Nằm ở ven đường chính là Hoàng Nhị nương tử.

Trước đó Hoàng Đại nương tử đã kêu Hoàng Nhị nương tử cùng nhóm chồn nhãi con trở về nhà lấy gia sản mà nó tích cóp được, đây vốn là một chuyện nhẹ nhàng, lại không ngờ đến sau khi Hoàng Nhị nương tử cùng nhóm chồn nhãi con rời đi, lại chậm chạp không có trở về.

Hoàng Đại nương tử cho rằng Hoàng Nhị nương tử mang theo nhóm chồn nhãi con chơi đến điên rồi mới chưa trở về, không ngờ lại ở chỗ này nhìn thấy Hoàng Nhị nương tử nằm ngã trên mặt đất.

Hoàng Đại nương tử nhe răng trợn mắt: “Rốt cuộc là ai đả thương em gái tôi?”

Tuy rằng trong miệng luôn ghét bỏ Hoàng Nhị nương tử, nhưng Hoàng Đại nương tử cũng rất để ý đến an nguy của nó.

Chồn vốn là động vật mang thù, Hoàng Đại nương tử đã thành tinh càng sẽ như vậy. Mặc dù nói Hoàng Nhị nương tử là em gái của Hoàng Đại nương tử, nhưng được Hoàng Đại nương tử tự mình nuôi lớn, nói là con gái cũng không kém bao nhiêu.

Nhìn thấy Hoàng Nhị nương tử đáng thương như vậy, tính tình tàn nhẫn của Hoàng Đại nương tử đã bị kích thích ra bên ngoài.

Hứa Chiêu đi xuống từ trên xe, cô đi đến bên người Hoàng Đại nương tử. Kiểm tra tình huống của Hoàng Nhị nương tử, Hoàng Đại nương tử là Gia Tiên của cô, Hoàng Nhị nương tử tự nhiên cũng ở trong phạm vi được cô bảo vệ.

Hoàng Nhị nương tử chỉ bị mệt nên mới ngất đi, được Hoàng Đại nương tử ôm vào trong ngực, lúc này vừa vặn tỉnh lại. Nhìn thấy Hoàng Đại nương tử và Hứa Chiêu gần ngay trước mắt, nó ủy khuất nói: “Chị, đại nhân, em bị yêu quái đánh cướp.”

Nó giải thích về chuyện đã trải qua một lượt: “Em cùng bọn nhãi con trở về lấy gia sản, không ngờ lại bị yêu quái khác theo dõi. Vì để ngừa vạn nhất, em đã che giấu bọn nhãi con, sau đó dây dưa hồi lâu với yêu quái, nhưng vẫn bị nó đoạt đi vàng bạc châu báu chuẩn bị đem hiến cho đại nhân.”

Biết nhóm chồn nhãi con đã được nó che giấu, Hoàng Nhị nương tử cũng không có bị thương chỉ bị mất sức, Hoàng Đại nương tử thở ra một hơi nhẹ nhõm, dùng cái đuôi vỗ vỗ đầu Hoàng Nhị nương tử: “Thật vô dụng, ngay cả đồ vật đều giữ không nổi.”

Hứa Chiêu siết chặt nắm tay: “Là tên yêu quái nào, dám làm thế với cô?”

Nhìn thấy Hứa Chiêu nổi giận đùng đùng, Hoàng Đại nương tử ngây ngẩn cả người, trong lòng nó vô cùng cảm động, đại nhân thật tốt, quan tâm Hoàng Nhị nương tử như vậy.

Không đợi nó cảm động xong, đã nghe giọng nói của Hứa Chiêu đã lớn hơn vài phần: “Dám đoạt tiền của tôi, lá gan thật không nhỏ.”

Hoàng Đại nương tử: “……” Nó cảm động vô ích rồi.

Chuyện của Trần Quang Kiến cơ bản đã giải quyết xong, hiện tại Hứa Chiêu chỉ quan tâm đến số vàng bạc châu báu mà Hoàng Nhị nương tử đã bị cướp đi, cô nói lời tạm biệt với đám người Trần Quang Kiến, sau đó đi theo Hoàng Nhị nương tử.

Mấy người trên xe nhìn Hứa Chiêu hùng hổ rời đi, có chút đồng tình với tên yêu quái giựt tiền sau lưng.

Có Hứa Chiêu, Hoàng Nhị nương tử cũng yên tâm. Là yêu quái từng bị Hứa Chiêu đánh, nó rất có quyền lên tiếng, yêu quái đoạt đồ vật của nó tuy rằng mạnh hơn nó một chút, nhưng căn bản không phải là đối thủ của Hứa Chiêu.

Nó không yên lòng nhóm chồn nhãi con, nên nó mang theo Hứa Chiêu cùng Hoàng Đại nương tử đi đến chỗ nó che giấu nhóm chồn nhãi con trước, nhưng khi đi tới nơi đó thì lại phát hiện, không thấy nhóm chồn con.



Hoàng Nhị nương tử dựng lông, nó giật giật cái mũi, nỗ lực ngửi ra mùi vị, “Là mùi vị của tên yêu quái đoạt đồ vật của tôi.”

Yêu quái phía sau màn có dã tâm cũng không nhỏ, không chỉ giựt tiền, còn cướp luôn nhóm chồn nhãi con, mặc kệ là Hứa Chiêu hay là Hoàng Đại nương tử đều nhịn không nổi.

Theo mùi vị mà Hoàng Nhị nương tử ngửi được, Hứa Chiêu mang theo Bạch Xà, Hoàng Đại nương tử, Hoàng Nhị nương tử cùng nhau truy tìm yêu quái.

Càng đi, Hứa Chiêu càng cảm thấy con đường này rất quen thuộc, nơi này cô mới vừa rời đi.

Không ngờ tên yêu quái cướp đồ cũng ẩn núp ở phía đông thành phố.

Công trường của Trần Quang Kiến cũng ở phía đông thành phố, nhưng nơi mà Hoàng Nhị nương tử dẫn bọn họ đi chính là ngôi miếu cũ ở phía đông thành phố.

Ngôi miếu cũ ở phía đông thành phố tuy rằng hoang vắng đổ nát, nhưng trước kia cũng từng cung phụng thần thổ địa, chiếm diện tích lớn, còn có sân, nhìn qua giống như dinh thự của nhà giàu.

Trương Hiền từng nói với cô, trước khi lão quỷ hồn phi phách tán đã nói cho anh ta biết ngôi miếu cũ ở phía đông thành phố có kho báu.

Trương Hiền không tin, Hứa Chiêu cũng không tin. Nhưng Hoàng Nhị nương tử một đường mang theo cô đi vào nơi này, tâm tình của Hứa Chiêu có chút vi diệu, chẳng lẽ lời nói của lão quỷ là thật, ngôi miếu cũ nằm ở phía đông thành phố có kho báu? Không đợi cô suy nghĩ nhiều, đã nhìn thấy Hoàng Đại nương tử hóa thành hình người, cau mày, biểu tình trên mặt có chán ghét lại có kinh ngạc: “Tại sao lại có mùi hôi thối của hồ ly?”

Hoàng Đại nương tử không thích hồ ly, cũng rất mẫn cảm với mùi của hồ ly, nó nói nơi này có hồ ly, vậy nhất định là có.

Bạch Xà dựng thẳng thân thể, phun ra lưỡi rắn, phán đoán mùi vị trong không khí: “Tôi ngửi thấy được mùi của chuột, ưm, thật thơm.”

Sau khi Bạch Xà thành tinh mặc dù cái gì nó cũng đều ăn, nhưng nó thích ăn nhất vẫn là chuột.

Mũi của Hứa Chiêu không có nhạy bằng hai con yêu quái, cũng ngửi không được trong ngôi miếu cũ ở phía đông thành phố rốt cuộc có thứ gì, nhưng nghe Hoàng Đại nương tử cùng Bạch Xà nói như vậy, chủng loại động vật bên trong hẳn là rất nhiều.

Chuột, hồ ly, chồn…… Nhiều động vật như vậy, yêu quái sau màn rốt cuộc muốn làm gì?

Mặc kệ nó muốn làm gì, cướp tiền lại cướp đến trên đầu cô, tuyệt đối không thể tha thứ.

Hứa Chiêu đẩy ra cửa sân của ngôi miếu cũ, lập tức đi vào.

Sau khi tiến vào ngôi miếu cũ, lại phát hiện tình huống bên trong cùng vẻ ngoài rách nát là hoàn toàn không giống nhau.

Bên ngoài của ngôi miếu cũ là bộ dáng đổ nát, nhìn qua giống như là một tòa nhà cũ xưa lâu đời sắp sụp đổ, nhưng bên trong đã được tu sửa và trang trí lại, gia cụ đều đầy đủ, như một biệt viện được trang trí tinh xảo.

Nhìn qua còn đáng tiền hơn ngôi nhà cũ ở nông thôn của Hứa Chiêu cùng Hứa Quan Nguyệt.



Hứa Chiêu: “???”

Tên yêu quái này sẽ không đoạt tiền của cô để trang trí lại ngôi miếu cũ này chứ?

Biến ngôi miếu cũ thành bộ dáng này, hẳn đã xài không ít tiền.

Ngôi miếu cũ có một gian phòng, bên trong là nơi cung phụng thần thổ địa, bởi vì sau khi kiến quốc, hình tượng về thần thổ địa đã sớm bị đạp đổ, hiện giờ chỉ là một căn phòng trống rỗng.

Không đợi cô đi vào phòng, đã nghe được trong phòng truyền đến một giọng nam hoạt bát: “Xin chào mọi người, chúc mọi người có một buổi chiều tốt lành, nơi này là phòng phát sóng trực tiếp của Hôi Hôi, hôm nay tôi sẽ dẫn mọi người đến xem sủng vật mà tôi đang nuôi dưỡng.”

“Đây là chồn, đây là hồ ly, còn có chuột.”

……

Cũng không biết có phải nó có cảm ứng đặc biệt đối với đồ ăn không, mới vừa nghe được giọng nói này, Bạch Xà đã lộ ra vẻ mặt thèm chảy nước miếng, chắc chắn nói: “Không ngờ lại là một con Chuột Yêu, khó trách lại thơm như vậy.”

Hứa Chiêu càng thêm khó hiểu.

Chuột Yêu chiếm lấy ngôi miếu cũ cũng thôi đi, dù sao thì từ lâu thần thổ địa đã không còn ở đây. Nhưng Chuột Yêu trang trí lại căn phòng, còn phát sóng trực tiếp nuôi dưỡng động vật, toàn là những chuyện kỳ quái.

Nghĩ tới Bạch Xà ăn thứ gì cũng đều không tiêu hóa được, Hoàng Đại nương tử thì bắt cóc hai chú rể để kết hôn, vậy thì hành vi của Chuột Yêu cũng có thể tiếp nhận được.

Không phải chỉ là một chút yêu thích nhỏ thôi sao? Yêu quái trong thành phố đều có một chút yêu thích kỳ quái.

Có thể có yêu thích, nhưng không thể đoạt tiền của cô.

Không chờ Hứa Chiêu nghĩ nhiều, giọng nói của thiếu niên có sức sống tràn đầy đã trầm xuống, nổi giận đùng đùng: “Tại sao phòng phát sóng trực tiếp của tôi lại không có người xem nào hết? Có phải anh đang lừa gạt tôi?”

“Đại Tiên, sao tôi dám lừa ngài? Tôi cũng mở phát sóng trực tiếp như vậy, ngài chưa có người xem là bởi vì đây là lần đầu tiên ngài mở phát sóng trực tiếp, chờ qua một thời gian thì sẽ có người xem thôi.” Một giọng nam hoảng sợ vang lên, nghe giọng nói cũng biết anh ta đang rất sợ Chuột Yêu.

Hứa Chiêu cảm thấy giọng nói này quen quen, dường như cô đã nghe qua ở nơi nào rồi.

“Người này không phải là Hoàng Mao sao? Vì sao anh ta lại ở chỗ này?” Hoàng Đại nương tử cảm thấy khó hiểu.

Đúng vậy, giọng nói này thuộc về Hoàng Mao người đã từng bị Hoàng Đại nương tử bắt trói, chỉ là không ngờ tới Hoàng Mao cũng ở trong ngôi miếu cũ này.

Tại sao anh ta lại bị yêu quái bắt cóc?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện