Truyện được đăng tại Vietwriter.com 

Thiên hậu trở về - Chương 3: Mâu thuẫn ở phòng ghi hình

Lúc ấy, Bùi Tử Hoành còn chiều chuộng cô hết mực khiến cô không coi ai ra gì. 

Có những lúc, Hạ Lăng ỷ vào đó mà nóng nảy bừa bãi, cãi nhau với anh. 

Hôm ấy, cô vừa cãi nhau ầm ĩ với Bùi Tử Hoành xong, ở trong phòng thay đồ tức giận một lúc lâu, làm chậm trễ thời gian. Vậy nên sau khi thợ trang điểm make up cho cô xong, mấy nhân viên hậu đài giúp cô xách đuôi váy đến phòng ghi hình thì chương trình đã bắt đầu ghi hình được một lúc rồi. Cô đi vào, nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm quyến rũ đang ngồi ở chỗ đáng ra phải thuộc về mình, cùng người dẫn chương trình và hai khách mời nói chuyện rất vui vẻ, còn bảng tên của cô thì bị vứt ở một bên không ai quan tâm. 

Lửa giận trong lòng cô lập tức dâng cao. 

Đạo diễn thấy cô thì sợ hãi cười lúng túng: "Tiểu thư Hạ Lăng, tôi nghĩ rằng lần này cô sẽ không đến ghi hình, mà ghế ngồi tốt nhất để trống thì cũng không hay, vậy nên..." 

Cô không thèm để ý đến lời đạo diễn, đi thẳng đến trước mặt người phụ nữ đang chiếm chỗ ngồi của mình: "Cút Ngay." 

Người phụ nữ kia mặc một cái áo lưới màu đỏ như lửa, diêm dúa xinh đẹp ngồi yên tại chỗ, vô cùng thản nhiên ngồi nghịch móng tay, mở to mắt khoa trương nói: "Tôi tưởng là ai, hóa ra là đại minh tinh Hạ Lăng, chậc chậc, tôi cứ tưởng là hôm nay cô sẽ không đến cơ. Tôi nói này, cô muốn chơi cũng đừng quá đáng như vậy chứ, để toàn bộ mọi người trong tổ tiết mục không ăn cơm đợi một mình cô, cô còn mặt mũi nào sao? May mà có tôi ở đây giúp chống đỡ, nếu không hôm nay toàn bộ chương trình này cũng đã bị bỏ trống rồi..." 

Thẩm Mạn Nhiêu ngấm ngầm mỉa mai cô một lúc lâu, đến cả đạo diễn và người dẫn chương trình ra sức nháy mắt cũng không nhìn thấy. 

Với tính cách Hạ Lăng lúc đó, là lúc đang nổi tiếng, đã bao giờ bị người khác chế nhạo như vậy? Cô chỉ cảm thấy tức muốn nổ phổi, nhịn không được mà cao giọng: "Cô nghĩ cô là ai hả, cút ngay cho tôi!" 

Thẩm Mạn Nhiêu giống như một con mèo xù lông nhảy dựng lên: "Cô dám mắng tôi?" Móng tay sơn màu đỏ tươi của cô ta gần như sắp chọc vào mặt Hạ Lăng đến nơi: "Cô thì là thứ gì chứ?! Chẳng qua chỉ là một công cụ làm ấm giường, một thứ đồ chơi cho Bùi Tử Hoành thôi! Đừng tưởng là có người nâng đỡ cô thì giỏi lắm, hát được vài bài hát vớ vẩn thì...." 

Những lời mắng chửi sau đó còn có rất nhiều, Hạ Lăng đã không còn nhớ rõ nữa. 

Nói chung, cũng không phải lời tốt đẹp gì. 

Ngày hôm đó, người đại diện của Hạ Lăng là Sở Sâm phái vệ sĩ kéo Thẩm Mạn Nhiêu ra ngoài, sau đó cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì, sau khi việc đó xảy ra được vài ngày thì Thẩm Mạn Nhiêu tìm đến, khổ sở cầu xin Hạ Lăng tha thứ cho mình. 

Bây giờ nghĩ lại, lúc đấy cô thật sự là quá lớn lối, bị Bùi Tử Hoành chiều hư, vừa không biết nói lý lẽ lại còn ngang ngược. 

Mãi đến sau này, cô và Bùi Tử Hoành hai người trở mặt, bị anh ta nhốt lại, giam lỏng trong biệt thự. 

Hạ Vũ đến gặp cô, cười lạnh nói với cô: "Chị gái, chị nghĩ là mình rất ghê gớm sao? Chị cho rằng những người trong showbiz ai cũng nể mặt chị sao? Chị biết không, thật ra tất cả bọn họ đều chán ghét chị từ rất lâu rồi, chẳng qua là đánh chó phải ngó mặt chủ mà thôi. Nếu chị rời khỏi anh Tử Hoành thì chị không là gì cả... cái gì cũng không có!" 

Hạ Vũ đưa cho cô nghe các loại băng ghi âm khác nhau. Tất cả đều là băng ghi âm ở các yến tiệc, những minh tinh, đạo diễn, nhà chế tác thậm chí là phóng viên nhà báo nói về Hạ Lăng, thậm chí trong đó có cả người Hạ Lăng cho là bạn bè tốt. Tất cả bọn họ đều cười nói rất hả hê, nói rằng Hạ Lăng cuối cùng cũng gặp báo ứng, nói cô bị "đóng băng" thật sự khiến người ta vui vẻ, nói cô tốt nhất là cả đời không thể trở mình được. 

Vào giây phút ấy, rốt cuộc cô cũng nhận ra bản thân mình làm người thất bại cỡ nào. 

Tiếng nói líu ríu không ngừng vang lên bên tai, Hạ Lăng dần hoàn hồn, phát hiện Lạc Lạc vẫn mặt mày vui vẻ đang nói gì đó. Cô thấy cô gái tóc ngắn này phấn khởi hơn ngày thường rất nhiều mới nói: "Được rồi Lạc Lạc, kể cả lần này là Thẩm Mạn Nhiêu chọn người, cũng không chắc rằng cô ta sẽ chọn chúng ta, cậu không cần để ý quá làm gì, cứ coi như ngày thường nên làm việc gì thì làm đi!" 

Lạc Lạc ngẩn người, kinh ngạc nhìn Hạ Lăng vậy mà lại không thèm để ý đến, cô không nhịn được mà khua tay, nghiêm túc nhìn Hạ Lăng nhấn mạnh: "Lần này tổng cộng tuyển đến 12 người! Trời ơi! Trung tâm đào tạo của chúng ta tổng cộng chưa đến 100 người, xác suất được chọn trúng cao như vậy, Tinh Lăng, cậu không thấy kích động sao? Tớ thật sự là phấn khích sắp chết rồi." 

Hạ Lăng lắc đầu, có gì đáng để kích động cơ chứ? Năm đó khi cô nhận được giải thưởng lớn quốc tế cũng chẳng thấy xúc động gì lắm. 

Lạc Lạc gần như phát điên: "Được rồi, tớ biết là năng lực của tớ không tốt lắm, tuy là huấn luyện viên nói rằng tớ có tiềm năng, nhưng mà dẫu sao cũng mới vào đây được ba tháng, rất nhiều kiến thức cơ bản còn chưa nắm vững, không có khả năng cạnh tranh với các tiền bối khác..." 

Cô dừng một chút, lại nói tiếp: "Nhưng Tinh Lăng cậu cũng đã tập luyện hơn một năm rồi, kể cả trước kia...ừm..." Cô gãi gãi mái tóc ngắn, khó khăn chọn ra một từ so sánh có vẻ uyển chuyển: "Tình trạng không được tốt cho lắm, thế nhưng trong thời gian này không phải cậu tiến bộ rất nhanh sao? Ngay cả huấn luyện viên cũng khen động tác của cậu rất chuẩn mà." 

Nói xong cô lại bắt đầu lộ ra ánh mắt phấn khích: "Vậy nên không thử làm sao biết được? Lúc thi tuyển chỉ cần cậu nghiêng về phong cách mà Thẩm Mạn Nhiêu thích một chút, biết đâu sẽ may mắn được chọn đấy!" 

May mắn... 

Hạ Lăng cố gắng nhẫn nhịn không đuổi Lạc Lạc ra ngoài. Buồn cười, cô thi tuyển vai diễn từ bao giờ phải dựa vào may mắn? Kể cả kiếp trước, tuy là có đại Boss như Bùi Tử Hoành chống lưng thì bản thân cô cũng phải có thực lực mới chống đỡ được bức tường đó. Không phải cô khoe khoang nhưng lúc ấy trong giới giải trí, cho dù là độ chăm chỉ, hay là tài năng, thực lực, cô nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất. 

"Lạc Lạc, mãi mãi đừng bao giờ có ý nghĩ dựa vào may mắn." Cô không tự chủ trầm giọng, nói với Lạc Lạc. 

"Sao tự nhiên lại nghiêm túc như vậy chứ." Lạc Lạc cảm thấy hơi uất ức, chu miệng lên. 

Hạ Lăng hơi thở dài, ngắm nhìn cô gái ngây thơ trước mắt, giọng cũng mềm xuống: "May mắn chỉ có thể giúp cậu nhất thời, không thể giúp cậu cả đời được. Cậu nhìn xem giới giải trí này nhiều người như thế, nhưng người có thể thật sự phát triển lâu dài, có ai không có tài năng thật sự không? Bọn họ không ai dựa vào may mắn cả. Lạc Lạc cạnh tranh trong vòng tròn này rất khắc nghiệt, mỗi ngày đều có thần tượng mới được sinh ra, thần tượng cũ chết đi, rất nhiều người đều giống như phù dung sáng nở tối tàn thoáng qua rồi biến mất, tớ không hi vọng cậu cũng bị như vậy." 

Lạc Lạc khẽ run người một chút, sau đó dần bỏ đi vẻ mặt vô tư không quan tâm mọi việc, cúi đầu trầm tư suy nghĩ gì đó. 

Hạ Lăng nhìn vẻ mặt cô ấy, ừ, quả nhiên là trẻ nhỏ dễ dạy. 

Từ lúc sống lại cho đến bây giờ, cô không định dây dưa với bất cứ ai, nhưng ý tốt và sự chăm sóc của Lạc Lạc trong thời gian này khiến cho cô có cảm giác mình đang mắc nợ nhân tình của cô ấy, nếu đã vậy thì chỉ điểm cho cô ấy một chút coi như là trả nợ. Đương nhiên, cho dù là cô trả nợ thì cô cũng muốn Lạc Lạc tự mình hiểu ra và thông suốt mới được, Hạ Lăng cô cũng không phải là thánh mẫu, cô không có thói quen suy nghĩ cho người khác, những lời thế này cô sẽ không nói lần thứ hai. 

Không lâu sau, Lạc Lạc đã hiểu rõ, nặng nề gật đầu, rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Lăng nở nụ cười còn rực rỡ hơn trước kia: "Tinh Lăng, tớ hiểu rồi, cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ tập luyện thật tốt, sẽ không dựa vào may mắn nữa." Nói xong, lại phi người nhào về phía cô: "Quả nhiên chỉ có Tinh Lăng đối xử tốt với tớ, người khác chắc chắn sẽ không nói với tớ nhiều như thế..." 

Mặt Hạ Lăng lập tức tối sầm lại. 

Nhìn Lạc Lạc bám trên người mình, cô không nhịn được nghĩ, liệu có phải mình nên lạnh nhạt với Lạc Lạc một chút không? 

Cuộc sống đầy cạnh tranh ở nơi đây cứ thế trôi đi, rất nhanh đã đến buổi sát hạch kiểm tra cuối tháng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện