Tôi không có thời gian để bận tâm tình hình của Ưu Đàm hay của lão thái bà, cái thứ kia đang mất kiên nhẫn, nó bắt đầu bực bội muốn thoát khỏi lưỡi câu.
Nó ra sức vẫy vùng khiến sóng nước không ngừng xô đẩy vồ vập, mặt nước càng lấp lánh dữ dội, cảm giác như lúc sắp hạ cánh từ trên máy bay nhìn xuống thành phố lúc về đêm. Hàng tỉ hàng vạn ánh đèn cùng lúc thắp sáng chiếu rọi, hoa lệ đến cùng cực lại trải dài miên man tít tắp, làm tâm trí người ta choáng ngợp mông lung đờ đẫn câu hồn.
Tôm phát quang tí hon dày đặc tụ tập, như thể mỗi đợt sóng dâng trào vận động, bọn chúng lại hăm hở từ nơi giá lạnh sâu thẳm thi nhau nhoi lên, chi chít nhấp nháy, mặt nước chính là bị lấp đầy bởi chúng. Nhưng con thú hung hãn kia vẫn cứ cương quyết ẩn thân dưới những lớp nước loang loáng, bóng rong tảo xanh rậm rì che phủ.
Từ bàn tay được tăng cường thêm lớp khí bảo vệ tôi đưa Niệm tới bao phủ dây và cần câu, như vậy sẽ khiến chúng trở lên dẻo dai bền chắc hơn, không bị đứt hoặc gẫy trong quá trình giằng co lôi kéo với con thuỷ quái.
Tôi có cảm tưởng mình đang chơi trò kéo co với một đám người. Nó có thể to lớn tới mức nào, sức mạnh lại duy trì được bao lâu? Trọng tâm hạ thấp, đế giày lún một khoảng vào lòng đất khô cứng, tôi để đuôi Hắc Hồn cuốn lấy vòng bụng, coi như bản thân được cột chặt vào một trụ đá.
Con thú hung dữ kia dù thế nào cũng chỉ là động vật có chút tri thức, sử dụng bản năng là chủ yếu, có thể đánh đồng với loài người đứng đầu chuỗi thức ăn cũng không thể sánh được với thứ âm tà hắc ám như lỗ đen đói khát hỗ trợ sau lưng.
Đột nhiên từ trong lòng nước một cột sóng mãnh liệt vọt lên không trung hẳn tám chín mét, một luồng ánh sáng trắng loá nhưng êm dịu khiến người ta trợn mắt há hốc mồm, làm người ta ngây ngẩn nhìn cảm thấy hư ảo không chân thực.
Tôi biết trên thế giới có rất nhiều loại cá khổng lồ, nhưng chủ yếu chúng sống ở đại dương rộng lớn. Cá nước ngọt thì có lẽ loài tầm trắng ở Bắc Mỹ có bề ngoài khá giống cái thứ vừa phá nước tung mình bay ngang không trung, tựa như mảnh trăng trắng toát thoát khỏi giam cầm của mặt nước, bay lên lấp lánh huỳnh quang xanh lam rơi rớt, như mộng ảo.
Có điều loài đó sinh sống dọc theo bờ biển phía Tây từ quần đảo Aleutia đến Trung California Mỹ, chúng sống rất lâu, tuổi thọ có thể đạt được lớn nhờ vậy sinh trưởng tới chiều dài hơn 6,1m và nặng trên 560kg.
Theo sau con thú tôi thấy một thân hình ướt sũng quen thuộc, tay cầm trường côn cũng lao vọt lên trời đêm.
Cây gậy sáng quắc kim quang chói lọi vung lên, nện một cú thật lực vào đuôi quái ngư, âm thanh đập nghe tựa tiếng phang vào thân cây đại thụ, trầm đục rắn chắc toé ra tia lửa điện va chạm, lập tức nó bị đẩy trở về mặt nước.
Âm thanh bạo nổ mạnh mẽ vang vọng do thứ đó xé nước chui vào lòng hồ, Ưu Đàm đuổi theo con quái ngư trắng như tuyết nhuộm.
Con thú của tôi vẫn ương ngạnh ẩn sâu mình trong lòng hồ tăm tối, tôi chỉ thoáng thấy dải ánh kim lấp lánh loang loáng tựa như đuôi sao băng lướt nhanh rồi chợt tắt. Nhưng luồng kim quang đó nối tiếp khi thưa thớt khi dồn dập, đứt quãng tựa như từng đợt phun trào bụi kim tuyến.
Cố quay mấy vòng dây, từng chút một cẩn trọng, từng vòng nặng nề dít cần như thể ổ trục bị một búi tóc ghìm giữ, như thể tôi chỉ cần vận lực mạnh hơn chút, tay quay sẽ gãy.
-Không được buông tay, nhất định phải lôi nó lên.
Tiếng của lão bà lại gào lên thất thanh, hổi hển mất sức, kiên quyết không khoan nhượng.
-Tao không thể đầu hàng, mày đừng ngoan cố ương bướng nữa, mau lên bờ cho tao hoá kiếp, lần này nhất định sẽ khiến mày được đầu thai.
“Lão bà, con này khí lực sung mãn bằng cả chục tên đàn ông đang lên cơn động kinh cộng lại.”
Bạch Ngân nắm lấy cần câu ở phía sau phát biểu.
“Bà đừng bướng bỉnh nữa, bà xem, Dương Dương và Ưu Ưu đều đang giúp bắt cá, tuổi cao rồi cũng không cần hao hết khí lực.”
Bạch Ngân vừa dứt lời, chỉ thấy sóng nước nơi đó càng dữ dội khốc liệt, tựa như biển động nổi bão tố cuồng phong. Trong khoảnh khắc thân ảnh to lớn vô cùng hoàn toàn hiển lộ trong thứ ánh sáng dạ quang xanh lam ma mị bao bọc, là một ngọn lửa rực cháy bùng lên khốc liệt như từ địa ngục lạnh lẽo thấu xương.
Con cá đó tung mình lên cao, thứ ánh sáng huy hoàng lộng lẫy như ánh tà dương chiều tàn phát ra từ bộ vảy giáp sáng bóng, một khối lửa ngùn ngụt trong tích tắc làm người ta sợ hãi chết lặng.
Con cá tung mình vào không gian lôi theo chiếc cần câu, đột nhiên tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, như một con diều lung lay trong gió lộng, một luồng hắc ám rét buốt từ phía sau mạnh bạo vọt qua.
Chớp mắt, chỉ thấy thứ đen đen lao đến như đàn châu chấu trăm vạn con che trời lướt qua, con cá đỏ rực như hòn than liền biến mất không dấu vết, cùng với cả chiếc cần câu.
Trong khi hai người kia còn ngây ngẩn ngơ ngác đứng như hoá đá trước sự kinh hãi đột biến thì con thú của tôi dường như chịu sự tác động gì đó của tên đồng loại ban nãy, quẫy đuôi quạt nước càng mãnh liệt.
Trong giây phút Hắc Hồn háu ăn bỏ đi, cơ thể tôi miễn cưỡng chống đỡ mấy cái rồi cùng với cần câu cuốn mình rơi tõm vào lòng hồ giá lạnh, như một hòn đá, như một chiếc lá vô dụng.
Sau một giây kinh hách tôi rất nhanh phải tự trấn định được tâm lý bản thân. Bạn cứ thử tưởng tượng đi săn mồi mà không ngờ lại bị con mồi áp đảo săn lại, câu cá lên chẳng ngờ lại bị nó câu xuống nước.
Trong dòng nước buốt tận cốt tuỷ thiếu ánh sáng và có quá nhiều chướng ngại vật che mắt, mở mắt ra không bằng nhắm mắt lại, càng hoảng hốt bấn loạn càng khiến bản thân nhanh chóng gặp tử thân.
Nói là nói vậy, con người vốn ở trong nước cũng chính là trong môi trường khắc tinh, trước một con thuỷ ngư có bộ dáng khủng bố và lực sát thương giết được bạn, muốn không nao núng cũng khó.
Rất may lúc xuống nước tôi bất giác nín thở, chỉ cần khi ấy theo bản năng hít một hơi, bị sặc trong tình huống đó coi như cầm chắc phổi ngập nước.
Âm thanh truyền trong nước nhanh hơn trong không khí, phản ứng của con người trong nước lại chậm rất nhiều không thể nào so sánh với cá, trừ phi được thường xuyên luyện tập.
Cảm thấy có áp lực nước to lớn đập tới, nói thật tôi ngoại trừ tự tăng kết giới bảo vệ bản thân ra không biết phải làm gì ứng đối. Tay tự động lần mò đến thanh Hoả Đàm, nó đã rạn nứt một ít, dùng Niệm tăng khả năng cứng chắc hơn cũng không tự tin có thể đâm xuyên qua bộ vảy giáp của đại quái ngư.
Nếu có khẩu súng bắn thuốc mê dùng để tiêm cho voi hay tê giác ấy, may ra hiệu quả hơn. Cứng đối cứng thế này, trăm bất ngàn hại cũng là phía tôi.
Toàn thân được một lớp khí kết giới bao bọc nước không thể xâm phạm, mở mắt ra không ngờ cảnh vật lại rõ ràng đến thế. Không giống như nhìn bằng mắt người trong không khí nơi mặt đất.
Tôi không biết phải diễn tả thế nào, nó rõ nét đồng thời cũng méo mó dị dạng, mọi thứ hiện lên kỳ ảo lạ lẫm như thể nhìn qua một thấu kính đặc biệt, hoặc thừa hưởng tính năng thị giác của một loài săn đêm nào đó.
Chỉ thấy trước mặt một vùng kim quang loá mắt theo phản xạ lách đi vẫn chậm một chút. Cảm thấy lực đẩy lướt qua liền hất văng tôi lộn tùng phèo. Trong tình trạng đang lộn ngược mắt lại mơ hồ nhìn thấy đám kim quang kia lượn lờ phía xa, chuẩn bị tấn công tiếp. Qủa nhiên vừa lấy lại thăng bằng thứ kia đã tiếp cận gần, tay chỉ kịp đưa kiếm lên chống đỡ.
Chỉ thấy trước mắt một vùng tăm tối che phủ, một cái miệng lỗ sâu thăm thẳm.
Tôi căn bản không cách gì chống đỡ nguồn lực hung hãn như xoáy lốc, cơ thể không ngừng bị đẩy lùi phía sau dễ dàng cho đến khi sau lưng dội lại trấn động mãnh liệt, là va vào thân cây thì ngừng.
Con cá còn không ngừng dùng đầu húc vào tôi ở cự ly gần, đằng trước công kích mạnh bạo đằng sau ép về dữ dội. Tôi cảm thấy mình sắp bị ép thành miếng rong biển, rõ ràng được cách ly với nước lại tựa như phổi không ngừng bị hít nước vào, sặc muốn tắc thở.
Chịu tác động trực tiếp nhất có lẽ chính là thanh Hoả Đàm, nó tựa như tấm nền nhà bị mũi máy khoan phá đá liên tiếp oanh tạc. Vết nứt trên thân đao lan rộng, rồi chính vì trấn động không cách nào chống đỡ nổi cuối cùng đứt gãy.
Đồng thời sau lưng cũng mất đi điểm tựa, nửa thân cây gần như hoá thạch, dòng nước năm năm tháng tháng cũng không sao khiến nó mục rữa lại cứ thế gãy đôi đủ hình dung lực trấn ác liệt cỡ nào.
Kết giới cũng theo đó bị phá nát, áp lực mãnh liệt của nước tức khắc đổ lên người. Một lần nữa để tôi cảm nhận sự bất lực vì thực thực chênh lệch. Sự tuyệt vọng vì nhiều lần gắng gượng chống đối lại không mang về kết quả khả quan.
Ranh giới tử vong lại muốn gần thêm một chút, tôi theo phản xạ nín thở lại theo bản năng quơ tay quơ chân tìm đường ngoi lên.
Ai sinh ra cũng có mơ ước, theo năm tháng có người từ bỏ có người lại chấp niệm truy cầu. Có những ước mơ chỉ cần chăm chỉ cố gắng sẽ hoàn thành, lại có những mộng ảo dù bỏ tâm bỏ sức bao nhiêu mãi mãi vẫn chỉ là viển vông xa vời.
Đối với kẻ lúc trước bàng quan thờ ơ với mọi chuyện xảy ra xung quanh, vô tâm vô phế với mọi người như tôi vốn chỉ thích hợp sống một mình. Nhưng từ khi lão bố lìa đời, dường như có thứ gì đó trong tôi phá bỏ chui ra, sụp đổ hiển lộ. Nhất là sau khi nhận nuôi Ô Nha và lời hứa hẹn bảo hộ Ưu Đàm.
Tôi nghĩ mình không còn lãnh đạm như xưa nữa, có rất nhiều việc liên quan mật thiết tới tôi và Âu Tử Dạ đang bị che dấu ẩn sâu.
Thân thế của tôi với Âu Tử Dạ cùng bát kiếm trấn tà thì có mối liên hệ gì. Mọi thứ càng lúc càng phức tạp rắc rối hơn khi Miêu Tộc nhất quyết nhúng tay can thiệp. Tôi không biết mình sẽ trụ được đến lúc nào, sẽ khám phá được bao nhiêu.
Dù Âu Tử Dạ nói tôi không cần quan tâm, nhưng việc tới nước này đã không còn đường để lui bước, hơn nữa cũng không muốn chối bỏ. Đó sẽ là cố chấp là mục tiêu cả đời tôi theo đuổi, ngày nào còn chưa lột trần bóc vỏ, tôi sao có thể chết dễ dàng đơn giản thế này.
Ngoi lên được mặt nước rồi, hít thở mấy cái liền thấy một vệt sáng kim quang vàng rực xé nước, uốn lượn điềm đạm. Một dải lưng gù lên giữa làn nước lấp lánh lân quang, mềm mại thong dong.
Tôi lại tạo kết giới chui vào lòng hồ, liền thấy xa xa một con thuỷ ngư lóng lánh như dát vàng ròng, thật sự là lộng lẫy tới kiêu kỳ.
Từng miếng vảy to lớn trong xanh rêu viền loá vàng kim, thân dẹp thon dài mảnh mai, tán đuôi và vây xoè rộng như cánh quạt ở trong dòng nước tựa như có ánh hào quang làm nền, càng tôn lên dáng vẻ vô cùng uyển chuyển linh động.
Đầu có hình như con dao bầu như hình viên đạn, một cặp râu dài quyền uy ở chóp hàm dưới thần thái sang trọng vẻ ngoài càng cao quý tới tột đỉnh, dáng bơi khoan thai lại toát lên tôn nghiêm của bậc đế vương. Thật là thứ tạo vật khiến người ta muốn chiêm ngưỡng sở hữu.
Từ hai lòng bàn tay, những tia lửa điện tí tách phát tán. Tôi chờ đợi con cá đến gần hơn. Đây là lần đầu tiên tôi ý thức được bản thân sử dụng năng lực này.Sau lần bị đám người kia nói tôi có khả năng dùng điện về sau tôi liền hí hoáy thử nghiệm.
Tôi cần chờ nó đến gần thêm, thêm chút nữa, một đòn phải dứt điểm luôn.
Hai quả cầu điện trong tay tích lại ngày một dày đặc, nở to thành hai khối cầu lớn như quả bóng rổ. Dù nó tránh được cũng không sao, ở trong vùng nước vừa sâu lại có giới hạn, các khoáng chất hoà tan trong đó khiến điện lan đi chứ không bị dập tắt, không những thế còn có thể gây ra chập điện dẫn nổ.
Con đại ngư há lớn mồm lao đến khoảng cách vừa thích hợp liền liên tiếp phóng ra hai khối cầu. Qủa đầu tiên khiến nó tạm thời đình chỉ động tác, ở một chỗ giãy lên đành đạch, quả thứ hai liền ném vào thẳng miệng nó.
Tiếng điện loẹt xoẹt hung hiểm lan đi mãnh liệt trong nước. Tiếp theo tôi lại tặng cho nó thêm hai quả nữa cho chắc ăn.
Con cá tuy rằng quý giá nhưng vì lợi ích to lớn mà nó mang lại, không thể không đoạt mạng. Con người vốn là loại như vậy, ai cũng không thể tránh được. Không cần kiếm cớ dùng lời lẽ hoa mỹ nguỵ biện vì bảo vệ bản thân hay là lấy lý do để bảo hộ kẻ khác. Sát hại thứ khác thì chính là sát hại, đến một mức độ nào đó sát nghiệp quấn thân, có thanh tẩy cỡ nào cũng không hết.
Tôi ngoi lên mặt nước nhìn cả một vùng hồ lấp lánh tinh quang xanh lam hư mộng cuả tôm tí hon, lẫn những vệt rzích rzắc tia điện ngoan hiểm chạy loạn lung tung.
Thật kỳ lạ, điện thế mà lại vô hại với tôi. Xét theo quan điểm vật lý và sinh học, hoàn toàn không có gì đáng xem là “chuyện lạ”.Đơn giản là tôi có điện trở da đủ lớn, tựa như trong cơ thể bao phủ toàn nước cất nguyên chất nên theo định luật Ôm cường độ dòng điện đi qua một vật dẫn tỷ lệ thuận với hiệu điện thế và tỷ lệ nghịch với điện trở, dòng điện đi vào cơ thể bị vô hiệu hoá hoặc gần như bị triệt tiêu, tôi không bị giật mà chỉ thấy một chút cảm giác tê tê.
Lúc đầu tôi dùng tay thử tiếp xúc trực tiếp với những nguồn cung cấp điện có chỉ số thấp, điện lưới thông thường 220V. Từ từ nâng dần lên cao hơn với điện ba pha 380V, điện cao thế vẫn chưa dám liều lĩnh nếm thử. Nhưng với tầng xuất nhiều hơn, từ một ngày một lần trở thành một ngày ba bữa, thời gian dài hơn từ 10 phút trở thành nửa tiếng, tôi biến chính cơ thể mình trở thành cục pin, nơi tích chứa nguồn điện vô hạn, tuỳ thời mang ra sai sử.
Khoảng chừng một khắc sau, con cá bị điện làm cho suy yếu, há miệng đờ đẫn nổi trên mặt nước ngáp ngáp.
Tôi bơi bơi trở về bờ, lúc tới gần nghe tiếng Ô Nha léo nhéo hỏi thăm, lại được Bạch Ngân giúp kéo lên.
Bấy giờ mới để ý cách tôi không xa một thứ trắng tinh đang nằm thở thoi thóp trên mặt đất ẩm đẫm sương giá. Ánh lửa ấm áp nơi đống củi cháy lép bép kế bên hắt vào lớp da vảy phản quang lại thứ màu tựa như dương quang chiếu lên tuyết đọng, tựa như phủ lớp hào quang sắc thiên thanh.
Tôi bước thêm mấy bước mới thấy Hắc Hồn đen xì đang uốn éo phía sau. Tôi dừng bước nhíu mày, Hắc Hồn vừa rồi cứ như một con chim bói cá, từ trên cao mãnh liệt lao xuyên vào làn nước một phát bắt trúng mồi, nó mở rộng cái miệng to lớn vĩ đại một ngoạm nuốt sạch sẽ con cá dài chừng sáu đến bảy mét, thật kinh khủng.
Trông cái biểu tình nó lắc lư sốt ruột phía sau, không lẽ là muốn đánh chén con cá tuyết trắng lóng lánh như pha lê.
Tôi bước nhanh hơn liền thấy chắn giữa con cá và Hắc Hồn là Ưu Đàm tay còn cầm trường côn cắm trên mặt đất, tư thế như đang canh giữ trông coi.
Tôi chạy tới, nhìn Ưu Đàm từ đầu tới chân lại vòng ra nhìn phía sau thấy quả thật ngoại trừ cơ thể sũng nước cũng không mang thương tích gì.
Tôi bảo nó xuống hồ lôi con cá kia lên, chắc không thành vấn đề đâu.
Tôi trong lòng tán thưởng gật gù khâm phục, bằng cách nào đó nó khuân được con quái ngư bị đột biến gien dài cỡ 7m nặng trên 1 tạ từ dưới nước, tôi thì lắc đầu bó tay.
Nó ra sức vẫy vùng khiến sóng nước không ngừng xô đẩy vồ vập, mặt nước càng lấp lánh dữ dội, cảm giác như lúc sắp hạ cánh từ trên máy bay nhìn xuống thành phố lúc về đêm. Hàng tỉ hàng vạn ánh đèn cùng lúc thắp sáng chiếu rọi, hoa lệ đến cùng cực lại trải dài miên man tít tắp, làm tâm trí người ta choáng ngợp mông lung đờ đẫn câu hồn.
Tôm phát quang tí hon dày đặc tụ tập, như thể mỗi đợt sóng dâng trào vận động, bọn chúng lại hăm hở từ nơi giá lạnh sâu thẳm thi nhau nhoi lên, chi chít nhấp nháy, mặt nước chính là bị lấp đầy bởi chúng. Nhưng con thú hung hãn kia vẫn cứ cương quyết ẩn thân dưới những lớp nước loang loáng, bóng rong tảo xanh rậm rì che phủ.
Từ bàn tay được tăng cường thêm lớp khí bảo vệ tôi đưa Niệm tới bao phủ dây và cần câu, như vậy sẽ khiến chúng trở lên dẻo dai bền chắc hơn, không bị đứt hoặc gẫy trong quá trình giằng co lôi kéo với con thuỷ quái.
Tôi có cảm tưởng mình đang chơi trò kéo co với một đám người. Nó có thể to lớn tới mức nào, sức mạnh lại duy trì được bao lâu? Trọng tâm hạ thấp, đế giày lún một khoảng vào lòng đất khô cứng, tôi để đuôi Hắc Hồn cuốn lấy vòng bụng, coi như bản thân được cột chặt vào một trụ đá.
Con thú hung dữ kia dù thế nào cũng chỉ là động vật có chút tri thức, sử dụng bản năng là chủ yếu, có thể đánh đồng với loài người đứng đầu chuỗi thức ăn cũng không thể sánh được với thứ âm tà hắc ám như lỗ đen đói khát hỗ trợ sau lưng.
Đột nhiên từ trong lòng nước một cột sóng mãnh liệt vọt lên không trung hẳn tám chín mét, một luồng ánh sáng trắng loá nhưng êm dịu khiến người ta trợn mắt há hốc mồm, làm người ta ngây ngẩn nhìn cảm thấy hư ảo không chân thực.
Tôi biết trên thế giới có rất nhiều loại cá khổng lồ, nhưng chủ yếu chúng sống ở đại dương rộng lớn. Cá nước ngọt thì có lẽ loài tầm trắng ở Bắc Mỹ có bề ngoài khá giống cái thứ vừa phá nước tung mình bay ngang không trung, tựa như mảnh trăng trắng toát thoát khỏi giam cầm của mặt nước, bay lên lấp lánh huỳnh quang xanh lam rơi rớt, như mộng ảo.
Có điều loài đó sinh sống dọc theo bờ biển phía Tây từ quần đảo Aleutia đến Trung California Mỹ, chúng sống rất lâu, tuổi thọ có thể đạt được lớn nhờ vậy sinh trưởng tới chiều dài hơn 6,1m và nặng trên 560kg.
Theo sau con thú tôi thấy một thân hình ướt sũng quen thuộc, tay cầm trường côn cũng lao vọt lên trời đêm.
Cây gậy sáng quắc kim quang chói lọi vung lên, nện một cú thật lực vào đuôi quái ngư, âm thanh đập nghe tựa tiếng phang vào thân cây đại thụ, trầm đục rắn chắc toé ra tia lửa điện va chạm, lập tức nó bị đẩy trở về mặt nước.
Âm thanh bạo nổ mạnh mẽ vang vọng do thứ đó xé nước chui vào lòng hồ, Ưu Đàm đuổi theo con quái ngư trắng như tuyết nhuộm.
Con thú của tôi vẫn ương ngạnh ẩn sâu mình trong lòng hồ tăm tối, tôi chỉ thoáng thấy dải ánh kim lấp lánh loang loáng tựa như đuôi sao băng lướt nhanh rồi chợt tắt. Nhưng luồng kim quang đó nối tiếp khi thưa thớt khi dồn dập, đứt quãng tựa như từng đợt phun trào bụi kim tuyến.
Cố quay mấy vòng dây, từng chút một cẩn trọng, từng vòng nặng nề dít cần như thể ổ trục bị một búi tóc ghìm giữ, như thể tôi chỉ cần vận lực mạnh hơn chút, tay quay sẽ gãy.
-Không được buông tay, nhất định phải lôi nó lên.
Tiếng của lão bà lại gào lên thất thanh, hổi hển mất sức, kiên quyết không khoan nhượng.
-Tao không thể đầu hàng, mày đừng ngoan cố ương bướng nữa, mau lên bờ cho tao hoá kiếp, lần này nhất định sẽ khiến mày được đầu thai.
“Lão bà, con này khí lực sung mãn bằng cả chục tên đàn ông đang lên cơn động kinh cộng lại.”
Bạch Ngân nắm lấy cần câu ở phía sau phát biểu.
“Bà đừng bướng bỉnh nữa, bà xem, Dương Dương và Ưu Ưu đều đang giúp bắt cá, tuổi cao rồi cũng không cần hao hết khí lực.”
Bạch Ngân vừa dứt lời, chỉ thấy sóng nước nơi đó càng dữ dội khốc liệt, tựa như biển động nổi bão tố cuồng phong. Trong khoảnh khắc thân ảnh to lớn vô cùng hoàn toàn hiển lộ trong thứ ánh sáng dạ quang xanh lam ma mị bao bọc, là một ngọn lửa rực cháy bùng lên khốc liệt như từ địa ngục lạnh lẽo thấu xương.
Con cá đó tung mình lên cao, thứ ánh sáng huy hoàng lộng lẫy như ánh tà dương chiều tàn phát ra từ bộ vảy giáp sáng bóng, một khối lửa ngùn ngụt trong tích tắc làm người ta sợ hãi chết lặng.
Con cá tung mình vào không gian lôi theo chiếc cần câu, đột nhiên tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, như một con diều lung lay trong gió lộng, một luồng hắc ám rét buốt từ phía sau mạnh bạo vọt qua.
Chớp mắt, chỉ thấy thứ đen đen lao đến như đàn châu chấu trăm vạn con che trời lướt qua, con cá đỏ rực như hòn than liền biến mất không dấu vết, cùng với cả chiếc cần câu.
Trong khi hai người kia còn ngây ngẩn ngơ ngác đứng như hoá đá trước sự kinh hãi đột biến thì con thú của tôi dường như chịu sự tác động gì đó của tên đồng loại ban nãy, quẫy đuôi quạt nước càng mãnh liệt.
Trong giây phút Hắc Hồn háu ăn bỏ đi, cơ thể tôi miễn cưỡng chống đỡ mấy cái rồi cùng với cần câu cuốn mình rơi tõm vào lòng hồ giá lạnh, như một hòn đá, như một chiếc lá vô dụng.
Sau một giây kinh hách tôi rất nhanh phải tự trấn định được tâm lý bản thân. Bạn cứ thử tưởng tượng đi săn mồi mà không ngờ lại bị con mồi áp đảo săn lại, câu cá lên chẳng ngờ lại bị nó câu xuống nước.
Trong dòng nước buốt tận cốt tuỷ thiếu ánh sáng và có quá nhiều chướng ngại vật che mắt, mở mắt ra không bằng nhắm mắt lại, càng hoảng hốt bấn loạn càng khiến bản thân nhanh chóng gặp tử thân.
Nói là nói vậy, con người vốn ở trong nước cũng chính là trong môi trường khắc tinh, trước một con thuỷ ngư có bộ dáng khủng bố và lực sát thương giết được bạn, muốn không nao núng cũng khó.
Rất may lúc xuống nước tôi bất giác nín thở, chỉ cần khi ấy theo bản năng hít một hơi, bị sặc trong tình huống đó coi như cầm chắc phổi ngập nước.
Âm thanh truyền trong nước nhanh hơn trong không khí, phản ứng của con người trong nước lại chậm rất nhiều không thể nào so sánh với cá, trừ phi được thường xuyên luyện tập.
Cảm thấy có áp lực nước to lớn đập tới, nói thật tôi ngoại trừ tự tăng kết giới bảo vệ bản thân ra không biết phải làm gì ứng đối. Tay tự động lần mò đến thanh Hoả Đàm, nó đã rạn nứt một ít, dùng Niệm tăng khả năng cứng chắc hơn cũng không tự tin có thể đâm xuyên qua bộ vảy giáp của đại quái ngư.
Nếu có khẩu súng bắn thuốc mê dùng để tiêm cho voi hay tê giác ấy, may ra hiệu quả hơn. Cứng đối cứng thế này, trăm bất ngàn hại cũng là phía tôi.
Toàn thân được một lớp khí kết giới bao bọc nước không thể xâm phạm, mở mắt ra không ngờ cảnh vật lại rõ ràng đến thế. Không giống như nhìn bằng mắt người trong không khí nơi mặt đất.
Tôi không biết phải diễn tả thế nào, nó rõ nét đồng thời cũng méo mó dị dạng, mọi thứ hiện lên kỳ ảo lạ lẫm như thể nhìn qua một thấu kính đặc biệt, hoặc thừa hưởng tính năng thị giác của một loài săn đêm nào đó.
Chỉ thấy trước mặt một vùng kim quang loá mắt theo phản xạ lách đi vẫn chậm một chút. Cảm thấy lực đẩy lướt qua liền hất văng tôi lộn tùng phèo. Trong tình trạng đang lộn ngược mắt lại mơ hồ nhìn thấy đám kim quang kia lượn lờ phía xa, chuẩn bị tấn công tiếp. Qủa nhiên vừa lấy lại thăng bằng thứ kia đã tiếp cận gần, tay chỉ kịp đưa kiếm lên chống đỡ.
Chỉ thấy trước mắt một vùng tăm tối che phủ, một cái miệng lỗ sâu thăm thẳm.
Tôi căn bản không cách gì chống đỡ nguồn lực hung hãn như xoáy lốc, cơ thể không ngừng bị đẩy lùi phía sau dễ dàng cho đến khi sau lưng dội lại trấn động mãnh liệt, là va vào thân cây thì ngừng.
Con cá còn không ngừng dùng đầu húc vào tôi ở cự ly gần, đằng trước công kích mạnh bạo đằng sau ép về dữ dội. Tôi cảm thấy mình sắp bị ép thành miếng rong biển, rõ ràng được cách ly với nước lại tựa như phổi không ngừng bị hít nước vào, sặc muốn tắc thở.
Chịu tác động trực tiếp nhất có lẽ chính là thanh Hoả Đàm, nó tựa như tấm nền nhà bị mũi máy khoan phá đá liên tiếp oanh tạc. Vết nứt trên thân đao lan rộng, rồi chính vì trấn động không cách nào chống đỡ nổi cuối cùng đứt gãy.
Đồng thời sau lưng cũng mất đi điểm tựa, nửa thân cây gần như hoá thạch, dòng nước năm năm tháng tháng cũng không sao khiến nó mục rữa lại cứ thế gãy đôi đủ hình dung lực trấn ác liệt cỡ nào.
Kết giới cũng theo đó bị phá nát, áp lực mãnh liệt của nước tức khắc đổ lên người. Một lần nữa để tôi cảm nhận sự bất lực vì thực thực chênh lệch. Sự tuyệt vọng vì nhiều lần gắng gượng chống đối lại không mang về kết quả khả quan.
Ranh giới tử vong lại muốn gần thêm một chút, tôi theo phản xạ nín thở lại theo bản năng quơ tay quơ chân tìm đường ngoi lên.
Ai sinh ra cũng có mơ ước, theo năm tháng có người từ bỏ có người lại chấp niệm truy cầu. Có những ước mơ chỉ cần chăm chỉ cố gắng sẽ hoàn thành, lại có những mộng ảo dù bỏ tâm bỏ sức bao nhiêu mãi mãi vẫn chỉ là viển vông xa vời.
Đối với kẻ lúc trước bàng quan thờ ơ với mọi chuyện xảy ra xung quanh, vô tâm vô phế với mọi người như tôi vốn chỉ thích hợp sống một mình. Nhưng từ khi lão bố lìa đời, dường như có thứ gì đó trong tôi phá bỏ chui ra, sụp đổ hiển lộ. Nhất là sau khi nhận nuôi Ô Nha và lời hứa hẹn bảo hộ Ưu Đàm.
Tôi nghĩ mình không còn lãnh đạm như xưa nữa, có rất nhiều việc liên quan mật thiết tới tôi và Âu Tử Dạ đang bị che dấu ẩn sâu.
Thân thế của tôi với Âu Tử Dạ cùng bát kiếm trấn tà thì có mối liên hệ gì. Mọi thứ càng lúc càng phức tạp rắc rối hơn khi Miêu Tộc nhất quyết nhúng tay can thiệp. Tôi không biết mình sẽ trụ được đến lúc nào, sẽ khám phá được bao nhiêu.
Dù Âu Tử Dạ nói tôi không cần quan tâm, nhưng việc tới nước này đã không còn đường để lui bước, hơn nữa cũng không muốn chối bỏ. Đó sẽ là cố chấp là mục tiêu cả đời tôi theo đuổi, ngày nào còn chưa lột trần bóc vỏ, tôi sao có thể chết dễ dàng đơn giản thế này.
Ngoi lên được mặt nước rồi, hít thở mấy cái liền thấy một vệt sáng kim quang vàng rực xé nước, uốn lượn điềm đạm. Một dải lưng gù lên giữa làn nước lấp lánh lân quang, mềm mại thong dong.
Tôi lại tạo kết giới chui vào lòng hồ, liền thấy xa xa một con thuỷ ngư lóng lánh như dát vàng ròng, thật sự là lộng lẫy tới kiêu kỳ.
Từng miếng vảy to lớn trong xanh rêu viền loá vàng kim, thân dẹp thon dài mảnh mai, tán đuôi và vây xoè rộng như cánh quạt ở trong dòng nước tựa như có ánh hào quang làm nền, càng tôn lên dáng vẻ vô cùng uyển chuyển linh động.
Đầu có hình như con dao bầu như hình viên đạn, một cặp râu dài quyền uy ở chóp hàm dưới thần thái sang trọng vẻ ngoài càng cao quý tới tột đỉnh, dáng bơi khoan thai lại toát lên tôn nghiêm của bậc đế vương. Thật là thứ tạo vật khiến người ta muốn chiêm ngưỡng sở hữu.
Từ hai lòng bàn tay, những tia lửa điện tí tách phát tán. Tôi chờ đợi con cá đến gần hơn. Đây là lần đầu tiên tôi ý thức được bản thân sử dụng năng lực này.Sau lần bị đám người kia nói tôi có khả năng dùng điện về sau tôi liền hí hoáy thử nghiệm.
Tôi cần chờ nó đến gần thêm, thêm chút nữa, một đòn phải dứt điểm luôn.
Hai quả cầu điện trong tay tích lại ngày một dày đặc, nở to thành hai khối cầu lớn như quả bóng rổ. Dù nó tránh được cũng không sao, ở trong vùng nước vừa sâu lại có giới hạn, các khoáng chất hoà tan trong đó khiến điện lan đi chứ không bị dập tắt, không những thế còn có thể gây ra chập điện dẫn nổ.
Con đại ngư há lớn mồm lao đến khoảng cách vừa thích hợp liền liên tiếp phóng ra hai khối cầu. Qủa đầu tiên khiến nó tạm thời đình chỉ động tác, ở một chỗ giãy lên đành đạch, quả thứ hai liền ném vào thẳng miệng nó.
Tiếng điện loẹt xoẹt hung hiểm lan đi mãnh liệt trong nước. Tiếp theo tôi lại tặng cho nó thêm hai quả nữa cho chắc ăn.
Con cá tuy rằng quý giá nhưng vì lợi ích to lớn mà nó mang lại, không thể không đoạt mạng. Con người vốn là loại như vậy, ai cũng không thể tránh được. Không cần kiếm cớ dùng lời lẽ hoa mỹ nguỵ biện vì bảo vệ bản thân hay là lấy lý do để bảo hộ kẻ khác. Sát hại thứ khác thì chính là sát hại, đến một mức độ nào đó sát nghiệp quấn thân, có thanh tẩy cỡ nào cũng không hết.
Tôi ngoi lên mặt nước nhìn cả một vùng hồ lấp lánh tinh quang xanh lam hư mộng cuả tôm tí hon, lẫn những vệt rzích rzắc tia điện ngoan hiểm chạy loạn lung tung.
Thật kỳ lạ, điện thế mà lại vô hại với tôi. Xét theo quan điểm vật lý và sinh học, hoàn toàn không có gì đáng xem là “chuyện lạ”.Đơn giản là tôi có điện trở da đủ lớn, tựa như trong cơ thể bao phủ toàn nước cất nguyên chất nên theo định luật Ôm cường độ dòng điện đi qua một vật dẫn tỷ lệ thuận với hiệu điện thế và tỷ lệ nghịch với điện trở, dòng điện đi vào cơ thể bị vô hiệu hoá hoặc gần như bị triệt tiêu, tôi không bị giật mà chỉ thấy một chút cảm giác tê tê.
Lúc đầu tôi dùng tay thử tiếp xúc trực tiếp với những nguồn cung cấp điện có chỉ số thấp, điện lưới thông thường 220V. Từ từ nâng dần lên cao hơn với điện ba pha 380V, điện cao thế vẫn chưa dám liều lĩnh nếm thử. Nhưng với tầng xuất nhiều hơn, từ một ngày một lần trở thành một ngày ba bữa, thời gian dài hơn từ 10 phút trở thành nửa tiếng, tôi biến chính cơ thể mình trở thành cục pin, nơi tích chứa nguồn điện vô hạn, tuỳ thời mang ra sai sử.
Khoảng chừng một khắc sau, con cá bị điện làm cho suy yếu, há miệng đờ đẫn nổi trên mặt nước ngáp ngáp.
Tôi bơi bơi trở về bờ, lúc tới gần nghe tiếng Ô Nha léo nhéo hỏi thăm, lại được Bạch Ngân giúp kéo lên.
Bấy giờ mới để ý cách tôi không xa một thứ trắng tinh đang nằm thở thoi thóp trên mặt đất ẩm đẫm sương giá. Ánh lửa ấm áp nơi đống củi cháy lép bép kế bên hắt vào lớp da vảy phản quang lại thứ màu tựa như dương quang chiếu lên tuyết đọng, tựa như phủ lớp hào quang sắc thiên thanh.
Tôi bước thêm mấy bước mới thấy Hắc Hồn đen xì đang uốn éo phía sau. Tôi dừng bước nhíu mày, Hắc Hồn vừa rồi cứ như một con chim bói cá, từ trên cao mãnh liệt lao xuyên vào làn nước một phát bắt trúng mồi, nó mở rộng cái miệng to lớn vĩ đại một ngoạm nuốt sạch sẽ con cá dài chừng sáu đến bảy mét, thật kinh khủng.
Trông cái biểu tình nó lắc lư sốt ruột phía sau, không lẽ là muốn đánh chén con cá tuyết trắng lóng lánh như pha lê.
Tôi bước nhanh hơn liền thấy chắn giữa con cá và Hắc Hồn là Ưu Đàm tay còn cầm trường côn cắm trên mặt đất, tư thế như đang canh giữ trông coi.
Tôi chạy tới, nhìn Ưu Đàm từ đầu tới chân lại vòng ra nhìn phía sau thấy quả thật ngoại trừ cơ thể sũng nước cũng không mang thương tích gì.
Tôi bảo nó xuống hồ lôi con cá kia lên, chắc không thành vấn đề đâu.
Tôi trong lòng tán thưởng gật gù khâm phục, bằng cách nào đó nó khuân được con quái ngư bị đột biến gien dài cỡ 7m nặng trên 1 tạ từ dưới nước, tôi thì lắc đầu bó tay.
Danh sách chương