Lục Trạm Thanh ngồi xếp bằng giữa trận nhãn, áo bào lam xám đã phủ bụi mờ, từng tia linh khí lưu chuyển quanh thân như suối ngầm cuộn chảy, tụ rồi tan, tan rồi hợp, không ngừng tuần hoàn.

Trên mi tâm hắn, một vòng linh văn lờ mờ ẩn hiện, tựa như ấn ký trời sinh, tượng trưng cho đại đạo đang ngưng tụ. Trải qua ba tháng khổ tu trong trận pháp thời gian, cảnh giới trong thể nội hắn đã ổn định vững chắc ở Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí chỉ còn cách Hóa Thần vài bước ngắn ngủi-một bước là linh khí tụ đan, một bước là thần niệm hóa nguyên.

Hôm nay, đúng vào canh thìn, linh lực trong trận vừa thu, ánh sáng trong kết giới chậm rãi tan đi.

Chỉ nghe một tiếng "đùng" khe khẽ, làn khói mờ tản ra, Lục Trạm Thanh đứng dậy, vạt áo nhẹ lay động, không dính lấy một hạt bụi trần. Tuy vậy, mái tóc đen đã dài quá vai, có sợi rủ xuống trước ngực; râu mép cũng mọc ra lờ mờ, khiến vẻ ngoài của hắn từ tuấn lãng ngọc diện biến thành có vài phần phong trần.

Hắn khẽ vuốt cằm, than một tiếng:

"Chỉ là vài tháng ngồi yên, đã hóa thành đạo khách lạc hồng. Cũng tốt."

Hắn chắp tay sau lưng bước ra ngoài trận, thần sắc bình thản, khí tức sâu như biển, bước đi không phát ra tiếng động, nhưng khiến linh điền gần đó rung lên khe khẽ - đủ thấy tu vi hắn nay đã không thể so với dĩ vãng.

Chưa đi được bao xa, đã thấy một vị trưởng lão áo xám đứng đợi dưới bậc thềm, thần sắc kính cẩn nhưng không quá nghiêm túc, chỉ vuốt râu nói:

"Trạm Thanh, ngươi mới xuất quan, linh khí trong thể chưa ổn, tạm thời về tĩnh cư điều tức, chờ nửa ngày nữa thì đến Phi Huyền Điện gặp chưởng tọa. Có việc cần ngươi."

Lục Trạm Thanh cúi đầu thi lễ:

"Vâng. Trưởng lão chỉ dạy, Trạm Thanh tuân theo."

Nói đoạn, hắn xoay người rời đi, bóng áo dài cuốn theo gió nhẹ, mang theo khí tức mênh mang như trời thu - vừa qua đại kiếp, phong thần sắp thành.

...

Ba ngày sau.

Giờ Thìn, sắc trời còn chưa tỏ, mây mù quanh đỉnh Phi Huyền Điện đã dần tan. Trong chính điện, hương đàn trầm lặng, gió nhẹ lay phất màn sa, từng đạo thân ảnh ngồi trên bậc ngọc, áo bào đạo môn tung bay, thần sắc trầm ngâm.

Lục Trạm Thanh khoanh tay bước vào, thi lễ:

"Trạm Thanh bái kiến chư vị trưởng lão."

Một vị trưởng lão tóc hoa râm, áo bào nguyệt sắc, ánh mắt như có như không rơi trên người hắn, chậm rãi gật đầu:

"Ngươi vừa xuất quan, khí tức còn chưa tĩnh hẳn. Linh đài lại trầm vững, xem ra kỳ tu lần này có thu hoạch lớn."

Một vị khác tiếp lời, giọng như chuông đồng:

"Nguyên Anh trung kỳ... tu tiến như thế, không hổ là chân truyền."

Lục Trạm Thanh không khoe khoang, chỉ chắp tay đáp:

"Là nhờ chư vị trưởng lão hộ trận từ trước, Trạm Thanh mới có thể toàn tâm bế quan."

Lúc này, vị trưởng tọa của điện mới lên tiếng, thanh âm mang uy nghiêm không giận mà uy:

"Ngươi từng giao thủ với Ma Tôn Phạn Bạch Yêm ở Ma Vực. Nay có tin báo mật từ nhân giới truyền đến... rằng có người trông thấy Phạn Bạch Yêm và Cố Tịch Vân cùng xuất hiện, cùng tiến cùng lui, hành tung bất minh."

"Thư mật còn nói, hình như hai người đó không còn ở Ma Vực, mà ẩn hiện gần vùng giao giới giữa nhân tộc và yêu giới."

Có trưởng lão chau mày:

"Cố Tịch Vân vốn là thiên kiêu của Thái Hoa Kiếm Tông, là người chính đạo. Sao lại có thể... cùng đường với Ma Tôn? Trừ phi bị khống chế, hoặc đã..."

Lời chưa dứt, không khí trong điện như ngưng đọng.

Trạm Thanh nghe vậy, mí mắt khẽ động, nhưng vẫn giữ lễ, cung kính nói:

"Đạo hữu Cố Tịch Vân tâm tính thanh lãnh, nếu thật sự cùng Ma Tôn hành động, ắt có duyên do bên trong. Xin chư vị cho phép Trạm Thanh đi một chuyến, điều tra rõ ngọn ngành."

Một vị trưởng lão nhìn hắn, ánh mắt sâu như giếng cổ:

"Ngươi từng gặp Ma Tôn, lại từng đồng hành với Cố Tịch Vân trong vài lần thí luyện. Lần này ngươi đi, không chỉ là vì đạo thống, mà cũng là vì đạo hữu xưa kia."

Lục Trạm Thanh cúi đầu đáp:

"Trạm Thanh lĩnh mệnh."

Chưởng tọa khẽ gật đầu, đưa tay phất nhẹ, một ngọc phù bay tới:

"Đây là tín phù của Phi Huyền Điện, có thể thông hành vài cấm địa. Nhớ kỹ, nếu gặp Phạn Bạch Yêm, không được vọng động. Việc này, trọng điều tra, nhẹ giao thủ."

"Còn về Cố Tịch Vân, nếu có cơ hội... hãy hỏi nàng một câu: vì sao?"

Lục Trạm Thanh tiếp nhận ngọc phù, trong lòng khẽ chấn động. Hắn không hỏi "vì sao gì", bởi hắn đã sớm hiểu. Từ lúc nàng xuất hiện trong kết giới máu kia, cùng Ma Tôn sóng vai mà đứng, hắn đã biết, có những điều... vượt ra ngoài lẽ thường của đạo giới.

Một phần vì đạo, một phần vì nàng. Chuyến đi này, hắn không thể thoái thác.

...

Bắc Ly

Tường thành đen kịt dựng cao giữa đất hoang mù sương, như quỷ ảnh nằm phục dưới trời tà, trấn giữ một phương Ma Vực. Cổng thành khép hờ, hắc giáp thị vệ đứng thành hàng, ánh mắt sắc như đao, tay nắm chặt chuôi trường mâu khắc phù văn.

Khi cỗ xe hắc ngọc đến gần, một luồng khí tức nhàn nhạt lan ra, không mạnh, nhưng khiến cả đám tu sĩ xung quanh bất giác nép sang một bên, như bản năng e ngại điều gì đó không thể gọi tên.

Rèm xe vén lên, hai bóng người bước xuống. Người phía trước là một thiếu niên áo đen, tóc buộc cao, lưng thẳng tắp như tùng giữa tuyết, khí tức rét lạnh đạm mạc. Khuôn mặt bị hồ thuật che đi vài phần góc cạnh, chỉ để lộ sống mũi cao thẳng và ánh mắt sáng lạnh như hàn tinh, tuấn mỹ đến mức khiến người không dám nhìn thẳng.

Kẻ phía sau lại hoàn toàn trái ngược.

Một nữ tử áo đỏ tóc dài buông thả, dung mạo tuyệt sắc như hoạ. Tuy rằng dung nhan cũng bị pháp thuật hồ mê mờ, nhưng khí chất diễm lệ vẫn không cách nào che lấp. Làn mi cong khẽ run, môi đỏ rượu khẽ nhếch lên, mỗi bước đi như nước lượn mây trôi, lười biếng lại phong tình.

Tay nàng vòng qua tay thiếu niên kia, như thể tựa vào hắn mà đi, giọng cười mềm nhẹ như tơ:

"Phu quân à, thành này lớn quá, chân ta đau rồi."

Thiếu niên kia chẳng buồn liếc mắt, chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, ánh mắt lạnh lùng lướt qua đám thị vệ trước cổng, như băng mỏng quét mặt nước.

Kẻ đứng đầu trong bọn thị vệ vừa nhìn thấy cảnh này, không khỏi rùng mình.

Phu thê? Chẳng ai nghĩ đến việc chất vấn. Trong mắt bọn họ, vị "phu nhân" kia quyến rũ như yêu cơ, nhưng rõ ràng bị vị "phu quân" lãnh ngạo lạnh lẽo kia trấn áp đến ngoan ngoãn. Mà khí tức trên thân hai người đều không thể dò nổi sâu cạn, thị vệ không khỏi lùi nửa bước, cúi đầu thi lễ:

"Nhị vị đạo lữ, mời."

Không ai dám hỏi lai lịch, càng không dám kiểm tra lệnh phù.

Khi bước qua cổng thành, nữ tử áo đỏ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Tịch Vân, cười khẽ:

"Lần nào cũng hiệu nghiệm như vậy, quả là dung mạo 'phu quân' nhà ta không hề tầm thường."

Cố Tịch Vân chẳng đáp, chỉ thu tay về, ánh mắt đảo qua thành nội.

Nàng không quên thân phận lúc này, cũng chẳng hề cảm thấy trò hề này thú vị. Nhưng đối với Phạn Bạch Yêm - người luôn khoác lớp lười nhác bông đùa - đây lại là phương thức dễ dàng nhất để tránh rắc rối, thâm nhập địa vực mới mà không để lộ sơ hở.

Chẳng mấy chốc, ánh mắt Phạn Bạch Yêm dừng lại ở một tửu lâu chín tầng phía trước, mái ngói lưu ly chiếu rực ánh tà dương, bảng hiệu đề hai chữ "Diêu Lâu" bằng vàng ròng, mùi rượu thoảng ra tận đầu phố.

Nàng cong môi:

"Nơi đó có rượu ngon, món cay, lại có nhạc cơ múa vũ. Không biết phu quân nhà ta có chê chốn hoa sắc này hay không?"

Cố Tịch Vân liếc mắt nhìn nàng, ánh sáng lạnh trong mắt hơi rút lại: "Ngươi muốn vào?"

Phạn Bạch Yêm gật đầu, tóc đen như thác phủ sau lưng, dáng vẻ lười biếng: "Vào để uống rượu, thuận tiện nghe gió nghe tin."

Cố Tịch Vân không nói gì thêm, bước thẳng vào trước.

Phạn Bạch Yêm nhìn theo bóng lưng thiếu niên áo đen, khóe môi khẽ nhếch lên thành một độ cong khó dò, nhẹ bước theo sau, huyết bào quét qua bậc thềm, chẳng khác nào yêu ảnh rơi vào thành mộng, xinh đẹp lại nguy hiểm.

...

Diêu Lâu chín tầng, đèn lồng giăng giăng đỏ rực từ ngoài cửa đến tận đỉnh mái, tiếng đàn sáo vẳng nhẹ từ tầng cao vọng xuống, quyện trong mùi rượu hoa cay nồng và tiếng người cười nói. Nơi này tuy nằm giữa Ma vực, lại chẳng khác gì tửu lâu nơi thế tục, thậm chí càng thêm hào nhoáng, như thể khoác lên mình một lớp da phù hoa che giấu nguy cơ.

Cánh cửa tửu lâu bị đẩy ra, ánh mắt trong quán nhất thời đổ dồn về phía hai người vừa bước vào.

Một thiếu niên áo đen tóc buộc cao, dung mạo tuấn tú lạnh lùng, ánh mắt như băng tuyết phủ sơn cốc giữa đông, khí độ bất phàm. Theo sát sau là một nữ tử huyết y tóc dài, eo thon tay nhỏ, thần sắc quyến rũ, mị nhãn như tơ, lại có vẻ lười biếng như thể chẳng muốn tranh giành điều gì.

Chẳng ai nhận ra dung mạo thật sự của họ đã bị hồ thuật mờ đi vài phần, chỉ càng khiến người thêm tưởng rằng đây là một đôi đạo lữ thần bí từ ngoại vực tới.

Một tiểu nhị áo xám vừa tròn mắt nhìn, vừa vội vàng lau tay vào vạt áo rồi cúi mình nghênh đón:

"Nhị vị đạo gia, xin hỏi dùng cơm hay trọ lại? Tiểu lâu tuy tục nhưng rượu ngon món quý đều đủ, trên tầng bảy còn có tĩnh gian dành cho đạo lữ, không ai quấy rầy."

Phạn Bạch Yêm nhẹ nhàng bật cười, tiếng cười như chuông bạc vang bên tai:

"Ngươi nói tĩnh gian ở tầng bảy hử? Lầu này cao chín tầng, vì sao lại khuyên người dừng ở tầng bảy?"

Tiểu nhị thoáng giật mình, rồi vội cười gượng giải thích:

"Tầng tám là nơi quý khách đã đặt trước, tầng chín là chỗ riêng của lão lâu chủ, người ngoài không tiện bước lên... Nếu nhị vị cần, tiểu nhân có thể chuẩn bị gian tốt nhất tầng bảy, rộng rãi lại sạch sẽ, sương trà tường gấm, có cả trận pháp cách âm."

Phạn Bạch Yêm gật đầu, giọng kéo dài:

"Được rồi, cho một gian tầng bảy. Trước mang rượu 'Hồng Ngọc Tửu', thêm ít thịt lửa cay, và vài món nhẹ nữa."

Nói đoạn, nàng quay đầu liếc mắt nhìn Cố Tịch Vân, ánh mắt mang ý cười mà như giễu cợt: "Phu quân không ngại chứ?"

Cố Tịch Vân lạnh nhạt: "Chỉ cần không quá ồn."

Phạn Bạch Yêm nhún vai, dường như không để ý đến vẻ mặt người đối diện, đưa tay vuốt nhẹ một lọn tóc đen sau vai, theo bước tiểu nhị dẫn đường, thong dong hướng cầu thang lên tầng.

Tiểu nhị vừa đi vừa lén liếc họ, trong lòng thầm nghĩ đôi đạo lữ này quả là cổ quái. Một người thì lạnh hơn cả băng hàn bắc hải, một người lại như yêu cơ trong mộng, thế mà đi cùng nhau lại chẳng hề gượng ép. Ngẫm đến đây, hắn lại càng không dám nhiều lời, cắm đầu đưa họ lên lầu, mong sớm rời khỏi tầm mắt hai người.

Trước khi bước chân lên bậc thang uốn lượn dẫn lên tầng bảy, Phạn Bạch Yêm dừng bước thoáng chốc.

Ánh mắt nàng liếc về một góc bàn gần cột trụ phía tả, nơi một hắc y nhân ngồi quay lưng với cửa, đầu đội đấu lạp che khuất nửa mặt, lặng lẽ nâng chén rượu như thể chẳng dính dáng gì đến dòng người ra vào.

Không khí quanh người đó hầu như không có dao động linh lực, phàm là người thường thì không thấy gì khác thường, nhưng với một Ma Tôn từng ngồi trên Huyết Thiên Toạ, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra - đó không phải hạng vô danh.

"Thú vị," nàng lẩm bẩm, rồi cười nhẹ, tiếp tục bước theo tiểu nhị dẫn đường, tà váy đỏ quét qua bậc thềm gỗ, không nhanh không chậm.

Cố Tịch Vân đi sau nửa bước, không hỏi, cũng chẳng quay đầu, nhưng trong lòng đã ghi lại sát khí mơ hồ nàng cũng vừa cảm nhận được trong nháy mắt.

Sau khi tiểu nhị mở cửa phòng, hành lễ lui ra, cửa phòng tầng bảy khép lại, hai người mới thật sự tách khỏi dòng người dưới lầu, yên ổn trong một gian tĩnh thất được bày trí bằng sương trúc và rèm lưu ly. Phạn Bạch Yêm phất tay kết thúc pháp chú, linh quang chớp động nơi không trung rồi tắt lịm, dư âm còn lưu lại như một làn sương mỏng không hình không sắc. Tiếng ồn ào nơi Diêu Lâu lập tức bị chặn đứng, như thể tiếng thế gian đã bị phong ngoài màn sương mỏng kia.

Nàng thong dong ngồi xuống đệm gấm bên bàn, động tác ung dung như ở chốn tẩm thất Tuyệt Linh Điện. Rót một chén trà hoả tê ngọc lục, đầu ngón tay thoáng vương ánh sáng từ chiếc nhẫn lưu vân.

"Người áo đen ban nãy... ánh mắt bén lắm. Không phải chỉ liếc qua đâu."

Nàng nâng chén, giọng nói nhẹ như gió sớm, ánh mắt lại lướt qua vạt tay áo trắng của Cố Tịch Vân.

Cố Tịch Vân chỉ lặng im, gương mặt không lộ ra hỉ nộ. Dáng ngồi thẳng lưng, kiếm khí ẩn giấu dưới thần sắc an nhiên. Nhưng ngón tay đặt trên bàn đã nhẹ nhàng siết lại.

Phạn Bạch Yêm đặt chén xuống, thanh âm va chạm với khay bạc khẽ vang lên một tiếng trong trẻo.

"Chúng ta có Linh Phù Ngưng Mạch trong tay, há là vật tầm thường? Có kẻ đánh hơi được, cũng không phải chuyện lạ."

Ánh mắt nàng vẫn giữ vẻ lười nhác như chẳng thèm để tâm, nhưng lời nói lại mang theo tia lạnh nhàn nhạt.

Cố Tịch Vân trầm mặc giây lát, sau mới nhàn nhạt hỏi:

"Ngươi chắc chắn là 'chúng ta'?"

Nàng không lên giọng, nhưng từng chữ như có phong mang ẩn sau bình lặng, gợn sóng nhẹ trong dòng suối sâu không thấy đáy.

Khóe môi Phạn Bạch Yêm khẽ nhếch. Nàng nghiêng đầu, dáng vẻ hứng thú như vừa phát hiện một bức hoạ đẹp.

"Ngươi nói vậy, ta lại thấy oan uổng." Nàng cười khẽ, mắt hơi nheo.

"Bản tôn vì muốn vật này rơi vào tay ngươi, mới phải ngàn dặm bày trận, dẫn người hữu duyên ra mặt."

"Phù kia... từ khi ta còn chưa bước vào thế giới này, đã biết nó là vật không tầm thường. Theo nguyên mệnh chi số, thứ ấy vốn phải thuộc về một người... à, thôi..." Nàng vờ dừng lại, ra chiều tiếc nuối, ánh mắt nhìn nghiêng chớp động như nước hồ thu, "Thuộc về một người khác."

"Người ấy trời sinh chí dương chí cương, tính tình quật cường, đạo tâm kiên định, lại có vận số trăm đời khó gặp, đúng là lửa sinh lửa, khí xông trời... Nhưng tiếc thay, ta nhìn mãi nhìn hoài, lại thấy Linh Phù kia ở trong tay hắn chỉ uổng phí."

Nàng đưa mắt nhìn Cố Tịch Vân, thong thả nói:

"Ngươi khác. Mỹ nhân như ngọc, kiếm ý như băng, một mảnh linh phù nếu rơi vào tay ngươi, hẳn sẽ nên chuyện lớn."

Chén trà còn chưa uống cạn, hơi nước bốc lên lượn lờ trước gương mặt như tuyết của Cố Tịch Vân. Nàng không đáp lời, nhưng hàng mi khẽ động, ánh mắt sâu hơn một tầng.

Phạn Bạch Yêm cười khẽ, tiếng cười thấp như tiếng hồ cầm.

"Cho nên lần này, bản tôn nguyện tiêu hao một đời tuệ căn ở kiếp trước, cũng phải giúp ngươi giữ được Linh Phù. Dù là đi trái mệnh trời, ta cũng không tiếc."

...

Cố Tịch Vân lặng lẽ ngồi yên, mắt vẫn dừng lại trên làn khói mỏng lượn lờ từ chén trà trước mặt. Nhưng tâm ý nàng khi ấy đã không còn đặt nơi hương trà thanh đạm kia nữa.

Một đời tuệ căn? Kiếp trước?

Trong lòng như có tảng đá nhỏ rơi xuống mặt nước, không gây sóng lớn, nhưng đáy hồ lại mơ hồ dao động.

Lời Phạn Bạch Yêm nói nghe như thuận miệng nói đùa, nhưng lại chứa trong đó hàm ý khiến kẻ khác khó lòng xem nhẹ. "Khi ta chưa bước vào thế giới này..."-câu nói ấy, hàm nghĩa dường như vượt quá lý lẽ nhân gian.

Chẳng phải mỗi sinh linh đều sinh ra trong thế giới này, lớn lên nơi linh khí vận hành, đạo lý tự nhiên? Vậy mà nàng lại nói "bước vào"... là từ nơi nào đến? Lại còn dám nói thay đổi vận số, chống lại thiên mệnh?

Một dòng suy nghĩ mơ hồ lướt qua tâm trí nàng. Nhưng chưa kịp thành hình, nó đã bị lý trí sắc bén cắt đứt.

Không thể.Nàng ta hoặc điên, hoặc ẩn ngôn. Nhưng dẫu là loại nào, cũng không thể dễ tin.

Cố Tịch Vân thu liễm nội tức, thần sắc không đổi, như chưa từng sinh nghi. Trước mặt nàng vẫn là một Phạn Bạch Yêm phong tình nhàn nhạt, thích cười nửa miệng, thích nói câu nào cũng như có ba lớp hàm ý.

Chỉ là...

Ánh mắt nàng khẽ cụp xuống, hàng mi đổ bóng trên làn da trắng ngần.

"Một đời tuệ căn", "giúp người giữ phù"... Động cơ ấy, thật sự đơn giản chỉ là vì bản tâm? Hay vì nàng ta biết rõ kết cục mà những người như nàng không thể tránh?

Chén trà trước mặt đã nguội. Nhưng trong lòng nàng, lại như có một dòng khí nóng chậm rãi chảy qua.

Dù không hỏi, không nói, nhưng một tia nghi hoặc đã âm thầm gieo xuống. Không phải vì Linh Phù, mà vì người trước mặt.

Phạn Bạch Yêm... ngươi rốt cuộc là ai?

Phạn Bạch Yêm nâng chén trà lên, tay áo phất nhẹ, khói mỏng vờn quanh. Nàng chậm rãi nhấp một ngụm, ánh mắt không nhìn Cố Tịch Vân, mà rơi xuống mặt nước trong chén như thể nơi đó có ngàn vạn chuyện chưa từng kể.

Một thoáng sau, nàng cười khẽ:

"Ngươi không hỏi sao?"Giọng nói nhàn nhạt, như cơn gió đêm thoảng qua bên rèm, không lạnh, cũng chẳng ấm.

Cố Tịch Vân vẫn trầm mặc.

Phạn Bạch Yêm lại nói, lần này là nửa lời cảm khái, nửa phần chế giễu:

"Tu sĩ chính đạo các ngươi thật có bản lĩnh. Trong lòng cuộn sóng, ngoài mặt vẫn tĩnh như nước. Nhưng tiếc là..."

Ánh mắt nàng bỗng nghiêng tới, khẽ liếc qua ánh mắt vừa mới cụp xuống kia.

"...Ta vốn không phải hạng người bị vẻ ngoài lừa được đâu."

Khóe môi hơi cong lên, nhưng không phải kiểu cười cợt đầy mưu kế thường ngày, mà là nụ cười dịu dàng như xuân phong, pha một phần thấu hiểu, một phần... thích thú.

"Ngươi nghĩ gì? Nghĩ ta là yêu quái chiếm xác? Hay là kỳ vật tu ra linh trí, dựa vào phù văn mà đoạt mệnh nghịch thiên?"

Nàng đặt chén trà xuống, đầu ngón tay khẽ gõ nhẹ miệng chén.

"Mấy cái danh xưng ấy ta cũng từng nghĩ qua, nghe cũng thú vị lắm." Nàng chớp mắt, như cười như không, "Nhưng nếu gọi là 'người mang tâm nguyện chưa xong, mượn thân nhập thế'... thì có vẻ hợp hơn một chút."

Dứt lời, Phạn Bạch Yêm không nói nữa, chỉ chống cằm nhìn Cố Tịch Vân, ánh mắt không tránh không né, không lạnh cũng chẳng cười.

Trong phòng bỗng tĩnh lặng.

Chỉ còn hơi trà nhàn nhạt lan tỏa, và ánh nhìn giao nhau như hai kiếm phong lặng lẽ thử nhau dưới lớp vỏ hòa bình.

...

Bắc Ly thành từ sau trận gió huyết khí tan loãng kia, đã bốn ngày trôi qua. Tuy chẳng có đại sự gì kinh thiên động địa phát sinh, nhưng lòng người lại không hề yên ổn. Kẻ thức thời sớm thu liễm thế lực, rụt cổ không ra khỏi thành, kẻ gan lớn thì ngược lại, ngầm dò xét từng dấu chân lạ quanh thành Bắc Ly.

Mà ở trung tâm cuộn sóng ngầm kia, Ma Tôn đại nhân lại như thể chẳng có mảy may quan tâm.

Phạn Bạch Yêm những ngày gần đây sống rất "thảnh thơi". Lúc thì lén chuồn ra ngoài trà lâu nghe kể chuyện, lúc lại chui vào mấy thanh lâu ở phố Hồng Mai, dáng vẻ không khác gì tiểu thư con nhà giàu đang du ngoạn nhân gian. Cũng từng có lần nàng nhìn Cố Tịch Vân một hồi, định mở lời rủ đi dạo, nhưng vừa chạm vào khí tức thanh lãnh nơi ánh mắt đối phương, lại chỉ mỉm cười mà thôi.

“Người như nàng… đi theo ta chắc bị mấy gã lang thang trêu chọc đến chết mất,” nàng từng thầm nghĩ như thế. “Chi bằng để nàng ngồi trong Diêu Lâu, vừa giữ trấn, vừa không phí vẻ đẹp.”

Cố Tịch Vân, với tính cách vốn chẳng buồn can dự việc thiên hạ, cũng chẳng truy vấn lý do Phạn Bạch Yêm ra ra vào vào, chỉ thở dài một hơi, giống như đã nhận mệnh.

Cho đến hôm nay.

Mặt trời chưa lên tới đỉnh, mây mỏng trôi lững lờ, gió nhẹ vừa đủ khiến gấu áo đỏ của Phạn Bạch Yêm khẽ tung.

Nàng đang ngậm một viên hồ lô mật từ hàng rong gần cổng thành, tay còn phe phẩy chiếc quạt nhỏ có vẽ hồ ly sáu đuôi, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã. Nhưng đúng vào lúc viên kẹo chạm vào răng, mắt nàng khẽ híp lại, đôi tai hồ ly ẩn dưới pháp thuật hơi rung lên.

Một luồng dương khí nhọn như mũi kiếm, phiêu qua tầng trời trên mái ngói hoàng ố, lạnh và dứt khoát, mang theo hàn ý của người tu kiếm.

Phạn Bạch Yêm nhướn mày.

Động tác liếm hồ lô còn chưa dừng, nàng đã nhẹ nhàng xoay người, thân ảnh nháy mắt đã phiêu lên đầu một tiệm thuốc gần đó, đứng trên mái ngói quan sát.

Mắt nàng khẽ híp lại, khóe môi cong thành nụ cười lười nhác mà sâu xa.

“Quả nhiên là ngươi.”

Dưới nắng, bóng lam kiếm khí loáng qua như vết mực rơi trên giấy tuyên, không lẫn vào đâu được.

Lục Trạm Thanh.

Vị nam chính trời sinh “đại khí vận” của nguyên tác, thiếu niên kiếm tu mang mệnh long cốt ẩn, nay đã dấn bước vào Bắc Ly thành.

Chỉ là… lần gặp này, khí tức trên người hắn có chút khác.

So với mấy ngày trước bị nàng đánh gãy kiếm tâm và quăng ra ngoài thành như bó củi mục, nay đã có chút cứng cáp, còn lờ mờ như có thêm một tầng linh vận quanh thân, mờ mịt như nước, nhưng lại như biển sâu dưới đáy mắt.

“Ồ,” nàng khẽ bật tiếng, nụ cười như có như không.

“Lớn nhanh như vậy sao?” Nàng chống cằm, gió tạt qua làn tóc trắng như băng sương, mắt đỏ như đang nhìn qua một lớp ngọc lưu ly, phản chiếu từng động tĩnh của người dưới kia.

“Ta chỉ mới mượn người đẹp nhà ngươi có mấy ngày, đã vội vã mò tới…” nàng tặc lưỡi, “Keo kiệt.”

Nói đến đó, nàng lại khẽ cúi xuống, liếm một cái hồ lô, lười biếng nhếch miệng:

“Không biết là vì người, hay vì Linh Phù Ngưng Mạch... Hay là vì... lòng ngươi vốn không phân biệt được?”

Phạn Bạch Yêm cười khẽ, rồi lướt thân một cái, hòa vào mái ngói như bóng cáo ẩn thân giữa tuyết. Thành Bắc Ly, e là sắp có chuyện để xem rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện