. Nhưng bàn tay nắm chuôi kiếm, khẽ siết chặt hơn một phần.
...
Đêm khuya, tĩnh cư Thái Hoa Kiếm Tông.
Cảnh vật bên ngoài mờ mịt trong tuyết rơi, mây đen vần vũ kéo xuống. Bên trong, ánh lửa đượm nhẹ từ ngọn đèn dầu, phản chiếu bóng hình Cố Tịch Vân ngồi tĩnh lặng bên bàn đá, tay cầm thanh kiếm Hà Vân Kiếm, ánh mắt xa xăm như dõi theo điều gì đó ngoài bầu trời.
Đêm nay, nàng chuẩn bị lên đường, nhưng trước khi rời đi, phải chạm vào thanh kiếm một lần nữa, cảm nhận khí tức của sư tôn còn vương lại trên đó, một lần nữa ngẫm lại những lời dạy của người.
Bàn tay của nàng nhẹ nhàng vuốt qua chuôi kiếm, lưỡi kiếm lạnh lẽo, như nước suối mát lạnh, không hề có sự dao động. Đó là vật thanh bạch, thuần khiết, nhưng cũng chứa đựng sứ mệnh nặng nề.
Nàng đứng dậy, từng động tác đều nhẹ nhàng, chậm rãi. Lửa trong đèn dầu bùng lên, rồi tắt ngúm. Trong bóng tối, nàng đưa tay vẽ lên không trung những ký tự tinh tế bằng linh lực. Một đạo bùa chú được khắc lên không gian, xoay quanh cửa tĩnh cư, phong ấn lại từng luồng khí tức.
Đó là một phép thuật mà nàng đã học từ lâu, có thể ngăn chặn những người không mời mà đến. Lớp phong ấn vừa hình thành, không gian như lắng đọng lại, mọi thanh âm bên ngoài bỗng trở nên xa xôi, hư ảo.
Vừa khi nàng thu tay lại, một bóng người đã xuất hiện phía sau, không hề gây ra bất kỳ tiếng động nào.
“Tịch Vân, đêm đã khuya, sao không nghỉ ngơi một chút?” Giọng nói trầm ấm, vững vàng ấy vang lên, chính là Lưu Chân Thiên.
Cố Tịch Vân không ngạc nhiên, bởi nàng đã cảm nhận được khí tức quen thuộc từ lâu. Nhưng nàng vẫn không thể không kinh ngạc khi sư tôn lại đến vào giờ này.
“Sư tôn…” nàng nhẹ nhàng gọi, ánh mắt khẽ chạm vào người hắn, rồi lại nhìn xuống thanh kiếm trong tay.
Lưu Chân Thiên đứng im, ánh mắt sâu thẳm quan sát nàng. "Ngươi đã chuẩn bị xong rồi sao?" Hắn hỏi, giọng nói trầm tĩnh.
Cố Tịch Vân gật đầu, không vội đáp lời. Chỉ nhẹ nhàng nhìn vào mắt sư tôn, ánh mắt như thể đã hiểu rõ mọi điều.
Lưu Chân Thiên lại bước gần một bước, ánh mắt thâm trầm như muốn tìm hiểu tất cả.
"Con đường phía trước không dễ dàng. Ngươi phải đối diện với ma tộc, nhưng cũng sẽ phải đối diện với chính mình. Lòng ngươi phải kiên định."
Cố Tịch Vân im lặng, chỉ khẽ mỉm cười, tay cầm Hà Vân Kiếm, chậm rãi buông một câu: "Con đường tu tiên vốn không dễ dàng, sư tôn. Đệ tử đã quyết tâm."
Lưu Chân Thiên nhìn nàng một lúc lâu, rồi thở dài, vỗ nhẹ lên vai nàng như một lời động viên.“Vậy thì lên đường đi, Cố Tịch Vân. Ta chỉ hy vọng ngươi sẽ không quên chính mình trên con đường dài này.”
Cố Tịch Vân cúi đầu, tay nắm chặt chuôi kiếm. “Không quên.”
Nàng không nói gì thêm, rồi quay người, nhẹ bước ra khỏi tĩnh cư, tiến vào đêm tối đầy tuyết lạnh.
Trên trời tuyết trắng lặng lẽ rơi, từng cánh hoa băng tản mạn giữa tầng không.
Cố Tịch Vân dừng bước nơi một sườn đồi vắng, tay đặt nhẹ lên chuôi Hà Vân Kiếm. Gió đầu đông thổi tung vạt áo lam, ánh kiếm phản chiếu lên hàng mi lạnh nhạt.
Phía trước, giữa màn tuyết lãng đãng, một bóng người chậm rãi hiện ra, trường bào trắng bạc thêu văn đạo uẩn, tay cầm phất trần, bước chân khoan thai mà ung dung tự tại.
Khí tức kia…Nàng nhíu mày. Không phải người tầm thường.
Cố Tịch Vân bước lên một bước, kiếm hơi nâng khỏi vỏ, giọng nói lạnh băng xuyên qua sương tuyết:“Người phương nào, vì sao chắn đường?”
Người nọ dừng lại. Ánh tuyết phủ lên đôi mắt như trăng lạnh, sáng mà không sắc bén, trầm ổn mà không hờ hững.
“Đã lâu không gặp, Cố đạo hữu.”
Là giọng nam trầm tĩnh, quen thuộc. Một cái tên trong trí nhớ hiện lên, sắc mặt nàng thoáng thay đổi.
Lục Trạm Thanh.
Đệ tử thân truyền của Ngọc Đỉnh Chân Quân, người đứng đầu Vô Cực Sơn Tông, là thiên tài danh chấn chính đạo, từng cùng nàng gặp mặt vài lần trong các đại hội tiên môn, song chưa từng thật sự thân cận.
Cố Tịch Vân hơi thu tay, ánh mắt như sóng nước mùa đông, sâu mà tĩnh.“Thì ra là Lục đạo hữu.”
Nàng không nói thêm lời khách sáo.
Ánh mắt lại liếc về hướng hắn vừa đi tới — nơi ấy chính là địa vực Cơ Nhâm tiên quân thất tung sau trận chiến.
Khẽ chau mày, nàng mở lời:“Chẳng lẽ ngươi cũng nhận lệnh từ tông môn, đến tiếp ứng Cơ tiên quân?”
Lục Trạm Thanh mỉm cười, nụ cười như gió nhẹ thoảng qua núi tuyết.“Cũng có thể nói vậy. Nhưng ta không ngờ lại gặp được người của Thái Hoa Kiếm Tông đi cùng hướng.”
Cố Tịch Vân không đáp. Tuy nàng chưa nắm rõ tâm tư đối phương, nhưng chỉ cần cùng mục tiêu, không vội làm khó.
Gió vẫn thổi, mảnh tuyết rơi xuống vạt kiếm, tan rồi biến mất.
Một hồi lâu, Lục Trạm Thanh lại hỏi: “Ngươi định đi một mình vào Ma Vực phía trước?”
Cố Tịch Vân gật đầu.“Lệnh sư phó giao phó, há có thể lui bước?”
Lục Trạm Thanh khẽ vuốt phất trần, như cười mà không cười:“Thế thì, ngươi đi trước một bước, ta theo sau là được.”
Tuyết chưa tan, gió đã đổi hướng.
Hai thân ảnh một trước một sau bước đi trên con đường đá xám vắt qua khe núi. Phía trước là Cố Tịch Vân, tay vẫn đặt trên chuôi Hà Vân Kiếm, áo lam đạm nhạt, khí tức thu liễm mà lạnh nhạt. Sau lưng vài trượng là Lục Trạm Thanh, bước chân ổn định, tay áo trắng bạc khẽ lay, phất trần buộc sau lưng rung nhè nhẹ theo gió.
Tuy nói là đồng hành, nhưng cả hai đều duy trì khoảng cách.
Ánh sáng từ kết giới trời chiều hắt xuống khe núi một màu xám nhạt, chiếu lên mặt đất phản chiếu một vầng sáng u ám.
“Thái Hoa Kiếm Tông,” Lục Trạm Thanh nhẹ giọng mở lời, “nghe nói kiếm pháp lấy thanh tĩnh làm gốc, lấy đoán mệnh làm trợ, chẳng hay Cố đạo hữu có từng tính thử một quẻ cho chính mình chưa?”
Cố Tịch Vân không quay đầu, chỉ lạnh nhạt đáp: “Quẻ của ta, từ khi sinh ra đã loạn.”
Lục Trạm Thanh khẽ nhướng mày, như đang nghiền ngẫm câu trả lời. Sau một thoáng, hắn nhẹ cười, không tiếp lời nữa.
Cả hai lại bước tiếp, chỉ có tiếng giày giẫm lên băng tuyết vang vọng trong khe núi trống trải.
Đi được một đoạn, Cố Tịch Vân bỗng dừng chân, ánh mắt dừng lại trên vách đá phía xa, nơi có dấu tích ma khí lưu lại — đen đục và ẩn tàng sát cơ.
Lục Trạm Thanh nhìn theo, thong thả nói: “Chỗ đó từng là nơi tử chiến ba hôm ba đêm. Cơ Nhâm tiên quân từng chém một ma tướng ở đây.”
Cố Tịch Vân chậm rãi nói: “Dấu kiếm vẫn còn, nhưng không thấy máu.”
Ánh mắt hai người giao nhau thoáng chốc.
Không cần nói, nhưng cùng hiểu — Cơ Nhâm có lẽ vẫn chưa chết.
Gió núi thổi qua, kéo dài bóng hai người dưới vách đá, một lạnh một sâu, đều là người mang tâm cơ, nhưng hiện giờ phải đứng chung một chiến tuyến.
...
Tuyết đọng chưa tan, trời đất hai màu trắng xám.
Cố Tịch Vân đứng bên trái, áo lam mỏng nhẹ, tay đặt hờ lên chuôi kiếm. Hà Vân Kiếm chưa ra khỏi vỏ, nhưng kiếm ý lặng lẽ tràn ngập xung quanh, khiến tuyết dưới chân nàng cũng không dám rơi gần.
Bên phải là Lục Trạm Thanh, áo trắng phiêu dật, lưng thẳng như tùng, vẻ mặt ung dung như đang thưởng tuyết giữa mùa đông, ánh mắt lại thỉnh thoảng dừng trên vết rạn u tối nơi trước mặt.
Trước mặt họ — là ranh giới giữa tiên giới và ma vực, một đường khe sâu màu đen như bị thiên kiếm bổ đôi, linh khí cùng ma khí giao hòa, từng đợt sóng khí mờ mịt cuộn lên như hư ảnh.
Không có bảng chỉ đường, không có dấu tích người qua, chỉ có một cảm giác âm u khôn tả, tựa như một khi bước qua sẽ không thể quay đầu.
Cố Tịch Vân nhìn không chớp mắt, giọng thanh lãnh: “Phía trước là đường chết. Người sống không nên vào.”
Lục Trạm Thanh mỉm cười, như chẳng để tâm:“Cứu người, vốn chẳng chọn đường sống.”
Gió núi gào qua, áo lam khẽ lay, áo trắng bay lượn, một tả một hữu, đối lập mà đồng hành.
Không ai nói thêm gì nữa. Nhưng cả hai đều biết, bước qua khỏi ranh giới này, sẽ không còn là những gì quen thuộc của tiên môn nữa.
...
Ma vực – Tuyệt Linh Điện, Tử Linh trì.
Sương huyết đỏ lặng lẽ bốc lên từ mặt hồ đen sẫm, sóng gợn không theo quy luật, từng vòng lăn tăn phản chiếu mái tóc trắng như tuyết của người đang ngồi dựa vào Huyết Thiên Toạ.
Phạn Bạch Yêm ngậm một miếng hồng ngọc dưa, nhàn nhã dựa vào gối, tay không cầm quạt cũng không cầm sách, chỉ khẽ híp mắt như đang lắng nghe thứ gì.
Ầm... Một khắc sau, tử linh dưới hồ khẽ động — mặt nước vốn yên lặng đột nhiên rung lên như bị kích thích. Không cần ai bẩm báo, nàng đã cảm nhận được luồng linh khí thuần dương vừa bước vào Ma vực.
Một tia đỏ lướt qua đồng tử nàng, hai tai hồ ly trắng trên đầu lập tức dựng thẳng, khẽ run. Nàng nghiêng đầu: “Ồ... Không phải một, mà là hai?”
Ngón tay ngọc trắng đưa lên không trung vẽ một đường, linh khí ma đạo lập tức ngưng tụ thành một vòng pháp ấn. Ảo ảnh trong vòng hiển hiện rõ ràng: một nữ tử áo lam, khí tức trầm ổn như kiếm trong vỏ — Cố Tịch Vân. Bên cạnh là một nam tử áo trắng, phất trần tùy thân, nho nhã nhưng không dễ lường — Lục Trạm Thanh.
Phạn Bạch Yêm nhướn mày, lười biếng tựa thêm vào thành điện, khoé môi nhếch lên: “Đến sớm hơn trong nguyên tác rồi nhỉ?”
Nàng cười nhẹ, lại đưa tay bốc một miếng dưa khác: “Lục Trạm Thanh, dung mạo đúng là có khí chất nam chính."
Tử linh dưới hồ lại gợn lên một vòng sóng đỏ, giống như hưởng ứng. Phạn Bạch Yêm khẽ gõ tay lên tay vịn, ánh mắt lướt qua ảo ảnh Cố Tịch Vân, như đang đánh giá một con cờ chưa thức tỉnh.
“Kiếm tâm chưa mở, linh kiếm chưa khai, còn chưa đủ để giao thủ với bọn Tụ Ly...”
Một lát sau, nàng cười khẽ, giọng nói lười biếng rơi xuống như sương đêm: “Vậy thì... để bản tôn xem thử các ngươi có thể đi được đến đâu.”
Pháp ấn trên tay Phạn Bạch Yêm vẫn chưa tan, ánh ảo ảnh vẫn phản chiếu hai thân ảnh như thực như ảo giữa không trung.
Đột nhiên - ảnh ảo nữ tử áo lam khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nàng như xuyên qua tầng tầng linh khí, rơi thẳng vào đôi mắt hồ ly của Ma Tôn.
Trong một sát na ngắn ngủi ấy, không ai nhúc nhích.
Hồ ly chín đuôi vẫn tựa gối mềm, tay còn cầm nửa miếng dưa ngọc, nhưng cả người lại khựng lại như bị điểm huyệt. Không phải vì pháp thuật, cũng không phải vì pháp trận nhiễu loạn… mà chỉ đơn thuần là ánh mắt kia, bình tĩnh mà thanh lãnh, sáng mà không lạnh, như một thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ đã khiến người ta không dám vọng động.
Ma Tôn im lặng ba hơi thở.
Rồi nàng chậm rãi nheo mắt, thu tay, để ảo ảnh tan biến trong một làn khói đỏ.
“…Ồ?” Nàng khẽ bật tiếng mũi.“Vừa lạnh lùng vừa thanh sạch. Ánh mắt kia... đúng là không giống mấy kẻ ta từng thấy.”
Phạn Bạch Yêm liếm nhẹ ngón tay dính nước dưa, ánh mắt cong lên như hồ ly lười biếng vừa bắt gặp con mồi hợp khẩu vị.
“Khí tức như hàn tuyết, thần sắc như sương mai... Là loại người lạnh đến phát ngốc, lại dễ dỗ ngọt nhất.”
Nàng cười khẽ một tiếng, nghiêng đầu, ánh mắt rực lên tia đỏ như nắng chiều soi đá quý.
“Quả là... đúng gu bản tọa rồi.”
Ảo ảnh đã tan. Dưa ngọc cũng không còn ngọt như trước. Nhưng khóe môi Phạn Bạch Yêm vẫn cong lên, nụ cười chạm đến đáy mắt.
Nàng vươn người dậy khỏi Huyết Thiên Toạ, tay áo đỏ hồng phất nhẹ, vài tia ma khí lặng lẽ tan vào không gian.
Tóc trắng như tuyết buông dài, từng sợi phảng phất một luồng yêu khí mờ ảo, nhưng trong mắt nàng giờ đây không còn vẻ uể oải thường ngày - mà là thứ sáng rỡ gần như phấn khích.
“Không hổ là nữ chính.” Nàng nhếch môi, lẩm bẩm như đang nói với chính mình, cũng như nói với một thời quá khứ đã xa.
“Thanh lãnh, mạnh mẽ, cố chấp, ánh mắt có thần mà không câu nhân, dáng đứng không thẹn với trời đất… Cái kiểu này, đúng là... kiểu ta từng thích nhất khi còn là Tống Du.”
Ngón tay thon dài chạm vào mép áo, tiện tay vẽ ra một vòng pháp chú, sai thị nữ ma tộc dâng lên một vò rượu nhẹ. Nàng đổ một chén, chưa uống, chỉ ngửi cũng đã thấy ngọt.
“Xuyên đến đây bao lâu rồi…” nàng ngẩng đầu nhìn trời “...cuối cùng cũng gặp một người khiến bản tôn muốn ra tay.”
“Nữ chính, đến sớm một chút cũng tốt.”
Nàng cụng nhẹ chén rượu vào không khí, như mời người trong ảo ảnh vừa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương