Hai mẹ con trên lầu bị tiếng thông báo WeChat “ting ting ting” làm phiền liên tục.
Tống Mạn Mạn lập tức lấy điện thoại ra xem, vừa thấy ảnh chụp của Sở Tiêu Tiêu được chia sẻ, đôi mắt bà lập tức sáng lên.
Hai người ngồi xuống, Sở Tiêu Tiêu kiên nhẫn kể cho mẹ nghe từng câu chuyện phía sau mỗi tấm ảnh.
Dưới lầu, Phó Diệc Thần cũng cầm điện thoại, cẩn thận giải thích nguồn gốc các bức ảnh với bốn cha con Quý gia.
Lúc ấy, mùi thức ăn thơm nức bay ra từ bếp.
Dì giúp việc trong nhà thấy đã gần đến giờ cơm trưa, không nhịn được phải lên tiếng nhắc nhở.
Bốn cha con đành thu lại ánh mắt lưu luyến đang chăm chú ngắm ảnh Sở Tiêu Tiêu thời bé, cùng nhau đứng dậy chuẩn bị ăn trưa.
Tử Duệ là người nhanh nhất, lập tức lao tới thang máy:
“Con đi gọi mẹ với em gái xuống ăn cơm!”
Quý Tử Dục vừa thấy liền nhanh chân chạy lên cầu thang, ganh đua xem ai đến trước.
Quý Phi Hằng mới bước một chân ra, thấy thế liền thu chân lại, vẻ mặt bất mãn.
Hai thằng con này đúng là nghịch tử, chẳng biết nhường ba nó chút thể diện gì cả, chỉ biết tranh nhau lấy lòng muội muội trước mặt ông.
Tử Uyên nhàn nhạt mở miệng:
“Ba xem hai đứa em con kìa, thái quá thật. Biết rõ ba cũng muốn đi gọi em gái, vậy mà vẫn giành. Nếu là con, chắc chắn sẽ không như vậy.”
Phó Diệc Thần đứng bên cạnh nghe mà trong lòng: “...” Rõ ràng là mùi trà xanh nồng nặc đây mà.
Quý Phi Hằng liền gắt:
“Con làm anh cả mà chẳng biết quản hai đứa em cho ra hồn! Cả ngày ở nhà rảnh rang làm gì? Hay là con xem thử có vị trí nào ở nước ngoài phù hợp thì chuyển hai đứa ra đó làm việc luôn đi.”
Tử Duệ, Quý Tử Dục: “...” Cảm giác không được yêu thương là như thế nào? Chính là đây nè! …
Sở Tiêu Tiêu và mẹ mau chóng xuống lầu.
Tống Mạn Mạn và Quý Tử Dục một trái một phải đứng sát bên Sở Tiêu Tiêu.
Tử Duệ ở phía sau, trừng mắt nhìn anh hai, trong lòng ấm ức: Không ngờ anh hai lại chơi chiêu âm hiểm như thế!
Trong bữa cơm, Sở Tiêu Tiêu không cần gắp gì hết.
Cả bàn đồ ăn trước mặt cô chất cao như núi, hết người này gắp lại đến người kia gắp.
Ngồi hai bên là Quý Phi Hằng và Tống Mạn Mạn, ai cũng hận không thể đút thẳng vào miệng con gái mình.
Mỗi lần Sở Tiêu Tiêu ăn một món, hai người đều căng thẳng quan sát phản ứng của cô.
Cô nói ngon, liền lập tức ghi nhớ. Cô nói bình thường, món đó tuyệt đối lần sau không được xuất hiện trên bàn nữa.
Phó Diệc Thần: “...” Hoàn toàn không có đất dụng võ.
Nếu không phải vì còn phải đi thi, có khi bữa trưa này kéo dài tới tối mất.
Cơm nước xong, người Quý gia nói gì cũng phải đòi đi theo Sở Tiêu Tiêu đến cuộc thi lập trình buổi chiều.
Sở Tiêu Tiêu không nhịn được hỏi:
“Các anh không cần đi làm à?”
Quý Phi Hằng cũng quay sang nhìn ba cậu con trai:
“Các con nhàn rỗi vậy sao? Không cần làm việc hả?”
Quý gia tam huynh đệ đáp gọn gàng:
“Em gái trở về, đây là chuyện vui hiếm có, con tự cho mình nghỉ!”
Thế là đành phải cùng nhau lên đường.
Ai cũng muốn ngồi cùng xe với Sở Tiêu Tiêu.
Cuối cùng, đành phải chọn một chiếc xe bảy chỗ, để Phó Diệc Thần lái tới địa điểm thi.
Đúng 2 giờ rưỡi, mọi người bước vào hội trường.
Vừa vào cửa, Phó Diệc Thần lập tức bị người Quý gia bao vây, tiếp tục bị dò hỏi về chuyện năm xưa.
…
Buổi chiều là vòng thi thứ ba của cuộc thi lập trình.
189 người lọt vào vòng này.
Luật thi giống hôm qua, tất cả đều phải phá tường lửa, chọn ra 12 người có điểm cao nhất vào vòng chung kết, những người còn lại đều bị loại.
189 người, chỉ giữ lại 12.
Ngoài Sở Tiêu Tiêu ra, tất cả tuyển thủ đều cảm thấy áp lực cực lớn.
Đặc biệt là Giang Thành Vinh. Trước đó hắn luôn đắc ý, giờ thì tâm lý sắp sụp đổ.
Anh ta thầm cầu nguyện: Mong sao lát nữa không phải đấu cùng Sở Tiêu Tiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô ta quá khủng khiếp!
Chỉ bằng vào thực lực của Sở Tiêu Tiêu, muốn đá mình khỏi cuộc thi là chuyện dễ như trở bàn tay.
Giang Thành Vinh lo lắng đến mức lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, ánh mắt không dám nhìn về phía cô.
Rất nhanh, cuộc thi bắt đầu.
Vì suất đi du học lần này quá quan trọng với Giang gia đang xuống dốc, Giang Thành Vinh càng thêm căng thẳng.
Khác với buổi sáng, lần này Sở Tiêu Tiêu không cố ý giấu thực lực.
Cô chỉ điều chỉnh chút tốc độ lúc phá tường lửa.
Mười phút sau, cô là người đầu tiên công phá tường lửa thành công.
Người chủ trì lập tức thông báo kết quả này.
Giang Thành Vinh nghe thấy, thậm chí hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Anh ta ngẩng đầu nhìn Sở Tiêu Tiêu, chỉ thấy cô khinh miệt nhìn lại mình.
Trong lòng cô chỉ mong anh ta đủ bản lĩnh lọt vào chung kết ngày mai — để cô đích thân tiễn anh ta rời cuộc chơi.
Kết quả lập tức lên hot search.
【Sở Tiêu Tiêu lại một lần nữa giành hạng nhất, cùng chờ chung kết ngày mai!】
【Thiên tài học sinh không phải lời đồn, Sở Tiêu Tiêu vẫn luôn đứng đầu!】
【Tiểu A lão sư mãi là thân!】
【…】
…
Tại thành phố A, Giang Du Nhiên tức giận đến tái mặt.
Cô ta ghen đến phát điên.
Tại sao Sở Tiêu Tiêu có thể tỏa sáng như vậy? Rõ ràng người nên sống dưới bùn nhơ, mãi mãi không thể ngóc đầu dậy — phải là cô ta mới đúng!
Chỉ cần nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình, Giang Du Nhiên liền giận sôi.
Đáng ghét hơn là, dù là điện thoại hay TV, đâu đâu cũng đưa tin về Sở Tiêu Tiêu.
Giang Du Nhiên tức giận đến mức ném mạnh ly nước xuống đất.
Cô ta hận không thể khiến Sở Tiêu Tiêu lập tức c.h.ế.t ngay tức khắc!
Cố gắng ép mình bình tĩnh lại, cô ta lẩm bẩm:
"Không tức giận, không tức giận… Cho dù Sở Tiêu Tiêu giỏi đến đâu thì sao? Cô ta không thể đua xe được!"
Đợi đấy.
Rất nhanh thôi, Sở Tiêu Tiêu sẽ rơi xuống địa ngục, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt cô ta nữa.
Nghĩ đến đó, tâm trạng của Giang Du Nhiên mới dịu lại đôi chút, gương mặt méo mó cũng dần giãn ra.
Cùng lúc đó, những kẻ từng ganh ghét Sở Tiêu Tiêu như Ninh Nhĩ Mạn và Âu Dương Na Kha cũng căm hận không kém.
Tài sản nhà họ bị hủy hoại trong một đêm, còn Sở Tiêu Tiêu thì ngày càng nổi bật.
Chỉ vì họ nói vài câu không hay, mà Sở Tiêu Tiêu lại khiến họ rơi vào cảnh “sống không bằng chết”.
Sống thế này, chẳng khác gì địa ngục.
Họ hận cô thấu tận xương tủy — người đã đẩy họ vào hố sâu tăm tối ấy.
…
Sở Tiêu Tiêu rời khỏi hội trường, lập tức bị phóng viên vây quanh phỏng vấn.
Cô chỉ đáp vài câu cho có lệ, sau đó lên xe dưới sự hộ tống của Phó Diệc Thần.
Người của Quý gia đều đã ngồi sẵn trong xe.
Không xuống xe, chỉ để tránh làm rộ lên việc thân phận Sở Tiêu Tiêu bị công khai quá sớm.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Bọn họ sợ con gái nghĩ rằng Quý gia quá “khoe của”.
Tử Uyên chịu đả kích nặng nề.
Anh cảm thấy chắc do mình không đưa Quý gia nổi bật ra quốc tế, nên Tiêu Tiêu mới “ghét bỏ” như vậy.
Tử Uyên: “…” Mệt ghê, Quý gia bây giờ đã sánh ngang Phó gia, đều là một trong những thế gia đứng đầu Hoa Quốc, lọt top 100 toàn cầu rồi đó.
Những người khác trong Quý gia: “…” Nhưng top 100 vẫn không phải top 1, còn nhiều thứ để cải thiện mà!
Dù sao thì, người nhà Quý gia vẫn hoàn toàn tôn trọng quyết định của Sở Tiêu Tiêu. Miễn cô vui, thế nào cũng được.
Sau khi thi đấu kết thúc, cả nhà Quý gia rầm rộ cùng Sở Tiêu Tiêu chuyển từ khách sạn về nhà.
Phó Diệc Thần đã báo trước với Lữ lão sư rằng hai người sẽ không tiếp tục ở khách sạn nữa.
Lữ lão sư cũng chẳng hỏi nhiều, chỉ gật đầu đồng ý.
Tống Mạn Mạn lập tức lấy điện thoại ra xem, vừa thấy ảnh chụp của Sở Tiêu Tiêu được chia sẻ, đôi mắt bà lập tức sáng lên.
Hai người ngồi xuống, Sở Tiêu Tiêu kiên nhẫn kể cho mẹ nghe từng câu chuyện phía sau mỗi tấm ảnh.
Dưới lầu, Phó Diệc Thần cũng cầm điện thoại, cẩn thận giải thích nguồn gốc các bức ảnh với bốn cha con Quý gia.
Lúc ấy, mùi thức ăn thơm nức bay ra từ bếp.
Dì giúp việc trong nhà thấy đã gần đến giờ cơm trưa, không nhịn được phải lên tiếng nhắc nhở.
Bốn cha con đành thu lại ánh mắt lưu luyến đang chăm chú ngắm ảnh Sở Tiêu Tiêu thời bé, cùng nhau đứng dậy chuẩn bị ăn trưa.
Tử Duệ là người nhanh nhất, lập tức lao tới thang máy:
“Con đi gọi mẹ với em gái xuống ăn cơm!”
Quý Tử Dục vừa thấy liền nhanh chân chạy lên cầu thang, ganh đua xem ai đến trước.
Quý Phi Hằng mới bước một chân ra, thấy thế liền thu chân lại, vẻ mặt bất mãn.
Hai thằng con này đúng là nghịch tử, chẳng biết nhường ba nó chút thể diện gì cả, chỉ biết tranh nhau lấy lòng muội muội trước mặt ông.
Tử Uyên nhàn nhạt mở miệng:
“Ba xem hai đứa em con kìa, thái quá thật. Biết rõ ba cũng muốn đi gọi em gái, vậy mà vẫn giành. Nếu là con, chắc chắn sẽ không như vậy.”
Phó Diệc Thần đứng bên cạnh nghe mà trong lòng: “...” Rõ ràng là mùi trà xanh nồng nặc đây mà.
Quý Phi Hằng liền gắt:
“Con làm anh cả mà chẳng biết quản hai đứa em cho ra hồn! Cả ngày ở nhà rảnh rang làm gì? Hay là con xem thử có vị trí nào ở nước ngoài phù hợp thì chuyển hai đứa ra đó làm việc luôn đi.”
Tử Duệ, Quý Tử Dục: “...” Cảm giác không được yêu thương là như thế nào? Chính là đây nè! …
Sở Tiêu Tiêu và mẹ mau chóng xuống lầu.
Tống Mạn Mạn và Quý Tử Dục một trái một phải đứng sát bên Sở Tiêu Tiêu.
Tử Duệ ở phía sau, trừng mắt nhìn anh hai, trong lòng ấm ức: Không ngờ anh hai lại chơi chiêu âm hiểm như thế!
Trong bữa cơm, Sở Tiêu Tiêu không cần gắp gì hết.
Cả bàn đồ ăn trước mặt cô chất cao như núi, hết người này gắp lại đến người kia gắp.
Ngồi hai bên là Quý Phi Hằng và Tống Mạn Mạn, ai cũng hận không thể đút thẳng vào miệng con gái mình.
Mỗi lần Sở Tiêu Tiêu ăn một món, hai người đều căng thẳng quan sát phản ứng của cô.
Cô nói ngon, liền lập tức ghi nhớ. Cô nói bình thường, món đó tuyệt đối lần sau không được xuất hiện trên bàn nữa.
Phó Diệc Thần: “...” Hoàn toàn không có đất dụng võ.
Nếu không phải vì còn phải đi thi, có khi bữa trưa này kéo dài tới tối mất.
Cơm nước xong, người Quý gia nói gì cũng phải đòi đi theo Sở Tiêu Tiêu đến cuộc thi lập trình buổi chiều.
Sở Tiêu Tiêu không nhịn được hỏi:
“Các anh không cần đi làm à?”
Quý Phi Hằng cũng quay sang nhìn ba cậu con trai:
“Các con nhàn rỗi vậy sao? Không cần làm việc hả?”
Quý gia tam huynh đệ đáp gọn gàng:
“Em gái trở về, đây là chuyện vui hiếm có, con tự cho mình nghỉ!”
Thế là đành phải cùng nhau lên đường.
Ai cũng muốn ngồi cùng xe với Sở Tiêu Tiêu.
Cuối cùng, đành phải chọn một chiếc xe bảy chỗ, để Phó Diệc Thần lái tới địa điểm thi.
Đúng 2 giờ rưỡi, mọi người bước vào hội trường.
Vừa vào cửa, Phó Diệc Thần lập tức bị người Quý gia bao vây, tiếp tục bị dò hỏi về chuyện năm xưa.
…
Buổi chiều là vòng thi thứ ba của cuộc thi lập trình.
189 người lọt vào vòng này.
Luật thi giống hôm qua, tất cả đều phải phá tường lửa, chọn ra 12 người có điểm cao nhất vào vòng chung kết, những người còn lại đều bị loại.
189 người, chỉ giữ lại 12.
Ngoài Sở Tiêu Tiêu ra, tất cả tuyển thủ đều cảm thấy áp lực cực lớn.
Đặc biệt là Giang Thành Vinh. Trước đó hắn luôn đắc ý, giờ thì tâm lý sắp sụp đổ.
Anh ta thầm cầu nguyện: Mong sao lát nữa không phải đấu cùng Sở Tiêu Tiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô ta quá khủng khiếp!
Chỉ bằng vào thực lực của Sở Tiêu Tiêu, muốn đá mình khỏi cuộc thi là chuyện dễ như trở bàn tay.
Giang Thành Vinh lo lắng đến mức lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, ánh mắt không dám nhìn về phía cô.
Rất nhanh, cuộc thi bắt đầu.
Vì suất đi du học lần này quá quan trọng với Giang gia đang xuống dốc, Giang Thành Vinh càng thêm căng thẳng.
Khác với buổi sáng, lần này Sở Tiêu Tiêu không cố ý giấu thực lực.
Cô chỉ điều chỉnh chút tốc độ lúc phá tường lửa.
Mười phút sau, cô là người đầu tiên công phá tường lửa thành công.
Người chủ trì lập tức thông báo kết quả này.
Giang Thành Vinh nghe thấy, thậm chí hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Anh ta ngẩng đầu nhìn Sở Tiêu Tiêu, chỉ thấy cô khinh miệt nhìn lại mình.
Trong lòng cô chỉ mong anh ta đủ bản lĩnh lọt vào chung kết ngày mai — để cô đích thân tiễn anh ta rời cuộc chơi.
Kết quả lập tức lên hot search.
【Sở Tiêu Tiêu lại một lần nữa giành hạng nhất, cùng chờ chung kết ngày mai!】
【Thiên tài học sinh không phải lời đồn, Sở Tiêu Tiêu vẫn luôn đứng đầu!】
【Tiểu A lão sư mãi là thân!】
【…】
…
Tại thành phố A, Giang Du Nhiên tức giận đến tái mặt.
Cô ta ghen đến phát điên.
Tại sao Sở Tiêu Tiêu có thể tỏa sáng như vậy? Rõ ràng người nên sống dưới bùn nhơ, mãi mãi không thể ngóc đầu dậy — phải là cô ta mới đúng!
Chỉ cần nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình, Giang Du Nhiên liền giận sôi.
Đáng ghét hơn là, dù là điện thoại hay TV, đâu đâu cũng đưa tin về Sở Tiêu Tiêu.
Giang Du Nhiên tức giận đến mức ném mạnh ly nước xuống đất.
Cô ta hận không thể khiến Sở Tiêu Tiêu lập tức c.h.ế.t ngay tức khắc!
Cố gắng ép mình bình tĩnh lại, cô ta lẩm bẩm:
"Không tức giận, không tức giận… Cho dù Sở Tiêu Tiêu giỏi đến đâu thì sao? Cô ta không thể đua xe được!"
Đợi đấy.
Rất nhanh thôi, Sở Tiêu Tiêu sẽ rơi xuống địa ngục, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt cô ta nữa.
Nghĩ đến đó, tâm trạng của Giang Du Nhiên mới dịu lại đôi chút, gương mặt méo mó cũng dần giãn ra.
Cùng lúc đó, những kẻ từng ganh ghét Sở Tiêu Tiêu như Ninh Nhĩ Mạn và Âu Dương Na Kha cũng căm hận không kém.
Tài sản nhà họ bị hủy hoại trong một đêm, còn Sở Tiêu Tiêu thì ngày càng nổi bật.
Chỉ vì họ nói vài câu không hay, mà Sở Tiêu Tiêu lại khiến họ rơi vào cảnh “sống không bằng chết”.
Sống thế này, chẳng khác gì địa ngục.
Họ hận cô thấu tận xương tủy — người đã đẩy họ vào hố sâu tăm tối ấy.
…
Sở Tiêu Tiêu rời khỏi hội trường, lập tức bị phóng viên vây quanh phỏng vấn.
Cô chỉ đáp vài câu cho có lệ, sau đó lên xe dưới sự hộ tống của Phó Diệc Thần.
Người của Quý gia đều đã ngồi sẵn trong xe.
Không xuống xe, chỉ để tránh làm rộ lên việc thân phận Sở Tiêu Tiêu bị công khai quá sớm.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Bọn họ sợ con gái nghĩ rằng Quý gia quá “khoe của”.
Tử Uyên chịu đả kích nặng nề.
Anh cảm thấy chắc do mình không đưa Quý gia nổi bật ra quốc tế, nên Tiêu Tiêu mới “ghét bỏ” như vậy.
Tử Uyên: “…” Mệt ghê, Quý gia bây giờ đã sánh ngang Phó gia, đều là một trong những thế gia đứng đầu Hoa Quốc, lọt top 100 toàn cầu rồi đó.
Những người khác trong Quý gia: “…” Nhưng top 100 vẫn không phải top 1, còn nhiều thứ để cải thiện mà!
Dù sao thì, người nhà Quý gia vẫn hoàn toàn tôn trọng quyết định của Sở Tiêu Tiêu. Miễn cô vui, thế nào cũng được.
Sau khi thi đấu kết thúc, cả nhà Quý gia rầm rộ cùng Sở Tiêu Tiêu chuyển từ khách sạn về nhà.
Phó Diệc Thần đã báo trước với Lữ lão sư rằng hai người sẽ không tiếp tục ở khách sạn nữa.
Lữ lão sư cũng chẳng hỏi nhiều, chỉ gật đầu đồng ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương